Chương 3: Những thứ em khao khát và những việc em muốn làm

Bánh răng thời gian xoay chuyển, quay về mùa Hè 6 năm trước, ánh nắng chói chang khắp nơi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Mùa Hè năm nay thật kỳ lạ, không còn vẻ oi bức của những năm trước mà dùng ánh mặt trời chói chang nhất để thiêu đốt mặt đất, rồi tắt lịm khi hoàng hôn buông xuống, để lại cho vạn vật một khoảnh khắc thở dốc vào buổi tối, sau đó lại trở mình ập tới khi bình minh ló rạng.

Dù có bao nhiêu trận mưa đi chăng nữa cũng không thể xua tan được cái nắng nóng chói chang này.

Hiếm hoi lắm dự báo thời tiết mới chuẩn xác một lần, từ giữa trưa bầu trời thành phố Tân Dương đã phủ kín mây đen, cơn mưa như trút nước đổ xuống cùng với sấm chớp đùng đoàng.

Âm thanh ấy nuốt chửng cả tiếng ồn và không khí, trận mưa đến dữ dội và nhanh chóng, nhưng lại không hề báo cho thành phố phồn hoa này biết khi nào sẽ ngừng rơi.

……

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trong giới thượng lưu ở miền Bắc Tân Dương, không ai là không biết đến nhà họ Thẩm.

Nhà họ Thẩm vốn cũng đã đại diện cho một vài thứ mà không thể đo lường bằng tiền bạc đơn thuần.

Chẳng hạn như giáo dưỡng, tầm nhìn và huyết mạch.

Từ mấy đời trước nhà họ Thẩm đều là những thương nhân kinh doanh lương thiện, có cống hiến cho tổ quốc. Khác với những kẻ giàu xổi chỉ biết vơ vét lợi nhuận, nhà họ Thẩm là một danh gia vọng tộc đặt phong thái và khuôn phép lên hàng đầu.

Họ bên ngoại qua các đời nhà họ Thẩm đều là tinh hoa trong các ngành như Cầm, Kỳ, Thi, Họa, thậm chí cụ cố của thế hệ con cháu này còn là quý tộc Châu Âu.

Bởi vậy, người nhà họ Thẩm không phải là giới thượng lưu đơn thuần, mà là danh gia vọng tộc.

Mặc dù gần 10 năm nay, bên ngoài vẫn luôn bàn tán về việc sản nghiệp nhà họ Thẩm đang dần suy thoái, chờ đợi xem họ sa cơ thất thế vào một ngày nào đó. Thế nhưng chỉ cần người nhà họ Thẩm bước ra ngoài, thứ khí chất cao quý, đặc biệt cùng năng lực xuất chúng vẫn khiến rất nhiều người tự giác ngậm miệng, tự thấy hổ thẹn và không sánh bằng.

……

“Thẩm Viên à, cậu xem cậu đi, sau đợt huấn luyện quân sự năm nhất mà sao không thấy đen đi chút nào vậy, trông vẫn cứ trắng trẻo thế này~” Các quý cô lộng lẫy ôm lấy cánh tay cô gái ngồi giữa, nâng niu như thể đang sờ vào lụa là, cằn nhằn bằng giọng nũng nịu.

“Người ta sinh ra vốn da đã trắng rồi thì làm sao mà đen được, đâu có giống như cậu, rời xa thẩm mỹ là không sống nổi.”

“Cậu còn nói tôi, ai là người coi mũi tiêm trắng da như cơm bữa vậy hả?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Tôi thật sự ngưỡng mộ cậu đó, Thẩm Viên, chắc chắn bạn đại học của cậu ghen tị chết đi được?”

Thẩm Viên ngồi giữa bọn họ, cảm thấy đầu óc choáng váng vì mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Hai cánh tay đều bị người khác ôm chặt, hệt như một chú ngỗng non bị buộc trên vỉ nướng, trên mặt cô vẫn giữ nụ cười lịch sự không thay đổi, nhưng ánh mắt lại ngượng nghịu, có chút bối rối.

