Trở lại trường học vào Thứ Hai thì lớp 11 bất ngờ lan truyền hai tin sốc.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Tin đầu tiên là Phó Minh Tễ và Vưu Tuyết Kim đột nhiên đi học trở lại đã thu hút nhiều sự chú ý, tin thứ hai thì……Là một tin đồn về sự yêu sớm.
“Nghe chưa? Hình như Nghê Dạng đang yêu đương với Hứa Văn Châu.”
“Ai nói vậy?”
“Mọi người đều nói như thế, Nghê Dạng và Hứa Văn Châu còn hẹn hò vào cuối tuần nữa.”
Cảnh Nghê Dạng và Hứa Văn Châu đang chờ xe bên ngoài trung tâm thương mại đã bị một học sinh cùng trường nhìn thấy. Qua sự truyền tai đồn thổi, câu chuyện trở nên chân thực hơn, như thể tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến cảnh họ thân mật.
Vậy là không ngừng có những “Người trong cuộc” xuất hiện: “Thật ra có lần tôi cũng thấy Hứa Văn Châu lên xe sang của Nghê Dạng.”
Người nghe xoa miệng kêu lên: “Wow, sốc thật chứ.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Không phải Nghê Dạng thích Phó Minh Tễ sao?”
“Thành thật mà nói, Hứa Văn Châu cũng đẹp trai, tiếc rằng lại là một ‘cậu bạn cà lăm’.”
“Nghe nói gia đình cậu ấy rất nghèo, sao Nghê Dạng có thể thích cậu ấy được?”
“Một cậu học sinh giỏi giống như Hứa Văn Châu thì cũng rất có sức hấp dẫn. Khó trách Nghê Dạng luôn kêu cậu ấy giải bài cho mình, còn không cho phép cậu ấy giải cho người khác, hóa ra là ghen.”
Có người nghĩ rằng Nghê Dạng có tính cách xấu sẽ khiến Hứa Văn Châu bị ảnh hưởng; Cũng có người cho rằng sự chênh lệch giữa Hứa Văn Châu và Nghê Dạng quá lớn, thật sự là mơ tưởng.
Tưởng rằng chỉ là một chuyện nhỏ, không ngờ vài ngày sau, tin tức về mối quan hệ giữa Hứa Văn Châu và Nghê Dạng đột nhiên lan rộng khắp cả khối. Cuối cùng, hai nhân vật chính trong câu chuyện bị gọi đến văn phòng để nói chuyện.
Nghê Dạng thoải mái dựa vào mép bàn với vẻ không quan tâm, giáo viên chủ nhiệm không thể làm gì cô nên chuyển sự chú ý sang Hứa Văn Châu: “Gần đây trong lớp đang nói về việc hai em yêu sớm, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Hiểu lầm ạ.” Hứa Văn Châu tích chữ như vàng nói.
“Không có lửa sao có khói, dù là hiểu lầm, chắc chắn cũng phải có lý do đúng không?”
“Cô Đàm.” Nghê Dạng cắt ngang lời nói của cô: “Nghe nói chức danh giáo viên xuất sắc mà cô được trao hồi học kỳ trước là nhờ vào quan hệ.”
Giáo viên chủ nhiệm há hốc mồm, liếc nhìn xung quanh, sợ rằng lời đồn vô căn cứ này sẽ bị người khác nghe thấy: “Em nghe ai nói vậy, không có chuyện đó.”
Người gây ra nguyên nhân rắc rối này là Nghê Dạng khoanh tay ôm ngực, trên mặt mang nụ cười nhàn nhã như đang xem kịch: “Đúng rồi, em chỉ nói bừa thôi.”
Giáo viên chủ nhiệm thở hổn hển, mặt mày cứng lại: “Các em đã mười bảy, mười tám tuổi rồi, còn không rõ cái gì đùa được, cái gì không đùa được sao?”
Nghê Dạng phản bác lại câu hỏi của cô bằng cách rập khuôn: “Các thầy cô cũng đã ba, bốn mươi tuổi rồi, còn không phân rõ lời đồn nào là thật, lời đồn nào là giả nữa ạ?”
