Chương 30: Ánh sáng bình minh hong khô dòng u sầu cuối cùng

Giữa tháng Chín, khi thành phố ở phía Bắc dần se lạnh qua từng trận mưa gió thì không khí ở thành phố phía Nam của vùng vịnh vẫn còn đắm chìm trong mộng tưởng ấm áp, ẩm ướt của mùa Xuân Hè.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ở vùng ngoại ô, sâu trong khu vực nghỉ dưỡng của núi Ám Hương, có một phòng khám tâm lý có quy mô không lớn nhưng đủ nổi bật.

Dù trên tấm biển đề là “Tư vấn tâm lý”, nhưng phong cách trang trí lại khiến người ta liên tưởng đến một quán cà phê nằm bên cạnh các khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, hòa mình vào sự tĩnh lặng dưới chân núi.

Sau cơn gió lớn, thời tiết trong xanh khác thường. Nắng sớm chưa gay gắt, ánh sáng như thể được sinh ra từ những tán lá và cánh hoa, ấm áp và trong lành.

Trong khu nhà kính bán mở phía ngoài trồng vô số cây cỏ hoa lá, dường như chủ nhân của phòng khám có niềm yêu thích đặc biệt với các loài xương rồng. Trong nhà kính có rất ít hoa màu hồng, hầu hết đều tràn ngập màu xanh, những loại cây lá dài đủ kiểu cùng vô số cây xương rồng đan xen, tạo thành một bức tranh thực vật mang sức sống mãnh liệt.

Những người đi qua, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng có thể cảm thấy tâm trạng thư thái được đôi phần.

Kỳ Tỉnh đang nằm trên ghế bập bênh trong khu nhà kính đầy nắng, mắt nhắm hờ. Dưới ánh sáng, chiếc áo phông đen trên người anh lại hiện lên những vệt giao thoa ấm áp, lồng ngực anh phập phồng theo nhịp thở, sợi bông mềm mại cũng dập dờn theo.

Giống như một con báo đen đang nghỉ ngơi giữa bụi hoa cỏ. Chiếc ghế bập bênh còn dư lại chút lực, cứ thế đong đưa từng nhịp, vỗ về cơn buồn ngủ hiếm hoi lắm anh mới có được.

“Mất công đăng ký mà không khám bệnh thì có tính là lãng phí tài nguyên không nhỉ?” Một giọng nam vang lên từ cửa nhà kính.

Bàn tay đang thả lỏng trên tay vịn của Kỳ Tỉnh hơi động, khe hở giữa các ngón tay cảm nhận được luồng khí khuấy động khi có người đến gần. Mí mắt của anh khẽ giật, nhưng không mở ra: “Cái phòng khám rách nát này đã không dùng bảo hiểm y tế thì thôi, lại còn nhiều chuyện với khách hàng à?”

Giọng điệu lười biếng nhưng ngông cuồng, chẳng hề để tâm đến sự trêu chọc của đối phương.

“Đừng vu oan thế chứ cậu chủ Kỳ. Ai cũng thấy rõ cách chúng tôi đối xử với bệnh nhân mà.” Chủ nhân của phòng khám kiêm bác sĩ tâm lý – Trần Dung mặc áo blouse trắng bước vào, cười nói: “Chỉ có khám chuyên gia khẩn cấp là không dùng được bảo hiểm, mong cậu thông cảm.”

Cảm nhận được người đối diện đã ngồi xuống, Kỳ Tỉnh mới từ từ mở một mắt ra. Anh nheo mắt nhìn ông ấy rồi liếc mắt nhìn trợ lý Trần đang đứng phía sau Trần Dung: “Được đấy, vừa đến đã chạy theo sau lưng ông ấy rồi.”

Kỳ Tỉnh nhắm mắt, thở dài: “Rõ ràng đã nói là chỉ trung thành với tôi thôi mà.”

Trợ lý Trần: ? Tôi nói câu đó bao giờ.

Trợ lý Trần vừa định biện minh vài câu thì Kỳ Tỉnh đã giơ tay ngăn lại, nói: “Trong giờ làm mà còn đi kết thân với họ hàng thì coi như cậu nghỉ làm, trừ nửa ngày lương nhé.”

Trợ lý Trần suýt trợn trắng mắt: … Nổi điên thì nổi điên, nhưng đừng động vào tiền của người làm công chứ!

“Cậu chủ Kỳ, tôi đi cùng cậu để cậu khám bệnh mà, sao lại không tính là công việc được?”

Còn khám gì nữa, có khám cũng vậy, vô phương cứu chữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trợ lý Trần mỉm cười, nói với Trần Dung – người đang rót trà, cũng là cậu ruột kiêm luôn thầy của anh ấy: “Thầy, đây chính là người mà cháu đã nói với cậu trước đó.”

“Anh ấy đã rơi vào trạng thái kích động nghiêm trọng rồi.”

Cũng đã bắt đầu gặp ai là cắn người đó.

Trần Dung liếc nhìn Kỳ Tỉnh vẫn đang lắc lư trên ghế bập bênh: “Ừhm, nhìn ra rồi.”

Kỳ Tỉnh bỗng mở mắt, hỏi một cách nghiêm túc: “Ai kích động cơ, tôi kích động á?”

Anh chỉ vào bản thân rồi bật cười một cách mỉa mai: “Nếu tôi thật sự kích động thì tôi có rảnh rỗi nằm ngủ ở cái chỗ rách này không?”

Trợ lý Trần lặng lẽ thở dài.

Anh có muốn nghe thử xem tốc độ nói chuyện của anh nhanh đến mức nào không?

“Nếu không phải đến lúc buộc phải thừa nhận rằng thuốc mình đang có không thể giải quyết được bệnh tình thì bệnh nhân sẽ không vội vàng đi tìm bác sĩ đến vậy.” Sắc mặt của Trần Dung vẫn bình tĩnh, trực tiếp chọc thủng sĩ diện của Kỳ Tỉnh.

