Chương 26: Nếu cái ác là một bản nhạc hoa lệ và tàn khốc

Vì say rượu, nên đêm qua Diệp Phục Thu không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nhiều. Cô cũng không nhớ mình đã về phòng như thế nào sau khi chạm vào vết máu, chỉ nhớ vừa đặt lưng xuống giường là ngủ thiếp ngay, thậm chí còn quên cả rửa mặt, cứ thế mặc nguyên quần áo mà ngủ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

8 giờ 30 sáng hôm sau, cô mơ màng mở mắt, mất khoảng ba phút mới tỉnh táo được.

Hôm qua có thật sự là Lâu Kỳ chỉ đưa bia hoa quả cho cô uống không? Sao cảm giác lại giống như uống rượu trắng mà say đến vậy?

Diệp Phục Thu lười biếng giơ tay lên nhìn rồi sững lại.

Hôm qua chẳng phải cô đã chạm vào vết máu trên sàn sao? Vậy mà ngón tay lại sạch sẽ không một dấu vết.

Diệp Phục Thu dùng hai ngón tay chà nhẹ vào nhau, xác nhận không có bất kỳ dấu vết nào của máu khô thì buồn bực vùi mặt vào gối.

“Sao lại say đến mức này chứ…”

Xem ra cô thật sự không thể uống rượu được.

Sau khi tắm rửa xong, cô bước xuống lầu với những bước chân mềm nhũn, nhìn thấy phòng ăn trong nhà đã rộn ràng tiếng cười nói.

Mai Nhược đang cầm tách trà, bà ấy ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang: “Thu Thu dậy rồi à?”

“Dì, chào buổi sáng.” Diệp Phục Thu vịn vào lan can cầu thang bước xuống.

“Nhìn sắc mặt cháu không được tốt lắm, có chuyện gì vậy?” Mai Nhược hỏi.

Diệp Phục Thu cũng không giấu diếm, chỉ cười gượng: “Hôm qua cháu đi ăn với bạn, uống hai ngụm bia… hình như hơi say.”

“Con gái chưa biết uống rượu thì đừng nên uống ở bên ngoài. Bây giờ nhiều loại rượu rẻ tiền pha cồn công nghiệp, không tốt cho sức khỏe mà còn dễ bị mất trí nhớ nữa.” Mai Nhược không thích mấy loại rượu kém chất lượng bên ngoài, tự mình quyết định: “Lần sau ở nhà dì sẽ cho cháu uống rượu ngon, rèn luyện tửu lượng một chút.”

“Chờ khi cháu quen uống rượu rồi, ra ngoài nếu không phải rượu ngon thì đừng nâng ly.” Mai Nhược vỗ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh, vẫy cô lại gần và mỉm cười nói: “Thu Thu nhà chúng ta không phải cô gái uống loại rượu nào cũng được đâu.”

Dì giúp việc đang sắp xếp bát đũa và rót trà bên cạnh cũng bật cười, khóe mắt nheo lại đầy nét vui vẻ: “Ôi chao, phu nhân tốt với Thu Thu như con gái ruột của mình vậy.”

Hai má Diệp Phục Thu đỏ bừng vì xấu hổ, cứ như thể sắp bay lên tận trần nhà vậy.

Cô bước đến bên cạnh Mai Nhược, trong lúc đó cô vẫn chú ý đến nền nhà dọc theo lối đi từ phòng khách đến nhà bếp.

Dù hôm qua cô say khướt nhưng ký ức về chuyện đó lại vô cùng rõ ràng. Cô nhớ mình đã nhìn thấy một vài vệt máu kéo dài từ trong bếp ra ngoài, rải rác đến tận chỗ cô đứng.

Diệp Phục Thu nhìn về dì giúp việc: “Dì ơi, sáng nay dì dọn dẹp có thấy…”

Dì giúp việc ngẩng đầu lên: “Thấy gì cơ?”

Nếu trong nhà đột nhiên xuất hiện vết máu, chắc chắn dì giúp việc và dì Mai sẽ có phản ứng. Nhưng thái độ của họ hoàn toàn bình thường, không khác gì mọi buổi sáng khác.

