Chương 3: Chờ cô đã lâu

Úc Thanh ngủ không ngon vào ban đêm, thức dậy khi trời mờ sáng và ra sân vận động chạy ba vòng. Sau đó, đi đến nhà ăn mua bánh bao, đi ngang qua cầu vượt trong khuôn viên trường, cô lại nghĩ đến việc trưa nay phải dùng bữa với một người đàn ông xa lạ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Mỗi lần có những cuộc gặp mặt như vậy là Úc Thanh lại cảm thấy lo lắng. Cô luôn nghĩ phải thể hiện như thế nào mới tốt. Nhưng việc nghĩ đi nghĩ lại về một câu hỏi mà cô không có câu trả lời, chỉ khiến bản thân cô thêm bất an, mất ngủ, ăn không ngon miệng và muốn trốn tránh cuộc sống.

Hơn nữa, 28 tuổi……

Liệu họ có thể nói chuyện với nhau không?

Trong lúc đang bối rối.

Mẹ của Úc Thanh gọi điện cho cô, nên cô dừng lại bên đường, lặng lẽ nghe máy.

Giọng của Cừu Tâm rất nhỏ, Úc Thanh biết ngay mẹ mình lại trốn vào một góc nào đó để gọi điện cho cô.

Cừu Tâm nói: “Tiểu Thanh, tiền sinh hoạt tháng này có thể đưa trễ cho con một chút. Em trai con sốt đi sốt lại mấy lần, phải nhập viện nên hơi tốn tiền.”

Úc Thanh nhìn đôi giày thể thao trên chân mua từ hai năm trước, bây giờ đã bạc màu vì giặt nhiều lần. Nhưng trong lòng cô không có cảm xúc gì, bởi cô đã quen với những lời này của mẹ. Cô cũng biết tiền sinh hoạt không chỉ bị trễ mà còn giảm đi một nửa so với số tiền bà ấy đã hứa. Hơn nữa, tháng này đã qua được một nửa, có lẽ cô sẽ chẳng nhận được đồng nào, vì mẹ cô từng nói rằng bà ấy chỉ hỗ trợ tiền sinh hoạt cho cô đến cuối năm nay thôi.

Dù Cừu Tâm muốn cho thì chồng bà ấy cũng sẽ không đồng ý. Gia đình họ vốn dĩ cũng không dư dả, hai đứa con ở nhà lại cần chi tiêu đủ thứ.

“Con không vội đâu mẹ.” Úc Thanh thở dài một cách nặng nề, cô không thể cố tỏ ra là mình ổn được nữa.

Nghe con gái nói vậy, tâm trạng Cừu Tâm trở nên dễ chịu hơn: “Vậy thì tốt, hôm nào về nhà ăn cơm nhé.”

“Không được đâu mẹ ạ.” Úc Thanh nhanh chóng từ chối, sợ Cừu Tâm nhận ra sự miễn cưỡng của mình. Cô nói thêm: “Dạo này con bận lắm.”

Cừu Tâm bật cười: “Mẹ đúng là hay quên, năm sau con tốt nghiệp rồi nên bận là bình thường.”

“Mẹ, nếu không có chuyện gì nữa thì con cúp máy đây.” Úc Thanh không dám để cuộc gọi kéo dài thêm. Từ khi mẹ tái hôn, chồng hiện tại của bà ấy đã tỏ rõ thái độ rằng ngoài những dịp Tết ra, trừ khi không còn chỗ để đi, cô mới được phép về nhà họ. Còn những lần khác mẹ liên lạc với cô, nếu bị ông ấy phát hiện thì hai người sẽ cãi nhau to.

Chú Quách cảm thấy nuôi hai đứa trẻ cũng không dễ dàng gì, mà Úc Thanh đã là người trưởng thành nên có khả năng tự kiếm tiền. Ông ấy còn nói rằng sinh viên có rất nhiều công việc làm thêm, Úc Thanh có thể đi tìm việc làm đi, ít nhất cũng phải giúp gia đình giảm bớt gánh nặng. Nhưng họ đều quên mất rằng Úc Thanh có một khoản tiền sinh hoạt cố định mà Úc Kinh Chí gửi cho Cừu Tâm là để cho cô.

