Chương 22: Giả tưởng của ký hiệu
Khoảng một tiếng trước, hai người còn đang giằng co trên sofa ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Vậy mà bây giờ lại bất ngờ gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Tâm trạng chưa kịp ổn định của Diệp Phục Thu lại bị dao động dữ dội.
Kỳ Tỉnh đã thay quần áo, trên người anh hiếm khi xuất hiện màu trắng tinh khôi.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay đơn giản và rộng rãi, vạt áo đung đưa theo gió, để lộ chiếc áo phông màu xanh sẫm bên trong.
Ống quần rộng màu nâu che phủ một nửa đôi giày thể thao màu trắng.
Mái tóc đen của anh càng thêm gọn gàng khỏe khoắn hơn sau khi tắm, màu mắt cũng trong sáng hơn.
Với vẻ ngoài này, khi đứng ở cổng trường Đại học thực sự khiến Diệp Phục Thu nhìn thấy nét trẻ trung chưa phai mờ trên người Kỳ Tỉnh, là khí chất độc đáo của giai đoạn thanh xuân—— đáng tin cậy, trưởng thành và thoải mái.
Khí thế bức người và sự khôn ngoan của Kỳ Tỉnh suýt nữa khiến Diệp Phu quên mất, bây giờ anh chỉ mới 24 tuổi, còn chưa học xong thạc sĩ.
Trong mơ hồ, cô như nhìn thấy dáng vẻ ba năm trước của anh trong ánh nhìn lãnh đạm kia.
Kỳ Tỉnh xách một chiếc túi trên tay, tay kia nghịch một tấm thẻ, tầm mắt anh luôn dán vào người cô.
Khoảng cách giữa họ không ngừng có bóng người qua lại tấp nập, ánh mắt giao nhau của hai người kết nối từng hồi, như tiếng rè rè của sóng radio.
Vốn dĩ Diệp Phục Thu định giả vờ như không thấy anh và xoay người bỏ đi—— dù sao ở đây cũng có nhiều người qua lại như thế.
Kết quả là giây tiếp theo, chàng trai đứng cách đó hai, ba mét đã nhướng mày với cô.
Nhịp đập nơi yết hầu Diệp Phục Thu bỗng nhiên ngừng bặt.
Cách bóng người, cách gió, cách tiếng xì xào của lá cây.
Cô thấy Kỳ Tỉnh khẽ động đậy môi, lặng lẽ dùng khẩu hình nói chuyện.
“Lại đây.”
Diệp Phục Thu không thể nào giả vờ như không thấy anh để quay đầu trốn chạy nữa.
Cô bất lực cất bước, hòa vào dòng người đang đi về phía cổng trường mà bước về phía Kỳ Tỉnh.
Kỳ Tỉnh nghịch tấm thẻ trên tay, nhìn cô đến gần: “Sao cô lại ở đây?”
Diệp Phục Thu oán thầm: Tôi cũng muốn hỏi đấy.
Tối muộn rồi còn chạy lung tung, khiến cô không lúc nào được yên tĩnh.
Lúc này, hai người với trải nghiệm chung lại một lần nữa đứng ngoài khuôn viên ngôi trường này với thân phận khác nhau, bầu không khí vi diệu hòa quyện vào không gian.
Tâm trạng Diệp Phục Thu đã lên xuống thất thường cả ngày, cũng không còn sức để nổi nóng khi gặp lại anh.
Cô nhìn chăm chú vào tấm thẻ anh đang nghịch trên tay, hỏi: “Đây là thẻ sinh viên của anh à?”
“Tôi nghe nói ở Đại học Sùng Kinh, chỉ cần có thẻ sinh viên và chứng chỉ thì dù đã tốt nghiệp bao lâu cũng có thể về trường cũ bất cứ lúc nào.”
Động tác xoay thẻ trên ngón tay Kỳ Tỉnh dừng lại, anh nhìn cô thật kỹ, thăm dò: “Sao cô biết tôi tốt nghiệp ở đây?”
