【Trong khoảng thời gian này thực sự rất cảm ơn cậu, sau này nếu gặp vấn đề gì trong học tập có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi có việc phải đi trước đây.】
【Sợi dây màu đỏ là bà nội thỉnh được ở chùa Lão Quân, có ngụ ý rất tốt, nếu tiện thì có thể giữ làm kỷ niệm】
【Chúc mừng năm mới. 】
Đoạn chữ viết này vừa hợp lý vừa lịch sự, nét chữ gọn gàng đẹp đẽ nhìn rất thoải mái, nhưng…… sao lại có cảm giác như lời “Tạm biệt” thế nhỉ?
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Còn sợi dây đỏ rẻ tiền này có phải là món quà năm mới phải không?
Những đồ trang sức trong phòng cô có giá cả khác nhau, nhưng hoàn toàn không có thứ gì có giá trị dưới bốn con số, sợi dây bình thường này có cái gì đáng để làm kỷ niệm……
Nghê Dạng nhàm chán mở chiếc hộp giản dị ra, cầm sợi dây màu đỏ lên, ánh sáng lan tỏa xung quanh 16 nút thắt may mắn. Cô mở ngăn kéo đựng đầy đồ lặt vặt ra rồi tiện tay ném vào bên trong. Một lúc sau, cô vừa mới đi tới cửa lại quay lại, cất sợi dây đỏ vào trong hộp, cầm trong tay rồi mang ra ngoài.
Thứ Bảy tuần sau chính là sinh nhật của cô, cô từ chối ý tưởng tổ chức sinh nhật của Chu Lan Tâm, hẹn một nhóm bạn sành ăn sành chơi nhất để cùng nhau phóng túng.
Những ngày tiếp theo, Hứa Văn Châu nhốt mình trong nhà, vừa đếm thời gian trên lịch, vừa vùi đầu chế tác thứ gì đó trong tay.
–
Sân golf lớn nhất Cảnh Dương chào đón một nhóm khách trẻ tuổi đến, hôm nay là sinh nhật lần thứ 17 của Nghê Dạng, năm nay sân golf được chọn làm nơi để tổ chức sinh nhật cho cô.
Cô chủ Nghê có nhiều sở thích và thú vui khác nhau, năm nay là chơi golf, năm trước là đua ngựa, năm trước nữa là du thuyền…… Nói tóm lại là không có năm nào giống năm nào, đa dạng rất nhiều thể loại.
Xung quanh cô không bao giờ thiếu những người đến nịnh hót, như mối quan hệ bạn bè giữa cô và Trình Thụy Tuyết hay Tôn Dục, mỗi một khoảng thời gian sẽ kết giao một vài người và một đám lâu la.
Nghê Dạng ở trong nhóm người là người có tiếng nói nhất, những món quà đầy đủ kích cỡ được chất thành một núi nhỏ trên bãi cỏ.
Hằng năm có quá nhiều người tặng quà cho cô, mở hay không mở cũng là một vấn đề, cho nên họ sẽ cố gắng hết sức để đích thân tặng quà cho Nghê Dạng. Không phải cái gì Nghê Dạng cũng nhận, nếu đóng gói có phần đặc biệt, có thể cô sẽ có hứng thú mở ra liếc mắt xem thử một chút. Nếu không có hứng thú, cô sẽ chỉ ngón tay vào cái bàn bên cạnh hoặc là khối đất bên kia bảo bọn họ đặt ở đó, dù sao cũng sẽ có người phụ trách nhặt nó đi, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ làm mất đồ.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Thông tin của những người này cũng rất nhanh nhẹn đấy, biết hôm nay cậu ở chỗ này, liền như ong vỡ tổ tràn đến đây.” Hiện tại Trình Thụy Tuyết là người bạn thân nhất của Nghê Dạng, mới đầu cô ấy tiếp cận Nghê Dạng bởi vì địa vị thân phận gia đình, có rất nhiều người ở đây cũng như vậy: “Cậu có nhận ra những người ở đây không?”