Hơn nữa, họ cũng đâu cần phải giả vờ như không có chuyện gì.

Điều này có nghĩa là trong nhà không hề có gì bất thường.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Chẳng lẽ đúng là cô đã uống quá nhiều nên sinh ra ảo giác?

Diệp Phục Thu lắc đầu, quyết định không hỏi tiếp, chỉ kiếm cớ lấp liếm: “Hình như cháu làm mất một cuốn sổ từ vựng… Trong phòng khách không có ạ?”

Dì giúp việc ngẫm nghĩ rồi nói: “Yo, dì không thấy cuốn sổ nào cả.”

Cô ngồi xuống, thuận theo dòng câu chuyện để kết thúc nó: “Chắc là cháu để lẫn đâu đó rồi, lát nữa cháu lên phòng tìm lại vậy.”

Lúc này, từ cầu thang lại truyền đến tiếng bước chân.

Diệp Phục Thu quay đầu, nhìn thấy Kỳ Tỉnh đang đi xuống.

Không ngờ hôm nay anh lại thành người dậy muộn. Đã gần 9 giờ anh mới xuống lầu, trong khi thường ngày, vào tầm này anh đã trở về sau khi tập thể dục buổi sáng.

Mái tóc lòa xòa trước trán của Kỳ Tỉnh hơi ẩm ướt, như thể vừa mới rửa mặt xong, đôi mắt đen khẽ cụp xuống, ánh lên vẻ trong trẻo như vừa được nước rửa trôi mọi bụi bặm.

Cùng với chiếc sơ mi trắng trên người, toàn thân anh toát lên một vẻ sạch sẽ và tươi mới.

“Thức dậy muộn vậy? Hôm qua chỉ uống với mẹ có mấy ngụm thôi mà.” Mai Nhược nhìn anh: “Tửu lượng của con không đến mức này chứ?”

“Không đến mức đó.” Kỳ Tỉnh bước xuống cầu thang, đưa tay ra sau gáy gãi bừa một cái. “Sau khi về phòng, A Thận kéo con nói chuyện công việc cả đêm, chẳng ngủ được chút nào.”

Nghe nhắc đến con trai út, Mai Nhược lập tức có hứng thú: “A Thận? Gần đây hai đứa liên lạc nhiều à? Bảo thằng bé về nhà ở một thời gian đi, mẹ nhớ thằng bé quá.”

Kỳ Tỉnh đi đến bàn ăn, anh liếc mắt qua và chạm phải ánh mắt của Diệp Phục Thu. Còn Diệp Phục Thu thì như bị điện giật, cô lập tức né tránh, cúi đầu cắn bánh mì.

“Nhớ nó? Mẹ tự gọi điện bảo nó về đi.” Kỳ Tỉnh kéo ghế, cố tình ngồi xuống bên cạnh cô.

Chiếc ghế bên phải Mai Nhược vẫn trống không, trông hơi trống trải.

Mới tìm được đứa con trai út bị thất lạc chưa đầy một năm, mối quan hệ giữa Mai Nhược và Dịch Thận vẫn ở trạng thái lưng chừng khó xử. Bà ấy biết rằng con trai út dành cho mình sự kính trọng và lễ phép nhiều hơn, nhưng tình cảm thân thiết giữa mẹ và con mà Mai Nhược mong muốn thì vẫn còn rất xa vời.

Mai Nhược hơi mất tự nhiên, ánh mắt thầm trách con trai vì cái thái độ hỏi han thừa biết câu trả lời của anh: “Mẹ chỉ sợ gọi điện nhiều quá, A Thận lại thấy phiền. Hai đứa con lớn cả rồi, công việc lại bận rộn.”

Kỳ Tỉnh liếc nhìn mẹ, anh áp môi lên thành ly cà phê, cười khẽ: “Hồi xưa khi quý bà Mai hẹn hò với chủ tịch Kỳ, chắc cũng không cẩn trọng đến thế này đâu nhỉ.”

Diệp Phục Thu suýt nghẹn, vội vàng uống một ngụm sữa.

