Khoảnh khắc đó, Hứa Văn Châu đã đoán ra danh tính của người đàn ông này – Người yêu cũ.
Sở Tân Nguyệt không phải là người thích xây dựng nhiều mối quan hệ, bệnh câm bẩm sinh của bà ấy cũng là một trong những lý do hạn chế khả năng kết bạn, có thể nói rằng bạn bè của Sở Tân Nguyệt không nhiều. Những trải nghiệm đi cùng nhóm ba, năm người thế này chỉ tồn tại trong thời gian bà ấy còn ở bên người yêu cũ.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Hứa Văn Châu gần như ngay lập tức xác định được danh tính của người đàn ông: “Chú, quen biết mẹ cháu, không liên quan gì đến cháu.”
Anh không hề tò mò về Tiêu Từ, tiếp tục đi trên con đường trở về nhà, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi Tiêu Từ.
Tiêu Từ nhíu mày thở dài.
Ông ta đã tìm người hỏi thăm quá trình trưởng thành của Hứa Văn Châu trong những năm qua, cảm thấy có lỗi vì sự bất tài của mình đã khiến con trai trở thành như ngày hôm nay.
Điều khiến ông ta an tâm là, dù sống trong hoàn cảnh khó khăn như vậy nhưng Hứa Văn Châu vẫn lớn lên rất tốt, học hành xuất sắc, phẩm hạnh và ngoại hình đều hoàn hảo, luôn vượt trội hơn so với Phó Minh Tễ.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Người ta thường nói đứa nhỏ giống bố mẹ, có vẻ như đứa nhỏ của Sở Tân Nguyệt dạy ra rất khác biệt với đứa nhỏ mà Phó Thanh dạy ra.
Tiêu Từ chống gậy lên xe: “Bác sĩ tâm lý của Hứa Văn Châu đã liên hệ chưa?”
Trợ lý trả lời: “Đã liên lạc rồi, có thể hẹn gặp ông vào ngày mai được không?”
Tiêu Từ: “Ừm.”
Chiếc xe rời đi Trương Hâm mới từ phía đường khác của bồn hoa đi ra. Cậu ta vốn định xem Hứa Văn Châu hiện tại đã tìm được công việc làm thêm gì mới hay chưa, không ngờ lại thấy bố của Phó Minh Tễ “Chặn” Hứa Văn Châu trên đường.
Hôm đó, Tiêu Từ đã đi tìm Nghê Dạng nói chuyện với tư cách là bố của Phó Minh Tễ, cậu ta vừa hay đi ngang qua và đã nhìn thấy Tiêu Từ.
Nhìn vẻ ngoài của Phó Minh Tễ thì cũng biết bố mẹ của cậu ta sẽ có khí chất không tầm thường, Tiêu Từ năm nay đã 46 tuổi, thời gian đã tôi luyện nên sự trưởng thành và ổn trọng của ông ta nên rất dễ để nhận biết.
Liệu có phải việc Phó Minh Tễ không đến trường học lâu như vậy có liên quan đến Hứa Văn Châu hay không?
Nếu không, làm sao có thể giải thích được hành động của Tiêu Từ.
Cậu ta ở trường vẫn luôn không có tiếng tăm gì, đến giờ Nghê Dạng vẫn không nhớ được tên của cậu ta. Nếu cậu ta có thể đào bới ra sự thật về mối quan hệ giữa học sinh đứng đầu khối và học sinh đứng thứ hai, liệu mọi người có “Chú ý” đến cậu ta không?
–
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Vưu Tuyết Kim vừa ra khỏi bệnh viện sau khi tái khám thì nhận được sự đồng ý có thể quay lại trường học.
Thực ra cô ta không thích ở nhà, từ bé đến lớn đã bị nhốt trong nhà quá lâu, cuối cùng đợi được đến năm ngoái phẫu thuật xong, có thể đi học như một người bình thường chính là điều mà cô ta luôn khao khát.
Bà Vưu ôm lấy con gái: “Mẹ đã liên lạc với giáo viên chủ nhiệm của lớp con rồi, thứ Hai tuần sau cứ đi học bình thường là được.”