“Tôi cũng có đen đi chút mà……” Giọng đáp lại rất nhỏ, nhanh chóng bị tiếng loa của dàn KTV mà mấy cậu con trai bên cạnh đang hát hò nuốt chửng.

Một cô gái khoác vai cô, chiếc bông tai kim cương của Cartier lấp lánh ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn trần, cố gắng trở thành nhân vật chính nổi bật trong căn phòng họp mặt hơi tối này.

“Đừng khiêm tốn nữa mà, chị em chúng tôi ai mà không ngưỡng mộ cậu chứ.”

“Gia thế quá có tiếng tăm, người lại vừa xinh đẹp vừa tài hoa, giải thưởng Đại Đỉnh này cậu chỉ cần nói muốn là sẽ có ngay ấy mà.” Cô ta nhìn lướt qua những cô gái khác, nụ cười càng thâm sâu hơn, “Các cậu không biết đâu, trước khi lễ trao giải bắt đầu, từng vị giám khảo đều tự mình đến chào hỏi Viên Viên đấy.”

Mọi người hít một hơi sâu, cảm thán.

Nghe ra ẩn ý không mấy tốt đẹp trong lời nói này, nụ cười trên mặt Thẩm Viên chợt thay đổi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Sau khi thi đại học, cô đã tham gia cuộc thi thiết kế giải thưởng Đại Đỉnh, giải thưởng này là thứ mà mọi sinh viên đang theo học Nghệ thuật ở các cấp từ Trung học, Đại học, Thạc sĩ, Tiến sĩ đều khao khát.

Dù chỉ là giải thưởng xếp hạng thấp, nhưng có nó chắc chắn sẽ là một điểm nhấn rực rỡ trong hồ sơ của chính mình.

Không ai ngờ rằng, giải thưởng cao nhất ở hạng mục thanh niên tại giải thưởng Đại Đỉnh lần này, lại để cho một cô gái chưa vào Đại học giành được.

Sự việc này quá chấn động, những bạn học cùng trường trung học quý tộc và cùng phòng vẽ này, nhất quyết đòi tổ chức tiệc mừng cho cô. Thẩm Viên không từ chối được nên đã đồng ý, mặc dù cô không thân thiết lắm với những người này.

Ai ngờ đây lại là một Hồng Môn yến.

Thẩm Viên liếc mắt nhìn về phía cô gái đang ôm cô và thao thao bất tuyệt giả vờ vui mừng cho cô.

Cô ta là bạn học ở phòng vẽ, cũng là thí sinh tham gia giải thưởng Đại Đỉnh lần này, gia đình cũng được coi là giàu có.

Thẩm Viên ít nhiều cũng đoán được tại sao người này lại nói lời bóng gió như vậy.

Lúc đầu, cả hai đều khách sáo và khiêm tốn nói rằng quan trọng là được tham gia, nhưng cuối cùng người này phát hiện chỉ có mình cô ta là ‘quan trọng là được tham gia’, còn cô lại đứng trên sân khấu cầm giải thưởng.

Thẩm Viên thở dài trong lòng, gia thế không thể so được thì thôi đi, không ngờ ngay cả trong hội họa cũng thua kém. Cùng học ở phòng vẽ đắt giá nhất Tân Dương suốt 3 năm, đối phương không những chưa bao giờ vượt qua thành tích của cô, mà ngay cả khoa Nghệ thuật của Đại học Tân Dương cũng không đậu, tham gia giải Đại Đỉnh còn trở thành người lót đường.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô gật đầu.

Những người tâm địa hẹp hòi thì đương nhiên sẽ cảm thấy khó chịu.

Thẩm Viên nhẹ nhàng gỡ tay đối phương đang khoác trên vai mình ra, có chút hờn dỗi nhỏ, nói: “Chúng ta cũng không thân quen lắm, xét về lễ nghi, tốt hơn hết cậu nên gọi đúng tên tôi đi.”

“Không phải ai cũng có thể gọi tôi là Viên Viên đâu.” Cô dùng giọng điệu mềm mỏng nhất, nhưng lại nói lời cứng rắn nhất.

