Chương 4: Anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai

Vừa giây trước còn giáo huấn anh nhìn chằm chằm người khác là bất lịch sự, ngay giây sau cô lại đường hoàng hỏi anh có phải đã chết rồi không.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Dịch Thận rũ mắt, nhìn lướt qua cô gái đang bị mình giữ chặt trong lòng, hoàn toàn không hiểu nổi.

“Vậy cô muốn thế nào?”

Chàng trai trước mặt đứng thẳng ít nhất cũng phải cao trên mét tám bảy, dù cho dáng đứng lười nhác anh vẫn thừa sức bao trọn thân hình nhỏ bé của Thẩm Viên.

Thẩm Viên thấy sợ hãi.

Bàn tay anh nắm lấy cổ tay Thẩm Viên, kẽ ngón tay hằn lên lớp da thịt trắng mềm của cô, hoàn toàn chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì.

Thẩm Viên bị anh nắm đau, hàng lông mày hơi nhíu lại, tầm mắt cô nhìn vào trên ống tay áo dính máu của Dịch Thận, “Anh bị thương rồi, cần phải được xử lý.”

“Anh là nhân viên ở đây, chắc chắn biết còn có cách khác để ra ngoài.”

“Anh đưa tôi ra ngoài, tôi sẽ bao chi phí thuốc men cho anh, hoặc đền đáp bằng tiền mặt, sao cũng được cả.”

Cô gái nhỏ thuỳ mị khẽ ngẩng đầu lên, trao cho đối phương ánh mắt chân thành kiểu ‘xin hãy tin tôi’, nói: “Tôi là người có tiền.”

Nhưng trong suốt khoảng thời gian cô nói những điều này, ánh mắt Dịch Thận lại càng thêm lạnh lùng. Anh đã quá quen với hành vi dùng tiền giải quyết mọi việc của đám cậu ấm cô chiêu này.

Chỉ là cô thiếu đi cái khí chất “Ngu ngốc” khi dựa vào tiền bạc của ông già nhà mình mà huênh hoang tự đắc.

Ngược lại, cảm giác cô thật sự muốn đưa tiền cho anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Dịch Thận liếc mắt đi, gần như đã viết lên mặt chữ “Lười để ý đến cô”, anh vừa định mở lời, cô nhóc lùn tịt trắng nõn trước mặt bỗng nhiên ghé sát lại.

Thẩm Viên dùng một tay che trước miệng Dịch Thận, không hề chạm vào mà như ra hiệu bảo anh tạm đừng nói gì vội. Vì cô đã nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng bước chân đang không ngừng tiến đến ngoài cửa.

Đôi mắt phượng một mí của Dịch Thận rất đen, khi đuôi mắt cong lên trông sáng rõ và đầy thần thái.

Thẩm Viên cuống đến đỏ cả vành mắt, đôi chân nhỏ giẫm nhẹ lên sàn nhà tạo ra tiếng động khe khẽ, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu ấy đã khơi lên tâm tư muốn xen vào chuyện người khác của anh một cách kỳ lạ, khóe môi Dịch Thận khẽ động, thoáng qua vẻ trêu chọc.

Ngay giây tiếp theo khi hai người biến mất khỏi phòng nghỉ, đám công tử bột kia đã mở cửa xông vào.

“Người đâu?”

“Không phải anh bảo cô ta ở trong này à?”

“Vãi, đừng làm lớn chuyện đấy!”

……

Cơn mưa lớn trắng xóa kéo dài nửa ngày, mãi đến tận chập tối mới có vẻ ngớt, cứ như làn sương bị đánh tan tác rải rác bay lất phất không còn chút uy lực.

Hai tiếng bước chân một nhẹ một nặng hoàn toàn khác biệt giẫm lên con hẻm phía sau câu lạc bộ. Con hẻm nhỏ quá lâu đời, suốt cả con đường mòn nhỏ không có đèn chiếu sáng lớn, chỉ có vài chiếc đèn vàng cũ kỹ cách nhau mười mấy mét đang miễn cưỡng làm vai trò ánh trăng dưới nước cho các vũng bùn bẩn thỉu.