Vưu Tuyết Kim bước đi chậm rãi: “Mẹ ơi, Minh Tễ có đi học không ạ?”
Bà Vưu lắc đầu: “Chưa nghe nói gì, dạo này nhà cậu ta không được yên ổn lắm.”
Vưu Tuyết Kim tò mò hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
Bà Vưu là người không giấu được chuyện: “Bố mẹ của Phó Minh Tễ tình cảm không tốt, trước đây họ sống xa nhau, mắt không thấy thì tâm không phiền. Nhưng gần đây vì chuyện của Phó Minh Tễ mà họ phải sống chung một nhà với nhau, vì thế không kìm chế cảm xúc được đã xảy ra xô xát, khiến chân của bác Tiêu bị gãy.”
Vưu Tuyết Kim giật mình: “Nghiêm trọng vậy sao ạ.”
Mới đầu năm học, cô ta đã từng đến nhà họ Phó, không thuyết phục được Phó Minh Tễ nhưng Phó Thanh lại rất thích tâm sự với cô ta. Chỉ vì cô ta không bao giờ phản kháng hay phản đối, mỗi lời nói đều mang tính thuận theo.
Hai mẹ con rẽ qua hành lang, nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên xe lăn rất quen mắt: “Hình như là bác Tiêu.”
Hai mẹ con đang định tiến lại chào hỏi, nhưng lại thấy Tiêu Từ đi vào khoa tâm lý.
Mẹ con họ nhìn nhau một cái, trong lòng nghĩ rằng có phiền phức lớn rồi.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Vưu Tuyết Kim lấy lý do đi thăm Phó Minh Tễ để đến nhà họ Phó, Phó Thanh đang cắm hoa trong nhà. Bà ấy từng theo học Nghệ Thuật Cắm Hoa từ các thầy chuyên nghiệp, nhưng bây giờ hoa trong lọ trông như một cái thảm hoa lộn xộn, hoàn toàn mất đi vẻ thanh nhã.
Tâm trạng Phó Thanh không tốt, bà ấy cầm kéo cắt hết những rễ mới tươi tốt, những cánh hoa nở rộ rơi lả tả trên mặt đất, nhanh chóng biến thành tàn dư.
“Đến tìm Minh Tễ?”
Vưu Tuyết Kim nhẹ giọng nói: “Vâng ạ.”
Phó Thanh cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Nó không có ở nhà.”
Vưu Tuyết Kim tò mò hỏi: “Vậy cậu ấy đi đâu rồi ạ?”
“Ai mà biết.” Phó Thanh cười lạnh, lấy kéo cắt đứt cành cây phát ra tiếng “Rắc”: “Như bố của nó vậy, tàn nhẫn vô tình, không có lương tâm.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Phó Minh Tễ đã bảo bà ấy ly hôn với Tiêu Từ, bà ấy không chịu, chồng thì chuyển ra ngoài, con trai cũng bỏ đi luôn.
Hiện tại Phó Thanh nhìn ai cũng thấy ghét, Vưu Tuyết Kim muốn nói gì đó nhưng không biết nói sao, chỉ có thể an ủi vài câu rồi rời đi.
Cô ta vốn định đi đến câu lạc bộ để thử vận may, kết quả đúng là Phó Minh Tễ ở đó thật, cậu ta một mình ở sân bắn súng, bắn hết mấy chục viên đạn.
Thấy Vưu Tuyết Kim, Phó Minh Tễ mới tạm thời quay về phòng nghỉ.
Nhân viên mang tới hai tách trà ấm, Vưu Tuyết Kim hỏi về tình hình gần đây, Phó Minh Tế vuốt ve thành cốc không nói gì.
Vưu Tuyết Kim chỉ còn cách lợi dụng những tin tức đã biết để phá vỡ sự trầm lặng: “Tớ đã gặp bác trai ở bệnh viện.”
Phó Minh Tễ thở phào: “Chân của ông ấy hồi phục như thế nào rồi?”