Ông ấy đặt tách trà hoa xuống trước mặt Kỳ Tỉnh rồi nói tiếp: “Từ sau khi cậu đưa tiểu Trần đi thì cậu không còn liên lạc với tôi nữa.”

“Qua những lời nói trong những cuộc gọi hiếm hoi của thằng bé, tôi cảm thấy có lẽ cậu vẫn sống khá tốt, chưa đến lúc nguy cấp.”

Trần Dung là bác sĩ tâm lý danh tiếng quốc tế, từng đối mặt với vô số chứng bệnh tâm lý phức tạp và chữa khỏi những ca tưởng như “Bó tay”. Ông ấy vẫn luôn tò mò và hứng thú với những bệnh nhân mắc chứng trầm cảm do những rối loạn tâm lý kỳ lạ.

Chắc đó là lý do tại sao ông ấy có thể trở thành tiêu chuẩn mới trong lĩnh vực tâm lý học.

Kỳ Tỉnh là bệnh nhân mà ông ấy quen biết và vẫn đang trong giai đoạn quan sát thả lỏng.

Anh là bệnh nhân duy nhất có thể tự thôi miên sâu mà Trần Dung gặp được kể từ khi ông ấy khoác áo blouse trắng. Bất kể là trạng thái hàng ngày, hay các cuộc kiểm tra tâm lý, các chỉ số sinh lý thì anh đều cực kỳ khỏe mạnh.

Kỳ Tỉnh chính là một người mắc bệnh nan y nhưng lại hoàn toàn bình thường. Cả thế giới đều nghĩ rằng Kỳ Tỉnh mạnh mẽ, không gì có thể lay chuyển. Nhưng chỉ có trợ lý Trần và bác sĩ Trần Dung là không bao giờ nói những lời như vậy.

Vì họ là hai người duy nhất biết được sự thật. Họ biết rằng Kỳ Tỉnh có một điểm yếu đáng sợ nhất, rất cần được chữa lành.

Điểm yếu đó giống như vết sẹo trên da thịt dã thú, cứ liên tục bị xé rách rồi lại liền da, là nỗi đau mà nó lưu tâm nhất.

Lưu tâm đến mức thậm chí anh còn lôi cả một trong hai người hiểu rõ tình hình là Tiểu Trần, từ thân phận học trò và cháu ruột của Trần Dung về làm người của mình.

Trở thành trợ lý riêng của anh, từ đó nằm trong phạm vi giám sát, cùng chung lợi ích. Tiểu Trần nằm gọn trong lòng bàn tay của Kỳ Tỉnh nên chắc chắn người nhà của anh ấy là bác sĩ Trần Dung cũng không dám làm gì vượt quá giới hạn.

Tâm tư của Kỳ Tỉnh quá mức kín đáo, lại tùy tiện đến mức không hề che giấu.

“Cậu biết rõ rằng cho dù có đến và làm bài kiểm tra tâm lý lại lần nữa thì với tình trạng của cậu, bản thân vẫn sẽ vô thức làm ra một bảng câu hỏi tâm lý có độ khỏe mạnh cực cao.”

“Kết quả kiểm tra đều ổn, không chịu thành thật với bác sĩ thì khó mà tiến hành điều trị.” Ông ấy đỡ gọng kính, nói một cách bất lực: “Cho dù như vậy cậu vẫn vội vã tìm đến tôi.”

Không giống như đang bình tĩnh muốn điều trị, mà giống như một con thú bị dồn đến đường cùng, không còn chỗ để trốn.

Trần Dung mỉm cười, hỏi một cách không nhanh không chậm: “Cậu chủ Kỳ, tôi muốn hỏi là cậu đã gặp phải chuyện gì?”

Chiếc ghế bập bênh dừng lại, Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào mái vòm của nhà kính, đôi mắt phượng tràn đầy tĩnh lặng. Ánh mắt anh thường như vực sâu không đáy, cũng có thể là dòng nham thạch đặc quánh, nhưng đôi khi nó lại giống như một cái hồ cạn phủ đầy rêu xanh.

Dường như khóe môi của anh hơi động đậy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Trợ lý Trần đã đi theo bên cạnh Kỳ Tỉnh rất lâu nên mạnh dạn đoán và hỏi thử: “Tổng giám đốc Kỳ… Cậu…”

“Nhìn thấy rồi sao?”

Cả ba người đều biết rõ nội dung bị lược bỏ trong câu nói của anh ấy.

Dường như Trần Dung cũng đoán vậy.

Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào ánh sáng mặt trời xuyên qua mái vòm kính trong suốt, hàng mi khẽ động, giống như phần xương sườn trong da thịt đang nở ra theo nhịp thở, khô cứng nhưng lại ẩn chứa sức sống.

“Chưa đến mức đó.”

Anh cụp mắt xuống, không biết đang nhớ đến ai, cũng không biết đang hồi tưởng cảnh tượng gì, khóe môi khẽ nhếch lên: “Nhìn thấy rồi, nhưng là trước khi mọi chuyện bắt đầu.”

Kỳ Tỉnh ngồi thẳng dậy, cầm lấy ly trà trong suốt, rồi đưa lên môi rồi dừng lại, nói một cách mơ hồ: “Sắp tới tháng Mười rồi.”

“Mấy năm trước, cứ đến mùa Đông là tần suất phát tác của cậu tăng mạnh.” Trần Dung hỏi: “Năm nay mới chỉ sang Thu mà đã bắt đầu rồi sao?”

“Không rõ.” Hiếm khi Kỳ Tỉnh dùng nhiều từ ngữ do dự đến vậy, anh nhấp một ngụm trà: “Nói một cách nghiêm túc thì bác sĩ Trần, chỗ anh có cho thuê dài hạn không?”

“Anh cứ coi tôi là một bệnh nhân bệnh nặng đi.” Anh cười nói.

Trần Dung lắc đầu: “Chỗ tôi chỉ nhận những người thật lòng muốn tự cứu lấy mình.”