Nói rồi anh đưa thẻ sinh viên cho cô xem.
Diệp Phục Thu nghe vậy thì giật mình sửng sốt.
Đúng vậy, anh đã không còn nhớ cô nữa, trong ký ức của Kỳ Tỉnh, cô là người xa lạ chưa từng xuất hiện trong quá khứ.
Diệp Phục Thu cẩn thận nhận lấy tấm thẻ sinh viên, trên thẻ có vết xước, có thể thấy dấu vết đã sử dụng. Trên thẻ in tấm hình hồi anh 18 tuổi, cũng không khác bây giờ là bao, đều là dáng vẻ lười biếng và lãnh đạm, thêm đôi phần trẻ trung.
“À…… là Tiêu Hân nói với tôi, chị ấy nói anh học Đại học ở đây.”
Kỳ Tỉnh: “…… Tiêu Hân là ai?”
Diệp Phục Thu: “……”
Quả nhiên, trình độ không coi ai ra gì của anh đã vô phương cứu chữa.
“Cô gái xảy ra tranh cãi với Tôn Thuận ở sân golf, bố của chị ấy là Phó giám đốc dưới trướng anh, có biết đôi chút về anh.” Diệp Phục Thu nói.
Tầm mắt Kỳ Tỉnh di chuyển từ tấm thẻ sinh viên trên tay cô lên mặt cô, mỉm cười rồi suy đoán: “Ồ, lén nói chuyện riêng về tôi?”
Tai Diệp Phục Thu nóng bừng, cô lảng tránh ánh mắt, “Tôi không có nói gì.”
Kỳ Tỉnh: “Cô nói không ít đâu.”
Diệp Phục Thu: “……”
Đúng, mắng mỏ không ít.
Kỳ Tỉnh thấy cô thích thú tấm thẻ sinh viên cũ kỹ này thì khẽ mỉm cười: “Chưa thấy thẻ sinh viên bao giờ à? Sau này cô cũng sẽ có.”
“Tuy một năm sau nhất định sẽ cầm được, nhưng tôi vẫn thấy không được chân thật cho lắm.” Diệp Phục Thu mím môi, nói: “Ngôi trường này rất quan trọng với tôi.”
Cô không khỏi suy nghĩ miên man, liệu có phải vì ba năm trước gặp Kỳ Tỉnh ở đây, nên khát khao với Đại học Sùng Kinh của cô mới càng trở nên mãnh liệt hơn không.
Cho nên mặc kệ có vất vả và liều mạng thế nào, cô cũng phải giành được một suất trong kỳ thi đại học.
Kỳ Tỉnh nhìn cô chăm chú một hồi lâu rồi hỏi lại: “Khách sạn cách chỗ này không gần.”
“Phải đi qua rất nhiều con hẻm ngoằn ngoèo.” Anh nhìn chăm chú vào mặt cô: “Tôi thấy cô có vẻ quen đường, trước kia từng đến đây?”
Đôi mắt Diệp Phục Thu đang nhìn thông tin thẻ sinh viên chợt chớp vài cái, cô nhanh chóng suy nghĩ rồi nói: “Không có.”
“Tôi đi theo chỉ dẫn của điện thoại, rất tiện.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Ánh mắt Kỳ Tỉnh thay đổi, anh hơi nghiêng người, đút tay vào túi, hình như khẽ cười khẩy một tiếng rất nhỏ.
“Đi thôi.”
Diệp Phục Thu ngẩng đầu lên, ngơ ngác: “Đi đâu?”
Giọng điệu của đối phương rõ ràng không phải là về khách sạn, cô hậm hực hỏi: “Tôi về trước được không?”
Ra ngoài đi dạo thật sự là một quyết định sai lầm.
“Không phải đã nói với cô rồi sao.” Kỳ Tỉnh bước tới một bước, cúi đầu nói chuyện để lộ vẻ tinh quái: “Cô không được lựa chọn.”
