Chương 32: Mực đen nhuốm màu an lành

Khác với chứng mộng du khi ngủ về mặt tâm thần học, qua chẩn đoán chính xác của bác sĩ Trần Dung, hành vi tự hủy gây tổn thương cho bản thân không thể kiểm soát của Kỳ Tỉnh gần giống với—— Chứng cuồng loạn*.

(*Chứng cuồng loạn hay còn gọi là cuồng loạn tâm thần) là một trạng thái tâm lý mà người bệnh có các triệu chứng như kích động, mất kiểm soát cảm xúc, hành vi bất thường, hoặc thậm chí là hành vi bạo lực. Đây là một dạng rối loạn tâm thần trong đó người bệnh có thể trải qua sự thay đổi đột ngột về suy nghĩ, cảm xúc và hành động, khiến họ khó duy trì sự tỉnh táo và khả năng phân biệt giữa thực tế và ảo giác. Chứng cuồng loạn có thể xảy ra trong một số tình huống như: Tình trạng rối loạn tâm thần cấp tính. Những người mắc bệnh tâm thần như tâm thần phân liệt, rối loạn lưỡng cực (hưng cảm và trầm cảm). Sử dụng chất kích thích hoặc thuốc. Các triệu chứng có thể bao gồm: lo âu tột độ, hành vi lạ, nói năng rối loạn, sự kích động mạnh, và đôi khi là sự hoang tưởng hoặc ảo giác.)

Hành vi của bệnh nhân mộng du trước và sau đều nhất quán, từ việc thức dậy trong giấc ngủ, thực hiện một loạt hoạt động không mục đích rồi quay lại giường tiếp tục ngủ, kết thúc bằng việc tỉnh giấc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tuy nhiên, chứng cuồng loạn lại như một phản ứng của bệnh tâm thần, không hoàn toàn giống với chứng mộng du thông thường.

Cơ chế phát bệnh của chứng cuồng loạn hoàn toàn không cố định. Theo quan điểm bệnh lý phổ biến, chứng cuồng loạn được chia thành hai biểu hiện—— Một là phản ứng stress nguyên thủy, la hét, chạy cuồng loạn, bùng nổ cảm xúc. Hoặc là xuất hiện các trạng thái như cứng cơ, đờ đẫn, ngủ lịm, điếc, câm và các phản ứng ức chế khác.

Loại thứ hai, theo quan điểm bệnh lý cho rằng chứng cuồng loạn còn tồn tại một phản ứng có mục đích, lâm sàng phát hiện rằng chứng cuồng loạn thường phát tác trong tình huống khó khăn hoặc nguy hiểm, sự phát tác của chứng cuồng loạn thường có thể giúp bệnh nhân thoát khỏi môi trường đó hoặc giải thoát khỏi tình trạng nào đó.

Bác sĩ Trần Dung đã quan sát phản ứng chứng cuồng loạn của Kỳ Tỉnh và xếp triệu chứng của anh vào quan điểm thứ hai. Cả Kỳ Tỉnh – người đã bị bệnh nhiều năm và bác sĩ chuyên môn như Trần Dung đều nhất trí rằng, chứng cuồng loạn của anh chỉ có thể kết thúc bằng đau đớn.

Đây chính là điểm kết thúc của việc anh tự làm hại bản thân.

Kỳ Tỉnh hết lần này đến lần khác thông qua chứng cuồng loạn để đưa bản thân trở lại một tình huống khó khăn nào đó, cuối cùng dùng việc làm tổn thương bản thân, gây ra đau đớn để kết thúc cơn ác mộng đó.

Bất kể ai ngăn cản hay gọi anh trong quá trình đó đều vô ích, chỉ có máu và cơn đau mới có thể đánh thức anh.

Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến chứng cuồng loạn sau này, nhưng nguyên nhân trên người Kỳ Tỉnh lại là câu đố mà bác sĩ Trần Dung không thể giải được.

Bởi vì từ đầu đến cuối, người có bí mật đó vẫn không chịu mở miệng.

Chứng cuồng loạn có thể “phát tác” bất cứ lúc nào, cũng có thể “ẩn náu” bất cứ lúc nào, đi kèm với chu kỳ bệnh vô hạn của cuộc sống khiến Kỳ Tỉnh trở thành một bệnh nhân mãn tính tuyệt vọng nhưng khỏe mạnh.

Mỗi lần tỉnh dậy, tất cả những gì anh cảm nhận được là cảm giác đau đến tê dại và một cơ thể không biết đang chảy máu ở đâu.

Lần này là cổ tay, lần sau là cánh tay, bụng, chân.

Không biết ngày nào sẽ đến lượt… Cổ họng.

Đại thiếu gia nhà họ Kỳ, người thừa kế hàng loạt cơ nghiệp thương trường của tập đoàn Kỳ thị lại mắc phải chứng bệnh tâm thần kỳ quái như vậy.

