Chương 33: “Cháu càng muốn cậu ấy!”

“Các bạn chú ý! Chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, lần thi chung này sẽ xếp hạng toàn Tỉnh, hãy tập trung tinh thần và đạt kết quả tốt nhất!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Kỳ nghỉ Đông sắp đến, học sinh lớp 12 đều đang nỗ lực ôn tập.

Hứa Văn Châu đến nhà dạy kèm, vẫn lái chiếc xe điện cũ kỹ chậm chạp. Nghê Dạng vén rèm cửa nhìn bóng dáng ấy lướt qua trong gió rét, khẽ cười nhạt.

Cứng đầu thật.

Xe mới không muốn, cứ nhất quyết đi chiếc xe điện cũ nát đó.

Hứa Văn Châu dạy kèm cho cô, nhưng nói dạy kèm thì không bằng nói là đốc thúc cô làm bài tập.

Nghê Dạng đã theo kịp tiến độ từ lâu, chỉ là khi lên lớp không tập trung. Trước đây, Hứa Văn Châu từng hỏi: “Sao cậu không chịu nghe giảng?”

Nghê Dạng bĩu môi: “Cậu không thấy bọn họ nói chuyện cứ như ru ngủ sao?”

Hứa Văn Châu im lặng, mãi sau mới nói: “Cậu rất thông minh, không cần học thêm cũng có thể thi tốt.”

Nghê Dạng xoay cây bút, dáng vẻ thờ ơ: “Tôi bỏ tiền, cậu chỉ cần dạy, những chuyện khác không cần cậu bận tâm.”

Thay vì nói dựa dẫm vào việc “Bổ túc” của Hứa Văn Châu, chi bằng nói đã quen với sự đồng hành vào cuối tuần.

Cho đến ngày hôm đó, buổi ghé thăm bất ngờ của Nghê Nhạc Minh đã phá vỡ bề ngoài yên bình duy trì bấy lâu.

“Đám cáo già đó, ngay cả khảo sát thị trường cũng làm không xong, tiền đầu tư ném hết xuống sông rồi!” Vì chuyện công ty mà tâm trạng của Nghê Nhạc Minh bực bội, đụng ngay Hứa Văn Châu đang chuẩn bị ra về.

Khuôn mặt Nghê Nhạc Minh đã không vui, lúc này càng thêm u ám, ông thậm chí còn không thèm nói chuyện với Hứa Văn Châu, chỉ hỏi Nghê Văn Thành rằng đã xảy ra chuyện gì.

Nghê Văn Thành đáp: “Ồ, thằng bé là gia sư của Dạng Dạng.”

Cơn giận trong lòng Nghê Nhạc Minh lập tức bốc lên.

Trước đây ông đã bảo Chu Lan Tâm sa thải Hứa Văn Châu, vậy mà Nghê Dạng lại lén lút gọi nó quay lại?

Sắp xếp rất nhiều gia sư tài giỏi, danh tiếng mà Nghê Dạng một người cũng không nhìn trúng, lại cố tình chọn cậu bạn cùng lớp này dạy, mối quan hệ của bọn họ chắc chắn không đơn giản!

Thấy sắc mặt của anh trai khó chịu, Nghê Văn Thành ra hiệu cho Hứa Văn Châu rời đi.

Ngay khi Hứa Văn Châu vừa đi khỏi, gương mặt Nghê Nhạc Minh lập tức sa sầm: “Lập tức sa thải nó!”

“Anh, ý anh là gì?” Nghê Dạng khó khăn vừa mới có hứng thú học hành, tại sao lại……..

“Thân phận của Dạng Dạng là gì, còn thân phận của nó là gì? Những người thuộc tầng lớp như nó không đáng để quen biết!” Nghê Nhạc Minh cực kì tức giận, tất cả đều hướng về một người.

Nghê Văn Thành nghẹn lời.