Nói rồi, anh xoay người cất bước đi trước.
Diệp Phục Thu trừng mắt nhìn bóng lưng anh, bất lực lủi thủi đi theo.
Thôi vậy, chỉ cần không bán cô đi thì đi đâu cũng được.
Anh không gọi xe mà đi bộ về phía ngõ ngách chằng chịt đối diện, cô đoán điểm đến của Kỳ Tỉnh chắc cách đường Học Viện không xa.
Dáng vẻ Kỳ Tỉnh đi trên con phố này cho thấy sự quen thuộc của anh với nơi đây. Thậm chí từ những bước chân thong thả của anh, Diệp Phục Thu có thể tưởng tượng ra vài phần……
Hình ảnh anh sống ở đây nhiều năm, từ nhỏ đến lớn.
Kỳ Tỉnh dẫn cô đi lòng vòng, nếu không biết người này thế nào thì Diệp Phục Thu sẽ thật sự nghĩ rằng mình sẽ bị bắt cóc và bán đi.
Nhờ “Phúc” của anh, cô lại được chiêm ngưỡng không ít ngôi nhà được trang trí đẹp mắt trong những con hẻm nhỏ trên đường đi.
Vì những con hẻm này cũng được xem là một trong những địa điểm du lịch ở Sùng Kinh, có nhiều hộ gia đình không hẹn mà cùng trang hoàng trước cửa nhà mình, thêm phong vị đậm đà cho cuộc sống đời thường, vừa chiều lòng du khách vừa nâng cao chất lượng cuộc sống của chính mình.
Người ta thường nói người Sùng Kinh sống lâu năm trong các con hẻm nhỏ có một cảm giác thảnh thơi và ưu việt, khi đã thật sự đặt chân đến mảnh đất này, Diệp Phục Thu mới cảm nhận được điều đó.
Tuy chưa cảm nhận được sự ưu việt, nhưng cảm giác thư thái và ôn hòa toát ra từ cuộc sống đời thường đã thật sự khiến cô mê mẩn.
Diệp Phục Thu mơ mộng, rằng một ngày nào đó cô cũng có thể sống một cuộc đời bình dị và an yên trong một ngôi nhà bình thường như vậy.
Không còn long đong lận đận, không còn lo lắng căng thẳng.
Trong con hẻm yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân nặng nhẹ khác nhau, ánh đèn đường le lói nhưng cũng đủ soi rõ hình bóng của hai người, liên tục đan xen rồi rời xa, rời xa rồi lại hòa làm một.
Cuối cùng, Kỳ Tỉnh dừng lại trước một tứ hợp viện nằm ở sâu trong con hẻm, chỉ cần nhìn bức tường bên ngoài cũng đủ thấy độ tráng lệ nguy nga.
Diệp Phục Thu thấy hai con sư tử đá oai vệ trước cổng và cánh cửa gỗ cao lớn sáng bóng thì kinh ngạc: “Rốt cuộc đây là đâu?”
Kỳ Tỉnh bước lên ấn chuông cửa điện tử, thản nhiên trả lời: “Nhà bà ngoại tôi.”
Cô trố mắt, chân mềm nhũn, nhất thời không dám đi theo.
Này, sao tự dưng lại đến một ngôi nhà khác của anh nữa rồi!
Đã sớm nghe nói gia cảnh nhà mẹ đẻ của dì Mai ở Sùng Kinh cũng rất giàu có, tổ tiên nhiều đời đều là những bậc thầy về cầm kỳ thi họa, rất có mặt mũi ở đất Sùng Kinh.
Hôm nay được chứng kiến, chỉ riêng con sư tử đá này thôi cũng đã khiến cô không dám đến gần.
Không lâu sau, giúp việc bên trong ra mở cửa, vừa thấy Kỳ Tỉnh đã cười mỉm cười niềm nở, “Tiểu Tỉnh đã về, lão phu nhân nhắc về cậu đến nỗi sắp mòn cả răng!”
