Chương 38: Mỗi người đều đeo mặt nạ và nói dối vì những lý do khác nhau

Bộ não của Diệp Phục Thu vốn luôn hoạt động không ngừng, đột nhiên “treo máy” trong giây lát, sau đó dâng lên sự khó hiểu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Hai chuyện này, thật sự là chuyện có thể so sánh ngang bằng với nhau sao??

Người này sao vẫn cứ không nghiêm túc như vậy chứ.

Cô biết rõ: Anh không thực sự để tâm đến câu trả lời của chuyện này, nhưng vì cô cố ý không nói nên anh muốn so đo.

Diệp Phục Thu thở dài bất lực, thật thà giải thích: “Đó là lớp trưởng lớp chúng tôi, cùng một nhóm làm bài tập với tôi, cũng là bạn cùng trường. Anh cũng đâu thấy chúng tôi tiếp xúc thân mật gì, sao cứ suy đoán linh tinh vậy!”

Cô tiến sát lại gần, nghiêng đầu ngước lên nhìn anh, vô tình để lộ vẻ thuyết phục dịu dàng: “Tôi nói thật đấy—— vậy được chưa?”

Giọng nói của cô gái vốn đã ngọt ngào lại ở trong tình cảnh đặc biệt, khi cảm xúc dâng trào và kiên nhẫn dỗ dành, âm sắc càng thêm ngọt ngào và mềm mại, đủ sức mê hoặc lòng người hơn cả đôi mắt kia.

Dường như bất kể cô nói gì, người nghe cũng sẽ không nảy sinh ý kiến phản đối.

Sâu trong tai anh ngứa ngáy như bị gãi, khiến lông mày của anh cũng giật lung tung.

Anh thật sự muốn cô tự nghe thử xem, giọng nói này của cô rốt cuộc là cái giọng gì.

Kỳ Tỉnh giơ tay, dùng kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ giữ chặt cằm cô, đẩy cô ra xa một chút rồi cố ý nói: “Diệp Phục Thu, chỗ này toàn là camera đấy.”

“Đừng có mà lôi lôi kéo kéo.”

Anh dùng chính lời cô từng mắng anh để trêu chọc ngược lại cô.

Diệp Phục Thu ngay lập tức nhận ra, trừng mắt nhìn anh.

Thù dai quá rồi đấy.

Cô chưa từng thấy ai tâm tư nhỏ nhen như vậy, bất kể lời nào không vừa ý cũng phải phản bác lại.

Thấy dáng vẻ của cô như vậy, Kỳ Tỉnh nhếch môi rồi lấy máy ảnh từ trong túi nhiếp ảnh đeo sau lưng ra: “Không tiện lấy đồ ra ngoài, chẳng phải cô muốn chụp ảnh sao? Chụp đi.”

Diệp Phục Thu ngạc nhiên, không ngờ anh lại chuẩn bị sẵn máy ảnh cho cô: “Đây là của anh à? Anh thích chụp ảnh sao?”

“Không hẳn là thích, chỉ biết đôi chút thôi.” Kỳ Tỉnh đưa máy ảnh cho cô: “Nhà có sẵn thì cô cứ dùng đi.”

Cô nhận lấy chiếc máy ảnh nặng trĩu, dù cô không có nhưng đã từng thấy thiết bị ở trường, máy ảnh của Kỳ Tỉnh cấu hình rất cao, thật sự không giống của người “chỉ biết đôi chút” sắm sửa.

Diệp Phục Thu điều chỉnh các thông số theo hướng dẫn của thầy giáo, rồi quay vòng quanh các món trang sức điểm thúy được trưng bày.

Cô cố gắng quay lại thật nhiều tư liệu phong phú, để tiện cho các bạn khác làm hậu kỳ sau này.

Là một sinh viên từ khối Văn hóa chuyển sang Truyền thông, cô vẫn còn là tay ngang ở nhiều lĩnh vực. May mắn là trong lớp có bạn học thi Nghệ thuật chuyên ngành Biên kịch và Truyền thông nên cô đi theo họ học được rất nhiều.

