Chương 23: Mâu thuẫn dẫn đến ngõ cụt do anh dựng nên
Diệp Phục Thu nhìn xuống và thấy ngón tay mình bị cứa rách, lúc này cảm giác đau đớn mới bắt đầu theo thị giác dâng lên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Không có giấy, cũng không thể lau vào quần áo, cô chỉ đành lắc ngón tay, cứ như có thể chữa lành vết thương.
Cô ngẩng đầu, nhận ra hình như chỗ này không phải nơi mình có quyền tự tiện ghé thăm, lúng túng hỏi: “Có phải tôi không nên đi lung tung không.”
“Nơi này trước kia……” Diệp Phục Thu quay đầu nhìn về phía hoang tàn, “Được dùng để làm gì?”
“Không nhìn ra à.” Kỳ Tỉnh tiến đến gần cô, cầm lấy hai mảnh vỡ trên tay cô và đùa nghịch chúng trong lòng bàn tay mình: “Nơi xả giận đấy.”
Xả giận?
Khóe mắt Diệp Phục Thu khẽ giật.
Trên thế giới này có thể có chuyện gì khiến Kỳ Tỉnh tức giận mà không thể trả thù, chỉ đành ở đây xả giận chứ.
Cô suy đoán: “Quả nhiên, đại học Sùng Kinh vẫn là đại học Sùng Kinh……”
Diệp Phục Thu nhìn hàng đống mảnh vỡ bị đập nát vụn, hậm hực: “Áp lực học tập của anh lớn đến vậy hả.”
Kỳ Tỉnh cười khẽ.
Hôm nay khí chất của anh hơi khác ngày thường, cô cứ tưởng anh sẽ đáp trả lại nhưng kết quả lại không.
“Bố tôi.” Không hiểu sao cô có chút sốt ruột muốn đổi đề tài, “Ông ấy thích những chiếc đĩa có hoa văn, trước đây ông ấy từng nói với tôi rằng, dù cuộc sống khó khăn thì cũng phải có bát cơm ra hồn.”
Nhớ đến bố, vẻ mặt của Diệp Phục Thu dần thả lỏng, ánh lên nụ cười: “Khi tôi còn nhỏ, ông ấy thường đạp xe chở tôi ra chợ tìm mua bát sứ cũ.”
Cô chỉ vào mảnh vỡ trong tay anh: “Vậy nên lúc nhìn thấy thứ này, tôi có cảm giác thân thương, nên…… mới đi vào.”
Nói xong, Diệp Phục Thu lén nhìn anh, hàng mi của cô run rẩy như cánh bướm linh động khi cô quan sát biểu cảm của đối phương.
Kỳ Tỉnh nhìn vách tường phía xa, trước đây quý bà Mai đã từng dặn dò phải hỏi rõ những chuyện vụn vặt của cô, vừa khéo, hôm nay anh đang nhàn rỗi.
Kìm nén sự thôi thúc muốn ném mảnh vỡ đi, anh hỏi: “Bố cô đã xảy ra chuyện gì.”
“À……” Diệp Phục Thu không ngờ trọng tâm câu chuyện lại đột ngột chuyển sang mình, tâm lý trốn tránh theo thói quen đã bịt kín môi cô.
Sau một thoáng do dự và đấu tranh, Diệp Phục Thu chậm rãi tóm tắt: “Điều kiện trong nhà không tốt, bố tôi ra ngoài làm thuê từ khi tôi còn nhỏ.”
“Ông ấy đi làm xa nhiều năm, rất ít khi gặp mặt, sau đó ông ấy đột nhiên trở về, rồi không đi nữa.” Diệp Phục Thu mím môi, hình như đã nói đến đoạn không muốn nói: “Vì những năm này ông ấy luôn ở xa nhà nên đã thay đổi rất nhiều, nên xảy ra một vài tranh cãi với mẹ tôi.”
“Lúc tôi ra ngoài tìm ông ấy, ở bên ngoài……” Tốc độ nói của cô chậm dần, không hề che giấu biểu cảm lảng tránh sự thật, nói đại khái cho qua: “Gặp phải vật từ trên cao rơi xuống, ông ấy đẩy tôi ra nên bị đập trúng.”
“Đã làm tất cả những phương pháp điều trị có thể nhưng không có tác dụng gì, ông ấy vẫn luôn nằm ở nhà.” Nói rồi, Diệp Phục Thu tự bổ sung một câu: “Chờ ông ấy tỉnh lại thì sẽ ổn thôi.”
