Chương 39: Động cơ cũng chỉ có một cái tên, đó là dục vọng

Ngày 1 tháng 10, cả nước chào mừng ngày Quốc Khánh, đúng độ mùa Thu về phương Bắc, bầu trời cao xanh mát mẻ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Sau chuyến bay kéo dài bốn tiếng, máy bay ổn định đáp xuống sân bay quốc tế Tân Dương.

Chỉ vì một câu nói của Kỳ Tỉnh mà kế hoạch ngủ một giấc ngon lành trên máy bay của Diệp Phục Thu bị đảo lộn hoàn toàn.

Ngay cả tiếng động cơ ù ù như ru ngủ của cabin cũng không thể át nổi những dây thần kinh đang sôi sục trong cô. Trước mắt cô là một mảng xanh trắng, trong đầu thì chỉ vang vọng giọng nói của chàng trai đó.

Lặp đi lặp lại, chỉ toàn những lời lẽ trêu chọc đầy ý xấu của anh.

Mãi đến khi bước ra khỏi khoang máy bay với nụ cười tiễn khách của tiếp viên hàng không, Diệp Phục Thu mới hoàn hồn.

Vì cô không mang nhiều đồ, nên đi thẳng ra ngoài mà không cần đi qua băng chuyền hành lý. Đúng lúc đó, cô nhận được cuộc gọi của chị Ôn Lị, báo rằng đã sắp xếp xe riêng đưa cô về nhà ở sân bay Tân Dương.

Những sắp xếp chu đáo này của nhà họ Kỳ khiến cô cảm thấy vừa mừng vừa lo. Sau nhiều lần cảm ơn rối rít, Diệp Phục Thu không quên dặn lần sau đừng phiền phức thế nữa rồi mới cúp máy.

Cô không phải tự ti thái quá hay không thích người khác đối xử tốt với mình, chỉ là cô sợ bản thân quen với những đãi ngộ này rồi thì sau này rời khỏi họ sẽ không thích nghi được.

Tài xế riêng đưa cô về chỗ gia đình cô đang ở hiện tại —— Khu cư xá Thành Duyệt ở trung tâm thành phố.

Những gì nhìn thấy qua video call không thể nào tả hết được. Đợi đến khi Diệp Phục Thu bước vào cánh cổng của khu nhà cao cấp này, nhận thẻ cửa và thẻ phòng thuộc về mình, cô mới có cảm giác chân thực—— Kỳ Tỉnh thực sự đưa gia đình cô đến sống ở một nơi như thế này.

Lên thang máy, Diệp Phục Thu khẽ thở dài.

Chắc chắn họ sẽ không thể ở mãi trong căn nhà của Kỳ Tỉnh.

Chờ đến lúc sau này phải chuyển đi, không biết bà nội và mọi người có thích ứng nổi với môi trường cũ như trước đây không.

Diệp Phục Thu gõ cửa nhà, không lâu sau có người bên trong ra mở cửa.

Cô vừa nhìn thấy bà nội, lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Bà ơi, cháu về rồi đây.”

Bà nội Trương Ngọc Anh nhìn thấy cháu gái, những nếp nhăn sâu nơi đuôi mắt giãn ra, cười nói: “Ôi, Thu của bà về rồi.”

Bà cụ kéo cô vào nhà, đưa tay sờ má cháu gái, giọng hơi run: “Mập lên rồi, nhìn cái mặt nhỏ này đi, đều hồng hào thế này cơ à…”

Bao nhiêu năm nay, khuôn mặt cháu gái bà cụ lúc nào cũng gầy gò, không ngờ ở nhà người khác hai ba tháng lại được nuôi dưỡng đến mức đầy đặn thế này.

Nói xong câu này, trên mặt Trương Ngọc Anh thoáng hiện lên biểu cảm phức tạp xen lẫn niềm vui: “Tốt, rất tốt, nhìn thấy người nhà đó đối xử với cháu như này, thật tốt mà…”

Quay người lại, bà cụ giúp cháu gái cầm túi xách, bóng lưng càng thêm còng: “Vào nhà đi, hôm nay bà làm thêm nhiều món ngon cho cháu lắm.”

Diệp Phục Thu không để ý đến những thay đổi nhỏ trong cảm xúc của bà cụ, cô mỉm cười đi theo và đóng cửa lại.

“Bà ơi, dạo này bố cháu thế nào rồi ạ?”

