Chương 4: Đêm – chương thứ bảy

Anh vừa nói xong những lời này, lưng Diệp Phục Thu lập tức dựng đứng một lớp lông tơ, cô xấu hổ đến mức trán đổ mồ hôi lạnh.

Quả nhiên vẫn bị anh nghe được!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô lặng lẽ buồn bã.

Diệp Phục Thu không định nguỵ biện, nói dối trước mặt người này chắc chắn là lựa chọn ngu xuẩn nhất. Hai từ “Xin lỗi” sắp thốt thành lời thì lúc này từ xa vang lên tiếng gọi kịp thời cứu vãn tình hình của Ôn Lị.

“Bạn học Diệp.”

Giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, Diệp Phục Thu đứng dậy lao về phía Ôn Lị.

Cô gái nhanh chóng lướt qua mang theo một cơn gió thơm hương xà phòng, mùi hương từ loại nước hoa rẻ tiền kết hợp trên người cô tạo nên một mùi ngọt ngào độc đáo.

Mùi hương vô hình len qua kẽ ngón tay đang nâng tách trà của anh, hơi ngứa. Kỳ Tỉnh khẽ lắc tách trà, nhìn mặt nước dao động mà cảm thấy thật nực cười rồi khẽ mỉm cười.

Chạy đủ nhanh đấy.

Diệp Phục Thu vội vàng chạy tới cạnh Ôn Lị, nhìn cô ấy bằng ánh mắt lo lắng lại trong sáng, giống như chú vịt nhỏ đi lạc cuối cùng cũng tìm được mẹ, chỉ một giây nữa thôi có thể sẽ bật khóc.

Ôn Lị nhìn về ghế sofa bên kia, cô ấy cũng có thể tưởng tượng được đại khái người đó đã làm khó cô gái nhỏ thế nào.

Cô ấy mặc kệ Kỳ Tỉnh mà giải thích với Diệp Phục Thu: “Một lát nữa phu nhân sẽ đi dạo ở sân golf để bàn một số chuyện. Bà ấy muốn đưa em đi chơi cùng, em có cần tắm rửa thay quần áo không?”

Diệp Phục Thu kinh ngạc: “Đưa em đi cùng sao?”

“Đi bàn chuyện, tại sao phải tới sân golf…?” Nhất thời đầu óc cô không thể lý giải những điều này.

Ôn Lị cười khẽ: “Sân golf là của bà ấy nên bà ấy đi kiểm tra một vòng với tư cách là bà chủ thôi.”

Cô lặng lẽ mở to mắt, ngoan ngoãn gật đầu: “Em không cần đâu ạ, cứ ra ngoài như vậy…” Nói được nửa câu, Diệp Phục Thu lại hỏi đối phương: “Được không ạ?”

Ôn Lị biết Diệp Phục Thu lo lắng điều gì, bèn gật đầu: “Không có gì là không được.”

Nói xong, cô ấy nhìn về phía Kỳ Tỉnh vẫn ung dung uống trà ở bên kia: “Sếp Kỳ, phu nhân bảo cậu đi cùng.”

Kỳ Tỉnh nhấp một ngụm trà, từ tốn nói: “Nếu bà ấy định chuyển sân golf cho tôi thì tôi có thể miễn cưỡng đi một chuyến.”

“Phu nhân nói muốn cậu đi cùng để học một số phép tắc cơ bản, đừng để ra ngoài lại làm xấu mặt nữa.”

Cổ họng của Diệp Phục Thu bỗng thấy ngứa nhẹ, cô muốn cười nhưng phải kiềm chế khiến môi cong thành hình chữ “V”. Cô vừa quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt của Kỳ Tỉnh, người đang chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Kỳ Tỉnh dựa tay vào lưng ghế sofa, ánh mắt rũ xuống như đang đe dọa: Lại cười?