Hình như đã đi rất xa, Thẩm Viên hoàn toàn không theo kịp tốc độ bước chân của chàng trai phía trước, cánh tay cô cứ như bị kéo bay đi vậy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Chuyện là……” Cô thở dốc khe khẽ, lên tiếng hỏi: “Chắc bọn họ sẽ không đuổi theo nữa đâu nhỉ? Tôi thấy cái cửa đó là khóa một chiều.”

Trong con hẻm quá tối, môi trường tối mịt khiến cô sợ hãi, nhưng người này luôn nắm chặt cánh tay cô. Thân hình anh cao lớn như một chiếc ô, khiến trái tim đang lo lắng của Thẩm Viên dần ổn định lại.

Họ đi thêm 10 mấy mét nữa, cho đến khi lờ mờ thấy được ánh sáng từ đại lộ ngoài hẻm Dịch Thận mới dừng lại và quay đầu.

Hai người vừa vặn đứng dưới một cột đèn đường màu vàng ấm áp, phía trên có những con côn trùng bay lượn quanh chao đèn dính đầy bùn đất.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, dường như nhìn thấy ánh trăng dưới nước trong đôi mắt tĩnh lặng của anh, một vệt sáng nhỏ trong bóng tối, có sức hút vô hạn.

Sao thấy cổ họng hơi khô.

Thẩm Viên khẽ né tránh ánh mắt chăm chú của anh, cô trốn vào dưới mái hiên hẹp bên cạnh, giọng càng thêm mềm mại dưới màn mưa bụi: “Có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không? Tôi gọi cho người nhà.”

“Lát nữa xe đến, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện, nếu cần tiền thì tôi cũng có.” Cô bổ sung.

Ánh mắt sâu thẳm của Dịch Thận luôn nhìn chằm chằm lên khuôn mặt cô, hoàn toàn không hề có hứng thú với những “Điều kiện” cô đưa ra, Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, quăng cho Thẩm Viên.

Thẩm Viên nhận lấy điện thoại, mặt lộ vẻ mừng rỡ, cô còn thao thao bất tuyệt tự minh oan cho mình: “Anh yên tâm, tôi không phải loại băng đảng lừa hay mượn cớ gọi điện thoại để lấy trộm thông tin cá nhân hay gì đâu……”

Vừa nói cô vừa bấm số điện thoại của chú tài xế, chợt nhớ ra điều gì đó nên cô không quên ngẩng đầu hỏi anh: “Địa chỉ ở đây, anh có biết không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Số 25, Hẻm Xuất Ngữ ở cửa nhỏ phía Tây.” Dịch Thận nói rõ ràng từng chữ, lười biếng đến mức không muốn nói thêm một từ nào.

Thẩm Viên mỉm cười gật đầu, vừa lúc bên kia cũng đã bắt máy, nghe thấy giọng chú tài xế, cô lập tức thấy tủi thân. Cô cố nén tiếng khóc, giọng nói run rẩy nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh rồi nói chuyện rành mạch, đơn giản thuật lại mọi chuyện rồi dặn chú ấy mau chóng đến đón mình.

Dịch Thận dựa vào bức tường đất bẩn, cơn đau từ bên trong quần áo dần lan đến, hơi thở anh dần nặng nề, mí mắt rủ xuống nhìn cô chằm chằm.

Thẩm Viên cúp điện thoại, lúc trả lại di động cho anh, mượn chút ánh sáng yếu ớt, lại đánh giá chàng trai này lần nữa.

Bộ đồng phục thô ráp đồng nhất của nhân viên câu lạc bộ Hưu Nhàn lại toát lên vẻ cao quý trên người anh, chiếc áo bị rách dính máu, sắc mặt xanh xao mang một vẻ mê hoặc kỳ lạ và phóng đãng.

Nguy hiểm, không thể xâm phạm, tùy tiện nhưng đầy xa cách.

Có sức hấp dẫn đặc biệt đối với phái nữ.

Người như thế này thì chẳng liên quan gì đến cô.

Nhưng mà……

Thẩm Viên lại có chút không thể rời mắt, tầm mắt cô cứ dán chặt lên người anh.

Mình bị làm sao thế này.

