Người đàn ông ăn mặc không tầm thường này, bà nội Hứa đã gặp vài ngày trước.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Hôm đó, khi bà xách giỏ rau về nhà thì nghe thấy người trong phòng bảo vệ nói chuyện, nhắc đến tên mình và cháu trai. Không biết đối phương là ai, bà không dám liều lĩnh tiến lên mà chỉ đứng ở cửa nghe một lúc, thấy bảo vệ đích thân tiễn người đàn ông ra, thái độ rất cung kính.
Người đàn ông có khí chất rất đặc biệt, hoàn toàn khác biệt với môi trường xung quanh, thậm chí nhìn còn có chút quen thuộc.
Không hiểu tại sao người đó lại hỏi thăm tin tức về cháu mình, bà nội Hứa cảm rất thấy rất bối rối. Chẳng lẽ Hứa Văn Châu ở bên ngoài gây chuyện gì?
Không phải như vậy.
Sau khi về nhà, bà nội Hứa suy nghĩ mãi, cuối cùng đã từ trong ký ức sâu xa nhớ ra danh tính của người đó.
Là ông ta……
Người yêu cũ của con dâu.
18 năm trước, Tiêu Từ say rượu vào đêm trước ngày cưới, trong cơn bốc đồng ông ta đã tìm đến Sở Tân Nguyệt để tâm sự. Cảnh hai người dây dưa này bị Hứa Thanh Phong và bà nội Hứa gặp được. Nhầm lẫn Tiêu Từ là kẻ bắt cóc, Hứa Thanh Phong đã đánh ngã Tiêu Từ, khiến bà nội Hứa và Sở Tân Nguyệt sợ hãi.
May mắn thay, Tiêu Từ chỉ hôn mê một lúc rồi rất nhanh đã tỉnh lại.
Hứa Thanh Phong hỗ trợ đem người đàn ông say khướt vào nhà. Sở Tân Nguyệt ở bên trong đợi một lúc, rồi ra ngoài thông báo với bọn họ rằng bà ấy phải rời đi ra ngoài thư giãn một lúc.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Hứa Thanh Phong biết bà ấy muốn né tránh Tiêu Từ nên ngay lập tức quyết định đi cùng bà ấy.
Sở Tân Nguyệt không muốn gặp lại Tiêu Từ nữa, chỉ để lại một lá thư, không đợi Tiêu Từ tỉnh lại đã cùng Hứa Thanh Phong rời đi.
Ngày hôm sau, bà nội Hứa dựa theo lời nhờ cậy của Sở Tân Nguyệt đi vào trong phòng bà ấy một chuyến, người đàn ông đó quả nhiên đã rời đi.
Bà nội Hứa phát hiện một chiếc đồng hồ có giá trị không nhỏ trên giường mà Tiêu Từ đã nằm. Sở Tân Nguyệt gửi trả lại cho ông ta nhưng lại bị trả về, kèm theo một lời nhắn ” Đừng liên lạc nữa “.
Nhà họ Tiêu không thiếu tiền, có lẽ cảm thấy quá khứ không thể chịu nổi khi nhớ lại, cho nên ngay cả đồ vật cũng không cần .
Chiếc đồng hồ đó cứ thế để lại trong nhà.
Không có ai sở hữu nó, cũng không có cách nào đưa trả lại.
Cho đến khi Sở Tân Nguyệt sinh non, cháu trai bà đang điều trị tại bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, bà nội Hứa đã lén lút bán chiếc đồng hồ đó đi để đổi lấy tiền cứu mạng sống cháu trai bà.
Ông trời phù hộ, cháu trai của bà bình an sống sót.
Sau đó, con trai bà truy vấn bà tiền đến từ đâu, bà nội Hứa bất lực thừa nhận nguồn gốc của số tiền.
Sau này, Hứa Thanh Phong đã liều mạng làm việc để kiếm tiền, muốn chuộc lại chiếc đồng hồ không thuộc về tài sản nhà họ Hứa, nhưng đáng tiếc là không thể đợi đến ngày đó.
“Haizz.” Không trung vang lên một tiếng thở dài thê lương.
Bà nội Hứa nhìn chằm chằm vào gương, thấy gương mặt già nua của mình, bỗng nhiên ý thức được thời gian trôi qua thật nhanh.