“Trông quen quen.” Nghê Dạng qua loa liếc nhìn một cái, hiển nhiên là trí nhớ của cô không tốt.
Một cô gái tự nhận là bạn học tiểu học của Nghê Dạng đến để lôi kéo mối quan hệ nhưng Nghê Dạng không để ý đến cô ấy. Nữ sinh quay đầu cùng chia sẻ với mọi người những chuyện thú vị khi Nghê Dạng học tiểu học, có vẻ như bọn họ rất thân thiết.
Để nịnh nọt cô, cô gái ấy cố ý chọn những điều tốt đẹp để nói, khiến những người xung quanh ngạc nhiên bật cười. Trình Thụy Tuyết tò mò vểnh tai lên, thỉnh thoảng hướng tới người liên quan để xác nhận hỏi: “Những chuyện cô ấy nói cậu thực sự làm điều đó sao?”
Nghê Dạng đúng lý hợp tình hỏi lại: “Làm sao tớ biết được?”
Trình Thụy Tuyết: “……”Không hổ là Nghê Dạng.
“Vậy cậu có chắc chắn đó là bạn tiểu học của cậu không? Đến lúc đó đừng có lấy danh nghĩa của cậu để lừa bịp.” Trước kia có người từng lợi dụng danh tiếng của Nghê Dạng để hoành hành ngang ngược bên ngoài trường học, khiến cho Nghê Dạng bị mang tiếng xấu rất lớn.
“Dễ thôi.” Nghê Dạng chà xát ngón tay, lập tức đi thẳng về phía cô gái, trực tiếp vào vấn đề: “Cậu có biết Hứa Văn Châu không?”
Cô gái sửng sốt: “Hứa, Hứa Văn Châu?”
“Người đứng đầu toàn khối mà cậu cũng không biết, xem ra trí nhớ của cậu cũng không tốt lắm nhỉ.” Nghê Dạng bấm chuông gọi bảo vệ, ‘Mời’ người này đi ra ngoài.
Một loạt thao tác liên tục khiến cho Trình Thụy Tuyết và Nghê Diệu Tổ trợn mắt há hốc mồm. Trăm triệu lần không nghĩ tới, ba chữ “Hứa Văn Châu” không chỉ đại diện cho học sinh giỏi đứng đầu toàn khối, mà còn trở thành công cụ chống hàng giả của Nghê Dạng?
“Nói mới nhớ, lần trước cậu cùng Hứa Văn Châu tổ chức sinh nhật, lần này sao cậu không gọi Hứa Văn Châu đến đây chơi?”
Nghê Dạng nói: “Nơi này không thích hợp với cậu ấy.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nếu Hứa Văn Châu đến chỗ này, không phải sẽ bị những kẻ ăn tươi nuốt sống ở đây nuốt chửng sao?
Trong phòng nghỉ trên tầng hai, một số thanh niên đến từ Đàn Thành bị thu hút bởi sự náo nhiệt ở tầng dưới, tập trung ngoài sân thượng nhìn xuống: “Người bên kia là ai?”
“Là cô chủ của nhà họ Nghê, Nghê Dạng, hôm nay đẫn theo các bạn bè đến sân golf để tổ chức sinh nhật.”
Nghe thấy tên Nghê Dạng, người thanh niên cao nhất nhìn chăm chú vào bóng dáng trên sân, giống như có thần giao cách cảm, Nghê Dạng ngẩng đầu nhìn lên.
Do góc nhìn bị cản trở nên cô không thể nhìn thấy người ở tầng trên, nhưng chính dung mạo của bản thân lại hoàn toàn bị bại lộ.
Chàng trai mặc bộ đồ màu đỏ, đeo khuyên tai nhếch miệng cười: “Wao, cô ấy thật xinh đẹp.”