Ông ấy hiểu rồi, bản thân anh trai mình đã từng vượt giai cấp để cưới Bách Thủy Tâm, nên bây giờ sợ con gái cũng thích một người có xuất thân nghèo khó.

“Nhưng thành tích của Dạng Dạng….…”

Nghê Nhạc Minh không cho em trai cơ hội nói hết câu: “Không cần quan tâm! Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, anh sẽ đưa con bé ra nước ngoài.”

Ngoài cửa, bóng dáng gầy yếu của thanh niên gần như cứng đờ.

Ngay khi kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc, Nghê Văn Thành tìm đến anh, hy vọng anh chủ động xin Nghê Dạng để từ chức.

Trong lòng Hứa Văn Châu cuộn trào cảm xúc, nhưng không thốt ra nổi một chữ “Không.”

Nghê Văn Thành so với Nghê Nhạc Minh thì dễ nói chuyện hơn, sẵn lòng trao đổi với anh một cách tử tế, nhưng đây không phải là trao đổi mà là thông báo.

“Chỉ còn nửa năm nữa.” Chỉ còn nửa năm nữa là đến kỳ thi đại học của họ, nên anh cố gắng tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi này.

“Không.” Nghê Văn Thành từ chối thẳng thừng: “Nếu Dạng Dạng còn tiếp tục chống đối ý của bố thì nhà họ Nghê sẽ cắt toàn bộ thẻ của con bé.”

Sắc mặt của Hứa Văn Châu bình tĩnh: “Tôi dạy miễn phí.”

Nghê Văn Thành nhìn thấu lớp vỏ bình thản của cậu thiếu niên, nói một câu không nhanh không chậm: “Cháu nghĩ nhà họ Nghê thiếu khoản tiền đó sao?”

Đương nhiên là không thiếu.

Anh có thể không cần tiền, nhưng Nghê Dạng lại không thể vì anh mà bị ràng buộc.

Không khí trầm xuống đến ngột ngạt.

Nghê Dạng không hề hay biết chuyện gì, chỉ chờ đón sinh nhật 18 tuổi duy nhất trong đời.

Nhà họ Nghê tổ chức tiệc thành niên rầm rộ, khách mời đều là những người giàu có hoặc quyền quý. Truyền thông nghe tin liền đổ xô đến, tận dụng mọi tin tức để khai thác.

Nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật lại chẳng hề hứng thú, thậm chí còn thấy phiền chán. Trên đường, Chu Lan Tâm lần lượt gửi đến mấy bộ lễ phục khác nhau, nhưng Nghê Dạng hoàn toàn không để ý.

Mãi đến khi thím hai mang một chiếc hộp gỗ đỏ nặng trĩu đặt trước mặt, bên trong xếp gọn gàng mấy bộ quần áo sạch sẽ ngăn nắp, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, hiển nhiên đã được ai đó bảo quản rất cẩn thận.

Lại là quần áo…….

Nghê Dạng đang định đẩy chiếc hộp đi thì thím hai đưa tay giữ lại: “Nhìn kỹ đi, những thứ này đều do mẹ cháu làm.”

Nghê Dạng ngạc nhiên.

Bách Thủy Tâm sống trong nhung lụa nhưng lại rất thích thiết kế quần áo. Sau khi biết mình mắc bệnh, bà đã làm cho con gái mấy bộ váy theo từng độ tuổi khác nhau.

Không chỉ có quần áo, trong hộp còn có vài món đồ nhỏ và một bức thư Bách Thủy Tâm để lại:

Dạng Dạng, con gái bảo bối của mẹ.

Mẹ rất tiếc vì không thể ở bên con khi con trưởng thành, mẹ đã nhiều lần tưởng tượng ra dáng vẻ của con khi khôn lớn, nhưng trong tâm trí mẹ vẫn chỉ có hình ảnh của con lúc này.

……

Nội dung của bức thư rất dài, tràn ngập sự lưu luyến và lo lắng của người mẹ dành cho con gái, từng câu từng chữ đều chất chứa tình yêu vô hạn.