Cô lập tức cúi đầu tránh đi, rơi vào thế hèn, mím môi thành hình vòm cổng.

….……..

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đợi khi Mai Nhược trang điểm xong, tài xế đưa họ tới vùng ngoại ô, khu nghỉ dưỡng Cảng Dược Phủ là khu nghỉ dưỡng danh tiếng nhất vịnh Tiêu Quảng Đông, sân golf của Mai Nhược nằm trong đó.

Diệp Phục Thu ngồi phía sau, gần như không rời mắt khỏi cảnh vật ngoài cửa sổ.

Khu vực ngoại ô của vịnh Tiêu Quảng Đông đã được quản lý theo hướng du lịch hóa nên phong cảnh bên đường rất đẹp. Khu vực này nằm gần núi Ám Hương, có suối nước nóng và rừng núi, trong những năm gần đây được phát triển hoàn chỉnh, trở thành khu vườn xa hoa phía sau thành phố.

Kỳ Tỉnh tự lái xe riêng, trên xe trừ tài xế thì chỉ có Mai Nhược và Ôn Lị nên cô thoải mái hơn nhiều. Hai người họ vẫn luôn nói chuyện liên quan đến vấn đề làm ăn, không có ai chú ý đến cô nên Diệp Phục Thu cũng can đảm ghé vào cửa sổ ngắm cảnh.

Bãi cỏ xanh như thảm, rộng mênh mông vô tận. Tài xế hạ cửa sổ xuống, gió mát thổi bay tóc mái mỏng của cô, ánh sáng phản chiếu từ mặt hồ chiếu vào mắt, Diệp Phục Thu cẩn thận tì lên cửa sổ, gối lên cánh tay ngắm cảnh.

Khi họ tiến vào bãi đỗ xe, Kỳ Tỉnh đã lười biếng tựa trước mui xe chờ từ lâu.

Rõ ràng là họ xuất phát trước, sao người này lại tới trước vậy.

Diệp Phục Thu luôn đi theo bên cạnh Ôn Lị, còn hai mẹ con đi phía trước. Giám đốc sân golf dẫn theo một nhóm người đến đón, thật sự đã cho cô được mở rộng tầm mắt.

Sao giống y như trong phim truyền hình vậy!?

Sân golf của Mai Nhược hướng tới hội viên cao cấp, những người có thể thư giãn và bàn chuyện ở đây đều là người giàu có hoặc quyền lực. Diệp Phục Thu quan sát xung quanh, cô đảo tầm mắt một vòng thì cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Kỳ Tỉnh đi phía trước.

Những vị khách nam ra vào đây cơ bản đều mặc áo Polo kiểu thể thao chơi golf, nhưng Kỳ Tỉnh lại một mình một kiểu. Anh đang mặc áo sơ mi lụa rộng rãi có họa tiết đen vàng, vạt phía trước được nhét vào trong cạp quần tây ống rộng, đi đôi giày thể thao màu trắng không tì vết.

Chàng trai trưởng thành nhưng không mất đi vẻ thư thái của tuổi trẻ, các chi tiết trên trang phục tôn lên đẳng cấp và gu thẩm mỹ.

Bộ trang phục bằng lụa này vốn không tôn dáng, nhưng vẫn được thể hiện rõ ràng qua dáng người cường tráng của anh.

Cúc áo ở cổ áo sơ mi của Kỳ Tỉnh được mở ra hai, ba nút nên khi anh nghiêng người, xương quai xanh với các rãnh sâu lộ rõ, khi nói chuyện yết hầu chuyển động tràn ngập hormone nam tính.

Diệp Phục Thu thôi không nhìn nữa, cô khẽ nuốt nước miếng, miệng hơi khô khốc.

Rõ ràng vừa rồi cô mới uống nước.

Mặc dù khi ở nhà, dì Mai đã nói sợ anh ra ngoài làm xấu mặt, nhưng… theo như cô thấy, khi Mai Nhược giới thiệu Kỳ Tỉnh cho đối phương thì biểu cảm lại ngập tràn tự tin.