“Chẳng lẽ cậu lại muốn theo đuổi?” Một cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn khoanh tay trước ngực, không chút nể tình chọc thủng suy nghĩ của thiếu niên: “Trầm Trì Dã, đây không phải ở Đàn Thành, tốt nhất là kiềm chế lại đi.”
Nghe phần giới thiệu vừa rồi, nhìn cảnh mọi người đều nịnh bợ cô thì cũng đoán ra được cô gái này có thân phận không hề tầm thường, tuyệt đối không phải loại người có thể tùy tiện chơi đùa.
Trầm Trì Dã vuốt tóc mái: “Theo đuổi người đẹp có gì là sai? Người trưởng thành đều có quyền tự do theo đuổi tình yêu.”
Trầm Trì Dã mới qua 18 tuổi hai tháng, bởi vì sau khi qua tuổi trưởng thành hợp pháp của pháp luật cậu ta sẽ có nhiều quyền lợi hơn, vì vậy liên tục nhắc từ “Trưởng thành” trên miệng, như sợ người khác không biết.
Cô gái tóc ngắn ậm ừ hỏi lại: “Nhỡ đâu chưa đủ tuổi trưởng thành thì sao?”
Trầm Trì Dã cố ý cãi lại: “Làm sao có thể, cô ấy……”
Thanh niên vóc dáng cao lớn từ nãy đến giờ vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng nói: “Cô ấy quả thực vẫn chưa thành niên.”
Người nói chuyện chính là Bách Ngọc, người đứng đầu vững vàng nhất trong đám người bọn họ, năm nay cũng mới 22 tuổi. Bọn họ đến Cảnh Dương cũng là đi theo anh ta, Bách Ngọc thay người trong nhà làm việc, còn mấy người bọn họ là thuận đường tới chơi.
“Làm sao anh biết?” Cô gái tóc ngắn tên là Tống Võ Ngâm, đa số người nghe thấy tên cô ấy đều cho là quá nam tính. Nguyên nhân là do khi còn nhỏ thân thể cô ấy quá yếu, thầy tướng số nói rằng cô ấy mang mệnh yểu, cho nên đã đổi chữ “Vũ” trong tên của cô ấy thành chữ “Võ”.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Bởi vì lời nói chắc chắn của Bách Ngọc, hai người bạn kém mấy tuổi đồng thời nhìn anh ta, Bách Ngọc mỉm cười ôn hòa: “Tôi vừa nghe được lời nói của mấy người bọn họ.”
Hai người không nghi ngờ anh ta.
Đặc biệt là Trầm Trì Dã không kiềm chế được, thừa dịp bọn họ không để ý bèn lẻn xuống lầu nói chuyện với Nghê Dạng.
“Tôi họ Trầm, tên Trì Dã, đến Cảnh Dương để du lịch, em có tiện để tôi chơi cùng không.” Trầm Trì Dã có vẻ ngoài đẹp trai và khí chất xuất sắc, cậu ta là một thiếu gia trời sinh ngậm thìa vàng, cái loại tác phong cà lơ phất phơ trên người cậu ta không kiềm chế được biến thành một sự thu hút phóng đãng.
Ánh mắt gần như phóng ra điện dính chặt lên khuôn mặt của Nghê Dạng, mang theo cảm giác thèm muốn mãnh liệt, Nghê Dạng nhìn lên, nhìn thẳng vào mắt cậu ta không chút do dự: “Anh muốn theo đuổi tôi?”
“……Khụ.” Trầm Trĩ Dã suýt nữa là sặc.
Trước đây cậu ta muốn theo đuổi ai đều nói thẳng, nhìn thấy biểu cảm thẹn thùng hay ngượng ngùng của những người khác đều sẽ cảm thấy rất thú vị. Từ trước đến nay cậu ta chưa từng gặp được người con gái nào thẳng tính, tự tin như Nghê Dạng. Trong lúc nhất thời cậu ta quên hết mấy chiêu trò thường dùng: “Nếu tôi nói đúng vậy thì em có cho tôi một cơ hội không?”