Những điều này chắc chắn sẽ hữu ích trong tương lai.

Trong quá trình quay, cô luôn cảm thấy có đôi mắt dõi theo từ phía sau lưng mình, Diệp Phục Thu quay đầu lại, nhìn về phía Kỳ Tỉnh: “……Có vấn đề gì sao?”

Cô vô thức nghĩ rằng mình đã lộ ra sự vụng về nào đó: “Tôi quay có vấn đề gì à?”

Kỳ Tỉnh nhìn cô vài giây, sau đó đi qua: “Không, cô học tốt lắm.”

“Nếu cô cần gợi ý.” Anh đứng bên cạnh cô, thân hình cao lớn gần như bao trọn lấy cô, một tay đỡ lấy máy ảnh của cô, đổi sang một góc quay khác: “Chụp thế này cũng được đấy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Rõ ràng là cùng một thiết bị, nhưng khi vào tay anh thì cảnh trong khung hình bỗng nhiên được nâng cao hơn hẳn về chất lượng thị giác.

Diệp Phục Thu kinh ngạc, quay đầu nhìn chàng trai đang chăm chú chỉnh thông số và nhấn nút quay bên cạnh.

Góc nghiêng của Kỳ Tỉnh tràn ngập toàn bộ tầm mắt của cô.

Cô bị anh hấp dẫn một cách mãnh liệt.

Cô quên mất rằng mẹ của Kỳ Tỉnh – dì Mai Nhược, xuất thân từ một gia đình danh giá về thư họa qua các thế hệ ở Thủ đô.

Kỳ Tỉnh được dạy dỗ và lớn lên trong môi trường đó, về gu thẩm mỹ nghệ thuật chắc chắn không hề thua kém dân chuyên nghiệp.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, qua phần hướng dẫn trực tiếp của anh, Diệp Phục Thu đã học được không ít kỹ thuật chụp ảnh từ Kỳ Tỉnh.

Khoảng hai mươi, ba mươi phút sau.

Cô đã quay xong tất cả tư liệu, Diệp Phục Thu hài lòng cất máy ảnh đi, quên mất bên cạnh vẫn còn một người lặng lẽ đứng đợi.

“Về nhé?” Cô nói với Kỳ Tỉnh.

Kỳ Tỉnh đặt hạt óc chó bằng gỗ anh đã nghịch cho đỡ chán nãy giờ xuống: “Đi.”

Anh gửi cho Diệp Phục Thu một số liên lạc qua điện thoại, dặn dò: “Tôi sẽ nói trước với anh ấy, vài ngày nữa cô dẫn bạn học đến studio của anh ấy đi, phần còn lại tôi không lo đâu đấy.”

Diệp Phục Thu hỏi: “Chúng tôi tự đi được à?” Anh không đi cùng sao?

Kỳ Tỉnh ném cho cô ánh mắt kiểu “chứ cô còn muốn gì nữa” rồi bỏ lại một câu: “Tôi bận lắm.”

Diệp Phục Thu nghĩ bụng, thế thì còn gì bằng, lần trước bị bạn học bắt gặp lúc cô bước xuống từ xe anh, cô đã gần phát điên lên rồi.

Cô giả bộ ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy thì đành thế thôi.”

Nhưng khoảnh khắc cô cúi đầu, khóe miệng cô khẽ cong lên và cái dấu vết đó đã bị anh bắt gặp ngay tức khắc.

Kỳ Tỉnh thu lại tầm mắt, tức đến muốn bật cười.

Cô nhóc này thật là, đến cả giả vờ cũng không xong.

…………

Diệp Phục Thu hẹn thời gian với các bạn trong nhóm xong, cô cố gắng thu thập hết tài liệu trước kỳ nghỉ. Trong hơn một tuần nghỉ này, họ sẽ hoàn thành video rồi tranh thủ nộp bài tập sớm, dành thời gian còn lại để ôn thi các môn khác.