“Không phải khách sạn dành cho người bỏ nhà ra đi.”

Kỳ Tỉnh ngả người ra sau, chiếc ghế bập bênh lắc lư dữ dội, thể hiện sự chán nản và thiếu kiên nhẫn của anh.

Trần Dung biết khá nhiều chuyện về Kỳ Tỉnh, hơi thắc mắc: “Theo những gì tôi biết về cậu thì cậu không phải kiểu người sẽ rơi vào phiền não, gặp phải vấn đề gì thì giải quyết vấn đề đó.”

“Thấy rõ cũng được, chưa phát hiện hết cũng chẳng sao. Cho dù là ai đi nữa thì cậu cũng có rất nhiều cách để khiến họ im miệng, đúng không?”

“Hay lần này có gì đặc biệt?”

“Những gì anh đang hỏi có liên quan gì đến chuyện của tôi?” Kỳ Tỉnh liếc ông ấy, đầu ngón tay hứng lấy một tia sáng, ánh nắng tham lam bám lên bàn tay anh: “Bác sĩ, tôi bỏ tiền ra là chỉ muốn tìm một cách giải quyết.”

“Hay là anh cho tôi một gợi ý đi?”

“Có nhiều cách nhưng đều khá thô bạo, cho dù là bác sĩ thì cũng không có tư cách làm thế với cậu.” Trần Dung không nhịn được cười, nói một cách đùa cợt.

“Ví dụ?” Kỳ Tỉnh nhìn trợ lý Trần: “Trước khi ngủ dùng gậy đập tôi ngất đi à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trợ lý Trần – người bị “Đàn áp ngôn ngữ trong nhiều năm”, nói một cách nghiêm túc: “Nếu cậu cần, tôi có thể giúp một tay.”

Kỳ Tỉnh cụp mắt, hơi vô tội: “…..Cậu có ý kiến với tôi, cậu muốn đánh chết tôi.”

“Tôi phải báo cảnh sát.”

Trợ lý Trần: …

Kỳ Tỉnh thở dài, đứng dậy: “Đi đây.”

Hai người còn lại nhìn anh.

“Cậu định làm gì?”

“Mẹ tôi giục dữ quá, nhất định phải về nhà ở, nên…” Kỳ Tỉnh phủi quần, tiện tay chọn một chậu sen đá đẹp rồi xoay xoay thưởng thức, nói một cách chậm rãi: “Phải tìm một cách không quá thô bạo nhưng hiệu quả.”

Nói xong, anh cầm chậu sen đá rời đi.

Không giống như đến khám bệnh mà giống như chỉ ghé chơi một vòng rồi tiện tay lấy đi vài thứ.

Trần Dung ngồi yên tại chỗ uống trà, nói với người cháu bên cạnh một cách bất lực: “Ghi tiền chậu sen đá vào phí khám hôm nay của cậu ấy đi.”

Trợ lý Trần ngửa mặt lên trời lắc đầu.

“Thầy Trần, nói thật là mỗi ngày cháu đều hối hận vì đã làm việc với cậu ấy.”

Đúng là có bệnh.

Cùng lúc đó, ở Đại học Nam Sơn.

Tiết học chuyên ngành vừa kết thúc, sinh viên thu dọn sách vở và tràn ra khỏi lớp học như dòng nước lũ.

Vẫn còn một nhóm nhỏ ở lại cuối lớp.

Lớp trưởng Chu Nhuệ cao lớn đứng bên cạnh Diệp Phục Thu, mượn một chiếc bút dạ quang để đánh dấu trong sách giáo trình: “Vậy thì tạm phân công thế này, đến lúc đó chúng ta chọn thời gian để diễn tập nhé?”

“Diệp Phục Thu, cậu có thể đóng vai này không? Tôi thấy…”

Bài tập lớn của môn học chuyên ngành là nộp một video về một vở kịch trong sách giáo khoa.

Mấy người bọn họ thân thiết với nhau nên tự nhiên lập thành một nhóm.

Vài sinh viên tụ lại, tranh cãi ồn ào về việc phân vai, khiến lớp học vốn vắng lặng trở nên náo nhiệt.

Diệp Phục Thu nghe thấy câu nói của lớp trưởng thì lắc đầu cười, nói: “Không sao, tôi rất hài lòng với vai hoa cúc nhỏ của mình.”

“Tôi ít lời thoại nên tôi sẽ làm thêm một số việc khác.”

“Người ta nói bài tập nhóm ở đại học là phiền phức nhất, nhưng làm chung với người như cậu thực sự rất vui.” Chu Nhuệ thật lòng khen ngợi cô.

Diệp Phục Thu không nghĩ gì nhiều, lướt qua mấy câu thoại của hoa cúc nhỏ trong sách, vẻ mặt tập trung vô cùng cuốn hút.

“Tôi chỉ đang làm những gì mình nên làm thôi.”

Ánh mắt Chu Nhuệ nhìn cô càng sâu sắc và nghiêm túc hơn, khi một chàng trai đã để ý đến ai đó thì sự rung động và mơ mộng sẽ càng lúc càng sâu đậm hơn.

“Hôm nay thấy cậu đến trễ, tôi nghe nói cậu là học sinh ngoại trú.” Chu Nhuệ quan tâm, hỏi: “Bình thường cậu luôn đến lớp sớm nhất, không có chuyện gì chứ?”

Nghe câu hỏi của anh ta, Diệp Phục Thu chợt nhớ đến cảnh cô tỉnh dậy trong phòng ngủ nhà Kỳ Tỉnh.

Chỉ cần nghĩ đến thôi là tim cô đã đập loạn.

Sao lại ngủ ở nhà anh được chứ, thật là…

“Diệp Phục Thu?” Chu Nhuệ gọi cô, kéo cô ra khỏi trạng thái ngẩn người.

Diệp Phục Thu đáp: “Hả? À, không có gì, chỉ là ngủ quên thôi.”