Nghê Dạng vung gậy đánh golf, đánh một cú chính xác, một cú vào thẳng lỗ.
Người phục vụ vui mừng khôn xiết nhận lấy số tiền boa xa xỉ, sân golf rộng lớn tràn ngập tiếng reo hò.
Cô gái cầm trong tay cây gậy golf, giống như một con thiên nga uy nghiêm và cao quý: “Muốn theo đuổi tôi, còn phải xem xem anh có đủ năng lực đó hay không.”
Lời nói của Nghê Dạng không chút nể tình, cực kỳ kiêu ngạo, mọi người ở đây không ai dám nói một chữ “Không”, ai bảo người ta có tiền có thế, còn có nhan sắc.
“Lần này Trì Dã đá vào bức tường rồi.” Tống Võ Ngâm đi theo sau ghi lại cảnh tượng tuyệt vời này, cậu chủ Trầm trong chuyện tình trường luôn thuận buồm xuôi gió nay lại bị một cô gái xinh đẹp ghét bỏ, có thể nói đây là lịch sử đen trong cuộc đời cậu ta.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Bách Ngọc phớt lờ Trì Dã, anh ta chụp một số bức ảnh của Nghê Dạng, trong mắt hiện lên vẻ tự hào.
Sau khi dì của anh qua đời, anh ta không gặp lại Nghê Dạng nữa. Vẻ ngoài của cô không thay đổi nhiều so với khi còn nhỏ, hồi nhỏ là bộ dáng trẻ con đáng yêu, khi lớn lại biến thành cô gái tươi sáng xinh đẹp. Ngoại hình của Nghê Dạng thừa hưởng hết ưu điểm của dì ấy, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác, thật là không thể tưởng tượng được.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta và Nghê Dạng rất ít khi tiếp xúc với nhau, giao tình cũng không sâu. Tuy nhiên mối quan hệ huyết thống thực sự rất kỳ diệu, cho dù vài năm không liên hệ, nhưng khi gặp lại nhau thì trong lòng lại có cảm giác hạnh phúc.
Lúc Tống Võ Ngâm vừa quay đầu lại, nhìn thấy Bách Ngọc đang nhìn Nghê Dạng chăm chú không rời mắt, trong lòng vang lên tiếng chuông báo động: “Bách Ngọc, chẳng lẽ anh để ý cô ấy?”
“Đừng nói bậy.” Anh ta đang nghĩ xem nên tặng quà sinh nhật gì cho người em họ bất ngờ gặp lại này.
Nghê Dạng ở lại sân golf đến buổi chiều, sau đó đổi địa điểm tiếp tục tổ chức trò chơi, cả một ngày đều vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có Nghê Diệu Tổ biết, buổi sinh nhật hoành tráng này thực ra là để cho người khác xem, cậu nhóc kỳ thực cũng không vui vẻ mấy. Trước đây đều là bác gái chăm lo tổ chức hết, người một nhà cùng cô tổ chức sinh nhật. Sau khi bác gái qua đời, đối với những loại chuyện như này bác trai đều không quan tâm.
Nghê Nhạc Minh bận rộn nhiều việc, luôn giao hết mọi chuyện cho Chu Lan Tâm, hy vọng bà ấy có thể thay thế hoàn toàn chức vụ và trách nhiệm của Bách Thủy Tâm. Nhưng Nghê Dạng lại rất có thành kiến với người mẹ kế này, hoàn toàn không phối hợp với bà ấy.
Bây giờ cô đang tổ chức sinh nhật, còn Nghê Nhạc Minh đưa Chu Lan Tâm đi tham dự cuộc họp kinh doanh thường niên, người một nhà nhưng lại chẳng giống người một nhà.