Vưu Tuyết Kim nhìn chăm chú vào mặt cậu ta, nói: “Ngồi trên xe lăn, tình huống cụ thể thì tớ không biết, nhưng tớ thấy bác ấy đi vào khoa tâm lý.”
Quả nhiên, Phó Minh Tễ lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, rõ ràng là vẫn chưa biết chuyện này.
Sống cùng Phó Thanh thật sự rất áp lực, nhưng Tiêu Từ chưa bao giờ để tâm Phó Thanh, không thể nào vì chuyện này mà phải đi tìm bác sĩ tâm lý được.
Phó Minh Tễ mang theo sự nghi hoặc đi tìm bố mình.
Sau cuộc cãi vã, Tiêu Từ đã chuyển đến “Biệt thự Minh Hà”, hồi nhỏ Phó Minh Tễ đã từng theo bố đến đó một lần, nhưng bố cậu ta thường sống ở nước ngoài, chỗ đó cũng hay để không vì vậy cậu ta chưa từng quay lại đó.
Phó Minh Tễ nêu rõ danh tính, quản gia cho cậu ta vào nhà: “Ông ấy đã ra ngoài, có lẽ chiều mới về.”
Phó Minh Tễ vẫy tay bảo ông ta đi xuống.
Cậu ta không quen thuộc với biệt thự Minh Hà lắm, chỉ biết đây là nơi bố cậu ta sống trước khi kết hôn. Suốt bao năm qua, những thứ bài trí và bày biện vẫn không thay đổi, có thể thấy bố là người hoài niệm.
Thế nhưng chính người như vậy lại vô tình với mẹ đến vậy.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Cậu ta biết chuyện tình cảm không thể ép buộc, nhưng một khi Tiêu Từ đã thỏa hiệp với gia đình và đồng ý kết hôn với Phó Thanh thì không nên đem cảm xúc giận chó đánh mèo lên trên người Phó Thanh.
Từ nhỏ đến lớn, Phó Minh Tễ nhận được tình cảm chủ yếu từ mẹ mình, nghe nhiều lời than phiền của Phó Thanh. Dù hiện giờ cậu ta đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng trong lòng vẫn có chút bất mãn với Tiêu Từ.
Dù sao Tiêu Từ cũng là một người bố rất thiếu trách nhiệm.
Khi thấy cửa phòng hơi hé mở, Phó Minh Tễ bước vào với tâm trạng muốn tìm hiểu về bố mình. Chỉ cần nhìn một cái Phó Minh Tễ đã nhận ra có điều gì đó không đúng, trong phòng ngủ có đặt một số đồ dùng của phụ nữ, ví dụ như bàn trang điểm.
Cậu ta gần như ngay lập tức nghĩ đến những chuyện không hay trong giới, nhưng khi xem kỹ lại phát hiện những món đồ này không phải mới, mà thậm chí có thể ngược dòng đến mười mấy năm trước.
Trên bàn đầy những bức ảnh của một nam và một nữ chụp chung, thời gian được ghi chú trên đó là cách đây hai mươi năm.
Người đàn ông trong bức ảnh là bố của cậu ta khi còn trẻ, còn người phụ nữ trong bức ảnh lại rất lạ lẫm. Cậu ta đã từng nghe nói bố mình có một người yêu cũ trước khi kết hôn tên là “Sở Tân Nguyệt” trong lúc bố mẹ tranh cãi, liệu có phải chính là bà ấy không? Căn phòng này, thậm chí là cả biệt thự này, có phải chỉ để tưởng nhớ người phụ nữ ấy?
Cậu ta không thể hiểu được cảm giác của mẹ, nhưng có thể hiểu được lý mà do mẹ đau khổ. Trong lòng Phó Minh Tễ cảm thấy bức bối, tùy tiện cầm lấy bức ảnh, một tập văn kiện phía dưới bỗng làm cậu ta chú ý.
Hứa Văn Châu, 17 tuổi, bố mẹ đã qua đời……
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Phó Minh Tễ không thể tin được khi lật xem những thông tin trong hồ sơ, bên trong ghi lại quá trình lớn lên của Hứa Văn Châu, cũng như tên của mẹ anh – Sở Tân Nguyệt.
