Chương 3: Về nhà – Khóa cửa làm gì?

Học kỳ này cô không còn tiết học nào, nhưng tối nay có một học giả nổi tiếng đến trường tổ chức buổi thuyết giảng. Trình Diên đã đặt chỗ trước, nhưng chuyện nhỏ thế này liệu anh có để tâm không?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nếu viện cớ đi nghe thuyết giảng để từ chối lời mời của anh, liệu có đang làm nghiêm trọng hóa vấn đề không.

Trong lòng do dự vài giây, cuối cùng cô vẫn lựa chọn nói thật: “Không, tôi có một buổi thuyết giảng học thuật…”

“Đổi lịch rồi.”

Gì cơ?

Cô bật điện thoại lên với vẻ hoài nghi và lướt vài cái.

Trong nhóm lớp được ghim trên cùng, lớp trưởng thông báo tin nhắn cách đây một giờ.

“Các bạn bè chiến hữu ơi, giáo sư Lý bận việc, buổi thuyết giảng đổi sang tối mai, mọi người đừng đi mà uổng công nha~”

Trình Diên: ……

Cô ngẩng mặt lên, nhìn qua chàng trai bên cạnh.

Trì Nghiễn Hành nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của cô, khóe môi hơi cong, trông có chút đáng yêu.

Giáo sư Lý – người tổ chức thuyết giảng, đã gọi điện cho anh từ chiều.

Xe dừng ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm của biệt thự, Trì Nghiễn Hành dẫn người vào phòng khách, anh bật hết tất cả đèn trong nhà rồi nói với Trình Diên: “Tối nay tôi không ngủ ở nhà, em lên tầng hai nghỉ ngơi, sáng mai tôi sẽ đến đón em.”

Hóa ra anh không định ngủ ở nhà.

Sau khi anh nói xong một câu, Trình Diên ngơ ngác đứng giữa phòng khách, khẽ gật đầu và trả lời, “Được”.

Trì Nghiễn Hành thực sự rời đi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Việc Trì Nghiễn Hành và Trình Diên kết hôn là kết quả do hai ông nội sắp đặt.

Năm xưa, hai ông cụ ở chung trong quân đội, tình đồng đội thời ấy vô cùng quý giá. Cả hai đã cùng chịu đói, chịu rét, trải qua không ít gian khổ, mười hai năm quân ngũ, nương tựa lẫn nhau kiên cường vượt qua tất cả.

Sau khi ông cụ nhà họ Trì xuất ngũ đã tiếp quản việc kinh doanh của gia đình. Đến đời Trì Nghiễn Hành, nhà họ Trì đã trở thành một trong những gia tộc danh giá bậc nhất ở Kinh Thị.

Theo lời người lớn trong nhà kể lại, năm đó để chăm sóc ông nội Trì bị bệnh, ông nội Trình phải chịu cảnh ăn không đủ no, nhường hết đồ ăn bổ dưỡng để bồi bổ cho ông ấy. Vì thế, ông nội Trình mắc bệnh dạ dày kéo dài nhiều năm.

Ông nội Trì áy náy vô cùng, nhiều lần đưa ông nội Trình đến bệnh viện lớn ở Kinh Thị để điều trị, chạy chữa khắp nơi tìm bác sĩ giỏi, nhưng tiếc rằng bệnh đã để lâu năm, cuối cùng không thể chữa khỏi hoàn toàn.

Sau khi ông nội Trình Diên qua đời, mỗi năm nhà họ Trì đều cử người đến viếng và gửi hoa.

Hôn ước này vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa giữa hai ông cụ, nhưng không ngờ ông cụ nhà họ Trì lại trọng tình trọng nghĩa đến thế. Sau khi ông nội Trình Diên qua đời, ông cụ nhà họ Trì đau lòng không thôi, quyết tâm phải chăm sóc Trình Diên thật tốt.

Sau khi Trì Nghiễn Hành rời đi, căn nhà rộng lớn chỉ còn lại một mình cô.

Trên giá để giày ở cửa ra vào có một đôi dép lông màu hồng nhạt.

Trình Diên bước tới và thay đôi giày thể thao trắng đã bị dính bẩn ra, đôi dép vừa khít cỡ chân của cô.

Nhìn một lượt, căn nhà này vừa sạch sẽ vừa sang trọng, nhưng chẳng hề có chút hơi ấm của con người, nói đây là căn nhà mẫu của trung tâm bất động sản chắc cũng có người tin.

