Chương 24: Bằng chứng được chôn giấu một cách hoàn mỹ

Nhận được công việc bán thời gian là tất cả những phiền muộn gần đây của Diệp Phục Thu đều tan biến. Mặc dù khó khăn trước mắt cô giống như một mớ chỉ rối khổng lồ, chỉ nhìn thôi đã biết bản thân không đủ khả năng gỡ rối.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nhưng cô vẫn muốn thử, bắt đầu gỡ từ sợi chỉ đầu tiên, tách vấn đề khó khăn này ra xử lý từng chút một, thử bằng mọi cách có thể.

Diệp Phục Thu cầm cây kem bước xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt Tiêu Hân và chú tài xế ngồi trong xe.

Nhìn theo chiếc xe nhà Tiêu Hân rời đi, cô xoay người, rồi tung tăng nhảy nhót bước vào cổng lớn nhà họ Kỳ. Bảo vệ trực cổng thấy cô lập tức gật đầu chào hỏi, Diệp Phục Thu cũng mỉm cười cúi đầu.

Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, đuôi tóc mỏng manh khẽ đung đưa theo từng cử động, tạo nên những đường cong xinh đẹp. Những sợi tóc lòa xòa khẽ lướt qua thái dương bên phải, vết sẹo mờ hình trăng khuyết dưới ánh nắng trông như dấu ấn của tiên nữ hạ phàm.

Vị ngọt của nước trái cây từ cây kem khiến cô cứ nở nụ cười tươi suốt dọc đường cho đến khi vào cửa nhà.

Sau khi Diệp Phục Thu thay dép xong thì bước vào phòng khách, vừa vào là cô đã ngửi thấy mùi thơm của cơm canh. Đúng lúc dì giúp việc bưng đĩa thức ăn bước ra, trông thấy cô, nói: “Thu Thu về rồi à.”

Dì giúp việc nhìn cô cười, khẽ trách: “Con gái thì đừng ham ăn đồ lạnh quá, đến lúc tới kỳ lại thấy khó chịu đấy.”

“Có lén ăn vặt ở ngoài đường không đấy? Ăn bên ngoài nhiều quá rồi về nhà lại không chịu ăn cơm!”

Giọng điệu trách móc nhưng đầy yêu chiều này khiến Diệp Phục Thu cảm nhận được sự ấm áp của gia đình mà đã lâu rồi cô không được trải qua. Cô giơ cây kem lên, cười lắc đầu: “Cháu không ăn bậy đâu ạ, cháu chỉ mua mỗi cây này thôi.”

“Hôm nay nóng quá, cháu chỉ ăn lần này thôi.”

Lúc này, một dì giúp việc khác từ phía sau bước đến: “Đưa túi cho dì để dì mang lên lầu giúp cháu.”

Diệp Phục Thu ngoan ngoãn tháo túi đeo một bên vai ra đưa cho bà ấy, sau đó liếm một miếng kem như đang tận hưởng cảm giác mát lạnh, rồi bước về phía bàn ăn.

Đúng lúc đó, Mai Nhược bước ra từ phòng sách, giọng nói vang lên trước khi bà ấy xuất hiện ở phòng khách.

“Chú mèo nhỏ tham ăn nào ăn vụng bên ngoài rồi mới về đây đấy?” Giọng điệu đượm ý cười.

Diệp Phục Thu vẫn còn ngậm một miếng kem trong miệng, lạnh đến mức mỗi lần lên tiếng đều tỏa ra hơi lạnh. Cô lễ phép chào hỏi: “Dì Mai.”

Mai Nhược mỉm cười nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa sự yêu thương trách móc của một người mẹ: “Bé con ăn chậm thôi, mấy thứ này lạnh quá nên không tốt cho dạ dày đâu.”

“Thu Thu, kỳ kinh nguyệt của cháu có đều không, máu có đỏ không, có bị vón cục không?” Dì giúp việc kéo ghế ra cho Diệp Phục Thu ngồi, Mai Nhược cũng ngồi xuống và nói tiếp: “Để lát nữa dì nhờ người kê một đơn dược thiện* cho cháu, con gái nên bắt đầu chăm sóc sức khỏe càng sớm càng tốt cho cơ thể.”

