Chương 34: Sự thật chỉ có một hướng đi
“Trước đó cô Diệp đã từng chứng kiến cậu phát tác chứng cuồng loạn à?” Trợ lý Trần sững sờ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Đây không thể coi là sơ suất, nếu không hiểu rõ Kỳ Tỉnh là người như thế nào, anh ấy thực sự nghi ngờ liệu có phải anh cố ý để lộ nhược điểm để cô Diệp phát hiện không.
“Có một tối, tôi không nhớ mình đã xuống tầng thế nào.” Kỳ Tỉnh chống một tay lên cửa xe, cố gắng hồi tưởng lại ngày hôm đó. Giây phút anh khép hờ mắt, hình ảnh hiện lên trong đầu.
“Khi tôi có ý thức trở lại, tôi thấy trong tay mình đang cầm dao gọt trái cây, còn cô ấy ở ngay bên cạnh tôi.”
“Cậu có bị thương không?” Tiểu Trần hỏi.
Kỳ Tỉnh lắc đầu: “Có vẻ như vẫn chưa kịp bắt đầu.”
Tiểu Trần xoa cằm: “Cậu hồi phục ý thức ngay lúc nghe cô Diệp gọi tên cậu… Có phải cậu sợ quá không?”
“Có phải là tối hôm cậu gọi cho tôi, bảo tôi tìm thầy Trần không?”
Kỳ Tỉnh mất kiên nhẫn, nghiêng đầu lườm anh ấy: “Câu nào của tôi khiến cậu nghĩ tôi bị dọa sợ vậy?”
Tiểu Trần im lặng, nghĩ thầm: Sau chuyện đó cậu lập tức trốn đi, sốt cao cũng không chịu gặp ai, chẳng phải vì sợ cô Diệp phát hiện thêm điều gì sao?
“Cậu chắc chắn là vì cô Diệp à?” Trợ lý Trần kết hợp giữa tình trạng bệnh của anh và tài liệu về căn bệnh này: “Kinh nghiệm hơn 10 năm cho thấy mức độ trầm trọng mỗi lần phát bệnh chứng cuồng loạn của cậu không giống nhau.”
“Có lẽ chỉ là hôm đó trạng thái của cậu không quá nghiêm trọng, thậm chí các tác nhân bên ngoài khác cũng có thể đánh thức cậu.”
“Chuyện xác suất thôi, tôi nghĩ cậu cũng đã phán đoán như vậy.”
“Dù sao thì…” Tiểu Trần nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Hôm đó cậu chỉ cầm một con dao gọt trái cây, chứ không phải dao phay để tự chặt mình.”
Khóe mắt Kỳ Tỉnh khẽ giật, anh bật cười.
“Cậu nghĩ mình hài hước lắm hả?”
Tiểu Trần đứng thẳng người, đầy tự hào nói: “EQ cao và khiếu hài hước là năng khiếu thiên phú cần thiết của một bác sĩ tâm lý.”
Vẻ mặt Kỳ Tỉnh như viết đầy chữ cạn lời, anh mở cửa xe, không nói gì, nhưng trước khi lên xe vẫn chỉ chỉ vào đầu của anh ấy.
[Đầu óc, cậu có không?]
Tiểu Trần: “…”
Lại mắng tôi nữa.
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cách đó hơn 1.000 km, tại một khu chung cư ở Tân Dương, phía Bắc.
Sau một cơn say rượu, cơn khó chịu toàn thân không được xoa dịu dù đã tắm rửa kịp thời. Dịch Thận quấn khăn trên đầu bước ra khỏi phòng tắm, dưới đế giày để lại dấu nước lấm tấm trên sàn.
Phòng của một chàng trai độc thân luôn tùy tiện và đơn giản. Nhưng vì chủ nhân mắc bệnh sạch sẽ và tuân theo quy tắc nên vài món nội thất hiếm hoi trong phòng luôn được giữ sạch sẽ và gọn gàng.
Một bên bàn máy tính chất đầy sách vở và tài liệu, bên còn lại sạch sẽ trống không, chỉ có một chậu cây xanh và một tấm ảnh selfie cỡ nhỏ.
