Tiêu Từ tạm thời không thể đi lại, ông ta bị đập đầu xuống nền nhà, ngất ngay tại chỗ.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Đùi của ông ta bị mảnh vỡ bình hoa đâm trúng, máu tươi chảy ròng ròng. Phó Thanh sợ hãi đứng bất động tại chỗ, cuối cùng là Phó Minh Tễ chạy ra gọi 120.

Tiêu Từ được đưa đến bệnh viện để xử lý vết thương. Phó Thanh ngồi như người mất hồn trên ghế dài trong hành lang, miệng liên tục lẩm bẩm những câu như “Tôi không cố ý”.

Bà ấy vừa ghét Tiêu Từ, lại vừa yêu Tiêu Từ.

Phó Minh Tễ ngồi xuống cạnh bà ấy, giọng điệu rất bình tĩnh: “Hai người ly hôn đi.”

“Con nói bậy gì thế!” Phó Thanh trợn to mắt, khóe mắt được chăm sóc kỹ lưỡng cũng không che giấu được những nếp nhăn.

Phó Minh Tễ nhìn xuống nền nhà phản chiếu ánh sáng, giọng nói lạnh lùng: “Một cuộc hôn nhân như vậy có ý nghĩa gì không?”

Nội tâm Phó Thanh phản bác lại: Tất nhiên là có.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Kể từ khi bà ấy kết hôn với Tiêu Từ, cuộc sống luôn không được như ý, có lẽ cả đời này cũng sẽ như vậy. Tiêu Từ không cho bà ấy được như ý nguyện, bà ấy cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho ông ta, cùng lắm thì hai người sẽ dây dưa đến chết, không ai có thể thoát khỏi ai.

Biết con trai không cùng một chí hướng với mình, Phó Thanh không nói gì nữa, chỉ bình tĩnh dựa hờ lưng vào tường, từ chối giao tiếp với cậu ta. Đến khi bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra, Phó Thanh mới đứng dậy.

“Bệnh nhân bị xuất huyết não, tạm thời phải nằm viện theo dõi.”

Phó Thanh không hiểu biết gì về y khoa, nghe bác sĩ mô tả tình trạng mà lòng bỗng chao đảo, thốt ra những lời chất chứa trong lòng: “Tôi chỉ đẩy ông ta một cái, sao lại nghiêm trọng như vậy.”

Bác sĩ dày dặn kinh nghiệm nghe thấy vậy cũng cau mày. Não người rất phức tạp và dễ tổn thương, tình trạng nghiêm trọng thậm chí có thể dẫn đến tử vong. Theo sự mô tả của con trai bệnh nhân, cả hai vợ chồng đã xảy ra tranh chấp nên mới có sự việc đáng tiếc như này phát sinh.

Phó Thanh lo lắng suốt cả đêm, may mắn là Tiêu Từ đã tỉnh lại khi trời sáng.

Đầu óc choáng váng, đùi phải cũng băng bó chằng chịt, Tiêu Từ mất một lúc mới nhớ ra sự việc xảy ra trước khi ngất xỉu.

Ông ta và Phó Thanh không hòa hợp nhưng chưa bao giờ động tay động chân với nhau, cú đẩy hôm qua suýt nữa đã cướp đi mạng sống của ông ta. Điều này khiến ông ta bỗng nhận ra sự đáng sợ khi Phó Thanh mất kiểm soát nên càng củng cố quyết tâm trong lòng. Khi hồi phục sức khỏe, ông ta nhất định phải chấm dứt quan hệ hôn nhân với Phó Thanh, đứa con trai duy nhất cũng không thể ở bên người phụ nữ đáng sợ này.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Ban ngày, ông ta được làm kiểm tra lại một lần nữa, bác sĩ hỏi về một số tình trạng sức khỏe, khuyến nghị ông ta nên dùng thuốc để trị liệu trước. Phó Minh Tễ luôn đồng hành bên cạnh ông ta, còn Phó Thanh mãi vẫn chưa xuất hiện. Tiêu Từ mừng rỡ thoải mái, nhân cơ hội hỏi con trai: “Minh Tễ, những năm gần đây con sống không dễ dàng đúng không.”

“Vẫn ổn.” Ăn mặc không thiếu, chỉ là không được tự do.