(*Đơn dược thiện: Một loại món ăn kết hợp giữa thực phẩm và thảo dược, được sử dụng trong y học cổ truyền Trung Quốc để hỗ trợ sức khỏe và điều trị bệnh.)

“Nhất là mấy đứa trẻ thích uống đồ lạnh như bọn cháu bây giờ, nào là cà phê, rượu, trà sữa, cái gì cũng phải kèm đá.” Mai Nhược không cấm cô ăn uống gì mà để cô thoải mái tận hưởng, sau đó sẽ chăm sóc cho cô.

Diệp Phục Thu biết bà ấy quan tâm đến mình nên mỉm cười, tiến lại gần nói: “Chuyện đó cháu vẫn rất bình thường, dì đừng lo.”

Mai Nhược nhướng mày, nhìn que kem trong tay cô, rõ ràng không tin, hỏi: “Có bị đau bụng khi đến kỳ kinh nguyệt không?”

Diệp Phục Thu khựng lại vài giây, cuối cùng cũng trả lời một cách thật thà: “…Hai ngày đầu có đau.”

“Thế mà gọi là bình thường à.” Mai Nhược lắc đầu, nói với người giúp việc đang sắp xếp bát đĩa bên cạnh: “Lát nữa gọi bác sĩ Lưu đến nhà bắt mạch rồi kê một đơn thuốc điều dưỡng cho Thu Thu.”

Người giúp việc gật đầu: “Vâng, thưa bà.”

Khi Diệp Phục Thu nghĩ đến vị đắng ngắt của thuốc Đông y thì dường như vị ngọt trong miệng lại lập tức biến mất, cô lặng lẽ nhíu mày.

Ánh mắt của Mai Nhược thoáng thấy biểu cảm sống động đó, lập tức cười khẽ: “Yên tâm đi, dù sao thuốc cũng có ba phần độc, làm cho cháu thì sẽ làm dạng đồ ăn hầm thuốc nên không đắng đâu.”

Chú chó nhỏ cụp đuôi vừa nghe vậy ánh mắt lập tức sáng lên.

Đôi mắt hoa đào của Diệp Phục Thu ánh lên vẻ hài lòng, gật đầu lia lịa.

Đúng lúc này, từ thang máy kế vách ngăn phòng khách vang lên tiếng máy móc đang hoạt động.

Diệp Phục Thu nghiêng đầu nhìn, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, giây tiếp theo ở khúc quanh, cô nhìn thấy gương mặt của Kỳ Tỉnh.

!?

Dường như Kỳ Tỉnh vừa mới đi làm về, trên người còn vương đầy vẻ phong trần mệt mỏi. Anh mặc áo vest xám khoác bên ngoài áo thun đen trơn, quần âu đen rộng kết hợp với giày trượt.

Có thể mặc đồ vừa mang phong cách công sở vừa pha chút tùy ý một cách dung hòa hoàn hảo như thế thì e rằng chỉ có thân hình chuẩn như giá treo đồ và gương mặt này của anh mới làm được.

Chốn thương trường đều chú trọng trang phục lịch sự, nhưng với phận của Kỳ Tỉnh, dù ở bất cứ đâu cũng không ai dám yêu cầu anh phải ăn mặc theo chuẩn mực.

Thậm chí Diệp Phục Thu có thể tưởng tượng được anh mặc bộ đồ “Không đứng đắn” như thế này, kèm theo phong thái cũng “Không đứng đắn” cũng có thể điều hành và hoạch định được ở chốn danh lợi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đây chính là điểm khiến anh có sức hút tột cùng.

Mai Nhược vừa bóc nho vừa ngạc nhiên: “Yo, không phải con nói hôm nay không về à?”

Kỳ Tỉnh cởi áo vest xám của mình ra khi bước vào, tiện tay vứt lên ghế sofa.

Chiếc áo thun đen càng làm nổi bật cánh tay săn chắc với đường nét cơ bắp rõ ràng, khiến làn da càng thêm trắng hơn.

Diệp Phục Thu cúi đầu, âm thầm trợn mắt, tâm trạng vốn đang vui vẻ bỗng rối như tơ vò.