Lòng cậu ta như đánh trống, trong đầu hiện lên những đáp án đáng sợ.
“Đinh——”
Nghê Dạng nhận được một tin nhắn mới trong điện thoại, nhưng bị tiếng la hét chói tai của Trình Thụy Tuyết lấn át.
“A a a a, đau quá” Trình Thụy Tuyết rất mẫn cảm với cảm giác đau đớn, chỉ cần người mát xa mạnh tay một chút thôi cũng khiến cô ấy không thể kiềm được tiếng kêu la.
Nghê Dạng thuần thục bịt tai lại, chỉ thấy màn hình bỗng dưng sáng lên với tin nhắn mới.
Lạ thật, Phó Minh Tễ lại hỏi cô về phương thức liên lạc của Hứa Văn Châu?
Nghê Dạng không đưa mà hỏi lại lý do.
Tin nhắn gửi đi như đá chìm xuống biển, cho đến khi kết thúc buổi mát xa cô vẫn không nhận được tin nhắn thứ hai từ Phó Minh Tễ.
Nghê Dạng bĩu môi: “Nhàm chán.”
“Chán à?” Trình Thụy Tuyết thay lại đồ của mình: “Một chút nữa đi xem phim đi, gần đây có một bộ phim trinh thám mới khá hay.”
“Không hứng thú.” Cô còn thích nằm ở phòng chiếu phim tại nhà hơn là đi đến rạp chiếu phim.
“Vậy, tìm người chơi boardgame* đi? Mấy tuần qua không chơi gì, người sắp mốc tới nơi rồi.”
(*Board game: tức là các trò chơi trên bàn, như cờ, bài, hay các trò chơi chiến lược khác mà người chơi tham gia trực tiếp trên một mặt bàn.)
“Ừm.”
Cô không phủ nhận có nghĩa là đồng ý, Trình Thụy Tuyết bèn nhanh chóng gọi tất cả các thành viên trong nhóm, đồng thời đặt một phòng lớn tại cửa hàng trò chơi boardgame gần đây.
Nhân viên dẫn hai người đến cửa ra vào, cánh cửa thang máy đối diện nhau, cánh bên trái mở trước, Nghê Dạng và Trình Thụy Tuyết sóng vai nhau bước vào. Khi cánh cửa thang máy sắp đóng lại, thang máy đối diện lại từ từ mở ra.
Nghê Dạng nhìn thẳng về phía trước, bóng dáng của Chu Lan Tâm bỗng xuất hiện trong tầm mắt cô, bà ấy đang nghiêng mình nói chuyện với một người đàn ông bên cạnh không rõ là đang trao đổi gì.
Không kịp quan sát kỹ, cánh cửa thang máy đã hoàn toàn đóng lại.
Lúc nãy có phải là Chu Lan Tâm không?
Cô chắc chắn mình không nhìn nhầm, nhưng theo thường lệ Chu Lan Tâm chỉ đi lại với mấy người phụ nữ trong cùng tầng lớp, thưởng trà ngắm hoa, tham gia các hoạt động tao nhã, tại sao có thể bí mật giao du với người đàn ông lạ?
Ông bố ngu ngốc của cô đã bị phản bội sao?
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Thú vị thật.
Trình Thụy Tuyết trong nhóm gọi người, nửa ngày chỉ có hai phản hồi, mấu chốt quan trọng nhất là Tôn Dục lại có việc gia đình không đến được.
Bốn người không đủ náo nhiệt, Trình Thụy Tuyết xòe tay nói: “Tớ đã liên lạc hết rồi, nhưng vẫn không đủ người.”
Nghê Dạng nghịch nghịch màn hình: “Cậu gọi Nghê Diệu Tổ tới, nó nhất định sẽ bay tới.”
Trong lòng cậu nhóc đang có suy nghĩ gì cô đã biết từ lâu, nhưng Trình Thụy Tuyết không coi trọng điều đó.