Sắc mặt cô gái đeo bông tai Cartier không được tốt, bàn tay bị gạt ra vẫn còn lửng lơ giữa không trung.

Mấy cô gái ngơ ngác nhìn nhau, nụ cười châm chọc ban đầu đều cứng đờ trên mặt.

Đúng lúc này, mấy cậu con trai đang uống rượu, hát hò và chơi trò chơi vui vẻ ở bên cạnh chen tới kéo người, “Đừng có ngồi nữa! Qua đây uống rượu đi!”

“Đúng đó, mấy cậu định biến chỗ này thành tiệm làm móng luôn hả!”

Trong giới này, nam nữ chơi rất thoáng, một khi đã vào cuộc thì ai cũng có thể khoác vai bá cổ nhau, cử chỉ quá thân mật.

Trong buổi tiệc hôm nay, có một công tử bột đã từng theo đuổi Thẩm Viên từ hồi cấp ba nhưng không thành.

Cậu ta cũng đi tới, mục đích rõ ràng là nhằm vào Thẩm Viên nhưng vừa lại gần, Thẩm Viên đã cảm nhận được mùi rượu khó chịu, khiến cô cau mày.

Cậu ta muốn mượn bầu không khí náo nhiệt và men rượu để tiến lên kéo tay cô, nhưng đã bị Thẩm Viên đoán trước, cô nhanh chân lùi lại một bước.

Khi đối phương định được đà lấn tới sáp lại gần, Thẩm Viên đứng dậy và kéo cô gái đeo bông tai Cartier, chiếc váy trắng tung bay vẽ ra một vòng cung trong không trung, “Điện thoại của tôi đâu, tôi muốn về.”

Cô gái đeo bông tai Cartier liếc nhìn gương mặt nhỏ bé có chút bồn chồn của Thẩm Viên, cười lạnh trong lòng rồi lớn tiếng: “Cậu nói gì, tôi nghe không rõ!”

“Điện thoại.” Lúc đầu không biết đây là Hồng Môn yến nên khi bọn họ nói tiệc tùng thường thu hết điện thoại, không ai được phép làm người cắm mặt vào điện thoại, Thẩm Viên đã ngoan ngoãn giao nộp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô đành phải cất cao giọng, nhưng làm sao giọng nói mềm mại của cô có thể hét to được, nên có chút run rẩy: “Trả điện thoại cho tôi, tôi muốn về nhà.”

“Không biết!” Cô gái đeo bông tai Cartier lắc đầu: “Không phải tôi lấy! Cậu đi hỏi người khác đi!”

Nói xong, cô ta vừa khoác vai một cậu công tử vừa hát hò đi mất.

Trước khi người con trai trước mặt kịp mở lời tán tỉnh tiếp theo, Thẩm Viên ôm lấy túi xách của mình, cực kỳ khó chịu liếc nhìn cậu ta một cái rồi nghiêng người rời khỏi phòng.

Dù có hơi hoảng sợ nhưng cô vẫn luôn giữ vững phong thái.

Chạy trốn cũng phải ngẩng cao đầu mà chạy!

Ra khỏi phòng riêng, tai cô lập tức được thanh tịnh, Thẩm Viên bước đi trên hành lang yên tĩnh của câu lạc bộ, đôi giày Mary Jane màu hồng nhung với đầu đen của Chanel giẫm trên sàn nhà, tạo ra âm thanh vang giòn như tiếng chuông va chạm.

Cô định tìm một nhân viên mượn điện thoại để gọi cho tài xế.

Điện thoại đối với cô cũng chỉ là phương tiện liên lạc, cho dù có vứt ở đây thì bọn họ cũng không dám dễ dàng bán điện thoại của người nhà họ Thẩm.

Sớm muộn gì cũng sẽ ngoan ngoãn mang tới trả lại thôi.

Cô vòng quanh hành lang một lúc, sau đó tiếng bước chân trong trẻo dừng lại.

Đi lâu như vậy, không thấy một nhân viên nào, cũng chẳng thấy khách hàng nào khác.