Cô cầm mép sách, ngón tay bấm gập trang giấy trong vô thức.

Lâu Kỳ vừa ồn ào với người bên cạnh xong, thở hổn hển đi qua: “Hai cậu nói chuyện xong chưa? Thu Thu, chúng ta đi thôi, đồ ăn giao tới rồi.”

“Dạo này tủ để đồ ăn ngoài cổng Tây bị hỏng, mấy anh shipper vội quá nên cứ đặt đại lên bàn nhỏ, thành ra gần đây tường tám chuyện của trường toàn là tin mất đồ ăn.”

“Có người nói rằng cứ cách ba phút là đồ ăn biến mất, tớ không muốn bị mất đâu.”

Diệp Phục Thu gật đầu, chào tạm biệt các bạn: “Vậy bọn tôi đi trước nhé, có gì cứ @ bọn tôi trong nhóm.”

Nói xong, Lâu Kỳ khoác tay kéo cô chạy ra khỏi lớp.

Sau tiết học buổi trưa thì tòa nhà giảng dạy vắng tanh, hai người đi xuống từ cầu thang của tòa nhà giảng dạy. Điện thoại của Lâu Kỳ hiển thị tài xế giao đồ ăn của họ vẫn còn cách một cây số, không xa cũng không gần, vì vậy cô ấy đề nghị ghé qua nhà vệ sinh trên đường đi trước.

Diệp Phục Thu cầm túi của cả hai đứng đợi cô ấy ở bồn rửa tay. Lâu Kỳ nhanh chóng giải quyết xong, vừa mở vòi nước rửa tay vừa trò chuyện với cô:”Tớ mới biết chuyện này, hóa ra cậu nói đi học ngoại trú là ở nhờ nhà người tài trợ à.”

“Ừhm, trước đó… Tớ chưa nói thật với cậu.” Diệp Phục Thu mím môi: “Xin lỗi nhé.”

“Yo, cậu cũng nói rồi mà, người ta đối xử với cậu rất tốt, chẳng khác nào người thân cả.” Lâu Kỳ nhấn hai lần vào chai nước rửa tay, cảm thán: “Đây là lần đầu tiên tớ nghe nói đến tài trợ cá nhân đấy. Hơn nữa… Tớ thực sự cảm thấy gia đình ấy rất tốt bụng, đã vượt xa phạm vi tài trợ rồi.”

“Nhưng cũng phải thôi, cậu học giỏi, nhân phẩm cũng tốt, nuôi dưỡng cậu là nuôi một nhân tài sau này có thể báo đáp. Người có tiền đều có tầm nhìn xa.”

“Lần sau mời tớ đến ‘Nhà cậu’ chơi nhé, để tớ mở mang một chút về biệt thự nhà giàu.” Lâu Kỳ cười tít mắt: “Có hơi bất lịch sự không nhỉ?”

Diệp Phục Thu chợt nhớ đến nụ cười rạng rỡ của Mai Nhược, lập tức nói: “Không sao đâu, dì ấy thích náo nhiệt lắm. Để tớ giới thiệu cậu với dì ấy sau.”

Lâu Kỳ gật đầu thật mạnh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Lúc hai người đang trò chuyện thì có một nữ sinh từ trong nhà vệ sinh bước ra.

Cả hai đều giật mình, không ngờ giờ này trong nhà vệ sinh của tòa nhà giảng dạy vẫn còn người.

Nữ sinh cúi đầu, dường như đang có tâm sự. Cô ấy đi qua một bên, vội vã rửa tay hai lần rồi đeo túi, vẩy nước và rời khỏi nhà vệ sinh.

Lâu Kỳ nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô ấy cho đến khi khuất hẳn, sau đó ghé sát tai Diệp Phục Thu: “Này, cậu có nhớ cô ấy không?”

“Trông có vẻ quen quen.” Mỗi lớp chuyên ngành đều rất đông sinh viên, hơn nữa đại học cũng không như cấp ba, ngày nào cũng gặp mặt, Diệp Phục Thu vẫn chưa nhớ hết tên của bạn cùng lớp: “Là sinh viên lớp mình à?”

Lâu Kỳ gật đầu: “Đúng rồi, quan trọng là hình như mấy hôm trước cô ấy đã tỏ tình với lớp trưởng đấy.”

Diệp Phục Thu trừng to mắt, ngạc nhiên.

Cô còn chưa nhớ hết tên bạn học, vậy mà người ta đã đi đến bước này rồi sao?

“Bị lớp trưởng từ chối thẳng thừng luôn, chẳng để lại chút hy vọng nào cả.” Lâu Kỳ lắc đầu, nói một cách cảm thán: “Với gương mặt thuộc hàng top toàn trường như thế, tớ còn tưởng rằng cậu ấy sẽ là kiểu người…”

“Không ngờ tới nhỉ, cũng coi như nhân phẩm tốt đấy.” Cô ấy huých nhẹ vào Diệp Phục Thu, cười một cách gian xảo: “Vừa hay có thể theo đuổi Thu Thu nhà ta.”

Diệp Phục Thu càng ngơ ngác: “Sao cậu lại nối hai câu này với nhau vậy? Tớ với lớp trưởng chẳng có gì cả.”

Bạn bè ngốc quá, nhưng người từng yêu đương như cô ấy không lẽ không nhìn ra được ánh mắt của Chu Nhuệ?

“Sau này cậu sẽ biết.” Lâu Kỳ bĩu môi.

“Cậu bớt nói mấy câu kiểu này đi.” Diệp Phục Thu đẩy cô ấy ra ngoài: “Mau đi lấy đồ ăn thôi.”

Cơn gió lớn đi qua, bầu trời nắng ráo như lớp kẹo mạch nha trên hồ lô, chạm vào đầu lưỡi là tan ngay.

Buổi sáng trời vẫn quang đãng, nhưng đến tiết thứ ba buổi chiều thì bầu không khí đã bị lớp khí âm u bao phủ.