Bước ra khỏi sự bảo vệ mát lạnh của xe buýt, Diệp Phục Thu lập tức bị cái nóng hầm hập dưới bóng cây buổi trưa hắt vào mặt. Cô ngẩng đầu nhìn lên mặt trời chói chang treo lơ lửng trên cao, như đang khoe khoang sức nóng của mình.

Những ngày gần đây, nghe cô của cô gọi điện đến nói rằng Tân Dương đã trải qua vài cơn gió lớn, lại có mưa nên nhiệt độ gần đây giảm rõ rệt.

Năm nay mưa nhiều, vì thế nhiệt độ ở quê giảm nhanh hơn hẳn các năm trước.

Diệp Phục Thu giơ tay che ánh mặt trời chói loá, không khỏi băn khoăn.

Đã sắp tháng Mười rồi, chẳng lẽ nhiệt độ ở vịnh Tiêu Quảng Đông cứ tiếp tục cao như vậy sao?

Cô đeo balo, đi theo chỉ dẫn trên bản đồ tìm đến một xưởng làm việc cổ kính nằm trong khu nghệ thuật để hội tụ với các bạn cùng lớp.

Xưởng làm việc của anh Xa trong khu nghệ thuật trông rất khiêm tốn, mặt tiền thì nhỏ mà bên ngoài còn đặt tấm bảng “Cấm tham quan”, trông như một chiếc hộp gỗ tự đóng kín lại.

Diệp Phục Thu gõ cửa, đẩy ra một khe hở nhỏ và rụt rè chào: “Xin chào, tôi là sinh viên ngành Truyền thông của Đại học Nam Sơn đã liên hệ với anh trước đó……”

Vài giây sau, một giọng nam trẻ tuổi vang lên: “Mời các em vào.”

Lúc này mọi người mới rón rén cùng nhau cẩn thận bước vào xưởng của anh Xa. Vừa bước vào, mùi gỗ đàn hương thơm ngát đã xộc vào mũi, xung quanh bày biện đầy đồ cổ và đồ sưu tầm, căn phòng nhỏ xíu mà chứa đầy bảo vật.

Trong tủ trưng bày cao nhất được đặt rất nhiều món đồ thủ công điểm thúy, sắc xanh ngọc lấp lánh, là tồn tại nổi bật nhất trong căn phòng trang trí giản dị này.

Anh Xa ngồi trước bàn làm việc, đeo kính và đang làm việc.

Mọi người đều ngạc nhiên, ai cũng nghĩ người kế thừa kỹ thuật phục chế này ít nhất phải ngoài 50 tuổi, không ngờ anh ấy mới chỉ khoảng hơn 30.

Anh Xa tạm dừng việc đang làm dở, mời mọi người uống trà.

Qua lời kể của anh ấy, Diệp Phục Thu hiểu sâu sắc hơn về những gì anh Xa đang gìn giữ.

Kỹ thuật phục chế và chế tác điểm thúy của nhà họ Xa có nguồn gốc từ một thành phố nhỏ ở phương Bắc, trải qua hàng trăm năm truyền thừa và phát triển đã tự tạo thành một trường phái riêng, đến đời anh Xa đã là đời thứ năm.

Điều làm kỹ thuật điểm thúy của nhà họ Xa nổi tiếng chính là sự tinh xảo trong từng công đoạn. Mỗi bước của từng công đoạn đều phức tạp và đòi hỏi sự tỉ mỉ, cần sự tập trung và kiên nhẫn cao độ. Trong xã hội phát triển nhanh như hiện nay, nếu không có sự kiên trì mạnh mẽ thì rất khó để nắm vững kỹ thuật của một nghề truyền thống tỉ mỉ như này và biến nó thành sự nghiệp cả đời.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Kỹ thuật điểm thúy là một kỹ thuật chế tác trang sức vàng bạc truyền thống của Trung Quốc, trong đó lông chim bói cá có tác dụng để trang trí và làm đẹp cho món trang sức. Đến hai thế hệ gần đây của gia đình anh Xa, khi xã hội ngày càng chú trọng đến bảo vệ môi trường, họ đã chuyển trọng tâm kỹ thuật điểm thúy sang phần “điểm” – tức là khảm từng chi tiết nhỏ. Trong quá trình phục chế, anh ấy chọn lông ngỗng và lông công có cùng tông màu để thay thế lông chim bói cá.