Lấy chiếc đồng hồ của Tiêu Từ để đổi lấy mạng sống của cháu trai.
Bà không hối hận, chỉ là trong lòng cảm thấy hổ thẹn.
Bà nội Hứa đời này cũng chưa gặp qua mấy người giàu có, những người có ngoại hình nổi bật như vậy lại càng ít hơn.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Người có tiền chăm sóc bản thân thật tốt, mười, hai mươi năm trôi qua cũng không hề già đi. Ngoài sức hấp dẫn chín chắn do năm tháng mang lại, ngoại hình của Tiêu Từ không khác 18 năm trước bao nhiêu.
Khoảnh khắc cửa kính xe hạ xuống, bà nội Hứa đã nhận ra ông ta.
Thật sự không hiểu nổi, tại sao Tiêu Từ lại hỏi thăm bà và cháu trai làm gì? Sở Tân Nguyệt đã qua đời nhiều năm, ngoại trừ chiếc đồng hồ đã cầm cố, nhà bọn họ và Tiêu Từ không có chút quan hệ nào.
“Chào bác?” Tiêu Từ đẩy cửa xe ra.
Bà nội Hứa liên tục xua tay, cúi đầu hướng bên cạnh mà đi, lại nghe thấy đối phương nói: ” Tôi cũng muốn tới trường trung học số 1″ .
Hứa Văn Châu và Phó Minh Tễ sau khi đánh nhau bị giữ lại ở trong văn phòng, vì sợ việc này sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, trường học không dám dễ dàng thả họ ra. Họ cố tình tránh mặt Phó Thanh, liên lạc với người giám hộ khác của Phó Minh Tễ là Tiêu Từ.
Việc đã đến nước này, Tiêu Từ quyết định phải nói cho Hứa Văn Châu biết sự thật, nếu cần thiết, ông ta sẽ đứng về phía Hứa Văn Châu.
Dù sao, ông ta cũng nợ Hứa Văn Châu rất nhiều.
Giáo viên chủ nhiệm ở lại trong văn phòng xử lý tình huống, tiết học này trở thành tiết tự học. Lớp trưởng ngồi trên bục giảng giữ kỷ luật nghiêm ngặt, nhưng cũng không ngăn được học sinh bàn tán về Hứa Văn Châu và Phó Minh Tễ.
Vào lần thi tháng trước, Nghê Dạng và Trình Thụy Tuyết ngồi cạnh nhau.
Trình Thụy Tuyết quay qua quay lại, lắng tai nghe bốn phía, mọi người đều đang bàn luận, chỉ riêng Nghê Dạng là không nói một lời nào.
Trình Thụy Tuyết lấy bút chọc vào cánh tay cô đang đè lên sách: “Nè, cậu không tò mò à?”
Nghê Dạng không ngẩng đầu lên: “Có cần thiết không?”
Trình Thụy Tuyết ám chỉ: “Trước đây, cậu có chút dính líu với bọn họ đấy.”
“Chẳng lẽ tớ tò mò hỏi một câu thì có thể thay đổi thân phận của họ sao?”
“……” Trình Thụy Tuyết không nói nên lời.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Thà rằng lãng phí thời gian vào mấy tin đồn vô vị, không bằng đọc thêm vài cuốn sách.” Nghê Dạng tùy tiện lật trang sách Tiếng Anh.
Trình Thụy dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô, từ khi Nghê Dạng từ bỏ Phó Minh Tễ và cãi nhau với Hứa Văn Châu, hành động của cô càng lúc càng khiến mọi người không hiểu nổi.
Có người viện cớ đi vệ sinh, quay lại chia sẻ về “Tình trạng thê thảm” mà họ thấy khi đi qua văn phòng. Qua những lời kể thêm thắt, Hứa Văn Châu và Phó Minh Tễ đều bị thương rất nặng.
“Hình như là đều bị đổ máu.”
“Trời ạ, anh em tương tàn.”
Bút bi vạch vẽ trên trang sách, từng chữ cái Tiếng Anh như sống động nhảy múa trước mắt làm Nghê Dạng cảm thấy khó chịu.
Cô mím môi, cầm điện thoại nhắn tin, mắt lướt qua chỗ ngồi trống duy nhất trong lớp, rồi lại ném điện thoại vào ngăn bàn.