Một ngày trời âm u, gió lay động khiến hàng cây bên ngoài cửa sổ càng thêm xanh thẳm.

Buổi học dài đằng đẵng sắp kết thúc, Diệp Phục Thu ngồi cạnh cửa sổ, xoay bút và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Với kinh nghiệm 10 mấy năm quan sát thời tiết của cô thì với kiểu trời âm u kèm gió thế này, e là sắp có một trận mưa lớn kéo đến.

Khi Vịnh Tiêu Quảng Đông sang Thu, mưa giông nhiều đến vậy sao?

Không biết trong một năm ngắn ngủi ở đây, cô có gặp phải cơn bão nổi tiếng nào không.

Nếu như mưa lớn thì các phương tiện công cộng sẽ tắc nghẽn, mà cô lại không mang ô, không biết làm sao để đi đến trạm xe hay ga tàu điện ngầm.

Diệp Phục Thu lén lấy điện thoại ra, định nhắn trước cho chú tài xế nhà họ Kỳ, nhờ ông ấy đến đón cô hôm nay.

Đúng lúc này, điện thoại bỗng hiện lên một cuộc gọi đến, khiến Diệp Phục Thu giật mình, suýt chút nữa là nghẹt thở.

May mà điện thoại đã để chế độ im lặng.

Cái tên Kỳ Tỉnh xuất hiện trên màn hình.

Diệp Phục Thu lập tức cúp máy mà không hề do dự.

Không ngờ giây tiếp theo, cuộc gọi lại sáng lên, vẫn là số đó.

Diệp Phục Thu cau mày, rốt cuộc người này đang muốn gì đây?

Suy nghĩ một chút, cô liếc nhìn giảng viên vẫn đang giảng bài rồi rụt người xuống dưới bàn, lén nghe điện thoại, cô hạ giọng nói: “Tôi đang trong giờ học.”

Đầu dây bên kia không quá ồn, chỉ pha lẫn chút tiếng nhạc R&B từ phòng riêng, khiến Diệp Phục Thu lập tức liên tưởng đến những quán bar yên tĩnh.

Bên kia điện thoại lên tiếng.

“Diệp Phục Thu.” Giọng Kỳ Tỉnh trầm khàn, toát lên cảm giác chán nản một cách mơ hồ: “…Tôi uống nhiều rồi.”

Diệp Phục Thu bất lực: “Anh đang khoe với tôi à?”

Ừhm, cô đã nghe ra rồi.

Cô nói: “Tôi đang học, có chuyện gì đợi lát nữa gọi lại được không?”

“Được không, được không.” Kỳ Tỉnh lặp lại câu cuối của cô, giọng điệu đầy châm chọc: “Hình như lúc nào cô cũng thiếu kiên nhẫn với tôi nhỉ?”

Diệp Phục Thu nghĩ thầm: Coi như anh cũng tinh ý đấy.

“Tôi sốt cao đến 40 độ, cầm cốc nước còn không vững.” Anh kể lại chuyện tối qua một cách tỉ mỉ: “Tôi đã như thế rồi mà vẫn cố gắng bế cô lên giường ngủ.”

“Diệp Phục Thu, cô có lương tâm không.”

Câu “bế cô lên giường ngủ” vang lên ngay bên tai cô, kết hợp với chất giọng trầm khàn quá mức gợi cảm của anh khiến mặt Diệp Phục Thu lập tức nóng bừng lên trong không khí trật tự yên tĩnh của lớp học. Tay cầm điện thoại của cô cũng trở nên mềm nhũn.

Trước đây, cô không phải người hay suy nghĩ linh tinh, nhưng sao cứ nghe Kỳ Tỉnh nói một vài câu là lại không kìm được mà suy diễn lung tung thế này.

“Đừng quên… Cô còn nợ tôi…” Anh vừa nói vừa nâng ly rượu lên.

Diệp Phục Thu nhanh chóng trả lời: “Tôi biết, anh muốn tôi làm gì thì cứ nói.”

Nhận được câu trả lời như vậy, Kỳ Tỉnh khẽ cười hài lòng, nói: “Tan học xong thì đến đón tôi.”

“Hôm nay tôi về nhà ngủ.”

……….

Chờ đến khi giảng viên thông báo tiết học kết thúc, Diệp Phục Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện mây đen đã gần như đè sát xuống mặt đất.

Bầu trời và mặt đất đều nhuộm một màu xám đen, chỉ có những tán cây xanh sẫm chao đảo giữa cơn gió, ngăn cách hai khoảng không.

Thời tiết sắp mưa giông khiến cô cảm thấy ngột ngạt, các bạn xung quanh cũng đang bàn tán về cơn bão sắp đến. Bọn họ đang tranh luận xem nên liều lĩnh đến căng tin hay về ký túc xá gọi đồ ăn.

Diệp Phục Thu nhắn tin cho chú tài xế, đối phương đã chờ sẵn gần cổng trường.

Chỉ là trên đường về nhà, bọn họ còn phải đón Kỳ Tỉnh.

Cô không định làm ngơ trước yêu cầu vô lý khi say của Kỳ Tỉnh.

Kỳ Tỉnh vẫn ở Bloodshot – một quán bar quen thuộc, có lẽ là do anh và nhóm Hoàng Nhân hùn vốn mở. Nhưng nằm ngoài dự liệu của cô và tài xế là cơn mưa đã trút xuống giữa chừng trên đường họ đi đến quán bar.

Đó là trận mưa lớn hiếm thấy suốt hai tháng qua, từng hạt mưa như mũi băng nhọn đập lên kính xe, rồi vỡ tan thành những bông hoa nước, lăn dài xuống theo cửa sổ xe.

Khoảnh khắc mưa trút xuống, thứ chạm đến trái tim không phải sự đè nén, Diệp Phục Thu nhìn ra ngoài cửa sổ và thực sự cảm thấy thoải mái.