Đôi mắt hạnh tròn màu nâu của Thẩm Viên hơi nheo lại, bàn tay đỡ một bên khuôn mặt có chút ngưng trệ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Câu lạc bộ này chắc chắn là do gia đình cô gái đeo bông tai Cartier mở…… Sau khi họ bước vào, có lẽ tất cả nhân viên đã bị cho nghỉ hết rồi.

Vậy ra, đây là một Hồng Môn yến đã bị phong tỏa hoàn toàn sao?

Thẩm Viên đã hiểu rõ mọi chuyện, cô đứng lặng tại chỗ một lúc lâu.

Tóc mái mỏng manh khẽ rung rinh, khóe mắt cô hơi đỏ, khuôn mặt trắng nõn vì tức giận mà phồng lên.

Bọn họ dám làm như vậy sao.

Chắc bọn họ nghĩ trông cô như một chú chim cút nhỏ trên chảo nóng, chạy loạn khắp nơi nhưng không thoát ra được thì buồn cười lắm nhỉ.

Nực cười!

Ngước nhìn lên, cô thấy một căn phòng trước mặt ghi biển “Phòng Nhân Viên”.

Căn phòng này lại không khóa.

Có người ở trong không?

Thẩm Viên dùng lực ở tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra. Nó hơi nặng, sau khi cô lách người vào thì nó lại đóng sập lại một cách nặng nề.

Cửa vừa đóng lại, luồng khí trong không gian tạo thành một vòng lặp kín, cảm giác bí bách và chật chội bắt đầu dâng lên.

Thực ra căn phòng nhân viên này không nhỏ, còn có thiết kế phòng trong và phòng ngoài, nhưng đáng tiếc là chất đống quá nhiều đồ lặt vặt và hàng hóa, cô đứng bên trong luôn có cảm giác khó thở.

Cô bật đèn, không gian chỉ sáng lên một ánh sáng mờ nhạt—— Bóng đèn sắp hỏng rồi.

Vừa mới nhấc chân bước vào trong, định mở lời hỏi “Xin hỏi có ai ở đây không”, thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân lộn xộn và nặng nề, Thẩm Viên lập tức im bặt.

“Cô ta đi đâu rồi! Đã vào bẫy của tôi mà còn dám ngông cuồng như vậy, tức chết tôi mất.”

“Yên tâm đi, tất cả các cửa đều khóa hết rồi, cô ta chạy đi đâu được?”

“Khoan đã, bên trong cánh cửa này có ánh sáng.”

“Chìa khóa đâu, ai giữ chìa khóa?”

Lưng Thẩm Viên cứng đờ, không biết bọn họ muốn làm gì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ngay sau đó, ổ khóa cửa bỗng nhiên phát ra tiếng xoay vặn, vài giây sau, cửa lại không hề được mở ra.

Cô nhận ra điều gì đó thì quay người lại, dùng tay đập vào cánh cửa.

“Tôi khuyên các người đừng có làm bừa!”

Ánh mắt Thẩm Viên lóe lên sự sắc lạnh, “Các người nhất định sẽ phải hối hận.”

Những người bên ngoài cửa không hề do dự mà khóa ngược cánh cửa hai vòng. Sau đó cô nghe thấy những lời trêu chọc đầy ý vị của cô gái đeo bông tai Cartier và những cậu con trai khác.

“Chẳng phải Trần Thái Hòa vẫn luôn thích cô ta sao? Mau gọi cậu ta đến đây.”

Những cậu con trai khác cười: “Cẩn thận đừng có đùa quá trớn, cô gái này không biết điều đâu.”

Cảm giác bị đe dọa cuồn cuộn ập đến, nguy hiểm vô hình tràn ngập trong lòng cô.

Thẩm Viên lùi lại hai bước, đế giày Mary Jane tinh xảo ma sát với lớp bụi bẩn thô ráp trên mặt đất phát ra tiếng xào xạc. Cô quay người và chạy nhanh về phía căn phòng bên trong của phòng nhân viên.