Phó Minh Tễ là một đứa trẻ thông minh, Tiêu Từ cũng lười giả bộ ngớ ngẩn để lừa cậu ta, hỏi thẳng vào vấn đề: “Nếu như bố với mẹ ly hôn, con ở với ai?”

Với suy nghĩ của Tiêu Từ, Phó Minh Tễ không cảm thấy ngạc nhiên, bình thản nói: “Con sắp trưởng thành rồi.” Ý là đến tuổi trưởng thành, cậu ta không cần phải có người giám hộ nữa.

“Con cũng thấy tình trạng hiện tại của mẹ con rồi.” Tiêu Từ nhìn đùi mình rồi nhìn cậu ta: “Bố muốn đưa con ra nước ngoài.”

Phó Minh Tễ ngừng lại một chút: “Con chưa thi đại học.”

Tiêu Từ không chút do dự nói: “Những chuyện này đều là việc nhỏ, bố có thể sắp xếp cho con.”

“Vậy chúng ta sẽ bỏ mẹ lại một mình ở đây sao?”

“Bà ấy là người trưởng thành rồi, phải chịu trách nhiệm với hành động của mình.”

Phó Minh Tễ im lặng một lúc: “Con không ra nước ngoài.”

Cậu ta đồng ý với việc bố mẹ ly hôn, nhưng nếu bây giờ rời đi thì cũng có nghĩa là cậu ta cùng với Tiêu Từ phản bội mẹ của cậu ta. Dù cậu ta chán ghét cuộc sống hiện tại, nhưng cậu ta càng hiểu rõ mình chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất của Phó Thanh.

Tiêu Từ mím môi, không hài lòng với câu trả lời của con trai. Bây giờ ông ta nằm trong bệnh viện là vì ai? Cuối cùng thì người ta cũng không cảm kích.

Cuộc đời ông ta thực sự thất bại.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Khi còn trẻ, không thể cưỡng lại sự cám dỗ của quyền lực, sau khi hình thành thói quen của người giàu có thì ông ta lại không chịu nổi khó khăn của cuộc sống tầng lớp thấp, vì vậy đã từ bỏ người phụ nữ mình yêu. Sau đó, liên hôn với một người vợ cực đoan, đứa con trai sinh ra cũng không thân thiết với ông ta.

Đến tầm này tuổi, Tiêu Từ đã không còn nhiều tham vọng, chỉ còn lại những tiếc nuối.

Để đảm bảo sức khỏe, Tiêu Từ tạm thời ở lại bệnh viện theo dõi. Phó Thanh không hề xuất hiện, Phó Minh Tễ đã thuê một điều dưỡng đến chăm sóc cho ông ta.

Tiêu Từ thương xót đứa con trai này, nhưng không có sự liên kết máu mủ mạnh mẽ giữa bố và con, ngẫm lại có lẽ là vì Phó Minh Tễ luôn chọn mẹ của cậu ta.

Mà ông ta và Phó Thanh đã định sẵn là sẽ không thể hòa hợp cả đời.

Tiêu Từ ở trong bệnh viện một tuần, vết thương ở đùi bắt đầu kết vảy, tình trạng choáng váng ở đầu cũng dần biến mất, bác sĩ đánh giá và đồng ý cho ông ta xuất viện.

Chân của Tiêu Từ vẫn chưa thể đi lại bình thường được nên điều dưỡng đẩy ông ta vào thang máy. Khi tới tầng một, đám người bên ngoài gần như chắn kín cửa thang máy.

“Phiền mọi người nhường đường chút.”

Mọi người thấy người ngồi xe lăn thì nhanh chóng tản ra, nhường một lối đi rộng rãi. Xe lăn của Tiêu Từ đi ngang qua đám đông, bỗng bị một vật ở dưới đất thu hút tầm nhìn: “Đợi đã.”

Xe lăn dừng lại, Tiêu Từ chỉ vào bên hông xe lăn: “Thẻ căn cước của ai làm rơi thế này.”

Góc nhìn hiện tại thấp, ông ta vừa lúc có thể nhìn rõ ảnh trên chứng minh nhân dân là một thiếu niên.

Điều dưỡng cúi xuống nhặt lên, đọc tên trên thẻ căn cước : “Hứa Văn Châu.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Hứa Văn Châu?

Cái tên này gần đây xuất hiện bên tai ông ta quá nhiều, Tiêu Từ đang định với tay để lấy thì một giọng nói trẻ trung vang lên: “Xin chào.”