Quả nhiên, Nghê Diệu Tổ hứa hẹn một cách hùng hồn và mạnh mẽ, không chút do dự, cậu nhóc hứa rằng nó sẽ đến trong hai mươi phút nữa. Khi nhân viên dẫn người vào phòng, không chỉ có Nghê Diệu Tổ mà theo sau đó còn có một người con trai vóc dáng cao lớn nữa – Hứa Văn Châu.
Trình Thụy Tuyết khá là kinh ngạc, nghiêng đầu ghé vào tai Nghê Dạng nhỏ giọng nói: “Tại sao cậu ấy lại đến đây?”
Trên mặt Nghê Dạng lộ ra nụ cười mỉm, không phát hiện ra được tâm trạng thay đổi: “Không thể tới sao?”
“Cũng không phải.” Trình Thụy Tuyết trở lại chỗ ngồi, tưởng rằng Nghê Dạng đã lén gọi người tới.
Nghê Diệu Tổ là một người nói nhiều, rất nhanh đã tiết lộ nguyên nhân. Cậu nhóc đã dùng tiền để nhờ Hứa Văn Châu giúp mình chơi game, vừa nãy khi cô ấy gọi điện đến, Hứa Văn Châu đang ở nhà cậu nhóc nên cậu nhóc quyết định kéo anh sang tham gia cùng luôn.
Trên bàn hình chữ nhật còn rất nhiều chỗ trống, Nghê Diệu Tổ cố ý ngồi gần Trình Thụy Tuyết, còn Hứa Văn Châu thì đặt chiếc mũ xuống, ngồi đối diện với Nghê Dạng.
Nghê Dạng nghịch nghịch chiếc dây điện thoại mới thay bằng ngọc lưu ly, cố tình làm như không thấy bọn họ.
Khi mọi người đã tụ tập đủ, ông chủ mang đến một vài trò chơi để họ chọn. Nghê Dạng tùy ý chỉ một trò, đó là trò tìm kiếm hung thủ.
Quy tắc của trò chơi rất đơn giản, một người được chọn làm nhà ngoại cảm, họ sẽ dựa vào chỉ dẫn trên thẻ bài để cung cấp thông tin về nạn nhân cho các người chơi khác, từ đó suy ra nguyên nhân cái chết.
Nhà ngoại cảm không thể nói, chỉ có thể dựa vào thẻ đồ vật của người chơi để đưa ra gợi ý.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Ở vòng đầu tiên, Nghê Dạng được chọn làm nhà ngoại cảm.
Các người chơi lần lượt hỏi, Nghê Diệu Tổ là người đầu tiên sử dụng thẻ đồ vật: Dùng dây kẽm tạo ra tư thế của nạn nhân tại thời điểm qua đời.
Nghê Dạng nhìn theo hình ảnh trên thẻ, nhanh chóng uốn dây kẽm, nhưng những người chơi khác chỉ nhìn cô với vẻ mặt mơ hồ.
Người thứ hai là Trình Thuỵ Tuyết, cô ấy yêu cầu Nghê Dạng vẽ hung khí lên thẻ đồ vật.
Thẻ đồ vật thứ ba là yêu cầu Nghê Dạng nói ra nơi xảy ra cái chết một cách im lặng.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Nghê Dạng, cố gắng phân tích khẩu hình miệng của cô, mấy lần liền đều không đúng.
“Có phải là nước biển không?” Hứa Văn Châu vốn đang im lặng đột nhiên lên tiếng.
Hai người bất ngờ chạm mắt nhau.
Một cú trúng ngay.
Nghê Dạng nghiêng người gần về phía anh, khuỷu tay đặt lên mép bàn, đôi môi hồng từ từ mở ra trước mắt anh: “Đúng rồi nha.”
Trong nháy mắt ấy, ngụ ý trêu chọc ẩn ý mơ hồ.
Càng gần đến chân tướng, Nghê Diệu Tổ phấn khởi vỗ tay: “Nhanh nhanh nhanh, đến lượt Hứa Văn Châu hỏi rồi, thẻ đồ vật của anh là gì?”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Hứa Văn Châu mở tay ra, trên thẻ viết: Người chơi hỏi, nhà ngoại cảm sẽ viết câu trả lời lên lưng người chơi, mỗi thẻ có thể viết tối đa ba lần.