“Lần sau vẫn nên.” Thẩm Viên vẫn không nhịn được muốn khuyên nhủ người này, tầm mắt cô tránh không nhìn vết máu trên cổ tay anh, hơi sợ hãi, “Đừng đánh nhau, rất nguy hiểm.”

“Ngậm miệng lại.”

Hoàn toàn không hề cảm kích.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Được rồi, được rồi.”

Thôi vậy, dù sao anh cũng đã giúp mình.

Không lâu sau, một chiếc Bentley màu trắng đỗ ổn định ở đầu hẻm, là xe đến đón cô.

Cuối cùng Thẩm Viên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi bước ra ba đến năm bước, cô dừng lại, nhìn người vẫn đứng yên tại chỗ, “Anh gì ơi? Không đi cùng tôi sao?”

Khuôn mặt Dịch Thận bị bóng tối che khuất phần lớn, anh ngước mắt nhìn cô một cái, coi như đã trả lời.

Cô còn muốn hỏi tên anh, hoặc thông tin liên lạc, cũng không thể không có cách nào cảm tạ được, nhưng thái độ của đối phương dường như sẽ không giải đáp những điều này.

Anh căn bản không hề để cô vào mắt.

Mưa phùn rơi trên cánh tay, Thẩm Viên không phải là người độc đoán, cô chỉ hơi ngẩn người một chút sau đó gật đầu.

Rồi từng bước vững vàng đi về phía đầu hẻm, mặc dù bị dính mưa, bước chân cô vẫn không hề xáo trộn.

Tài xế thấy cô đi ra từ trong hẻm, vội vàng xuống xe mở ô ra, chạy tới đón người.

Thẩm Viên dành cho chú ấy một nụ cười an ủi và dịu dàng, bàn tay nhỏ bé mềm mại khoác lên cánh tay chú tài xế đi về phía xe.

Ngay khi chạm vào khung cửa xe, Thẩm Viên dừng lại.

Cô quay đầu, liếc nhìn về nơi u ám.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Khuôn mặt ngang ngược, thân hình cao lớn của chàng trai, cùng với bàn tay to lớn như thiêu đốt nắm lấy cánh tay cô, giống như dây thường xuân quấn lấy bước chân đang định lên xe của Thẩm Viên.

Bởi vì Thẩm Viên vô cùng rõ ràng: Anh là người thuộc về một thế giới khác, cuộc gặp gỡ ấy chỉ là sự tình cờ, lần đi này chính là vĩnh biệt.

Giây tiếp theo, có thứ gì đó trong đầu cô vỡ vụn.

Thoát khỏi sự che chở của chiếc dù, Thẩm Viên không chút do dự quay người lại, mặc cho nước bẩn bắn lên giày cô vẫn chạy về phía chàng trai đang đứng sững trong bóng tối.

Trên người Dịch Thận có một sự kiêu ngạo, sâu hơn cả sự xa cách, hoang dã hơn cả sự phóng túng, chỉ sợ người lạ sẽ bị gai đâm nếu lại gần thêm một bước.

Khi bóng trắng ấy lại gần lần nữa, anh nheo mắt lại.

Thẩm Viên trực tiếp xâm nhập vào phòng tuyến của dã thú, cô kéo chiếc khăn lụa BURBERRY hoa văn đen trắng dùng để trang trí trên quần áo xuống, quấn quanh cổ tay Dịch Thận, che đi vết máu chưa khô dưới ánh mắt lạnh lùng sắc bén của anh.

Trên ngón tay cô, vẫn còn vương lại vết máu của anh.

Tim đập rất nhanh, cô cũng biết đối phương đang cố ý xa cách.

Thật ra, hiếm khi cô hành động theo cảm tính như vậy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Không ngờ cô còn quay lại, chiếc khăn lụa này giống như một sự ràng buộc được nối lại một cách cưỡng ép, sao anh có thể không nhận ra.

Dịch Thận cúi đầu nhìn cô buộc khăn lụa cho mình, nhíu mày, “Ai cần cô?”

Thẩm Viên chịu đựng khí chất đáng sợ của đối phương, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hạnh ngập nước lại lương thiện.

Ánh mắt một lạnh một nóng, một cương một nhu giao nhau tạo nên những tia mưa bắn tung tóe trong khe hở.