“Tốt, mọi thứ đều ổn, đổi sang môi trường khác, tình trạng đã cải thiện nhiều rồi.”

Diệp Phục Thu đi một vòng quan sát ngôi nhà. Căn hộ này được trang bị nội thất hoàn thiện, chỉ cần xách vali vào ở, không có gì phải lo lắng. Nhìn chung, đây là một căn hộ bốn phòng ngủ một phòng khách bình thường, nhưng vị trí và cách bố trí thì thuộc hàng tốt nhất trong khu này.

Cô nghĩ ngợi một lát rồi nói với bà cụ: “Bà ơi, nhớ đừng mua sắm quá nhiều đồ, sau này dọn đi sẽ rất khó khăn.”

Trương Ngọc Anh vừa bước vào bếp khựng lại một chút, sau đó gật đầu: “Nghe lời cháu.”

Đúng lúc này, Diệp Tri Xuân nghe thấy tiếng động thì chạy ra, reo lên: “Chị! Chị về rồi!”

Diệp Phục Thu đứng trước cửa sổ sát đất quay đầu lại, nhìn thẳng vào em gái: “Ừhm.”

Trải qua sự việc lần trước, giữa hai chị em họ có thêm một bí mật, Diệp Phục Thu nhìn kỹ cô ấy, cố tình hỏi: “Dạo này học hành có nghiêm túc không? Ở trường ổn cả chứ?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ánh mắt Diệp Tri Xuân thành thật, vội vàng chứng minh cho bản thân: “Có mà! Chị ơi, dạo này em ở trường không nghịch điện thoại chút nào! Mỗi tối trước khi ngủ còn ôn bài nữa!”

Sự việc lần đó đã cho em gái cô một bài học không nhỏ. Diệp Phục Thu tin rằng trong thời gian ngắn cô ấy sẽ không dám làm càn nữa, cô gật đầu, mỉm cười: “Thế thì tốt, đừng để bà phải lo lắng.”

Trương Ngọc Anh trong bếp cười nói: “Cháu cứ yên tâm, nó học tốt lắm. Chủ nhiệm của Tiểu Xuân còn gọi điện đến khen con bé học tập rất tích cực đấy.”

Trong lúc nói chuyện, Diệp Tri Xuân đã lẻn đến bên cạnh Diệp Phục Thu, cô ấy tò mò và có chút buôn chuyện, nói nhỏ: “Chị ơi, em chưa bao giờ ở căn nhà tốt như thế này, nghe nói là do người nhà đó sắp xếp ạ?”

“Là anh đẹp trai lần trước chạy đến đón chị đúng không? Sao anh ấy đối tốt với chị vậy?”

“Chị không biết.” Diệp Phục Thu cúi đầu, hơi ngập ngừng, cắt ngang trí tưởng tượng lung tung của em gái: “Người nhà giàu làm việc tốt đều xem tâm trạng, không phải chúng ta ở đây thì cũng sẽ là nhà khác thôi, chỉ là nhà mình may mắn.”

“Đừng quá coi trọng lòng tốt của người khác, những thứ này về sau đều phải trả lại.”

“Chị, chị đúng là…… Dù sao họ cũng giàu như thế, mấy thứ này chẳng đáng là gì trong mắt họ đâu.” Diệp Tri Xuân thấy chị mình quá lạnh nhạt, bĩu môi: “Biết đâu người ta đối với chị có gì đó đặc biệt thì sao? Nếu được, em thật sự muốn ở đây mãi mãi……”

“Vậy thì cố gắng làm việc chăm chỉ sau này tự mình mua nhà kiểu này mà ở.” Diệp Phục Thu thở dài, đẩy em gái vào phòng: “Đi làm bài tập của em tiếp đi, sắp thi cuối kỳ rồi, đừng lơ là.”

Cô nhìn em gái ỉu xìu đi vào phòng tiếp tục học bài, trong lòng có chút lo lắng.

Diệp Phục Thu không ngờ tính cách của em gái lại thế này. Cô không ép em gái phải tranh giành hơn thua như mình, làm vậy quá mệt mỏi, nhưng ít nhất phải sống ngay thẳng, sau này không được đi sai đường.

Cô vẫn phải nói với bà nội, bảo người lớn quan tâm nhiều hơn đến sự phát triển của Diệp Tri Xuân.

