Chương 37: Trang phục được thiết kế để gây ấn tượng

Ngay khi nhìn thấy Kỳ Tỉnh, sống lưng Diệp Phục Thu bất giác cứng lại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ánh mắt của anh chứa đựng sự chiếm hữu mờ mịt, phủ lên một lớp mỏng sự bất mãn, cô chỉ vừa nếm thử đã khiến miệng đắng môi khô.

Diệp Phục Thu toát mồ hôi lạnh sau gáy.

Không biết vì sao, rõ ràng chỉ giao tiếp bình thường với nam sinh bên cạnh, nhưng khi bị Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm như vậy, cô lại bất giác cảm thấy hoang mang một cách khó hiểu.

Giống như… đã làm sai chuyện gì đó.

Hoặc là, sợ đối phương hiểu lầm điều gì.

Sao cô lại nghĩ như vậy chứ.

Thật kỳ lạ.

Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm về phía này, cánh tay chống lên cửa xe, đầu ngón tay gõ nhẹ lên nắp xe, như thể tượng trưng cho sự kiên nhẫn có phần tùy hứng của anh.

Diệp Phục Thu không dám tiếp tục dây dưa nữa. Mặc dù hiện tại Kỳ Tỉnh không dám chọc cô, nhưng ai biết được nếu anh khó chịu sẽ làm ra chuyện gì.

Cô không muốn tự chuốc rắc rối.

Chu Nhuệ nhìn thấy ánh mắt sững sờ của cô, vừa định quay đầu lại nhìn thì Diệp Phục Thu bất ngờ gọi anh ta: “Lớp trưởng!”

Chu Nhuệ lập tức quay đầu lại nhìn cô: “Có chuyện gì vậy?”

“À, tôi phải về nhà rồi, cậu chưa ăn cơm đúng không.” Diệp Phục Thu ra hiệu hai lần, thúc giục anh ta nhanh chóng rời đi: “Cậu mau… vào căn tin đi, trễ là không còn đồ ngon đâu.”

Chu Nhuệ tưởng cô quan tâm mình nên cười toe toét: “Không sao, tôi đã nhờ bạn cùng phòng mua giúp rồi.”

Anh ta nhìn vào điện thoại: “Cậu đang… chờ ai à?”

Diệp Phục Thu liếc nhìn chiếc xe thể thao ở xa, bịa một lời nói dối: “Không, lát nữa tôi sẽ đi bộ ra tàu điện ngầm.”

“Cậu mau về trường đi.”

Chu Nhuệ rất nghe lời cô, anh ta không nghĩ ngợi gì nhiều, gật đầu rồi xoay người quẹt thẻ vào cổng đi về trường.

Sau khi vào trường, anh ta còn lưu luyến quay đầu lại vẫy tay với Diệp Phục Thu: “Mai gặp lại!”

Diệp Phục Thu vẫy tay chào tạm biệt anh ta, đến khi thấy anh ta đi rất xa rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô vừa định xoay người thì bỗng cảm nhận một luồng khí áp bất ngờ từ phía sau.

Giọng của Kỳ Tỉnh vang lên bên tai cô.

“Tôi đáng xấu hổ đến mức đó sao?”

Nửa người Diệp Phục Thu lập tức tê rần, cô quay đầu lại, vành tai vô tình chạm vào môi anh.

Cơn gió từ cây xoài thổi xuống bất ngờ trở nên nóng bức.

Quên hết mọi sự che giấu, Diệp Phục Thu vội đưa tay lên che tai, mím chặt môi, ánh mắt lấp lánh.

Ban đầu Kỳ Tỉnh không định nói thêm gì, nhưng khi thấy dáng vẻ này của cô, khoé mắt anh nhướng lên, nụ cười càng rõ.

“Cô ngại gì vậy.”

“Tôi…” Diệp Phục Thu mở to mắt, mặt đỏ bừng, phản bác: “Ai ngại chứ.”

“Anh đừng tùy tiện lại gần như vậy.”

“Ừhm.” Kỳ Tỉnh kéo dài âm giọng, đứng thẳng nhìn về phía trường, hỏi: “Đây là một trong những ‘mệnh lệnh’ của cô dành cho tôi à?”