“Nghê Dạng!” Giáo viên chủ nhiệm quát “Rốt cuộc em có biết tôn sư trọng đạo không?”
“Em đã đứng ở đây rồi, cô cảm thấy như thế nào ạ?”
Khóe miệng chủ nhiệm lớp giật giật, vẻ mặt thiếu chút nữa không không chế được, nghiêng đầu sang một bên, liên tục xua tay: “Được rồi, được rồi, các em về phòng học đi.”
Với tính tình kiêu ngạo như vậy, nếu thực sự là yêu sớm chắc chắn sẽ không biết cách che giấu.
Nghê Dạng khẽ nhún vai, liếc mắt nhìn Hứa Văn Châu ở bên cạnh rồi ung dung bước ra khỏi văn phòng.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Cô Đàm.” Hứa Văn Châu lại làm sáng tỏ: “Chúng em không yêu sớm, hy vọng cô sẽ ngăn bọn họ, lén bàn tán.”
Đối mặt với chính học sinh mà mình tận tâm bồi dưỡng, sắc mặt chủ nhiệm lớp dịu đi: “Cô vẫn luôn tin tưởng các em, yên tâm đi, nhà trường sẽ có biện pháp cần thiết, đừng để chuyện tin đồn ảnh hưởng đến việc học của các em.”
Hứa Văn Châu cụp mắt xuống: “Sẽ không.”
Sẽ không ảnh hưởng đến việc học, chỉ là không muốn Nghê Dạng trở thành đề tài bàn tán của người khác.
Giáo viên chủ nhiệm không hiểu những dòng suy nghĩ trong lòng anh, càng thêm cảm mến thái độ học tập kiên định của anh: “Vậy tìm một học sinh khác đổi chỗ với em nhé?”
Hứa Văn Châu ngẩng đầu lên.
……
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Ngoài văn phòng, Trình Thụy Tuyết và Tôn Dục đang đợi ở hành lang, thấy Nghê Dạng ra ngoài bèn tiến lên hỏi: “Cô Đàm không làm khó cậu chứ?”
Nghê Dạng xua tay, vẻ mặt ung dung nhàn nhã: “Cậu nên hỏi, tớ có làm khó cô ấy không chứ.”
Trình Thụy Tuyết thở phào: “Mấy người đó thật quá đáng, rõ ràng hôm đó chúng ta đi chơi cùng nhau, vậy mà lại nói hai người hẹn hò riêng.”
Tôn Dục gật đầu đồng tình, bất ngờ hỏi: “Sao cậu không giải thích?”
“Có cần thiết không?” Nghê Dạng nhướng mày, thuận miệng đáp: “Cũng chẳng phải là thật.”
Trình Thụy Tuyết than thở: “Tớ thấy cậu với Hứa Văn Châu qua lại cũng khá thân thiết đấy, tưởng trái tim của cậu bị lay chuyển rồi.”
Nghê Dạng cười lớn, sải bước đi phóng khoáng giữa hai người: “Nói gì vậy chứ?”
Bọn họ không hề e dè, toàn bộ cuộc trò chuyện đều lọt vào tai của Hứa Văn Châu.
Những sóng gió cuồn cuộn trong cuộc đời anh, đối với Nghê Dạng cũng chỉ như một hồi râu ria không quan trọng.
Bởi vì hai nhân vật chính trong câu chuyện rất nổi tiếng ở trường, nên chẳng bao lâu sau nhà trường tổ chức một buổi họp học sinh, đặc biệt nhắc đến việc cấm yêu sớm và việc phát tán tin đồn sai sự thật.
Đội ngũ tan rã, những cuộc bàn luận về Nghê Dạng và Hứa Văn Châu cũng dần dần biến mất.
Nghê Dạng và Trình Thụy Tuyết cười nói quay trở lại lớp, phát hiện Hứa Văn Châu đang thu dọn sách vở và đổi chỗ với một học sinh khác.
Nụ cười trên mặt cô nhạt dần, Nghê Dạng nheo mắt lại, gõ nhẹ lên bàn: “Có ý gì đây?”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Hứa Văn Châu không ngẩng đầu lên, dừng động tác lại rồi trả lời cô: “Gần đây có nhiều, tin đồn không đúng, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách, thì tốt hơn.”