Nghe nói, những thứ này là quà bà chuẩn bị cho con gái trong tương lai.

“Trước khi đi, mẹ con rất muốn sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cho con. Nhưng cuộc đời vô thường, bà ấy không muốn con mãi đắm chìm trong đau thương, nên đã nhờ thím giữ lại những thứ này.”

Bách Thủy Tâm thầm nghĩ nếu tương lai có cơ hội thì nó, còn nếu Nghê Dạng đã quên thì cứ đem nó mà phong kín vĩnh viễn.

Nghê Dạng cầm lấy quần áo, lớp lụa mềm mại cọ nhẹ vào má, giống như có một bàn tay dịu dàng vuốt ve.

Buổi tiệc sinh nhật hôm đó, nhà họ Nghê bao trọn nhà hàng sang trọng nhất trong thành phố, long trọng tổ chức buổi tiệc chiêu đãi.

Hôm nay trời lại trở lạnh, đôi bốt dài màu nâu bước vào, còn lưu lại vết ẩm ướt của sương gió vừa phủ xuống.

Đến phòng thay đồ tìm Nghê Dạng trò chuyện giải khuây, vừa thấy lễ phục trên người Nghê Dạng liền không khỏi trầm trồ.

Chiếc sườn xám kiểu Trung Quốc với họa tiết tinh xảo, trắng như tuyết, cúc áo chu sa điểm xuyết như nét chấm phá hoàn mỹ, làn da phấn hồng càng tôn lên nét yêu kiều, vẽ đẹp khiến người ta trầm trồ.

Trình Thụy Tuyết không khỏi tò mò hỏi: “Bộ này cậu đặt may ở đâu thế? Đẹp quá đi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nghê Dạng thản nhiên đáp: “Mẹ tớ làm.”

Trình Thụy Tuyết khẽ sững người, rồi thông minh không hỏi thêm.

Lúc đó, Nghê Diệu Tổ vội vàng lao vào, quanh cậu nhóc vang lên tiếng cười nói ríu rít: “Chị, em muốn đổi tên!”

“Ồ?”

“Bạn bè em ai cũng chê tên em quê mùa, còn nói nhà mình trọng nam khinh nữ lộ liễu quá.” Nghê Diệu Tổ đầy ấm ức kể lể. Cái tên này là bà nội đặt cho cậu nhóc, vì bà ấy không biết chữ nên chỉ dùng cái tên giản dị nhất để gửi gắm kỳ vọng vào cháu trai.

Trình Thụy Tuyết ngồi bên cạnh cười híp mắt hỏi: “Em muốn đổi thành gì nào?”

Nghê Diệu Tổ lập tức quay sang, ghé sát cô ấy: “Em chưa nghĩ ra. Chị Thụy Tuyết có đề xuất gì không?”

“Đặt tên phải dựa vào bát tự, thiếu gì bổ sung cái đó.”

“Em không tin mấy thứ đó đâu, chỉ muốn có cái tên hay như các chị thôi.”

Nhà tạo mẫu bắt đầu uốn tóc cho Nghê Dạng.

“Em đổi tên, không sợ chú hai đánh gãy chân à?”

“……..Không sợ, mẹ em sẽ bảo vệ em.”

Bà nội trọng nam khinh nữ, năm xưa đã gây không ít khổ sở cho thím hai. Nhưng chú hai là một người con hiếu thảo, cho rằng “Tên do bố mẹ đặt, không thể tùy tiện đổi” nên đã giữ lại cái tên “Diệu Tổ” này.

Không khí bên ngoài cực kì náo nhiệt, Nghê Dạng lại hơi thất thần, thậm chí còn đích thân đến khu vực cất giữ quà tặng để hỏi xem năm nay có quà từ Đàn Thành không.

Những năm trước đều tặng, sinh nhật 18 tuổi có ý nghĩa đặc biệt như thế này, không thể nào quên được.

