Chương 27: Vậy thì chính nghĩa là nỗi buồn u uất và bất lực

Biểu cảm của chàng trai trước mặt thật sự quá khác thường ngày, Diệp Phục Thu không hiểu, cô lặp lại lời anh với vẻ nghi ngờ: “… Tôi?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Tôi thì sao?” Rốt cuộc người này bị làm sao thế?

Kỳ Tỉnh vội vàng thôi không nhìn nữa, anh liếc nhìn con dao gọt vỏ trong tay rồi hít một hơi thật sâu, vứt nó qua một bên: “Tôi nói cô đấy.”

“Gọi tôi làm gì.”

“Gọi anh…” Ngược lại, Diệp Phục Thu bị hỏi đến á khẩu. Làm sao cô có thể chuẩn bị sẵn câu trả lời cho kiểu câu hỏi này chứ, cô cảm thấy kỳ lạ: “Tôi thấy anh đứng đây bất động… Cứ tưởng có chuyện gì xảy ra…”

Giọng anh càng trầm thấp hơn thường ngày, khàn khàn hơn.

Không biết lấy dũng khí từ đâu, Diệp Phục Thu tiến thêm một bước: “Anh thực sự không sao chứ?”

Hương thơm nhè nhẹ từ cô gái tiến sát lại gần, Kỳ Tỉnh vô thức lùi về sau một bước, lông mày càng nhíu chặt hơn. Giọng anh trầm xuống, gọi thẳng tên cô như một lời cảnh cáo: “Diệp Phục Thu.”

“Bây giờ cô không sợ tôi nữa rồi đúng không?”

Thái độ kháng cự của anh quá rõ ràng và Diệp Phục Thu cũng không phải kiểu người sẽ cố gắng làm phiền thêm, vì câu nói của anh cô lập tức rụt lại: “… Không có.”

Sao mà hung dữ thế.

Kỳ Tỉnh nhặt quả táo từ bồn rửa lên, rồi đặt mạnh lên tủ bếp, lực mạnh đến mức như muốn cảnh cáo cô.

Sau đó, anh lướt qua vai cô, bước nhanh ra khỏi nhà bếp.

Một lúc sau, Diệp Phục Thu cầm lấy quả táo, phát hiện phần dưới của nó đã bị anh làm nứt, nước táo nhỏ tí tách xuống.

Cô quay đầu nhìn theo bóng lưng anh, vừa khó hiểu vừa bất mãn: “Không ăn thì thôi, đập làm gì chứ.” Lẩm bẩm xong, cô rửa sạch rồi cắn một miếng giòn rụm.

Diệp Phục Thu nhai táo, mắt dán vào cửa sổ nhà bếp, trong lòng âm thầm oán thán: … Đúng là đồ thần kinh.

Biết thế không thèm quan tâm làm gì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Kỳ Tỉnh bước lên tầng hai, khi tay gần chạm vào tay nắm cửa phòng ngủ thì anh bất ngờ lảo đảo, thân hình cao lớn nghiêng ngả, trông vô cùng đáng sợ.

Anh vịn vào cánh cửa, tựa lưng vào đó rồi ngã người vào bên trong phòng. Sau đó anh đóng sầm cửa lại.

Âm thanh kim loại chói tai vang lên không ngừng bên tai anh, như thể một cỗ máy quan trọng bị hỏng hóc, vừa rung vừa ồn, quấy nhiễu thần kinh anh từ đầu đến chân.

Kỳ Tỉnh lấy tay bịt một bên tai, quai hàm nghiến chặt đến trắng bệch, cơn chóng mặt do ù tai khiến anh không thể đứng dậy nổi.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, hơi thở nặng nề thoát ra từ hàm răng nghiến chặt của anh như tiếng thở dốc của con thú bị nhốt.

Kỳ Tỉnh lấy điện thoại từ trong túi ra một cách khó khăn, ngón tay run rẩy bấm một cuộc gọi.

Anh ngồi bệt trên sàn, lưng tựa vào cánh cửa, đôi mắt phượng hẹp dài của anh hơi nheo lại, đen láy nhưng ẩn hiện ánh sáng yếu ớt.

“Trợ lý Trần.” Cố gắng nói một câu mà không hiểu sao anh lại bật cười, tiếng cười ngắn ngủi nhưng chứa đầy cảm giác thất bại.

“Đến đón tôi. Nhân tiện, giúp tôi liên lạc với thầy của anh.”

