Cây bút rơi xuống đấy chính là cây bút lúc trước Nghê Dạng nhất quyết phải bồi thường cho anh, bây giờ lại được cô cầm trong tay.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Cuộc đối thoại đầy những lời nói sắc như gươm nhưng Hứa Văn Châu chỉ nghe thấy được hai câu cuối cùng.

“Cậu thực sự thích Hứa Văn Châu?”

“Không thể thích sao?”

Dù biết rằng những lời nói của Nghê Dạng là do bản tính kiêu ngạo của cô, nhưng tim anh vẫn không chịu được mà đập ngày càng nhanh, hai chân không tự chủ bước về phía cô.

Hứa Văn Châu đưa tay ra, nhưng đối phương vẫn không có ý định trả lại cây bút cho anh, thậm chí còn hứng thú tháo nắp bút ra để kiểm tra xem đầu bút có bị hỏng hay không.

Cô cố tình ngoảnh mặt đi, tỏ ra thờ ơ với những người xung quanh. Phó Minh Tễ từ trước đến nay chưa bao giờ bị đối xử lạnh lùng như vậy nên cậu ta quay lưng bỏ đi.

Một lúc sau, Hứa Văn Châu trầm giọng nhắc nhở: “Cậu ta đi rồi.”

“Ồ.” Muốn nghe điều gì đó không liên quan đến mình, Nghê Dạng chậm rãi đóng nắp bút lại: “Bút không bị hỏng, lần này tôi sẽ không bồi thường đâu.”

Những lời này có hơi kỳ quái, Hứa Văn Châu chầm chậm nói: “Tự tôi, làm rơi, vốn, không cần đền.”

“Thật sao?” Nghê Dạng khẽ vuốt lòng bàn tay, móng tay như ngọc giống những tác phẩm nghệ thuật được mài giũa cẩn thận khẽ vuốt lên thân bút máy màu đen, rồi bỗng nắm lấy một đoạn, chỉ về phía trái tim anh: “Thầy Tiểu Hứa bị lời nói của tôi dọa, tôi không cần chịu trách nhiệm sao?”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Một câu “Thầy Tiểu Hứa” khiến nhịp tim của Hứa Văn Châu đột ngột tăng cao, cổ họng khô khốc, nơi lộ ra rõ ràng nhất là chóp tai lặng lẽ từ từ đỏ bừng.

Lại nhìn dáng vẻ giả vờ bình tĩnh của anh, trong lòng Nghê Dạng chợt nảy ra một ý tưởng: ‘Xa không thể với’ gì chứ, ‘cậu bạn cà lăm’ thẹn thùng còn thú vị hơn nhiều.

Bắt đầu từ ngày hôm nay, Nghê Dạng dừng hết những hành động theo đuổi Phó Minh Tễ lại. Những người hay bàn tán chú ý tới chuyện này đều cho rằng Phó Minh Tễ đã hoàn toàn từ chối Nghê Dạng, ví dụ như nếu hai người có tình cờ gặp nhau ở ngoài hành lang thì Phó Minh Tễ sẽ là người đầu tiên né tránh tầm mắt của cô.

Nghe nói Phó Minh Tễ tránh mặt Nghê Dạng, học sinh lớp 9 Nghê Diệu Tổ không kiềm lòng được chạy tới ngăn Phó Minh Tễ lại, lớn tiếng nói: “Anh đã mất đi tư cách làm anh rể của tôi rồi.”

Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Phó Minh Tễ giờ phút này trông như phủ đầy sương lạnh buốt.

Khi lần nữa gặp lại Nghê Diệu Tổ, cậu ta nhìn thấy Nghê Diệu Tổ với khuôn mặt đỏ bừng dựng thẳng ngón tay cái với Hứa Văn Châu, rõ ràng là rất tán thưởng người ‘Anh rể mới’ này.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Cậu ta không muốn cứ như vậy bị Hứa Văn Châu đánh bại, trong phương diện học tập cậu ta ra sức nỗ lực, mỗi ngày thức đến 12 giờ mới đi ngủ. Phó Thanh nhìn thấy con trai mình chịu khó như vậy bà ấy liền cho rằng sự giám sát của bà ấy đã có hiệu quả.

Phó Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Bà ấy muốn bồi dưỡng con trai mình thật tốt, khiến con trai trở thành niềm kiêu hãnh của mình, để cho những kẻ đã cười vào mặt bà ấy bẽ mặt.

Khi còn trẻ Phó Thanh cũng là một trong những người phụ nữ hàng đầu trong giới, bà ấy yêu một người đàn ông cực kỳ xuất sắc, chính bà ấy là người đã đứng ra thúc đẩy cuộc hôn nhân giữa hai gia đình.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Khi ấy trong lòng chồng bà ấy có một ánh trăng sáng, bà ấy từng tự tin cho rằng mình có thể chiếm lấy được vị trí kia, nhưng chồng của bà ấy lại không cho bà ấy cơ hội đó. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sinh con nối dõi, ông ta liền rời đi nơi khác, để mặc bà ấy trở thành câu chuyện cười cho người khác bàn tán.