Anh còn có thể nói thản nhiên những từ như ‘mệnh lệnh’ khiến người ta khó xử, Diệp Phục Thu siết chặt ngón tay: “Anh không hiểu khái niệm ranh giới bình thường giữa người với người à?”

Kỳ Tỉnh cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tôi đâu có bình thường, cô không biết sao.”

Diệp Phục Thu: “…” Không phản bác được.

Nói về tài nói nhảm thì chẳng ai có thể thắng được anh.

“Cậu ta là ai.” Kỳ Tỉnh hỏi thẳng.

Cô ngẩng đầu: “Hả?”

Kỳ Tỉnh hất cằm về phía cổng trường, chỉ vào nam sinh vừa nói chuyện với cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu ngượng ngùng nói: “Bạn cùng lớp.”

Biểu cảm của Kỳ Tỉnh rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này, anh bước lên một bước, hỏi thẳng: “Cô thích cậu ta à?”

Diệp Phục Thu trợn mắt: !?

“Cậu ta thích cô.” Giọng điệu câu này của anh giống như đang khẳng định một sự thật.

“Chỉ là bạn cùng lớp, hay là…” Kỳ Tỉnh đưa tay trái ra, luồn qua khoảng giữa cánh tay và eo cô, đầu ngón tay chạm vào eo cô: “Đối tượng mập mờ?”

Cảm nhận được ngón tay anh chạm vào, trái tim Diệp Phục Thu khựng lại, cô lùi lại và gạt tay anh ra: “Kỳ Tỉnh, đây là cổng trường, anh đang làm gì thế.”

Bị gạt tay bất ngờ, Kỳ Tỉnh nhìn bàn tay trái bị cô gạt, sững sờ trong giây lát sau đó bật cười ngớ ngẩn: “Câu trả lời của cô đâu?”

Rõ ràng chẳng có gì, chỉ cần nói vài lời là có thể giải thích, nhưng vì thái độ quá mạnh mẽ của đối phương khiến Diệp Phục Thu hiếm khi cứng đầu, cô cố tình không nói: “Đây là chuyện riêng của tôi, tại sao tôi phải trả lời anh.”

“Anh đến đây tìm tôi à? Nếu không thì tôi đi trước đây.”

Cô xoay người muốn rời đi, nhưng lại bị người phía sau kéo mạnh trở lại.

Anh thường không biết tiết chế lực tay, Diệp Phục Thu suýt chút nữa ngã vào lòng anh, cô lên tiếng cảnh cáo: “Kỳ Tỉnh! Đừng kéo qua kéo lại ở đây.”

“Tôi đến đón cô.” Kỳ Tỉnh nắm lấy tay cô, kéo cô đi về phía đường lớn, hiếm khi anh không cười, sắc mặt thoáng vẻ u ám, giọng trầm đầy uy lực: “Biết ảnh hưởng không tốt thì ngoan ngoãn chút đi.”

Diệp Phục Thu cứ nghĩ mình đủ sức mạnh, nhưng trước người này vẫn không thể chống lại được chút nào, cô cứ thế bị kéo đi rồi bị đẩy vào trong xe.

Cô ngã vào ghế bằng da thật, nhìn anh vòng qua nửa vòng xe ngồi vào ghế lái, không nhịn được, nói: “Anh lại nổi giận gì nữa đây.”

“Tôi?” Kỳ Tỉnh khởi động xe, tiếng ống xả của chiếc xe thể thao vang lên đầy uy lực. Anh liếc nhìn cô một cái rồi nhìn về phía trước: “Nói nhảm.”

Diệp Phục Thu thầm nghĩ: Rõ ràng là có, thật kỳ quặc, lúc nắng lúc mưa.

Ngay khi cô vừa thắt dây an toàn xong, anh đạp mạnh chân ga khiến lưng cô đập vào ghế ngồi đau điếng.

…………

Tối đó, Diệp Phục Thu và Kỳ Tỉnh cùng ăn tối với Mai Nhược.

Bếp nhà họ Kỳ chuẩn bị bữa ăn không quá xa hoa và lãng phí, có bao nhiêu người ăn thì chuẩn bị bấy nhiêu.

Hôm nay đông người hơn nên thức ăn cũng phong phú hơn. Mai Nhược luôn ưu tiên chăm sóc cô, gắp cho cô món ngon nhất để thử đầu tiên.