Đúng vậy, không phải nói không về sao, về làm gì chứ!

“Con về mà mẹ không vui sao?” Anh đưa tay vuốt mái tóc trước trán, như thể muốn xua đi sự mệt mỏi rồi mỉm cười.: “Chẳng phải bình thường rất muốn trói con ở nhà sao.”

Mai Nhược lườm anh một cái: “Nói một câu với con mà con cãi được bốn câu.”

“Đáng ăn đòn.” Nói thì nói vậy nhưng bà ấy vẫn lau tay, đứng dậy đi về phía bếp: “Để mẹ xem trong bếp có món nào con thích ăn không. Về mà không báo trước, bây giờ chẳng còn chút quy củ nào nữa.”

Bà ấy vừa rời đi, chỉ còn lại Diệp Phục Thu và Kỳ Tỉnh trong phòng ăn.

Diệp Phục Thu đứng bên cạnh bàn, trái tim vốn đã rối tung như bát cháo bát bảo bỗng chốc sôi trào, bắn tung tóe. Lùi cũng không được, ngồi xuống cũng chẳng xong.

Giờ mà đột nhiên nói không đói rồi chạy lên lầu thì có phải quá kỳ quặc không?

Chẳng phải như vậy sẽ quá rõ ràng sao.

Kỳ Tỉnh bước lại gần từng bước một, thu hết biểu cảm rối bời của cô vào mắt. Đối phương càng muốn tránh anh, muốn giảm bớt tiếp xúc thì anh lại càng không muốn để cô được như ý.

Anh bước về phía cô, trực tiếp vượt qua khoảng cách giới hạn thông thường giữa nam và nữ.

Lúc Diệp Phục Thu hoàn hồn thì anh đã đứng ngay trước mặt.

Bóng dáng cao lớn của chàng trai phủ xuống khiến đồng tử của cô hơi co lại.

Que kem trong tay tan chảy, nước trái cây men theo đầu que nhỏ giọt và rơi xuống tay cô, tạo nên cảm giác lạnh buốt và hơi dính.

Ánh mắt Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào cô một cách sâu thẳm và đầy ý tứ. Khi cúi người, anh đồng thời vươn tay ra, ngón tay ấn nhẹ lên tay cô, dùng chút lực để lau đi giọt nước trái cây đang tan chảy trên đầu ngón tay cô.

Da thịt hai người chạm vào nhau qua lớp nước dính ngọt lịm, ma sát tạo ra những tia lửa vô hình, khiến nhịp tim Diệp Phục Thu như bị đẩy đến ngưỡng bùng cháy.

Ý cười tinh quái hiện rõ trên mặt Kỳ Tỉnh, giọng nói nhẹ như gió: “Ngẩn người gì thế, tan hết rồi kìa.”

Diệp Phục Thu lập tức mím môi, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Người này uống nhầm thuốc rồi à!

Kỳ Tỉnh chẳng khác gì một ngọn lửa sẽ thiêu cháy hết oxy trong không gian anh xuất hiện. Nếu tiếp tục ở lại, Diệp Phục Thu cảm thấy mình sắp ngạt thở.

Cô suýt chút nữa là ném luôn que kem lên người anh. Không biết có phải do hiệu ứng tâm lý hay không, nhưng dường như que kem càng chảy nhanh hơn, nước nhỏ từng giọt và tích tụ trên đầu ngón tay cô.

“Tôi…” Diệp Phục Thu chớp mắt, lùi một bước, đảo mắt khắp nơi một cách hoảng loạn: “Tan nhiều quá rồi, tôi đi vứt nó.”

Nói xong, cô vội vã tìm đường thoát thân, cuối cùng lao thẳng vào nhà vệ sinh chung ở tầng một.

Kỳ Tỉnh chống tay lên bàn ăn, im lặng nhìn theo bóng dáng trốn chạy của cô, một lúc lâu sau mới cúi đầu nhìn chiếc thùng rác ngay gần chân mình.

Khóe môi hơi nhếch lên.

Kết quả là trong bữa tối đó, Kỳ Tỉnh chẳng “Tha” cho Diệp Phục Thu chút nào.

