Chương 34: “Hứa Văn Châu, cậu biết hôn thế nào không”

Nghê Dạng cố tình đối nghịch với bố mình, công khai kéo Hứa Văn Châu đi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trong công ty lan truyền tin đồn về một cô gái trẻ nổi loạn yêu sớm, nhưng không ai biết rằng tài sản mà mẹ cô để lại đã bị chiếm đoạt.

“Đừng đi theo tôi!”

Tại một con hẻm xa lạ, Nghê Dạng lên giọng cảnh cáo chàng trai phía sau lần thứ N.

Trong mắt cô, Hứa Văn Châu nghe theo lời Nghê Nhạc Minh để lừa dối cô thì chẳng khác nào phản bội.

Hứa Văn Châu không giải thích gì, chỉ im lặng coi mình là cái bóng, luôn ở phía sau.

Nghê Dạng đi lang thang suốt nữa ngày, cho đến khi buổi tối có gió lạnh thổi, người đi đường thưa thớt.

“Nghê Dạng, sắp mưa rồi.” Hứa Văn Châu cố thuyết phục, nhưng hoàn toàn bị phớt lờ.

Mưa nhỏ lất phất, không hề đột ngột.

Dự báo thời tiết đã nhắc nhở mang ô, nhưng từ lúc bị kéo ra khỏi tòa nhà, kế hoạch của Hứa Văn Châu đã hoàn toàn rối loạn.

Anh trở thành kẻ phản bội, mất tư cách dỗ dành cô.

“Xin lỗi.”

“Tôi không dám nhận lời xin lỗi của học sinh xuất sắc nhất khối, năm cuối cấp áp lực học tập lớn lắm, đừng để một học sinh hư như tôi làm chậm trễ tương lai của cậu.” Giọng điệu cô tràn đầy châm chọc.

Hứa Văn Châu chặn đường: “Tôi phải làm gì để cậu nguôi giận?”

Anh thậm chí không mong được tha thứ, chỉ hy vọng cô có thể vui vẻ hơn một chút.

Mưa làm ướt hàng mi, mí mắt Nghê Dạng lạnh buốt, chỉ về phía trước: “Tôi nhớ phía trước có một công viên ven hồ, cậu chạy hai vòng đi.”

Đường chạy quanh hồ dài 6km, Hứa Văn Châu chỉ lặng lẽ nhìn thoáng qua, sau đó quay lại nhìn cô: “Nếu cậu nguôi giận thì có chịu về nhà không?”

“Chưa chắc.” Cô chẳng buồn nói dối.

Dưới cây cầu đá có thể tránh gió mưa, Hứa Văn Châu dặn dò cô đừng đi về phía trước: “Đợi tôi, sẽ nhanh thôi.”

Anh lao thẳng vào cơn mưa, chỉ để dỗ dành cô.

Nghê Dạng nhìn bóng lưng anh, khẽ cong khóe môi đầy ác ý: “Ngu ngốc.”

Ai mà ở ngoài chịu gió lạnh đợi anh chứ?

Nghê Dạng quay người rời đi, đón một chiếc taxi.

Chàng trai ướt sũng trở lại chỗ cũ, nhưng dưới cầu đá đã không còn ai. Nghê Dạng tắt máy, anh cuống cuồng gọi cho Nghê Văn Thành, nhưng biết được Nghê Dạng không hề về nhà.

Cô không muốn về nhà chú hai của mình, chắc chắn cũng sẽ không về nhà mình.

Nghê Văn Thành lo lắng không kém, thậm chí còn báo cảnh sát tìm người.

Mưa như trút nước, Hứa Văn Châu chạy khắp nơi tìm kiếm, cho đến khi bà nội gọi điện thoại: “Châu Châu, bạn cháu đến nhà chơi này, khi nào cháu về thế?”

