Chương 31: Vậy thì những giọt mưa sẽ gột rửa sạc bức tường đen tối
Lần trước bị cô bắt gặp trong bếp, lẽ ra Kỳ Tỉnh nên biết rằng sẽ có ngày hôm nay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Anh trốn ra ngoài sống, từ chối tiếp xúc với bất kỳ ai.
Những người xung quanh không hiểu vì sao anh không “nhổ cỏ tận gốc” với Diệp Phục Thu, ngay cả chính anh cũng không thể đưa ra một lý do hợp lý.
Nhất định phải đợi đến lúc này, cuối cùng cũng để cô chứng kiến khoảnh khắc vết thương sâu kín nhất của anh bị xé toạc, bị cô nắm chặt điểm yếu.
Như vậy đã thỏa mãn chưa?
Tình trạng rối loạn tâm lý khiến cơn ù tai và chóng mặt dần rời khỏi hệ thần kinh của anh như thủy triều rút xuống. Ngón tay dính máu của Kỳ Tỉnh liên tục run rẩy vì căng thẳng.
Anh bật cười.
Mày thật vô dụng, Kỳ Tỉnh.
Không ngờ vào khoảnh khắc tiếp theo, người trước mặt đột nhiên tiến lại gần. Kỳ Tỉnh vô thức lùi lại, vừa ngẩng đầu lên——
Diệp Phục Thu kéo một tấm vải dệt dùng một lần trong bếp, kéo cánh tay anh và trực tiếp ấn mạnh lên vết thương.
Ánh mắt lay động của cô lộ vẻ sợ hãi, giống như một con thỏ nhỏ đang hoảng loạn. Giọng nói cũng run rẩy nhưng lực tay cô lại không hề giảm bớt: “Cầm máu đi chứ! Anh còn ngẩn ra làm gì vậy!”
Giống như tấm vải đang thấm đẫm máu kia, đôi mắt của cô cũng đỏ hoe. Cô lại xé thêm một tấm mới đắp lên, “Chảy máu nhiều thế này, anh chờ để ngất luôn ở đây à? Anh, anh bị ngốc sao…”
Kỳ Tỉnh lặng lẽ nhìn cô hồi lâu rồi giơ tay kia lên, đặt lên tay cô gái đang ấn chặt vào vết thương của mình.
Lực của hai người chồng lên nhau, cùng đè chặt miệng vết thương đang ứa máu.
“Ừhm, không thông minh bằng cô.” Anh khẽ cười.
Lòng bàn tay của anh hoàn toàn bao phủ mu bàn tay của Diệp Phục Thu. Nhiệt độ cơ thể ấm áp và khô ráo của anh đang truyền qua mu bàn tay vào cơ thể cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cô không hiểu nổi, tại sao một người có nhiệt độ cơ thể như vậy lại có thể ra tay tàn nhẫn với chính mình đến thế.
Cơn đau do áp lực đè xuống càng thêm dữ dội. Kỳ Tỉnh cố nhịn cơn co giật ở mí mắt, nghiêng đầu nhìn cô: “Cô khóc gì vậy.”
Diệp Phục Thu ngước mắt lên, mơ màng: “Tôi không khóc…”
Kỳ Tỉnh giơ tay, đầu ngón tay khẽ lướt qua khóe mắt cô, rồi đưa cho cô xem: “Thế đây là gì.”
Diệp Phục Thu liếc nhìn đầu ngón tay anh, nơi có một vệt ẩm ướt đang dần thấm vào vân tay và hòa cùng vết máu.
“…Không biết nữa, có lẽ là mồ hôi.”
“Sợ rồi à?” Kỳ Tỉnh buông tay cô ra, ngay khi nhấc tấm vải lên miệng vết thương khủng khiếp lại rỉ máu, dường như không thể cầm máu được.
Nhưng bây giờ đã đỡ hơn nhiều tình trạng tuôn trào khi nãy.