Diệp Phục Thu cong môi.

Đây rõ ràng là quá tự hào.

Họ nói chuyện ngắn gọn hơn 10 phút, Mai Nhược muốn cùng những người khác ngồi xuống uống trà và nói chi tiết hơn nên bà ấy quay đầu, rồi thấp giọng dặn dò Ôn Lị điều gì đó.

Lúc này, Kỳ Tỉnh là người đầu tiên tự ý rời đi, anh đút tay vào túi, cầm điện thoại lên rồi nhìn trái phải giống như đang liên lạc với những người bạn khác.

Ôn Lị quay lại nói với Diệp Phục Thu: “Em có muốn chơi trò chơi không? Chị sắp xếp người đưa em đi.”

Diệp Phục Thu lắc đâu: “Em không chơi… Không cần phiền phức vậy đâu ạ.”

“Mọi người muốn bàn chuyện ạ? Vậy thì em tìm chỗ nào đó đợi mọi người.” Cực kỳ hiểu chuyện.

Ôn Lị biết cô khách khí và có chừng mực nên cũng không ép buộc. Cô ấy chỉ vào khu nghỉ ngơi rồi nói: “Lát nữa chị cho người mang trà chiều qua cho em, để em ăn nhẹ một chút, nhóm chị nói chuyện xong sẽ quay lại tìm em.”

Diệp Phục Thu gật đầu, ngoan ngoãn đi qua bên kia ngồi đợi.

Sau khi nhóm người rời đi khỏi, cả đại sảnh lại thưa thớt người, bầu không khí trở nên yên tĩnh.

Lát sau, nhân viên phục vụ mang trà và bánh ngọt tới, Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm phần trà chiều tinh xảo mang phong cách Anh, không biết nên bắt đầu từ đâu.

….……..

Giữa tầng một và tầng hai là một không gian rộng rãi với trần nhà cao vút, ở giữa có một tầng quan sát kiểu mở một phần, là khu vực đặc biệt dành riêng cho VIP. Từ trong đó, có thể ngắm nhìn toàn cảnh sân cỏ, đồng thời cũng có thể nhìn xuống khu vực sảnh nghỉ ngơi ở bên dưới.

Đám bạn thời thơ ấu và các cậu ấm thường qua lại với Kỳ Tỉnh hôm nay cũng tình cờ có mặt ở đây. Khi Kỳ Tỉnh đẩy cửa vào thì giọng nói oang oang của Trần Bằng Tổ ngay lập tức vang lên.

“Không, lần này là tình yêu đích thực, anh em à! Tôi và cô ấy đã có sự giao hòa về tâm hồn rồi!”

Anh vừa bước vào, Hoàng Nhân ngồi một bên uống nước giải khát lên tiếng chào: “Ê, A Tỉnh, cái thằng ngốc này lại làm chuyện ngu xuẩn nữa rồi.”

Mọi người tự động nhường vị trí chính giữa lại cho anh, Kỳ Tỉnh mỉm cười ngồi xuống: “Lại làm cái gì?”

Các anh em đều có hộ khẩu ở miền Nam Quảng Đông, nhưng vì Mai Nhược – mẹ của Kỳ Tỉnh là người ở Sùng Kinh, anh lại sống ở miền Bắc trong thời gian dài nên khi nói chuyện giọng Quảng Đông của anh rất nhạt.

Vì cấu trúc thành viên gia đình của Trần Bằng Tổ khá phức tạp nên giọng nói của anh ấy pha lẫn giữa giọng Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải và tiếng Quảng Đông.

Chỉ có Hoàng Nhân là người bản địa thuần túy nhất của vịnh Tiêu Quảng Đông, nên bình thường gần như rất ít nói tiếng Phổ thông.