Sáng hôm sau, khi Diệp Phục Thu xuống lầu ăn sáng thì không thấy Kỳ Tỉnh đâu.

Nghe các dì giúp việc kể, có người gọi điện về thông báo rằng Kỳ Tỉnh đã rời khỏi nhà từ tối qua và vài ngày tới cũng không cần chuẩn bị gì cho anh.

Diệp Phục Thu thầm thắc mắc: Không phải đi công tác, cũng không phải về trường, sao anh lại rời đi vội vàng như vậy?

“Đi rồi sao?” Đúng lúc này, giọng của Mai Nhược vang lên từ phía xa.

“Đi đâu vậy?”

Diệp Phục Thu ngẩng đầu, nhìn thấy bà ấy bước từ phía bên kia biệt thự tới, trên người mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, bước đi mang theo vẻ uyển chuyển.

Dì giúp việc lắc đầu: “A Tỉnh đi vội quá nên không nói rõ. Bên này đều là trợ lý của cậu ấy gọi điện thông báo cho chúng tôi.”

“Có lẽ cậu ấy chưa rời khỏi vịnh Tiêu Quảng Đông, chắc chỉ về căn hộ riêng thôi.”

“Có nhà không ở, ăn no rửng mỡ chạy ra ngoài ở làm gì chứ?” Mai Nhược vừa ngạc nhiên vừa không hài lòng, khi bước đến bên Diệp Phục Thu, bà ấy đưa tay xoa đầu và vuốt nhẹ má cô gái nhỏ theo thói quen, sau đó ngồi xuống. Dừng lại một chút, bà ấy hỏi: “Gần đây nó có bạn gái rồi hả?”

Diệp Phục Thu còn đang vui mừng vì được bà ấy xoa đầu thì câu hỏi tiếp theo khiến tâm trạng cô như bị nghẽn lại.

Bạn gái? Vậy tối qua anh đứng thất thần trong bếp, có vẻ không vui.

Có phải do cãi nhau với người ta vì chuyện tình cảm không?

Dì giúp việc lắc đầu: “Chuyện này tôi không rõ, chúng tôi đâu dám hỏi chuyện riêng tư của A Tỉnh, thưa phu nhân.”

Mai Nhược vừa nhấc tách trà lên, ánh mắt thoáng sắc bén: “Không phải nó đang nuôi cô gái nào đó trong căn hộ riêng đấy chứ.”

Đôi mắt đang rũ xuống của Diệp Phục Thu khẽ dao động.

Dì giúp việc cười an ủi bà ấy: “Phu nhân đang nói gì vậy ạ, A Tỉnh là người thế nào, phu nhân làm mẹ chẳng lẽ còn không rõ sao?”

“Mắt nhìn người của cậu ấy rất cao, lại được giáo dục tốt, tuyệt đối không làm chuyện như thế đâu.”

Mai Nhược thoáng lộ vẻ hối hận, gật đầu: “Cũng đúng.”

Dì giúp việc suy đoán: “A Tỉnh giờ cũng là một người đàn ông rồi, thỉnh thoảng muốn có không gian riêng cũng là chuyện bình thường. Nếu phu nhân cần, tôi có thể gọi hỏi trợ lý của cậu ấy.”

Mai Nhược phất tay, hàng chân mày hơi cau lại nhưng giọng điệu vẫn bình thản: “Không cần phiền vậy đâu, lát nữa tôi sẽ gọi cho nó.”

Nói xong, bà ấy liếc nhìn cô bé bên cạnh đang vừa ăn sáng vừa nghịch điện thoại, tò mò hỏi:  “Yo, Thu Thu, cháu đang tra cứu gì thế?”

Diệp Phục Thu thoải mái đưa qua cho bà ấy xem, như một đứa trẻ hào hứng kể chuyện với bố mẹ về bài vở ở trường: “Bài tập ở trường của chúng cháu là phải quay một đoạn phim về di sản văn hóa phi vật thể. Nhóm của cháu chọn quay về Kỹ nghệ điểm thúy nên cháu đang tra hình ảnh. Thật ra cháu cũng không rõ về cái này lắm.”

“Điểm thúy…” Mai Nhược suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi dì giúp việc: “Có phải trước đây, các phi tần trong cung và những gia đình quyền quý thường dùng loại trang sức này, thậm chí các phụ kiện trên trang phục của vai nữ trong Kinh kịch cũng thường có điểm thúy đúng không?”

