Sân thượng cách vườn khoảng hai hay ba mét, ở giữa có một cấu trúc kiến trúc đứng vững, tạo thành khung giống như những cầu thang xoắn ốc dẫn lên sân thượng.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Việc leo lên bằng tay không thực sự có chút khó khăn, Hứa Văn Châu không phải là một con mọt sách chỉ biết học, từ nhỏ anh đã sống độc lập, bươn chải ở tầng lớp thấp, việc leo lên tầng hai đối với anh là chuyện nhỏ.

Tuy nhiên…… đó là phòng ngủ của Nghê Dạng.

Lương tâm và lý trí nhắc nhở anh không nên dễ dàng xâm phạm vào không gian riêng tư của con gái như vậy.

Nhưng cô gái anh thích đang đứng trên sân thượng, mỉm cười ném ra một sợi dây vô hình, khiến trái tim anh bị trói chặt, thân thể cũng bị kéo theo.

Hứa Văn Châu leo lên bằng tay không, đưa hộp vào qua khe hở của sân thượng.

“Rầm” một tiếng, Nghê Dạng ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cái hộp chuyển phát nhanh trên mặt đất.

Cũng không hẳn là hộp chuyển phát nhanh, vì nó sạch sẽ và mới tinh, chỉ có điều bề ngoài giống như hộp chuyển phát bình thường, nhưng chất lượng thì tốt hơn.

Nghê Dạng cúi xuống, hộp được dán bằng băng dính trong suốt, mỏng manh, có vẻ như là anh tự dán.

Xem ra không phải là mua đại một món đồ để cho qua chuyện.

Điều này khiến Nghê Dạng cảm thấy hứng thú, cô trở vào phòng lấy dao rọc giấy ra để mở hộp, bên trong lại được bọc bằng xốp sạch sẽ. Cô tăng tốc độ, cuối cùng, nhìn thấy một góc của món quà.

Một chiếc hộp nhạc với kỹ thuật mộng gỗ, cấu trúc tinh xảo, Nghê Dạng tò mò sờ vào, tay ấn vào vòng tròn trên đỉnh, một chú chim bảy màu biết hót líu lo bật ra.

Thật tuyệt vời.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Nhận được nhiều quà như vậy, hầu hết chỉ là đồ trang sức đắt tiền hoặc vật trang trí, không có gì đặc biệt. Nhưng chiếc hộp nhạc trước mắt lại khác với các sản phẩm máy móc đại trà trên thị trường, cô không am hiểu về kỹ thuật này lắm, nhưng dựa vào kinh nghiệm thưởng thức nhiều triển lãm, cô thấy chiếc hộp nhạc này làm rất tinh xảo.

Bên trong có cơ quan, ấn vào có thể hiện ra một ngăn trống để đặt những món trang sức nhỏ, khá thú vị.

Nghê Dạng thừa nhận món đồ này đã làm cô cảm thấy hứng thú, cô lại cúi người qua lan can, hỏi một cách hiếu kỳ: “Món đồ này là gì vậy?”

“Quà tặng.” Đó là món quà anh chuẩn bị từ nửa năm trước.

Những món đồ càng nhỏ thì càng có độ phức tạp cao, anh tự thiết kế tác phẩm, chọn nguyên liệu, cuối cùng sau nhiều lần thử đi thử lại, mới hoàn thành kịp trước ngày sinh nhật của cô.

Bố anh trước đây là thợ mộc, cũng giúp người ta xây nhà, thế hệ trước xuất thân từ nông thôn thường có nhiều kỹ năng sống. Hứa Văn Châu từ nhỏ đã thích đứng bên cạnh xem, bố cũng dạy anh một số kỹ thuật cơ chế nhỏ.

Bị ảnh hưởng từ ký ức thời thơ ấu, trong những năm sau khi bố anh qua đời, Hứa Văn Châu có thời gian thì thường suy nghĩ về những thứ này, lắp ráp, xây dựng…… đều rất thú vị, trong phòng còn có những bộ xếp hình lớn hơn.

Đó là một trong số ít sở thích của anh.

“Mua ở đâu vậy?”

“Tự, tự làm.”

“Hóa ra thầy Tiểu Hứa không chỉ học giỏi mà còn khéo tay như vậy.” Giọng của cô có phần trêu chọc, lửng lơ trên không trung.

Hứa Văn Châu được khen đến mặt đỏ bừng.

May mắn là có ánh đêm che khuất, ánh sáng chiếu xuống, không thể nhìn rõ màu sắc trên mặt anh.