Phòng trong và phòng ngoài chỉ cách nhau bằng một tấm rèm, bên trong tối om, chất đầy vật dụng linh tinh.

Xoạt——

Cô vén tấm rèm lên.

Ánh sáng từ bên ngoài rọi vào từ phía sau Thẩm Viên, ánh đèn không mấy rõ ràng chiếu dọc theo thân hình thon thả của cô gái, len lỏi vào những góc tối tăm phủ đầy bụi bặm.

Cô giữ nguyên động tác, đứng khựng lại, tầm mắt nhìn chằm chằm vào một điểm không xa.

Người, có người ở đây.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ở nơi sâu nhất của phòng chứa đồ, có một bóng đen khổng lồ bao trùm cả một khoảng, tụ lại ở đó.

Chàng trai có vóc dáng cao lớn, ngồi bệt ngửa cổ ra sau thả lỏng, đôi chân duỗi thẳng chiếm trọn khoảng trống tầm nhìn, bàn tay đặt bên cạnh hiện rõ đường nét cong đẹp mắt của các khớp xương dưới ánh sáng.

Cũng nhờ ánh sáng yếu ớt này, Thẩm Viên nhìn thấy vết rách ở khóe miệng anh và vết bầm tím hiện rõ trên cổ tay đã rỉ máu.

Bộ đồng phục nhân viên câu lạc bộ trên người anh đã lỏng lẻo, bị người ta xé rách toạc cả đường chỉ, dính đầy bụi bẩn, trông như vừa đánh nhau với rất nhiều người.

Trên người anh có một vẻ sa sút và âm u khó tả, chiếm giữ một góc khuất, giống như một con thú hoang đang trốn đi để liếm láp vết thương.

Cho đến khi tấm rèm phòng trong bị vén lên, ánh sáng xâm nhập vào, anh nhíu chặt lông mày, mở mắt ra nhưng lại bị ánh sáng làm chói mắt.

Đôi mắt một mí vô tình, mắt anh rất đen, khóe mắt sắc như lưỡi câu, động tác nheo mắt vô tình này để lộ vẻ gợi cảm lơ đãng.

Dường như ánh mắt đó đang nói: Khôn hồn thì cút ngay đi.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Thẩm Viên cảm thấy một cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng.

Anh đánh giá một cách lạnh lùng, yết hầu cuộn lên xuống.

Nửa khuôn mặt của Dịch Thận vẫn còn ẩn trong bóng tối, giống như một con sói đang rình rập trong rừng sâu, im lặng nhưng đầy vẻ xua đuổi.

Chỉ cần nhìn thêm một giây nữa thôi cũng khiến cô khẽ run rẩy.

Không thể lại gần nữa.

Người này không dễ chọc.

Mong muốn bắt chuyện của đối phương bị anh dọa sợ mà rút lại, Dịch Thận hài lòng nhắm mắt lại, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.

Thẩm Viên cố gắng lấy hết can đảm bước vào khu vực tối tăm này, tự mình tìm cách giải quyết.

Những người cố ý chơi khăm cô sắp quay lại rồi, liệu phòng nhân viên có lối ra nào không nhỉ?

Vừa nghĩ đến đây, bước chân thăm dò trong bóng tối của Thẩm Viên bước rộng hơn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đôi chân dài của chàng trai đang duỗi ra tùy tiện, cô bước hụt một chân, trực tiếp bị vấp ngã——

Thẩm Viên chưa kịp kêu lên thành tiếng, người đã ngã nhào vào một nơi ấm áp.

Cùng với tiếng rên rỉ ngẹn lại vì đau của Dịch Thận, hai người xa lạ bị buộc phải tiếp xúc thân mật.

Mặc dù va vào là cơ thể anh, nhưng Thẩm Viên vẫn bị ngã đau, hơi thở nặng nề của chàng trai phả vào mặt cô, khiến cô sợ hãi đến mức không dám cử động ngay lập tức.

Khoảng cách hơi thở đan xen nhau, họ lại một lần nữa nhìn nhau.