Hứa Văn Châu ướt sũng mở cửa vào nhà, cô gái khiến anh lao đao đang ngồi trên ghế sofa trải thảm, mặc quần áo khô ráo ấm áp, dưới chân còn đặt lò sưởi mà bình thường bà nội tiếc không nỡ dùng.

Dưới ánh đèn ấm áp, cô gái cười nói với bà nội, giản dị mà ấm áp, chẳng còn chút bướng bỉnh ngang ngạnh nào như ban ngày.

“Châu Châu? Sao ướt hết vậy, mau đi thay đồ đi!” Bà nội đẩy mãi mà anh không nhúc nhích, chỉ thấy anh đi thẳng đến trước mặt cô gái trên ghế sofa.

Chàng trai trở về mang theo hơi lạnh, để lại dấu chân lấm bùn trên sàn.

Nghê Dạng buông hạt dưa trong tay, ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt trầm tĩnh của anh không có vẻ tức giận vì bị đùa bỡn, chỉ có những giọt nước mưa rơi xuống, gõ vào sự im lặng giữa hai người.

Nghê Dạng chờ đợi cơn thịnh nộ của anh, nhưng anh chỉ lặng lẽ phủi vỏ hạt dưa rơi trên áo khoác trắng của cô: “Hết giận chưa?”

Nghê Dạng ngạc nhiên tột độ.

Theo sự thúc giục của bà nội Hứa thì Hứa Văn Châu mới đi rửa mặt và thay đồ sạch sẽ.

Bà nội Hứa được dỗ đi nghỉ ngơi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Khi nào về nhà?”

“Cậu quản tôi chắc.”

“Nghê Dạng, cậu đang ở nhà tôi.” Anh không quản thì ai quản?

“Nhà cậu thì sao?” Nghê Dạng hiên ngang chiếm ghế sofa đơn, thậm chí còn chỉ vào phòng ngủ nhỏ của anh: “Bà nội Hứa bảo tôi ở lại, còn nói cậu phải nhường phòng cho tôi ngủ.”

Bà nội tốt bụng, cô chỉ cần bịa một câu chuyện bi thảm về việc bị bố ruột và mẹ kế đuổi ra khỏi nhà, bà đã đau lòng không thôi, bảo rằng ngoài trời mưa lớn, đợi mai trời tạnh hẳn đi.

Hứa Văn Châu không rõ cô có ý đồ gì, thấy cô không muốn về nhà cũng không ép, chủ động giúp đỡ: “Nếu cậu không muốn về, tôi có thể giúp cậu tìm khách sạn.”

“Sao? Cậu muốn đặt phòng đôi với tôi à?”

“Đừng nói nhảm!” Hứa Văn Châu bác bỏ.

Nghê Dạng nhướng mày: “Nam nữ trưởng thành vào khách sạn thì làm gì?”

Sinh nhật 18 tuổi dường như là một ranh giới rõ ràng, giải phóng toàn bộ những hành vi trước đây không được phép, tạo nên bầu không khí mập mờ.

“Tôi … tôi tìm giúp cậu, nhưng không ở cùng.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Ồ.” Cô đương nhiên biết, chỉ là thấy anh vừa căng thẳng vừa lắp bắp rất thú vị, làm tâm trạng cô vui vẻ hơn.

Hứa Văn Châu thật sự cầm điện thoại của mình để tìm một khách sạn, anh biết rõ đại tiểu thư Nghê rất kén chọn, trực tiếp bỏ qua những khách sạn giá rẻ. Ngoài chất lượng phòng, anh còn đặc biệt chú ý đến vấn đề an toàn.

Sau khi sàng lọc kỹ càng từng cái, anh đưa ra phương án tốt nhất cho Nghê Dạng.

Nhưng Nghê Dạng lại đẩy tay anh ra, bá đạo chỉ vào phòng anh.

Hứa Văn Châu nói một cách bình tĩnh: “Đừng cá cược.”

Từ cuộc trò chuyện ban ngày giữa Nghê Dạng và Nghê Văn Thành, không khó để nhận ra cô đang cố tình chống đối với Nghê Nhạc Minh.