Cuộc họp kinh doanh thường niên được tổ chức hằng năm, Nghê Nhạc Minh và Chu Lan Tâm nổi tiếng trong giới như một cặp đôi kiểu mẫu.
Khi công việc kinh doanh của nhà họ Nghê vẫn chưa phát triển lớn mạnh, Nghê Nhạc Minh kết hôn với một người phụ nữ với trái tim trong sáng và tính cách thanh lịch. Ai đã từng nhìn thấy người phụ nữ Bách Thủy Tâm sẽ không thể nào quên được người phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng đó.
Sau khi Bạch Thủy Tâm qua đời vì bệnh, Nghê Nhạc Minh – người đã trở thành một doanh nhân lớn – không màng đến thân phận và địa vị của mình mà tiếp tục với mối tình đầu Chu Lan Tâm – người có xuất thân bình thường. Dù Chu Lan Tâm không có khí chất thoát tục như Bách Thủy Tâm, nhưng bằng tính cách hiền hòa suốt bao năm không thay đổi, bà ấy dần dần được mọi người công nhận.
Các mối quan hệ giao tiếp giữa người với người đều có giới hạn. Người ngoài không hiểu rõ rắc rối tình cảm của họ, chỉ nghĩ rằng Nghê Nhạc Minh thật may mắn, gặp được hai người phụ nữ khéo léo trong việc xử lý, khiến ông dễ dàng xoay xở xử lý mọi chuyện mà không phải lo nghĩ gì về những việc ở nhà.
Cũng tương tự như vậy, cặp vợ chồng oan gia Phó Thanh và Tiêu Từ lại là chủ đề bàn tán sôi nổi của mọi người.
Người ta thường nói “Chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài”, nhưng đám cưới của Tiêu Từ và Phó Thanh được tổ chức rất rầm rộ, ai ngờ đâu chưa đầy hai tháng sau, Tiêu Từ đã lấy lý do công việc mà ra nước ngoài. Phó Thanh sĩ diện, cố gắng tạo ra hình ảnh vợ chồng hòa thuận trước mặt mọi người. Ban đầu, cũng có người tin tưởng, nhưng sau một thời gian dài, người tinh mắt đều có thể nhận ra sự thật.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Có cặp vợ chồng nào yêu thương nhau mà cả năm chỉ gặp nhau hai lần chứ?
Việc liên hôn trong kinh doanh vốn dĩ không hiếm trong giới, nếu giữ im lặng thì không sao, nhưng Phó Thanh lại cố tình khoe khoang ngay từ đầu, chẳng khác nào tự mang lại trò cười cho người khác.
Phó Thanh nghe thấy có người lén lút bàn tán sau lưng mình, thậm chí còn so sánh bà ấy với Chu Lan Tâm, Phó Thanh tức giận. Bà ấy quay đầu lại, thấy người chồng cả năm mới trở về một lần của mình đang đưa con trai đi giao du ở chốn danh lợi, hoàn toàn không để người vợ như bà ấy vào mắt.
Phó Thanh quay người, vô tình va phải Chu Lan Tâm đang bước tới, bà ấy chưa kịp phản ứng Chu Lan Tâm đã lùi lại một bước, nhẹ nhàng xin lỗi: “Xin lỗi chị Tiêu.”
Phó Thanh nhìn thoáng qua là nhận ra Chu Lan Tâm ngay.
Bà ấy nhớ rõ khi Chu Lan Tâm mới cưới Nghê Nhạc Minh, bà ấy hoàn toàn không lọt vào mắt đám người như họ. Những năm qua, bằng cách nào đó, Chu Lan Tâm đã khéo léo thu phục lòng người, nhưng Phó Thanh vẫn khinh thường bà ấy: “Cô là mẹ kế của Nghê Dạng?”
Dù là chuyện ai cũng biết, nhưng việc Phó Thanh nói thẳng ra vẫn có chút gượng gạo. Chu Lan Tâm vẫn giữ thái độ thân thiện: “Chị Tiêu biết Dạng Dạng nhà tôi sao?”