Bà ấy và chồng vẫn giữ danh nghĩa hôn nhân, nhưng cuộc hôn nhân thật sự đã sớm không còn từ lâu. Vì vậy bà ấy chuyển trọng tâm của cuộc đời mình sang đứa con trai, đặt rất nhiều kỳ vọng vào cậu ta.

Thời gian của học kỳ này còn lại rất ít, Tết dương lịch qua, toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường đều trong trạng thái chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.

Nghê Nhạc Minh bí mật ra lệnh cho Hứa Văn Châu phải đảm bảo rằng điểm tổng của Nghê Dạng nằm trong top 50 toàn khối. Hứa Văn Châu không thể đảm bảo chuyện này, anh chỉ có thể cố gắng hết sức.

Dù sao trong kỳ thi tháng lần trước Nghê Dạng cũng chỉ mới nằm trong top 70 mà thôi.

Càng lên cao thì càng khó thăng hạng, Nghê Nhạc Minh không phải không hiểu đạo lý này, nhưng ông là một nhà tư bản, ông không quan tâm đến quá trình chỉ nhìn kết quả mà thôi.

Nghê Dạng thực sự rất thông minh, chỉ cần chịu khó học tập một ngày nào đó cô nhất định sẽ thành công. Nhưng Nghê Nhạc Minh vẫn cảm thấy tốc độ hiện tại là quá chậm, ông hoài nghi trình độ năng lực của Hứa Văn Châu không đủ nên ban đêm nằm ở trên giường nói chuyện với vợ: “Ngày mai bà lại tìm thêm hai gia sư nữ bằng cấp cao, danh tiếng tốt chút.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

“Sao thế? Định cho Dạng Dạng học thêm hai gia sư nữa à?”

“Tuy rằng thành tích của Hứa Văn Châu đứng đầu toàn khối, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một học sinh cấp ba chưa tốt nghiệp mà thôi, kiến thức và năng lực còn hạn chế. Tốc độ tiến bộ của Dạng Dạng bây giờ là quá chậm, phải nhanh chóng tìm cho con bé một gia sư tốt hơn.” Một doanh nhân khôn khéo thì phải làm việc dứt khoát.

Chu Lan Tâm suy nghĩ một chút: “Chuyện này ông đã hỏi qua ý kiến của Dạng Dạng chưa?”

“Tôi hỏi con bé?” Nghê Nhạc Minh nhịn không được nói: “Con bé luôn thích đối nghịch với tôi, lần này nhất định phải nghe tôi.”

Điều này có nghĩa là Nghê Dạng còn chưa biết Nghê Nhạc Minh định thay thế Hứa Văn Châu. Cô chủ nhà này từ trước đến nay đều luôn không nghe lời dạy bảo, dù giáo viên có tốt đến đâu thì trong mắt của cô cũng chỉ có sự khác biệt giữa ‘Vui vẻ học’ và ‘Không vui vẻ học’ mà thôi.

Nghê Dạng không thích bọn họ sắp xếp cho cô những người gia sư ‘Có bằng cấp cao và có kinh nghiệm’ là có nguyên nhân.

Bảy năm trước, Bách Thủy Tâm qua đời, Nghê Nhạc Minh bởi vì muốn cưới Chu Lan Tâm mà lục đục với con gái, hơn nữa công việc của ông rất bận rộn nên điều này khiến cho ông bỏ bê dạy dỗ con gái mình. Từ khi đó tính tình Nghê Dạng biến đổi rất lớn, thành tích cũng một đường giảm sút không phanh.

Các giáo viên trong trường đã nhiều lần phản ánh tình hình của Nghê Dạng, theo đề nghị của Chu Lan Tâm, bọn họ đã tìm đến một số gia sư cho Nghê Dạng.

Không ngờ tới trong đó có một người mặt người dạ thú, biết Nghê Dạng thiếu thốn tình yêu nên giả vờ quan tâm và làm bạn với cô, mục đích là để lấy được thiện cảm và sự tin tưởng của Nghê Dạng. Mãi cho đến một ngày người đó không kiềm chế được, giơ móng vuốt ác quỷ của hắn hướng tới cô gái thuần khiết.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Nghê Dạng có cảnh giác nên không bị hắn mê hoặc, lập tức phản kháng, cô cầm lấy bút màu sắc rực rỡ đập loạn xạ, dưới ý đồ bạo lực của đối phương, cô nổi điên lên cắn hắn.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Người giúp việc nghe thấy tiếng náo động liền chạy vào, gã đàn ông vô lại này lại ngụy trang thành một người đàn ông đoan trang chỉnh tề cố ý tố cáo trước, nói Nghê Dạng đã tấn công chính mình.

Nghê Dạng thản nhiên nhặt tập giáo án hắn mang theo lên, khi nhìn thấy những nét chữ như kiến bò của hắn, cô liền xé tập giáo án ra thành từng mảnh trước mặt hắn.