Cho đến khi có người làm bước vào xin ý kiến của Nghê Dạng, nói rằng bên ngoài có người muốn gặp cô: “Đến từ Đàn Thành, họ Bách.”

“Hít—” Nghê Dạng quay đầu theo phản xạ, bị kéo tóc đến đau nhói.

Đã rất lâu rồi cô không gặp người nhà họ Bách, ký ức của cô về bọn họ cũng dần phai nhạt, và chỉ thấy áy náy với bên ngoại.

Những năm trước, quà tặng đều gửi quà sinh nhật ẩn danh, chưa bao giờ lộ diện. Chẳng lẽ năm nay?

Trong lòng vừa nảy lên một suy nghĩ nhỏ, Nghê Dạng lập tức vội đẩy tay nhà tạo mẫu ra, khoác lên chiếc áo khoác lông trắng rồi nhanh chóng bước nhanh ra phía cửa, chỉ nhìn thấy một người chàng trai trẻ xách theo túi quà đi về phía mình.

Dưới ánh đèn thân hình cao như trúc, gương mặt chàng trai trẻ như ngọc, mắt mày mềm mại, từng cử chỉ toát lên vẻ quý phái của chàng trai lịch thiệp và khiêm tốn.

“Anh là Bách Ngọc.”

Cái tên này nghe quen quá…….

Là con trai của cậu, là anh họ của em không?

Nghê Dạng nhìn anh ta một cách chăm chú, trong đầu thoáng qua những hình ảnh về nhà họ Bách khi còn nhỏ.

Bách Ngọc chờ đợi hồi lâu nhưng không thấy cảnh tượng “Ôm nhau rơi lệ” ấm áp như tưởng tượng của mình, trong mắt ngoài vẻ nghi hoặc thì không có gì khác.

Anh ta mỉm cười thở dài, cũng không cảm thấy thất vọng, đích thân đưa món quà được chuẩn bị kỹ lưỡng đến trước mặt em gái: “Dạng Dạng, đã lâu không gặp.”

“Anh…”

“Đây là quà của ông nội nhờ anh mang đến.”

Ông nội của Bách Ngọc chính là bên ngoại của cô.

Nghê Dạng nhận lấy bằng cả hai tay, trong mắt hiện lên niềm vui thích thường thấy khi một cô bé nhận được quà.

Cô còn muốn hỏi tại sao Bách Ngọc đích thân đến, còn muốn hỏi ngoài anh ta ra thì còn ai khác trong nhà họ Bách đến không.

Dường như Bách Ngọc đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Ông nội không tiện đi xa, nếu không đã tự mình đến rồi.”

“Ồ.” Độ cong nơi khóe miệng Nghê Dạng từ từ thu lại.

Cô và Bách Ngọc thực ra không quá thân, khi còn bé cùng mẹ về nhà đón năm mới thì có dịp gặp nhau. Bách Ngọc lớn hơn cô vài tuổi, lại chín chắn hơn hẳn so với bạn cùng lứa nên hai người gần như không có cơ hội chơi cùng nhau.

Nhưng không thể phủ nhận rằng tính cách của Bách Ngọc rất tốt, đối xử với anh chị em trong nhà cũng rất hòa nhã.

Tóm lại, ấn tượng của Nghê Dạng về anh ta chính là ——một người anh trai với tính cách dịu dàng.

Có lẽ câu nói đó cũng là một lời an ủi.

Trình Thuỵ Tuyết và Nghê Diệu Tổ đuổi theo ra cửa, nhà tạo mẫu do dự không nói, còn Bách Ngọc thì chú ý đến “Tác phẩm chưa hoàn thành” trên đầu em gái, mỉm cười bảo cô quay vào: “Hôm nay là sinh nhật em, mau vào trang điểm đi.”

“Còn anh?”

“Anh có sắp xếp riêng mình.”

Nghê Dạng mím môi, kéo cậu em trai đang dán vào cánh cửa: “Diệu Tổ, em dẫn anh ta đi shopping đi.”