Sau khi cô của cô lấy chồng và sinh hai cậu con trai, điều kiện kinh tế nhà dượng của cô chỉ thuộc mức trung bình, trong nhà lại đông người già.

Cô của cô kiếm được ít tiền, cũng chủ động gánh vác việc chăm sóc cả gia đình. Bao nhiêu năm vất vả, bà ấy cũng già đi trông thấy.

Hai chị em cùng bà nội ăn xong bữa trưa, bọn họ chờ cô của cô sẽ ghé thăm vào buổi chiều.

Sau khi ăn xong, Diệp Phục Thu đặt đũa xuống, theo thói quen đưa tay trái ra nhưng trên bàn chẳng có gì, khiến cô ngẩn người.

Ở nhà họ Kỳ, mỗi khi ăn người giúp việc đều đặt khăn lau miệng bên tay trái cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trương Ngọc Anh đứng dậy thu dọn bát đĩa thừa, thấy cháu gái còn ngồi tại chỗ, đẩy nhẹ vai cô: “Thu à, cháu ngẩn ngơ gì thế, dọn bàn đi chứ.”

Lúc này Diệp Phục Thu mới bừng tỉnh, thốt lên một tiếng “Dạ”, rồi nhanh chóng đứng dậy lau bàn.

Trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ và khó chịu. Cô cắn chặt môi, đột nhiên có chút tự trách bản thân.

Mới chỉ hai ba tháng.

Người không quen với cuộc sống trước đây, có lẽ chính là cô mới đúng.

Hôm nay bà nội còn hai gia đình phải đi giúp việc, Diệp Phục Thu chủ động đề nghị đi theo giúp.

Buổi chiều, hai bà cháu đi đến nhà của người khách, Diệp Phục Thu như thể tranh chấp với chính mình, cô cúi đầu nhận làm phần lớn công việc, dùng lao động để trừng phạt sự lười biếng của bản thân.

Đến nỗi lưng và eo mỏi nhừ không thể đứng thẳng được, Diệp Phục Thu ngồi xổm trong nhà vệ sinh, ra sức chà rửa miếng giẻ ngâm trong xô nước khử trùng.

Nước khử trùng sôi lên sùng sục, phát ra tiếng “xèo xèo”, theo sau tiếng “bịch” khi giẻ được vứt xuống, cô mệt đến thở dốc, kiệt sức ngồi phịch xuống sàn.

Nước khử trùng trộn với bụi bẩn vẫn xoay tròn, những bọt khí nổi lên lớn dần rồi vỡ tan.

Trong cơn mệt mỏi, giữa mùi nước khử trùng hơi gắt, Diệp Phục Thu chợt nhớ đến hương thơm dễ chịu trên áo của Kỳ Tỉnh.

Cô thở hổn hển, một lúc sau mới nâng tay lên, lau mồ hôi lấm tấm trên trán, tiện thể che đi đôi mắt phức tạp và mất kiểm soát của mình lúc này…

Người cần phải tự nhắc nhở bản thân mình là ai, chính là cô – Diệp Phục Thu mới phải.

Vậy nên, đừng nghĩ đến nữa.

………….

Tối hôm đó, sau khi rửa mặt, Diệp Phục Thu đẩy cửa bước vào phòng của bố cô.

Do nằm liệt giường lâu ngày, ông đã không còn mạnh mẽ như trong ký ức của cô nữa.

Gương mặt Diệp Bình vừa gầy vừa đen, làn da ánh lên màu vàng sạm bệnh tật, trông như một khung cây khô héo nằm đó, chờ đợi phán quyết của số phận.

Cô bị bầu không khí tĩnh lặng trong phòng ngủ xâm chiếm, khép cửa lại, từng bước đi về phía giường.

Diệp Phục Thu kéo chiếc ghế đẩu nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh bố cô, cô vươn tay nắm lấy tay của bố, dùng hơi ấm của mình sưởi ấm lòng bàn tay ông.

“Bố, con về rồi.”

Cô giúp bố vận động ngón tay, bàn tay lần theo ngón tay ông, chạm vào một vết sẹo đã mờ từ lâu trên cánh tay ông, khẽ lẩm bẩm: “Trước đây con không để ý chỗ này của bố, lại là bị thương lúc đi làm ở đâu thế này.”