Có nghĩa là, Hứa Văn Châu sẽ hỏi, Nghê Dạng sẽ dùng tay viết câu trả lời trên lưng anh, người chơi có thể dựa vào cảm giác và quan sát để suy đoán thông tin quan trọng.
Cô thu cánh tay lại, một tay chống cằm hỏi: “Cậu muốn biết điều gì?”
Hứa Văn Châu nói rõ ràng: “Hung thủ.”
Trong phòng im ắng, tiếng ghế di chuyển của Nghê Dạng khi đứng dậy có thể nghe thấy rõ ràng.
Hứa Văn Châu thẳng lưng, yết hầu trượt lên trượt xuống một hồi.
Ngón tay của Nghê Dạng dài và trắng, từ lâu cô đã quen để móng tay, móng tay màu trắng hồng, đường cong mịn màng.
Móng tay xinh đẹp từ bên ngoài áo vẽ một cái, cảm giác chưa rõ ràng, Hứa Văn Châu nhìn về phía những ánh mắt mong chờ của mọi người mà lắc lắc đầu.
“Anh mặc quá dày rồi, thử cởi áo khoác đi.” Nghê Diệu Tổ sốt ruột tìm ra đáp án, thúc giục Hứa Văn Châu cởi áo khoác ra.
Bên trong là một chiếc áo len mỏng, cảm giác khi ngón tay lướt qua rất rõ ràng, Hứa Văn Châu cảm thấy tim đập nhanh hơn, bộ não rối loạn không thể cấu thành nổi không gian từ ngữ.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
Mặc dù chỉ cách một lớp áo, nhưng cảm giác như thể đang lướt qua lưng trần của anh, từng nét vẽ liền thành vô số đường nét, như điện giật kéo theo từng dây thần kinh.
Chỉ có hai chữ, Nghê Dạng viết đi viết lại ba lần, cô rõ ràng cảm nhận được tư thế cứng ngắc của người con trai này bắt đầu rung lên mỗi khi cô lướt tay.
Viết một chữ mà phản ứng lại lớn đến vậy sao?
Cô không khỏi nghĩ: Nếu cởi bỏ quần áo, thì cảm giác khi vẽ lên lưng anh sẽ là cảm giác thế nào nhỉ?
“Cảm nhận được không?” Nghê Diệu Tổ chống tay lên bàn quan sát cũng không thấy rõ, nhìn vào anh hỏi: “Đáp án là gì?”
Hứa Văn Châu cúi mắt, cổ họng khô khốc: “Sứa.”
Nghê Dạng nở nụ cười.
Đôi mắt đen sáng của cô hiện lên sự trêu chọc.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Thật thú vị khi biến một người luôn nghiêm túc như anh trở nên lúng túng, nhưng Hứa Văn Châu còn vững vàng hơn cả những gì cô tưởng tượng.
Sau đó, bọn họ đã chơi nhiều trò chơi khác nhau, nhưng tâm trí của một số người vẫn không thể thoát ra khỏi ván đầu tiên.
Chạng vạng, Nghê Diệu Tổ kêu đói bụng muốn ăn cơm, ăn xong lại cảm thấy chưa chơi đủ, nên đặt một phòng karaoke.
Một nhóm người giải tán vào lúc 10 giờ tối.
Trình Thụy Tuyết và Nghê Diệu Tổ lần lượt rời đi, điện thoại của chú Minh thông báo tới muộn.
Chú ấy đã xuất phát trước hai mươi phút, lẽ ra phải đến từ lâu nhưng vì một tài xế lái xe say xỉn đã va vào xe của chú ấy khi chú ấy đang lái xe bình thường, suýt xảy ra tai nạn, bây giờ cảnh sát giao thông không cho đi.
Nghê Dạng bình tĩnh hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
Chú Minh thúc giục nói: “Không ai bị thương cả, chỉ là cần phải trì hoãn một chút, hay chú liên lạc người đến đón cháu?”