Chính là tiếp cận anh.

Tiếng mưa rơi dày đặc như tiếng trống gõ trong đêm khuya, hơi ẩm len lỏi theo mép cửa sổ, Hứa Văn Châu, đường ray trượt xuất hiện vết rỉ sét.

Phòng tuy nhỏ,

Một bên là tủ quần áo, một bên là tủ sách, còn có đồ thủ công được xếp gọn trong hộp, chỉ có vài món trưng bày bên ngoài.

Cô tự mình quan sát căn phòng, dù không nói ra thì Hứa Văn Châu vẫn đọc được sự chán ghét của cô đối với những món đồ cũ kỹ.

“Trong phòng toàn đồ cũ, chẳng có gì đáng xem cả.” Anh không nghĩ Nghê Dạng sẽ chấp nhận những thứ này, nhiều nhất cũng chỉ là đùa giỡn anh, chờ chơi chán rồi sẽ rời đi.

Nghê Dạng lập tức xoay người, dựa chân vào mép bàn, khoanh tay lại: “Không sao, tôi đã lường trước tình huống này rồi.”

Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, giữa đêm khuya, hai người đội mưa mang đến chăn gối và đồ dùng vệ sinh cá nhân mới tinh, chỉ trong mười phút đã biến căn phòng cũ kỹ mà Hứa Văn Châu sống quen thành một diện mạo hoàn toàn khác.

“Tiểu thư Nghê, tất cả đồ dùng cô yêu cầu đã chuẩn bị xong, đều là đồ mới, đã được làm sạch và khử trùng………”

Ai cũng biết cô nàng kén chọn như Nghê Dạng nhất định phải bám lấy nơi này.

“Cậu nghiêm túc à?” Chân mày Hứa Văn Châu nhíu chặt lại như một ngọn núi nhỏ.

“Không thì sao?” Nghê Dạng hài lòng nhìn căn phòng mới trang hoàng của mình: “Tôi muốn ngủ, cậu ra ngoài đi.”

Trong lúc nhất thời, Hứa Văn Châu không phân biệt được ai mới là chủ nhân của căn phòng này.

Anh thật sự bị “Đuổi” ra khỏi phòng. Ghế sofa chỉ cách phòng ngủ một bức tường, nhưng Hứa Văn Châu trằn trọc cả đêm, ngủ không ngon giấc.

Sáng hôm sau, anh ngồi trên ghế sofa, vẫn còn ngạc nhiên.

Nghê Dạng đã ngủ trong phòng anh suốt một đêm.

Bà nội Hứa dậy sớm, thấy cháu trai mình trong phòng khách thì kinh ngạc: “Dạng Dạng thật sự ngủ ở đây đêm qua sao?”

Hứa Văn Châu cáu kỉnh gãi đầu: “Ừhm.”

“Bố mẹ nó đúng là lòng dạ sắt đá, đến mức không cho con bé về nhà!” Bà nội Hứa thở dài, miệng cứ nhắc đi nhắc lại rằng “Đứa trẻ này đáng thương quá”.

Hứa Văn Châu: “…….”

Có vẻ như bà nội hoàn toàn tin lời Nghê Dạng, nghĩ rằng cô là người vô gia cư mà không có nơi nào để đi.

Vì thế, bà nội Hứa vào bếp bận rộn một lúc lâu, làm một bữa sáng thịnh soạn hơn hẳn ngày thường.

Phòng ngủ vẫn chưa có động tĩnh gì, Hứa Văn Châu nhiều lần định gõ cửa nhưng rồi lại thôi.

Anh sợ làm cô thức giấc, cũng sợ làm cô khó chịu.

Bà nội Hứa với Hứa Văn Châu đều có thói quen dậy sớm, thấy đến 9 giờ rưỡi mà Nghê Dạng vẫn chưa ra khỏi phòng, bà nội Hứa không yên tâm, bèn đẩy cửa bước vào xem thử.