Điểm thúy vẫn còn tương lai, chỉ cần những người thợ thủ công như họ không ngừng giữ gìn và sáng tạo, kỹ thuật này sẽ không bao giờ bị mai một.

Lúc này, Lâu Kỳ đứng bên cạnh cô chú ý đến bộ trang sức đội đầu được trưng bày ở một bên, cô ấy nhìn chằm chằm và thốt lên: “Đẹp quá……”

Anh Xa mỉm cười, hỏi: “Có đoán được cái này dùng để làm gì không?”

“Là trang sức đội đầu của diễn viên vai Đán* trong Hí kịch, đúng không ạ!” Lâu Kỳ nhanh nhảu đáp.

(*vai Đán: Trong hí khúc cổ truyền Trung Quốc (đặc biệt là Kinh kịch), Đán là từ để chỉ các vai nữ. Dù do nam hay nữ đóng thì vai Đán vẫn là nữ. Vai Đán lại chia thành nhiều loại: Thanh y (vai nữ đoan trang, nghiêm túc, thường là chính thất, quý phụ), Hoa đán ( nữ trẻ trung, hoạt bát.), Đao mã đán (nữ biết múa võ, đánh trận), Lão đán (nữ già), Võ đán ( nữ thiên về nhào lộn, đánh đấm).)

“Đúng rồi, đây chính là ‘Đầu diện điểm thúy’ mà các diễn viên vai Đán trong Hí kịch thường đội, tất cả đều do chúng tôi phục chế.”

Diệp Phục Thu nhìn đầu diện điểm thúy dưới ánh đèn, thậm chí có thể hình dung dáng vẻ uyển chuyển của diễn viên vai Đán trên sân khấu khi đeo nó. Sắc xanh ngọc vừa xuất hiện đã lấn át muôn màu, vừa kiêu sa vừa mong manh, khiến mọi người kinh ngạc.

Sau vài câu trò chuyện ngắn gọn, Diệp Phục Thu phụ trách việc ghi chép lại những gì anh Xa chia sẻ thành văn bản, còn các bạn học khác thì cầm máy quay bắt đầu ghi hình.

Anh Xa rất hợp tác, còn đặc biệt trở lại bàn làm việc để tiếp tục công việc phục chế cho các bạn sinh viên quay phim.

Diệp Phục Thu đứng trước quầy gõ chữ, chợt cảm giác có người đến gần, cô quay đầu thì thấy Chu Nhuệ: “Có chuyện gì vậy lớp trưởng?”

Chu Nhuệ đang xách một chiếc túi trong tay, trên tay còn cầm theo một chai nước trái cây, đứng lại bên cạnh cô: “À, không có gì, tôi vừa đi mua ít nước cho mọi người.”

“Dù sao cũng không thể làm phiền anh Xa mà không có gì chứ.” Anh ta cười, giơ lên cho Diệp Phục Thu xem túi đồ.

Diệp Phục Thu đồng tình: “Lát nữa cậu nhớ gửi tin nhắn lên nhóm để mọi người chia tiền nhé.”

Cô nhận ra Chu Nhuệ thật sự là một chàng trai rất biết cách cư xử, chắc hẳn gia đình đã dạy dỗ anh ta rất kỹ về cách đối nhân xử thế.

“Cái này cho cậu.” Chu Nhuệ đặt chai nước bên cạnh tay cô, nói: “Tôi thấy ở trường cậu hay mua nước đào của hiệu này.”