Úc Thanh không biết chính xác khoản tiền đó là bao nhiêu, nhưng…… Từ cách nói chuyện của Úc Kinh Chí, cô đoán nó đủ để cô sống thoải mái trong những năm đại học mà không cần vất vả đi làm thêm.

Trước khi cúp máy, Cừu Tâm nghiêm túc nói với cô: “Tiểu Thanh, con không được tự ý đi gặp bố con đâu đấy!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh không trả lời ngay. Hôm qua, cô vừa ăn bữa cơm nhà với ông ấy nên cô không nỡ nói lời trái lương tâm.

Cừu Tâm lập tức bật khóc: “Tiểu Thanh, ông ta không phải là người tốt. Ông ta tâm địa cực kỳ xấu xa. Nếu con nhận lấy lòng tốt của ông ta thì sau này ông ta sẽ giành con khỏi tay mẹ mất.”

Nghe mẹ khóc, phản xạ của Úc Thanh là nhớ lại những lần bà ấy phát bệnh. Cô đành thỏa hiệp: “Con biết rồi, con không liên lạc với ông ấy đâu.”

Lúc này, Cừu Tâm mới ngừng khóc: “Vậy thì tốt. Chờ đến Tết, con về nhà thì mẹ sẽ làm món ngon cho con ăn!”

Tết sao……

Úc Thanh mỉm cười giễu bản thân, nhưng cô không hề muốn ăn Tết với gia đình họ chút nào.

Cúp điện thoại, Úc Thanh kéo mũ áo khoác lên, sau khi mua bữa sáng xong thì chậm rãi quay về ký túc xá.

Vừa đẩy cửa vào phòng là ủy viên phụ trách sinh hoạt Lỗ Kiều Kiều đã vẫy tay gọi cô: “Tiểu Thanh, lại đây ký tên xác nhận thông tin cá nhân một chút.”

Nhìn thấy Lỗ Kiều Kiều xuất hiện trong phòng mình, Úc Thanh lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lỗ Kiều Kiều đặt tờ giấy trên bàn cạnh cửa của Úc Thanh, chỉ vào chỗ trống: “Thủ tục hỗ trợ học phí của cậu vừa hoàn tất, cậu ký tên xác nhận đi.”

Đây là năm thứ ba Úc Thanh ký, mỗi năm một lần. Không cần Lỗ Kiều Kiều giải thích nhiều, cô đã điền tên mình vào sau khi kiểm tra thông tin cá nhân.

Nhìn Úc Thanh ký tên, Lỗ Kiều Kiều thở dài ngưỡng mộ: “Năm đó tớ cũng đăng ký học bổng này, tiếc là không được chọn, sau cùng còn phải vay vốn sinh viên.”

Hầu hết sinh viên khi vào đại học đều đăng ký vay vốn học tập. Một số người may mắn được các mạnh thường quân tài trợ học phí, nhưng không phải ai cũng được chọn. Gia đình những người được chọn thường rất khó khăn, thậm chí là đặc biệt khó khăn.

Úc Thanh được chọn, trong lòng cảm kích nhưng cũng không tránh khỏi suy nghĩ——Gia đình mình tệ đến vậy sao.

Suy nghĩ thừa thôi, cô làm gì có gia đình đâu. Gia đình cô đã tan vỡ ngay từ khi năm 12 tuổi.

Úc Thanh không giỏi nói chuyện về những chủ đề này. Xong việc, cô đưa giấy tờ lại: “Gửi cậu này. Cảm ơn.”

Cô gái trước mặt rất xinh đẹp, nhưng tính tình có vẻ cứng ngắt. Lỗ Kiều Kiều nhìn cô thêm vài lần thì cô lập tức nghiêng đầu đi chỗ khác, không muốn đối mặt với của cô ấy.