Tiêu Từ ngẩng đầu mới thấy rõ chàng trai trước mặt.

Anh có chiều cao khoảng một mét tám mấy, mặc áo khoác mỏng màu xanh đậm, khóa áo mở hờ, quần jeans sáng màu rộng rãi thoải mái.

Tiêu Từ nhận thấy ở chàng trai này có một khí chất điềm tĩnh, đôi mắt đen láy tỏa sáng khiến ông ta nhớ đến một người trong ký ức, người ấy cũng luôn dùng đôi mắt trong trẻo của mình nhìn ông ta.

“Đây là, thẻ căn cước, của cháu.”

Câu này Hứa Văn Châu nói với điều dưỡng.

Ảnh trên thẻ căn cước được chụp trước khi anh tốt nghiệp lớp 9, so với hiện tại không có nhiều thay đổi.

Điều dưỡng đưa thẻ căn cước tới trước mặt Tiêu Từ, Tiêu Từ xác nhận rồi gật đầu, điều dưỡng bèn trả thẻ căn cước lại cho Hứa Văn Châu.

Hứa Văn Châu di chuyển tầm mắt nhìn về phía người đàn ông này: “Cháu cảm ơn.”

Thang máy khác đã đến, anh không quay đầu lại bước vào đám đông.

Tiêu Từ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của chàng trai một lúc lâu, trong đầu liên tục hiện lên thông tin trên thẻ căn cước.

Hứa Văn Châu, người huyện Thấm Thủy, thành phố Cảnh Dương, còn sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với con trai của ông ta…….

Tiêu Từ không về nhà của Phó Thanh mà đi đến một dinh thự mà ông ta đã lâu không đặt chân đến. Ông ta đã từng cùng người phụ nữ mình yêu thương trải qua một thời gian hạnh phúc ngắn ngủi ở đây. Sau khi chia tay, ông ta không dám quay lại, cố gắng để giữ lại khoảng thời gian thanh xuân đó mãi mãi trong quá khứ.

Vừa mở cửa, vô số kỷ niệm tràn vào tâm trí của ông ta.……

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Người phụ nữ mà ông ta yêu thương tên là Sở Tân Nguyệt, cũng là người huyện Thấm Thủy.

Năm đó, ông ta cùng bạn bè đi tận hưởng đủ mọi vẻ đẹp của thế giới, nghe nói hoa mai ở huyện Thấm Thủy nở rộ nên muốn rời xa những ồn ào để trải nghiệm cuộc sống tự do tự tại ở nơi đó.

Dưới gốc cây hoa mai, ông ta đã say đắm trước người phụ nữ có khí chất lạnh lùng ấy, nhưng dù cố gắng bao nhiêu lần để làm quen, ông ta vẫn không thể khiến cô gái ấy mở miệng nói. Bạn bè cười ông ta là kẻ bất tài, ngược lại càng làm dấy lên ham muốn chinh phục trong lòng ông ta.

Ông ta đuổi theo, giả bộ tình cờ gặp gỡ, mới biết người phụ nữ ấy sinh ra đã không thể nói.

Sau một thời gian bên nhau, ông ta phát hiện Sở Tân Nguyệt không như vẻ ngoài lạnh lùng của bà ấy, mà thật ra có một trái tim rất mềm mại. Sự tương phản này khiến Tiêu Từ càng thêm tò mò, tình cảm của họ cũng dần dần nảy nở trong thời gian bên nhau.

Tuy nhiên hai người có khoảng cách về thân phận quá lớn. Khi ông ta tự tin nắm tay Sở Tân Nguyệt về nhà họ Tiêu tuyên bố sẽ cưới bà ấy, bố mẹ ông ta chỉ cười nói ông ta quá ngây thơ.

Ông ta tưởng mình là anh hùng trong câu chuyện “Không cần giang sơn chỉ cần mỹ nhân”, nhưng thực tế đã cho ông ta một cú sốc nặng nề. Giữa người phụ nữ và tiền bạc, địa vị, cuối cùng ông ta lựa chọn cái sau.

Sở Tân Nguyệt rất có khí phách, bà ấy đã xóa hết mọi dấu vết cuộc sống của mình rồi rời khỏi biệt thự, ông ta cũng chấp nhận sự sắp xếp của gia đình mà kết hôn với Phó Thanh.