Nghê Dạng đoán rằng ‘cậu bạn cà lăm’ này chắc hẳn là không dám lên đây: “Thôi được, trước tiên nói cho tôi biết, sợi dây đỏ rách ấy là sao?”

Hứa Văn Châu khẽ phản bác: “Không phải dây rách.”

Nghê Dạng mỉm cười: “Chỉ là một chiếc vòng tay đỏ thôi mà, có gì đáng giá để tôi phải giữ lại?”

“Bất cứ lúc nào, cậu cũng có thể, đưa, đưa ra một yêu cầu, với tôi.”

“Cậu có thể làm điều gì vì tôi?” Cô tỉnh táo và lý trí, người thông minh chỉ cần nghe qua đã hiểu.

“Nghê Dạng.” Hứa Văn Châu  ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn cô gái trên cao, câu nói này vừa dành cho cô vừa như tự nhủ với chính mình: “Tôi sẽ cố gắng, trở thành, một người có giá trị.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Giữa người với người luôn tồn tại một loại từ trường kỳ lạ, giống như ngay khi Hứa Văn Châu vừa mở lời, Nghê Dạng đã cảm nhận được điều đó sẽ trở thành hiện thực.

Các thầy cô trong trường đều nói anh là một nhân tố đầy tiềm năng, biết đâu sau này anh sẽ trở thành một ông lớn trong ngành nào đó?

“Người tự dâng ân tình tới cửa thì tôi nhận thôi, chiếc vòng này tôi giữ lại. Nhưng nếu sau này cậu chẳng có giá trị gì để tôi sử dụng, vậy lấy gì để trả nợ đây?” Cô cố tình gây khó dễ, rõ ràng chẳng dễ qua mặt.

Hứa Văn Châu bình tĩnh trả lời, từng từ đều rõ ràng: “Cái gì, cũng được.”

Nghê Dạng cười khẽ: “Lấy mạng cậu cũng được à?”

“Được.” Nếu một ngày nào đó Nghê Dạng gặp phải tình huống mà chỉ có mạng sống của anh mới giải quyết được thì anh sẵn sàng trả giá cho rung động thuở ban đầu.

Nghê Dạng chỉ coi như anh đang nói đùa, không hề để trong lòng. Mãi cho đến sau này khi cô gặp phải nguy hiểm, mới hiểu rằng lời hứa của Hứa Văn Châu là hoàn toàn nghiêm túc.

“Ai ở ngoài đó?”

Không khí căng thẳng bỗng chốc bị tiếng quát lớn làm gián đoạn.

Nghê Nhạc Minh trong lòng đầy bức bối đi đi lại lại trong phòng, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của nam nữ bên ngoài. Ông vội đẩy cửa sổ nhìn xuống, bên dưới là một khoảng đất trống, nhưng âm thanh lại càng rõ ràng hơn.

Vị trí ông đứng ngược hướng với ban công của Nghê Dạng, ông lớn tiếng hỏi, rồi tức giận lao xuống cầu thang.

Đừng nhìn vào việc ông làm ăn lớn mấy năm nay mà tưởng rằng ông đã trở thành một kẻ cáo già khôn ngoan, thật ra trong xương tủy ông vẫn giữ lại sự nóng nảy khó mà kiềm chế.

Chu Lan Tâm vừa từ phòng yoga bước ra, chẳng hiểu chuyện gì, bèn chặn ông lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Chẳng phải tôi đã bảo để Nghê Dạng tự ở trong phòng suy ngẫm sao? Ai lại đang nói chuyện với nó ngoài kia?”

Mẹ Triệu run rẩy đứng một bên, Chu Lan Tâm vội liếc mắt ra hiệu cho bà ấy.

Đang sắp bị phát hiện, vậy mà Hứa Văn Châu không hề bỏ chạy.

Nghê Dạng nhìn anh, cảm thấy anh thật thú vị: “Cậu không sợ sao?”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Hứa Văn Châu lắc đầu: “Dám làm, dám nhận.”

Anh đến để tặng quà cho Nghê Dạng, không làm gì sai trái nên chẳng có gì mà không dám thừa nhận. Huống chi, nếu anh bỏ trốn thì cơn giận của Nghê Nhạc Minh sẽ trút hết lên Nghê Dạng.

Nghê Dạng giơ tay tạo hình móng vuốt hổ, cố tình làm ra vẻ: “Bố tôi nóng tính lắm đó.”

“Không sao.” Anh đã biết từ trước.

Vẻ mặt của Hứa Văn Châu không hề sợ hãi khiến Nghê Dạng nhớ đến một cặp đôi yêu sớm trong lớp, bình thường thân thiết, ân ái. Nhưng ngay khi bị giáo viên phát hiện thì người con trai lập tức đổ hết trách nhiệm lên cô gái, bộ dạng hèn nhát đó thật khiến người ta ghê tởm.