Sự kiên cường che giấu nỗi buồn trong lời nói của cô gái như làn sương mù vừa phất tay đã tan biến, sao Kỳ Tỉnh có thể không nhìn ra.
Anh nhìn Diệp Phục Thu không rời mắt, hiếm khi lựa chọn im lặng rồi đưa mảnh sứ vỡ trong tay cho cô.
Diệp Phục Thu sững sờ, đưa tay ra chạm vào.
Khi cô chạm vào hai mảnh vỡ kia, đối phương khẽ chế nhạo: “Cầm đi, làm vật kỷ niệm.”
Anh vừa nói xong, tay Diệp Phục Thu không vững nên ngón tay cô sượt qua bàn tay anh, máu của cô dính vào những đường vân trên da anh.
“Vật kỷ niệm?” Diệp Phục Thu không hiểu, nhận lấy hai mảnh vỡ, “Kỷ niệm cái gì?”
“Không phải lần đầu tiên đến Sùng Kinh sao.” Kỳ Tỉnh cúi đầu, dùng đầu ngón tay chà xát vết máu dính trên lòng bàn tay, khẽ nhếch môi.
Diệp Phục Thu thấy nụ cười này của anh thì biết anh lại đang giở thói trêu chọc mình, cô âm thầm hừ lạnh, nhét mảnh sứ vào túi: “Cảm ơn, tôi rất thích vật kỷ niệm này.” Cô cố ý nhấn mạnh mấy chữ sau cùng.
“Tiểu Tỉnh?” Giọng bác giúp việc vang lên sau lưng họ, “Hai người đi thế nào mà lại đến được đây.”
Bác giúp việc đứng ở chỗ góc tường nhìn họ từ xa, không hề bước lại gần.
Chính hành động nhỏ này của bà ấy đã khiến Diệp Phục Thu nhìn về phía Kỳ Tỉnh, đột nhiên ý thức được: Nơi này trước kia có lẽ là nơi mà người khác không được phép bước tới.
“Đi dạo loanh quanh thôi, lão phu nhân đã ngủ rồi.” Kỳ Tỉnh nói với bác giúp việc: “Chúng cháu đi ngay đây.”
Nói xong, anh nhìn Diệp Phục Thu rồi nói: “Bác lấy cho cô ấy tăm bông, iốt và băng cá nhân.”
Bác giúp việc kêu lên: “Sao lại bị thương rồi, nhanh vào nhà bôi thuốc đi.”
Diệp Phục Thu theo họ rời khỏi nơi này, trước khi bước khỏi góc hoang tàn đó, cô dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Chỉ nhìn thoáng qua rồi Diệp Phục Thu quay mặt đi, cô nhìn bóng lưng cao gầy đen sẫm của Kỳ Tỉnh, lặng lẽ đi theo.
…………
Hôm sau, em gái cô được người của Kỷ Tỉnh đưa về Tân Dương.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Một đứa trẻ nổi loạn khó mà trưởng thành hiểu chuyện chỉ sau một đêm. Cô biết và cô cũng không phải là một người chị sẽ dung túng cho em gái không biết điểm dừng. Nếu Diệp Tri Xuân còn không chịu khó học hành thì lần sau cô sẽ nói cho cô của mình và bà nội biết, để phụ huynh can thiệp.
Dù cô và em gái chỉ cách nhau ba tuổi, nhưng bản thân là con cả trong nhà nên cô phải độc lập sớm, đứng ra gánh vác nhiều hơn.
【Dựa vào đâu mà em phải sống theo khuôn mẫu, vất vả làm lụng cả đời để hầu hạ cái gia đình rách nát đó!?】
【Người nên thu dọn tàn cuộc là chị, em có ước mơ của em, em tuyệt đối không muốn giống như chị.】
Những lời thật lòng mà em gái bộc phát trong lúc cãi vã như một đám mây đen lúc tụ lúc tan, cứ lơ lửng trên đầu Diệp Phục Thu.
Nhìn những đám mây chồng chất ngoài cửa sổ máy bay, Diệp Phục Thu cúi đầu, vùng vẫy trong im lặng và cũng thất bại.
…………
Sau khi trở về vịnh Tiêu Quảng Đông, Kỳ Tỉnh lại biến mất.
Như thể cảnh tượng ngày hôm đó anh ôm eo cô, giả vờ đưa ra giả thiết với vẻ tinh quái: “Cô nói xem…… nếu tôi yêu cô, yêu cô đến nỗi nửa bước không rời thì sẽ thế nào” chỉ là một giấc mơ vừa kinh hoàng vừa hồi hộp của Diệp Phục Thu.