Tuy nhiên, Diệp Phục Thu dù ở nhà họ Kỳ đã lâu và khá quen với mọi người nhưng vẫn giữ phép lịch sự. Bất kể món nào ngon hay không, cô chủ yếu chỉ gắp những món ở trước mặt mình.

Mai Nhược và Kỳ Tỉnh trò chuyện trên bàn ăn chủ yếu xoay quanh việc kinh doanh của nhà họ Kỳ và sự phát triển cá nhân của Kỳ Tỉnh.

Rõ ràng, dì Mai rất tin tưởng Kỳ Tỉnh, không can thiệp quá nhiều vào công việc riêng của anh, chỉ hỏi vài câu đơn giản rồi tán thành.

Diệp Phục Thu cúi đầu, tập trung ăn cơm và lặng lẽ lắng nghe.

“Lễ Quốc Khánh sắp đến rồi, chắc bố con cũng sắp xong việc và trở về.” Mai Nhược nói.

Kỳ Tỉnh ăn không nhiều, chủ yếu ngồi uống rượu cùng Mai Nhược, giả bộ ngạc nhiên: “Mẹ còn quan tâm đến ông ấy sao? Con cứ tưởng mẹ định tái hôn rồi.”

“Được thôi, nếu mẹ định tái hôn, người đầu tiên mẹ nhờ chọn đối tượng chính là con.”

Mai Nhược bất lực, nhẹ nhàng trách móc: “Nói hay lắm, con là con trai mà bố con ở ngoài kia lâu vậy, cũng chẳng thấy con hỏi thăm thường xuyên.”

Kỳ Tỉnh nhìn sang gương mặt đang phồng má nhai cơm của Diệp Phục Thu, bất giác nghĩ đến một chú chuột hamster, rồi buông lời: “Cách bố và con đối xử với nhau, chẳng phải mẹ biết rõ rồi sao.”

Mai Nhược thở dài, bảo người giúp việc rót thêm rượu: “Nếu con thân thiết với bố con hơn một chút thì tốt biết bao.”

Diệp Phục Thu vừa ăn cơm vừa nghĩ: Thật vậy, ngay cả người ngoài như cô cũng cảm nhận được mối quan hệ giữa Kỳ Tỉnh và bố anh dường như có phần xa cách.

Hầu như cô chưa từng nghe anh nhắc đến bố mình, dù rõ ràng ông ấy vẫn còn sống.

“Ồ đúng rồi, nói đến đâu rồi nhỉ, chẳng phải sắp Quốc Khánh rồi sao, có thể sắp xếp được thời gian thì cứ cố dành ra.”

Mai Nhược đột nhiên nhìn sang Diệp Phục Thu bên cạnh, xoa đầu cô đầy yêu thương: “Cuối tháng Tám khi về từ bãi biển vàng, mẹ đã nói là chờ Quốc khánh, đợi trường Thu Thu được nghỉ thì sẽ dẫn cô bé đi chơi.”

“Thu Thu, nghĩ thử xem có chỗ nào muốn đi chơi không, đến lúc đó nếu rảnh, dì với A Tỉnh sẽ dẫn cháu đi một chuyến.”

Đột nhiên trở thành tâm điểm, Diệp Phục Thu ngẩng mặt lên khỏi bát cơm, chớp mắt bối rối: “…Không cần đâu dì.”

Liếc mắt chạm phải ánh nhìn lơ đãng từ Kỳ Tỉnh đang lắc ly rượu, cô ngại ngùng tránh đi, khách khí nói: “Đừng tốn thêm tiền và công sức nữa, kỳ nghỉ này dì cứ nghỉ ngơi nhiều hơn đi ạ.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Không phải dì bỏ tiền hay bỏ sức đâu, cháu cứ yên tâm.” Mai Nhược mỉm cười: “Nếu lúc đó dì phải đi tìm bố của A Tỉnh, thì để A Tỉnh dẫn cháu đi chơi.”

Diệp Phục Thu: Như thế thì càng không cần đâu dì ơi!!

Kỳ Tỉnh nhìn thấu sự phản kháng đầy ắp trong mắt cô, cô càng từ chối anh càng muốn tiến thêm một bước để làm khó cô hơn.