“Cái này.” Bà nội Hứa sững sờ, căn phòng rực rỡ sắc màu này còn đâu là phòng của cháu trai bà nữa?

Bà nội Hứa bước ra rồi quay lại nhìn, không thể tin được.

“Dạng Dạng?” Bà cụ bước đến bên giường, nhẹ giọng gọi.

Người nằm trên giường cuộn mình trong chăn, ngay cả mắt cũng không thèm mở.

Hứa Văn Châu tự giác tránh đi, xoay lưng về phía phòng ngủ, nhưng tai vẫn nghe rõ động tĩnh bên trong.

“Châu Châu, cháu mau lại đây, trán con bé nóng quá!”

Bên trong vang lên tiếng kêu hoảng hốt của bà nội, Hứa Văn Châu vội đẩy chiếc ghế và vội vã đi đến ngay bên giường.

Mặt Nghê Dạng đỏ bừng bất thường, trán nóng rực. Cô bị giọng nói của bà cụ đánh thức, cả người đầy vẻ bực bội.

Dựa theo tính cách của đại tiểu thư Nghê, bình thường cô nhất định sẽ nổi cáu khi bị đánh thức như thế này, nhưng lúc này trước mặt bà cụ lại chẳng nói gì.

“Có phải sốt rồi không? Châu Châu, trong nhà còn thuốc cảm lần trước cháu uống không…” Điều đầu tiên là bà cụ nghĩ ngay đến khả năng bị cảm lạnh và sốt, các triệu chứng của Nghê Dạng đúng là như vậy.

Hứa Văn Châu đo nhiệt độ cơ thể cô, là 38.5°C.

“Nghê Dạng, đứng dậy mặc quần áo vào.”

“Không khỏe, không muốn động đậy.”

“Cậu đang sốt, phải đến bệnh viện.” Anh đoán là do hôm qua gió lạnh cộng với trận mưa nữa.

Người liên quan thờ ơ nói: “Uống thuốc là được rồi mà.”

“Không được.” Nếu là bản thân anh thì chẳng sao, nhưng anh không dám lấy sức khỏe của Nghê Dạng ra đánh cược.

“Không phải cậu là học sinh đứng đầu à? Dùng phương pháp hạ sốt vật lý là được chứ gì.”

“Không giống nhau.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Anh kiên trì khuyên nhủ khiến Nghê Dạng bực bội, cả gương mặt nhỏ nhắn của cô cau lại: “Tôi còn chẳng để ý, cậu căng thẳng cái gì?”

Hứa Văn Châu ngồi xổm bên giường, thẳng thắn vạch trần động cơ của cô: “Cậu đang giận bố mình, nhưng đừng lấy sức khỏe ra đùa giỡn.”

“Ai nói tôi giận ông ấy.” Cô chỉ đơn thuần không muốn di chuyển thôi, cũng không phải muốn chết. Nếu cô chết thật thì bố ruột và mẹ kế của cô mới mừng rỡ, từ nay không ai tranh giành gia sản với ông ấy nữa.

“Không muốn di chuyển thì gọi bác sĩ đến nhà.”

Hứa Văn Châu: “……Đây không phải là nhà họ Nghê.”

Đây không phải nhà họ Nghê, không có bác sĩ riêng lúc nào cũng chờ lệnh.

“Dù sao tôi cũng không muốn di chuyển, cậu không định để một bệnh nhân tự đi đến bệnh viện đấy chứ?”

Còn hơi sức cãi lý với anh nhưng lại chẳng có sức xuống giường, Hứa Văn Châu không vạch trần cô, chỉ xoay người đi: “Mặc quần áo vào, cậu không cần phải tự đi.”

Báo với bà nội Hứa là sẽ đến bệnh viện, khi vừa bước ra khỏi phòng thì Nghê Dạng lập tức nhảy lên lưng Hứa Văn Châu, hai tay ôm lấy cổ anh.