Không hiểu anh bị làm sao mà hoàn toàn không còn dáng vẻ hờ hững, xa cách thường ngày nữa.

Diệp Phục Thu ăn cơm với tốc độ nhanh nhất có thể, sau khi cố nuốt nhanh hai chén cơm, cô vừa mới định đứng dậy để rời bàn thì bị một câu nói của Kỳ Tỉnh chặn lại.

Anh giơ ly nước lên, như thể vừa nhớ ra điều gì: “Ồ.”

“Có phải hôm nay có thêm một món cá hấp nữa phải không ạ?”

Mai Nhược nói: “Đúng vậy, quản lý Lưu gửi tặng một lô hải sản tươi nên nhà bếp đã đặc biệt làm thêm món này.”

“Nếu cá tươi như thế.” Kỳ Tỉnh nhướng mắt, liếc nhìn cô: “Bạn học Diệp, sao không ngồi thêm chút nữa, nếm thử một miếng rồi hãy lên lầu?”

Diệp Phục Thu: ?

Anh lại định làm gì nữa đây!

Mai Nhược không nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai người nên hoàn toàn đồng tình: “Đúng vậy, Thu Thu, cháu ngồi thêm chút nữa đi, đợi đầu bếp làm xong rồi nếm thử nhé.”

Ý định trốn lên lầu của Diệp Phục Thu đã chết một nửa, khi dì Mai lên tiếng thì hoàn toàn chặn đứng đường lui của cô.

Cô lén liếc Kỳ Tỉnh một cái đầy bực bội rồi chậm rãi ngồi xuống: “…Dạ, được ạ.”

Chưa đến giờ ăn là cô đã muốn trốn đi rồi, nhưng cuối cùng lại bị những câu nói của Kỳ Tỉnh giữ lại đến hết cả bữa cơm, ăn đến mức cô chỉ muốn nôn hết ra.

Mỗi lần bị Kỳ Tỉnh trêu chọc mà không thể phản kháng Diệp Phục Thu lại tưởng tượng đến ngày cô trả hết nợ, sau đó có thể thoải mái đấm anh một trận cho hả giận.

Nhưng kết quả là tối đó cô lại nằm mơ thấy mình biến thành một con búp bê nhỏ, bị anh nắm trong tay, tùy ý bóp nắn như món đồ chơi. Cô càng van xin thì anh lại càng cười đắc ý.

Đáng sợ đến mức sáng hôm sau Diệp Phụ Thu không dám ăn sáng.

“Mấy ngày nay, ngày nào anh ấy cũng về nhà, đúng là kỳ lạ hết sức!” Diệp Phục Thu thở dài, suýt chút nữa là bóp nát lon nước ngọt trong tay.

“May mà phần lớn thời gian em đều ở trường, bây giờ về nhà em sẽ ăn cơm thật nhanh rồi lên lầu, cả tối không bước ra ngoài, như vậy mới tránh được việc gặp mặt nhau.”

Nhưng mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân của anh đi ngang qua cửa phòng mình, cô vẫn không khỏi hồi hộp.

Tiêu Hân nhìn lực tay của cô thì rùng mình: “Với sức lực như này thì chắc có gặp cướp em cũng không cần sợ.”

“Không đúng.” Cô ấy ngẫm nghĩ: “Trông cái dáng vẻ đó của Kỳ Tỉnh cũng không giống kiểu định nhân cơ hội đuổi em ra khỏi nhà đâu.”

“Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì thế?”

Tiêu Hân mạnh dạn suy đoán: “Hay em cũng giống cô gái kia, dùng sắc quyến rũ anh ấy à?”

Diệp Phục Thu suýt chút nữa là bị nghẹn: Tại sao em phải làm thế chứ?

“Cũng đúng.” Tiêu Hân lập tức hỏi: “Vậy là anh ấy dùng sắc quyến rũ em nhưng bị em từ chối à?”

Diệp Phục Thu: ??

Trong đầu chị, ngoài chữ “Dùng sắc quyến rũ” ra thì không còn chuyện gì khác lớn lao hơn không?!