Từ lúc đính hôn đến khi cưới mất sáu tháng chuẩn bị, hàng ngày ông ta đều chìm đắm trong nỗi buồn chia tay với Sở Tân Nguyệt. Đêm trước ngày cưới, ông ta bị bạn bè chuốc say, không thể kiềm chế được đã chạy đến huyện Thấm Thủy tìm Sở Tân Nguyệt.

Hai người đã lâu không gặp đứng yên lặng bên bờ sông mát mẻ nhìn nhau, ông ta không thể giấu nổi nỗi nhớ trong lòng, lao lên ôm chặt lấy bà ấy.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Đêm đó cụ thể đã xảy ra những gì thì đã không còn nhớ rõ nữa. Sáng hôm sau ông ta bị hàng loạt cuộc gọi đánh thức, chỉ thấy căn phòng lộn xộn và bức thư chia tay mà Sở Tân Nguyệt để lại.

Trong thư, Sở Tân Nguyệt viết: “Cuộc sống của chúng ta chênh lệch quá lớn, điều đó không phải chỉ tiền bạc vật chất là có thể bù đắp được. Dù giờ đây vì tình yêu mà ở bên nhau, sau này cũng sẽ phát sinh oán hận…… Em phải rời khỏi đây, đừng tìm em, cũng đừng nhớ em.”

Sở Tân Nguyệt đã viết một đoạn rất dài, bảo ông ta từ nay đừng tìm bà ấy nữa, chỉ nên giữ lại những kỷ niệm đẹp trong quá khứ. Tiêu Từ ngồi bên cửa sổ cầm bức thư đó rất lâu, cuối cùng gọi lại số nhà họ Tiêu.

Sau khi kết hôn với Phó Thanh, ông ta không còn hỏi han gì về tin tức của Sở Tân Nguyệt nữa, dùng cuộc sống xa hoa để làm tê liệt đi nỗi nhớ. Rồi sau đó huyện Thấm Thủy bị giải tỏa, khu rừng hoa mai cũng bị san phẳng. Ông ta đã cử người đi tìm tin tức, nhưng tin tức báo lại rằng Sở Tân Nguyệt đã lấy chồng tha hương, sớm đã không còn ở Cảnh Dương.

Con người vốn luôn không biết đủ, cứ mãi ám ảnh về những điều chưa đạt được và đã mất. Ở nước ngoài, mỗi khi say rượu ông ta thường nhớ lại khoảng thời gian như ở chốn bồng lai tiên cảnh đó, giống như đang mơ vậy.

Nếu không có dấu vết còn lưu lại trong biệt thự chứng minh cho những sự kiện đã xảy ra, ông ta thực sự không biết phải đi đâu để tìm kiếm dấu vết của Sở Tân Nguyệt.

Sở Tân Nguyệt, Hứa Văn Châu, huyện Thấm Thủy.

Ông ta lần lượt ghép các mảnh ghép trong đầu lại, bỗng nhiên nổi lên một ham muốn mãnh liệt muốn khám phá ra sự thật.

Không đợi vết thương ở chân kịp lành, Tiêu Từ lập tức liên lạc với những người đáng tin cậy để cùng ông ta đến huyện Thấm Thủy. Những người dân của năm đó đã chuyển vào thành phố nhờ vào việc giải tỏa mặt bằng, bọn họ đã phải đi thăm nhiều hộ gia đình mới thu thập được thông tin hữu ích từ những người già đã hơn sáu mươi tuổi.

“Tân Nguyệt à, tôi nhớ cô gái đó, trông rất xinh đẹp, con trai tôi còn theo đuổi cô ấy nữa.”

“Cô ấy đâu có để ý đến nó, sau này lấy người thợ mộc ở thị trấn.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

“Cậu hỏi người ta tên là gì á?”

“Không nhớ rõ.”

Bà cụ lãng tai trả lời ngắt quãng vài câu.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mang theo dụng cụ câu cá, chân đạp đầy bùn bước vào: “Hứa Thanh Phong.”