Úc Thanh có vẻ đẹp mà mắt thường có thể thấy. Cô có cốt cách mỹ nhân, gương mặt toát lên vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, đường nét ngũ quan hài hòa, mang nét đẹp trí thức và đoan trang đúng kiểu của người con gái phương Đông. Thế nhưng, khi cô cử động lại có sự trái ngược rõ rệt, có chút ngây ngô, tạo nên nét đáng yêu đặc biệt từ sự tương phản ấy. Trong ảnh, Úc Thanh cũng vô cùng xinh đẹp, cũng là ảnh thẻ một inch chụp lúc nhập học của cô đã bị ai đó đăng lên tường kèm theo lời tỏ tình. Ngày sau khi thông tin cá nhân của cô bị lộ, trong ngày hôm đó mà đã có hàng trăm người gửi yêu cầu kết bạn với Úc Thanh qua QQ. Nhưng là người đẹp không thích giao tiếp, nên từ chối tất cả và độc thân đến giờ.

“Xong rồi! Tớ đi đây.” Lỗ Kiều Kiều nhìn đến mức mặt Úc Thanh hơi đỏ lên, sau đó cô ấy mới mỉm cười nhận giấy tờ rồi rời đi.

Úc Thanh kéo rèm bàn học xuống, bật máy tính và phần mềm vẽ để tiếp tục hoàn thành bản thảo truyện tranh còn một nữa từ đêm qua.

Úc Thanh học chuyên ngành Quản Lý Hành Chính, việc vẽ tranh chỉ đơn giản là do tình cờ cô phát hiện ra trên mạng có công việc tìm người vẽ tranh, thù lao rất lớn. Do thiếu tiền nên cô bắt đầu nhận vẽ nhân vật, kế đến có một studio chủ động tìm đến hợp tác, toàn bộ trao đổi đều trực tuyến, điều này khiến cho Úc Thanh cảm thấy an toàn tuyệt đối.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh không thích tiếp xúc với quá nhiều người, mà lại vô tình tiếp xúc với truyện tranh. Cô được học vẽ từ nhỏ, nhưng sau đó gia đình không còn đủ tiền cho cô học lớp luyện vẽ nữa nên cô tự học một mình.

Trước đây không lâu, cô còn làm trợ lý ở một phòng tranh, cũng là vì muốn học hỏi thêm , nên cô đã nghĩ đủ mọi cách để nỗ lực cho niềm đam mê của mình. Đáng tiếc là cô cứ nghĩ công việc này lâu hơn, cô thật sự rất thích ông chủ phòng tranh là một người rất tốt bụng, luôn truyền đạt cho cô rất nhiều kiến thức chuyên môn, không chê bai và luôn khuyến khích cô học hỏi thêm.

Úc Thanh bận rộn đến 10 giờ thì nhận được cuộc gọi từ Úc Kinh Chí. Giọng ông ấy rất vội vã: “Tiểu Thanh à, đối phương có việc gấp nên không đến được rồi.”

Nghe vậy, tâm trạng của Úc Thanh bỗng chốc như được ánh sáng mặt trời xua tan mây mù.

Nhưng Úc Kinh Chí lại tiếp tục: “Bố sẽ gửi wechat của thằng bé cho con, con kết bạn với thằng bé nhé. Thằng bé sẽ hẹn lại thời gian và địa điểm với con.”

Bầu trời trong xanh chưa kịp kéo dài ba giây lại nổi sấm chớp, còn cô phải lưu phương thức liên lạc, Úc Thanh cảm thấy buồn bực.

Úc Thanh đã đồng ý, không còn cách nào: “Con biết rồi bố. Con sẽ kết bạn với anh ấy.”

Úc Kinh Chí ngập ngừng: “Tiểu Thanh à, trước đây bố nói chỉ lo cho con đến năm nay. Nhưng bố nghĩ con còn chưa tốt nghiệp nên bố sẽ bàn lại với mẹ con, ít nhất là bố sẽ lo cho đến khi con học xong đại học mới thôi.”