“Anh ấy muốn giữ em ở lại nhà họ Kỳ để hành hạ.” Diệp Phục Thu bĩu môi, nói ra tình hình thực tế.

Tuy Tiêu Hân không quen thân với Kỳ Tỉnh nhưng vì bố cô ấy làm việc cho nhà họ Kỳ nhiều năm nên cũng coi như nghe danh của Kỳ Tỉnh từ khi còn nhỏ, cũng biết những “Thành tích vẻ vang” của anh.

Cô ấy đi bên cạnh Diệp Phục Thu, nhíu mày suy nghĩ, không thể hiểu nổi.

Không đúng, không hợp lý chút nào… Rõ ràng cách hành xử của Kỳ Tỉnh không giống trước kia.

Nhưng cụ thể là không đúng ở chỗ nào…?

Không đúng ở đâu…?

“Hân Hân, em đi trước đây, buổi chiều còn có tiết học nữa.” Diệp Phục Thu đi đến gần khu căn tin của trường, nhìn thấy Lâu Kỳ và vài bạn học khác đang chờ cô ở đó.

Tiêu Hân hoàn hồn, gật đầu: “OK, em đi đi, hẹn mai gặp lại.”

Diệp Phục Thu vẫy tay, quay người chạy về phía mấy sinh viên cùng lớp.

Lâu Kỳ thấy cô chạy tới gần: “Nhanh lên, nhanh lên!”

Diệp Phục Thu nhìn nhóm ba, năm người bạn thì ngạc nhiên: “Các cậu cũng chọn đúng môn tự chọn giống tớ à?”

“Đúng vậy, như cậu thấy đấy. Tất cả bọn tớ đều ở trong đội quân thất bại một cách vinh quang trong cuộc chiến giành môn.” Lâu Kỳ thở dài, rồi nghiến răng: “Thật không hiểu nổi sao bọn họ lại giành được!”

Một tuần trước, sinh viên năm nhất tranh giành đăng ký môn tự chọn. Một học kỳ ít nhất phải hoàn thành hai môn tự chọn thì mới đạt tiêu chuẩn.

Cô và Lâu Kỳ không giành được lớp Tiếng Nhật và Tiếng Hàn yêu thích nên đành phải lùi một bước mà chọn môn tệ nhất, chính là Lịch sử kinh tế thế giới vốn được đồn là khó qua nhất.

Diệp Phục Thu nghiêng đầu, tầm mắt vô tình nhìn thấy lớp trưởng Chu Nhuệ, không biết anh ta đã đứng bên cạnh từ bao giờ.

Chu Nhuệ không ngờ cô lại đột nhiên nhìn qua nên lập tức mang vẻ mặt như bị bắt quả tang khi đang nhìn lén, sau đó nở nụ cười: “Chào.”

“Cậu cũng học Lịch sử kinh tế thế giới à?” Diệp Phục Thu hỏi.

Chu Nhuệ gật đầu, thử thăm dò: “Nghe nói môn này không dễ qua, nếu sau này có tài liệu học tập hay tài liệu tham khảo cần chia sẻ nào…… thì chúng ta trao đổi qua wechat nhé? Tôi tìm được gì sẽ gửi cho cậu.”

Tất nhiên là dành càng ít sức lực cho môn tự chọn càng tốt. Diệp Phục Thu gật đầu: “Được thôi, chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, cố gắng đạt điểm cao nhất có thể.”

Cô còn đang tính đến học bổng nên học phần phải đạt điểm tối đa.

Mấy sinh viên cùng lớp rảo bước về giảng đường bậc thang trong tòa nhà tổng hợp.

Bọn họ được thông báo rằng những buổi đầu của môn tự chọn này sẽ là các buổi tọa đàm tại giảng đường bậc thang. Nhưng trên đường đi, càng đến gần giảng đường thì bầu không khí càng kỳ lạ.

Người đi về giảng đường bậc thang trong tòa nhà tổng hợp đông một cách bất thường.

Lâu Kỳ thắc mắc: “Không phải môn tự chọn này chỉ có năm mươi người thôi sao? Sao tôi lại thấy ít nhất phải có hơn một trăm người đang đi về phía này thế?”