Vết rượu đỏ sẫm trên thành ly thủy tinh vẫn đậm đặc không phai, anh bỗng lên tiếng: “Không vội, bạn học Diệp cứ từ từ suy nghĩ.”

Hai người còn lại nhìn về phía anh.

Diệp Phục Thu nhìn vẻ mặt đầy hứng thú của Kỳ Tỉnh, âm thầm kêu không ổn.

Kỳ Tỉnh tiếp tục: “Quốc khánh tôi rảnh hoàn toàn, bạn học Diệp muốn đi đâu tôi đều đi cùng.”

Mai Nhược hài lòng gật đầu.

“Cháu ăn xong rồi.” Kỳ Tỉnh lau miệng, đứng dậy, không quên nhắc nhở: “Bạn học Diệp nghỉ ngơi xong thì lên phòng làm việc nhé.”

Nói xong anh rời bàn trước và đi lên lầu.

“Ồ.” Mai Nhược không hiểu, hỏi cô gái đang sững sờ bên cạnh: “Thu Thu, chuyện gì vậy.”

“Dạ dì, dạo gần đây cháu mượn…” Diệp Phục Thu cắn môi, cố nén ngượng ngùng nói tiếp: “… Phòng làm việc của anh ấy để đọc sách, học từ vựng.”

Mai Nhược và dì giúp việc nhìn nhau, cảm thấy thú vị: “Chuyện hiếm đấy, A Tỉnh bình thường không thích ai vào phòng làm việc của nó, cháu biết đấy, nơi đó gần như là nửa cái văn phòng của nó rồi.”

“Quan hệ hai đứa rất tốt đấy.” Mai Nhược kết luận, hài lòng xoa má cô, khích lệ: “Đừng sợ nó, dì thấy nó đối xử với cháu cũng không tệ đâu, hai đứa hòa thuận nhé.”

Cụm “Quan hệ rất tốt” trong tai Diệp Phục Thu nghe ra đủ loại ý nghĩa. Cô thấy không thoải mái, muốn giải thích gì đó nhưng lại cảm thấy không cần thiết, sợ đối phương nghĩ cô đã vượt quá giới hạn.

Một lúc sau, Diệp Phục Thu cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Là cháu cứ luôn làm phiền anh ấy.”

Ăn xong, Diệp Phục Thu lên lầu và đi vào phòng làm việc của anh trong ánh mắt trìu mến và khích lệ của dì Mai và dì giúp việc.

Cô gõ cửa, nghe thấy tiếng “Vào đi” thì bước vào không gian thoang thoảng hương gỗ và mùi giấy vụn.

Kỳ Tỉnh đã ngồi trước bàn làm việc của mình, bắt đầu xử lý công việc.

Diệp Phục Thu không khỏi khâm phục người này, buổi tối uống rượu vang mà vẫn làm u khi suy nghĩ lại về tửu lượng của anh thì có vẻ như cũng chẳng vấn đề gì.việc như không. Sa

Khi Kỳ Tỉnh làm việc nghiêm túc, anh thu lại dáng vẻ lười biếng thường ngày, mang đến cảm giác áp lực, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần.

Mọi vấn đề dường như đều được giải quyết dễ dàng dưới ánh nhìn quan sát và đánh giá bằng đôi mắt phượng đen láy của anh, đường viền môi hơi mím khiến sống mũi thẳng của anh càng thêm sắc lạnh.

Đây là một nét hấp dẫn khác của Kỳ Tỉnh, vẫn khiến người khác bị lôi cuốn không thể cưỡng lại.

Cô không dám mở miệng sợ quấy rầy anh, rón rén bước đến bên ghế sofa, mở sách ra, lật đến trang đã đọc lần trước.

Thời gian trôi qua, trong phòng làm việc rộng lớn yên tĩnh, âm thanh lật sách và tiếng gõ bàn phím hòa quyện thành một bản hòa âm tự nhiên.

Ban đêm trở nên trọn vẹn và đầy đặn, không còn cô quạnh.

Diệp Phục Thu nhìn đến mức mắt lờ đờ, đoán rằng nếu cứ tiếp tục thế này chắc lại ngủ gật mất, nên cô ngẩng đầu lên chuẩn bị thư giãn một chút.

Kết quả là vừa ngẩng đầu lên đã thấy chàng trai ngồi trước bàn luôn nhìn chằm chằm mình.