Diệp Phục Thu nghĩ thầm: Sao mà không sợ được chứ. Nửa đêm bắt gặp người ta tự cầm dao đâm mình, cho dù là ác mộng cũng đủ dọa tỉnh ba ngày không quên.
“Anh phải rửa vết thương thật sạch, phải đến bệnh viện…” Chưa nói hết câu cô đã nhận ngay ánh mắt sắc như dao từ người đối diện.
Diệp Phục Thu: Quên mất là anh ấy ghét bệnh viện.
Vậy nên cô lập tức đổi câu hỏi: “Hộp thuốc trong nhà ở đâu?”
Sau cơn chấn động dữ dội nhưng lặng lẽ, tầng một của biệt thự dần trở lại yên bình. Vì những ồn ào vừa nãy mà đèn bên tường lại sáng lên trong sự tĩnh mịch của màn đêm.
Nhưng cậu chủ đang chảy máu không ngừng này căn bản không biết mấy thứ lặt vặt trong nhà để ở đâu. Thế là, đã xuất hiện cảnh tượng thế này.
Kỳ Tỉnh che miệng vết thương đang chảy máu, dựa vào tường nhìn Diệp Phục Thu quỳ một chân xuống lục lọi các ngăn tủ để tìm thuốc.
“Tôi nhớ rõ bà tôi thường để mấy thứ này ở chỗ dễ thấy nhất mà…” Diệp Phục Thu vừa lục lọi vừa lẩm bẩm, tay chân cuống cuồng: “Sao cứ đến lúc cần thì lại chẳng thấy đâu…”
So với vô số lần im lặng tự băng bó vết thương sau cơn mê sảng trước đây thì lần này có thêm cô nhóc lắm lời cứ lải nhải bên tai khiến Kỳ Tỉnh cảm thấy đặc biệt hơn.
Anh tựa vào tường một cách lười biếng, lông mày giãn ra, mang theo vẻ thảnh thơi khó hiểu.
“Này Kỳ Tỉnh, anh nhìn ngăn tủ phía trên giúp tôi, tôi với không tới.”, Diệp Phục Thu vừa nói vừa cố gắng đứng dậy từ ngăn tủ phía dưới, mà ngay phía trên đầu cô chính là góc nhọn của cánh tủ đang mở.
Cô đứng lên quá vội, hoàn toàn không lường trước được cú va chạm sắp đến. Kỳ Tỉnh lập tức vươn tay qua, che chắn đỉnh đầu của cô.
Đầu Diệp Phục Thu đập thẳng vào lòng bàn tay anh, khẽ kêu lên một tiếng. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy động tác rút tay lại của anh: “Anh làm gì thế?”
Sắc mặt Kỳ Tỉnh hơi trắng bệch, nhưng giọng điệu vẫn lười biếng như cũ: “Không có gì.”
Anh nhìn xuống cánh tay mình, “Còn không tìm ra là vết thương sắp lành rồi đấy. Cô, y tá, nhỏ.”
Bị thương thế này mà vẫn còn tâm trạng trêu chọc.
“Đây không phải chuyện của anh sao?” Diệp Phục Thu làm việc thiện mà còn bị thúc giục, bèn hỏi ngược lại: “Hộp thuốc được giấu kỹ như vậy thì trước đây anh xử lý thế nào?”
Kỳ Tỉnh nói thẳng: “Phòng tôi có hộp thuốc riêng.”
Diệp Phục Thu: “…”
Sao anh chưa mất máu mà chết nhỉ.
Nhìn thấy cô bắt đầu bực bội, Kỳ Tỉnh nghiêng người, mở ngăn tủ bên cạnh, đúng lúc nhìn thấy hộp thuốc.
“Trùng hợp thật, ở đây này.”