Dịch Thận nhíu chặt mày, nhịn đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra, giọng nói khàn đặc: “Cô được người khác thuê đến đè chết tôi sao?”

Thẩm Viên vẫn còn níu chặt cánh tay anh để làm điểm tựa, hoàn hồn lại thì rụt tay ra ngay, trên đầu ngón tay trắng nõn dính thêm vài vệt máu đỏ sẫm.

“……Cái này.”

Cô nhìn máu trên tay mình, giọng nói run rẩy.

Anh chăm chú nhìn người con gái đang cứng đờ vì sợ máu, ánh mắt tối tăm lại có một vẻ đậm đặc khó hiểu.

Mặc dù là cô có lỗi trước, nhưng mà……

Thẩm Viên bị ánh mắt đó thiêu đốt đến né tránh tầm mắt, nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng trách móc: “Trước hết, anh đừng nhìn tôi như thế.”

“Không ai nói với anh rằng, nhìn chằm chằm con gái như vậy rất bất lịch sự sao?”

“Thứ hai, anh đã làm tôi vấp ngã, nên phải xin lỗi tôi.”

Dịch Thận bật cười.

Anh kéo dài giọng, vẻ hư hỏng lười nhác: “Vậy cô ngã vào người tôi thì tính sao?”

Thẩm Viên: !!

Cô đỏ mặt vội vàng lùi lại mấy bước để giữ khoảng cách.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Máu của Dịch Thận dần khô lại trên các đường vân ngón tay cô.

Thẩm Viên chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đau giùm anh, cô rướn người tới, cẩn thận chạm vào cổ tay sưng tím của đối phương.

Ngón tay cô trắng như củ hành, mỏng manh, tạo nên sự tương phản với màu da khỏe khoắn ở cẳng tay rắn chắc của anh.

Cô chạm rất nhẹ, chỉ chấm một cái như đám mây lướt qua, ánh mắt hồn nhiên như chú nai con, “Chắc đau lắm nhỉ? Có cần tôi giúp gì không?”

Dịch Thận không phải không nghe thấy những tiếng động vừa nãy, anh cũng đoán được phần nào chuyện gì đang xảy ra.

Anh thấy thú vị.

Làm sao cô gái này lại nghĩ đến việc quan tâm người khác trước trong tình cảnh như thế này chứ?

“Không cần.” Dịch Thận nhắm mắt lại, rụt tay về.

Thẩm Viên có phong cách nói chuyện mang dấu ấn cá nhân rõ rệt, giọng mềm mại, nói chậm rãi, có nhịp điệu riêng của mình.

“Nếu chỉ nhắm mắt dưỡng thần thôi thì không thể chữa được vết thương ngoài đâu.”

Bất kể cô nói gì, cũng giống như đang ngỏ lời khuyên bảo tử tế.

“Anh có biết lối ra ở đâu không, anh có thể dẫn tôi ra ngoài không?”

“Anh gì ơi?”

“Xin hỏi, anh chết rồi sao?”

Nếu chưa chết thì trả lời tôi đi chứ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thẩm Viên hơi sốt ruột, cô quỳ gối trên sàn nhà, trườn người về phía trước một cách mạnh dạn.

“Bộp!”

Anh đột ngột nắm chặt lấy cổ tay Thẩm Viên.

Dịch Thận mất kiên nhẫn, ánh mắt mệt mỏi rũ xuống, tăng thêm lực bóp cổ tay cô, như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

“Tin tôi quăng cô ra ngoài không?”

Đại tiểu thư Thẩm Viên sắp khóc đến nơi: Anh dám!

Giây tiếp theo, chàng trai trước mặt chỉ dùng một tay kéo cánh tay cô, không nói lời nào nhấc bổng cô gái đứng dậy khỏi mặt đất.

Cô không giữ vững được, lao về phía trước.

Mùi hương thanh mát lẫn chút mùi sắt gỉ trên người anh ập tới.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tầm nhìn của cô bị bao trùm bởi một mảng tối.

Hô hấp của Thẩm Viên tạm ngưng.







Để lại một bình luận