Tài xế định xuống xe cùng cô nhưng giao thông ngày mưa rất tắc nghẽn, xe không thể đậu bên đường quá lâu nên Diệp Phục Thu tự cầm ô, nhanh chóng chạy vào quán bar.

Diệp Phục Thu đẩy cửa quán bar ra, ở đây vẫn chưa đến giờ mở cửa, bartender đang lau ly rượu nhìn về phía cô.

Cô nhìn xung quanh rồi nói với đối phương: “Xin lỗi, tôi đến đón…”

Dường như bartender đã biết trước cô sẽ đến nên trực tiếp chỉ đường: “Ông chủ đã dặn rồi, mời cô lên phòng VIP tầng hai.”

Diệp Phục Thu gật đầu, đặt ô ở cửa rồi chạy nhanh lên lầu.

Cửa phòng không đóng, ngoài âm nhạc phát ra từ dàn âm thanh nổi thì xung quanh vô cùng yên tĩnh. Diệp Phục Thu đẩy cửa bước vào, bên trong chỉ còn lại một người.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Kỳ Tỉnh mặc áo sơ mi caro xen lẫn sắc cam và xanh lam, bên trong là áo thun trắng. Bộ trang phục mang phong cách cổ điển, thoải mái nhưng lại bị sợi dây chuyền mặt khóa kim loại trên cổ anh nhuộm đậm phong cách của riêng anh.

Kỳ Tỉnh nằm dài trên sofa, tay chân dang rộng, nhưng vì khung xương cứng cáp và vóc dáng rắn rỏi nên không lộ vẻ uể oải mà ngược lại giống như một đóa hoa chỉ tỏa hương khi say.

Người tối qua còn sốt cao đến mức gục trên giường, hôm nay đã ăn mặc bảnh bao chạy ra ngoài uống rượu.

Phải nói rằng người này không đáng để thương hại, chỉ biết tự giày vò chính mình.

Diệp Phục Thu bước đến bên cạnh anh, khẽ đá vào giày thể thao của anh: “Kỳ Tỉnh, về nhà thôi.”

Ngón tay anh đang đặt trên đùi của Kỳ Tỉnh khẽ động, nhưng vẫn không mở mắt.

“Kỳ Tỉnh.” Diệp Phục Thu nhấn mạnh từng chữ, lộ vẻ bất lực lẫn nhắc nhở: “Ngoài trời đang mưa rất lớn, tài xế còn đang đợi chúng ta, mau dậy đi.”

Đối phương vẫn không có phản ứng, khiến cô mất kiên nhẫn. Diệp Phục Thu quỳ một gối lên sofa, ghé sát hơn.

“Kỳ Tỉnh, anh có nghe thấy không?”

Cánh tay cô chống lên lưng ghế, chiếc bóng mảnh mai phủ lên nửa thân trên của chàng trai.

Hương thơm trên người cô hòa lẫn với mùi đất ẩm ướt từ cơn mưa ngoài trời bao phủ lấy anh.

Hôm nay Diệp Phục Thu không buộc tóc, khi cô cúi đầu lại gần, những sợi tóc mềm mại quét qua má anh.

Giống như chiếc đuôi nhỏ của con mèo đen, lướt qua, cọ nhẹ, không đủ ngứa ngáy.

Hàng chân mày của Kỳ Tỉnh khẽ giật một cách bất ngờ.

Diệp Phục Thu càng ngày càng không e dè anh nữa, khoảng cách mỗi lúc một gần. Cô hết nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải của Kỳ Tỉnh, đến khi cảm nhận được hơi thở của đối phương thì mới nhận ra mình đã quá gần.

Cũng đúng lúc đó, chàng trai đang say lờ đờ đột nhiên mở mắt.

Ánh mắt của hai người chạm nhau dưới bóng tối lay động qua lại của “đuôi mèo đen”.

Mái tóc ướt đẫm nước mưa khiến đôi mắt hoa đào của Diệp Phục Thu cũng long lanh ánh nước, cứ thế mà xông thẳng vào đáy mắt anh.

Đôi mắt của Kỳ Tỉnh không hoàn toàn mờ mịt mà nằm giữa sắc thái chuyển tiếp của men say nhẹ và men say sâu hơn.

Những sợi tóc của cô vẫn quét qua gò má, môi và cổ anh, ngứa ngáy đến mức anh không thể ngồi yên. Kỳ Tỉnh giơ tay lên, trực tiếp vén mái tóc đen quấy nhiễu đó ra sau tai cô.

Động tác ấy không quá thuần thục, nhưng chính vì vậy mà bầu không khí mập mờ lại bị đẩy đến cực hạn.

Mặt Diệp Phục Thu lập tức đỏ bừng, giống như một quả cà chua chín mềm.

“Nếu mưa lớn như vậy.” Kỳ Tỉnh rút tay về, thả xuống bên cạnh một cách lười biếng: “Sao cô không tự về đi?”

Nhiệt độ trên mặt cao như phát sốt, giọng của Diệp Phục Thu cũng mất ổn định: “Không phải anh bảo tôi đến đón anh sao?”

Ánh mắt hai người chưa từng tách rời dù chỉ một giây, dây dưa không dứt, âm thầm giao tranh và truyền tải cảm xúc.

Kỳ Tỉnh khẽ cười, dường như giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn vì men rượu: “Nghe lời như vậy à?”

Hành động và ánh mắt của anh đều quá mức bất thường, Diệp Phục Thu đã bị trêu chọc đến mức mất hết lý trí, hoàn toàn nói chuyện theo bản năng: “Tôi nghe lời mà anh không vui sao?”

Kỳ Tỉnh ngắm nghía gương mặt càng lúc càng đỏ của cô, thích thú trước đôi mắt gợn sóng vì ngượng ngùng của cô.

“Cũng đúng, tâm trạng của tôi khá tốt.”