Diệp Phục Thu suy luận một cách hợp lý: “Tôi nghi ngờ anh đang trả đũa tôi đấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Anh đang trả thù vì nửa đêm tôi không có việc gì làm nên xuống dưới đi dạo rồi gặp phải ngươi mộng du tự làm tổn thương mình, anh sợ bị người khác nắm được điểm yếu phải không.
Lấy được hộp thuốc, Diệp Phục Thu nắm lấy vạt áo anh, kéo anh vào phòng khách như dắt một chú chó.
Khi đi ngang qua phòng khách, cô liếc nhìn sàn gạch sáng bóng rồi nghĩ thầm: Quả nhiên, những vết máu mà cô thấy sau khi uống rượu về vào tối hôm đó, hoàn toàn không phải là ảo giác do say rượu.
Đó thật sự là máu, là máu của Kỳ Tỉnh.
Có lẽ là anh đã tự đâm mình, rồi vội vàng lên lầu xử lý vết thương nên máu nhỏ xuống sàn ở tầng một.
Lông mày Diệp Phục Thu càng nhíu chặt hơn.
Rốt cuộc chuyện này đã lặp lại bao nhiêu lần trên người anh?
Kỳ Tỉnh ngồi xuống sofa và hơi cúi người, khuỷu tay anh chống lên đầu gối, cánh tay bị thương lơ lửng trong không trung.
Diệp Phục Thu chỉ liếc mắt là lập tức hiểu ra vấn đề: anh sợ máu dính vào sofa, đêm sẽ không dọn sạch được và sáng hôm sau dì Mai sẽ nhìn thấy.
Anh xử lý vết thương một cách thuần thục, dường như không đau không ngứa khiến trái tim Diệp Phục Thu như rơi vào khoảng không vô định, không thể hiểu rõ là khó chịu ở chỗ nào.
Cô ngồi xuống bên cạnh đối phương, mở hộp thuốc ra và lấy dung dịch nước muối sinh lý ra một cách thuần thục, mở nắp, kéo thùng rác lại để hứng.
Kỳ Tỉnh đã giơ vết thương ra cho cô, Diệp Phục Thu đỡ lấy cánh tay bị thương của anh.
Vết cắt sâu đến mức thịt bị lòi ra, nhìn thôi cũng đã khiến cô thấy khó chịu, cổ họng khô khốc, cau mày nói: “Nếu đau thì anh nói cho tôi biết.”
Kỳ Tỉnh rủ mắt, hơi thở đều đặn, khẽ nhếch môi: “Nói với cô thì sẽ hết đau sao?”
Diệp Phục Thu sững lại, chợt nhận ra hai người vừa có một đoạn hội thoại giống hệt lần trước.
“Anh cứ thử xem.” Lần này Diệp Phục Thu không còn vẻ ngại ngùng, sợ sệt như trước, ngược lại còn siết lấy cánh tay rắn chắc của anh, khẽ hừ: “Tôi thật sự muốn nghe người như anh kêu đau, không biết là âm thanh sẽ như thế nào.”
Nói xong, cô nghiêng chai, đổ nước muối sinh lý lên miệng vết thương của anh.
Cơ hàm của Kỳ Tỉnh cứng lại trong giây lát, ngay sau đó, anh nghiêng đầu sang một bên.
Dù đau vẫn không hề kêu tiếng nào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm vào gương mặt nghiêng của anh, thầm nghĩ: Rõ ràng là rất đau, kiểu người như thế này đúng là cứng đầu đến mức cực đoan.
“Có cần đến phòng cấp cứu tiêm phòng uốn ván không? Vết thương không hề nhẹ.” Cô nhắc nhở.
Chìm trong cơn đau không đếm xuể, đến khi Kỳ Tỉnh cất giọng một lần nữa thì giọng nói đã hơi khàn: “Đã tiêm rồi, vẫn chưa hết hiệu lực.”