Anh không vì bị cô phát hiện mà dời ánh mắt đi, ánh mắt chăm chú đó mang khí chất vô cùng thẳng thắn.

Dạo gần đây Kỳ Tỉnh khiến cô liên tục nghĩ đến một từ.

Chiếm đoạt.

Một từ rất đáng sợ, trực giác này khiến cô cảm thấy thật điên rồ.

Diệp Phục Thu sững người, không biết Kỳ Tỉnh đã nhìn mình như vậy bao lâu.

Dáng ngồi lười biếng lập tức trở nên cứng nhắc, tay chân không biết đặt đâu cho đúng.

Cô đưa tay xoa bóp bờ vai vô thức căng cứng, thuận miệng nói: “Quốc Khánh… tôi nghĩ ra muốn đi đâu rồi.”

Nghe cô lên tiếng, ánh mắt Kỳ Tỉnh thoáng thay đổi, rồi lại trở về dáng vẻ lơ đãng: “Đi đâu?”

“Tân Dương.” Tay Diệp Phục Thu mân mê gáy sách, mắt dán vào những dòng chữ tiếng Anh trên trang sách: “Tôi muốn về nhà.”

“Đây là lần đầu tôi rời khỏi nhà, hai ba tháng rồi, cũng nên về.”

“Kỳ nghỉ khó khăn lắm mới có, anh không cần phí công sức vào tôi, như vậy là tốt nhất.”

Nói xong, không thấy đối phương đáp lại, Diệp Phục Thu ngẩng đầu lên, hỏi anh: “Anh thấy sao?”

Kỳ Tỉnh nhìn cô chằm chằm, tay xoay chiếc bút máy, một lúc sau anh ném bút vào ống đựng bút: “Tùy cô.”

“Đi theo tôi.”

Diệp Phục Thu gấp sách đứng dậy, đầu óc rối bời, muộn thế này rồi còn đi đâu?

……

Cuối cùng, Kỳ Tỉnh dẫn cô đi một vòng, đi thang máy xuống tầng hầm thứ hai của kho chứa trong biệt thự nhà họ Kỳ.

Cô luôn nghĩ dưới căn biệt thự này chỉ có tầng hầm lửng để chứa đồ và tầng hầm dưới lòng đất là nhà để xe, không ngờ lại có một kho chứa nằm sâu bên dưới.

Hệ thống bảo mật của kho chứa tầng tầng lớp lớp, chìa khóa trong tay Kỳ Tỉnh chỉ là lớp bảo vệ ngoài cùng.

Những vật trong kho chứa đáng để dùng đến các quy trình bảo mật phức tạp như vậy, bên trong chắc chắn phải…

Diệp Phục Thu đột nhiên thấy không dám xuống, đáng lẽ nên để Kỳ Tỉnh tự đi lấy. Khi anh đang nhập mật mã, cô lập tức quay đầu sang một bên và nhìn chằm chằm vào tường.

Kỳ Tỉnh nhận ra hành động của cô, vừa nhập mật mã vừa khẽ cười nhạt, không rõ thái độ.

“Đi thôi, nhìn tận mắt trước đã.”

Vượt qua các lớp bảo mật nghiêm ngặt, Diệp Phục Thu cuối cùng đã bước vào kho chứa dưới lòng đất của nhà họ Kỳ. Dù biết rằng đây có thể chỉ là một phần nhỏ trong bộ sưu tập của nhà họ Tề nhưng cô vẫn thực sự choáng ngợp.

Đây đâu phải chỉ là một kho chứa, mà rõ ràng là một viện bảo tàng thu nhỏ.

Trang sức, thư pháp, tranh ảnh, đồ sứ, đồ gỗ hòa quyện giữa phong cách Đông và Tây.

Một số món đồ được cất giữ trong các két sắt, số khác được trưng bày trong tủ kính được chiếu sáng rực rỡ, giống hệt như trong bảo tàng.

Tuy nhiên, một số lớp kính đã phủ đầy bụi, dường như không có ai thường xuyên vào đây dọn dẹp.

Diệp Phục Thu nghĩ thầm, dù cả gia đình nhà họ Kỳ không ai làm gì, chỉ cần bán dần những món đồ này cũng đủ sống dư dả cả đời.