Cô lân la dò hỏi dì giúp việc trong nhà, bà ấy nói anh lại đi công tác, đi tìm em trai Dịch Thận bàn chuyện làm ăn.
Về Nhị thiếu gia được tìm lại sau hơn 20 năm này, Diệp Phục Thu chỉ biết qua những lời kể ngắn gọn và rời rạc của người nhà họ Kỳ.
Không biết là người như thế nào.
Diệp Phục Thu cắn một miếng bánh mì, nheo mắt nghĩ thầm: Em trai ruột của Kỳ Tỉnh…… chắc cũng không đàng hoàng cho lắm……
Sau hai ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn ở nhà, cuối cùng Diệp Phục Thu cũng bắt đầu học kỳ trao đổi năm nhất tại đại học Nam Sơn.
Tuy đại học Nam Sơn không phải là trường đứng đầu bảng xếp hạng các trường đại học ở vịnh Tiêu Quảng Đông, nhưng lại là trường đại học mạnh về ngành Kỹ thuật nổi tiếng trong nước. Có rất nhiều danh nhân trong các ngành nghề đều xuất thân từ đại học Nam Sơn, thường xuyên tài trợ cho việc xây dựng trường. Vì vậy, đại học Nam Sơn cũng nổi tiếng với tiềm lực dồi dào và cảnh quan tươi đẹp.
Lễ khai giảng của đại học Nam Sơn vẫn long trọng và đặc sắc như mọi năm.
Giữa những quả bóng bay đầy màu sắc xoay tròn, bay lượn và tiếng pháo mừng vang dội cả bầu trời, Diệp Phục Thu ngẩng đầu nhìn lên, lặng lẽ thắp lên sự kỳ vọng vào cuộc sống.
Ngọn lửa kia nhỏ nhoi yếu ớt, có lẽ cũng không nên tồn tại, nhưng mỗi khi cô ngồi giữa nhóm bạn cùng trang lứa, ngồi giữa độ tuổi 18 chính là lúc căng buồm ra khơi.
Luôn có một ngọn lửa không cam lòng tàn lụi, đang cố gắng sưởi ấm cuộc đời đã sớm là một bó củi ướt sũng của cô.
Ở buổi lễ chào đón tân sinh viên, Diệp Phục Thu gặp Tiêu Hân.
Điều này nằm ngoài dự đoán của cô.
Tiêu Hân không học cùng khóa với cô, mà trên cô một khóa. Cô ấy là đàn chị trong tổ Kế hoạch của hội sinh viên, hỗ trợ tổ chức lễ chào đón tân sinh viên.
Đều là thành viên của nhóm tổ chức buổi lễ, Tiêu Hân lại khác với những đàn anh đàn chị mặc áo khoác trường. Cô ấy mặc một bộ vest nữ ngắn theo phong cách học viện Anh, thoa son màu đậu đỏ bóng loáng trên môi. Cô ấy đứng thẳng người dưới ánh mặt trời vô cùng nổi bật, nghiễm nhiên tràn đầy sự tự tin và kiêu hãnh của tiểu thư nhà giàu.
Tiêu Hân chắp tay sau lưng, mỉm cười với cô, “Đàn em~ Đã lâu không gặp.”
Diệp Phục Thu thấy đối phương, mới đầu thì kinh ngạc sau đó ánh lên nụ cười vui mừng, đôi mắt hoa đào của cô cong cong vô cùng xinh đẹp.
Sau khi buổi lễ kết thúc, Diệp Phục Thu dẫn Lâu Kỳ và Tiêu Hân chính thức làm quen với nhau.
Cô dùng mắt ra hiệu cho Tiêu Hân, đối phương lập tức hiểu ý nên suốt cả quá trình đều không nhắc đến chuyện Diệp Phục Thu ở nhà họ Kỳ.
Lâu Kỳ ngạc nhiên: “Hả? Thế hóa ra cậu không ở ký túc xá à?”
Cô ấy chán nản: “Tớ còn định hỏi thử bạn học chuyện đổi ký túc xá để ở chung với cậu đấy.”
Diệp Phục Thu cười áy náy: “Nhà tớ có họ hàng ở đây, họ không cho tớ đăng ký ký túc xá.”
Lâu Kỳ gật đầu: “Ừhm, cũng đúng, dù sao cũng chỉ một năm, ký túc xá chật chội không rộng rãi bằng nhà của mình.”
Diệp Phục Thu nhớ tới căn biệt thự rộng nghìn mét vuông của nhà họ Kỳ, thầm nghĩ: Rộng…… Rộng quá đáng luôn.