Đó chính là người mà bà cụ đã nhắc đến – người từng theo đuổi Sở Tân Nguyệt. Ngày đó có nhiều người thích Sở Tân Nguyệt, nhưng một số lo sợ bà ấy sẽ truyền lại bệnh câm cho thế hệ sau của mình nên không dám theo đuổi, còn cố tình bôi nhọ danh tiếng của bà ấy. Người bảo vệ Sở Tân Nguyệt nhất khi ấy chính là Hứa Thanh Phong, cuối cùng ôm được người đẹp về như ý nguyện.

Tiêu Từ hít sâu một hơi: “Bây giờ bọn họ đang ở đâu?”

“Đã chết từ lâu rồi.” Người đàn ông đặt đống dụng cụ ướt sũng xuống đất: “Hứa Thanh Phong không có phúc, cưới được một người vợ tốt như vậy, lại còn sinh ra một đứa con thông minh, cuối cùng lại mất sớm.”

Tiêu Từ nhíu mày: “Họ có con trai sao?”

“Đúng vậy, cậu bé thông minh lắm, không chừng sau này còn thi đỗ thủ khoa.” Hứa Thanh Phong và Sở Tân Nguyệt được chôn ở huyện Thấm Thủy, bà nội Hứa và Hứa Văn Châu mỗi năm đều trở về để thắp hương, bà cụ gặp ai cũng khoe cháu trai mình thi được hạng nhất, câu chuyện “Thi đỗ thủ khoa” cứ như vậy mà lan truyền.

“Vậy, Sở Tân Nguyệt thì sao?” Tiêu Từ hồi hộp chờ câu trả lời.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Người đàn ông đang ngồi xổm trên mặt đất quay đầu cười nhạt: “Vừa nãy không phải nói rồi sao, đã chết rồi.”

“Chết rồi!” Tiêu Từ giật mình, đồng tử mở lớn, tứ chi gần như cứng đờ.

Thật nực cười, ông ta đã nhớ nhung suốt bao năm như vậy, thế nhưng Sở Tân Nguyệt lại đã không còn trên đời. Một nỗi buồn to lớn bất chợt dâng lên trong lòng, Tiêu Từ thất hồn lạc phách, mãi sau mới nghe thấy giọng mình: “Con trai bà ấy tên là gì?”

Người đàn ông cho ông ta biết: “Hứa Văn Châu.”

Những mảnh thông tin ngày càng nhiều, ngày càng tiến gần hơn đến sự thật.

Tiêu Từ chi tiền và sử dụng các mối quan hệ để tìm hiểu thời gian kết hôn của Sở Tân Nguyệt và Hứa Thanh Phong, cũng chỉ muộn hơn ngày tổ chức hôn lễ của ông ta và Phó Thanh một tháng.

Khi đó, ông ta quá chán nản, trong đêm tân hôn say rượu đã xảy ra quan hệ với Phó Thanh rồi sinh ra Phó Minh Tễ. Còn Hứa Văn Châu lại có cùng ngày sinh với Phó Minh Tễ, tính ra thời gian thì vừa khớp.

Người đàn ông câu cá nói rằng Sở Tân Nguyệt có tiêu chuẩn cao, không vừa ý ai cả nhưng lại kết hôn với Hứa Thanh Phong sau một tháng gặp mặt, phải chăng là để che giấu chuyện con cái?

Những mảnh ghép trong khoảnh khắc này đã kết nối thành một thông tin hoàn chỉnh, tim Tiêu Từ đập điên cuồng. Nhất định là như vậy! Nếu không, tại sao Sở Tân Nguyệt lại vội vàng kết hôn, tại sao lại đặt tên cho con trai có ý nghĩa đặc biệt như “Văn Châu”?

Ông trời không bạc đãi ông ta, trong vô hình đã đưa giọt máu mà Sở Tân Nguyệt để lại trở về bên cạnh ông ta.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

“Châu Châu, bác sĩ nói sao?”

Hôm nay là ngày Hứa Văn Châu đi bệnh viện tái khám, bà nội Hứa ở nhà chuẩn bị bữa trưa chờ anh trở về, tay thì bận rộn với bát đĩa, miệng thì không ngớt lời hỏi về tình hình của anh.

Hứa Văn Châu đặt túi thuốc bệnh viện xuống: “Chướng ngại tâm lý.”

Trước khi khai giảng, bà nội Hứa đã thúc giục anh đi bệnh viện làm các xét nghiệm liên quan như MRI não để loại trừ việc cà lăm do bệnh lý cơ thể. Sau đó, anh đã đăng ký gặp một bác sĩ tâm lý uy tín.