Ngay cả mẹ ruột mà anh cũng dám trêu chọc, đúng là hết nói nổi.

Mai Nhược đã quen với sự giễu cợt của con trai từ lâu: “Biết thế sao không giúp mẹ hàn gắn tình cảm gia đình?”

“Con thấy, có thêm chút phiền lòng cũng đâu có hại gì cho cuộc sống nhàm chán của mẹ.” Kỳ Tỉnh uống hai ngụm cà phê rồi đặt ly xuống, có vẻ không có ý định ăn sáng.

Anh đứng dậy định rời đi, nhưng Mai Nhược lập tức gọi lại: “Khoan đã.”

Bà ấy quay sang: “Thu Thu này.”

Cả Kỳ Tỉnh và Diệp Phục Thu đều đồng loạt nhìn về phía Mai Nhược.

Diệp Phục Thu gào thét trong lòng: Dì ơi! Hai người cứ cãi nhau đi, đừng kéo cháu vào mà!

Khoảnh khắc tiếp theo, Mai Nhược nhìn Kỳ Tỉnh và chậm rãi ra lệnh: “Hôm nay con đến trường giảng bài phải không? Tiện thể đưa Thu Thu đi luôn, dù gì cũng cùng đường.”

Kỳ Tỉnh chống tay lên bàn, bật cười đầy bất ngờ: “Mẹ, mẹ cũng giỏi kiếm việc cho con thật đấy.”

Diệp Phục Thu tiếp tục gào thét trong lòng: Đúng vậy đó dì! Cháu còn trốn anh ấy không kịp, dì đừng đẩy cháu vào chỗ chết mà!

Cô lập tức giả vờ hiểu chuyện, nhanh chóng từ chối: “Dì ơi,cháu tự đến trường được rồi, không cần làm phiền anh ấy đâu ạ…”

Kỳ Tỉnh nghe vậy thì chậm rãi nghiêng đầu, tầm mắt dừng lại trên người cô rồi đột nhiên nhướng mày: “Nhưng nếu là bạn học Diệp thì tôi không thấy phiền chút nào.”

Diệp Phục Thu: ! ?

Anh lại định làm gì nữa đây!

Mai Nhược gật đầu: “Nhớ chăm sóc Thu Thu cho tốt.”

Diệp Phục Thu còn đang cắn miếng bánh mì trong miệng, cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt lười biếng nhưng mang chút tà khí của anh.

Vẻ lười biếng và ngông nghênh trong mắt Kỳ Tỉnh như những con chữ viết trên giấy, rõ ràng và sống động chạm vào đáy lòng người khác.

Anh nghiêng đầu, ra hiệu: Đi thôi?

Cô lén liếc nhìn dì Mai, bất lực uống nốt ly sữa rồi đứng dậy, sau đó đeo cặp lên vai và theo sau anh.

Diệp Phục Thu theo Kỳ Tỉnh xuống hầm đậu xe. Những chiếc xe trong gara xe nhà họ Kỳ xa hoa đến mức có thể mở triển lãm. Các loại xe với đủ thương hiệu và kiểu dáng phản chiếu sắc kim loại bóng loáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Anh đi đến bên một chiếc Mercedes-Benz G-Class màu trắng, mở cửa xe rồi ngồi vào trong.

Diệp Phục Thu cũng chẳng trông mong anh có thể làm động tác ga lăng mở cửa xe cho mình như mấy chú tài xế, nên cô kéo cánh cửa nặng trịch của ghế phụ, chui vào xe.

Vừa ngồi xuống, cô không nhịn được mà buột miệng: “Nghe nói tối qua anh với dì ăn thịt bò, còn uống rượu nữa?”

“Ăn xong anh vẫn cứ ở trên lầu suốt à?” Cô vẫn còn hoài nghi về những vết máu.

Kỳ Tỉnh liếc nhìn cô một cái, tay phải đang đặt lên cần số tự động của xe rõ ràng hơi khựng lại vài giây, sau đó anh dùng lực gạt cần số, khởi động xe.