“Buồn cười thật.” Nghê Dạng đá ghế sang một bên, ngồi xuống duỗi thẳng một chân, ôm cánh tay dựa về phía sau bàn: “Mấy lời nói tầm phào mà có thể ảnh hưởng đến hành động của cậu, xem ra cậu cũng chỉ như thế mà thôi.”
Nghê Dạng không hề che giấu thái độ phản đối của mình, trong lòng Hứa Văn Châu nổi lên một nỗi buồn khó tả.
Để tay lên ngực tự hỏi, anh không thể thoải mái như Nghê Dạng được, càng tiếp xúc, lòng tham trong anh càng lớn.
Giống như trò chơi boardgame hôm cuối tuần vậy, không ai yêu cầu anh phải đi, nhưng Nghê Diệu Tổ vừa mời anh đã đồng ý.
Căn bản là anh không thể kiềm chế được ý nghĩ muốn gặp cô.
Những lời đồn đãi đó với anh cũng không hề có lực công kích gì, Nghê Dạng không quan tâm, anh cũng không cần phải để tâm.
Anh tưởng mình có thể kiểm soát được khoảng cách, cho đến khi lời nói lạnh như băng kia của Nghê Dạng đâm vào ngực anh, làm anh hoàn toàn tỉnh táo lại.
Những điều tích lũy trong một năm và hồi ức ở trong lòng Nghê Dạng anh còn chưa được tính là bạn bè, cùng lắm chỉ là một mối quan hệ bạn học thân quen hơn so với người lạ mà thôi.
Nghe theo sự sắp xếp của giáo viên chủ nhiệm chuyển chỗ ngồi, mối quan hệ của hai người đột ngột chuyển biến xấu. Hứa Văn Châu gần đây gặp nhiều điều không thuận lợi, thường xuyên bị người khác chê bai châm chọc.
Anh biết rất rõ Nghê Dạng đang nổi giận nhưng cũng không nói gì, dù đối phương có bày ra chiêu trò gì đi chăng nữa anh đều im lặng chịu đựng.
Anh càng làm như vậy, Nghê Dạng càng cảm thấy chán ghét, làm gì cũng cảm thấy phiền phức, ngay cả việc cầm bút viết một chữ cũng không còn mực.
Đúng lúc cô chuẩn bị vứt cây bút vô dụng đó đi, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói yếu ớt: “Cái đó, đó là bút của tớ.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Cô ấy vừa chuẩn bị thay ngòi bút thì không may làm rơi trên bàn của Nghê Dạng, thật đúng là không may.
Người bạn cùng bàn mới là một cô gái nhìn có vẻ rất nhút nhát, không biết giáo viên chủ nhiệm đã thuyết phục cô ấy ra sao để làm bạn cùng bàn với cô, nói năng và hành động đều hết sức cẩn trọng.
Nghê Dạng liếc nhìn chiếc bút dạ dài mảnh trong tay, vứt trả lại món đồ bị mình cầm nhầm lại.
Đến cuối tháng Ba, trong kỳ thi tháng Hứa Văn Châu vẫn là người đầu tiên chọn chỗ ngồi.
Còn nhớ năm ngoái là cô đã chỉ cho Hứa Văn Châu chỗ ngồi ở hàng ghế thứ ba, còn năm nay cô dựa vào hành lang nói chuyện phiếm với bạn bè, nghịch chiếc vòng cổ mới trên cổ.
Chiếc vòng cổ này là do chú Hai đặc biệt mang từ Hồng Kông về cho cô, những viên đá quý đủ màu sắc nhỏ nhắn và rực rỡ, là món đồ yêu thích gần đây nhất của Nghê Dạng.
Trong lúc nhàn rỗi, cô nghịch nghịch viên đá, bỗng nghe thấy Trình Thụy Tuyết gọi: “Ê, cậu nhìn bên đối diện kia kìa, Phó Minh Tễ cũng đi ra rồi.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Đôi mắt sắc của Trình Thụy Tuyết lia về phía những học sinh ở hành lang bên kia, lớp A8 vừa hay cũng đang chọn chỗ ngồi, các học sinh trong lớp nghe theo chỉ dẫn của giáo viên chủ nhiệm xếp hàng ở hành lang.
Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Phó Minh Tễ trở lại trường, ngày hôm đó đã gây ra một cơn chấn động, nghe nói có rất nhiều cô gái chạy đến lớp A8 chỉ để nhìn cậu ta.
Sau khi trở về, Phó Minh Tễ trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều, không còn nét cười hiền hòa như trước mà thay vào đó có chút u ám. Trước đây cậu ta từng rất thích chơi bóng rổ, giờ cũng không chơi nữa, luôn một mình, từ chối đi cùng người khác.
Trình Thụy Tuyết vịn vào lan can: “Nghe người trong lớp A8 nói, Phó Minh Tễ dường như đã thay đổi thành một người khác, không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Nghê Dạng cười nhạt: “Cậu tò mò quá nhỉ, không bằng cậu đi hỏi thẳng cậu ta đi.”
Trình Thụy Tuyết quay đầu lại: “Cậu không tò mò hả?”
Nghê Dạng hỏi lại: “Tại sao tớ phải tò mò?”
Trình Thụy Tuyết không khách khí lật lại lịch sử của cô: “Mặc dù năm ngoái hai người đã cắt đứt quan hệ, nhưng dù sao cậu cũng đã từng theo đuổi cậu ấy cả một năm trời.”
“Chỉ là theo đuổi thôi, cậu còn xem là thật sao?” Nghê Dạng vuốt ve chiếc vòng cổ đá quý, nghe thấy giáo viên chủ nhiệm gọi tên mình nên tự nhiên quay lưng rời đi.
Khả năng nắm được thì buông được này thật khiến Trình Thụy Tuyết ngưỡng mộ. Chỉ là khi cô ấy quay đầu lại nhìn thấy Vưu Tuyết Kim đang đứng ở sau lưng mình, cô ấy vẫn thay Nghê Dạng lo lắng một chút.
Vưu Tuyết Kim có mối quan hệ rất thân thiết với Phó Minh Tễ, liệu cô ta có báo cho cậu ta biết chuyện không nhỉ?
Nghê Dạng lười biếng không muốn đổi chỗ nên trở về vị trí cũ.
Cô vốn thông minh, học hành ngày càng tiến bộ nhanh chóng, lần thi tháng này đứng thứ mười lăm trong lớp. Những giáo viên ban đầu bài xích cô giờ đều nhìn cô bằng con mắt khác, thậm chí có ý định bồi dưỡng cho cô.
Đáng tiếc Nghê Dạng không dễ bị khuất phục.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Bảo cô đi về phía Đông, cô lại cố tình đi về phía Tây, khiến cho các giáo viên tức giận mà bỏ đi.
Để rèn luyện khả năng của học sinh, giáo viên Toán thường xuyên cho bài tập khó nằm ngoài chương trình chia cho mọi người, không yêu cầu phải giải đúng, nhưng phải động não thử sức.
Nghê Dạng làm không ra, các bạn học xung quanh cũng thế.
Cô định bỏ cuộc, lúc đi vệ sinh trở về lại phát hiện trong vở có một tờ giấy phân tích giải đề trong cuốn sổ tay của mình.
Chữ viết quen thuộc, cô vừa nhìn đã biết là của ai. Nghê Dạng nắm tờ giấy nháp, liếc nhìn hai cái rồi vo tròn và ném vào thùng rác.
Mọi hành động của cô đều nằm trong tầm mắt của Hứa Văn Châu, cô ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh, trong ánh mắt không còn chứa đựng hình bóng anh nữa.
Thứ Sáu, trên đường về nhà Hứa Văn Châu lại gặp Tiêu Từ, người tự xưng là bạn cũ của mẹ anh.
Anh không hiểu tại sao Tiêu Từ lại cố chấp ‘mời mình ăn tối’, để giải quyết triệt để sự phiền toái này, cuối cùng Hứa Văn Châu đã đồng ý.