Dù là đối nội hay đối ngoại cũng đều là thanh kiếm sắc bén đủ sức đánh gục dòng dõi nhà họ Kỳ.

………

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Vết thương do dao trái cây đâm vào đã ngừng chảy máu, đôi nam nữ vướng vào sự cố này đều dính đầy máu.

Kỳ Tỉnh rũ mắt, nhìn chằm chằm vào hai đốm đỏ như hoa mai trên vạt áo trắng của cô gái. Máu của anh đã loang ra trên người cô thành nhiều hình dạng khác nhau.

Dáng vẻ gục ngã của anh cho thấy sự thất bại trong ván cờ này, nhưng dù có rơi vào thế yếu, đôi mắt sắc bén của Kỳ Tỉnh vẫn luôn cháy lên ngọn lửa không cho phép xâm phạm.

Là anh đã dung túng để mọi thứ trở nên vượt khỏi tầm kiểm soát như hiện tại.

Là anh đáng đời.

Những năm qua mang theo chứng cuồng loạn tự hủy hoại bản thân, anh đã nghĩ đến vô số kẻ địch giả định có thể gặp phải, cũng sớm nghĩ ra các cách xử lý.

Kết quả không ngờ.

Lại vấp ngã bởi một tờ giấy trắng như vậy.

Em trai A Thận của anh từng nói một câu, anh còn khinh bỉ không thèm để ý.

Cậu ấy nói.

“Đừng quá coi mình là quan trọng.”

“Cẩn thận lật thuyền trong mương.”

Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào ánh mắt vừa chăm chú vừa phấn khích của cô gái nhỏ, tức giận vô cùng.

Ừhm, chẳng phải đã lật thuyền rồi sao.

Anh đúng là đồ ngốc.

Diệp Phục Thu dùng ngón tay xoa xoa nắp chai cồn iot, bực bội vì tâm trạng hỗn loạn của mình.

Nắm được điểm yếu của người này, chẳng phải là chuyện đáng vui sao?

Đại thiếu gia nhà họ Kỳ, điểm yếu của Kỳ Tỉnh đáng giá ngàn vàng.

“Cô muốn gì.” Kỳ Tỉnh đứng dậy, lấy băng gạc y tế rồi dùng một tay quấn vết thương. Dù không thuận tiện nhưng động tác của anh lại thể hiện sự thuần thục, không biết đã bao nhiêu lần tự mình kiêu hãnh quấn vết thương như vậy.

“Tiền bạc, nhà cửa, xe cộ, danh tiếng hay quyền lực, tôi đều có thể đáp ứng, chỉ cần từ nay về sau cô phải giữ im lặng.” Anh liệt kê những thứ mà đa số mọi người đều khao khát.

Tuy nhiên, anh đã đánh giá thấp khí chất của một cô gái trẻ từng trải và đang ở độ tuổi lý tưởng.

Diệp Phục Thu từ đầu đến cuối đều biết mình muốn gì, cô chỉ cần học tốt một năm tại vịnh Tiêu Quảng Đông, sau đó đến Đại học Sùng Kinh.

Như bố cô từng mong đợi nhiều năm trước, học hành chăm chỉ, tìm một công việc tốt, dựa vào bản thân thay đổi cuộc đời.

Cô đã sớm thấu hiểu Kỳ Tỉnh mạnh mẽ đến mức nào. Có lẽ những thứ cô theo đuổi cả đời, Kỳ Tỉnh chỉ cần khẽ động tay là có thể giúp cô đạt được.

Nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì chứ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô đã dựa vào sức mạnh của người khác để sống hơn chục năm rồi, dựa vào sự hỗ trợ của nhà nước, của cá nhân và học bổng của trường… Dưới ánh mắt thương hại của giáo viên, bạn học, họ hàng để sống hơn chục năm.

Ước mơ của cô là một ngày nào đó, cô có thể đứng ở lĩnh vực lý tưởng của mình, khiến mọi người đều ngưỡng mộ và tự hào nhìn về phía cô.

Xuất phát điểm của cô rất thấp, đạt được một mục tiêu nhỏ cũng phải đi một chặng đường dài, cô biết điều đó.

Nhưng bố cô đã từng nói, chỉ cần nỗ lực mọi thứ đều sẽ tốt đẹp.

Diệp Phục Thu đột nhiên đưa tay ra nắm lấy một đầu băng gạc, chạm vào ngón tay anh.

Động tác của Kỳ Tỉnh dừng lại giữa chừng.

Cô nắm chặt một đầu băng gạc, chỉ cần dùng lực Kỳ Tỉnh sẽ đau đến mức không chịu nổi.

Diệp Phục Thu rụt rè ngước mắt lên, lời nói của cô khiến người ta kinh ngạc: “Tôi đã học được một chiêu từ anh.”