Mắt Úc Thanh lập tức đỏ hoe, cô cũng biết rằng Cừu Tâm sẽ không đồng ý đâu. Trước đây, bà ấy không có cách nào tự lo cho cuộc sống, nên bà ấy mới phải chấp nhận. Nhưng giờ, bà ấy đã có một gia đình hạnh phúc, trước mặt Úc Kinh Chí thì chắc chắn bà ấy sẽ đứng thẳng lưng, không nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào từ ông ấy. Ngay cả học phí đại học của cô, bà ấy cũng kiên quyết bắt Úc Thanh phải đi vay, không được để Úc Kinh Chí nhúng tay vào. Hơn nữa, chú Quách cũng không muốn Cừu Tâm có bất kỳ liên lạc nào với chồng cũ.

“Không cần đâu bố. Cứ như vậy đi.” Úc Thanh cố gắng rất lâu nhưng không thốt lên nổi một câu “Con vẫn ổn”, thực sự thì cô còn quá trẻ, chưa nhìn thấu được những chuyện này.

Úc Kinh Chí: “Được, được, cứ theo ý con, nếu có chuyện gì thì nói với bố nhé.”

Úc Thanh nghẹn ngào như có thứ gì mắc trong cổ họng, chỉ đáp lại một tiếng “Vâng” đầy uể oải.

Quyết định của cô…… Thật ra cũng chẳng quan trọng, cô cũng chẳng cần phải có quyết định gì khác.

Cúp điện thoại, Úc Thanh tiếp tục vẽ, cố gắng quên đi cuộc gọi vừa rồi.

Wechat hiện lên  một dấu chấm đỏ để thông báo bạn mới.

「Bạn mới ‘Wen.ZX’ được đề xuất kết bạn từ lời giới thiệu của Úc Kinh Chí.」

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Có một dòng tin nhắn kèm theo:

「Xin lỗi cô Úc, tôi thất lễ rồi. Đáng ra tôi phải chủ động kết bạn với em mới phải.」

Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng lời nhắn đầy lịch sự này lại khiến Úc Thanh cảm thấy cực kỳ an tâm.

Cô không thích giao tiếp, mọi người càng lịch sự, khách sáo thì cô càng thấy an tâm, không cần hiểu con người họ thế nào, nhưng họ không hỏi câu hỏi tế nhị, khiến cô thoải mái hơn khi giao tiếp.

Úc Thanh thích sự lễ phép mang lại cảm giác an toàn, giống như lời nhắn vừa rồi.

Úc Thanh chấp nhận kết bạn.

Wen.ZX:【Chào cô Úc, thật sự rất xin lỗi vì đã tùy tiện thay đổi thời gian gặp mặt. Nếu em không phiền thì chúng ta có thể hẹn lại một thời gian khác.】

Úc Thanh:【Không sao, bố tôi nói rằng anh có việc gấp, tôi hiểu mà. Gặp lúc nào cũng được, anh cứ quyết định thời gian đi.】

Wen.ZX:【Bảy giờ tối nay ở quán bar ngoài trời ở Kinh Giang nhé.】

【Vì cuộc họp kéo dài đến 6 giờ, sau đó tôi có một buổi tiếp khách tại đó. Hy vọng em không phiền khi phải chọn một địa điểm thiếu lịch sự như vậy.】

Đọc xong dòng tin nhắn này, Úc Thanh cảm thấy cách nói chuyện của đối phương mang phong cách dịch từ văn học Anh-Mỹ, kiểu như “Ồ, thưa quý cô”, “Ôi, thượng đế của tôi” hay “Thưa quý bà xinh đẹp, tôi thật lòng xin lỗi vì điều này”.

Úc Thanh nhắn lại một chữ “Được”, rồi không trò chuyện thêm nữa vì đối phương còn bận họp.

Cả ngày hôm nay, Úc Thanh ở trong ký túc xá vẽ tranh, cuối cùng cô cũng tô xong màu và dự định ngày mai sẽ chỉnh sửa lại trước khi đăng tải. Từ lần cập nhật trước đến giờ cũng đã nửa tháng trôi qua, nếu tiếp tục trễ thêm nữa thì cô thật sự lo rằng độc giả sẽ gửi dao đến nhà mình.