Trong ảnh, một cô gái có gương mặt tròn trắng trẻo, mặc chiếc váy liền tinh tế đang dựa vào lòng chàng trai, cười đến mức đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Chàng trai tuy ít nói và nghiêm nghị, nhưng khi nhìn cô gái lại toát lên vẻ chân thành.
Sự nuông chiều và trân trọng.
Chiếc máy tính vẫn chạy vù vù gần như không có ngày nghỉ, màn hình hiển thị kế hoạch dự án mà cậu ấy mở ngay khi thức dậy.
Ngoài việc hỗ trợ Kỳ Tỉnh mở rộng bản đồ thương nghiệp, công ty game của riêng cậu ấy cũng đang trong giai đoạn khởi nghiệp, công việc nhiều đến mức làm việc 24 giờ một ngày cũng không đủ.
Cộng sự cùng khởi nghiệp gọi qua wechat, Dịch Thận bật loa ngoài và nghe máy: “Có chuyện gì vậy?”
“Vừa rồi tôi gửi cho anh cả đống tin nhắn không thấy trả lời, gọi điện thì bận… Có thứ này anh nên xem qua một chút.” Người cộng sự kia nói.
“Xem ngay đây.” Dịch Thận dùng khăn lau qua loa tóc rồi ngồi xuống để nhận tài liệu.
“Anh vừa gọi điện với ai vậy?” Cộng sự thuận miệng hỏi.
“Trợ lý của anh trai tôi.” Ánh mắt Dịch Thận vẫn chăm chú nhìn màn hình máy tính, từ tốn nói: “Gần đây anh ấy…”
Cậu ấy dừng lại một chút, đổi cách diễn đạt: “Cảm xúc không ổn định lắm.”
Cộng sự cùng khởi nghiệp không hiểu rõ chuyện, cười khẽ trêu chọc: “Cảm xúc không ổn định? Anh trai của anh cũng là người nhạy cảm vậy sao?”
“Sao? Thất tình à? Thường thì là chuyện này.”
“Tôi cũng mong anh ấy chỉ là thất tình.” Dịch Thận cười khẽ, lật trang tài liệu rồi nói với cộng sự: “Có lẽ vài ngày nữa tôi…”
“Phải tranh thủ quay về vịnh Tiêu Quảng Đông một chuyến.”
…………
Trước cổng Đại học Nam Sơn, Diệp Phục Thu vừa xuống xe buýt là chạy nhanh vào trong trường.
Vừa xong công việc trợ giảng theo lớp ở trung tâm, cô vội quay về để kịp tiết học muộn được sắp xếp không có trước sau.
Lịch học của trường lúc nào cũng kì kì quái quái, cả ngày không có tiết, nhưng cuối ngày lại xếp một tiết học.
Trước đây cô luôn vì vết sẹo ở thái dương bên phải mà luôn thả tóc xuống để che đi, sợ người khác nhìn thấy rồi chú ý và nghi ngờ. Như thể sợ hãi người khác sẽ nhìn thấu đoạn ký ức đáng xấu hổ và kinh khủng của mình.
Nhưng từ khi đến vịnh Tiêu Quảng Đông, số lần cô xoã tóc ngày càng ít.
Có lẽ vì thời tiết nơi đây nóng nực, hoặc cũng có thể do công việc quá bận rộn, như hôm nay chẳng hạn, cô buộc phải chạy.
Chỉ khi buộc tóc lên, việc viết bài hay đọc sách mới thuận tiện hơn, khi chạy đến một nơi nào đó mới cảm nhận được làn gió mát mẻ.
Có lẽ vẫn có người lạ đi ngang nhìn vết sẹo ấy thêm lần nữa, nhưng Diệp Phục Thu biết, những người yêu quý và tôn trọng cô luôn chiếm đa số.
Thật kỳ lạ.
Rốt cuộc là từ khi nào… cô bắt đầu có sự tự tin như thế này?
Chỉ còn 10 phút nữa là vào lớp, trường học quá rộng, Diệp Phục Thu dốc hết sức chạy về phía tòa nhà giảng đường. Cuối cùng cô cũng kịp lẻn vào vào từ cửa sau ngay trước khi giáo viên bước vào lớp.