Dì giúp việc nhớ ra: “Thưa phu nhân, hình như nhà chúng ta cũng có mấy món trang sức điểm thúy thì phải.”

Diệp Phục Thu ngạc nhiên, dạ?

“Đúng vậy, tôi nhớ dưới tầng hầm có vài món điểm thúy, hình như là một chiếc vòng cổ. Là bảo vật gia truyền mà bố nó nhận được vài năm trước.” Mai Nhược quay sang, nắm lấy tay cô, nói: “Mấy thứ này có tra trên mạng bao nhiêu cũng không bằng được tận mắt nhìn thấy.”

“Nhà chúng ta còn nhiều đồ sưu tập lắm, thật đúng lúc ghê.” Dường như Mai Nhược rất vui khi được tham gia vào câu chuyện bài tập của các cô cậu học trò.

Diệp Phục Thu cũng bất ngờ, cô thật sự muốn xem thử vẻ đẹp trường tồn hơn một trăm năm của điểm thúy là như thế nào: “Vậy, vậy làm phiền dì dẫn cháu đi xem được không ạ, cháu chỉ chụp một tấm ảnh thôi.”

“Đưa cho cháu luôn cũng được, dù sao thì thứ này ở nhà chúng ta để trong tầng hầm cũng chỉ tổ bám bụi, chẳng dùng làm gì.” Nói đến đây, Mai Nhược thở dài, nhớ ra điều gì: “Mật khẩu tầng hầm thì dì nhớ, nhưng chìa khóa cửa ngoài lại ở chỗ A Tỉnh.”

Đúng lúc đó, đầu bếp mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn lên, Mai Nhược gắp một miếng thịt gà vào bát Diệp Phục Thu, thở dài: “Xem ra dì thực sự phải gọi điện cho nó rồi.”

“Bây giờ nó càng lúc càng không thèm thông báo gì với dì. Không đứa nào khiến dì bớt lo lắng cả.”

Diệp Phục Thu im lặng ngồi ăn, nhưng trong đầu cứ luẩn quẩn hình ảnh Kỳ Tỉnh thất thần đêm qua.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Linh cảm của Diệp Phục Thu quả thật không sai. Cảm giác bất thường cô nhận thấy đã được xác thực khi cô gặp lại Kỳ Tỉnh.

Trong giờ học môn tự chọn Kinh tế thế giới, Kỳ Tỉnh như thường lệ đến giảng bài. Cô ngồi dưới nhìn anh, sắc mặt và tư thái không khác gì thường ngày, loại bỏ khả năng anh bị ốm.

Điều kỳ lạ là, theo thường lệ, Kỳ Tỉnh ít nhất cũng cố tình liếc nhìn cô vài lần, dùng ánh mắt và sự chú ý để trêu chọc cô.

Nhưng hôm nay, Kỳ Tỉnh thậm chí không hề liếc mắt về phía cô lấy một lần.

Diệp Phục Thu biết suy nghĩ như vậy thật kỳ quặc, nhưng cô vẫn âm thầm tự mắng bản thân.

Kỳ Tỉnh hoàn toàn không để tâm đến cô mới là điều tốt nhất!

Nhưng.

Cảm giác bất thường mà cô nhận thấy khiến cô cảm thấy hoang mang, bối rối.

Kỳ Tỉnh không phải kiểu người hay nán lại lớp học để giải đáp thêm sau giờ học, anh luôn rời đi ngay sau khi hết tiết. Vì khí chất lạnh lùng, mạnh mẽ của anh, các sinh viên khác cũng ngầm hiểu rằng không nên đến gần hay làm phiền anh.

Tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, tất cả sinh viên đều thu dọn đồ đạc rời khỏi lớp một cách trật tự. Chỉ có Diệp Phục Thu ngược dòng người, đeo ba lô chạy vội về phía bục giảng.

Chìa khóa tầng hầm nằm trong tay Kỳ Tỉnh, cô cần phải hỏi anh về bộ sưu tập điểm thúy.

Kỳ Tỉnh bước đi rất nhanh, rời khỏi lớp qua cánh cửa nhỏ bên cạnh bục giảng. Cô chạy nhanh để đuổi theo, không kìm được gọi lớn: “… À thì!”

“Kỳ…”

“Kỳ Tỉnh.”

Tai trái của Kỳ Tỉnh đón ánh sáng, sạch sẽ và đẹp đẽ. Bóng lưng rộng lớn của anh toát lên vẻ lạnh lùng và quyết đoán.