Nhìn thấy vết sẹo đó, Diệp Phục Thu bỗng nhớ đến vết dao của Kỳ Tỉnh tự gây ra trên cánh tay anh, cô sững người trong giây lát, sau đó lắc mạnh đầu để không nghĩ đến nữa.

Diệp Phục Thu nhớ lại hình ảnh lần cuối cùng bố cô đứng thẳng trên mặt đất, nhớ đến cuộc tranh cãi giữa hai bố con họ ngày đó, trái tim cô như bị phủ một lớp mật đắng, vừa cay vừa xót.

Cô ôm lấy cánh tay bố cô, dựa vào đó, trút hết sự nũng nịu: “Bố, hôm nay bà nói con mập lên rồi, bố mau mở mắt ra nhìn con đi.”

“Trước đây bố nói con gái mập một chút mới đẹp, vậy bố nhìn con đi, giờ con có đẹp không?”

“Lúc trước khi xuất viện, bác sĩ nói bố nằm ở nhà, khả năng không trụ qua nổi hai năm.” Đôi mắt cô dần nóng lên, lẩm bẩm: “Giờ đã ba năm rồi, sắp sang năm thứ tư, bố vẫn tốt đấy thôi.”

“Con đã nói mà, chú thợ Diệp khỏe như này, chắc chắn sẽ vượt qua được.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Bố, bố nhất định phải tỉnh lại trước khi con tốt nghiệp đấy nhé, con còn muốn dẫn bố đi tham quan Đại học Sùng Kinh.”

Bình thường mọi tâm sự cô đều quen giấu trong lòng, không phải do tính cách bẩm sinh hướng nội, mà chỉ vì không có người phù hợp để chia sẻ, nên lâu dần cô cũng khép mình lại.

Sau mấy tháng xa cách với bố, Diệp Phục Thu kể từng việc cô đã thấy và trải qua ở vịnh Tiêu Quảng Đông—— cho ông nghe.

Cô bỏ qua những trải nghiệm nguy hiểm và không vui, chỉ kể tỉ mỉ về việc mình đã gặp bao nhiêu người tốt, quen biết bao nhiêu bạn bè ở vịnh Tiêu Quảng Đông và nhà họ Kỳ đã đối xử với cô tốt như thế nào.

Cô giới thiệu rõ ràng với bố cô về những cái tên như của Mai Nhược, Ôn Lị, cùng các bạn học của mình, chỉ riêng khi nhắc đến tên của một người, Diệp Phục Thu lại nhiều lần dừng lại.

“Còn có một người, anh ấy…” Diệp Phục Thu nắm chặt tay bố cô, hình ảnh của Kỳ Tỉnh hiện lên trước mắt, đôi môi cô hơi hé mở mà chẳng thốt lên được bất cứ lời nào.

Rõ ràng là một người mang vẻ ngoài đầy hung dữ, rõ ràng mang đến cho cô không ít kinh hoàng và nguy hiểm.

Rõ ràng là người mà cô đã cố gắng tránh nhưng không kịp biết bao lần.

Nhưng tại sao, khi thật sự giới thiệu đến anh, cô lại không thể nói anh là người tốt hay xấu.

Vì anh cũng từng nhiều lần cứu cô khỏi những lúc dầu sôi lửa bỏng, mang lại cho cô cảm giác an toàn không thể thay thế.

Anh vừa đáng sợ lại vừa đáng thương, vừa chân thật lại vừa xa cách.

Cô không biết phải diễn tả Kỳ Tỉnh thế nào.

Không biết phải diễn tả Kỳ Tỉnh trong lòng cô ra sao.

“Bố, thật ra còn một người nữa.” Diệp Phục Thu cúi đầu, ánh mắt lộ ra vẻ ngại ngùng và rối bời của một thiếu nữ, phức tạp nói hàm hồ: “Anh ấy…”

“Đối với con, anh ấy rất đặc biệt.”

……….

Theo dự đoán của bác sĩ Trần Dung, nếu chứng cuồng loạn tiếp tục xấu đi, nó sẽ không chỉ xuất hiện vào ban đêm, mà từng giây phút trong cuộc sống sau này, chứng bệnh có thể kéo anh vào bóng tối bất kỳ lúc nào. Nếu xảy ra hành vi tự hại mình trước mặt người khác, tình huống đó sẽ trở thành một rắc rối khó giải quyết.

Tuy nhiên, chứng cuồng loạn của Kỳ Tỉnh không phải không có dấu hiệu báo trước.