Lâu Kỳ đã giữ sẵn chỗ cho cô, vẫy tay gọi cô qua.
Diệp Phục Thu thở hổn hển sau một màn chạy nước rút. Cô lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cô ấy, không hiểu sao có không ít bạn học ở phía trước quay đầu nhìn về phía hai người.
Những ánh mắt ấy dường như mang theo sự bàn tán gì đó.
Diệp Phục Thu không nghĩ nhiều, cho rằng mình làm ồn đến mọi người nên vội bịt miệng lại, giảm thiểu âm thanh thở dốc.
“Các em đã ăn tối chưa?” Giáo viên thân thiện hỏi thăm.
Các bạn học sinh đồng loạt than phiền thời gian lên lớp quá biến thái, chẳng ai có thời gian để ăn uống đàng hoàng.
“Thôi nào, lịch học cũng đã được nhà trường cân nhắc nhiều khía cạnh, đây là thời khóa biểu tốt nhất mà họ có thể sắp xếp cho chúng ta rồi.” Giáo viên an ủi mọi người, mở tài liệu bài giảng và nói: “Chúng ta bắt đầu buổi học hôm nay.”
Diệp Phục Thu mở sách giáo khoa, dừng lại một chút rồi nhìn sang Lâu Kỳ, người đang bấm điện thoại liên tục, nhạy bén hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trông dáng vẻ sốt ruột nhắn tin, nếu là bình thường, cô ấy sẽ lôi kéo Diệp Phục Thu nói chuyện linh tinh hoặc dúi đồ ăn vặt để rủ rê cô ăn lén trong giờ.
Nhưng hôm nay lại im lặng một cách kỳ lạ.
“Cậu sao vậy?” Diệp Phục Thu nhìn sách của mình, nhỏ giọng hỏi.
Lâu Kỳ đang gõ chữ điên cuồng thì giật mình, lúng túng đáp: “Hả? Không, không có gì đâu, tớ chỉ nói chuyện với bạn cùng phòng thôi.”
Diệp Phục Thu nghe ra cô ấy nói dối nhưng không có sở thích xen vào chuyện riêng của bạn bè, cô nhắc nhở: “Cậu mở sách ra trước đi, trang 65.”
“Ừhm, ừhm, được.” Lâu Kỳ nhìn cô một cái, mở sách ra rồi lại tiếp tục lén lút nhắn tin.
Buổi học trôi qua được hơn một nửa, cuối cùng người bên cạnh cũng kết thúc cuộc trò chuyện sôi nổi trên mạng.
Diệp Phục Thu cúi đầu làm ghi chú trên lớp, cảm nhận ánh mắt trực diện của người bên cạnh nhìn mình, cô âm thầm đếm ngược trong lòng.
Ba, hai, một.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Thu Thu à.” Lâu Kỳ không nhịn được ghé sát lại, nhỏ giọng bắt chuyện.
Diệp Phục Thu thở dài trong lòng, biết ngay là có chuyện gì cô bạn này nhất định sẽ không giấu được mà nói ra.
Cô nghiêng đầu, giả vờ như không hay biết gì: “Chuyện gì thế?”
Lâu Kỳ có vẻ muốn nói lại thôi, thở dài rồi nghiêm túc hỏi: “Chuyện cậu được tài trợ đi học và ở nhà của người tài trợ, cậu đã kể cho ai nghe chưa?”
Diệp Phục Thu bất giác cau mày, nhớ lại ánh mắt kỳ lạ của các bạn trong lớp vừa rồi, ngón tay xoay cây bút.
“Sao cậu lại hỏi vậy?”
“Tớ không nghĩ cậu là người đem chuyện này đi kể khắp nơi, nhưng… rất kỳ lạ.”
Lâu Kỳ đưa cô xem một bài đăng nổi bật trên mục tám chuyện trong diễn đàn không chính thức của trường.
“Có người đã biết chuyện này của cậu nên công khai bôi nhọ cậu trên diễn đàn đấy.”