Phó Thanh khoanh tay trước ngực, cười lạnh đầy chế giễu: “Con gái cô ở trường quấy rối con trai tôi, các người có biết không?”
……
Nghê Dạng đang chơi vui vẻ với bạn thì nhận được cuộc gọi từ Nghê Nhạc Minh. Chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã mắng cô một trận té tát, bảo cô lập tức về nhà.
Nghe vậy là biết chẳng có chuyện gì tốt, Nghê Dạng đưa điện thoại ra xa một chút: “Con lại chọc giận bố à?”
“Con tự xem mình đã làm trò xấu hổ gì ở trường, con không biết sao?” Nghê Nhạc Minh không thể quên được cái dáng vẻ mỉa mai, khó chịu của Phó Thanh khi chỉ trích gia phong nhà họ Nghê trước đám đông. Mà người làm cho nhà họ Nghê mất hết mặt mũi chính là “Cô con gái ngoan” của ông – Nghê Dạng.
Nghe xong cơn giận dữ của bố, Nghê Dạng không hề cảm thấy hối lỗi: “Bố có thể chơi với nữ sinh viên đại học, sao con không thể theo đuổi nam sinh cấp ba?”
“Đừng có nói bậy bạ!” Nghê Nhạc Minh bị kích động, những lời thô tục mà ông đã cố giữ suốt bao nhiêu năm bắt đầu bật ra.
Từ khi ông cưới Chu Lan Tâm, Nghê Dạng đã ngầm cho rằng ông không chung thủy với Bách Thủy Tâm. Trước đây, ông sắp xếp để cô vào công ty học việc, tình cờ cô bắt gặp ông và một nữ sinh viên đại học đang thực tập có những hành động thân mật, càng làm cô tin rằng ông là kẻ quan hệ bừa bãi.
Ông phủ nhận, nhưng Nghê Dạng không tin. Chẳng lẽ làm bố mà còn phải hạ mình giải thích với con gái sao?
Vì vậy, chuyện này trở thành một sự hiểu lầm không bao giờ giải quyết được.
Nghê Nhạc Minh nghe thấy những tiếng hoan hô lộn xộn qua điện thoại, không cần phải nghĩ cũng biết là Nghê Dạng lại đang tụ tập với đám bạn không ra gì, ông tức giận không thể kiềm chế được: “Đừng làm trò cười ở bên ngoài nữa, mau về nhà ngay!”
“Hừ.” Nếu Nghê Dạng có thể ngoan ngoãn nghe lời thì cô đã không đến mức này. Cô tắt điện thoại ngay lập tức.
Vốn tưởng rằng cả buổi tối sẽ được yên tĩnh, không ngờ Nghê Nhạc Minh lại dò tìm được vị trí và tự mình đến để “Bắt” cô: “Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, điện thoại của bố cũng dám tắt.”
Nghê Dạng hừ một tiếng: “Ông Nghê quả là rộng lượng với bản thân, nghiêm khắc với người khác.”
Hai bố con cùng ngồi trong một chiếc xe, không khí trong xe rất nặng nề, như thể có thể làm đông cứng người. Chú Minh kéo vách ngăn ngăn cách với hai bố con để giảm bớt cảm giác căng thẳng.
Khóa xe được khóa lại suốt cả hành trình, chỉ khi xe đến trước nhà họ Nghê mới mở ra. Nghê Dạng đẩy cửa xe ra, Chu Lan Tâm bước tới với vẻ lo lắng, còn chặn Nghê Nhạc Minh đang cố gắng tiếp tục đuổi theo dạy dỗ cô lại.
Nghê Dạng tranh thủ cơ hội này để tránh phiền phức, cô quay vào nhà và đóng cửa lại, cách biệt với âm thanh bên ngoài.