Cô buộc xong, mỉm cười, “Rất hợp với anh.”

Ý của cô là: Che vết thương không phải là ý định ban đầu của tôi, chỉ là nó trông đẹp hơn trên người anh.

Nhận thấy khả năng diễn xuất của mình quá kém, hai má cô nóng bừng, cô quay người chạy thật nhanh, bước chân lộn xộn hết cả lên.

Dịch Thận nhìn cổ tay, đang định kéo khăn lụa xuống, nhưng khi thoáng thấy đôi tất lụa trắng tinh bị nước bùn bắn bẩn của cô thì động tác anh dừng lại.

……

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Chiếc Bentley chạy về phía biệt thự nhà họ Thẩm dưới màn mưa lất phất, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, nói với giọng chân thành: “Viên Viên à, cháu không thể cứ để người ta bắt nạt mãi như thế.”

Đại tiểu thư nhà họ Thẩm không có lý do gì phải chịu ấm ức ở bên ngoài.

Gia thế giàu sang phú quý của cô khiến nhiều người ghen ghét, từ nhỏ đến lớn cô đã chứng kiến đủ lời chế giễu châm chọc. Nhưng Thẩm Viên là người rộng lượng nên những chuyện nhỏ nhặt thường được cô bỏ qua như không biết, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Vượt qua cả dĩ hòa vi quý, là sự khinh thường được sinh ra từ sâu bên trong cốt cách.

“Cháu không cần sợ mấy đứa trẻ vừa rồi muốn trêu chọc mình, phía sau cháu có Tổng giám đốc Thẩm và các anh trai chống lưng, bọn họ không dám làm gì cháu đâu.”

“Cứ chịu đựng ấm ức mãi sẽ có cho hại sức khỏe của mình, chẳng đáng chút nào.”

“Đương nhiên rồi chú, cháu biết mà.” Thẩm Viên vừa mới dứt khỏi dòng suy nghĩ về chàng trai kia, cô nhìn người đang lái xe phía trước, ánh mắt đã tan đi sự sợ hãi, mang theo một sự dịu dàng rộng lớn: “Nhưng cháu chỉ không muốn nhìn thấy bọn họ nữa thôi.”

Dù chỉ là bị khẽ chạm vào hay bị liếc nhìn, Thẩm Viên cũng vô cùng không thích, cô chỉ muốn rời đi ngay lập tức, ai giữ cũng vô ích.

Ai biết được đám công tử bột vô giáo dục đó có thực sự nhân lúc say rượu làm điều gì không tốt với cô hay không.

Hơn nữa, Thẩm Viên nghĩ đến bóng dáng cô độc kia, dù đứng trong con hẻm u tối nhưng hoàn toàn không bị sự dơ bẩn xung quanh nuốt chửng, cô chỉ cảm thấy đêm nay cũng không hẳn toàn điều không vui.

“Cháu sẽ kể rõ ràng từng chi tiết chuyện lần này cho anh cả, chú yên tâm.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô nở nụ cười thuần khiết, nhưng ánh mắt lại nhạt đi, mở lời: “Bọn họ bắt nạt người khác không có lý do như vậy thì chắc chắn phải trả giá.”

……

Thời gian dần đến gần ngày tân sinh viên khóa mới của đại học Tân Dương nhập học, cái nóng mùa Hè đang dần tan đi, nhưng tiếng ve vẫn ồn ào, cuồng vọng lại kiêu căng.

Thẩm Viên bước ra khỏi cửa hàng đồ cũ, khi mở ô che nắng thì nhận được điện thoại của cô bạn thân Sinh Yểu, “Cưng ơi! Cậu đang ở phố Oxford à! Cậu đến đó làm gì thế?”

“Ở đây có một cửa hàng chuyên sưu tầm đá Opal chất lượng rất tốt, tớ đến xem thử.” Thẩm Viên có chút tiếc nuối, “Chỉ là chủ cửa hàng ra giá không hữu nghị gì cả, tớ cần phải cân nhắc thêm.”

“Thích thì mua đi, chẳng phải cậu vẫn còn tiền tiêu vặt sao?”

“Có tiền cũng không thể tiêu xài lung tung được. Không lãng phí thức ăn, không dùng tiền bừa bãi là gia huấn nhà tớ đấy.”