Nội dung trên diễn đàn là một đoạn ghi lại cuộc trò chuyện trên wechat, tất cả ảnh đại diện đều bị làm mờ.
Đại khái là có người tung tin đồn rằng “Hoa khôi tân sinh viên” nhìn thì có vẻ thanh cao, đơn thuần nhưng thực ra chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, sống nhờ tiền trợ cấp. Còn mập mờ ở chung nhà với người tài trợ, quan hệ vượt qua mức bình thường với người đó.
Vì mọi người không biết nội tình, nên tự nhiên họ tưởng tượng người tài trợ là một ông chú giàu có háo sắc tầm bốn, năm mươi tuổi.
Có người bình luận rằng đúng là Diệp Phục Thu không ở ký túc xá, nhiều lần còn được xe sang đến đón.
Lại có người nói, chưa từng thấy kiểu “tài trợ” nào như thế.
Quan hệ giữa Diệp Phục Thu và người tài trợ lập tức bị bóp méo, có người còn ác ý dùng từ “bao nuôi” để miêu tả.
Trong thời đại hiện nay, các nữ sinh đại học xinh đẹp – đặc biệt là người xuất sắc như Diệp Phục Thu, luôn trở thành đối tượng khiến người khác thèm khát mà không thể có được, hoặc bị ghen ghét bởi những kẻ không thể vượt qua cô.
“Lúc nãy tớ bàn với mấy người bạn xem có thể báo cáo bài viết này không, cái này… thật quá đáng mà.”
Lâu Kỳ giận đến nghiến răng nói: “Thật muốn báo cảnh sát tóm hết đám người này lại!”
Diệp Phục Thu nghĩ đến dì Mai Nhược, nếu nói rằng giữa cô và người bảo trợ của cô có sự thân thiết vượt ngoài mức bình thường thì quả thực không sai chút nào.
Nhưng điều mấu chốt là, có người trong bài viết đó còn cố tình nhân cơ hội để bôi nhọ cô, những chuyện không có cũng có thể bị thêu dệt thành câu chuyện.
Chỉ mới chưa đến 100 bình luận, mà cô đã từ một nữ sinh nghèo được tài trợ đi học đã trở thành một kẻ vì hư vinh mà bán rẻ thân xác và hạ thấp nhân cách của mình.
Không hiểu vì sao, ngay khoảnh khắc nhìn thấy những dòng chữ đó, Diệp Phục Thu chợt nhớ đến mùa đông năm cô 15 tuổi, nhớ đến những lời nhục mạ mà những người vô tri đã chỉ vào cô.
Vậy nên, tất cả những điều này rốt cuộc liên quan gì đến trình độ học vấn hay mức độ được giáo dục chứ.
Diệp Phục Thu lặng lẽ cười nhạt.
Những kẻ không có giáo dục, việc làm của họ luôn giống nhau một cách kỳ lạ.
Lâu Kỳ nhìn sắc mặt cô rõ ràng không tốt, vội vàng xoa cánh tay cô an ủi: “Không sao chứ… cậu đừng sợ, chúng tớ sẽ luôn đứng sau bảo vệ cậu.”
“Đây là vu khống trắng trợn, một đám bẩn thỉu đáng chết.”
Mặc dù luôn tự nhủ không nên quá để tâm, vì nếu cô thể hiện sự tổn thương, hoảng loạn hay sợ hãi thì sẽ đúng như kỳ vọng của những kẻ nấp trong bóng tối kia.
Nhưng Diệp Phục Thu vẫn không thể kìm được nhịp thở ngày càng nặng nề, cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Lâu Kỳ, nuốt xuống cảm giác khô khốc trong cổ họng, cố gượng nói: “… Học trước đã.”
Dù cố ép mình tập trung vào 10 mấy phút cuối của tiết học, nhưng Diệp Phục Thu vẫn không ngăn được một phần suy nghĩ của mình trôi về chuyện này.
Trong trường, chỉ có Lâu Kỳ và Tiêu Hân biết về hoàn cảnh gia đình cô, mà cả hai đều không phải kiểu người đem chuyện này đi kể lung tung.