Nghê Dạng kéo rèm cạnh ban công, lấy ra một thứ từ ngăn tủ ẩn: “Nếu tôi nhảy xuống từ đây, cậu có đỡ được tôi không?”

 

Trực giác của Hứa Văn Châu cảm nhận thấy nguy hiểm, nhưng chưa kịp mở lời thì một chiếc thang dây đơn giản đã được thả xuống từ ban công.

Trong ánh sáng dao động, cô gái nhanh nhẹn leo lên dây, rồi từ độ cao một mét so với mặt đất nhảy xuống.

Hứa Văn Châu nhanh chóng dang tay đón cô vào lòng.

Tiếng bước chân người mỗi lúc một gần hơn, Nghê Dạng theo phản xạ ôm chặt lấy cổ anh: “Này, không chạy thì tôi sẽ bị bắt lại đó!”

Kẻ luôn phiêu bạt khắp chốn như Nghê Dạng, chẳng phải kiểu tiểu thư yếu đuối tay trói gà không chặt gì, một cánh cửa khoá làm sao mà cản nổi cô.

Trước giờ không trốn là vì có ra ngoài cũng chẳng có gì thú vị, nhưng bây giờ cô bắt đầu cảm thấy kích thích.

Phương tiện để trốn là một chiếc xe điện mới cứng, Nghê Dạng khen ngợi anh cuối cùng cũng chịu vứt cái xe cũ nát kia.

Hứa Văn Châu bình thản giải thích: “Xe đạp, hỏng rồi.”

Chiếc xe đạp đó đã hỏng hoàn toàn ngay trước thềm năm mới, đến mức chủ tiệm sửa xe cũng không muốn thu lại, đành phải bán cho người thu mua ve chai với giá rẻ. Hiện giờ anh đã có chút tiền tiết kiệm, nếu phải mua mới thì tiện thể nâng cấp lên hẳn xe điện.

Gió đêm thổi bay mái tóc của cô, Nghê Dạng móc điện thoại từ túi ra định chụp ảnh kỷ niệm, nhưng phát hiện ra điện thoại đã hết pin.

“Hứa Văn Châu, đưa điện thoại của cậu đây.”

Không hỏi lý do, anh đáp ngay: “Ở trong túi áo.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Nghê Dạng thò tay vào túi anh tìm, dù cách qua lớp áo khoác dày, anh vẫn cảm nhận rõ ràng được từng động tác của cô. Tim Hứa Văn Châu đập nhanh hơn, hai tay nắm chặt tay lái, buộc bản thân không nghĩ lung tung.

“Mật khẩu là gì?”

Hứa Văn Châu đọc ra một dãy số, Nghê Dạng hỏi có ý nghĩa gì không, anh giả vờ không nghe thấy.

Đó là ngày anh nhận ra mình thích Nghê Dạng.

Vì học giỏi nên anh bị ganh ghét, có kẻ lợi dụng tật nói lắp của anh để tung tin đồn xấu. Trong thời gian đen tối đó, anh bị bạn bè cô lập và khi biết cha mẹ anh đã mất, đám người kia càng không ngần ngại gì nhiều lần chặn đường anh trên đường về nhà, ép anh phải cúi đầu khuất phục.

Một mình chống lại năm người, cuối cùng anh cũng không thể chống cự nổi.

Lúc ấy, cô gái mặc áo sơ mi trắng, váy xếp ly hồng, miệng ngậm một cây kẹo mút – Nghê Dạng – xuất hiện trước mặt anh. Đôi giày da sạch bóng của cô bước lên tảng đá, trong bộ đồ đẹp nhất, cô nói những lời ngông cuồng nhất: “Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, đang cần vài bao cát để trút giận.”

Ở cái độ tuổi dở dở ương ương ấy, Nghê Dạng được xem là người rất có tiếng nói, cô viện cớ vì chính nghĩa mà đánh cho đám người kia bầm dập. Cuối cùng, nhà trường còn tuyên dương cô trong buổi chào cờ.

Cô không nhớ nổi cậu thiếu niên mình từng giúp là ai, nhưng cậu thiếu niên đó thì không bao giờ quên được khoảnh khắc cô bất ngờ xuất hiện.

Cuối cùng, Nghê Dạng hài lòng chụp xong ảnh: “Nhớ gửi ảnh cho tôi đấy.”

“Ừ.”

Cô lại tiếp tục chỉ huy: “Tìm cửa hàng tiện lợi gần đây đi, tôi cần sạc pin.”