Kỳ Tỉnh nhướng mày: “Hả?”

“Với người như anh, không, nên nói là khi đàm phán với rất nhiều người có quyền thế.” Diệp Phục Thu nhìn anh bằng đôi mắt hoa đào trong suốt như nước hồ mùa xuân, nói rõ từng chữ: “Giao dịch một lần là lỗ nặng nhất.”

Cô nhớ lại lời anh từng nói với cô trước đây, nhớ lại, lặp lại và trả lại cho anh.

“Thả cô đi thì lời cho cô quá.”

“Đúng không? Kỳ Tỉnh.”

Chỉ cần cô không đòi hỏi bất cứ thứ gì, Kỳ Tỉnh sẽ luôn canh cánh trong lòng chuyện này. Ngày đêm lo sợ lúc cô không vui sẽ công khai điểm yếu của anh cho cả thế giới biết.

Chỉ cần Kỳ Tỉnh ở bên cạnh cô, bị cô khống chế thì trong một năm cô học tập tại trường ở vịnh Tiêu Quảng Đông tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Cô không cần những thứ đó, cô muốn Kỳ Tỉnh……

Diệp Phục Thu đối mặt với ánh mắt vừa tức giận vừa mang ý cười của anh, xác định rõ: “Tôi không cần gì cả.”

Cô muốn Kỳ Tỉnh phải phục tùng cô.

Cô nhớ đến cô gái chém rồng trong truyện tranh, cô muốn nhân vật phản diện đáng sợ và tàn nhẫn này nghe lời cô.

Câu nói đơn giản nhưng không rõ ràng của Diệp Phục Thu, Kỳ Tỉnh đương nhiên lập tức thấu hiểu ý sâu xa. Giọng nói mềm mại như bông của cô gái phun ra toàn là những chiếc gai khiêu khích, đâm vào người anh khiến ngọn lửa trong cơ thể không có chỗ thoát càng thêm bùng cháy.

“Chát—” Anh nắm lấy cổ tay cô.

Kỳ Tỉnh chỉ cần dùng một tay đã có thể bao trọn bàn tay cô, với một chút lực, làn da cô đã bị bóp trắng bệch.

Anh nheo mắt, trong đáy mắt tràn đầy ý cười, giọng điệu lạnh lùng: “Diệp Phục Thu, tôi xem sau này còn ai dám nói cô nhát gan nữa.”

Trước đây rốt cuộc là ai nói cô ngoan ngoãn và ngây thơ vậy.

Người dám đối đầu với anh như vậy, thật sự không nhiều.

Lực tay chàng trai rất mạnh, nắm lấy tay cô vừa chặt vừa đau, nhưng không hiểu sao chính cảm giác đau đớn này lại khiến Diệp Phục Thu cảm nhận được một thứ chưa từng có……

Cảm giác tồn tại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô nhìn Kỳ Tỉnh, lúc này trong đôi mắt đang cháy lên ngọn lửa tức giận của chàng trai, chỉ chứa đựng một mình cô.

Cảm giác tồn tại này là Kỳ Tỉnh mang đến cho cô.

Chắc là anh rất ghét bị người khác đe dọa như vậy, nhưng bây giờ lại không thể nổi giận cũng không thể lập tức trả đũa.

Cảm giác bị người khác nắm lấy điểm yếu này, có lẽ là anh rất ít khi nếm trải.

Diệp Phục Thu rốt cuộc có chút không chịu nổi ánh mắt muốn nuốt chửng cô của anh. Cô lảng sang chỗ khác, dùng tay còn lại đặt lên bàn tay to lớn của anh.

Sự mềm mại của ngón tay cô gái là điều mà hầu như không ai có thể từ chối.

Cô tách những ngón tay đang nắm chặt tay mình của Kỳ Tỉnh ra từng chút một, giúp anh băng bó vết thương trên cánh tay. Băng gạc trắng tinh quấn quanh anh từng vòng một, giống như vị thế và tình huống của hai người lúc này.

Tấm băng gạc mỏng manh và yếu ớt, lại có thể khuất phục được dã thú.

Cuối cùng, Diệp Phục Thu buộc một chiếc nơ nhỏ bên cạnh cánh tay anh để kết thúc quá trình xử lý vết thương: “Trên người có vết thương phải cẩn thận, không được vận động mạnh, đi ngủ sớm có lợi cho việc hồi phục anh biết chưa.”

“Cô thật sự nghĩ rằng tôi không thể làm gì cô sao.” Kỳ Tỉnh bỏ đi vẻ nhàn nhã thong thả thường ngày, lông mày anh lộ vẻ âm trầm lạnh lùng.

Diệp Phục Thu thu dọn hộp thuốc, quay đầu liếc anh, chỉ một cái nhìn ngắn ngủi cô lại quay lại thu dọn.