Đó là một giây trước khi rơi vào trạng thái hôn mê sâu, Kỳ Tỉnh có trực giác chớp nhoáng như tia chớp, nhưng ngay giây tiếp theo, chứng cuồng loạn ập đến như chất độc đen đặc sệt, nuốt chửng toàn bộ sự tỉnh táo của anh, cho đến khi bị dòng máu nóng rực đốt thành tro.

Anh không có thời gian phản kháng.

Vào đêm hôm cơn sốt cao giảm xuống, anh mở mắt và nhìn thấy ánh trăng trắng tinh khiết, vừa rực rỡ vừa thuần khiết.

Đêm nay, khi rèm cửa nhẹ nhàng lay động, ánh trăng tương tự lại tràn vào, như làn sương mù sinh ra từ núi non bao bọc lấy anh, dẫn dắt Kỳ Tỉnh vào một giấc mơ rực lửa.

Anh vươn tay, như chim ưng lao xuống bắt lấy cổ họng của chứng cuồng loạn, lật người đè lên, nắm lấy lưỡi dao đâm xuống. Khi mở mắt lần nữa, màn sương đen dưới thân anh lộ ra một đôi mắt vô tội, ướt đẫm nước mắt.

Lòng bàn tay anh đang nắm chặt lấy chiếc cổ mảnh mai của Diệp Phục Thu.

Kỳ Tỉnh giật mình, nhìn cô không ngừng rơi lệ và đôi bàn tay mềm mại của cô sờ lên theo cánh tay anh, mỗi nơi ngón tay cô lướt qua đều như bùng cháy.

Đôi môi đó của cô nhỏ nhắn, căng mọng, sắc đỏ tự nhiên như quả anh đào.

Diệp Phục Thu khẽ hé môi, nhẹ nhàng gọi anh: “Kỳ Tỉnh.”

Cô vuốt ve gân xanh trên cánh tay anh, biểu cảm ngây ngô hoàn toàn trái ngược với lời nói chẳng chút ngại ngùng được nói ra: “Kỳ Tỉnh…… mạnh hơn chút nữa……”

“Có thể mạnh hơn chút nữa…… được không?”

Kỳ Tỉnh bóp lấy khuôn mặt cô, đến mức khuôn mặt trắng ngần của cô tràn qua kẽ ngón tay anh, nheo mắt hỏi: “Cô là ai?”

Ngay sau đó, anh giữ lấy eo cô, dùng sức đổi vị trí của hai người, Kỳ Tỉnh để cô gái lật người lên trên.

Khóe mắt Diệp Phục Thu sau khi khóc đỏ hồng đầy mê hoặc, cô nằm sấp trên ngực anh, đôi tay không biết nặng nhẹ cứ di chuyển lung tung.

Hơi thở của Kỳ Tỉnh dần nặng nề, anh giữ lấy đôi tay đang di chuyển lung tung của cô, nghiêm giọng nói: “Nói chuyện.”

Diệp Phục Thu ngơ ngác, lại nhích người lên gần hơn, cho đến khi cơ thể mềm mại của cô hoàn toàn áp sát vào anh.

Tay kia của cô chạm lên mặt anh, đôi mắt trong veo phản chiếu hình dáng của anh, biểu cảm vừa ngơ ngác vừa kìm nén dục vọng của cô gần như khiến anh phát điên.

Kỳ Tỉnh không thể chịu nổi nữa, anh vươn tay chạm vào đôi môi mềm mại của cô, vuốt ve, thậm chí dày vò, ngắm nhìn ánh mắt rối bời của cô.

Dưới ánh trăng, đôi chân dưới váy của cô ánh lên sắc trắng mịn màng như ngọc bích mỡ cừu.

Diệp Phục Thu vuốt ve gương mặt anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Kỳ Tỉnh.”

“Anh không biết em là ai sao……”

Một cơn gió lạnh thổi qua rèm cửa, thổi qua một ngọn núi lửa ngủ sâu vừa phun trào.

Kỳ Tỉnh đột ngột mở mắt, đôi mắt đen sẫm mờ mịt, anh hít một hơi sâu.

Thái dương của anh vẫn đập mạnh như bị kích thích dây thần kinh, anh ngồi dậy từ trên giường, vén áo lên kiểm tra xem có vết thương nào không.

Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, anh rũ mắt xuống, từ từ di chuyển tầm mắt đến nơi duy nhất khác thường.

Kỳ Tỉnh giơ tay lên, ánh mắt lộ rõ vẻ thất bại, bất lực lau mồ hôi trên trán, cố gắng nhanh chóng điều chỉnh lại nhịp thở bất thường của mình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Anh im lặng nhìn vào một điểm, càng cố giữ bình tĩnh, hình bóng Diệp Phục Thu lại càng hiện rõ trong đầu anh, nhịp thở vốn đã ổn định lại dần nặng nề hơn.

Ngọn lửa trong giấc mơ đã thiêu đốt ra khỏi ranh giới, náo loạn trong cơ thể anh.

Có chỗ nào đó đang ngứa ngáy, khiến anh hận không thể lập tức xé nát mọi thứ để giải tỏa.

Anh đã chiến đấu với chứng cuồng loạn nhiều năm, có thể chắc chắn cảm giác vừa rồi chính là dấu hiệu báo trước của chứng bệnh này.

Nhưng mà.

Vậy mà anh lại mơ về cô.

Nhờ có Diệp Phục Thu mà anh đã thoát khỏi nỗi đau định sẵn của đêm nay.

Kỳ Tỉnh nuốt khan một cái để xoa dịu cổ họng khô khốc.

Anh bật vòi hoa sen lên, để nước lạnh tuỳ ý dội xuống khắp cơ thể.

Kỳ Tỉnh chống tay lên cửa kính nhà tắm, ánh mắt nóng rực mãi không dịu xuống, dòng nước chảy qua khóe môi đang cười nhẹ của anh, rơi xuống dưới.

Diệp Phục Thu.

Tôi đoán.

Cô có thể cứu tôi.

……….

Ngày thứ ba của kỳ nghỉ Quốc Khánh, cô của Diệp Phục Thu đến chơi và giúp đỡ.

Bà nội ngày càng lớn tuổi, thể lực và tinh thần không còn như trước. Cô của Diệp Phục Thu mỗi lần đến có thể giúp nấu được một bữa cơm thì sẵn sàng nấu, cũng xem như một cách báo hiếu.

Ngôi nhà Kỳ Tỉnh sắp xếp cho họ có diện tích lớn, lâu ngày không dọn dẹp nên chỗ nào cũng phủ bụi. Trong nhà lại có một bệnh nhân sống thực vật nằm liệt giường, vì thế việc giữ gìn vệ sinh là điều rất cần thiết. Hôm nay, Diệp Phục Thu và em gái cùng nhau dọn dẹp vệ sinh trong nhà một lượt.

Lúc này, cô đang quỳ trên sàn lau dọn những góc khuất bụi bặm thì nghe thấy tiếng bà nội gọi cô.

“Thu à—— ”

Diệp Phục Thu lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía bà cụ: “Dạ! Có chuyện gì vậy bà?”

Trương Ngọc Anh ngồi trên ghế sofa, tay cầm một quyển album ảnh, bên cạnh còn có khá nhiều album cũ.

Bà cụ chỉ tay, hỏi: “Cháu còn nhớ cuốn album chỉ có ảnh hồi nhỏ của hai chị em không? Cái cuốn cháu mặc váy đỏ chụp ở công viên ấy, giờ nó đâu rồi?”

Diệp Phục Thu bước đến xem, “Không có ở đây ạ?”

Trương Ngọc Anh gật đầu, mái tóc bạc buộc gọn, “Tối qua bà mơ thấy hai chị em hồi nhỏ…… đột nhiên bà muốn xem lại tấm ảnh đó.”

Diệp Phục Thu ngẩng đầu lên, ánh mắt ngây dại.

Không hiểu sao, nhìn bà cụ lật giở từng cuốn album, miệng cứ nhắc đến giấc mơ, trông bà lại già yếu đến thế.

Cô bất chợt cảm thấy buồn bã: “Có phải là rơi ở đâu đó không?”

Cô của cô bê một đĩa thức ăn ra, nói thêm: “Có phải để quên ở nhà cũ không? Lần trước chuyển nhà gấp gáp quá, chắc để sót đồ rồi.”

Trương Ngọc Anh như được nhắc nhở, nhớ ra, “Đúng rồi, dưới tủ quần áo lớn…… còn một xấp album nữa.”

“Thu à, cháu quay về một chuyến nhé?”