Trong khi giáo viên chủ nhiệm và giáo viên phụ trách đang sốt ruột chờ đợi, Tiêu Từ cuối cùng đã đến cùng với bà nội Hứa.
Hai chàng trai với mái tóc rối bời, có chút lúng túng.
Bà nội Hứa cảm thấy mắt cay cay, liếc nhìn cháu trai một lượt từ trên xuống dưới, hỏi anh bị thương ở đâu.
Tầm mắt Tiêu Từ đồng thời lướt qua hai cậu thiếu niên, cuối cùng dừng lại ở Phó Minh Tễ: “Tại sao lại đánh nhau?”
Phó Minh Tễ quay đầu đi, khóe miệng nở một nụ cười chế nhạo.
“Ông Tiêu, sự việc là như thế này……” Giáo viên chủ nhiệm đơn giản tóm tắt diễn biến, từ tin đồn về con ngoài giá thú cho đến chuyện Phó Thanh gây chuyện, đây mới thực sự là nguyên nhân sâu xa dẫn đến mâu thuẫn của hai học sinh này.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Tiêu Từ còn chưa lên tiếng, bà nội Hứa đã run rẩy chỉ trích: “Hoàn toàn là lời vô lý, cháu trai tôi sao lại có thể là con ngoài giá thú của người khác được!”
Quả thật là một sự sỉ nhục to lớn.
Bà cụ đã lớn tuổi, trường học sợ bà tăng huyết áp, giáo viên vội vàng chạy tới trấn an bà: “Bà yên tâm, chuyện này chắc chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi mời hai vị đến đây cũng là để giải quyết hiểu lầm mà, để tránh không ảnh hưởng đến việc học tập của hai em.”
“Con trai và con dâu của tôi đều là những người trong sạch. Là ai ác độc đổ nước bẩn lên người hai đứa nó?” Bà nội Hứa gấp đến mức vỗ lên chân: “Còn liên lụy đến cháu trai tôi phải chịu khổ, cô giáo à, cô nhất định phải điều tra rõ sự tình.”
“Bà nội.” Hứa Văn Châu tiến lên nâng bà cụ đứng dậy: “Bà yên tâm, cháu có thể xử lý được.”
Không thể nào trốn tránh được. Người khác sẽ chỉ nghĩ rằng anh chột dạ.
Sau trận đánh nhau này anh lại trở nên thông suốt, anh không cần phải hao hết tâm tư để chứng minh mình trong sạch mà thay vào đó phải để cho những kẻ tung tin đồn đưa ra bằng chứng.
Dưới sự hỗ trợ của “Khuôn viên trường học”, nhà trường đã lần theo manh mối và tìm ra người người đứng sau là Trương Hâm. Khi Trương Hâm bị đưa vào văn phòng, thậm chí cậu ta không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hứa Văn Châu.
Giáo viên chất vấn cậu ta tại sao lại đăng tải nội dung như vậy.
Ban đầu Trương Hâm ấp a ấp úng không nói gì, cho đến khi chủ nhiệm lộ ra vẻ mặt nghiêm khắc khiến cho cậu ta sợ tới mức run rẩy khai ra sự thật: “Em, em vô tình nghe thấy Phó Minh Tễ nói chuyện với bố cậu ấy, nói rằng Hứa Văn Châu là con ngoài giá thú……”
“Cậu nghe được ở đâu?”
Trương Hâm lắp bắp đọc tên nhà hàng ra.
Hứa Văn Châu thẳng thừng nói: “Với tình hình tài chính của cậu, không thể nào đến đó tiêu xài.”
Đúng thật là cậu ta có chút khôn lỏi, nhưng dù sao thì tuổi cũng còn trẻ, không chịu nổi cảm giác áp bách từ bốn phương tám hướng dồn tới, nên run rẩy khai báo toàn bộ.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Em nghĩ là Hứa Văn Châu tìm được công việc làm thêm gì mới, nên tò mò theo dõi, vừa lúc nghe thấy được chuyện này.” Trương Hâm nói cái này là thật, nhưng không đầy đủ, chẳng hạn như trước đó đã theo dõi Hứa Văn Châu và phát hiện manh mối, mặc dù thông tin nhận được có khác so với suy đoán ban đầu, nhưng cậu ta thực sự có ý định xấu khi đăng lên tường trường học để hủy hoại danh tiếng của Hứa Văn Châu.