Thầy cô giáo chắc chắn cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Nếu ba nguồn thông tin duy nhất đều bị ngắt đoạn, vậy thì người đã lan truyền chuyện này qua đoạn tin nhắn trên wechat lấy thông tin từ đâu?
Diệp Phục Thu cố gắng hồi tưởng, giống như trong cuốn《Hồi ức Sherlock Holmes》mà cô đọc những ngày qua. Mỗi khi gặp khó khăn, vị thám tử tài ba đều bình tĩnh tìm ra manh mối từ những dấu vết nhỏ nhất.
Cô tìm kiếm manh mối từ từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống, những chi tiết có thể cô đã vô tình bỏ qua.
Chỉ trong chớp mắt—— một hình ảnh bất chợt xông vào tâm trí cô.
Diệp Phục Thu ngẩng đầu lên, động tác xoay bút dừng lại.
Cô chậm rãi điều chỉnh ánh mắt, cuối cùng dừng lại ở một góc nào đó trong lớp, nhìn vào lưng của một người.
Nói thật.
Cô không hề muốn “phá án” theo cách này.
Nhưng…
Cô cũng không phải là người để mặc kẻ khác muốn ức hiếp thế nào thì ức hiếp.
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Giữa trung tâm khu phố sầm uất của vịnh Tiêu Quảng Đông, những tòa nhà cao chọc trời phản chiếu ánh hoàng hôn qua cửa kính, lấp lánh như vảy cá, trong suốt và đẹp đẽ, đón nhận ánh mặt trời rực rỡ từ mọi góc độ.
Những dòng xe nối dài như rèm ngọc trên con đường dưới chân những tòa cao ốc cao 100 tầng chật kín con phố. Khi dòng xe bị dừng lại giống như các mạch máu đang tắc nghẽn của thành phố, tiếng còi xe vang lên liên hồi như giục giã mặt trời gay gắt ở phía Tây mau lặn xuống.
Sau khi trút bỏ cảm xúc tại câu lạc bộ thể hình, Kỳ Tỉnh ngồi tựa lưng trên ghế sau của chiếc xe, đôi mắt nhắm hờ. Trông như một con mãnh thú cố gắng vùng vẫy nhưng không thoát khỏi chiếc lồng, nằm gục xuống nơi đó với vẻ lười biếng như đã chấp nhận số phận.
Tài xế và trợ lý Trần ngồi phía trước, bị ánh mặt trời chói chang từ hướng Tây làm phiền.
Trong xe, âm thanh từ kênh FM giao thông nhàm chán buổi tối vang lên.
Sự yên tĩnh trong xe cuối cùng cũng bị phá vỡ khi tiếng chuông điện thoại reo lên.
Kỳ Tỉnh uể oải lấy điện thoại ra, định bấm tắt máy nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy tên người gọi đến, ngón tay anh dừng lại trên nút tắt cuộc gọi.
Mí mắt mỏng của anh khẽ nâng lên, đôi đồng tử đen sâu thẳm lóe lên chút cảnh giác.
Kỳ Tỉnh nhận cuộc gọi, khi tai nghe áp vào tai, giọng nói của cô gái không bị giảm bớt bởi bất kỳ phương tiện truyền dẫn nào, chạm thẳng vào dây thần kinh của anh.
“Kỳ Tỉnh.”
Kỳ Tỉnh hạ kính xe, gió tràn vào làm mái tóc trước trán anh khẽ bay.
Anh đặt tay lên cửa sổ, cảm nhận hơi thở của Diệp Phục Thu qua đầu dây bên kia, anh lười biếng lên tiếng: “Sao vậy, nghĩ ra cách ‘xử lý’ tôi rồi à?”
“Kỳ Tỉnh.” Diệp Phục Thu vẫn lặp lại tên anh.
Lông mày Kỳ Tỉnh khẽ giật.
Giây tiếp theo, anh nghe thấy giọng cô cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng lại để lộ sự kìm nén.
Giọng nói nghẹn ngào vì chua xót, không thể nào ngăn nổi sự run rẩy, tố cáo sự khó chịu của cô.
“Tôi bị ấm ức.”