Toàn bộ đồ nội thất đều được sắp xếp gọn gàng, khu bếp nhìn qua là biết chưa từng được sử dụng, có lẽ Trì Nghiễn Hành cũng không sống ở đây.

Trình Diên thở dài trong lòng, chắc anh cũng không hài lòng với hôn ước này.

Biệt thự có bốn tầng, thiết kế nội thất tối giản mà tinh tế, chủ yếu là tông màu đen, trắng, xám, điều này hơi khác với tưởng tượng của Tình Diên. Cô vốn nghĩ rằng những gia đình giàu sang như nhà họ Trì thì căn nhà cũng phải lộng lẫy xa hoa như cung điện.

Nhưng nghĩ đến gương mặt lạnh lùng như quan tài của Trì Nghiễn Hành, Trình Diên lại cảm thấy điều này hoàn toàn hợp lý.

Cô lê đôi dép lông màu hồng, đi vòng quanh phòng khách vài lần. Nền nhà lát gạch màu trắng sữa phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn trần thiết kế độc đáo, phía trước là cầu thang xoắn ốc lơ lửng, phía sau là cửa sổ kính sát đất, tạo nên không gian vừa lạnh lẽo vừa sang trọng.

Trình Diên cẩn thận bước lên tấm thảm màu be, cô nghĩ ngợi vài giây rồi quyết định chọn đi tắm rửa và ngủ một giấc thật ngon thay vì khám phá căn nhà vàng này.

Biệt thự được lắp hệ thống sưởi sàn, mỗi bước lên bậc thang cô đều thấy ấm áp. Lên đến tầng hai, cô ngay lập tức tìm được căn phòng ngủ chính lớn nhất.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô không dám ngủ trong phòng ngủ chính, vì vậy cô bước thêm vài bước, chọn cho mình một phòng khách vừa phải.

Vừa vào phòng, bước đầu tiên cô làm là vặn khóa cửa hai lần rồi khóa trái cửa.

Không đúng.

Căn nhà này dù gì cũng được coi là một nửa của cô, vậy cô khóa cửa để đề phòng ai chứ?

Bố trí trong phòng vẫn không có chút hơi ấm nào, nền trắng, tường trắng, đúng với phong cách nhất quán của Trì Nghiễn Hành.

Sau khi khóa cửa, trái tim căng thẳng của Trình Diên cũng thả lỏng một chút. Cô cởi dép, nhảy lên giường, dang tay dang chân thành hình chữ “大”, vùi đầu vào gối như một chú chim cút nhỏ, bắt đầu thu mình lại.

Điện thoại hiện vài tin nhắn, Trình Diên mở lên xem.

Trong nhóm nhỏ của ký túc xá “Tiểu đội cứu ông nội Hồ Lô Oa*”, các bạn cùng phòng vừa đăng vài bức ảnh cùng nhau đi ăn lẩu.

(*Hồ Lô Oa: là một phần trong bộ phim hoạt hình nổi tiếng của Trung Quốc, kể về bảy anh em có khả năng đặc biệt, cùng nhau chiến đấu để cứu ông nội bị bắt cóc của mình khỏi tay yêu quái.)

Cô bạn cùng phòng: @Trình Phong Tranh, cậu chưa về ký túc à? Bọn tớ gói cho cậu bánh đường đỏ và thịt chiên giòn nè~

A~ Thịt chiên giòn mà cô thích nhất!

Trình Diên vội trả lời: “Cảm ơn các bé yêu quý của tớ, nhà tớ có việc nên tối nay không về được, các cậu cứ ăn đi nhé!”

Bạn cùng phòng 1: Nếu là về nhà thì tha thứ cho cậu đấy.

Bạn cùng phòng 2: Nếu để bọn tớ phát hiện ra là cậu đi hú hí với trai lạ nào thì… hìhì~

Trình Diên trả lời qua loa vài câu rồi chuẩn bị đi tắm, ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng vấn đề là, tắm xong thì mặc gì đây?

Cô không mang đồ ngủ, giờ đi mua cũng không thể. Nằm bẹp ra một lúc, cuối cùng Trình Diên nhận ra rằng thu mình lại cũng không giải quyết được vấn đề.

Thế là cô leo xuống giường, mở tủ quần áo bên cạnh ra.

Tủ quần áo không trống rỗng như cô nghĩ, mà có vài bộ đồ ngủ được xếp gọn gàng, hai bộ màu trắng, hai bộ màu xám. Chất vải mềm mại, mượt mà, còn phảng phất mùi hoa oải hương.

Giống như chủ nhân căn nhà đã chuẩn bị sẵn từ trước vậy.