Diệp Phục Thu nhíu mày, vẫn bổ sung thêm: “Anh đang nói loại vaccine dài hạn đúng không? Còn loại khẩn cấp trong thời gian vàng thì…”
Đối phương trực tiếp ngắt lời cô: “Đã tiêm hết rồi.”
Cô lập tức im lặng.
Rốt cuộc loại hành vi tự hại bản thân này đã xảy ra thường xuyên đến mức nào?
Nước muối sinh lý nhỏ xuống từng giọt, âm thanh tí tách khiến Diệp Phục Thu nhớ lại nhiều chi tiết mà trước giờ chưa từng để ý.
Hôm cô say rượu, buổi tối cô đã nhìn thấy vết máu trên sàn nhà. Sáng hôm sau, có phải Kỳ Tỉnh đã dậy muộn hơn nhiều không?
Cũng không tập thể dục buổi sáng, hôm đó anh ăn mặc rất kín, một người quen lái xe số sàn lại chọn một chiếc xe số tự động vào hôm đó.
Lúc anh đưa cô đến trường, lúc vào số xe, vai và cánh tay anh rõ ràng hơi cứng nhắc, hễ cử động là anh sẽ đau đúng không?
Bây giờ Diệp Phục Thu đã có thể đoán được: Lúc đó là anh cũng bị thương. Chắc chắn một người bị đâm sẽ không dậy sớm tập thể dục để khiến vết thương rách ra lần nữa.
Dùng hết nước muối sinh lý, Diệp Phục Thu ném chai đi, lấy cồn iốt và tăm bông ra. Khi từng mảnh manh mối nhỏ vụn ghép lại với nhau, cô không thể ngăn được cảm giác ngột ngạt trong lòng: “Kỳ Tỉnh.”
“Anh… Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.”
Kỳ Tỉnh quay đầu, chạm phải đôi mắt mơ màng của cô, anh hạ thấp giọng: “Cô nghĩ tôi muốn nói không.”
Hai người vốn đã ngồi sát bên nhau, khi Kỳ Tỉnh cố tình nghiêng người lại gần, khoảng cách giữa họ gần như bị xóa bỏ.
Hơi thở của Diệp Phục Thu nhỏ dần theo chuyển động của anh. Ngay sau đó, cô thấy anh nghiêng đầu, dùng ánh mắt cà lơ phất phơ để đánh giá cô. Dường như tầm mắt của anh đã đã lướt qua từng góc trên gương mặt cô, cuối cùng dừng lại trên môi rồi từ từ dịch lên, trở về đôi mắt cô.
Động tác trên tay cũng thay đổi, từ cô nắm lấy cánh tay anh thành anh siết lấy cổ tay cô.
“Diệp Phục Thu, ánh mắt này của cô là có ý gì?” Kỳ Tỉnh vừa khó hiểu vừa nghi ngờ. Cho dù cười tươi đến đâu thì cũng chẳng hề ấm áp: “Sợ tôi ‘giết người diệt khẩu’ nên giả vờ nhân ái, giả vờ thương hại tôi à?”
“Kỳ Tỉnh.” Diệp Phục Thu nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén đầy khí thế của anh, gương mặt tràn đầy sự thuần khiết và chân thành, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Bây giờ người nên giả vờ không phải tôi, mà là anh, đúng không?”
Nụ cười trên môi Kỳ Tỉnh dần biến mất.
Cô cũng không quan tâm nhiều như vậy, tiếp tục nắm lấy cánh tay anh, thấm cồn iốt và lau lên miệng vết thương: “Anh đã giúp tôi mấy lần, tôi không thích mắc nợ người khác.”
“Lần này, có thể tính vào sổ nợ rồi chứ?”
Có lẽ vì mất máu nên sắc mặt của anh nhợt nhạt hơn rất nhiều, kết hợp với đôi mắt phượng sáng rực thì trông anh hơi giống một kẻ phản diện bị chạm đến điểm yếu, nổi lên sát khí với con mồi nhỏ vô tội.