Kỳ Tỉnh để lộ vẻ bất lực, nói: “Chỉ biết giày vò cháu.”
Tuy nói vậy, nhưng trong mắt anh đã hiện vẻ nghe lời hơn hẳn.
Vừa rảo bước qua bậc cửa, anh đã quay đầu nhìn cô gái vẫn đang lúng túng tại chỗ: “Đi theo đi chứ.”
Diệp Phục Thu rất ít khi ra ngoài làm khách, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ nói sai, làm sai, thất lễ mất mặt.
“Hay để tôi đứng ngoài chờ anh.”
Lúc này bác giúp việc lên tiếng: “Tuy trời đã tối nhưng vẫn đang là mùa Hè, nóng lắm cô bé ơi, cháu đứng ngoài không chịu nổi đâu, vào đi.”
“Để khách đứng ngoài chờ thì ra thể thống gì nữa.”
Nói rồi, bác giúp việc xoay người đi vào sân, tiên phong dẫn đường.
Kỳ Tỉnh không nói gì, chỉ nghiêng người nhìn cô, hơi nhướng mày như muốn nói: Nghe chưa? Nhanh lên.
Diệp Phục Thu cảm thấy không cần phải ngượng ngùng không chịu vào nữa, vì vậy cô hít một hơi thật sâu rồi nhấc chân bước qua bậc cửa cao.
Sau khi cô vào trong, Kỳ Tỉnh đi theo và đóng cửa lại.
Diệp Phục Thu không dám nhìn ngang nhìn dọc mà đi một mạch theo Kỳ Tỉnh vào nhà chính.
Tuy là nhà cổ truyền đời nhưng không hề cũ kỹ, khắp nơi đều toát lên vẻ đẹp cổ kính kết hợp với trí tuệ hiện đại.
Mỗi cánh cửa, mỗi cách bài trí của từng khoảng sân trong tứ hợp viện này đều vô cùng tinh tế.
Phức tạp nhưng không hề rối mắt.
Nơi ở thế này khiến Diệp Phục Thu ngay cả khi chưa gặp người mà đã nảy sinh “Lòng kính nể” với bà ngoại của Kỳ Tỉnh.
Vừa vào cửa, Diệp Phục Thu đã được bao bọc bởi một luồng không khí mát mẻ thấm vào da thịt, khác với gió điều hòa lạnh buốt, hơi mát này rất tự nhiên, là nhiệt độ vô cùng thích hợp để người già tránh nóng.
Kỳ Tỉnh phía sau cô ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Bà ngoại.”
Bà cụ ngồi trên cái sập bằng gỗ trinh nam, vẻ mặt bà cụ nghiêm nghị, cầm một quyển sách trên tay, đeo cặp kính lão cẩn thận đọc chữ.
Trên má trái bà cụ có một nốt ruồi màu xám, nhưng không hề lạc lõng mà rất hài hòa với ngũ quan.
Nghe thấy động tĩnh, bà cụ ngước đôi mắt sau cặp kính lão lên để nhận mặt người, điều này lại khiến Diệp Phục Thu cảm thấy có chút đáng yêu.
Bà cụ Dịch thấy Kỳ Tỉnh thì hừ một tiếng, cất giọng sang sảng: “Thằng cháu này còn biết đường về.”
Kỳ Tỉnh chẳng sợ bà cụ chút nào, “Ngày nào cháu cũng bay từ vịnh Tiêu Quảng Đông đến Sùng Kinh một chuyến để cúi lạy và rửa chân cho bà được không ạ? Hành hạ cháu đến chết mất thôi.”
Bà cụ Dịch gấp sách lại: “Nếu cháu có lòng hiếu thảo như vậy thì bà chết cũng nhắm mắt! Vừa tốt nghiệp xong đã chạy mất dạng như chuột chết trôi, người không biết còn tưởng bà già này ngược đãi cháu ngần ấy năm.”