“…… Bái phục, nhà họ Thẩm các cậu phát đạt cũng không phải không có lý do.”

“Vì cậu đang ở phố Oxford, giúp tớ một việc được không!” Giọng Sinh Yểu nghe có vẻ rất gấp gáp.

Thẩm Viên nhíu mày, có dự cảm chẳng lành.

Năm phút sau, cuối cùng Sinh Yểu cũng kể rõ mọi chuyện: Tóm lại là, cô ấy đã làm quen một người bạn trai trên mạng trong kỳ nghỉ Hè, hai người nảy sinh mối quan hệ mập mờ. Vì giọng nói đối phương quá hay, lại dịu dàng nuông chiều, còn rủ cô ấy chơi game nên Sinh Yểu đã đổ.

Trong một lần trò chuyện, Sinh Yểu vô tình tiết lộ mình là sinh viên năm Nhất đại học Tân Dương, trùng hợp đối phương là sinh viên năm Tư nên đã đề nghị gặp mặt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cũng vì vừa kích động vừa tò mò, Sinh Yểu vốn có quan hệ rộng nên dùng tên đối phương và nhờ người điều tra. Kết quả phát hiện đối phương là một tên mọt sách có vẻ ngoài bình thường, hoàn toàn không giống hình tượng nam thần mà cô ấy tưởng tượng, làm cô ấy lập tức mất hứng.

Sinh Yểu không muốn thẳng thắn từ chối vì không thích ngoại hình thực tế của đối phương, cũng không thể nói thẳng nên đến tận ngày hẹn gặp là mặt hôm nay, cô ấy vẫn co ro ở nhà.

Ý của cô ấy là muốn nhờ Thẩm Viên thay mặt mình đi gặp người bạn trên mạng đó, nói rõ mọi chuyện ngay tại chỗ và đừng liên lạc nữa.

Thẩm Viên đứng dưới tán cây tránh nắng, chăm chú nghe điện thoại, đợi đối phương nói xong cô im lặng một lúc.

Đối với bạn bè, cô là người có chuyện gì cũng đáp lời, hiếm khi lạnh nhạt như vậy, nên lúc này đã khiến Sinh Yểu lo lắng: “Cục cưng à…… sao cậu không nói gì vậy……”

“Yểu Yểu.” Thẩm Viên nhíu chặt mày, cúi đầu nhìn những viên đá nhỏ trên đôi sandal của mình, nghiêm túc phê bình đối phương: “Cậu làm thế là không đúng chút nào.”

Sinh Yểu làm nũng mè nheo với cô: “Ôi tớ biết rồi mà…… nhưng tớ thật sự không chịu nổi, cậu cũng đã biết tính tớ, nếu tớ nhìn thấy mặt anh ta rồi lại nói ra những lời cực kỳ tổn thương thì chẳng phải sẽ càng tệ hơn sao?”

“Còn cậu, dịu dàng lại khéo ăn khéo nói, chắc chắn có thể lừa anh ta qua loa bằng vài câu thôi.”

“Giúp tớ lần này đi, nha cưng~”

Thẩm Viên thở dài, “Sau này cậu thực sự không được như vậy nữa, nhìn mặt mà bắt hình dong là không đúng, cậu thất hẹn như thế lại càng sai.”

“Ừhm ừhm. Sau này tớ nhất định sửa đổi!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô vốn không giỏi từ chối người khác, huống chi là lời thỉnh cầu của bạn bè, “Vậy được rồi, cậu cho tớ địa chỉ quán cà phê, tớ đi gặp anh ta.”

Quán cà phê không quá xa vị trí hiện tại của cô, Thẩm Viên đi bộ khoảng năm phút là đến, cô đẩy cửa bước vào, cảm giác mát lạnh của máy điều hòa ập tới.

Chàng trai trong ảnh đã đợi cô ấy ở vị trí đã hẹn, xem ra đã ngồi rất lâu.

Rõ ràng chàng trai đã trau chuốt bản thân, nhưng vẫn không được coi là quá chỉnh tề. Người hơi mập, sắc mặt hơi vàng, mặc một bộ vest công sở không vừa vặn.