Tiêu Từ chọn một nhà hàng cao cấp trong thành phố. Khi Hứa Văn Châu nhìn thấy tên nhà hàng với dãy chữ tiếng Anh ấn tượng, vết thương đã đóng vảy ở sau vai như lại bắt đầu nhức nhối.
Tiêu Từ đã dẫn anh đến đúng nơi mà một năm trước anh bị tấm bình phong đè trúng khi cứu Nghê Dạng. Có lẽ vụ tai nạn lần đó đã khiến nhà hàng cảnh giác hơn, những tấm bình phong từng đứng trong sảnh nay đã bị tháo bỏ và thay bằng một loại trang trí khác.
Trong thời gian này Tiêu Từ ở nhà dưỡng thương, đã hiểu rõ về môi trường sống lớn lên của Hứa Văn Châu nên đặc biệt mời anh ra ngoài để mở rộng tầm mắt. Lý do ông ta nhất định muốn mời anh đi ăn cơm cũng là để tìm cớ tạo ra một hoàn cảnh trò chuyện.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Ông ta không phải không nghĩ đến cách khác, nhưng lối sống của Hứa Văn Châu đơn điệu đến mức đáng sợ, gần như không thể “Tình cờ” gặp anh ở ngoài trường học và nhà.
Tiêu Từ rất đau lòng.
Phó Minh Tễ dù bị Phó Thanh quản lý, nhưng từ nhỏ cậu ta đã nhận được nguồn tài nguyên tốt nhất, đã từng thấy qua thế giới rộng lớn. Cũng là con của ông ta nhưng Hứa Văn Châu lại chen chúc cùng bà nội sống trong một căn phòng chật chội tối tăm, chưa đến tuổi trưởng thành đã phải lo lắng kiếm sống, ngay cả khi ốm cũng không dám đi bệnh viện.
“Những năm qua cháu sống một mình với bà nội chắc là vất vả lắm nhỉ?” Tiêu Từ hy vọng Hứa Văn Châu có thể phàn nàn với ông ta, như vậy ông ta có thể thuận lý thành chương cung cấp trợ giúp một chút, trải nghiệm cảm giác được cần đến.
Môi Hứa Văn Châu mím chặt.
Lời của Tiêu Từ thật chói tai, như cố ý tạo ra khoảng cách giữa anh với bà nội vậy.
“Chú là bạn cũ, của mẹ cháu, cháu nên gọi chú một tiếng, chú. Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, ông không cần nói bóng gió.” Anh vẫn là một chàng trai thẳng thắn, không hiểu bộ môn võ thuật khéo léo đưa đẩy.
Anh cũng không thích lấy chuyện nhà ra để tán gẫu, điều này khiến Tiêu Từ cảm thấy bất lực.
Không giao tiếp, làm sao có thể kéo gần mối quan hệ?
Tiêu Từ cố ý hay vô tình hỏi anh về những chuyện cũ của bố mẹ, thử thăm dò cảm tình của anh đối với Hứa Thanh Phong.
Hứa Văn Châu chân thành trả lời cho ông ta biết rằng tình cảm anh và bố của anh rất tốt.
Trong lòng Tiêu Từ cảm thấy chua xót không nói nên lời, lấy món quà đã chuẩn bị kỹ lưỡng ra, đưa cho anh với danh nghĩa một người lớn: “Chú không biết cháu thích gì nên tự tiện chọn những thứ mà giới trẻ các cháu hay dùng. Đây là điện thoại và máy tính bảng, còn máy tính thì sẽ có người trực tiếp gửi đến nhà cháu.”
Một bộ sản phẩm điện tử hoàn chỉnh là phiên bản mới nhất trên thị trường, giá cả không hề rẻ, người bình thường rất khó kháng cự trước sự cám dỗ này, vẻ mặt Hứa Văn Châu vẫn tỉnh táo: “Không có công thì không nhận lộc.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Không ham vật chất, không mê danh lợi, Tiêu Từ càng thêm quý trọng chàng trai này: “Đây là tấm lòng của chú, mong cháu có thể nhận lấy.”