Trần Bằng Tổ đi tới khoác vai anh, vô cùng phấn khích nói: “Lần đầu tôi gặp được một người con gái đặc biệt như vậy, này, cậu có hiểu cái cảm giác trái tim bị nắm trọn không? Tôi cảm thấy tôi và cô ấy đã thấu hiểu nhau.”

Kỳ Tỉnh liếc nhìn Hoàng Nhân.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Hoàng Nhân lời ít ý nhiều nói: “Yêu qua mạng, mới được một tháng.”

Trần Bằng Tổ trừng mắt, “Sao có thể là yêu qua mạng được! Tôi sắp đi gặp cô ấy rồi, được không!”

Kỳ Tỉnh cười khẽ: “Cậu định đi kiểu gì? Ai nói với tôi là tuần trước bố của cậu đã cắt thẻ của cậu, gần đây hẳn là mọi thứ từ ăn ngủ nghỉ đều do Hoàng Nhân trả nhỉ.”

“Ngay cả tiền mua túi xách cho bạn gái cậu cũng là tôi trả đấy.” Hoàng Nhân bất lực.

Trần Bằng Tổ bĩu môi với vẻ mặt bất lực, cố gắng gỡ gạc: “Đợi khi ông đây khởi nghiệp thành công, tuyệt đối không xài một đồng nào của lão già đó nữa!”

Anh ấy hơi nghiêng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt sáng lên: “Này, hình như cô hầu gái nhỏ của cậu cãi nhau với ai đó kìa.”

Hầu gái nhỏ?

Kỳ Tỉnh nhướng mày, nghiêng người về phía trước, anh liếc nhìn qua lan can kính, tầm mắt rơi xuống thân hình bé nhỏ của Diệp Phục Thu.

“Ngay lúc cậu và dì bước vào, Hoàng Nhân đã phát hiện ra bên cạnh nữ thư ký xinh đẹp có thêm một cô gái nhỏ mặc áo MUJI, hết nhìn Đông lại nhìn Tây, rõ ràng là chưa từng tới nơi thế này.” Trần Bằng Tổ tựa vào tay vịn, nhìn xuống và trêu chọc Kỳ Tỉnh: “Sao thế, bây giờ cậu Kỳ ra ngoài còn phải mang theo hầu gái nhỏ hầu hạ nữa hả?”

Kỳ Tỉnh không vội giải thích, anh ngồi lại trên sofa rồi lạnh lùng nhìn tình hình bên dưới.

Diệp Phục Thu giống một con vịt mẹ đang bảo vệ đàn con, cô đứng chắn trước một cô gái, đứng chắn trước ba người đàn ông lực lưỡng với khuôn mặt hung hãn, vừa sợ hãi vừa gan dạ không chịu lùi bước.

Bầu không khí vô cùng căng thẳng, tựa như một giây sau sẽ có đánh nhau.

Trần Bằng Tổ thấy mấy người đó khá quen mắt nên tốt bụng nhắc nhở: “Này, can thiệp chút không?”

Một tay Kỳ Tỉnh chống lên tay ghế sofa, tựa trán, dáng vẻ hững hờ như đang xem kịch vui.

Chẳng tỏ thái độ, cũng chẳng có hành động.

Một lúc sau, anh mới khẽ lắc chén trà ra hiệu, giọng nói trầm khàn pha âm điệu Quảng Đông khi nói càng ra vẻ lười biếng hơn: “Tối nay đi uống rượu đi.”

Rõ ràng anh chẳng hề để tâm đến sự “Sống chết” của cô gái nhỏ.

….……..

Năm phút trước.

Diệp Phục Thu giơ nĩa lên, vẫn do dự không biết nên ăn món ăn tinh xảo này thế nào.

Đúng lúc này, trong đại sảnh bỗng vang lên một giọng nữ cao vút mất kiên nhẫn.

“Nếu anh còn quấy rầy tôi, tôi sẽ khiến anh đẹp mặt, có tin không hả!”