Cô không có thông tin liên lạc của Trì Nghiễn Hành, hai người thậm chí còn chưa kết bạn trên wechat, càng không thể gọi điện trực tiếp để hỏi anh: ‘Những bộ đồ ngủ này tôi có thể mặc không?”

Cuối cùng, Trình Diên mặt dày lấy ra một bộ đồ ngủ màu trắng, cô lật cổ áo lên xem, quả nhiên là size M. Còn mấy bộ màu xám kia, size lớn hơn nhiều, đến mức cô có thể mặc thành váy.

Thế là trong căn nhà xa lạ này, Trình Diên tắm rửa, mặc bộ đồ ngủ xa lạ, ngồi lên giường ngẩn người một lúc rồi bắt đầu khóc.

Những chuyện xảy ra ban ngày cô vẫn chưa kịp tiêu hóa, cô không biết ngày mai mình phải đi đâu.

Cô chỉ tình cờ nghe đồng nghiệp bàn tán rằng, nhân viên mới tên Lâm Khả là cháu gái của quản lý Phương. Nếu vậy, việc cô ta đột ngột gia nhập công ty và cướp mất cơ hội chuyển chính thức của cô cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng tại sao cô không có chỗ dựa?

Từ học hành đến công việc, cô luôn tự nhủ mình đã rất cố gắng, cô từng bước từng bước phấn đấu, thi đỗ vào trường Đại học tốt nhất, từ nhỏ đến lớn đều tin vào câu “Trời sẽ không phụ lòng người.”

Không phải bố mẹ cô không thương cô, chỉ là họ thương em trai hơn, ngay từ khi học tiểu học Trình Diên đã nhạy cảm nhận ra điều đó.

Dù không kết hôn với Trì Nghiễn Hành, cô cũng phải gả cho một người đàn ông xa lạ khác mà thôi.

Dường như, cô sinh ra chỉ để kết hôn liên minh.

Chiếc giường lớn mềm mại và thoải mái.

Những chuyện xảy ra ở công ty ban ngày vẫn chưa tiêu hóa được, giọng nói tức giận của Phương Vân cứ mãi vang lên trong đầu cô. Càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ lại càng cảm thấy bứt rứt. Có phải do cô nông nổi rồi đi chất vấn trực tiếp không?

Giờ thì hay rồi, có khi ngay cả khoản trợ cấp thực tập cô cũng không nhận được.

Trình Diên thật sự rất mệt mỏi, nhưng cô không dám khóc ướt gối. Cô đặt báo thức để dậy sớm vào ngày mai, tắt đèn trong phòng và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng giám đốc của công ty Lam Dịch.

Thư ký tay cầm một tập tài liệu, đứng bên cạnh với vẻ mặt lo lắng, thỉnh thoảng liếc nhìn hai người đang trò chuyện.

Trì Nghiễn Hành ngồi thản nhiên trên ghế sofa rồi rút ra một điếu thuốc. Tiếng bật lửa vang lên “Tách”,  ngọn lửa màu cam bùng lên, mùi khói thuốc lá lan tỏa.

Dưới ánh đèn sáng chói, bầu không khí trong văn phòng trở nên ngột ngạt.

“Sếp Trì, đúng là như vậy. Nhân viên mới của bộ phận Phiên dịch quả thực có chút quan hệ họ hàng với quản lý Phương. Nhưng tôi đã xem qua lý lịch của cô ta, là du học sinh tốt nghiệp từ một trường danh tiếng ở nước ngoài, hồ sơ cá nhân rất ấn tượng…”

Trì Nghiễn Hành nghiêng đầu, lạnh lùng lên tiếng: “Nên không cần phỏng vấn cũng có thể trực tiếp vào làm sao?”

Giám đốc nhân sự đã ngoài 40, bụng phệ, đứng trước vị tổng giám đốc trẻ tuổi với ánh mắt lạnh lùng, ông ta sợ đến mức không dám lên tiếng.

Ông ta lau mồ hôi trên trán, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi sếp Trì, thực sự xin lỗi, đây là sơ suất của bộ phận nhân sự chúng tôi, quá trình bàn giao thủ tục xảy ra vấn đề. Sau này chúng tôi nhất định sẽ chú ý hơn, tôi xin đảm bảo, tuyệt đối sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa!”

Nửa điếu thuốc đã cháy hết, Trì Nghiễn Hành mất kiên nhẫn, giọng nói không cho phép phản bác: “Người nên đi thì đi, người nên phạt thì phạt, nếu còn xảy ra chuyện như vậy, ông cũng không cần làm nữa.”