Trên mặt Tiêu Từ nở nụ cười mà Phó Minh Tễ trước nay chưa từng thấy qua hoặc nói đúng hơn, đó là tình cảm mà cậu ta chưa bao giờ thực sự trải nghiệm qua – tình thương của bố.
Ban đầu chỉ là nghi ngờ, qua nhiều ngày quan sát và tìm hiểu, gần như có thể khẳng định Hứa Văn Châu là con rơi của bố cậu ta và mối tình đầu.
Thật sự nực cười, người được xem là đối thủ cạnh tranh, cũng là người sinh ra cùng ngày tháng năm sinh với cậu ta, hóa ra lại là anh em cùng cha khác mẹ với cậu ta.
Nếu để Phó Thanh biết, có lẽ bà ấy sẽ phát điên lên.
……
Bữa tối này không kéo dài lâu, Hứa Văn Châu xách chiếc balo đen của mình, bên trong ngoài sách ra thì không có gì khác.
Quản lý khách sạn nhìn thấy anh, ngạc nhiên nói: “Là cậu à.”
Hứa Văn Châu cũng nhận ra đối phương.
Năm ngoái, khi nhà hàng cử quản lý đến bệnh viện để kiểm tra vết thương, họ đã gặp nhau nên có ấn tượng khá sâu sắc.
Quản lý không biết anh đi cùng Tiêu Từ nên chủ động hỏi: “Lần này dùng bữa có trừ thẳng vào hạn mức miễn phí 10.000 tệ không hay sẽ thanh toán riêng?”
Ánh mắt của Hứa Văn Châu trở nên nghiêm túc: “10.000 tệ, hạn mức tiêu dùng?”
“Đúng vậy, năm ngoái cậu gặp tai nạn trong nhà hàng, chúng tôi bồi thường cho cậu hạn mức tiêu dùng 10.000 tệ, nhưng cậu vẫn chưa sử dụng.” Anh ta nghĩ chàng trai trẻ này thật xui xẻo, đã bị thương còn quay lại ăn ở đây không thấy khó chịu sao? Tuy nhiên, anh ta cũng chỉ làm theo quy trình của công ty, có một số điều không thể nói ra.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Hứa Văn Châu cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ: “Không phải là tiền mặt à?”
Quản lý nghi hoặc: “Tất nhiên là không.”
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng sự cố với tấm bình phong còn có sự việc tiếp sau đó. Hóa ra lúc đó Nghê Dạng đã tự bỏ ra 10.000 tệ để bù cho anh sao?
Trong lòng Hứa Văn Châu dâng lên một ngọn lửa cháy bỏng làm ngực anh căng lên, đột nhiên anh muốn đi tìm Nghê Dạng, hỏi cô tại sao lại làm như vậy.
Bất chấp Tiêu Từ giữ lại, Hứa Văn Châu nhanh chóng cáo biệt rồi rời khỏi nơi này.
Tiêu Từ vừa định đuổi theo thì Phó Minh Tễ lại xuất hiện từ bên cạnh chặn lối đi của ông ta. Tiêu Từ ngạc nhiên, nhất thời không nói nên lời.
Hứa Văn Châu lái xe đạp điện thật nhanh, quần áo bị gió thổi phồng lên, bóng cây hai bên giao động, gió càng thổi càng mạnh như sắp có mưa.
Đến khi bầu trời bị che phủ bởi một lớp màn xanh đậm, đôi giày thể thao ố vàng đụng vào lề đường, Hứa Văn Châu xuống xe, tháo mũ bảo hiểm, khóa xe rồi đi đến trước cổng nhà họ Nghê.
Không có thân phận gia sư, muốn vào nhà phải được chủ nhà gật đầu.
Bảo vệ liên hệ qua nội tuyến, giọng nói sốt ruột của mẹ Triệu mang theo sự lo lắng: “Cô chủ đang cãi nhau với ông chủ rất dữ dội, trong nhà đang hỗn loạn lắm!”
Nguyên nhân là do Nghê Dạng cãi nhau với Chu Lan Tâm thì bị Nghê Nhạc Minh nghe thấy. Nghê Nhạc Minh không hỏi lý do đã răn đe con gái, khiến Nghê Dạng tức giận thốt lên rằng ông bị cắm sừng.