Diệp Phục Thu nghe thấy sự hoảng loạn trong giọng nói nên lập tức ngẩng đầu nhìn lên——

Cách đó ba, bốn mét, có một cô gái xinh đẹp mặc áo Polo, váy ngắn đang bị ba người đàn ông lực lưỡng chặn lại. Có lẽ cô ấy vừa thay quần áo xong, muốn tới sân golf thì bị chặn lại giữa đường.

Người đàn ông cầm đầu ăn mặc sang trọng, tóc uốn xoăn hơi quá, kiêu ngạo nhìn chằm chằm cô ấy: “Là ai cho ai đẹp mặt đây?!”

“Cô mới quyến rũ tôi có ba ngày? Nói đá là đá, cô coi tôi là ai hả?!”

“Lại vừa ý thằng nào rồi chứ gì? Loại người lẳng lơ như cô phải bị dạy dỗ cho thật tử tế!”

Cô gái cười khẩy, liếc mắt về phía anh ta, “Tại sao đá anh, anh không biết sao? Thằng ngu”

Người đàn ông bị chọc giận, muốn ra tay với cô ấy, anh ta đưa tay túm lấy cổ áo mở rộng của cô ấy——

“Cô đúng là đồ con gái lăng loàn!”

Động tác thô lỗ bạo lực của người đàn ông đập vào mắt Diệp Phục Thu, khiến vài đoạn ký ức đáng sợ tràn về. Đồng tử của cô đột ngột mở lớn, nĩa trong tay rơi xuống đất—— phát ra tiếng leng keng đánh vỡ lý trí căng cứng của cô.

Cô gái không kịp tránh né nên bị anh ta tóm lấy cổ áo, tay của người đàn ông thô lỗ chạm vào thân thể mềm mại, khiến cô ấy bị dọa đến mức căng thẳng. Cô ấy chưa kịp giận dữ chửi mắng thì trước mắt bỗng có một thân hình vụt tới.

Diệp Phục Thu như một con bò nhỏ bướng bỉnh, lao tới dùng cơ thể mình hất văng cánh tay người đàn ông đang tóm lấy cô gái.

Người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, khiến cô ấy cũng kinh ngạc theo.

Những người đàn ông vạm vỡ có thể tạo thành cảm giác uy hiếp tự nhiên đối với con gái, Diệp Phục Thu cũng rất sợ nên giọng điệu khi nói chuyện cũng hơi run: “Anh, sao anh có thể động tay được chứ!”

“Dù thế nào thì cũng không thể động tay đánh người.”

Người đàn ông này nhìn qua cũng biết là có quyền có thế, ở nơi này phách lối lâu như thế lại bị một cô bé dạy đời đúng là không thể tin được, anh ta chọc vào bờ vai mềm mại của Diệp Phục Thu: “Cô là ai chứ hả, có liên quan đến cô à? Biến đi.”

Cô gái cũng sợ hãi đến mức nắm chặt cánh tay Diệp Phục Thu, “Anh, anh đừng có mà động tay, tôi báo cảnh sát đấy.”

Người đàn ông hạ giọng, càng khiến người khác sợ hãi hơn: “Biến, ngay.” Anh ta nhìn chằm chằm vào cô gái, hận không thể ngay lập tức lột da nuốt sống cô.

Chính ánh mắt hung dữ và ác độc của người này khiến sự bướng bỉnh của Diệp Phục Thu càng lớn.

Nhưng chỉ bởi vì cô chẳng là cái gì cả, cái gì cũng không có, nên cũng chẳng sợ bất cứ điều gì.

“Anh nên nói xin lỗi đi, là anh không đúng, động tay trước…” Diệp Phục Thu căng thẳng nhíu chặt mày lại.

Người đàn ông liếc nhìn cô một lượt, cười cợt bước tới gần.

Lúc này ở phía bên kia, Kỳ Tỉnh cùng hai người khác từ cầu thang đi xuống.