Sáu giờ chiều, Úc Thanh thay chiếc áo khoác bông màu hồng nhạt mới nhất trong tủ quần áo. Cô không trang điểm đậm, chỉ kẻ chân mày và thoa son môi màu nhạt, nhìn giống trang điểm tự nhiên.

Cô đi tàu điện ngầm đến quán bar ở Kinh Giang, vừa đúng 7 giờ.

Vào mùa Đông ở Kinh Bắc thì trời tối rất nhanh, ánh đèn neon trên phố đã sáng rực cả một vùng, khiến khu phố như không ngủ đang chào đón bình minh.

Bảy giờ vẫn còn sớm nên chỉ có lác đác vài người ở trên đường, điều đó cũng khiến Úc Thanh bớt lo lắng và mạnh dạn bước về phía điểm hẹn.

Đi đến quầy bar ngoài trời phía sau quán bar, cô nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa và cầm điện thoại nói chuyện, khiến cô ngẩn người.

——Ôn Trạch Tự?!

Đối tượng xem mắt của cô là Ôn Trạch Tự?

Con trai của bác Ôn, người có tên wechat là Wen.ZX. Úc Thanh nhanh chóng chấp nhận sự thật này, tim đập thình thịch, nhưng không biết vì kích động hay vì hồi hộp, hoặc không lý nào cả, cô chỉ biết rằng cảm thấy trống rỗng. Trắng bệch để hình dung hình tượng cô.

Ôn Trạch Tự nghiêng người, mặc khoác áo măng tô đen, bên trong là bộ vest lịch sự, tay anh cầm ly rượu, các khớp xương rõ ràng, ngón tay siết chặt ly đến mức đầu ngón tay tái nhợt, giống như đang kìm nén cảm xúc. Gương mặt của anh thiếu kiên nhẫn, nhưng rất kiềm chế, chỉ trong khoảnh khắc thì sẽ không phát hiện vui buồn trên mặt anh, nếu không chăm chú quan sát sẽ không phát hiện ra. Biểu cảm anh khôi phục như trước, vẫn là một quý ông phong độ, lịch lãm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Có lẽ anh vừa tan làm từ Bộ Ngoại giao, nên mặc chiếc áo măng tô trên người và phong thái đặc trưng của một nhà ngoại giao, thật khó để có thể phớt lờ anh.

Úc Thanh tiến đến gần hơn, chẳng rõ tâm trạng của mình như thế nào. Có thể nhìn thấy cô đang đi lễ chùa vậy, cuối đầu từng bước , như cầu xin với thần Phật phù hộ cô, phù hộ cái gì?

Nghĩ không ra.

Bây giờ, chỉ mong thần Phật gặp cô được một lần.

Ôn Trạch Tự không kiềm chế được, trả lời bằng giọng thản nhiên, giống như cơn gió xuân mang mạnh mẽ, nói: “Bà đừng sắp xếp gì nữa. Cháu tự có kế hoạch.”

Đầu dây bên kia là một giọng phụ nữ quyết đoán: “Con gái họ Phong tại sao không thể? Hai nhà chúng ta vốn dĩ đã thân thiết mấy đời, lại cùng sống trong một khu. Hiểu rõ nhau như vậy rất tốt mà.”

Ôn Trạch Tự nới lỏng cà vạt: “Chuyện này sẽ khiến Phong Diên cảm thấy phiền phức đấy.”

Lúc này, Úc Thanh đã đến bên cạnh bàn, Ôn Trạch Tự ngẩng đầu nhìn cô, một cách tự nhiên, đôi mắt của anh khi chạm phải ánh nhìn của cô, lập tức trở nên dịu dàng và ấm áp.

Như thể anh đã chờ cô từ lâu.

Anh đứng dậy, nói vài câu ngắn gọn với người phụ nữ bên kia rồi cúp máy một cách dứt khoát.

Giọng nói của anh nhẹ nhàng, dễ chịu như dòng suối róc rách dưới ánh mặt trời chói chang.

Anh nói: “Cô Úc Thanh, mời cô ngồi.”

Úc Thanh ngạc nhiên, sao anh biết tên cô? Rõ ràng cô chưa chính thức giới thiệu mà.







Để lại một bình luận