“Nếu cậu muốn uống lạnh thì trong túi cũng có đấy.”

Diệp Phục Thu ngạc nhiên trước sự chu đáo của anh ta, thật ra cô muốn uống loại lạnh hơn nhưng không tiện mở lời.

“Không cần đâu, cái này là được rồi, cảm ơn lớp trưởng.”

Thấy cô hài lòng, Chu Nhuệ không giấu được niềm vui trên gương mặt, anh ta liếc nhìn đoạn văn cô viết: “Tôi nghĩ bài tập lần này của chúng ta có thể thử gửi đi dự thi.”

“Không ngờ lại tìm được nội dung hay như vậy.”

Diệp Phục Thu không tự tin về bản thân, nhưng cô rất tin vào sức mạnh của đội nhóm, cô mỉm cười: “Biết đâu được, thử xem sao.”

“Nếu có thể giành được giải, chắc chắn sẽ có lợi cho sự phát triển trong tương lai của mọi người.” Chu Nhuệ nói xong, chân thành khen cô: “Mà tất cả đều nhờ vào bản kế hoạch kỹ lưỡng của cậu làm trước đó. Có nền tảng hoàn chỉnh thế này, khó mà ra tác phẩm không hay được.”

Diệp Phục Thu không giỏi đối phó với lời khen của người khác, cô xấu hổ đến nỗi cười cũng không biết cười thế nào, đôi mắt khẽ cong lên, nói: “Thật, thật ra, vẫn là nhờ mọi người làm tốt.”

“Mọi người đều rất giỏi.”

Cô dịch máy tính về phía anh ta, “Lớp trưởng, cậu xem đoạn này, viết vậy có OK không?”

Chu Nhuệ nhân cơ hội ghé sát lại, đọc bản thảo phần lời dẫn mà cô viết: “Để tôi xem thử.”

Cô gái bên cạnh thi thoảng giải thích ý tưởng khi viết, mùi hương thoang thoảng trong hơi thở, lượn lờ trước mặt Chu Nhuệ, khiến anh ta dần dần không thể tập trung vào bản thảo.

Giọng nói và mùi hương của Diệp Phục Thu tựa như làn gió Thu mang theo hương hoa quế, tự nhiên mà ngọt ngào, không quyến rũ nhưng đủ làm người ta mê mẩn.

Tầm mắt Chu Nhuệ dần trở nên mơ hồ, tim anh ta đập mạnh như có ai đánh trống trong lồng ngực.

Anh ta không kìm chế được cảm xúc, bất ngờ ngắt lời cô: “Diệp Phục Thu, tôi…”

Diệp Phục Thu ngừng lại: “Hả?”

Chàng trai và cô gái đứng cạnh nhau, cùng nhìn vào màn hình máy tính, khoảng cách quá gần khiến không gian tràn ngập cảm giác ngượng ngùng và mơ hồ.

Chu Nhuệ nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, yết hầu khẽ chuyển động: “Kỳ nghỉ Quốc Khánh……cậu có kế hoạch gì không?”

“Tôi có thể hẹn cậu đi…”

Ngay trước khi những lời định vượt qua giới hạn sắp được nói ra—— một tiếng động từ cửa vang lên, phá vỡ bầu không khí yên bình trong xưởng làm việc.

“Ông chủ Xa, bận rộn ghê nhỉ.” Một giọng nam trầm thấp vang lên, chen vào khoảng không gian này.

Diệp Phục Thu nghe thấy giọng nói ấy thì lập tức mở to mắt và ngoảnh đầu lại ngay.

Kỳ Tỉnh mặc một chiếc áo thun màu xám đen với họa tiết màu loang, bờ vai rộng nghiêng người bước qua cửa, chỉ mới bước vào một nửa người, anh đã như chiếm gần hết cảm giác tồn tại có trong căn phòng.

Anh giơ tay vén rèm châu, động tác vừa thoải mái vừa toát lên vẻ quý phái tự nhiên, thu hút mọi ánh nhìn.