Hai bà cháu này, một người mắng một người cãi lại như đang diễn tướng thanh. Diệp Phục Thu nghe mà ngẩn người, như chú ngỗng khờ không dám lên tiếng.
Quả nhiên cái miệng không biết nói tiếng người của Kỳ Tỉnh là có nguyên do.
Lúc này bà cụ Dịch nhìn thấy Diệp Phục Thu nên tháo kính xuống: “Yo, hôm nay còn dẫn theo một cái đuôi nhỏ đến đây.”
“Đây là ai thế.”
“Cái đuôi nhỏ” Diệp Phục Thu bị điểm danh thì lập tức đứng thẳng, lắp bắp chào hỏi: “…… Bà ngoại, cháu chào bà ạ.”
Kỳ Tỉnh đi về phía bà ngoại, “Tổ tông mà mẹ cháu bỏ tiền mời về nhà đấy ạ.”
Anh đưa túi cho bà cụ: “Bánh ngọt mà bà muốn đây, còn có tài liệu trong thư viện.”
“Chuyện nhỏ thế mà cũng bảo cháu làm cho bà, chiều nay cháu vừa xuống máy bay, còn chưa được nghỉ ngơi.” Nói xong, anh liếc Diệp Phục Thu một cái đầy ẩn ý sâu xa.
“Kẻ đầu sỏ” hại anh phải bôn ba nghe thấy thế thì hai má ửng hồng, cúi đầu ngượng ngùng.
“Ai bảo cháu cứ khăng khăng chọn cái trường cũ nát kia bên Mỹ, đáng đời.” Bà cụ Dịch không nhìn bánh ngọt mà mở tài liệu mượn được ra trước, gật đầu: “Đúng, chính là tập này.”
“Chính vì muốn cháu làm những việc ai cũng làm được, để lòng dạ đứa cháu trai này của bà kiên định hơn một chút.”
Bà cụ Dịch quở trách Kỳ Tỉnh xong thì rất thoải mái, nhìn sang Diệp Phục Thu: “Cháu gái, cháu ở nhà họ Kỳ có ổn không?”
Diệp Phục Thu nhìn bà cụ, thấy ngũ quan của bà ấy có rất nhiều nét tương đồng với dì Mai, cảm giác thân thiết dần lan tỏa, cô gật đầu: “Ổn cả ạ, dì Mai đối xử với cháu rất tốt.”
“Vậy thì tốt.” Bà cụ Dịch đan hai tay vào nhau, chiếc vòng ngọc bích mỡ cừu* đeo trên cổ tay bà cụ thật tinh xảo và rực rỡ.
(*Ngọc bích mỡ cừu: có màu trắng sữa đục và đều màu. Vì vậy mà nó được gọi nôm na là mỡ cừu. Về mặt cấu trúc, nó phải chứa 99% tinh thể tremolit. Lý do viên ngọc mỡ cừu này đắt giá, vì nó không bị những tạp chất khác làm thay đổi màu sắc. Ngọc bích mỡ cừu có giá trị từ 12,500 đến 30,000 đô-la Mỹ/kg.)
Bà cụ nói: “Người nhà họ Kỳ thuộc là kiểu giàu lên nhanh chóng trong ba đời, không có nền tảng nên ít nhiều gì trong xương cốt vẫn còn chút thô lỗ, nếu có ai đối xử không tốt với cháu thì cứ nói thẳng với Mai Nhược.”
Bà cụ Dịch liếc Kỳ Tỉnh đang ngồi nghênh ngang, ghét bỏ ra mặt: “Nhất định con bé sẽ làm chỗ dựa cho cháu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Kỳ Tỉnh đang ngồi vắt chéo chân trên ghế đơn, anh ngẩng mặt lên, yết hầu bị ép xuống lúc anh cười khẽ, không hề để tâm đến những lời quở trách thẳng thừng của bà ngoại.