Cảm nhận được sự chân thành của đối phương, Thẩm Viên càng thấy tiếc nuối hơn, cô nghĩ cách làm sao để tạo ấn tượng xấu cho đối phương nên thay đổi thái độ thường ngày, sải bước đi tới.

Chàng trai đang cúi đầu lướt điện thoại, đột nhiên “Bốp!” một tiếng, chiếc túi xách bị cô ném thẳng vào ghế, lăn mấy vòng.

Thẩm Viên nhân lúc đối phương ngước mắt nhìn lên, cô ngẩng cằm, kiêu căng nói: “Anh là Trương Gia Minh?”

Mặc dù cô đã cố tỏ ra cục súc, nhưng chất giọng trời sinh quá mềm mại của cô lại mang đến một vẻ kiêu kỳ.

“Cô là Sinh Yểu?” Trương Gia Minh đánh giá cô, mặt lộ vẻ vui mừng.

Thẩm Viên đá thẳng cái ghế ra, không cẩn thận đá trúng chân mình đau điếng, cô thầm kêu đau rồi ngồi xuống, trực tiếp trách móc: “Ai cho anh gọi món trước? Anh biết tôi uống gì mà gọi thế à?”

“Chưa thấy ai độc đoán như anh, khó chịu thật đấy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Vậy cô xem muốn uống gì, tôi gọi lại.” Trương Gia Minh quá đỗi kinh ngạc, không ngờ cô gái mình trò chuyện mấy tháng lại xinh đẹp đến vậy, anh ta ngoan ngoãn vâng lời: “Nghe giọng cô có vẻ hơi khác lúc trò chuyện bình thường.”

Thẩm Viên hơi chột dạ, đáp nhanh: “Chẳng phải nói chuyện trên mạng đều giả giọng sao? Bình thường tôi là thế này, đừng quản tôi.”

“Nếu anh không vừa lòng thì sau này ít nói chuyện đi.”

Trương Gia Minh nghĩ thầm: Không phải giả giọng trên mạng…… Giọng ngoài đời của cô còn nũng nịu hơn cả giọng giả nữa……

Anh ta vội vàng lắc đầu: “Vừa lòng, vừa lòng, tôi cực kỳ thích!”

Thẩm Viên:……?

Hả?

“Nói thật, ban đầu tôi còn hơi lo lắng, sợ vẻ ngoài của cô không giống như tôi tưởng tượng.” Trương Gia Minh chân thành thổ lộ: “Cô quá xinh đẹp, tôi còn cảm thấy mình không xứng với cô.”

“Nghĩ đến việc ban đầu là cô chủ động cưa cẩm tôi, tôi thấy hơi ngại. Dù sao tôi cũng là đàn ông, lẽ ra tôi nên chủ động mới phải.”

“Không sao, sau này chúng ta còn nhiều thời gian, tôi sẽ bù đắp dần dần.”

Thẩm Viên ngây người, không phải cô đã rất vô lễ rồi sao? Người này bị làm sao thế!

Cô bị đối phương làm cho bối rối, nhất thời không phản ứng được.

Quán cà phê rất rộng, ít người và yên tĩnh, đồng thời, tại một góc khuất trong quán.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Dịch Thận cuộn mình trong ghế sofa, một chân dài còn gác lên chiếc ghế bên cạnh, khóa kéo bạc trên chiếc quần công sở đen khẽ lắc lư, lười biếng như một con hổ đang ngủ trưa.

Anh giơ tay, cầm tờ báo tiếng Anh đang che mặt xuống, đôi mắt đen vừa mở ra liếc xéo qua, nhìn thẳng về phía cặp nam nữ đang “Gặp mặt trực tiếp đầy nhiệt tình” ở đằng xa.

Cuộc đối thoại vừa rồi của hai người đã lọt vào tai anh rõ mồn một.

Ánh mắt lười biếng từ từ nhìn qua, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đang luống cuống như chú ngỗng con ngơ ngác của Thẩm Viên.

Dịch Thận chạm nhẹ vào tai nghe Bluetooth, kết nối điện thoại và mở lời với đầu dây bên kia.

“Ừhm, tìm thấy người rồi.”







Để lại một bình luận