Những người từng học môn tự chọn cùng anh đều nhận ra Kỳ Tỉnh, còn các cô gái trong nhóm không biết anh đều tỏ vẻ mê mẩn.

Sao tự nhiên lại xuất hiện một anh chàng đẹp trai đến mức trời không dung đất không tha thế này.

Anh Xa bất lực nói: “Không phải cậu nói không đến sao?”

Kỳ Tỉnh không bước vào xưởng làm việc, anh chỉ tựa người vào khung cửa, tầm mắt lướt qua mọi người và dừng lại ngay trên người Diệp Phục Thu, làm vẻ hờ hững: “À, đi ngang qua thôi.”

Nhưng ánh nhìn đó, giống như một lưỡi kiếm sắc lạnh, đâm thẳng vào khoảng trống giữa Diệp Phục Thu và Chu Nhuệ.

Mang theo sự bất mãn trong lòng anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu bất chợt cảm thấy lạnh sống lưng.

Đúng rồi, chẳng phải anh nói không đến sao!

Hơn nữa, sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy chứ.

“Lớp trưởng—— cậu đừng lười nữa, mau tới đây quay giúp đi, máy ảnh nặng quá tôi cầm mỏi tay rồi.” Lâu Kỳ phàn nàn.

Chu Nhuệ đánh giá qua Kỳ Tỉnh, rồi lại nhìn Diệp Phục Thu, khuôn mặt hiện vẻ khó hiểu, cuối cùng xách túi nhanh chóng đi tới: “Đến đây, đến đây, đưa tôi nào, cậu nghỉ một lát đi.”

Diệp Phục Thu quay đầu đi với vẻ mặt cứng đờ, giả vờ không thấy gì, tiếp tục gõ chữ.

“Tôi đang bận, không có thời gian tiếp cậu đâu, cậu cứ tự nhiên.” Anh Xa nói với Kỳ Tỉnh, sau đó lại tiếp tục giảng giải cho các sinh viên.

Kỳ Tỉnh đứng thẳng dậy, bước hẳn vào xưởng làm việc: “Anh cứ bận việc của anh đi.”

Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên màn hình, lo sợ Kỳ Tỉnh sẽ bất ngờ thốt ra vài câu điên khùng trong không khí này. Ngón tay đặt trên bàn phím dần trở nên cứng đờ, ngay cả một chữ cũng không gõ được nữa.

Cô cảm nhận được hơi thở đó, từng chút, từng bước tiến lại gần mình.

Quả nhiên anh đi về phía này.

Đầu óc cô rối tung lên vì sự xuất hiện không mời mà đến của Kỳ Tỉnh, đến mức quên mất phải tắt giao diện wechat trên máy tính.

Đoạn hội thoại cách đây 30 giây vẫn còn trên màn hình.

Lâu Kỳ:【Thầy giáo siêu cấp đẹp trai bất ngờ đến rồi này! Tớ nhớ không nhầm thì hai người quen nhau đúng không!】

Câu trả lời của cô là:【Không quen.】

Kết quả là ngay giây tiếp theo, hơi thở của chàng trai đã bao phủ ngay phía sau cô, chiếm trọn khoảng trống giữa vai và tai cô.

Giọng nói chậm rãi nhưng đầy bất mãn của Kỳ Tỉnh vang lên, đủ để tạo thành áp lực: “Không quen à.”

“Diệp Phục Thu, hai chúng ta không quen nhau sao?”

Đôi vai Diệp Phục Thu khẽ run, cô vội vàng đóng máy tính lại, nghiêng đầu, ép giọng xuống hỏi: “Anh……sáp lại đây làm cái gì vậy?”

Lại còn lén xem máy tính của người khác.

Kỳ Tỉnh bước tới bên cạnh cô, đứng đúng vị trí Chu Nhuệ vừa đứng, một tay chống lên tủ kính, không để tâm đến điều gì khác, anh chỉ dán chặt ánh mắt vào khuôn mặt cô.