“Tại sao cô lại hỏi chuyện này?” Anh hơi nhướng đuôi mắt, cố ý trêu chọc: “Hứng thú với đời sống về đêm của tôi à, bạn học Diệp?”

“Sau này tôi có cần phải báo cáo với cô không?”

Diệp Phục Thu âm thầm liếc anh rồi vội vàng thu người nép vào cửa sổ: “…Thôi không cần đâu.”

Cũng phải, anh đã nói với dì rồi, cả đêm anh bận gọi điện làm việc.

Sau đó, Diệp Phục Thu im thin thít giả chết suốt cả chặng đường, cô không muốn cho Kỳ Tỉnh cơ hội để cười nhạo mình nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Dù xuất phát hơi muộn một chút, nhưng may mắn là Kỳ Tỉnh lái xe rất nhanh, còn biết cách tránh những đoạn đường đông đúc một cách khéo léo.

Khi xe chạy vào bãi đỗ xe của Đại học Nam Sơn, vẫn còn 20 phút nữa mới tới giờ vào lớp.

Ngồi trong xe, Diệp Phục Thu nhìn thấy Lâu Kỳ cùng vài người bạn học đi ngang qua. Chiếc G-Class màu trắng của Kỳ Tỉnh quá nổi bật, thu hút không ít sinh viên ngoái nhìn. Cô lập tức co rúm người lại, nắm chặt dây an toàn, cố gắng trượt xuống thấp vì sợ bị nhìn thấy.

Sao lại đúng lúc thế này chứ!!

Kỳ Tỉnh cũng nhanh chóng nhìn thấy những người mà Diệp Phục Thu đang nhìn.

Khoảnh khắc anh tắt máy xe, nét mặt thoáng qua một tia thích thú, giọng điệu bình thản: “Không xuống xe còn chờ gì nữa?”

Tai Diệp Phục Thu lo lắng đến nỗi hai tai nóng bừng, cô nhỏ giọng đề nghị: “Anh có thể… anh đi trước được không… Tôi, tôi ngồi trong xe một lúc.”

“Xe khóa rồi thì cô xuống kiểu gì? Nhanh lên.” Kỳ Tỉnh tựa một tay lên vô lăng, nghiêng người nhìn cô: “Hay là chờ tôi mở dây an toàn giúp cô?”

Diệp Phục Thu nắm chặt dây an toàn, lắc đầu lia lịa.

Lâu Kỳ, làm ơn đi nhanh lên giùm tôi với!!

Nhưng Kỳ Tỉnh lại giả vờ không hiểu, anh dùng một tay tháo dây an toàn của mình rồi nghiêng người sang, “Biết rồi, không sao, tôi giúp cô.”

Lúc này Diệp Phục Thu sợ việc Kỳ Tỉnh đến gần hơn cả việc chạm mặt bạn học.

Hào quang mạnh mẽ đặc trưng toát ra từ người anh khiến cô cảm thấy nghẹt thở.

Kỳ Tỉnh dần tiến lại gần, Diệp Phục Thu vô thức ép sát vào cửa xe, hận không thể cuộn mình thành một quả bóng. Tim cô đập dữ dội khi anh tiến lại gần, như động cơ tăng tốc không kiểm soát, sắp đến điểm giới hạn——

Bàn tay đặt sau lưng của Diệp Phục Thu dồn lực mở tung cửa xe, cô nhanh chóng tháo dây an toàn, gần như nhảy vọt xuống xe.

Kỳ Tỉnh trêu chọc không thành, tay anh chống lên ghế phụ, cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại từ vị trí cô vừa ngồi, khẽ bật cười.

Diệp Phục Thu lộ vẻ hoảng loạn, cô đeo balo lên rồi quay lưng bước đi không quay đầu lại.

Lâu Kỳ vừa nhìn thấy cô, còn đang giơ tay chào: “Này, Diệp……”

Ngay lúc ấy, Kỳ Tỉnh – người vừa bước xuống từ chiếc G-Class màu trắng và đang tựa vào cửa xe – đột nhiên gọi theo sau lưng cô: “Thu Thu.”