Hứa Văn Châu nhìn thấu cái ác trong tận cùng con người cậu ta: “Cậu bịa đặt, đã làm trái pháp luật.”
Trương Hâm vội vàng phản bác: “Em thực sự không bịa đặt! Em có ghi âm, bọn họ thực sự đã nói như vậy.”
Chẳng lẽ Tiêu Từ lại có thể nhầm lẫn con trai của mình sao? Trương Hâm tin rằng thông tin mình đưa ra là chính xác.
Mọi người có mặt đều nhìn chằm chằm vào cậu ta, Trương Hâm thậm chí còn lấy điện thoại ra cho họ xem.
Trước khi ghi âm được phát lên, Tiêu Từ đã một tay giữ chặt tay cậu ta, ngăn hành động này lại.
Thật ra ông ta đã có một cuộc trò chuyện như vậy với Phó Minh Tễ, Trương Hâm nói không sai.
“Hứa Văn Châu thực sự có liên quan đến tôi, nhưng cậu ấy không phải con ngoài giá thú. Tôi yêu cầu cậu học sinh này công khai xin lỗi và cần nhà trường can thiệp để ngăn chặn sự việc tiếp tục phát triển thêm.” Có được thông tin mình muốn, Tiêu Từ cuối cùng đã thể hiện tư thế của một người đứng ở vị trí cao hơn, hành động rất dứt khoát: “Tôi dẫn Phó Minh Tễ đi trước, những chuyện tiếp theo sẽ để luật sư của tôi xử lý.”
Loại chuyện này đâu cần ông ta phải tự mình ra mặt? Nếu không phải vì Hứa Văn Châu bị vướng vào, ông ta thậm chí còn sẽ không xuất hiện ở đây.
Bà Nội Hứa không hiểu cách làm việc của người giàu, bà chỉ biết cháu trai gặp phải ấm ức, liền nắm chặt lấy tay áo Tiêu Từ.
Đối mặt với bà cụ, Tiêu Từ có một loại cảm kích, cảm kích bà đã nuôi nấng Hứa Văn Châu trong nhiều năm qua và tận tâm bảo vệ anh.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Vì vậy, Tiêu Từ đối với bà cũng khá ôn hòa: “Về chuyện này, tôi sẽ cho hai người một lời giải thích.”
Ra khỏi văn phòng, Phó Minh Tễ nghênh đón một trận khiển trách: “Là ai dạy con đánh nhau?”
Phó Minh Tễ vẻ mặt châm biếm: “Sao thế? Bố thương đứa con ngoài giá thú kia của bố à?”
Tiêu Từ giơ tay lên thiếu chút nữa tát cho cậu ta một cái tát, ý thức được Hứa Văn Châu vẫn còn ở đó nên lại miễn cưỡng nhịn xuống.
Phó Minh Tễ quay đầu đi hướng ngược lại, Tiêu Từ cau mày, không giữ cậu ta lại, quay đầu về hướng bà nội Hứa và Hứa Văn Châu đưa ra chủ ý tìm nơi yên lặng để ngồi xuống nói chuyện.
Phó Minh Tễ đột ngột xông vào lớp học môn Hóa đang học, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng tập trung lại trên người cậu ta.
Khuôn mặt thanh tú không tì vết của cậu ta hằn lên dấu đánh đỏ bừng, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến trạng huống bi thảm lúc đó.
“Khụ khụ.” Giáo viên Hóa ho khan hai tiếng, vỗ vỗ lên bục giảng: “Còn có hai phút nữa tan học, các bạn học sinh thu dọn đồ đạc của mình và mang báo cáo thí nghiệm đến phòng thí nghiệm.”
Tiết tiếp theo vẫn là tiết Hóa, cần phải đến phòng thí nghiệm để làm thực hành.
Lớp học bỗng chốc trở nên ồn ào, Phó Minh Tễ không nói gì, một số bạn học khác cố gắng dò hỏi cũng bị cái vẻ lạnh lùng của cậu ta làm cho phải lui về.
Đám đông dần tản ra, Vưu Tuyết Kim cầm theo hai hộp thuốc mỡ tìm đến cậu ta, trong mắt cô ta tràn đầy ý muốn nói gì đó.