“Tôi phí công giúp cô bao nhiêu thứ, giờ cô nói chúng ta không quen nhau.”

Anh nhíu mày, khó hiểu: “Bạn học à, cô là đồ vô ơn đấy à?”

“Tôi.” Diệp Phục Thu cũng có cả bụng lý lẽ, cô khẽ chớp mắt, hỏi ngược lại: “Vậy anh muốn tôi nói chúng ta có quan hệ gì đây, Kỳ Tỉnh?”

“Tôi sẽ không làm những chuyện tự chuốc lấy rắc rối.”

Kỳ Tỉnh cười khẩy, định lại gần trêu chọc thì bị cô giơ tay ngăn lại.

Tấm lưng rộng lớn của anh gần như che chắn toàn bộ cô, Diệp Phục Thu đứng ở góc khuất mà bạn học không ai nhìn thấy, giơ tay ra đẩy vào ngực anh ra: “Kỳ Tỉnh, không được tới gần như này.”

Tai Diệp Phục Thu nóng bừng, cố nén ngượng ngùng nói: “Lần, lần này là mệnh lệnh.”

Kỳ Tỉnh nghe cô nói loại từ đó, không nhịn được cúi đầu cười khẽ.

Đầu óc Diệp Phục Thu như nổ tung—— hai má lập tức đỏ bừng như cà chua.

Sao anh lại như vậy chứ!

Kỳ Tỉnh cười trầm hai tiếng rồi ngẩng đầu lên, yết hầu khẽ chuyển động đầy quyến rũ, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, nhìn cô nói: “Cô tàn nhẫn với tôi quá đấy, Diệp Phục Thu à.”

Anh liếc mắt sang bên cạnh, đầy ẩn ý ám chỉ: “Vậy tại sao người khác thì được?”

Mặt cô càng lúc càng đỏ như sắp nổ tung, Diệp Phục Thu không chịu nổi sự trêu chọc, xấu hổ đến nỗi muốn khóc.

Câu chuyện kết thúc qua loa, Kỳ Tỉnh cũng không tiếp tục khiêu chiến cô nữa, hỏi: “Hôm nay thế nào?”

“Vui không?”

Diệp Phục Thu vuốt máy tính, nói: “Vui lắm, cũng rất suôn sẻ.”

“Cho dù có thể tham gia cuộc thi và đoạt giải hay không, tôi nghĩ rất lâu sau vẫn sẽ nhớ đến bài tập lần này.”

Cô nhìn chiếc đầu diện điểm thúy xanh rực rỡ đang được trưng bày trên cao trước mặt: “Chim bói cá được gọi là tia chớp trên mặt nước, cũng gọi là chim phỉ thúy, tính cách kiêu ngạo, khó bị thuần phục.”

Chim phỉ thúy bao đời đậu trên cành, chỉ vì khoảnh khắc lao mình xuống nước chớp nhoáng bắt mồi.

“Tôi đang nghĩ, liệu có phải chính vì tính cách của chim bói cá mà trong Hí kịch, người đội đầu diện điểm thúy luôn là nữ chính.”

Đôi mắt Diệp Phục Thu như được bao phủ bởi màu sắc xanh biếc này.

Có những khoảnh khắc, cô cũng muốn trở thành chim phỉ thúy, trở thành “nữ chính”.

Kỳ Tỉnh đứng bên cạnh cô, ánh mắt luôn sâu lắng, chăm chú nhìn Diệp Phục Thu trong khoảnh khắc này.

………….

Tuần học cuối cùng kết thúc, toàn thể sinh viên đại học chào đón kỳ nghỉ cuối cùng trong năm—— Quốc Khánh.

Diệp Phục Thu vốn định ngồi tàu hoả về nhà, nhưng dì Mai quá nhiệt tình, không để cô phải mệt mỏi như vậy nên đã sắp xếp vé máy bay xong từ trước.