Lâu Kỳ bị mấy bạn khác gọi về ký túc xá, cô ấy vẫy tay chào họ đầy lưu luyến: “Tớ về trước nhé, mai gặp lại trên lớp!”
Diệp Phục Thu và Tiêu Hân nhìn theo cô ấy đi xa, sau đó khoác tay nhau đi dạo trong khuôn viên trường, bước về phía bãi đậu xe.
Tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của hai cô gái hòa lẫn vào cỏ hoa xanh mơn mởn trong khuôn viên trường.
“Hửm? Em muốn xin vay vốn hỗ trợ sinh viên và học bổng?” Tiêu Hân vừa nghe cô nói thì kinh ngạc, khó hiểu: “Không phải nhà họ Kỳ đã tài trợ cho em rồi sao?”
Tiêu Hân là đàn chị, lại là dân bản xứ ở vịnh Tiêu Quảng Đông và quen biết nhiều người, nên Diệp Phục Thu muốn tham khảo ý kiến cẩn thận.
Cô nhớ tới khuôn mặt của Kỳ Tỉnh, có chút khó xử, thở dài và nói: “…… Hình như em đã chọc giận Kỳ Tỉnh rồi.”
Một là, vì tính cách thất thường của Kỷ Tỉnh mà chuẩn bị sẵn đường lui.
Hai là, cô nhất định phải nghĩ cách trả số tiền đã nợ Kỳ Tỉnh.
“Một câu nói của anh ấy nặng tựa nghìn cân, dì Mai……” Diệp Phục Thu nghĩ thầm, nếu Kỳ Tỉnh nói chuyện đó cho dì Mai biết, đối phương nhất định sẽ không có lý do gì để bênh vực người ngoài, sao có thể giữ một người tay chân không sạch sẽ ở trong nhà chứ.
Cô nói tiếp: “Em thấy dì cũng không hoàn toàn quản được anh ấy, lỡ ngày nào đó anh ấy không vui, chỉ nói một câu thôi cũng có thể cắt ngang việc tài trợ, đến lúc đó em sẽ không ở lại được nữa.”
“Ký túc xá của trường chúng ta có thể xin vào ở giữa chừng không ạ?” Giọng điệu của Diệp Phục Thu có chút lo lắng.
Lỡ đâu bị Kỷ Tỉnh đuổi ra ngoài, dù thế nào cũng phải có một chỗ để ở.
Tiêu Hân nghe mà choáng váng, nhưng vẫn trả lời cô trước: “Ký túc xá thì không được, chỉ có thể đăng ký vào đầu hoặc cuối của mỗi học kỳ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Em có khoản tài trợ cá nhân của nhà họ Kỳ thì không thể xin vay vốn hỗ trợ sinh viên của nhà nước được đâu. Học bổng phải xem thành tích, em cố gắng chăm chỉ có khi sẽ được.” Tiêu Hân khoác tay cô, phân tích rõ ràng tình hình cho cô: “Nhưng dù có nhận được học bổng và khoản vay, những thứ này từ lúc xử lý đến khi vào tài khoản đều cần phải theo quy trình.”
“Nếu em bị cắt tài trợ đột ngột mà chưa đến thời điểm nhận trợ cấp, em sẽ không có cách nào đứng vững ở đây.” Tiêu Hân nói thẳng: “Hay em đến nhà chị ở đi, mọi chi phí cứ xem như chị cho em mượn, sau này em đi làm rồi trả dần cho chị là được. Ăn của chị, ở của chị, chí ít em không phải chịu sự hù dọa của gã điên Kỳ Tỉnh đó.”
Diệp Phục Thu lập tức lắc đầu, nhất định Tiêu Hân muốn trực tiếp “Nuôi” cô, nhưng tiền của bố Tiêu Hân không phải từ trên trời rơi xuống, không làm thế được.
Tiêu Hân để lộ ánh mắt “Biết ngay là em sẽ từ chối mà”, ra sức nghĩ cách giúp cô, “Trước tiên em tìm một việc bán thời gian nhé? Dành dụm sẵn tiền, sau đó ở nhà họ Kỳ em nhớ tránh xa Kỳ Tỉnh ra.”
“Chị có công việc làm thêm nào giới thiệu cho em không ạ?” Mắt Diệp Phục Thu sáng lên.
“Có, nếu không muốn ảnh hưởng đến việc học thì làm trợ giảng tiếng Anh ở Trung tâm giáo dục, được không?” Tiêu Hân nói: “Chị có người bạn đang làm ở đấy, cơ bản là làm việc online, thỉnh thoảng sẽ tham gia các buổi học trực tiếp.”