“Chắc có sinh viên khác đến dự thính.” Diệp Phục Thu đoán.

Lâu Kỳ cười phá lên: “Làm ơn đi, ai lại chịu hi sinh giờ nghỉ trưa để chạy đến nghe Lịch sử kinh tế chứ!”

Năm phút sau, Lâu Kỳ đứng trước cửa giảng đường chật kín người, im lặng không nói nên lời.

“Có bệnh hết rồi hả!!?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nam sinh đi cùng nghiêng đầu nhìn vào giảng đường bậc thang đông nghịt người: “Không phải là những người vốn dĩ đăng ký môn này như chúng ta cũng không có chỗ ngồi chứ?”

“Chắc không đâu.” Chu Nhuệ nhìn thấy hai hàng ghế phía trước: “Ở đó có biển ghi rõ là sinh viên không thuộc môn học này thì không được ngồi.”

“Nhà trường đã đoán trước buổi tọa đàm hôm nay sẽ thành ra như thế này à?” Lâu Kỳ ôm đầu: “Khách mời buổi tọa đàm này rốt cuộc là nhân vật yêu nghiệt phương nào chứ.”

Bọn họ đi vào bên trong phòng học. Đúng lúc này, cánh cửa bên hông khu vực bục giảng bị đẩy ra và có người bước vào.

Diệp Phục Thu tận mắt chứng kiến cả giảng đường rộng lớn bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Chàng trai mặc âu phục chỉnh tề, hiếm khi thắt cà vạt. Chiếc khóa kim loại của thắt lưng Gucci màu vàng sẫm ánh lên vẻ sang trọng, quần tây ống rộng màu nâu tôn lên đôi chân dài của anh, thu hút mọi ánh nhìn.

Áo vest màu cà phê xám khoác hờ, khiến người ta chỉ cần nhìn thôi cũng có cảm giác ngửi được mùi gỗ thơm ngào ngạt trên người anh. Anh cầm một chiếc USB trong tay, vừa nghịch vừa bước vào trong.

Các nữ sinh đến dự thính ở bên dưới không kìm được mà che miệng ngạc nhiên.

“Chẳng phải tớ đã nói anh ấy rất đẹp trai sao.”

“Không uổng công tớ đến đây!”

“Nghe nói là thế hệ siêu giàu đời thứ ba!”

“Tốt nghiệp Học Viện Thương Mại Harvard nữa!”

“Làm sao lại có thầy giáo đẹp trai đến vậy… Tớ muốn ngất rồi, phải chụp hình đăng lên diễn đàn trường thôi!”

Những tiếng trầm trồ vang lên liên tục.

Còn Diệp Phục Thu thì đứng tại chỗ với vẻ mặt sững sờ.

Kỳ Tỉnh bước tới, một tay chống lên mép bục giảng, tựa người một cách lười biếng, ánh mắt lướt xuống phía dưới. Đột nhiên, anh nhếch môi cười, một nụ cười mang ý vị khó đoán.

Đôi mắt phượng đa tình của anh khẽ nheo lại, nụ cười của anh giống như loại độc dược trí mạng nhất trên đời.

Tiếng than thầm của các nữ sinh càng trở nên rõ ràng hơn. Anh chưa nói một câu nào, chỉ riêng màn xuất hiện đã khiến cả giảng đường sôi sục.

Mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng và phấn khích, liên tục tìm kiếm nơi anh nhìn tới.

Còn mục tiêu thực sự đã sớm bị ánh mắt của anh khóa chặt, không thể nhúc nhích.

Ánh mắt của hai người họ xuyên qua bầu không khí náo nhiệt, đông đúc và chạm nhau.

Dường như Diệp Phục Thu đọc hiểu được ánh mắt của anh. Sau khi hiểu ra, sống lưng của cô đột nhiên tê dại.

Kỳ Tỉnh vẫn tựa vào bục giảng, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm theo niềm vui tràn ngập.

Nụ cười sâu thẳm, thoáng chút lười biếng hiện trên khóe môi anh, anh nhìn cô chằm chằm, như thể đang nói rằng.

“Diệp Phục Thu.”

“Cô cứ thử trốn nữa xem?”





Để lại một bình luận