Bà cụ Dịch thấy cô ngoan ngoãn thì gật đầu, gọi giúp việc đến: “Dẫn con bé đi dạo xung quanh, hoa ở sân phía Tây nở đẹp lắm, bảo con bé đi ngắm đi.”
Bác giúp việc gật đầu, dẫn đường cho Diệp Phục Thu.
Diệp Phục Thu lễ phép cúi thấp đầu chào bà ngoại, thầm nghĩ chắc hai người này có chuyện phải nói riêng nên cô xoay người theo bác giúp việc ra ngoài.
Trò chuyện với bác giúp việc, cô được biết trước kia bà ngoại của Kỳ Tỉnh là giáo sư ngành Luật của Đại học Sùng Kinh, dạy Luật hình sự.
Thảo nào trên người bà cụ có khí chất chính trực, uy nghiêm không thể phủ nhận, hóa ra là giáo viên về hưu.
Vào những năm tháng đó trong quá khứ, đứng trên giảng đường của trường đại học hùng mạnh nhất cả nước dạy Luật hình sự.
Người phụ nữ như thế vào thuở còn xuân sắc đã rực rỡ đến nhường nào, Diệp Phục Thu khó mà tưởng tượng được.
Đây chính là gia thế bên ngoại của Kỳ Tỉnh.
Vì vậy, Diệp Phục Thu lại một lần nữa nhận thức rõ ràng và sâu sắc sự khác biệt một trời một vực giữa cô và Kỳ Tỉnh.
Nếu có người sinh ra đã ở vạch đích của La Mã, vậy có lẽ Kỳ Tỉnh chính là người vừa sinh ra đã đứng trên đỉnh tháp La Mã nhìn xuống muôn người.
Nhà cổ xưa rộng lớn thưa người ở, dù được bày biện tinh tế, hay cây cối có xanh tốt đến đâu, bầu không khí vẫn lạnh lẽo.
Bác giúp việc dẫn cô đến vườn hoa nhỏ ở sân phía Tây, bà ấy nhận được điện thoại của nhân viên giao hàng nên ra ngoài lấy đồ.
Hoa hồng Trung Quốc* thơm ngát tỏa hương trong đêm Hè, ao nhỏ chính giữa phản chiếu vầng trăng đang treo cao trên bầu trời đêm.
(*Hoa hồng Trung Quốc: Raw gốc: “月季” (yuè bì) là tên gọi của một loại hoa hồng, thường được gọi là hoa hồng tháng 6 hoặc hoa hồng Trung Quốc. Đây là loài hoa có nguồn gốc từ Trung Quốc và thường nở vào mùa Hè. Hoa hồng tháng 6 có màu sắc đa dạng, từ đỏ, hồng đến vàng và trắng, và thường có hương thơm nhẹ nhàng. Loại hoa này rất phổ biến ở Trung Quốc và được trồng nhiều trong các khu vườn để trang trí.)
Diệp Phục Thu bị cảnh đẹp ẩn mình trong khoảng sân riêng này lay động, cô cẩn thận chạm vào cánh hoa, ngửi hương hoa, rồi lại lùi ra xa mấy bước để ngắm nhìn.
Ngắm hoa một mình có hơi nhàm chán, cô định lần theo đường cũ để quay về, vừa quay đầu cô đã bị ánh sáng vụn vỡ ở góc rẽ nhỏ thu hút.
Dường như có những mảnh vỡ rơi rụng trong góc khuất, vì được ánh trăng phản chiếu mà vừa hay lọt vào tầm mắt Diệp Phục Thu.
Lòng hiếu kỳ tựa như những bọt nước bắn tung tóe, cô bước chân đến gần góc đó.
Phát hiện ra nơi đây không phải là bức tường cụt, mà ở trong góc có một lối đi nhỏ, thông ra một khoảng đất trống gần rừng cây.