Khi nguy hiểm tới gần, Diệp Phục Thu bảo vệ cô gái phía sau, cô lùi lại từng bước, sợ hãi nhỏ giọng nhắc nhở: “Chúng ta đi thôi, không tranh cãi với anh ta nữa…”

“Đi mau, đi mau…”

Người đàn ông vạm vỡ nhìn chằm chằm Diệp Phục Thu, phát hiện cô căn bản không dám nhìn thẳng vào anh ta, không hề có bất kỳ uy hiếp nào đối với anh ta nên duỗi tay nhấc cổ áo cô lên: “Dám đi à!?”

Cô gái trừng to mắt, suýt nữa hét toáng lên.

Diệp Phục Thu bị kéo mạnh về phía trước thì lảo đảo, vì ngoại lực tác động nên cô bị ép ngửa cổ lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt ác ý và tàn nhẫn của người đàn ông.

Ánh mắt hai người chạm nhau ở khoảng cách gần.

Đôi tay thô ráp của người đàn ông vừa lôi kéo quần áo cô, vừa cố ý vô tình xoa nắn làn da mềm mại của cô.

Vô số cảnh tượng tương tự rời rạc kích thích tâm trí của cô, xen lẫn nỗi sợ hãi tột độ.

Sinh lý khó chịu lập tức xuất hiện, một cơn buồn nôn dữ dội dâng lên từ dạ dày của Diệp Phục Thu, yết hầu ngứa ngáy khiến cô đột nhiên buồn nôn nên phải che miệng lại.

Người bạn đứng phía sau người đàn ông bỗng nhiên bật cười, chế giễu anh ta bị cô gái nhìn thấy là buồn nôn.

Người đàn ông buông tay lùi về phía sau một bước, bực tức chửi rủa: “Cô nôn về phía tôi là có ý gì!”

Dạ dày Diệp Phục Thu cháy rát, cô không quan tâm gì khác chỉ che miệng vì sợ bản thân nôn ở đây sẽ khiến người khác gặp phiền phức. Cô gấp gáp tìm kiếm xung quanh, bước loạng choạng chạy về phía phòng vệ sinh.

Trời đất trước mắt quay cuồng, hai chân cô mềm nhũn ra, bước chân chạy về phía phòng vệ sinh không thẳng lối.

Ngay vào khoảnh khắc cô sắp đứng không vững, một cánh tay đàn ông mạnh mẽ đỡ lấy vai cô.

Một giọng nói trầm thấp, không rõ cảm xúc vang lên trên đỉnh đầu cô, chỉ dẫn cho cô.

“Đi về phía trước, chạy lệch rồi.”

Cơn buồn nôn như tên lửa đếm ngược, Diệp Phục Thu mượn sức của Kỳ Tỉnh để đứng dậy, chạy về phía nhà vệ sinh mà không quay đầu lại——

Cô gái bối rối nhìn về phía bóng lưng Diệp Phục Thu đã chạy đi, lẩm bẩm: “Hả? Vừa nhìn đã buồn nôn, ghét đàn ông sao?”

Không có người làm loạn, người đàn ông nhìn chằm chằm cô gái, lại muốn bước lên phía trước tính sổ.

Đúng lúc này, có người dùng quạt xếp vỗ nhẹ vào vai anh ta.

Người đàn ông quay đầu, nhìn thấy Kỳ Tỉnh đi ngang giữa anh ta và cô gái kia vào lúc không phù hợp.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Kỳ Tỉnh, sự phách lối kiêu căng của người đàn ông dịu xuống, ánh mắt lơ đãng.

Kỳ Tỉnh ném quạt xếp cho Hoàng Nhân, anh vươn tay lấy một chiếc cốc giấy, đặt lên máy pha cà phê.