Nghê Nhạc Minh không tin, khẳng định cô có suy nghĩ không ngay thẳng, cố ý bôi nhọ mẹ kế, ngược lại còn mắng mỏ cô một trận.
Tính cách của hai bố con đều giống nhau, Nghê Nhạc Minh rất mạnh mẽ, còn Nghê Dạng thì càng cứng rắn hơn, hai ngọn lửa bùng cháy gặp nhau, chỉ cần một tia lửa là sẽ bùng nổ.
Nghê Nhạc Minh tức giận nhảy dựng lên: “Bất hiếu, con không tôn trọng người lớn mà còn bôi nhọ bà ấy à.”
“Con nói gì bố cũng không tin, bị cắm sừng đúng là đáng đời!” Hầu hết thời gian, Nghê Dạng có thể thoải mái làm mọi việc bên ngoài, thế nhưng khi đối diện với bố mình, cô vẫn như một cô bé nhỏ không kiểm soát được bản thân.
Nghê Nhạc Minh tức điên, tát vào khuôn mặt mềm mại của cô một cái. Ông không kiềm chế được lực tay, làn da cô lập tức đỏ lên.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Ngay lập tức, trong phòng trở nên im bặt.
Trên đầu có một chiếc đèn chùm đang chớp chớp, Chu Lan Tâm vội vàng tiến lên nắm lấy tay chồng: “Nhạc Minh, sao có thể đánh con nhỏ được chứ?”
Bà ấy lại quay sang Nghê Dạng, thân thiết hỏi: “Dạng Dạng, con đi về phòng nghỉ một chút đi.”
“Đừng giả vờ ở đây!” Nghê Dạng cắn chặt hàm răng, không để nước mắt tràn ra, tay quệt mạnh lên khuôn mặt, tức giận xông ra khỏi nhà.
Chu Lan Tâm vội vàng chạy theo ngăn cô lại.
Nghê Nhạc Minh chỉ vào cánh cửa lớn: “Để cho nó đi đi, đi rồi thì đừng quay lại.”
“Ai mà thèm quay lại chứ!”
Nghê Dạng lao ra khỏi nhà, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng lại trên đường, chàng trai im lặng đứng dưới ánh đèn đường, hòa mình vào bóng đêm.
Trước giờ ở bên ngoài cô luôn có dáng vẻ cao ngạo, giờ bị Hứa Văn Châu nhìn thấy bộ dạng thảm hại như vậy, thật là bẽ mặt mà.
Cô thẳng thừng phớt lờ anh, định gọi điện nhờ người đến đón mình nhưng chợt phát hiện ra không mang theo điện thoại. Nơi này lại không bắt được xe, Nghê Dạng xỏ dép lê đi dọc đường, mỗi bước đi đều vội vã đến mức suýt vấp ngã.
Một ánh đèn oto chiếu sáng về phía họ, Hứa Văn Châu đi xe vòng đến trước mặt cô.
Nghê Dạng không tránh được, lạnh lùng mở miệng nói: “Sao? Đến để cười nhạo tôi à?”
Hiện tại tâm trạng cô cực kỳ tệ, chỉ một câu cũng nói có thể châm ngòi cơn giận. Hứa Văn Châu liền đổi chủ đề: “Cậu định đi đâu?”
“Liên quan gì đến cậu.” Cô nói với giọng khó chịu, vòng qua đuôi xe tiếp tục bước đi, nhưng cổ tay lại bị Hứa Văn Châu kéo lại.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nghê Dạng cố gắng giãy ra mới nhận ra sức lực của đối phương lớn đến đáng sợ, cô không thoát được bèn dẫm mạnh lên chân anh.
Hứa Văn Châu kêu lên một tiếng, nhưng vẫn dùng một tay khóa chặt đôi tay linh hoạt của cô.
Bị giữ chặt tay, Nghê Dạng giơ chân đá anh, đôi dép lê vốn lỏng lẻo bay lên không trung. Bàn chân trắng ngần như ngọc của cô bị Hứa Văn Châu nắm lấy.