Nghê Diệu Tổ ngước lên nhìn người chàng trai cao hơn mình hẳn một cái đầu, ngẩng đầu lên: “Anh chính là anh họ của chị tôi?”

“Cốc.”

Vừa dứt lời, Nghê Dạng búng trán một cái: “Lịch sự một chút.”

Nghê Diệu Tổ ôm trán, cổ lập tức đỏ bừng: “Chị, chừa cho em chút thể diện với!”

Trình Thuỵ Tuyết bị màn tương tác của hai chị em rất thích thú, Nghê Diệu Tổ cũng bật cười theo: “Này anh, đi thôi, tôi dẫn anh đi dạo một chút.”

Nói là đi dạo nhưng thực chất là để thăm dò mục đích đến đây của Bách Ngọc. Nghê Diệu Tổ tự cho rằng mình nói chuyện không hề sơ hở, nào ngờ Bách Ngọc lại xem cậu nhóc như trẻ con để trêu chọc.

Hai người chênh nhau gần 10 tuổi, trong mắt Bách Ngọc thì cả hai chị em Nghê Dạng vẫn còn nhỏ. Qua vài câu trò chuyện, anh ta đã nắm bắt được kha khá tình hình của Nghê Dạng.

“Nói vậy là Dạng Dạng có mối quan hệ không tốt với bố và mẹ kế của mình.”

“Đúng vậy, chị tôi đã ở nhà tôi suốt nửa năm nay rồi.” Nghê Diệu Tổ cố tình nhấn mạnh rằng mình thân thiết với chị gái đến mức nào.

Bách Ngọc âm thầm ghi nhớ, chuẩn bị báo lại cho người lớn trong nhà. Sau đó, anh ta hỏi thêm: “Dạng Dạng sắp thi đại học rồi, con bé muốn vào trường nào?”

“Chưa biết nữa, dù sao chị tôi cũng học giỏi, muốn vào đâu cũng được.” Nghê Diệu Tổ thích khoe về chị gái mình với mọi người, Bách Ngọc cố ý phụ họa, thế là cậu nhóc không thể kiềm chế, tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Anh biết không, lần này chị tôi thi đứng thứ 15 toàn khối! Chờ anh Văn Châu tiếp tục kèm thêm nửa năm nữa thì vào top 5 cũng chẳng thành vấn đề.”

“Văn Châu? Là gia sư của Dạng Dạng à?”

“Đúng cũng không đúng, họ là bạn cùng lớp.”

“Ồ?”

Bách Ngọc lần theo manh mối, hỏi thêm vài câu, bắt đầu hơi hứng thú với chàng trai tên “Hứa Văn Châu” này. Nếu hai người có quan hệ tốt thì hẳn là hôm nay anh sẽ đến.

Nghê Diệu Tổ gửi liền mấy tin nhắn mà không nhận được hồi âm, dứt khoát gọi điện: “Anh Văn Châu, anh đang làm gì thế? Hôm nay là sinh nhật của chị tôi, khi nào anh đến?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó mới trả lời: “Xin lỗi, bên này tôi không đi được.”

Kỳ nghỉ Đông năm lớp 12 rất ngắn, kỳ nghỉ của trường Nhất Trung Cảnh Dương chỉ hơn nửa tháng, Nghê Diệu Tổ đã mời anh đến nhà chơi vài lần nhưng đều bị từ chối với lý do “Bận rộn”.

“Ý anh là sao? Không đến à?”

“Khụ.” Đầu dây bên kia vang lên hai tiếng ho khan: “Phiền em nhắn lại với chị gái em là chúc sinh nhật vui vẻ.”

Nghê Diệu Tổ chạy vào phòng trang điểm nói với Nghê Dạng suy đoán của mình: “Hình như anh Văn Châu bị bệnh rồi.”

Động tác của Nghê Dạng khựng lại, nữa chừng nói một câu khó hiểu: “Liên quan gì đến chị.”