Khi còn nhỏ, vì mẹ anh bị câm nên anh bị chế giễu, hệ thống ngôn ngữ của anh trở nên lắp bắp không thể kiểm soát, cộng thêm sự đau khổ và áp lực lớn khi mẹ qua đời đã kích thích đến hệ thần kinh.

Khả năng tiếp nhận thông tin của bà nội Hứa có hạn, bà quan tâm nhất là: “Có thể chữa khỏi không?”

Hứa Văn Châu gật đầu: “Bác sĩ nói, hy vọng rất lớn.”

Hai năm qua, anh không còn tránh né việc giao tiếp với người khác nữa, số lượng từ ngữ nói ra ngày càng nhiều. Đặc biệt là trong thời gian giảng bài cho Nghê Dạng, anh đã vô tình cải thiện được khả năng nói của mình.

Hiện tại chỉ là điều trị hỗ trợ bằng thuốc và cần phải “Nói nhiều hơn”, ví dụ như trả lời câu hỏi của bà. Anh quen gật đầu hoặc “Ừ” một tiếng, nhưng vừa rồi đặc biệt chú ý nên mới nói được vài câu.

Vì thế, các bạn học trong lớp bất ngờ phát hiện ra bạn học sinh giỏi ít nói của họ gần đây đã đổi tính. Chỉ cần có ai nói chuyện với anh, anh sẽ trả lời nghiêm túc, không giống như trước đây chỉ biết “Ừ”, “Ờ”, “Không”.

“Ê, các cậu có phát hiện ra Hứa Văn Châu dường như không còn bị cà lăm nữa không?”

Có người bàn luận về chủ đề này, Nghê Dạng đang gục đầu ngủ trên bàn bỗng mở mắt, nghiêng cổ nhìn cậu bạn bên cạnh đang đọc sách về lịch sử kiến trúc.

Dòng chữ khiến người ta vừa liếc nhìn cũng đã cảm thấy buồn ngủ này, Hứa Văn Châu lại đang đọc rất say sưa. Ngoài việc ngón tay máy móc lật trang sách, ánh mắt anh không hề rời khỏi cuốn sách.

Anh quá chăm chú, giống như đã xuyên vào trong quyển sách. Nghê Dạng nhất quyết không để anh đắm chìm vào trong đó nên đưa tay chọc chọc vào cánh tay của anh: “Hứa Văn Châu, thương lượng chút đi.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Khi anh nhìn sang với ánh mắt đầy nghi hoặc, Nghê Dạng từ ngăn kéo lấy ra một tờ kiểm tra sạch sẽ: “Làm đề tiếng Anh cho tôi đi.”

“Tại sao không tự mình, làm?” Sau khi bắt đầu tập nói, câu cú của anh có chút kỳ quặc.

Nghê Dạng chống tay lên cằm: “Tôi lười làm.”

Lý do hết sức đơn giản này khiến Hứa Văn Châu nhíu mày: “Giáo viên mới của cậu, không kiểm tra bài tập sao?”

Nghê Dạng vung tờ kiểm tra ra trước mặt anh, giọng điệu ngọt ngào: “Nào có giáo viên mới, chỉ có thầy Tiểu Hứa nhỏ.”

Tờ giấy kiểm tra quét qua mu bàn tay anh, một lần lại một lần chạm vào nơi nhạy cảm trong lòng anh: “Tôi đã, đã không, không phải nữa.”

Anh căng thẳng.

Miệng không thể kiểm soát, lời nói đang cà lăm.

Nghê Dạng hài lòng cười.

Cô thích nhìn thấy vẻ mặt Hứa Văn Châu bị trêu chọc cho bối rối không biết làm sao, rất thú vị.

“Thôi được rồi.” Cô tùy tiện đưa tờ giấy kiểm tra về phía sau, chỉ vào Trương Hâm đang ngồi ở bàn sau: “Bạn gì kia, giúp tôi làm bài kiểm tra đi.”

Trương Hâm chưa kịp đưa tay ra, Hứa Văn Châu đã bình tĩnh lại, ngăn hành động của cô, nói bằng giọng nghiêm túc: “Tự mình làm đi.”

Trương Hâm cứ nghĩ Nghê Dạng sẽ nổi giận, nhưng lại thấy cô cười tươi tắn nhét tờ kiểm tra vào sách.