Kỳ lạ thay, bên ngoài không có động tĩnh gì, không lẽ cái tính nóng nảy của Nghê Nhạc Minh lại được Chu Lan Tâm kìm lại? Nếu vậy thì bà ấy thật sự có tài.
Nghê Dạng ngồi xuống mới nhận ra điện thoại đã hết pin, sạc thì để trong túi, còn túi…… thì vẫn ở trên xe khi cô bị bắt về.
Nghê Dạng đứng dậy định đi lấy lại, nhưng khi mở cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài, không mở ra được. Cô gõ cửa, bên ngoài có tiếng của mẹ Triệu: “Cô chủ, ông chủ nói để cô chủ ở trong đó suy nghĩ, khi nào chịu nhận lỗi thì mới mở cửa cho cô chủ.”
Bên trong truyền đến tiếng “Bụp” lớn, như thể có thứ gì đó bị Nghê Dạng ném đi khiến mẹ Triệu cũng không khỏi rùng mình. Giữa ông chủ và cô chủ, bà ấy đều không dám đắc tội với ai cả.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nghê Dạng không mở miệng cầu xin, càng không chịu thừa nhận lỗi.
Phòng ngủ của cô rất rộng, có hai phòng và phòng tắm, bên ngoài còn có sân thượng lớn, dù bị nhốt ở trong cũng không cảm thấy bị gò bó.
Không có điện thoại, chẳng lẽ không thể kết nối internet? Mở iPad vẫn chơi được.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, ý tưởng của Nghê Dạng hoàn toàn bị phá hủy. Người bố tàn nhẫn của cô đã cắt đứt tín hiệu của cô! Máy tính bảng và máy tính trở thành đồ sắt vụn.
“Các người cũng ác đấy.” Nghê Dạng nằm xuống giường, hoàn toàn buông thả bản thân.
Cô nhìn lên trần nhà, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gì đó, như thể đang gọi tên cô? Tò mò, Nghê Dạng quay người ngồi dậy, đi đến gần sân thượng, vịn vào lan can kiểu Pháp nhìn xuống, hình bóng Hứa Văn Châu bị đèn đường kéo dài.
“Sao cậu lại ở đây?” Phòng của cô ở tầng hai, rất gần vườn, hai người có thể trò chuyện dễ dàng, Hứa Văn Châu nghe thấy câu hỏi của cô, một lúc lâu mới lên tiếng.
Hứa Văn Châu ngẩng đầu lên, nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Nghê Dạng nằm dài trên lan can, chỉ vào mặt mình: “Cậu thấy tôi có vẻ vui vẻ không?”
Hứa Văn Châu mím môi.
Anh đã sớm biết hôm nay là sinh nhật của Nghê Dạng, định tặng cô một chiếc bánh, nhưng lại nhớ ra rằng hôm trước Nghê Dạng không ăn một miếng nào, chứng tỏ cô không thích bánh.
Tặng quà cũng là một bài toán khó, những thứ anh có thể mua được Nghê Dạng đều không thiếu, còn những món quá đắt tiền lại vượt quá khả năng của anh. Cách duy nhất để thể hiện tâm ý của anh là tự tay làm.
Nhà họ Nghê đã đuổi việc anh, anh vốn không nên đặt chân đến đây nữa. Nhưng vì bữa tiệc sinh nhật này Nghê Dạng không mời anh, anh chỉ có thể chủ động đưa quà đến. Không ngờ lại được mẹ Triệu cho biết Nghê Dạng bị Nghê Nhạc Minh giam lỏng.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Hứa Văn Châu ôm hộp quà nặng trĩu trong tay, rõ ràng và chân thành hỏi: “Làm thế nào, mới khiến cậu vui?”
Thấy anh cầm đồ trong tay, chắc hẳn là quà tặng cho cô, Nghê Dạng hứng thú, vẫy tay về phía anh: “Cậu lên đây với tôi.”