Bàn tay của cô ta gần chạm vào vết thương ở khóe miệng thì bị Phó Minh Tễ gạt đi.
Vưu Tuyết Kim biết tâm trạng cậu ta không tốt, nên cũng không để tâm: “Hay để tôi xin nghỉ phép, cùng cậu về nhà nhé?”
Phó Minh Tễ rút báo cáo thí nghiệm ra: “Ai nói tớ phải xin nghỉ.”
Người phải ngượng khi gặp người khác không phải cậu ta mà là Hứa Văn Châu.
Cậu ta xuất thân trong sạch, hành xử ngay ngắn, không sợ bị người khác quan sát đánh giá.
Vưu Tuyết Kim liếc nhìn báo cáo thí nghiệm của cậu ta: “Có phải là các cậu sắp đi lên phòng thí nghiệm không? Tiết âm nhạc tiếp theo tôi cũng sẽ đến đó, cùng đi nhé.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Không.” Phó Minh Tễ dứt khoát từ chối lời mời đi cùng của cô ta.
Vưu Tuyết Kim thở dài, lặng lẽ đặt thuốc mỡ xuống.
Trình Thụy Tuyết và Tôn Dục đang đùa giỡn ở hành lang đối diện, Nghê Dạng cầm điện thoại đi tới, mục đích quá rõ ràng.
Một chút bất cẩn, Tôn Dục va vào cánh tay cô khiến cho điện thoại rơi xuống đất.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Tôn Dục khom người xin lỗi.
Nghê Dạng nhíu mày, vẻ mặt viết đầy bất mãn.
Vừa rồi va mạnh, màn hình quay xuống dưới, kính cường lực bị vỡ, Tôn Dục cảm thấy áy náy: “Để hôm khác tôi mua cho cậu cái mới.”
Nghê Dạng nắm chặt điện thoại, không nói lời nào, giữa lông mày phủ đầy mây đen.
Tôn Dục không đoán ra tâm tư của cô, Trình Thụy Tuyết kéo cậu ấy sang một bên, thì thầm cảnh cáo: “Tâm trạng cậu ấy không tốt, đừng chọc giận cậu ấy.”
Cô ấy đoán là vì chuyện của Hứa Văn Châu và Phó Minh Tễ.
Nghê Dạng là người kiểu miệng cứng lòng mềm, tiết đầu tiên trên lớp học lúc nào cũng tỏ ra là “Chuyện không liên quan đến mình”, nhưng đến tiết học thứ hai thì dần dần trở nên bực bội, Trình Thụy Tuyết ngồi bên cạnh cô có thể cảm nhận được rõ rệt.
“Vậy làm sao bây giờ?” Tôn Dục khiêm tốn thực sự hỏi cách giải quyết.
Trình Thụy Tuyết nói: “Để cậu ấy tự bình tĩnh lại, chiều nay đi mua cái mới bồi thường cho cậu ấy sau.”
Trong lúc này, Nghê Dạng cũng chẳng cần ai ở cùng hay khuyên nhủ, ai lại gần chỉ làm phiền cô.
Nghê Dạng chậm rãi bước đi, dần dần tụt lại phía sau đám đông.
Đối với các lớp học Nghệ thuật như thanh nhạc, vốn là học ở một tòa nhà khác, nhưng tháng trước trường đã thực hiện tu sửa nên tạm thời chuyển đến tòa nhà thí nghiệm.
Cô còn nắm chiếc điện thoại với màn hình bị vỡ trong tay, tỏa ra một khí chất khiến người khác không dám lại gần, giống như Phó Minh Tễ vậy.
Chiếc thang máy chạy chậm trong tòa nhà mở ra, Nghê Dạng cầm dây trang sức điện thoại, chân bước vào trong.
Phó Minh Tễ theo sát phía sau.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau một cái rồi nhấn nút ở hai tầng khác nhau.
Với một tiếng “Bùm——” thì thang máy đột ngột dừng lại, đèn sáng tối nhấp nháy vài lần, xung quanh rơi vào im lặng và tối tăm.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Đồng tử đột nhiên giãn ra, Nghê Dạng theo bản năng tìm kiếm vật chống đỡ, bỗng cô chạm đến hai đốt xương bàn tay ấm áp.