Như thể anh không nghe thấy tiếng gọi của cô.

Diệp Phục Thu tăng tốc bước chân, cố gắng chạy đến bên cạnh anh. Nhưng ngay khi cô sắp đuổi kịp, một người đàn ông không biết từ ngã rẽ nào đột nhiên xuất hiện. Người này mặc vest, trông lịch sự nho nhã, dường như cùng tuổi với Kỳ Tỉnh: “Tổng giám đốc Kỳ, bốn giờ chiều có một cuộc họp, nhưng ông chủ của Hoa Đình muốn mời anh ăn trưa… Anh có muốn ăn trưa cùng không…”

Anh ta không dùng sức, nhưng vẫn đẩy lùi động tác định tiến lại gần của cô một cách chính xác.

Nhịp bước đuổi theo Kỳ Tỉnh của Diệp Phục Thu bị cắt đứt trong chớp mắt. Cô dừng lại tại chỗ, nhìn họ từ từ bước đi xa.

Chàng trai mặc vest báo cáo công việc với anh. Lúc này, Kỳ Tỉnh cuối cùng cũng nghiêng đầu.

Diệp Phục Thu nhìn thấy rõ góc nghiêng của anh.

Vẫn là gương mặt góc cạnh đẹp đẽ ấy, nhưng nay lại lạnh lùng và xa cách. Sự cố tình trêu chọc đầy đa tình trước đây đã hoàn toàn biến mất.

Sự thờ ơ của Kỳ Tỉnh dành cho cô khiến trong lòng Diệp Phục Thu đột nhiên hụt hẫng, trống rỗng.

Không biết vì sao, cô dường như thoáng nhìn thấy một thế giới song song, nơi cô chưa từng quen biết Kỳ Tỉnh, cũng chưa từng chọc giận Kỳ Tỉnh, một khung cảnh của cuộc sống ký túc xá hoàn toàn khác.

Để cô thấy rằng, giữa hai người họ vốn đã cách nhau ngàn trượng.

Hình ảnh bóng lưng Kỳ Tỉnh xa dần cứ lặp đi lặp lại như một bản nhạc đơn trong đầu Diệp Phục Thu, khuấy động nhịp điệu vốn có trong cuộc sống của cô.

Buổi chiều, vào lúc ánh nắng lười biếng nhất.

Diệp Phục Thu ngồi xổm bên bãi cỏ trong khuôn viên trường, tay xoay xoay một nhánh cỏ đuôi chó, ánh mắt mơ màng.

Các thành viên trong nhóm của cô đang quay những cảnh cố định ở cách đó không xa. Cô ở lại tại chỗ, tiếp tục sửa lại phần tư liệu.

“Lần này lại là bài tập gì vậy?” Một giọng nói đột ngột vang lên bên cạnh.

Diệp Phục Thu giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái đang chắp tay sau lưng, tò mò nhìn tư liệu trong tay cô: “Em là tân sinh viên khoa Truyền thông à?”

Cô hỏi lại: “Vâng, sao chị biết ạ?”

“Nhìn dáng vẻ nhóm em rất giống bài tập của một lớp chị từng học năm nhất.” Cô gái mỉm cười tự giới thiệu: “Chị vừa tốt nghiệp năm em nhập học.”

“Chào đàn chị ạ!” Diệp Phục Thu phản ứng nhanh, chào một cách lễ phép.

“Đã bốn năm rồi mà bài tập này vẫn thế à. Nhóm em quay gì vậy?” Đàn chị hỏi tiếp.

Diệp Phục Thu đưa tư liệu ra cho cô ấy xem: “Phim tài liệu ngắn, quay về di sản văn hóa phi vật thể, điểm thúy. Hôm nay bọn em quay trước mấy cảnh cố định trong trường.”

Đàn chị xem qua cuốn sổ tay ghi chép của cô, cẩn thận không làm hỏng những hình ảnh dán tỉ mỉ cùng các ghi chú nhỏ, gật đầu, nói luôn: “Em thích những thứ này lắm đúng không?”

Cô hơi ngẩn ra, không ngờ lại bị nhận ra ngay. Cô khẽ chạm tay lên má, bối rối: “Rõ ràng vậy sao ạ? Em thật sự rất thích các nghề thủ công truyền thống, các phương pháp cổ xưa và những thứ tương tự ấy ạ.”