Diệp Phục Thu vừa rẽ vào lối nhỏ thì đã vội dừng bước.
Cô sững sờ nhìn theo ba, bốn mảnh sứ trắng vỡ vụn dưới chân, nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh.
Trước tầm mắt cô, không gian chẳng có gì, chỉ có bãi đất với hai bức tường trơ trọi, những mảnh vỡ kinh hoàng nằm rải rác thành đống. Những mảnh vỡ đó có mảnh bằng sứ, có mảnh bằng thủy tinh, đều là những thứ dễ vỡ.
Hình dạng ban đầu của chúng có lẽ là đĩa, bát, cũng có thể là bình hoa, tách trà.
Những mảnh vỡ nát nhừ cùng bức tường lồi lõm, đã cho thấy những lần đập phá mạnh mẽ xảy ra ở đây thảm khốc đến nhường nào.
Chỉ cần Diệp Phục Thu bước thêm bước nữa, cô sẽ bị những mảnh vỡ dính đầy bụi bẩn cứa vào chân.
Hai bức tường bị vẽ đầy bởi đủ loại sơn, màu sắc lộn xộn không theo logic, chỉ có thể thấy màu trắng nguyên bản của bức tường qua những khoảng trống nhỏ.
Màu đỏ tươi cuộn xoáy, nhấn chìm hết những màu sắc khác, đập vào mắt Diệp Phục Thu.
Khiến cô chỉ nghĩ đến một thứ— Máu.
Màu đỏ chiếm chủ đạo bị màu đen và một chút sắc vàng chồng lên, hòa lẫn vào nhau, cuối cùng dung hợp thành màu nâu trên tường. Trải qua năm tháng bị mưa dập gió vùi đã dần phai, kết thành những vết nứt loang lổ, tạo nên một phong vị nghệ thuật kỳ quái.
Khung cảnh hỗn loạn và tan nát này không hề ăn nhập với ngôi nhà cổ trang nghiêm, chỉnh tề.
Diệp Phục Thu nhìn sắc nâu phai màu và những mảnh vỡ đầy đất, vô duyên vô cớ nghĩ đến—— Kỳ Tỉnh.
Cô từ từ ngồi xổm xuống, nhặt hai mảnh gốm sứ còn tương đối nguyên vẹn lên.
Dưới ánh trăng, Diệp Phục Thu cầm hai mảnh vỡ có hoa văn chẳng liên quan gì đến nhau, đổi nhiều góc độ, cuối cùng ghép chúng lại theo đường răng cưa.
Ngay khoảnh khắc ghép lại, không biết vì sao cô lại cong khóe môi.
Đúng lúc này.
“Cô đang làm gì vậy.”
Giọng nói quen thuộc và mát lạnh như gió sau mưa vang lên.
Yên tĩnh đã lâu, Diệp Phục Thu bị tiếng động bất ngờ làm cho giật mình, ngón tay cô run lên, “Xoẹt” một cái.
Mảnh vỡ của chiếc đĩa cứa vào ngón tay cô.
Diệp Phục Thu quay đầu, đối diện với ánh mắt Kỳ Tỉnh.
Dưới ánh trăng, mùi hoa hồng Trung Quốc càng nồng nàn.
Kỳ Tỉnh nhìn cô gái với vẻ mặt ngây thơ và hoảng sợ trước mắt.
Cô đứng ở đây, quay lưng lại với sự hỗn loạn và hoang vu đó, cầm hai mảnh rác đã vỡ từ lâu.
Một Diệp Phục Thu thế này rơi vào đáy mắt anh, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.
Kỳ Tỉnh chậm rãi nhìn xuống, tầm mắt dừng trên ngón tay đang rỉ màu đỏ sậm của cô.
Anh khẽ cười.
“Cũng khá có bản lĩnh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Tại sao cô luôn có thể phát hiện ra một số thứ.
Những thứ mà anh không muốn bất kỳ ai biết.