“Vâng vâng, tôi nhất định sẽ tuân thủ nghiêm ngặt quy định của công ty!” Người đàn ông gật đầu liên tục và nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Những người không liên quan rời đi, không gian trong văn phòng trở lại yên tĩnh, chỉ còn hai người Trì Nghiễn Hành và thư ký.

Thấy đã gần nửa đêm, thư ký thầm vui mừng vì cuối cùng sắp được tan làm, nhưng ngay sau đó, anh ấy nghe thấy mệnh lệnh tiếp theo của sếp.

“Bản hợp đồng nhờ luật sư soạn thảo mấy ngày trước thế nào rồi?”

Một câu hỏi bất ngờ.

Thư ký giật mình, vội vàng kích hoạt não bộ đang trong trạng thái chờ: “Đã chuẩn bị xong, sếp Trì.”

Anh ấy nhanh chóng lấy ra vài tờ hợp đồng đơn giản và đưa chúng bằng cả hai tay cùng với tập hồ sơ màu xanh lam.

Ngay lúc Trì Nghiễn Hành mở tập hồ sơ, anh ấy vô tình liếc nhìn.

Giấy trắng mực đen, rõ ràng ghi: “Thỏa thuận hôn nhân.”

Dương Hạo là thư ký đã theo Trì Nghiễn Hành nhiều năm, là người trung thực và có trách nhiệm, luôn tuân theo chỉ thị của sếp mà không bao giờ thắc mắc.

Anh ấy biết chuyện sếp kết hôn, nhưng ngày thứ hai sau khi làm thủ tục kết hôn, sếp đã đưa anh ấy bay sang châu Âu, đi một mạch mấy năm trời, dường như chưa từng có chút liên hệ gì với đối tượng kết hôn.

Cũng không biết cô gái đáng thương này là con nhà ai, nửa đời sau lại phải sống với một tảng băng thế này.

Dương Hạo khẽ thở dài trong lòng, sau đó thấy Trì Nghiễn Hành chỉ lướt mắt qua hợp đồng vài giây và hạ bút ký tên.

“Anh về nghỉ đi, ngày mai tôi nghỉ phép.”

“Được, sếp Trì.”

Chiếc đồng hồ báo thức cũ kĩ dường như cũng không quen với chiếc giường mới nên sáng sớm vẫn im lặng.

Mãi đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, Trình Diên mới bị đánh thức.

Cô mơ màng ngồi dậy, tóc vẫn rối bù, đôi mắt ngái ngủ lơ đãng nhìn xung quanh trong hai giây, dường như nhớ ra điều gì đó.

Hôm nay phải đến nhà ông nội của Trì Nghiễn Hành ăn cơm!

Nhìn điện thoại, đã 9 giờ rưỡi rồi!

Đầu ốc còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã hành động trước, cô vội vàng nhảy xuống giường, còn chưa kịp xỏ dép đã xoay khóa và mở cửa ra.

Đến giây cuối cùng trước khi cánh cửa mở ra, cô mới đột nhiên nhận ra điều không ổn——

Trì Nghiễn Hành đang cầm một tập hồ sơ màu xanh trên tay, anh mặc đồ thoải mái và giản dị, từ đầu tóc đến chân đều chỉn chu, sạch sẽ tươi tắn như thể chuẩn bị đi chụp ảnh tạp chí thời trang.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Lúc này, anh đang đứng trước cửa phòng dành cho khách, nhìn người vợ vừa ngủ dậy, tóc tai bù xù, chân trần.

Cô đứng trên tấm thảm lông cừu trắng, ngón chân hơi hồng lên, phía trên là bộ đồ ngủ rộng thùng thình, ngước lên nữa là đôi mắt đỏ hoe vì khóc, mí mắt sưng tấy như hai cái bánh bao nhỏ.

Một vài ký ức chợt ùa về.

Trì Nghiễn Hành nhớ đến lần đầu tiên gặp ông của Trình Diên. Ông cụ cười rạng rỡ, nói: “Cô gái nhà tôi từ nhỏ đã cư xử đúng mực, dịu dàng, đoan trang……”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Lúc này, tất cả sự giáo dục tinh anh và phong thái hoàn hảo của Trì Nghiễn Hành được thể hiện đến mức tuyệt đối. Anh kiềm chế toàn bộ sự ngạc nhiên và khó hiểu, chỉ nhướng mày, hỏi:

“Ở nhà ngủ mà cũng phải khóa cửa làm gì?”





Để lại một bình luận