“Nếu sau này em có thể quay được những thứ hay ho, hoặc viết ra các kế hoạch quảng bá tốt, rồi đi thi đạt giải thưởng nữa thì càng tuyệt.”

Diệp Phục Thu nhìn đàn chị đang chăm chú xem kế hoạch của mình, vừa hồi hộp vừa mong chờ, cô chủ động chia sẻ rất nhiều suy nghĩ: “Em cảm thấy những thứ được truyền từ đời này sang đời khác bằng bàn tay con người thật sự rất đáng ngạc nhiên. Chỉ cần chúng tồn tại thôi đã mang một ý nghĩa rất sâu sắc rồi. Hơn nữa… những kỹ nghệ cổ truyền ấy, khi nhìn các nghệ nhân nghiêm túc cống hiến hết mình để làm việc, luôn mang cho em cảm giác thật sự yên tâm.”

Đàn chị lật xem cuốn sổ ghi chép của cô, gật đầu càng lúc càng mạnh, ánh mắt đầy ý cười: “Những người học truyền thông như chúng ta đều có chút hoài bão và tình cảm dành cho những điều như thế này. Thật tốt khi em có niềm đam mê như vậy.”

“Quay đi, còn trong trường thì cứ tranh thủ làm những thứ mình thích.”

Diệp Phục Thu nhướng mày, chờ đợi câu tiếp theo của cô ấy.

Đàn chị cười vài tiếng rồi thở dài: “Chị sợ nói thêm lại khiến em mất hứng với ngành học của mình.”

Diệp Phục Thu lắc đầu: “Thực ra em cũng không phải kiểu người lý tưởng hóa mọi thứ đâu, đàn chị có điều gì chỉ bảo, em sẵn sàng lắng nghe ạ.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đàn chị đóng cuốn sổ tay lại và trả cho cô: “Ôi, có gì mà sẵn sàng lắng nghe chứ. Cuối cùng ai tốt nghiệp cũng phải đối mặt với việc làm mà thôi.”

“Đợi đến lúc em đi làm, em sẽ phát hiện ra lý tưởng là lý tưởng, còn cơm áo gạo tiền là cơm áo gạo tiền. Khi chuyên ngành mà em thích biến thành công việc, mọi thứ sẽ dần trở nên nhàm chán.”

“Em sẽ bị ép làm những thứ mình không thích vì vài ngàn tệ mỗi tháng, còn những việc em yêu thích sẽ bị xếp xó hết lần này đến lần khác.”

Cô ấy nhún vai: “Nó vẫn ở đó thôi, nhưng em sẽ không bao giờ có thời gian để làm.”

Gió nhẹ thổi qua mái tóc cô, ánh nắng gay gắt buổi trưa khiến cô phải nheo mắt lại. Diệp Phục Thu nhìn về phía xa, nơi các bạn trong nhóm vừa quay phim vừa đùa giỡn: “Dù nghe thật đáng tiếc nhưng ai cũng vậy mà. Nếu có một công việc phù hợp, em nghĩ em sẽ sẵn lòng làm hơn bất kỳ ai.”

Cô chọn ngành học này, không hoàn toàn vì lý tưởng hay sở thích.

Không giống với phần lớn những người cùng trang lứa, cô không thể chọn đuổi theo giấc mơ một cách tùy hứng.

Đàn chị không ngờ một sinh viên năm nhất lại có thể nói ra những lời trưởng thành đến vậy, gật đầu tán đồng: “Không tệ, chuyện này rất tốt, thế thì em sẽ không quá đau khổ.”

“Thêm wechat của chị nhé, sau này nếu cần gì cứ hỏi chị bất cứ lúc nào.” Diệp Phục Thu lấy điện thoại ra, cười nhẹ nhàng: “Cảm ơn đàn chị.”

Khoảng bốn ngày sau, cô vẫn không gặp lại Kỳ Tỉnh. Cảm giác bất an trong lòng cô dần dần tan biến giữa sự bận rộn.

Chiều hôm đó, Diệp Phục Thu xuống xe đúng giờ, dưới ánh mắt chào đón của bảo vệ, cô bước vào khuôn viên nhà họ Kỳ.

Vừa đến gần phòng khách, cô đã nghe thấy giọng nói đầy tức giận của Mai Nhược.

“Cô nói xem, tôi là mẹ nó, bây giờ muốn quan tâm nó cũng không có tư cách nữa sao?”