Diệp Phục Thu hơi do dự, chưa vội đồng ý: “Không phải nói đã chuyển hết đồ rồi sao? Giờ nhà đó mình còn vào được không?”

“Vào được chứ, từ lúc chúng ta đi cái nhà nát ấy chẳng ai thuê cả, chủ nhà thì không biết đi đâu mất rồi.” Cô của cô phẩy tay nói: “Cái ổ khóa trên đó vẫn là cái mà lúc chúng ta rời đi khóa lại đấy.”

“Thu này, không phải cháu vẫn còn một chiếc chìa khóa à? Vừa hay luôn.”

Trương Ngọc Anh gật đầu, “Thu à, bảo em gái đi cùng cháu đi. Mang theo một cái túi, sẵn tiện đi một vòng xem còn đồ gì quên chưa mang theo không.”

Diệp Phục Thu quay đầu nhìn Diệp Tri Xuân, thấy cô ấy không có ý kiến gì, cô suy nghĩ rồi nói: “Thôi bà ơi, để cháu đi một mình được rồi. Để Tiểu Xuân ở nhà tập trung làm bài tập.”

Cô của cô lại bưng ra một đĩa thức ăn, nói: “Ăn xong hẵng đi!”

“Thôi ạ, đi một chuyến ra ngoại thành rồi về bằng xe buýt cũng mất ba tiếng.” Diệp Phục Thu đứng lên, chuẩn bị đồ đạc để ra ngoài: “Cháu tự ăn gì đó bên ngoài là được.”

Nói xong, cô đeo chiếc ba lô lớn lên vai rồi ra ngoài.

Diệp Phục Thu từng nghĩ rằng lần này quay lại, cô sẽ không còn phải thấy khung cảnh trên con đường dẫn đến làng Hàn Kiều nữa.

Không ngờ rằng cô vẫn phải quay lại.

Cũng đúng, dù có chuyển đi nữa thì cũng sẽ không bao giờ quay lại sống ở làng Hàn Kiều. Nhân dịp này, xem như nói lời tạm biệt với nơi đây.

Sau một tiếng đồng hồ liên tiếp chuyển xe, Diệp Phục Thu cuối cùng cũng đến làng Hàn Kiều.

Vào mùa Thu, những ngày có gió ở Tân Dương rất thường xuyên, đặc biệt là vào những ngày nắng đẹp. Chỉ cần gió nổi lên, những thôn làng như này bụi sẽ bay mù mịt, đi vài bước mà mũi giày đã phủ một lớp bụi.

Diệp Phục Thu quen thuộc lối đi, men theo con đường tắt trước đây để về nhà cũ. Cô mở cánh cửa sắt lớn của ngôi nhà cũ, phẩy tay xua tan mùi bụi bặm cũ kỹ phả vào mặt, rồi đi vào trong sân.

Lúc còn sinh sống ở đây, cô chưa bao giờ cảm thấy ngôi nhà này cũ nát như thế. Nhưng giờ nhìn lại, đúng là ngay cả một chỗ đặt chân cũng không có.

Mới tháng Mười mà ngôi nhà vì không có hơi người đã trở nên lạnh buốt từ trong ra ngoài, khiến Diệp Phục Thu lạnh đến mức rùng mình.

Cô tìm được chỗ mà bà nội nói, lấy cuốn album từ dưới tủ ra rồi cất vào túi.

Diệp Phục Thu đi một vòng quanh nhà lần nữa để chắc chắn không còn món đồ nào bị bỏ sót. Ngoài ngôi nhà cũ nát và một số món đồ phế thải, bên trong hoàn toàn trống rỗng. Sau đó, cô đi ra bên ngoài.

Cánh cửa sắt được khóa lại lần nữa, đây là lần cuối cùng cô khóa cửa ngôi nhà này.

Chiếc chìa khóa xoay trong ổ, ổ khóa kim loại được khoá chặt.

Đúng lúc này, bên cạnh cô vang lên tiếng bước chân loẹt quẹt khó nghe.

Diệp Phục Thu quay đầu nhìn, đôi mắt lập tức run lên.

Một người đàn ông thân hình vạm vỡ, ăn mặc bẩn thỉu, đứng trước mặt cô. Đôi mắt anh ta hẹp dài và xấu xí nhìn chằm chằm vào cô.

Sau một lúc, anh ta bật cười.