Đến một câu cũng không thèm nói.

Thái độ lười đáp lại của đối phương càng khiến anh cảm thấy buồn cười, Kỳ Tỉnh đưa cánh tay không bị thương ra, vòng qua eo cô, dùng lực nâng lên.

Diệp Phục Thu tròn mắt, suýt nữa cô đã kêu lên vì sợ hãi, theo cảm giác đau nhói từ chân và mông khi bị thân hình cứng rắn của anh tì vào, cô đã ngồi vào lòng Kỳ Tỉnh.

Trong tay cô vẫn đang cầm đồ, ngón tay chống lên ngực anh, xuyên qua lớp áo cảm nhận nhịp tim ổn định của anh.

Anh vẫn đang tiến lên, bàn tay vòng qua eo cô siết chặt và hai người hoàn toàn gần sát vào nhau.

Ngay khi Kỳ Tỉnh cúi đầu, đầu mũi hai người đã gần như chạm vào nhau.

Diệp Phục Thu bị khoảng cách gần như vậy dọa sợ, lạc giọng cảnh cáo: “Kỳ, Kỳ Tỉnh!”

“Anh đang làm gì vậy…”

Hương thơm thoang thoảng bên khóe môi cô gái, dường như có thể đoán được mùi vị kem đánh răng cô dùng trước khi ngủ.

Kỳ Tỉnh để mặc cô nắm chặt quần áo mình, anh cúi đầu, ngước mắt lên: “Lại biết nói chuyện rồi hả?”

Hơi thở của anh phả đầy lên cổ cô, khiến Diệp Phục Thu cảm thấy toàn thân mình ẩm ướt, thật kỳ lạ.

Cô dùng sức kéo cổ áo anh, vô tình kéo quá rộng nên khi nhìn xuống cô có thể nhìn thấy xương quai xanh đẹp đẽ lộ ra của Kỳ Tỉnh.

Diệp Phục Thu vội vàng buông tay ra như bị điện giật, cô quay đầu, tầm mắt di chuyển đến vị trí dái tai anh, nói một cách ngoan cố: “Anh đe dọa tôi… không có tác dụng.”

“Anh càng tức giận, càng chứng minh rằng bài toán này tôi làm đúng.”

Ngay khi cô vừa nói dứt lời, Kỳ Tỉnh gò má cứng đờ. Tay anh dùng chút lực, Diệp Phục Thu lập tức lao vào lòng anh, sự mềm mại của thiếu nữ đập mạnh vào bụng và ngực rắn chắc của anh.

Cả hai đều có khoảnh khắc dừng lại khó nhận ra.

“Đừng ép tôi, nếu tôi bị ép đến đường cùng, cô sẽ không còn tư cách đưa ra điều kiện nữa.”

Diệp Phục Thu bị sự trêu chọc cố ý trong cơn tức giận của anh khiến toàn thân nóng bừng. Rõ ràng phòng khách đang bật điều hòa nhiệt độ ổn định, nhưng cô lại nóng đến mức mặt sắp chảy máu.

Nhưng trong cuộc đấu trí và dũng khí này, cô hoàn toàn không hề thua kém.

Cô từ từ di chuyển tầm mắt, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, những ngón tay nắm chặt vạt áo anh vừa siết lại vừa vặn xoắn, giống như một sự ngứa ngáy vô hình.

Sự nhạy cảm và thuần khiết của Diệp Phục Thu, đối với anh là một kỹ năng tuyệt đỉnh không thể thất bại.

“Nếu anh muốn ra tay thì đã không nói với tôi những lời này.”

Lông mày Kỳ Tỉnh khẽ giật, anh liếc nhìn đôi môi đang nói chuyện của cô, khẽ thấp giọng cười.

Anh cười, sự rung động từ ngực lan tỏa khắp làn da cô.

Thực ra cổ họng của Diệp Phục Thu đang run rẩy, cô vẫn rất sợ ánh mắt của người trước mặt. Hơn nữa anh đang dùng sức mạnh ghì chặt cô trên đùi mình, cô không dám tin rằng hai người lại có lúc đối đầu với tư thế như vậy.

Một lúc sau, cô lại nhẹ nhàng đẩy vai anh một cái, đầy vẻ ngây thơ: “Kỳ Tỉnh, tôi phải đi ngủ rồi.”

“Buông ra.”

Kỳ Tỉnh không thể không nghe lời, anh cắn chặt hàm, không lập tức buông tay mà là cúi người lại gần.

Diệp Phục Thu nín thở.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ngay sau đó, anh áp trán mình lên trán cô.

Với tư thế thì thầm của tình nhân, Kỳ Tỉnh giọng trầm nói: “Diệp Phục Thu, tốt nhất là cô đừng hối hận.”

Anh khẽ nhếch mép.

“Cô biết rõ về tôi mà.”





Để lại một bình luận