Hứa Văn Châu từ từ phanh lại, lấy từ giỏ phía trước ra một cục sạc dự phòng.

Nghê Dạng: “……Không nói sớm.”

Hứa Văn Châu:……Làm sao anh biết được là điện thoại của cô hết pin.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Chiếc điện thoại nhanh chóng ngấu nghiến từng chút điện từ cục sạc, Hứa Văn Châu hỏi cô muốn đi đâu. Nghê Dạng giơ tay lên xoay một vòng, cuối cùng chỉ đại một hướng, Hứa Văn Châu quay đầu xe, phía trước ngày càng sáng rõ.

Phố phường ngập tràn không khí Tết, đèn lồng đỏ treo cao khắp nơi, mấy trạm điện thoại công cộng được sơn lại đỏ tươi. Họ len lỏi qua đám đông nhộn nhịp, bất ngờ bị giật mình bởi tiếng pháo nổ nơi góc phố. Nghê Dạng dựa vào khuôn mặt xinh xắn tràn đầy nụ cười, lừa được mấy cây pháo bông từ tay bọn trẻ con.

Họ tiếp tục lái xe đến một bãi đất trống. Trước khi đốt pháo, Nghê Dạng đột nhiên nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”

Hứa Văn Châu lấy ra hai ống pháo hoa nhỏ mà anh vừa mua ở một gian hàng: “Sinh nhật vui vẻ, Nghê Dạng.”

Cô bảo anh chờ một chút để điện thoại khởi động và chụp ảnh. Ngay khi tín hiệu điện thoại vừa khôi phục, cuộc gọi từ Phó Minh Tễ đã hiện lên trên màn hình.

Nghê Dạng rõ ràng cảm thấy ngạc nhiên. Trước đây, cô đã tìm cách lấy được số điện thoại của Phó Minh Tễ và luôn lưu nó trong danh bạ, nhưng cậu ta chưa bao giờ chủ động liên lạc với cô cả.

Thật kỳ lạ.

……

Tối đó về nhà, Phó Thanh lại cãi nhau to với Tiêu Từ.

Nguyên nhân là vì Phó Thanh ở trước mặt Nghê Nhạc Minh và Chu Lan Tâm, ép buộc Phó Minh Tễ phải thừa nhận rằng Nghê Dạng đã “Quấy rối” anh ở trường.

Phó Minh Tễ không muốn bôi nhọ một cô gái sau lưng, nên cậu ta im lặng không nói gì. Phó Thanh cảm thấy không hài lòng khi con trai chống đối mình ngay trước mặt người ngoài, nhưng vì tình thế không thể nổi giận. Cuối cùng, Tiêu Từ là người đứng ra, khéo léo đưa Phó Thanh rời đi.

Mọi người đều trong giới kinh doanh, Tiêu Từ không thể hiểu nổi hành động của Phó Thanh. Chỉ vì con gái nhà người ta theo đuổi con trai mình ở trường mà lại đến trước mặt bố mẹ họ để mỉa mai chỉ trích?

Thật mất thể diện, mà lại dễ gây thù oán.

Nghe trong lời nói của chồng tràn đầy sự phủ nhận mình, sợi dây căng trong người Phó Thanh hoàn toàn đứt đoạn. Năm đó, bà ấy vốn coi thường Chu Lan Tâm, nhưng bây giờ những người đó lại luôn lấy cuộc sống hôn nhân của bà ấy ra để so sánh.

Áp lực tinh thần tích tụ suốt nhiều năm khiến nội tâm bà ấy trở nên vặn vẹo. Phó Thanh không phục, ít nhất bà ấy có một đứa con trai vừa giỏi giang vừa biết nghe lời, không như con gái của Nghê Nhạc Minh, học hành thì tệ hại, danh tiếng thì cực kỳ xấu. Điều quan trọng hơn là con gái họ, người mà cặp vợ chồng đó nâng niu như viên ngọc quý lại không biết xấu hổ khi đơn phương yêu con trai bà ấy.

Vì vậy, bà ấy cố tình kéo Phó Minh Tễ đến, không cần cậu ta thêm mắm thêm muối, chỉ cần gật đầu thừa nhận là đủ khiến vợ chồng Nghê Nhạc Minh không dám ngẩng đầu trước mặt bà ấy. Nhưng con trai bà ấy lại không chịu, ngược lại còn trách bà ấy hiểu lầm.

Đứa con mà bà ấy đã bỏ công nuôi dưỡng lại thà để bà ấy mất mặt cũng phải giúp người ngoài che giấu, điều này khiến Phó Thanh vô cùng lạnh lòng.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Còn về người chồng suốt năm chẳng gặp được mấy lần, ông ta luôn cho rằng bà ấy chỉ làm loạn vô lý, nhưng bà ấy trở nên cay nghiệt như vậy là vì ai?