“Thứ cô cần ở đây.” Kỳ Tỉnh đã đi sâu vào bên trong, giọng nói vọng lại từ xa.

Diệp Phục Thu hoàn hồn, vội vàng theo sau, cô không dám chạy nhanh vì sợ va chạm phải món đồ quý giá nào đó.

Thứ cô mong mỏi nằm trong một tủ trưng bày ở sâu bên trong, giữa không gian tối đen, ánh sáng chiếu rọi làm sắc xanh lấp lánh của đồ món điểm thúy rực rỡ hiện rõ trong tầm mắt.

Diệp Phục Thu sững sờ, đây hoàn toàn không phải là chuỗi vòng điểm thúy bình thường mà dì Mai đã nhắc đến.

Đây là cả một bộ trang sức điểm thúy cổ.

Khuyên tai, vòng cổ, trâm cài tất cả được gắn cẩn thận trên vải lót, nhìn kỹ sẽ thấy một số chỗ bị sứt mẻ, nhưng chính những dấu vết thời gian này là bằng chứng xác thực rằng chúng có từ hơn một thế kỷ trước.

Kỳ Tỉnh dựa vào cạnh tủ, nhìn vào bên trong rồi chậm rãi giới thiệu: “Nghe nói đây là của một quý phu nhân ngày xưa, trong thời kỳ loạn lạc, nguồn gốc đã không thể lần ra.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Trôi nổi qua nhiều nơi, cuối cùng được đưa đến nhà chúng tôi.”

“Tôi nghe nói.” Diệp Phục Thu vịn vào kính, mắt không rời khỏi bộ trang sức điểm thúy bên trong: “Có những gia đình kiêng kỵ việc giữ những thứ không rõ nguồn gốc và chứa đầy câu chuyện thế này, đặc biệt là những thứ đã qua tay người khác.”

Nói xong, cô cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Kỳ Tỉnh không thèm để ý dáng vẻ tự dọa mình của cô, cười khẩy: “Người nhà họ Kỳ không tin vào điều mê tín, nên không sợ.”

Anh cúi người, dùng chìa khóa mở lớp kính, những món trang sức truyền đời hàng trăm năm trở nên gần ngay trong tầm tay.

Diệp Phục Thu nhìn đến ngẩn ngơ, giữ một khoảng cách nhất định, nói nhỏ: “Lông chim bói cá có ánh sáng đặc biệt, nhờ hiện tượng khúc xạ mà có màu xanh ngọc lục bảo sống động, ngoài loài chim này ra thì không thể tái tạo được sắc màu này.”

Không hẳn xanh dương, cũng không hẳn xanh lá, mà vừa là xanh dương vừa là xanh lá.

“Vậy nên trang sức điểm thúy có thể lưu truyền hàng trăm năm mà không phai màu.”

Kỳ Tỉnh lấy món trang sức ra, đưa cho cô: “Muốn thử chạm vào không?”

Diệp Phục Thu vội lắc đầu, sợ đến nỗi giấu tay ra sau.

Kỳ Tỉnh không nhịn được, nín cười rung cả ngực.

Kỳ Tỉnh bổ sung: “Cô đến đúng lúc đấy. Nếu nhắc trễ chút nữa, sẽ không còn cơ hội thấy nó đâu.”

Diệp Phục Thu nghiêng đầu thắc mắc, lắng nghe anh nói.

“Bộ trang sức này sắp được một tổ chức bảo tồn di sản tiếp nhận.” Kỳ Tỉnh giải thích: “Quý bà Mai, với tấm lòng nhân từ, đã quyên tặng nó.”

“Ban đầu phải tốn không ít công sức để chứng minh giá trị văn vật của nó.”

Cô hiểu, nói: “Vì văn vật và đồ sưu tầm có sự khác biệt cơ bản về mặt khái niệm.”

Kỳ Tỉnh gật đầu: “Quý bà Mai cho rằng món đồ này ở nhà chúng tôi thì chỉ để đó, nhưng nếu đưa vào bảo tàng thì sẽ khác.”

“Nó sẽ được bảo tồn và phục hồi tốt hơn, đồng thời có giá trị học thuật cao hơn.”