Trong cơn hoảng loạn, Nghê Dạng nắm chặt lấy, giống như cô đang rơi xuống rìa vách đá nhanh chóng bám lấy cọng rơm cuối cùng, gắt gao bám rất chặt không dám thả lỏng.
Phó Minh Tễ nắm lại bàn tay lạnh lẽo đó: “Nghê Dạng, bình tĩnh chút.”
Chứng sợ hãi giam cầm của cô bỗng tái phát
Phó Minh Tễ mò mẫm tìm khu vực nút bấm theo trí nhớ, thử cố gắng liên lạc với phía bên kia thông qua chuông báo động và các phương pháp khác, nhưng vẫn không có phản hồi.
“Hít một hơi sâu, trước tiên chúng ta cứ dựa lưng vào phía sau.” Phó Minh Tễ giả vờ bình tĩnh, vừa an ủi cô vừa kéo cô lại gần phía cửa.
Bên kia phía cửa, bọn họ đều nghe thấy tiếng chuông vào học vang lên.
“Vào lớp rồi.” Phó Minh Tễ cố gắng chuyển sự chú ý của cô, cố ý hỏi: “Cậu học lớp nào đấy?”
Nghê Dạng nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt mở to trong không gian tối tăm: “Thanh nhạc.”
Cô chủ động hỏi: “Không liên lạc được với bên ngoài à?”
Phó Minh Tễ “Ừ” một tiếng: “Không sao, đợi bạn học của cậu phát hiện cậu không đến, bọn họ sẽ đến tìm thôi.”
“Cái đó chưa chắc.” Nghê Dạng không lạc quan cho lắm: “Có thể họ sẽ nghĩ tôi cố ý không đi.”
Phó Minh Tễ thản nhiên nói: “Vậy thì còn bạn học của tôi nữa.”
Nghê Dạng dùng cả hai tay dán lên tường phía sau, giữ tư thế phòng bị: “Tình huống của cậu hiện giờ, cậu còn không rõ à?”
Nghe có phần châm biếm, cậu ta không tức giận mà chỉ cười: “Nghê Dạng, miệng cậu thật độc.”
Nghê Dạng nhắm mắt lại, bởi vì lý do tâm lý khiến cô cảm thấy như thiếu dưỡng khí, khó thở: “Mọi người đều nói, tai họa lưu truyền ngàn năm, như tôi, người mà ai cũng ghét, ít nhất sẽ không dễ dàng chết đâu.”
Cô lại tự mình nói đùa, bóng tối che khuất vẻ ưu tư trên gương mặt Phó Minh Tễ, giọng nói vẫn tương đối bình tĩnh: “Tôi không ghét cậu.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Sau sự cố hôm sinh nhật năm ngoái, Nghê Dạng đã không còn chủ động tìm cậu ta nữa, còn cậu ta thì bị những chuyện vặt vãnh trong gia đình quấn lấy, không có cơ hội nói chuyện đàng hoàng với cô.
Tối hôm ấy vào tháng Hai, người mà Nghê Dạng hẹn hò là ai?
Mối quan hệ của cô với Hứa Văn Châu đã tiến triển đến bước nào rồi?
Những câu hỏi này đã giấu kín trong lòng cậu ta từ lâu rồi, không tìm được câu trả lời, giờ đây có cơ hội ở riêng nhưng mà lại ở trong tình huống như thế này.
“Thật ra tôi……” Phó Minh Tễ muốn nói rồi lại thôi, chỉ cảm thấy họng mình khô rát.
Đầu óc Nghê Dạng rối bời, dần dần mất đi khả năng tư duy: “Cậu có sức thì để giành mà kêu cứu đi.”
Phó Minh Tễ bắt đầu tìm cách liên lạc với bên ngoài.
Tim đập nhanh, Nghê Dạng bắt đầu không nghe rõ lời cậu ta nói, các ngón tay nắm chặt lại đè lên ngực, mặt mày khó chịu.
Khi Phó Minh Tễ đang nhiều lần cố gắng liên hệ với bên ngoài thì bỗng một cơn chóng mặt ập tới, khiến đầu Nghê Dạng cảm thấy choáng váng, cô cảm thấy toàn thân kiệt sức, mồ hôi chảy ra, cố gắng gượng đứng vững không ngã xuống, cảm giác như sắp chết đến nơi.