Kỳ thi vừa kết thúc là Hứa Văn Châu đã vội vàng xin nghỉ, nói rằng kỳ sau lịch học căng thẳng, sau này không đến nữa.

Lấy xong tiền thù lao là biến mất không chút tăm hơi, ngay cả sinh nhật 18 tuổi cũng không có một lời nhắn. Loại người không biết điều như vậy, bệnh cũng đáng đời.

Trong căn phòng nhỏ, chàng trai ngồi bên cửa sổ, mảnh vụn gỗ vương vãi khắp mặt bàn và sàn nhà. Theo thời gian trôi qua, một bức tượng nhỏ hình cáo bằng gỗ ngày càng trở nên sống động trong tay anh.

“Khụ khụ.”

Tiếng ho vang qua cánh cửa có hiệu quả cách âm không quá tốt.

Bà nội Hứa vừa từ bên ngoài trở về, dựng chiếc ô ướt sũng ngoài hiên phơi khô, rồi lấy những quả lê tuyết tươi trong túi ra, nấu nước với đường phèn và táo đỏ đưa cho cháu trai: “Châu Châu, cháu ho cả tuần rồi mà vẫn chưa khỏi, hay là chúng ta đi bệnh viện kiểm tra xem sao?”

“Thuốc lấy mấy hôm trước vẫn chưa uống hết mà.” Thuốc mua ở phòng khám dưới lầu nhưng không biết bao lâu mới có tác dụng.

“Đúng rồi, lát nữa cháu ra di chuyển xe đi nhé. Mấy hôm nay mưa liên tục, mái hiên bị dột, may mà xe cháu che chắn kỹ.” Bà ngồi bên mép giường thuận miệng nói: “Chiếc bên cạnh không biết bị ai đâm thủng một lỗ, nước mưa ngấm hết vào trong hết rồi.”

Hứa Văn Châu thoáng thất thần, lưỡi dao trượt qua ngón tay cái, làm máu chảy ra từng giọt.

“Ui cha!” Bà nội Hứa giật mình đứng bật dậy.

Hứa Văn Châu nhanh chóng rút khăn giấy băng lại vết thương: “Cháu ra ngoài một lát.”

Anh đi một cách vội vã, chỉ nghe thấy tiếng “Rầm” của cánh cửa đóng sầm lại. Bà nội Hứa nhìn bàn gỗ đầy vụn gỗ và bát nước lê nóng hổi vẫn còn bốc hơi, chỉ biết vỗ đùi than thở: “Cháu còn chưa uống nước mà.”

Chiếc xe máy mới tinh được che phủ cẩn thận nhưng nay lại bị thủng một lỗ. Gió lạnh rít qua khe hở, nước mưa hòa với bụi bẩn nhỏ giọt lên bề mặt.

Anh kéo tấm bạt rách ra, bên hông bình xăng tối đen có khắc ba chữ nghệ thuật “XWZ”.

Ngày đó, anh và Nghê Dạng đã tranh cãi vì món quà không phù hợp này, mối quan hệ bề ngoài hòa hợp của họ lập tức tan vỡ. Anh cố tình tìm một người có bằng lái, định đem xe trả lại thì mới phát hiện ra bí mật trên thân xe.

Đây không phải món quà ngẫu hứng của Nghê Dạng, mà là món quà sinh nhật 18 tuổi được cô chuẩn bị đặc biệt cho anh.

Mưa xối xả.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Chàng trai lao ra khỏi nhà trong gió mưa, chẳng bao lâu sau đã ôm theo một chiếc hộp chạy vào màn mưa.

Anh đến một bữa tiệc xa hoa tráng lệ như cung điện, nhưng vì không có thiệp mời mà bị chặn ngoài cửa, chỉ có thể đứng từ xa nhìn nhân vật chính bước xuống cầu thang xoắn ốc trong dáng vẻ tao nhã.

Dưới ánh đèn rực rỡ, Nghê Dạng nhận lấy những lời chúc phúc trong sự chú ý của nhiều người, cũng vì sự kiện này mà nhà họ Nghê liên tục lên báo trong mấy ngày.