Chỉ vài lời ngắn gọn ấy, hình ảnh của dì Mai trong lòng Diệp Phục Thu lại càng trở nên cao cả.

Diệp Phục Thu xúc động và ngưỡng mộ: “Dì nhất định sẽ nhận được nhiều phước lành.”

Kỳ Tỉnh không nhịn được, đưa tay xoa rối tóc cô hai cái: “Lần sau hãy nói trước mặt bà ấy.”

Bị xoa đầu bất ngờ, Diệp Phục Thu chớp mắt liên tục, vội vàng nói lảng sang chuyện khác: “Chỉ tiếc rằng, kỹ nghệ điểm thúy gần như đã thất truyền.”

“Anh biết không, tôi đọc tài liệu và thấy rằng, ngày xưa chỉ riêng việc sửa chữa mũ phượng điểm thúy của Minh Hoàng hậu đã phải dùng đến lông của 10 vạn con chim bói cá.” Cô mím môi, nhìn những sợi lông màu ngọc bị gắn cố định trên cây trâm: “Chim bói cá vốn kiêu ngạo, không thể bị thuần hóa. Lấy được chiếc lông đẹp nhất của nó cũng đồng nghĩa với việc giết chết nó.”

Mười vạn sinh mệnh đáng lẽ nên tung tăng trên mặt nước, lại dồn hết vào một chiếc mũ phượng lạnh lẽo và nặng nề.

Chẳng trách kỹ nghệ điểm thúy lại là một di sản văn hóa phi vật thể lại luôn gây tranh cãi. Vì nó thực sự là một nghệ thuật tàn nhẫn, xét về khía cạnh này thì đó là mặt trái cần loại bỏ.

Diệp Phục Thu đứng thẳng dậy, ngước mắt nhìn anh, ánh mắt giao nhau: “Theo quan điểm cá nhân, tôi nghĩ rằng việc kỹ nghệ điểm thúy thất truyền…”

“…Là một sự mai một đầy nhân từ.”

Đây chính là lý do cô đề xuất bạn học chọn chủ đề về điểm thúy.

Kỳ Tỉnh chăm chú nhìn cô, hiếm khi anh chìm vào sự im lặng như lúc này.

Anh đang quan sát, như một nhà thám hiểm đang khám phá điều gì đó.

Có lẽ ngay cả Diệp Phục Thu cũng không nhận ra, mỗi khi cô chìm đắm trong sở thích của mình, cô nói nhiều hơn và tự tin hơn.

Biểu cảm của cô, ánh mắt của cô.

Như đang phát sáng vậy.

Ánh sáng rực rỡ ấy, tựa như ánh mắt xao động của cô lúc vì anh mà trở nên bối rối và ngại ngùng.

Kỳ Tỉnh đặt món trang sức sang một bên: “Kỹ nghệ làm điểm thúy quả thật đã thất truyền, nhưng vẫn còn người kế thừa và phục chế nó.”

“Người kế thừa trường phái phục chế điểm thúy họ Xa đang ở vịnh Tiêu Quảng Đông.”

Tâm trạng uể oải của Diệp Phục Thu lập tức phấn chấn, cô đã tìm được hướng đi mới cho bài tập của các bạn học.

“Thật không? Sao anh biết?”

Kỳ Tỉnh chống một tay lên lớp kính, ra vẻ “Tôi biết chắc cô sẽ quan tâm mà”: “Trùng hợp thôi, tôi tình cờ quen biết người đó.”

“Muốn gặp ông ấy không?”

Diệp Phục Thu lập tức rướn người về phía trước, gật đầu như gà mổ thóc.

Cô gái bất chợt tiến sát lại gần, hương thơm dịu nhẹ trên cơ thể cô xộc vào áo anh, Kỳ Tỉnh chạm nhẹ sống mũi, nói: “Được thôi.”

Anh ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Nói cho tôi biết cô và cậu nam sinh kia là quan hệ gì.”

“Rồi tôi sẽ đồng ý với cô.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

[Lời tác giả muốn nói]

Bạch Bạch: Tôi chịu thua, anh thật sự để tâm quá, Kỳ Tỉnh.

Có phải chỉ cần Thu Thu tự mình thừa nhận không có quan hệ với lớp trưởng, anh sẽ trao cho cô cả núi vàng núi bạc không ^^





Để lại một bình luận