Giọng anh vốn trầm thấp, pha chút lạnh nhạt, nhưng khi gọi cái tên có hai âm lặp này lại lộ ra một nét dịu dàng khó tả.

Diệp Phục Thu khựng lại, đôi mắt hoa đào to tròn của cô lập tức mở lớn.

Cái, cái gì!

Anh vừa gọi cô là gì cơ!

Các bạn học xung quanh: ! Chúng ta vừa nghe thấy gì vậy!

Diệp Phục Thu sững người như bị đứng hình, cô chậm rãi quay đầu nhìn Kỳ Tỉnh, trên khuôn mặt ngạc nhiên đầy ắp vẻ cảnh báo.

Kỳ Tỉnh! Đừng có giở trò!

Nhưng Kỳ Tỉnh cố tình không nói thêm gì, chỉ đứng nguyên tại chỗ, ung dung thưởng thức biểu cảm sắp phát điên của cô.

Một lúc sau, anh khẽ mỉm cười: “Không có gì, vào lớp đi.”

Diệp Phục Thu lập tức quay đầu bỏ chạy, lao về phía các bạn học, cô vội vàng kéo tay Lâu Kỳ, mở miệng trước: “Trùng hợp quá, đi chung đến lớp nào!”

Cô cố ý cao giọng: “Cậu còn nhớ là tớ từng nói rằng tớ ở nhà người thân không.”

“Anh ấy là bạn của người nhà tớ, hôm nay tớ mới biết nên tiện đường đi nhờ xe thôi, không có bất kỳ quan hệ gì khác!”

Cô hoảng hốt đến mức nói rất nhanh, nhưng diễn đạt lại cực kỳ rõ ràng.

Mọi người nghe xong đều sững sờ.

Lâu Kỳ chớp mắt, phản ứng lại: “Ồ, ồ, hóa ra là thế à, có thể A Thu, cậu cũng xem như là được ngồi trong xe của nhân vật lớn rồi!”

Lưng Diệp Phục Thu đã đổ mồ hôi, cô hoàn toàn không dám quay đầu nhìn lại, cười khan hai tiếng: “Đúng vậy, tớ cũng không ngờ tới…”

Sau đó vào giờ học, Diệp Phục Thu hiếm khi mất tập trung, vậy mà lần này lại là kiểu mất hồn đến mức kéo thế nào cũng không kéo về được.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cây xanh lay động, trong tai, trong đầu cô đều vang lên một câu nói của Kỳ Tỉnh…

【Thu Thu.】

Cô có chết cũng không ngờ hai chữ này lại có ngày phát ra từ miệng của Kỳ Tỉnh.

Giọng nói của anh vốn đã hay, trầm thấp mà không nặng nề, từng từ thốt ra nhẹ nhàng, dường như không chút để tâm. Nhưng dù anh nói gì cũng toát lên vẻ tự nhiên đầy bản lĩnh, đôi lúc còn ẩn chút trầm khàn đầy quyến rũ.

【Thu Thu.】

Một tiếng gọi đầy ý trêu đùa.

Vượt xa mọi lời lẽ cố tỏ ra thông minh để quyến rũ.

Diệp Phục Thu bất chợt ôm mặt, mặt cô nóng bừng không mãi không tan, lòng thầm gào thét và bực bội.

Đừng vang lên nữa.

Cũng đừng nghĩ tới nữa.

…………

Chỉ một tiếng “Thu Thu” đầy trêu chọc của Kỳ Tỉnh đã làm tâm trạng cô rối bời cả ngày trên lớp.

Sau khi dạy xong, anh rời trường ngay. Có lẽ Kỳ Tỉnh từng liếc nhìn cô, nhưng Diệp Phục Thu thì không đáp lại lấy một lần.

Như thể một kiểu giận dỗi, cũng như một kiểu né tránh.

Khác với thời trung học phải dán mặt vào đề thi trong lớp, các giờ học ở đại học, đặc biệt là chuyên ngành truyền thông quảng cáo, thực hành nhiều hơn lý thuyết.