Ngay cả một ánh mắt anh cũng không cho đối phương, chỉ tập trung nhìn máy móc làm việc, từ tốn nói: “Động tay trong địa bàn của tôi.”

Kỳ Tỉnh cười khẽ thâm sâu, bổ sung thêm nửa câu: “Sao anh dám.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Giây tiếp theo, vài người bảo vệ cao lớn không biết xuất hiện từ nơi nào, tóm lấy người đàn ông kéo ra ngoài.

Người đàn ông giãy giụa, nhưng cũng không dám nói nửa câu thô tục với Kỳ Tỉnh.

Biến mất một cách vừa lặng lẽ vừa ngoạn mục.

….……..

Trong phòng vệ sinh nữ truyền ra từng tiếng nôn mửa, mọi cử động đều giống như muốn nôn hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài, khiến người ta nghe thấy là sợ.

Cô gái chờ thật lâu, đến khi cửa mở ra thì cô ấy mới đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Diệp Phục Thu.

“Ôi, tôi…” Cô gái đưa khăn giấy cho cô, “Cậu không sao chứ?”

Diệp Phục Thu nhận lấy khăn giấy của cô ấy lau miệng, sau đó đóng cửa lại vì sợ người khác người ngửi thấy mùi không hay. Cô lắc đầu, mở miệng nhưng cổ họng khô khốc không phát ra tiếng: “Không sao, không sao đâu.”

“Đây là lần đầu tôi thấy có người như cậu đấy…” Cô gái đi theo cô tới bồn rửa mặt, “Nhìn thì như một tờ giấy, thực tế lại rất dũng cảm… Thật ra bảo vệ sẽ tới ngay, cậu không cần phải làm thế.”

“Tôi biết.” Diệp Phục Thu mở vòi nước, vốc nước súc miệng, giọt nước chảy xuôi theo khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, lông mi của cô khẽ run lên, “Chỉ là tôi… không nhìn nổi chuyện này.”

Cô gái cảm động không thôi, lập tức lấy điện thoại của mình ra, “‘Ơn cứu mạng’ Tiêu Hân sẽ nhớ kỹ, có thể kết bạn với cậu được không?”

….……..

Sau khi Diệp Phục Thu chỉnh trang lại ổn thoả, cô mới yếu ớt đi ra ngoài.

May mắn là cô không nôn ra quần áo hoặc trên mặt đất, vẫn ổn…

Trong tầm mắt của cô có một bóng đen thon dài chặn lối đi, Diệp Phục Thu liếc nhìn, bắt gặp chiếc áo sơ mi lụa đen vàng ấy, cô ngước mắt lên thì thấy Kỳ Tỉnh đang tựa vào tường.

Kỳ Tỉnh đang nghịch một điếu thuốc dài trong tay, đầu ngón tay ấn lên đầu lọc nhưng không bóp nó ra, khi nghe thấy tiếng bước chân anh mới nghiêng đầu nhìn sang.

Tầm mắt hai người giao nhau trong khoảng không.

Giữa hành lang yên tĩnh ngăn cách đại sảnh nhộn nhịp, ngoại trừ ánh đèn rực rỡ chỉ có hai ánh nhìn đối diện, va vào nhau nhưng chẳng ăn khớp chút nào.

Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào cô, sắc mặt cô gái trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt đào hoa vì khóc mà đỏ lên, đầy vẻ vô tội.

Diệp Phục Thu chớp mắt nhìn Kỳ Tỉnh, không biết vì sao anh lại ở đây, lại còn nhìn cô như thế.

Cô chớp mắt như muốn nhắc nhở anh.

Một lúc lâu sau, Kỳ Tỉnh mới yên lặng giơ tay che mặt mình, ngữ khí có phần không nghiêm túc.

“Yo, tôi không biết cô ghét đàn ông đấy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Trước tiên cô đừng nhìn.”

Diệp Phục Thu:…

Tôi không nôn nữa là được chứ gì!





Để lại một bình luận