Có vẻ như mức độ chịu đựng của Nghê Dạng với Hứa Văn Châu đã cao quá mức tiêu chuẩn, điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách của cô.

Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người nói Hứa Văn Châu đã thay đổi. Những câu chuyện cười về chuyện anh cà lăm đã hoàn toàn biến mất, trong lòng Trương Hâm cảm thấy cực kỳ rất khó chịu.

Kể từ khi phải học thêm buổi tối, bọn họ đã phải từ bỏ công việc làm thêm lau dọn ở nhà thi đấu. Trương Hâm đã mất đi một nguồn thu nhập nên hỏi Hứa Văn Châu có cách nào kiếm tiền không, Hứa Văn Châu nói không có. Nhưng rõ ràng Trương Hâm nhận thấy điều kiện sống của Hứa Văn Châu đã cải thiện hơn rất nhiều.

Chiếc xe đạp cũ được thay bằng xe điện mới, những bộ quần áo cũ anh thường mặc cũng đã thay bằng quần áo mới.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Cậu ta đã bỏ qua lý do Hứa Văn Châu mua sắm quần áo mới chỉ vì cơ thể trưởng thành hơn, ngoan cố cho rằng Hứa Văn Châu có cách kiếm tiền khác, chỉ là không muốn chia sẻ với mình.

Đến chiều thứ Sáu, Trương Hâm chuẩn bị sách vở từ sớm, sau khi Hứa Văn Châu rời khỏi lớp học cậu ta đã lẽo đẽo đi theo sau anh.

Trên đường về nhà, Hứa Văn Châu gặp một cô bé bị ngã, anh dừng lại giúp đỡ. Cô bé khoa tay múa chân ý cảm ơn anh, Hứa Văn Châu đáp lại bằng ngôn ngữ ký hiệu.

Ngồi trong xe, Tiêu Từ thấy cảnh tượng này, ánh mắt lập tức tràn đầy sự ấm áp, Hứa Văn Châu thật sự rất giống mẹ anh.

Tiêu Từ không thể chịu đựng được nữa nên đã xuống xe trước.

Khi Hứa Văn Châu chuẩn bị khởi động xe trở lại, một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề, chống gậy đi tới trước mặt anh: “Cháu là Hứa Văn Châu phải không?”

Người đàn ông tên là Tiêu Từ, tự xưng là bạn cũ của mẹ anh, muốn mời anh đi ăn một bữa cơm.

Hứa Văn Châu lạnh lùng quan sát đối phương, giọng nói trầm lắng từ chối: “Mẹ tôi đã mất, từ lâu rồi.”

“Chú biết.” Tiêu Từ thể hiện sự đau buồn chân thành trên khuôn mặt, chỉ là giờ đây lại nảy sinh ý định nhận thân: “Những năm qua chú ở nước ngoài không liên lạc được, phải hỏi thăm rất lâu mới tìm được cháu.”

“Tìm cháu có việc gì?”

“Chú và mẹ cháu từng rất thân thiết, nhưng rất tiếc chú không thể gặp mặt bà ấy lần cuối, nên chú muốn đến thăm cháu một chút.”

Hứa Văn Châu không tin rằng một người bạn cũ lâu ngày không gặp có thể có mối quan hệ tốt đến mức này. Thấy anh không tin, người đàn ông vội vàng lấy từ trong túi ra hai bức ảnh cũ. Hình ảnh trong hình là huyện Thấm Thủy, trong ảnh có ba bốn người nam nữ và mẹ anh luôn đứng cạnh người đàn ông này.

“Đây là huyện Thấm Thủy, đây là mẹ của cháu khi còn trẻ, người đứng cạnh đó là chú.” Tiêu Từ chỉ vào bức ảnh chụp.

Hứa Văn Châu nhìn bức ảnh, người phụ nữ trẻ đẹp trong ảnh hoàn toàn khác biệt với mẹ trong trí nhớ của anh, người đã phải chịu đựng đau đớn vì bệnh tật. Tuy nhiên, gia đình anh vẫn giữ các bức ảnh cưới của mẹ và bố, nụ cười trên đó giống như trong bức ảnh này.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

【Tác giả có lời muốn nói】

Đặt cược một chút, chân tướng về thân thế của Hứa Văn Châu~





Để lại một bình luận