“Xin chào, đây là bàn điều khiển thang máy của tòa nhà thí nghiệm, do sự cố hệ thống cung cấp điện nên thang máy dừng hoạt động, xin đừng hoảng sợ, chúng tôi đang tiến hành sửa chữa, thang máy sẽ sớm phục hồi hoạt động bình thường.” Giọng nói từ bộ đàm đột ngột vang lên.
Phó Minh Tễ quay lại nắm chặt vai Nghê Dạng: “Nghe thấy không? Chúng ta sẽ nhanh chóng ra ngoài thôi.”
Toàn thân cô run rẩy, yếu ớt “Ừ” một tiếng và khi nhân viên mở thang máy ra, ánh sáng chiếu vào thì cô bất ngờ ngất đi.
“Nghê Dạng? Nghê Dạng!” Phó Minh Tễ ôm lấy cô, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên, Nghê Dạng được cấp cứu gấp đến phòng y tế của trường.
Tiết học Thanh Nhạc đã bắt đầu, mãi một hồi lâu mà không thấy Nghê Dạng xuất hiện, Trình Thụy Tuyết cố gắng liên lạc với cô nhưng lại nhớ ra điện thoại cô đã bị vỡ: “Nghê Dạng tới giờ vẫn chưa đến.”
Tôn Dục vẫn nhớ tới chiếc điện thoại di động: “Tâm trạng cậu ấy không tốt, có thể sẽ không tới đâu.”
Lớp Thanh Nhạc không tham gia thi, mỗi tuần chỉ diễn ra một lần, chỉ để làm phong phú thêm cho cuộc sống học sinh ở trường học khi đọc xong những cuốn sách giáo khoa nhàm chán, không quan trọng nên không đến cũng được.
Nghê Dạng làm việc rất tùy hứng, tâm trạng không tốt, khả năng rất cao là sẽ không đến lớp.
Bọn họ quả thật không nghi ngờ gì như Nghê Dạng suy đoán.
Cô gái nằm trên giường y tế sắc mặt trắng bệch, đã dần ổn hơn trước dưới sự sơ cứu của bác sĩ.
“Hai em là bạn cùng lớp phải không? Dựa trên những gì em vừa nói, cô nghĩ nên nhanh chóng đưa em ấy đến bệnh viện để điều trị tâm lý trị liệu, lại lặp lại tình trạng này một lần nữa sẽ rất nguy hiểm.”
Bác sĩ nói với Phó Minh Tễ vài câu, đôi tai bị phong bế của Nghê Dạng bắt đầu tiếp nhận những âm thanh xung quanh, cô nhướng mí mắt nặng nề lên thì nhìn thấy bác sĩ ở trường học mặc áo blouse trắng.
Bác sĩ đề nghị cô ở lại đây quan sát thêm nửa tiếng, Nghê Dạng tựa lưng vào giường ngồi, trên mặt không hề có vẻ vui mừng khi thoát khỏi nguy hiểm hoặc nỗi lo lắng sau sự việc gì cả.
Đối diện với ánh mắt của Phó Minh Tễ, cô tỏ ra quá sức bình tĩnh: “Cậu lại cứu tôi lần nữa.”
Phó Minh Tễ ngồi trên ghế dựa vào tường, đối diện với cô: “Có phải cậu lại muốn hỏi tôi, muốn cái gì không?”
Nghê Dạng không phản bác: “Trí nhớ cậu không tồi đấy.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Lần này, Phó Minh Tễ không nỡ dễ dàng lãng phí ân tình này: “Vậy để nợ trước đi.”
Nghê Dạng nhíu mày.
Cô không thích nợ nần, như vậy chẳng phải sẽ luôn phải nhớ thương sao.
Phó Minh Tễ chuyển chủ đề: “Tôi chưa hỏi cậu, tại sao cậu lại phản ứng mạnh mẽ với không gian kín như vậy?”
Thấy cô nhíu mày ngày càng sâu hơn, Phó Minh Tễ kịp thời đưa câu chuyện trở lại: “Nếu không muốn nói thì cũng không sao.”
Nghê Dạng cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi thỏa mãn sự tò mò của cậu, coi như trả lại ân tình.”