Ai nấy đều nói vị tiểu thư nhà họ Nghê này thật hạnh phúc.

Nghê Dạng lướt xem bài viết của tài khoản marketing, dòng mô tả bên dưới khiến cô bật cười.

Chẳng qua lễ trưởng thành được chuẩn bị kỹ lưỡng này chỉ là công cụ để Nghê Nhạc Minh lợi dụng hình tượng yêu chiều con gái nhằm tạo độ hot mà thôi.

Ba ngày trôi qua, Nghê Nhạc Minh không hề nhắc đến lời hứa với Bạch Thủy Tâm năm đó. Nghê Dạng không kìm chế được, chạy đến công ty đối chất với ông: “Trả lại cổ phần của mẹ cho con!”

“Con vẫn còn đi học, lấy cổ phần làm gì? Bố chỉ có mình con là con gái, sau này cả nhà họ Nghê đều là của con.”

Nghê Dạng đã nghe mấy lời dỗ dành này đến phát chán: “Con muốn lấy lại những gì thuộc về mình ngay bây giờ!”

“Nghê Dạng! Có phải bố đã nuông chiều con quá rồi không, nên con mới dám ăn nói với bố như vậy?”  Nghê Nhạc Minh đập bàn: “Con hiểu gì về hoạt động công ty không? Lấy cổ phần rồi thì có ích gì? Bây giờ là thời điểm quan trọng của công ty, mọi thứ phải lấy lợi ích chung làm trọng.”

Nghê Dạng không kìm được mà buột miệng: “Con thấy bố chỉ muốn chiếm đoạt thôi!”

“Bốp——”

Bàn tay nóng rực mang theo cơn giận dữ giáng xuống mặt Nghê Dạng, làn da mỏng manh lập tức in hằn năm dấu tay đỏ ửng.

Nhìn ánh mắt căm hận của con gái, Nghê Nhạc Minh mới phản ứng lại với việc ông đã làm, mím môi nhưng không nói được lời nào để chuộc lỗi.

Giống như một con sư tử nhỏ không chịu thua, muốn thách thức quyền uy của chúa sơn lâm, nhưng rồi lại bị chó săn của nhà vua cưỡng chế đuổi đi.

“Buông ra!”

Người dẫn bảo vệ vào chính là thư ký Lâm, Nghê Dạng căm ghét gương mặt đó, cũng căm hận việc Nghê Nhạc Minh cố ý giữ cô ta bên cạnh.

“Buồn nôn.”

Cô nhổ một bãi nước bọt đầy khinh miệt, hất tay thư ký Lâm và bảo vệ ra.

Dưới sảnh tầng một, Hứa Văn Châu và Nghê Văn Thành đang đẩy đẩy kéo kéo.

Hứa Văn Châu vừa phát hiện trong cặp sách của mình kẹp theo chiếc thẻ ngân hàng mà Nghê Văn Thành đưa. Số tiền trên thẻ không phải là thù lao mà anh đáng nhận.

Anh mang đến nhà họ Nghê, nhưng Nghê Văn Thành trốn tránh không gặp, bất đắc dĩ mới đến công ty trả lại, không ngờ lại đúng lúc chạm mặt Nghê Dạng.

“Vậy là lại do bố cháu giở trò?”

“Dạng Dạng, cháu đừng hiểu lầm….…”  Nghê Văn Thành định vỗ vai cháu gái nhưng cô né tránh.

Trong mắt Nghê Dạng thì ông ấy và Nghê Nhạc Minh cùng một giuộc, đều đứng ở chiến tuyến đối lập với cô: “Ông ấy thật sự không muốn thấy cháu sống tốt sao? Cháu muốn cái gì thì ông ấy lập tức tước đoạt cái đó có phải không?”

“Bố không thích cậu ấy thì cháu càng muốn cậu ấy!”





Để lại một bình luận