Cửa căn hộ bên cạnh đột nhiên mở ra, Quý Đào bước ra đổ rác thì chạm mặt hai người.

Trong hành lang chật hẹp, ánh mắt Quý Đào lập tức dừng lại ở tư thế thân mật của hai người. Cô gái được Hứa Văn Châu cõng trên lưng mặc một bộ trang phục tinh tế cùng đôi bốt ngắn, hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh cũ kỹ của hành lang.

Trong nháy mắt nhin nhau, Quý Đào cũng nhìn thấy rõ Nghê Dạng.

Cô có một vẻ đẹp khiến người ta kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên, giống như một đóa hoa quốc sắc thiên hương lỡ bước vào bùn lầy, đẹp đến mức chói mắt.

Chỉ cần lướt qua, Hứa Văn Châu nhanh chóng cõng Nghê Dạng xuống lầu, không có thời gian để chào hỏi.

Hứa Văn Châu đã quá quen thuộc với đường đến bệnh viện gần đó, nhìn anh bận rộn ở bệnh viện, Nghê Dạng cảm thấy chuyện đã làm quá.

Bố ruột của cô cũng chẳng bận tâm đến vậy, thậm chí từ lúc cô bênh đến khi khỏi bệnh, Nghê Nhạc Minh cũng không xuất hiện.

Khi có kết quả kiểm tra, xác nhận rằng sức khỏe của Nghê Dạng không vẫn ổn, bác sĩ kê thêm vài hộp thuốc để mang về nhà.

Mỗi khi uống thuốc thì Nghê Dạng lại buồn ngủ, cả buổi chiều cô ngủ rất sâu nhưng giấc ngủ không ngon. Trong mơ, cô gọi mẹ mấy lần.

Khúc mắc trong lòng cô chính là điều này.

Người mẹ sớm qua đời, người bố độc đoán, cùng với môi trường trưởng thành đã làm lệch lạc tính cách của cô.

Hứa Văn Châu chăm sóc cô cả ngày, đến tối thì tinh thần của cô đã hồi phục hơn phân nửa.

Bà nội Hứa còn đặc biệt hầm canh gà cho cô uống, thương cô bé đáng thương như cháu ruột của mình mà chăm sóc. Khi Hứa Văn Châu đi ngang qua cũng có thể nghe thấy Nghê Dạng nói chuyện ngọt xớt, vài câu đã khiến bà nội Hứa vui vẻ như nhỏ từng giọt thuốc nhỏ mắt.

“Đứa bé ngoan, cứ yên tâm ở đây, muốn ăn gì thì nói với bà. Nếu cháu muốn về nhà thì để Châu Châu đưa về. Nếu bố mẹ cháu không cho cháu về thì chúng ta cứ báo cảnh sát.”

Không ngờ bà nội còn biết tìm cảnh sát.

Hứa Văn Châu lười vạch trần điều đó, vì qua hai ngày nữa là trở lại trường, mọi thứ sẽ quay về quỹ đạo.

Ở lại đây không phải là kế lâu dài, chính Nghê Dạng cũng hiểu trong lòng mình, chỉ là cô đang trốn tránh.

Trước ngày trở lại trường, giáo viên chủ nhiệm liên hệ với Hứa Văn Châu, nói rằng sau khi cân nhắc, trường quyết định chuyển lớp cho anh. Nhưng có lẽ, đây không phải là quyết định của nhà trường mà là yêu cầu của Nghê Nhạc Minh.

Nghê Nhạc Minh đã quyên góp hai tòa nhà cho trường, đương nhiên có tiếng nói nhất định.

“Hứa Văn Châu, mau giúp tôi qua ải này!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Chỉ ba ngày ngắn ngủi mà đống đồ mới mua của Nghê Dạng gần như lấp đầy phòng khách nhà anh. Lúc này, cô đang vắt chân trên chiếc sofa mới mềm mại, tập trung chơi game, cả căn phòng ấm áp hẳn so với cái lạnh ngoài trời.