Ngày đầu tiên nghỉ lễ, Mai Nhược tiễn cô lên xe ra sân bay, dặn dò rất nhiều thứ cứ như một bậc phụ huynh thực thụ, mặc dù rõ ràng cô chỉ đang trở về ngôi nhà của chính mình.

Chỉ là một tuần chia tay, nhưng nhìn dì thì Diệp Phục Thu lại cảm thấy có chút không nỡ. Sau khi bọn họ nói lời tạm biệt, chiếc xe rời khỏi khu biệt thự.

Diệp Phục Thu làm xong thủ tục tại sân bay, cô bất giác nhìn ra phía ngoài khu vực kiểm tra an ninh.

Kỳ Tỉnh không ở đây, vì không may là tối hôm trước anh đột nhiên có việc phải rời khỏi vịnh Tiêu Quảng Đông, nghe nói sẽ bận suốt cả kỳ nghỉ.

Lần cuối cùng họ gặp nhau trước Quốc Khánh là ở xưởng làm việc điểm thuý.

Cứ như vậy mà mỗi người một hướng.

Diệp Phục Thu quay đầu lại, trong lòng không khỏi tự trách bản thân.

Thế mà lại mong anh có thể đến tiễn mình, có phải cô điên rồi không…

Những mong mỏi và khát khao không nên có âm thầm lan rộng như tảo mọc trong bóng tối.

Khiến cô bắt đầu không hiểu chính mình, cũng sợ hãi, vội vàng kìm nén.

Máy bay đến nơi đúng giờ, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Diệp Phục Thu bước vào khoang hạng nhất qua lối VIP.

Cô dậy sớm nên hơi buồn ngủ, đáng lẽ phải tắt điện thoại và nhắm mắt nghỉ ngơi từ lâu.

Nhưng không hiểu sao, cô cứ cầm điện thoại lướt đi lướt lại, mãi không ấn nút tắt máy.

Cho đến khi tiếp viên hàng không bước tới nhắc nhở nhẹ nhàng rằng máy bay sắp cất cánh, đề nghị cô tắt thiết bị liên lạc.

Diệp Phục Thu gật đầu, đúng lúc ngón tay sắp chạm vào nút tắt máy—— màn hình sáng lên báo cuộc gọi tới.

Tim cô lỡ mất một nhịp, gần như ngay lập tức nhấc máy: “Alo.”

“Đi rồi à?” Giọng nói của Kỳ Tỉnh vang lên.

Diệp Phục Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ đáp: “Ừhm.”

Đối phương nói: “Được rồi, cứ chơi vui đi.”

Cuộc trò chuyện dường như sắp kết thúc, Diệp Phục Thu siết chặt điện thoại, không kìm được nói: “Chúc anh nghỉ lễ vui vẻ. Anh, anh dạo này……không sao chứ?”

“Nếu có chuyện gì, thì vẫn nên đi bệnh viện…”

Ý cô muốn nói đến là chuyện đó.

Kỳ Tỉnh ngừng lại vài giây, rồi khẽ cười, trêu đùa hỏi ngược lại: “Trong mắt cô, tôi yếu ớt đến vậy à?”

“Yên tâm, bạn học Diệp chỉ cần kín miệng thôi,” Anh cố ý trêu chọc: “Rồi ‘lợi dụng’ tôi cho tốt là được.”

Đôi má Diệp Phục Thu cứng đờ, cố chớp mắt hai lần: “Anh… được thôi, tôi biết rồi, vậy cúp máy đây.”

“Diệp Phục Thu.” Anh đột nhiên gọi cô lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ngay giây tiếp theo, giọng nói trầm khàn có chút sắc cạnh của Kỳ Tỉnh vang lên, mang theo sự tự tin chắc chắn nào đó.

Diệp Phục Thu gần như có thể tưởng tượng ra nụ cười nhếch môi của anh.

Anh nói.

“Đừng nhớ tôi nhiều quá.”





Để lại một bình luận