Diệp Phục Thu theo chân bạn bè, quay bài tập khắp các góc trong trường, một ngày trôi qua trong chớp mắt.

Vì cô không ở ký túc xá nên Lâu Kỳ thường bám dính lấy cô, hy vọng cô về nhà muộn hơn một chút để ở lại trường với cô ấy lâu hơn.

Diệp Phục Thu cũng thích tụ tập với bạn bè, đúng lúc tối nay dì Mai không có nhà. Nên sau giờ học cô lại đi đến quán ăn nhanh cùng mọi người, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Có vài tin đồn mà cô không hứng thú lắm, nên cô chỉ ngồi một bên làm nền, tiện thể tranh thủ làm việc riêng.

Lâu Kỳ uống một ngụm coca rồi ghé đầu lại: “Hửm?” Cô ấy hỏi, “Cậu đang xem gì thế?”

“Đang học từ vựng ôn thi tiếng Anh cấp bốn.” Diệp Phục Thu đáp.

Lâu Kỳ ngạc nhiên: “Mới khai giảng năm nhất mà cậu đã bắt đầu chuẩn bị thi cấp bốn rồi à? Còn sớm lắm.”

“Cậu không biết đấy thôi, lớp chúng ta đã có nhiều người làm bài ôn tập từ Hè rồi.” Diệp Phục Thu lắc đầu: “Không phải chỉ có mình tớ cạnh tranh đâu.”

Tuy bề ngoài là vui chơi thoải mái, nhưng những người đã vượt qua kỳ thi đại học này, ai mà không âm thầm nỗ lực?

“Với lại, mấy hôm nữa tớ định đi ứng tuyển trợ giảng ở một trung tâm, nên muốn chuẩn bị kỹ một chút.” Cô nói.

Lâu Kỳ cảm thán: “Tớ chỉ muốn chơi hết mình ở đại học, cậu đúng là rất chăm chỉ, bái phục cậu đấy, Diệp Phục Thu.”

Được bạn khen, đôi môi Diệp Phục Thu hơi mím lại, cố nhịn cười.

“Nhưng mà tớ học từ vựng chậm lắm, không hiểu từ thì làm bài không đúng.” Cô thở dài.

Lâu Kỳ nghĩ một lát rồi nói: “Tớ cũng thế, chính vì không giỏi từ vựng nên cuối cùng điểm tiếng Anh thi đại học không cao.”

“Cậu cứ chơi tiếp đi, tớ học thêm chút nữa.” Diệp Phục Thu vỗ vai cô bạn, cúi đầu tiếp tục chăm chú học.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Khoảng 10 giờ rưỡi tối, là thời điểm mơ hồ giữa buổi tối và đêm khuya, Diệp Phục Thu được tài xế đưa về trước cổng nhà họ Kỳ.

Cô đẩy cửa chính bước vào, lại chìm trong bóng tối mờ mờ chỉ có ánh đèn ở góc tường.

Tuy nhiên, hôm nay phòng khách sáng hơn hôm qua một chút.

Diệp Phục Thu cảm giác như mình đang bước vào một vòng lặp thời gian. Nếu không phải vì ánh sáng rực rỡ trong phòng khách, cô suýt chút nữa đã nghĩ rằng mình quay trở lại khung cảnh của tối hôm qua.

Đi dép lê lẹp kẹp, cô bước vào phòng khách và lại dừng chân đúng ở chỗ hôm qua.

Nhưng lần này, Diệp Phục Thu nghiêng đầu, nhìn về phía bóng dáng cao gầy hắt qua tấm kính mờ của nhà bếp.

… Trong bếp có người?

Bóng dáng ấy đứng bất động trước bồn rửa. Nếu không phải mắt cô tinh, có lẽ cô đã bỏ qua và lên lầu rồi.

Buổi tối, người làm trong nhà thường sẽ rời khỏi khu nhà chính. Vậy giờ này, ai còn bận rộn trong bếp?

Dù chẳng có ai, cô cũng nên qua tắt đèn trước khi lên lầu. Để đèn sáng cả đêm thì rất tốn điện.