Thuốc vào là hết bệnh, giờ đây Nghê Dạng tràn đầy sức sống, thậm chí còn thức đêm để cày game. Những đêm bà nội Hứa không biết, cô còn kéo Hứa Văn Châu làm công cụ hỗ trợ vượt ải.

Giờ là buổi chiều, bà nội Hứa không có ở nhà, Nghê Dạng chơi rất vui vẻ.

“Chính là màn này, tôi nhảy suốt nửa tiếng mà vẫn chưa qua được.” Cô nhét máy chơi game vào tay Hứa Văn Châu, rồi kéo anh ngồi xuống cạnh mình.

Nhìn thấy tốc độ thao tác của Hứa Văn Châu nhanh nhẹn, cả người Nghê Dạng cũng nghiêng sang.

Trên màn hình xuất hiện dòng chữ “Game Over”, cô lập tức vỗ vai anh thật mạnh: “Sao lại chết nữa rồi!”

Hứa Văn Châu liếc nhìn một cách bất thường, nuốt nước bọt: “Cậu, đè lên tay tôi.”

“Sorry.” Cô giơ tay xin lỗi, lùi lại giữ khoảng cách, nhưng khi trò chơi bắt đầu lại, cô lại không nhịn được mà ghé sát vào xem.

Cô chống tay, quỳ trên sofa, thò đầu ra sau lưng anh.

Hơi thở phả vào gáy, Hứa Văn Châu lại lỡ tay lần nữa.

“Rốt cuộc cậu có được không vậy? Trả đây!” Nghê Dạng tức giận vươn tay giành lại, nhưng đối phương không chịu buông.

Anh giấu đi sự bối rối, hứa lần này chắc chắn sẽ qua màn.

“Được rồi, cho cậu một cơ hội.”

Hứa Văn Châu lặng lẽ dịch sang bên một chút, dù biết cô vẫn sẽ ghé qua nhìn, nhưng vẫn giả vờ làm như vô tình điều chỉnh lại tư thế.

Lần này, anh toàn tâm toàn ý tập trung, không bị quấy rầy nữa, cuối cùng cũng vượt qua màn chơi.

“Lẹ quá! Hứa Văn Châu, cậu chơi game giỏi thật đấy.”

Cô nhanh chóng cầm lấy máy game để khoe, không chú ý nên lao ra khỏi phạm vi của sofa.

Hứa Văn Châu đưa tay đỡ lấy, nhưng theo quán tính khiến cả hai cùng ngã xuống thảm.

Thảm là kiệt tác của Nghê Dạng, còn Hứa Văn Châu thì trở thành đệm thịt tạm thời cho cô.

Bàn tay Hứa Văn Châu vòng qua eo cô, còn tay cô lại đặt trên lồng ngực rắn chắc, ấm áp của chàng trai trẻ, với tư thế quá mức mập mờ, ngay cả hơi thở cũng bởi vậy mà trở nên nôn nóng.

Mặt Hứa Văn Châu đỏ bừng: “Cậu, có thể, đứng dậy trước không?”

Thật là một cảnh tượng hiếm thấy.

Lẽ ra cô định đứng dậy, nhưng lúc này lại không muốn, lời dối trá bật ra khỏi miệng một cách tự nhiên: “Tôi bị trẹo eo rồi, không dậy nổi.”

Hứa Văn Châu vươn tay nắm lấy mép bàn trà để mượn lực, nhưng người phía trên lại bất ngờ xoay mình đè xuống, khiến khuôn mặt cô gần sát.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Không chạm vào, chỉ còn cách nhau nửa tấc.

Lọn tóc mềm mại buông xuống, một sợi rơi xuống đôi môi đỏ ửng của chàng trai.

Nghê Dạng chống tay, ung dung nhìn chằm chằm khuôn mặt đang nóng lên: “Hứa Văn Châu, cậu biết hôn thế nào không?”





Để lại một bình luận