“Tiêu Từ, bao năm nay ông không quan tâm đến con trai, giờ thì không có tư cách chỉ trích cách tôi dạy con.” Hai mắt của Phó Thanh đỏ hoe.

“Tôi không quan tâm?” Tiêu Từ cười lạnh: “Hồi đó chính bà muốn tự mình nuôi dạy con, không cho ai can thiệp, bây giờ lại trách tôi?”

Phó Thanh luôn kỷ luật nghiêm khắc với con trai từ nhỏ, khiến đứa trẻ không có tuổi thơ bình thường. Tiêu Từ không đồng tình, thậm chí muốn đưa con đi xa khỏi bà ấy. Nhưng mỗi khi có gì không hợp ý Phó Thanh, bà ấy sẽ lại làm loạn lên, còn Phó Minh Tễ là đứa con hiếu thảo, không nỡ thấy mẹ khóc, cuối cùng cậu ta không đi theo ông ta.

Con trai không cùng chí hướng với mình, mối ràng buộc về mặt huyết thống giữa Tiêu Từ và cậu con trai cũng dần phai nhạt. Cộng thêm việc ông ta sống ở nước ngoài nhiều năm, chỉ thấy Phó Thanh thỉnh thoảng khoe thành tích của con trên mạng xã hội, nên ông ta không còn can thiệp vào cách dạy con của bà ấy nữa.

“Là tôi muốn à? Ông chỉ biết ném tiền ra thuê người, chẳng bao giờ đau xót con. Nếu tôi giao con cho ông thì chắc tôi sẽ hối hận cả đời mất!”

“Bà thật là vô lý!” Tiêu Từ không thể hiểu nổi, ngày xưa ông ta thuê bảo mẫu chuyên nghiệp chăm sóc con, mời giáo viên chuyên nghiệp dạy dỗ, có vấn đề gì chứ? Tất cả chỉ vì ham muốn kiểm soát của Phó Thanh, bà ấy nhất quyết muốn giữ con bên mình như nuôi dưỡng một con thú cưng biết nghe lời.

Tiêu Từ xoay người muốn rời đi, nhưng lại bị Phó Thanh kéo lại và tiếp tục xả giận, cuối cùng cả hai cãi nhau không dứt.

Phó Minh Tễ đứng dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo ngoài cửa, lòng trống rỗng.

Từ khi có trí nhớ, mỗi lần bố mẹ gặp nhau là lại cãi vã không ngừng. Có lần không chịu nổi nữa, cậu ta lao ra chất vấn họ rằng tại sao không ly hôn? Một người cần cuộc hôn nhân chỉ còn trên danh nghĩa, một người thà chịu đựng chứ không chịu buông tha cho đối phương.

Cậu ta cũng đã từng nghe rằng bố mẹ nhà người khác khi cãi nhau sẽ tránh mặt con cái, không trút giận lên đầu chúng. Nhưng nhà cậu ta thì không như vậy. Sau khi Tiêu Từ đi, Phó Thanh sẽ đổ mọi trách nhiệm và cơn giận lên cậu ta, lấy danh nghĩa tình yêu để thắt chặt sợi dây trói buộc cậu ta, cảm giác đó như sắp nghẹt thở.

Bất giác cậu ta nghĩ đến Nghê Dạng, cô gái tự do, không bị ràng buộc và sống một cách phóng khoáng ấy.

Càng là người hành xử chuẩn mực, lễ phép, trái tim càng dễ ẩn chứa sự nổi loạn. Phía dưới chân Phó Minh Tễ có một đường ranh giới, một khi bước qua, sẽ rất khó quay đầu lại.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Vì thế, cậu ta gọi điện cho Nghê Dạng: ” Có thể gặp nhau không?”

Trong điện thoại vang lên tiếng gió xào xạc, cùng với giọng từ chối tinh nghịch của cô gái: “Không được đâu.”

Bị từ chối rồi……

Cậu ta không giỏi chủ động, nhưng cũng không cam lòng dừng lại ở đó.

Có điều gì đó bắt đầu cháy lên rực rỡ, trong khoảnh khắc trước khi pháo hoa nổ tung, Phó Minh Tễ nghe rõ: “Bởi vì, tôi đã tìm được người hẹn hò mới rồi.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

【Tác giả có lời muốn nói】

(Thì thầm bên tai) Tiểu thư không cần cậu nữa đâu (rất lớn tiếng)





Để lại một bình luận