“Chuyện ốm đau lớn như thế này, ai cũng không được phép can thiệp, người giúp việc không được vào, bác sĩ cũng không cần!”

“Cứ để nó chết đói đi! Sốt đến cháy người cũng mặc kệ nó!”

“Thưa phu nhân, bà lại nói những câu dỗi hờn rồi.”

Diệp Phục Thu chưa bao giờ thấy Mai Nhược tức giận đến vậy, cô hơi lo sợ bước vào phòng khách, rụt rè nói: “… Dì ơi, cháu về rồi đây.”

Mai Nhược quay đầu nhìn cô, giọng nói lập tức dịu xuống: “Thu Thu về rồi à, có đói không? Rửa tay rồi ăn chút trái cây nhé.”

Diệp Phục Thu lắc đầu, nhìn họ và dè dặt hỏi: “Chuyện gì vậy ạ? Dì sao thế ạ?”

Nhắc đến chuyện này, Mai Nhược lập tức bực bội, dì giúp việc kể thay bà ấy: “Là A Tỉnh, mấy ngày nay gọi thế nào cũng không chịu về nhà. Đã ở ngoài thì thôi đi, giờ còn ốm sốt, lại nhất quyết hành hạ bản thân, không chịu uống thuốc, cũng không chịu ăn gì.”

“Hả?” Diệp Phục Thu nhíu mày, không giấu được vẻ lo lắng: “… Bị sốt sao ạ?”

Sao tự nhiên lại bị bệnh? Mấy ngày trước lúc lên lớp trông anh vẫn có vẻ ổn mà.

“Đúng vậy, trợ lý của cậu ấy hôm nay gọi điện đến, nói rằng cậu ấy thậm chí không thể rời khỏi giường, công việc đều bị đình trệ hết.” Dì giúp việc lo lắng: “Đã bệnh thì phải nghỉ ngơi cho tốt, vậy mà không chịu ăn cũng chẳng uống thuốc, đầu bếp và bác sĩ gia đình đều không thể vào được nhà cậu ấy. Không biết cậu ấy đang cố chấp điều gì nữa.”

Dì giúp việc quay sang nhìn Mai Nhược: “Phu nhân muốn mang chút đồ ăn đến cho cậu ấy, nhưng giờ cậu ấy còn không nghe điện thoại, phu nhân đang rất tức giận.”

Nghe đến đây, một sợi dây nhạy cảm trong lòng Diệp Phục Thu bất giác rung lên, như có phản ứng, hình ảnh anh ngẩn người trong bếp vài hôm trước hiện lên trong đầu cô.

Quả nhiên, đúng như cảm nhận của cô, khi cô cảm nhận có điều bất thường thì nhất định là có gì đó không ổn.

Ý nghĩ rằng Kỳ Tỉnh cố tình trốn tránh mình, hóa ra cũng không phải là ảo giác.

Hôm đó ở trường, rõ ràng anh cố tình phớt lờ cô.

Nhưng việc Kỳ Tỉnh không về nhà là vì muốn tránh mặt cô, hay là muốn tránh tất cả mọi người? Tại sao anh phải trốn tránh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bí mật trên người anh giống như một vòng nguyệt quế mê hoặc lòng người, hương thơm tinh tế của những bông hoa có thể cám dỗ  người ta bỏ qua mọi băn khoăn mà lại gần.

Sự tò mò muốn giải đáp trong lòng Diệp Phục Thu như sóng triều dâng, thôi thúc cô phải làm điều gì đó.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô nhìn hộp cơm và thuốc đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, bất chợt lên tiếng: “Hay là, để cháu mang đi cho ạ.”

Mai Nhược và dì giúp việc đều ngạc nhiên nhìn cô.

Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm vào hộp đồ ăn: “Dì ơi, để cháu thử một lần.”

“Cháu sẽ cố gắng thuyết phục anh ấy… Mở cửa và nhận đồ.”

Cô quay sang Mai Nhược, cam đoan: “Nếu anh ấy không sao, cháu sẽ lập tức gọi điện báo dì.”

Kỳ Tỉnh thậm chí còn không nghe điện thoại của mẹ mình, nên hai người hoàn toàn không tin rằng anh sẽ nể mặt một cô bé này.

Tuy nhiên, vì cô bé đã chủ động muốn giúp nên Mai Nhược cũng không muốn dập tắt lòng nhiệt tình của cô, chỉ căn dặn: “Để tài xế đưa cháu đến nhà thằng bé. Nếu thái độ của thằng bé không tốt thì về nhà ngay, đừng để thằng bé xem thường cháu.”