Diệp Phục Thu nhíu mày, bối rối suy nghĩ rồi bước về phía nhà bếp.

Vừa bước vào, một bóng lưng trong chiếc áo phông đen lọt thẳng vào mắt cô.

Diệp Phục Thu đoán Kỳ Tỉnh chắc hẳn là người hay tập luyện. Lưng và vai anh rộng lớn, vòng eo thon gọn khiến chiếc áo phông trông rộng rãi và lỏng lẻo, cơ bắp sau lưng dù qua lớp áo vẫn hiện rõ nét mạnh mẽ, nhưng lại không hề cường điệu.

Dáng người anh săn chắc, nhưng khi cúi đầu, đốt xương sau gáy lại lộ rõ, vừa toát lên khí chất của một chàng trai trẻ vừa ẩn chứa sự trưởng thành của một người đàn ông.

“… Anh chưa nghỉ ngơi à?” Diệp Phục Thu thử hỏi, tiến lại gần hơn. “Đang làm gì thế?”

Cô bước đến bồn rửa rau quả, đứng sát bên anh.

Đêm khuya yên tĩnh, căn biệt thự rộng lớn chìm trong im lặng. Trong bếp, bóng dáng cô gái và chàng trai đứng cạnh nhau đổ xuống dưới chân, hòa quyện giữa hai sắc xám và đen.

Diệp Phục Thu ngơ ngác, nhìn chàng trai đứng cạnh mình.

Kỳ Tỉnh mặc áo phông đen, quần short, tay cầm một quả táo và một con dao gọt vỏ, đứng thất thần nhìn chằm chằm trước bồn rửa.

Cô rất hiếm khi thấy anh có dáng vẻ mất hồn như thế. Không giống như đang suy nghĩ nghiêm túc, ánh mắt anh đờ đẫn và trống rỗng, dường như linh hồn đã rời khỏi thể xác. Hàng mi dày rậm của anh khi rũ mắt xuống trông càng nổi bật, dù che đi ánh mắt nhưng lại lộ ra nét cô độc khó tả.

Kỳ Tỉnh cầm dao gọt vỏ nhưng không làm gì, cứ ngẩn ngơ đứng đó, cũng không trả lời khi cô lên tiếng.

Mặc dù có thể anh vốn không bận tâm đến cô, nhưng… chắc không phải có chuyện gì xảy ra chứ, sao sắc mặt anh lại tệ đến thế.

“Kỳ Tỉnh, anh không sao chứ?” Diệp Phục Thu gọi tên anh nhưng thấy anh vẫn bất động, cô hơi sợ hãi nên đưa tay ra.

Ngay khi cô nắm lấy cánh tay anh, hơi ấm từ làn da của hai người lập tức chạm vào nhau.

“Kỳ Tỉnh?” Diệp Phục Thu lại gọi anh: “Kỳ Tỉnh!”

Ngay lúc đó.

Tay cầm dao gọt vỏ của Kỳ Tỉnh đột ngột giật mạnh, quả táo trong tay kia rơi xuống, rơi vào bồn rửa phát ra những tiếng động lộc cộc, vang vọng khắp không gian.

Cùng với âm thanh bất ngờ này.

Kỳ Tỉnh cứng nhắc quay đầu, giống như khung hình video bị lag, đối diện với ánh mắt đầy lo lắng thuần khiết của cô.

Diệp Phục Thu không hiểu được ánh nhìn này, cô nhíu mày, dùng biểu cảm để hỏi anh.

Kỳ Tỉnh dường như sững sờ trong một giây, lông mày anh hơi nhíu lại, ánh mắt chằm chằm khóa chặt lấy cô không rời.

Trong bóng tối, bàn tay anh siết chặt khiến các đốt ngón tay trắng bệch.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Một lúc lâu sau, anh với vẻ không tin nổi, hít thở có phần nặng nề, khí chất u ám đè nén toát ra uy lực mơ hồ.

Anh nhìn cô không chớp mắt, khẽ mở miệng.

Giọng nói khàn khàn, mang chút xáo động.

“… Cô.”





Để lại một bình luận