Diệp Phục Thu suy nghĩ hồi lâu, nhíu mày: “Nhưng thành tích tiếng Anh của em không tốt lắm.”
“Không sao, em có nền tảng là được, có kém cũng không đến nỗi quá tệ, nếu không em đã chẳng thi đỗ vào đại học Sùng Kinh.” Tiêu Hân vuốt lưng cô, an ủi: “Chủ yếu là sắp xếp thời gian giữa giáo viên và phụ huynh học sinh cùng nội dung bài học, rồi gọi điện hỏi thăm sau giờ học, đơn giản lắm.”
“Tuy lương không cao, nhưng với sinh viên làm thêm mà nói thì đã rất tự do rồi.”
Diệp Phục Thu nghe thế cũng thấy ổn, gật đầu đồng ý: “Được, chị cho em xin cách thức liên lạc, em sẽ đi xin việc trong vài ngày tới.”
Tiêu Hân xoay người lùi về sau, đánh giá cô, “Chị nghe nói lúc học quân sự em đã cõng Lâu Kỳ đi một mạch từ trên núi xuống phòng y tế.”
“Khỏe dữ vậy sao?”
Diệp Phục Thu sờ má, xấu hổ: “…… Sao chuyện gì cũng tới tai chị hết vậy.”
“Nếu đã thế, chị thấy còn một công việc làm thêm nữa,” Tiêu Hân nở nụ cười đầy ẩn ý, nói từng chữ một: “Rất hợp với em.”
Sau khi bàn bạc được cách giải quyết, giọng điệu của hai cô gái trở nên vui vẻ hơn, dần chuyển chủ đề sang những chuyện khác.
Hai người đi ngang qua vườn hoa nhỏ bên cạnh bãi đậu xe, nhẹ nhàng bước chân trên đá cuội, biến thành những bước nhảy uyển chuyển của các nàng tiên trong truyện tranh.
Giọng của Tiêu Hân nhỏ nhẹ như chim sẻ, dù không nói lớn tiếng nhưng vẫn có sức xuyên thấu mạnh mẽ.
“Rốt cuộc Kỳ Tỉnh đã làm gì em? Mau kể cho chị nghe đi!” Cô ấy hào hứng hóng chuyện.
“Không sao cả! Em cứ nghe chị, với tính tình của anh ấy, anh ấy không lập tức đuổi em ra khỏi nhà thì chứng tỏ mọi chuyện vẫn còn xoay xở được.”
“Sau này lúc ở nhà em cứ tránh mặt anh ấy, hễ thấy anh ấy thì cứ quay đầu bỏ chạy như thấy ma! Hahaha.” Nói rồi cô ấy cười lớn mấy tiếng.
“Chị nói đúng.” Tuy không khoa trương đến vậy, nhưng Diệp Phục Thu thấy rất có lý, đồng ý: “Đằng nào anh ấy cũng ít khi ở nhà, thi thoảng thấy mặt thì cứ trốn là xong.”
Hai người đi xa, cách một hàng cây hoa đỗ quyên, có ba bốn người đàn ông đang dừng lại trò chuyện bên hồ nước nhỏ.
“Cứ thế nhé, đến lúc đó sẽ có giáo vụ tiếp đãi mọi người, vất vả cho các vị hôm nay phải chạy đến đây một chuyến.” Người đàn ông nói rồi lấy bao thuốc lá ra đưa cho Kỳ Tỉnh đang đút tay vào túi ngắm hoa bên cạnh, “Mời anh Kỳ.”
Kỳ Tỉnh đang nhìn những cánh hoa mềm mại ngấn nước, vẻ mặt anh lơ đãng, một lúc sau, đôi mắt phượng của anh lóe lên vẻ giễu cợt không rõ thâm ý.
Không biết đang cười điều gì.
Anh xua tay với đối phương, lịch sự từ chối: “Tôi không thích hút thuốc lắm, cảm ơn.”
Kỷ Tỉnh vươn tay, ngắt một đóa đỗ quyên đang nở rộ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Đóa hoa nhỏ màu hồng non nớt bị anh kẹp giữa các kẽ ngón tay, đóa hoa yếu đuối vì bị ép chặt mà tỏa ra hương thơm quyến rũ.
Anh khẽ nhướng mắt, nhìn theo hướng Diệp Phục Thu rời đi qua khe hở của những khóm cây, viền môi nhẹ nhàng động đậy.
Trốn?