Diệp Phục Thu mỉm cười, khẽ gật đầu, chỉ cần có câu nói này làm chỗ dựa là đủ.

Tài xế đưa cô đến khu chung cư nơi có nhà riêng của Kỳ Tỉnh.

Khác với biệt thự rộng lớn của nhà họ Kỳ, căn hộ riêng của Kỳ Tỉnh là một tầng cao trong khu cao cấp nằm ngay trung tâm thành phố. Từ trên cao, có thể nhìn bao quát cả vịnh Tiêu Quảng Đông hoa lệ về đêm.

Được thông báo trước nên bảo vệ khu nhà mở cửa và quẹt thẻ thang máy cho cô lên tầng, cho nên Diệp Phục Thu bước vào thang máy rồi đi lên tầng 35.

Cảm giác ù tai khi thang máy lên cao ùa đến cùng nhịp tim không ổn định, Diệp Phục Thu cầm hộp cơm trong tay, nuốt khan để làm dịu cổ họng.

Tầng 35 chỉ thuộc về Kỳ Tỉnh, Diệp Phục Thu đứng trước cửa, trong tầm ngắm của camera an ninh, bấm chuông.

Chuông cửa reo liên tục nhưng không có ai trả lời, dù chắc chắn người đó đang ở trong.

Diệp Phục Thu thở dài, tự cười nhạo sự tự tin vô lý của cô trước khi lên đây.

Quả nhiên.

Cô bấm nút ghi âm để lại lời nhắn, giọng nói nhẹ nhàng cất lên qua mic: “Kỳ Tỉnh, anh… Khỏe hơn chút nào chưa?”

“Dì đã làm cơm cho anh, anh ăn một chút đi rồi gọi lại cho dì nhé. Dì rất lo cho anh.”

Nói xong, cô nghiêng đầu áp sát vào cửa, cảm giác bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào. Mất hết hy vọng, cô đặt hộp cơm xuống đất, quay lưng định rời đi.

Đi được hai bước, Diệp Phục Thu bỗng nhiên cảm thấy không cam lòng, cô quay lại, lần nữa ghé sát đầu vào cửa.

Cố nghe xem có chút tiếng động nào không.

Là cửa cách âm quá tốt, hay bên trong thực sự không có bất cứ âm thanh nào?

Khi cô đang áp đầu vào cửa, vừa suy nghĩ vừa phân vân thì cánh cửa đột ngột mở ra từ bên trong.

Bất ngờ khiến đồng tử cô giãn to, chưa kịp tìm điểm tựa nên Diệp Phục Thu ngả người về phía trước, lao thẳng vào vòng tay người vừa mở cửa.

Hơi ấm mạnh mẽ của Kỳ Tỉnh đột ngột xuyên qua lớp vải áo, bao trùm lấy cô.

Một tay Kỳ Tỉnh vẫn giữ tay nắm cửa, tay còn lại nhanh chóng nắm lấy khuỷu tay cô, để giúp Diệp Phục Thu đứng vững.

Lòng bàn tay nóng hổi của Kỳ Tỉnh chạm vào cánh tay cô.

Diệp Phục Thu ngẩng đầu, đôi mắt vẫn chưa hết hoảng loạn, đối diện với ánh mắt sâu thẳm, u ám của anh.

Kỳ Tỉnh bám vào cửa, khuôn mặt lộ rõ vẻ nhợt nhạt vì sốt cao.

Không còn dáng vẻ ung dung, lười biếng thường ngày, thay vào đó là vẻ mệt mỏi và mong manh đầy sức hút.

Nhiệt độ từ người anh dường như đang thẩm thấu vào cô.

Diệp Phục Thu dường như bị vẻ ngoài khác lạ của Kỳ Tỉnh mê hoặc, ngón tay cô bất giác nắm chặt vào vạt áo anh, đôi môi khẽ mím lại: “Anh…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Kỳ Tỉnh cúi đầu, liếc nhìn bàn tay nhỏ đang nắm lấy áo mình, rồi anh ngước lên đối diện với đôi mắt cô, nở một nụ cười mệt mỏi.

“Diệp Phục Thu.”

“Cô đúng là phiền phức.”

Cô thật sự, đã trở thành một rắc rối lớn.





Để lại một bình luận