Cổ họng cô lập tức nghẹn lại, Diệp Phục Thu vội vàng che miệng, cố kìm nén cơn buồn nôn.

Người đàn ông từng bôi nhọ cô năm xưa……sao anh ta lại chuyển về làng này!?

“Nghe nói nhà cô đã chuyển đi rồi.” Anh ta từng bước tiến gần, ánh mắt dò xét khắp người cô: “Tôi còn tưởng không còn gặp lại cô nữa.”

Cơn buồn nôn không ngừng dâng lên, cô thậm chí khó mở lời: “Anh…… đừng lại đây.”

“Anh không sợ tôi lại báo cảnh sát lần nữa sao!” Diệp Phục Thu hét lớn.

“Báo cảnh sát? Tôi đã làm gì chứ?” Gã đàn ông tiến sát hơn, nụ cười đầy bỉ ổi: “Tôi đã làm gì cô nào? Hửm? Cô nói thử xem?!”

Diệp Phục Thu che miệng, vết sẹo bên thái dương bắt đầu ngứa rát phát đau, bóng ma trong lòng hiện về, nỗi sợ hãi và cơn giận dữ cùng nhau ập tới.

“Nếu biết cô dám làm loạn như vậy,” Gã đàn ông đó nói với giọng độc ác, vươn tay ra: “Tôi đã làm sạch cô rồi!!”

Diệp Phục Thu mở to mắt, há miệng—— nhưng lại không thốt nên lời.

Lượng adrenaline tăng vọt khiến dây thần kinh của cô căng lên cực độ, mọi oán hận dồn nén từ trước không kìm được nữa bùng nổ. Cô vớ lấy chiếc balo của mình, không chút do dự đạp thẳng vào người anh ta: “Con mẹ nó, tôi đánh chết anh!”

Sau đó quay đầu bỏ chạy.

Gã đàn ông hét lên đầy đau đớn, lập tức xoay người đuổi theo và túm được tóc của cô.

“Hôm nay mà không quỳ xuống xin lỗi ông đây, tôi xem cô có dám đi!”

“A!” Diệp Phục Thu hét lên đau đớn, quay người đốc toàn bộ sức lực tung một cú đá vào hạ bộ của anh ta.

Lần này đến lượt anh ta không nhịn được hét lên, bàn tay buông lỏng.

Diệp Phục Thu hận không thể giết chết anh ta, nhưng trong đầu vô thức lựa chọn bỏ chạy.

Cô bất chấp tất cả tuyệt vọng lao ra khỏi con hẻm, không hiểu sao cô cảm thấy trên mặt mình dường như lại chảy máu, đau đớn và ướt át, tim đập như trống dồn, tuyệt vọng che mờ đôi mắt.

Tại sao, sau ba năm mà cô vẫn yếu đuối như vậy.

Tại sao, không quay đầu lại, liều mạng chém chết anh ta!

Tiếng bước chân phía sau đuổi tới càng lúc càng gần và dồn dập, Diệp Phục Thu gần như bật khóc, chỉ có thể chạy nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa.

Đúng vào khoảnh khắc cô lao ra khỏi con hẻm tối tăm và lạnh lẽo —— Diệp Phục Thu được một người ôm gọn vào lòng.

Hương thơm gỗ quen thuộc ùa tới, mũi cô áp sát vào nhịp tim mạnh mẽ của anh.

Cánh tay anh vững vàng ôm lấy eo cô.

Giọng nói anh trầm ấm, phảng phất chút trêu chọc.

“Diệp Phục Thu.”

“Tôi nghe thấy cô chửi thề rồi đấy.”

Những giọt nước mắt được cứu rỗi lập tức tuôn trào, Diệp Phục Thu ra sức rúc vào lòng Kỳ Tỉnh, tuyệt vọng ôm chặt lấy anh.

Giọng cô run rẩy, phẫn uất hét lên: “Kỳ Tỉnh!!”

“Giúp tôi ‘giết chết’ anh ta!!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Kỳ Tỉnh ôm chặt cô gái, tầm mắt nhìn chằm chằm vào gã đàn ông đang đuổi tới, đôi mắt anh sáng rực đáng sợ, sắc bén như hổ xuống núi.

Anh – người đã có chuẩn bị mới tới, đang cảm thấy phấn khích.

Anh bật cười.

“Tuân lệnh.”





Để lại một bình luận