“Hôm qua anh sốt cao quá, không thể nói chuyện được.” Diệp Phục Thu vội tìm chủ đề khác để né tránh ánh mắt nóng bỏng của anh: “Anh nhớ đưa cho tôi hoặc dì chìa khóa kho.”

“Tôi muốn vào xem những món trang sức điểm thúy bên trong một chút.”

Kỳ Tỉnh nằm một cách thoải mái, nhìn cô: “Cho cô? Dựa vào đâu chứ?”

Diệp Phục Thu nhíu mày: “Không phải nhà kho của dì sao?”

Kỳ Tỉnh gật đầu: “Nhưng chìa khóa đang ở chỗ tôi.”

Cô nghẹn lời, không phản bác được, “Vậy phải làm sao thì anh mới đưa cho tôi?”

“Tôi nghe nói…” Anh đưa tay kéo nhẹ, vân vê vạt áo của cô một cách nhàm chán: “Cô rất sợ học từ vựng khi học tiếng Anh đúng không?”

Diệp Phục Thu ngạc nhiên, sao người này lại biết được?

Ngay cả việc học từ vựng mà anh cũng điều tra, có bệnh à?

Cô mím môi, không muốn thừa nhận lắm. Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng chịu thua bất cứ điều gì trong chuyện học hành.

“…Không có, tôi nhớ từ rất giỏi.”

Kỳ Tỉnh nhớ đến cách cô chép từ vựng cấp bốn năm lần mà vẫn sai ba lần, cười nhạo một cách không hề che giấu.

Diệp Phục Thu nghiêm mặt, ho khẽ hai tiếng, hơi xấu hổ.

Rốt cuộc là người này nghe được từ đâu vậy.

“Lần trước khi vào phòng làm việc của tôi, cô có thấy mấy cuốn hồ sơ vụ án Sherlock Holmes trên giá sách không?” Anh hỏi.

Diệp Phục Thu đứng thẳng người dậy rồi ngồi xuống bên cạnh anh: “Không để ý lắm, chỉ thấy có rất nhiều sách. Anh thích đọc Sherlock Holmes à?”

Người này còn thích đọc tiểu thuyết à…

“Ừhm, mấy chục năm nay rồi, đủ mọi phiên bản, đủ thứ ngôn ngữ đều ở trên đó cả.”

Kỳ Tỉnh khẽ ngước mắt, liếc nhìn cô một cái, tìm được một cách phù hợp để trêu chọc cô: “Vào phòng sách của tôi chọn ba vụ án, bắt đầu từ từ đầu tiên, gặp từ không biết thì đánh dấu lại, tra nghĩa rồi đọc tiếp. Cứ thế mà làm. Đọc xong và dịch được từng chữ từng câu trong vòng một tuần thì tôi sẽ đưa chìa khóa kho cho cô.”

Chắc chắn từ vựng trong tiểu thuyết gốc còn khó hơn từ vựng trong sách cấp bốn. Diệp Phục Thu suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được, chắc chắn tôi sẽ đọc xong.”

Dù sao đọc tiểu thuyết vẫn thú vị hơn làm bài tập.

Kỳ Tỉnh ngồi dậy, như thể vừa tỉnh rượu sau cuộc trò chuyện: “Về thôi.”

Trong thời gian hai người nói chuyện trên lầu thì mưa ngoài trời lại lớn hơn.

Vừa đẩy cửa ra là có mưa gió ào ạt ập đến, thổi ướt cả vạt áo trước của hai người. Diệp Phục Thu vội vàng bung ô, quay sang nói với người bên cạnh giữa tiếng mưa ồn ào: “Mưa lớn quá, đi nhanh lên!”

Vừa nói cô vừa cố giơ ô cao lên, muốn che cho cả hai, nhưng do chiều cao có hạn nên cô vô tình đập trúng đầu anh.

Cô nhón chân lên, còn chưa kịp điều chỉnh lại thì Kỳ Tỉnh đã trực tiếp giật lấy ô. Trước khi cô kịp phản ứng tay anh đã vòng qua eo cô và siết chặt lại.

Diệp Phục Thu bị anh kéo vào vòng tay và ôm chặt, giây tiếp theo, cô đã bị anh kéo vào màn mưa.

Vì khoảng cách rất gần nên cái ô vừa đủ che cho cả hai. Chỉ là, giữa tiếng mưa ầm ầm, chiếc ô vẫn nghiêng về phía cô nhiều hơn một chút.

Diệp Phục Thu hoàn toàn dồn hết sự chú ý vào lòng bàn tay nóng rực của chàng trai trên eo mình nên không chú ý đến góc độ nhỏ bé kia.

Về đến nhà, Diệp Phục Thu lập tức vào phòng làm việc của Kỳ Tỉnh để chọn một cuốn “Hồ sơ vụ án Sherlock Holmes”. Thực ra, trước đây cô đã xem phim hoạt hình Conan cùng em gái.

Diệp Phục Thu rất hứng thú với những bộ phim và tác phẩm văn học thể loại trinh thám, chỉ là những năm qua cô không có đủ thời gian để đọc những quyển sách mà người lớn gọi là “sách giải trí” này.

Cô chọn《Cuộc Điều Tra Màu Đỏ》- Vụ án đầu tiên được đăng vào năm 1887. Nhìn qua cũng biết những quyển sách của Kỳ Tỉnh là ấn bản sưu tầm đắt tiền, đã lâu năm nhưng không hề cũ nát, trông như những cuốn sách đã được trân trọng từ rất lâu.

Diệp Phục Thu ngồi vào bàn học trong phòng ngủ, lật trang sách, bỗng hơi do dự: Sách quý như vậy, anh thật sự để cô vẽ lên một cách tùy ý sao? Gan cũng lớn đấy…

Cô nhìn cây bút ký tên trong tay, suy nghĩ một chút, cuối cùng đổi sang bút chì.