“Thôi, lười chờ.”
Nghê Dạng cúp điện thoại chuẩn bị bắt xe, liếc nhìn thấy Hứa Văn Châu lẳng lặng đứng bên cạnh: “Cậu đi xe không?”
“Ừm.”
“Ở đâu?”
Hứa Văn Châu chỉ về phía con đường bên cạnh.
Nghê Dạng nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay quấn quanh sợi chuỗi hạt trên đấy, cô đi tới, đôi giày thể thao hàng hiệu trắng của cô nổi bật trên nền đất tối sáng.
Cô nhận ra xe của Hứa Văn Châu, một bước dài đã ngồi lên xe, vô tư ngẩng cằm ra lệnh cho anh: “Đi thôi, chở tôi về nhà.”
Cô gái ngẩng đầu lên, tóc dài bị gió thổi bay, đôi bông tai kim cương trên vành tai lấp lánh rực rỡ thật chói mắt.
Nghê Dạng đã sớm xỏ khuyên tai, ở trường còn có phần tiết chế, chứ khi bình thường ra ngoài chơi thì đủ loại trang sức, cái gì đẹp cũng dùng.
Chỉ có một chiếc mũ bảo hiểm, Hứa Văn Châu đưa cho Nghê Dạng.
Nghê Dạng không cần.
Anh không nói gì, nhẹ nhàng đội mũ bảo hiểm đen lên đầu cô, động tác dứt khoát cài chặt lại.
Xe len lỏi giữa những con phố, Hứa Văn Châu chăm chú nhìn về phía trước, lưng bỗng nhiên bị ai đó gãi hai cái, cảm giác như mèo cào qua lớp áo.
Hứa Văn Châu nhíu mày, lần này là chịu đựng.
Người ở phía sau không hài lòng, tiếp tục nghịch ngợm trên lưng anh, động tác ngày càng rõ ràng hơn, Hứa Văn Châu nói lớn: “Nghê Dạng!”
“Cái gì?” Giọng cô lười biếng và lơ đãng.
Hứa Văn Châu mặt lạnh nhắc nhở: “Đừng cử động lung tung.”
“Tại sao?”
“Không an toàn.”
“Tôi đang giúp cậu rèn luyện khả năng phản ứng.” Cô nói một cách đúng tình hợp lý: “Cậu nên cảm ơn tôi.”
“Hứa Văn Châu, có phải cậu lén đi khám bệnh không?”
“Cái gì?”
“Hình như cậu không bị cà lăm nữa.” Không chỉ cô nghĩ vậy, mà cả lớp học cũng nói như vậy.
Hứa Văn Châu: “……”
Anh không nói lời nào cả, Nghê Dạng tiếp tục nghịch dây điện thoại di động: “Tôi cảm thấy cà lăm cũng khá tốt.”
Hứa Văn Châu thả lỏng tay, giảm tốc độ lái xe: “Tốt, chỗ nào?”
“Trêu rất thú vị.”
“……”
Trong suốt cuộc hành trình kéo dài nửa giờ, trong gió mang theo tiếng cười trêu chọc của cô gái cùng với những lời phản bác thầm kín của chàng trai.
Hứa Văn Châu đưa cô đến trước của nhà, Nghê Dạng đứng ở đó vẫy vẫy tay chào anh, nhìn qua bộ dáng trông rất lễ phép.
Hứa Văn Châu quay tay lái, lao vào màn đêm như muốn chạy trốn.
Mãi cho đến khi nhân viên bảo vệ ở cửa nhắc nhở, Nghê Dạng mới chú ý đến chiếc mũ bảo hiểm màu đen đã quên cởi ra.
Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn vào màn đêm, bĩu môi.
Giờ chạy nhanh như vậy, chẳng phải ngày mai phải quay lại yêu cầu cô trả lại mũ bảo hiểm sao.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Tiểu khu Hi Hoa cách đây không xa, Hứa Văn Châu về đến gần nhà mới nhớ đến chiếc mũ bảo hiểm, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Nghê Dạng càng ngày càng thích trêu chọc anh.