Trước mắt vẫn còn chút choáng váng, anh liếc nhìn cô gái đang vén mái tóc đen ra sau tai, liên tục dùng thuốc khiến anh đau nhói, chợt nhớ đến khung cảnh của một đêm nào đó.
Đêm khuya tĩnh lặng, anh che miệng vết thương vẫn chưa cầm máu quay lại tầng một, dùng cây lau nhà xóa sạch vết máu trên sàn.
Khi mọi thứ đã trở lại bình thường, anh vô tình nhìn thấy chiếc túi xách và quyển sổ từ vựng bị ném lung tung trên sofa.
Kỳ Tỉnh sững sờ tại chỗ, anh lập tức nhận ra rằng—— Có một kẻ xâm nhập ngoài ý muốn đã xuất hiện.
Thế giới của anh xuất hiện một “Sherlock Holmes” nhạy bén và đáng sợ.
Ánh trăng quấn quanh cành cây, khi không một ai hay biết, có người đã ngang nhiên xóa sạch mọi dấu vết.
Anh quỳ một chân bên giường, nắm lấy tay cô gái đang say ngủ, dùng khăn ướt lau sạch vết máu ở đầu ngón tay, kẽ tay, vân tay của cô từng chút một.
Mỗi lần cô cau mày, mỗi lần cô có dấu hiệu muốn trở mình, mỗi lần cô lẩm bẩm trong cơn say, tất cả đều trở thành thứ vũ khí có thể khiến Kỳ Tỉnh nghẹt thở.
Lúc đó, đáng lẽ anh phải đoán được.
Sẽ có ngày hôm nay.
…
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Kỳ Tỉnh siết chặt nắm đấm, từng đường gân xanh trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn.
Diệp Phục Thu sửng sốt, nhìn chằm chằm vào cánh tay đang gồng lên vì dồn lực của anh, rồi lại chứng kiến nó thả lỏng, buông xuôi từng chút một.
Kỳ Tỉnh vùi người vào sofa mềm mại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, sau một lúc lâu thì tự mình đổi ý.
“Lúc đầu, tôi nên tìm cách tống cổ cô đi, đuổi cô ra khỏi vịnh Tiêu Quảng Đông.”
Diệp Phục Thu rũ mắt xuống, tiếp tục bôi thuốc cho anh: “Ừhm.”
Anh nói: “Đáng lẽ không nên tha cho cô.”
“Ừhm.”
“Cô nên có kết cục giống với bọn họ.”
“Ừhm.”
Cuối cùng thì con thú dữ bị dồn vào đường cùng cũng đánh mất quân cờ quan trọng nhất. Kỳ Tỉnh híp mắt, bật cười một cách điên cuồng: “Vậy nên, Diệp Phục Thu.”
“Nêu điều kiện đi.”
Que bông tẩm cồn iốt bị ném vào thùng rác. Diệp Phục Thu ngước lên, mắt chạm mắt với anh, lộ ra biểu cảm phức tạp và dao động.
Ban đầu, với tâm lý quyết tâm muốn nhìn thấu và nắm bắt điểm yếu của anh, nhưng lúc này tâm lý đó giống như những khối gỗ xếp chồng chênh vênh, chỉ cần rút thêm một khối nữa là sẽ sụp đổ.
Ông trời như đang trêu ngươi, ban cho cô một sự trùng hợp đầy ẩn ý. Để giờ phút này, cô đã nắm chắc vòng cổ của con mãnh thú.
Đây chính là bí mật trí mạng của Kỳ Tỉnh.
…Cô, cứ thế mà tìm ra được.
Kim cuc
2 tuần trước lúc 11:04 chiềuNgày vào mấy lần để xem có chương mới chưa ạ. Vui quá có chương để đọc ạ
admin
1 tuần trước lúc 4:14 chiềuCó lịch đăng bài tầm 20h. Ngày nào vào cũng có chương mới để đọc mà nàng