“IN THE YEAR 1878, I took my degree of Doctor of Medicine of the University of London…”

“Vào năm 1787, tôi đã lấy được bằng tiến sĩ y khoa tại Đại học London, sau đó…” Giọng phiên dịch nhỏ nhẹ của cô gái vang vọng trên những dòng chữ in.

Gặp từ không hiểu, cô lập tức đánh dấu một ký hiệu bên cạnh một cách nhẹ nhàng, rồi tra nghĩa bằng điện thoại.

Ánh đèn bàn trắng vàng phản chiếu trên mặt kính cửa sổ.

Cơn mưa ồn ào xối xả ngớt dần và ngừng lại trong sự tập trung và chăm chú vào trang sách của cô gái.

Đến khi Diệp Phục Thu rời mắt khỏi những trang sách hấp dẫn và nhìn vào điện thoại thì đã gần một giờ sáng.

Thời gian trôi nhanh như vậy sao?

Cô cầm ly nước lên, phát hiện đã cạn sạch, uống cũng nhiều hơn bình thường. Đối với người kém tiếng Anh như cô thì đọc tiểu thuyết bản gốc tiếng Anh đúng là hao tổn sức lực.

Diệp Phục Thu cầm ly nước ra khỏi phòng ngủ.

Biệt thự lúc rạng sáng yên tĩnh đến mức rơi một cây kim xuống đất cũng có thể vang vọng.

Đèn ở tầng một hầu như đã tắt hết, ấm đun nước và bình nước được đặt ngay trong phòng khách.

Cô gái mặc bộ đồ ngủ trắng bước xuống từng bước, vừa mới chạm vào ấm đun nước thì nghe thấy tiếng động từ tầng trên. Cô ngước lên nhìn, chẳng bao lâu sau cô lập tức nhìn thấy bóng dáng Kỳ Tỉnh xuất hiện theo tiếng bước chân.

Anh mặc áo ngủ ngắn tay và quần dài, từ từ đi xuống cầu thang, nhưng dường như tốc độ chậm hơn bình thường.

Giống như vẫn chưa tỉnh ngủ.

Diệp Phục Thu nhấp một ngụm nước, khẽ hỏi: “Tôi trực tiếp đánh dấu lên cuốn sách đó của anh có được không? Nhìn có vẻ rất quý…”

Kỳ Tỉnh vịn vào lan can đi xuống, mí mắt rũ xuống, bước chân không hề dừng lại.

Anh không trả lời cô, như thể mất đi thính giác.

Diệp Phục Thu nhíu mày.

Lại làm sao nữa, lại không thèm để ý đến cô.

Cứ thế, trong ánh mắt dõi theo của cô, Kỳ Tỉnh rũ mắt xuống, bước xuống từng bước, rẽ hướng và đi về phía bếp.

Bước chân anh rất vững, nhưng lại rất nhẹ. Không biết vì sao lại toát lên một cảm giác kỳ lạ đến khó tả.

Giống như …… một con rối mất đi linh hồn, bị một loại bùa chú kéo đi đến nơi nào đó.

Diệp Phục Thu siết chặt ly nước, cảm giác bất an càng lúc càng rõ rệt: “…Anh có nghe thấy không?”

Ánh trăng như lưỡi dao sắc bén màu trắng, chiếu xuống vùng đất sáng bóng này.

Kỳ Tỉnh bước từng bước dưới ánh trăng, dường như làn da của anh càng trắng hơn, trong suốt hơn, giống như một chiếc bình sứ mong manh, chỉ cần một chấn động nhẹ cũng có thể vỡ tan.

Bước chân của anh rất chậm, nhưng vì chân dài nên chỉ bước vài bước là đã vào bếp, sau đó không còn âm thanh nào nữa.

Ngón tay cô bất chợt run rẩy không kiểm soát, làm nước đổ ướt nửa người cô.

Diệp Phục Thu sực tỉnh, nhớ lại ánh mắt trống rỗng đáng sợ của Kỳ Tỉnh. Cô lập tức bật dậy, lao nhanh về phía bếp, gọi anh: “Anh sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Cô vươn tay bật đèn bếp lên.

“Tách” một tiếng, tiếng công tắc đèn vang lên, mọi hình ảnh đều đập vào mắt cô.

Ngay khoảnh khắc Kỳ Tỉnh giơ dao đâm vào cánh tay mình, Diệp Phục Thu trợn to mắt, bụm chặt miệng.

Xoẹt——

Âm thanh lưỡi dao cứa qua da thịt khiến sống lưng cô tê rần.

Máu đỏ sẫm lập tức trào ra, theo cánh tay anh nhỏ xuống sàn nhà.

Tí tách, tí tách.

Tiếng máu nhỏ xuống vang lên như tiếng nhịp tim cô rơi thẳng xuống vực sâu.

Chân Diệp Phục Thu mềm nhũn, cổ họng nghẹn lại vì sợ hãi. Nhưng không hiểu vì sao, cô lại bước từng bước tiến đến gần.

Chàng trai trước mặt đang tự làm hại mình, ánh mắt vẫn luôn trống rỗng mơ hồ. Sau đó, bị kích thích bởi cơn đau của da thịt, anh dần tỉnh lại từng chút, từng chút một.

Kỳ Tỉnh ngước mắt lên, lấy lại ý thức, nhưng dường như đã quá quen với chuyện này.

Anh tiện tay vứt con dao gọt trái cây vào bồn rửa, thở dài một cách mệt mỏi.

Vừa quay đầu lại thì Kỳ Tỉnh bất ngờ chạm phải ánh mắt hoảng loạn của cô.

Khoảnh khắc đó, có thứ gì đó trong không gian tĩnh lặng đột ngột vỡ tan——

Kỳ Tỉnh sững sờ, dần dần phủ đầy vẻ ngạc nhiên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trong một khoảnh khắc ngoài ý muốn, lớp ngụy trang và sự giả dối của linh hồn đã bị bóc trần.

Bản thân anh đã bại lộ trong đôi mắt đỏ hoe của cô gái trước mặt.





Để lại một bình luận