“Suỵt.” Phó Minh Tễ giơ ngón trỏ lên, làm rối loạn kế hoạch của cô: “Vậy thì tôi không muốn biết.”
Dù vậy, ký ức của Nghê Dạng đã sớm được khơi gợi lại.
Hồi tiểu học, khi cô đi dã ngoại mùa xuân đã xảy ra một mâu thuẫn với bạn học, khi tập hợp, các bạn học cố tình nói dối rằng cô đột ngột thay đổi ý định không tham gia hoạt động tập thể.
Lớp đông người, giáo viên không thể quan tâm hết, nên đã tin lời các bạn học đó.
Kết quả là cô bị kẹt trong một căn phòng nhỏ, bị nhốt cả một ngày một đêm, nơi đó chật chội và tối tăm, là cơn ác mộng mà cô không thể nào quên được trong suốt cuộc đời.
Hồi đó, cô nằm trên sàn, tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại bố mẹ nữa, cho đến khi một tia sáng yếu ớt chiếu vào qua khe cửa.
Sau khi sự việc đó xảy ra, những bạn học nói dối và giáo viên không làm đúng trách nhiệm đều nhận hình phạt tương xứng, nhưng Nghê Dạng lại phải gánh chịu di chứng sau sự cố đó.
Cô không sợ bóng tối, cũng không sợ không gian kín lớn, nhưng nếu hai tình huống cùng xảy ra thì đó là nỗi thống khổ gấp đôi.
Mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy sợ hãi, chỉ là không hiện lên trên khuôn mặt mà thôi.
Cô di chuyển tầm mắt đi rơi đúng vào khóe miệng của Phó Minh Tễ: “Các cậu đánh nhau, ai thắng?”
Phó Minh Tễ mất tự nhiên nghiêng mặt đi: “Cậu còn quan tâm chuyện này à?”
Nghê Dạng lập tức trả lời: “Tò mò.”
Khi nhắc đến chuyện này, Phó Minh Tễ có chút ngượng ngùng: “Chưa phân rõ thắng thua.”
Nghê Dạng: “Ồ.”
“Sao thế, có phải cậu muốn hỏi xem Hứa Văn Châu có phải là con ngoài giá thú của bố tôi không đúng không?” Bây giờ chuyện mọi người tò mò nhất chính là thân phận của Hứa Văn Châu.
Nghê Dạng dừng lại một chút, tỏ ra hết sức bình thản: “Cậu ấy nói cậu ấy không phải.”
Một giây trước khi điện thoại bị Tôn Dục va vào, màn hình của cô là giao diện tin nhắn với Hứa Văn Châu.
[Cậu là con ngoài giá thú à?]
[Không phải.]
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nghê Dạng lên tiếng, nghe như là đang đứng về phía Hứa Văn Châu, Phó Minh Tễ đè nén cảm xúc: “Có lẽ chính cậu ấy cũng không biết, hoặc biết nhưng không muốn thừa nhận.”
Nghê Dạng nghịch nghịch dây trang sức điện thoại: “Cậu có chứng cứ gì không?”
“Cái gì?”
“Không có chứng cứ, hết thảy đều là tin đồn.”
Về điểm này cô rất giống Hứa Văn Châu, phản ứng đầu tiên không phải chứng minh mình không phải mà là để cho những người tung tin phải đưa ra bằng chứng.
Phó Minh Tễ đứng lên, phản bác: “Bố tôi không thể nào nhận nhầm con trai của mình.”
Nghê Dạng ngẩng đầu lên: “Hứa Văn Châu cũng không thể nào nhận sai bố mẹ của mình.”
Khoảng thời gian hai người ở chung nhiều nhất chính là khoảng thời gian Nghê Dạng theo đuổi cậu ta, đó là lúc cô thích cậu ta một cách tùy hứng, bảo vệ cậu ta và tràn đầy tính chiếm hữu với cậu ta.
Bây giờ bọn họ ở chung phòng với nhau, mọi lời nói của Nghê Dạng đều hướng về người khác.
Phó Minh Tễ nắm chặt nắm tay, xoay người chất vấn: “Cậu yêu Hứa Văn Châu rồi sao?”
Chuỗi vòng hạt rơi xuống, lắc lư va vào nhau.
Nghê Dạng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cậu ta.