Gã đàn ông tức giận trừng mắt: “Đồ điên, cô thật sự điên rồi, học trò này tôi không dạy nổi, tôi không dạy nữa!”

Cô gái hếch cằm kiêu ngạo xa cách, rõ ràng là thấp hơn so với người trưởng thành, nhưng ánh mắt khinh thường như đang nhìn xuống một con kiến: “Đồ ngu.”

Ra vẻ chính trực nhưng thật ra là một tên súc sinh cũng muốn đi dạy dỗ người khác. Cô liền báo cảnh sát, dưới sức mạnh thế lực của nhà họ Nghê, cảnh sát đã rất nhanh điều tra ra tiền án của tên đàn ông này.

Vào cái ngày tên đàn ông bị bắt đi, trên quyển sách tranh của Nghê Dạng xuất hiện một người đàn ông mặt người dạ thú, cuối cùng lại bị chính tay cô xé ra thành từng mảnh.

Từ đó về sau, Nghê Dạng bài xích các gia sư, tình tình cũng càng ngày càng trở nên cổ quái thất thường.

Cho dù Nghê Nhạc Minh đặc biệt nhấn mạnh vào giới tính, Chu Lan Tâm cũng không nghĩ rằng Nghê Dạng sẽ dễ dàng đồng ý.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Người đàn ông này không biết cách nuôi dạy con gái, chuyện gì cũng nhờ mẹ kế như bà ấy ra mặt, đến lúc đó Nghê Dạng bất mãn, mọi tội lỗi lại đổ lên đầu bà ấy.

Chu Lan Tâm giơ tay bóp vai Nghê Nhạc Minh, dịu dàng nói: “Ông biết tính tình của Dạng Dạng mà, người khác không thể nhúng tay vào chuyện mà con bé đã quyết tâm làm. Hiện giờ nó đang theo Hứa Văn Châu học tập, ít nhất điểm số đang ngày càng được cải thiện. Nếu như bởi vì chúng ta thay đổi gia sư cho con bé mà con bé lại không chịu phối hợp thì phải làm sao?”

Nghê Nhạc Minh nghe xong, quay đầu lại nói: “Không thử thì làm sao biết được?”

“……” Tên đàn ông ngu ngốc này.

Nghê Dạng không biết kế hoạch của Nghê Nhạc Minh, ít nhất cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ thay thế Hứa Văn Châu thành một người khác.

Những gia sư trước kia của cô một là không chịu nổi tính tình của cô, hai là lại giả vờ lấy lòng cô, nhưng Hứa Văn Châu thì không như vậy.

Giữa bọn họ không có cảm giác xa cách của người lớn, tính tình Hứa Văn Châu kết hợp với vẻ ngoài trầm mặc của anh, trêu chọc rất thú vị, đây là lý do vì sao Nghê Dạng thích anh.

Giống như tìm được một thú cưng hình người hợp ý mình, thú cưng này vừa thông minh lại vừa chu đáo, thường xuyên mang đến bất ngờ cho cô.

Chu Lan Tâm trì hoãn việc tìm gia sư mới cho cô đến khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc với lý do ‘Không muốn làm phiền kỳ thi của con gái’.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Đáng tiếc, Nghê Dạng không lọt vào top 50 như Nghê Nhạc Minh mong muốn mà chỉ đứng top 60. Nghê Nhạc Minh có hơi thất vọng vì càng ngày kỳ vọng của ông dành cho con gái mình càng cao.

Ngày Hứa Văn Châu nhận tiền lương, Chu Lan Tâm gọi anh đến bên sảnh nói chuyện, bà ấy thẳng thắn nói với anh rằng rất có thể anh sẽ bị thay thế.

Hứa Văn Châu trông vô cùng bình tĩnh, một chàng trai mới mười bảy tuổi nhưng lại có tính tình trầm ổn như vậy là rất đáng quý, hơn nữa anh cũng có thiên phú hơn người, tiền đồ tương lai chắc chắn là vô hạn.

“Cháu hiểu rồi.” Cuối cùng anh trả lời như vậy.

Kỳ thật ngay từ đầu anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị đuổi đi bất cứ lúc nào. Có thể đi cùng với Nghê Dạng đến hiện tại, đối với anh như vậy đã đủ rồi.

Anh không thể nào ngăn cản Nghê Dạng tìm gia sư tốt được.

Kỳ nghỉ đông đến đồng nghĩa với việc tết âm lịch đang tới gần, Hứa Văn Châu dẫn theo bà nội Hứa tập tễnh bước đi đến chùa Lão Quân để cầu phúc.

Tư tưởng của thế hệ trước tuy đơn giản nhưng rất ngoan cố, trong năm này Hứa Văn Châu đã bị thương vài lần, bà nội rất đau lòng, cho rằng số anh không tốt nên cố ý lên chùa cầu phúc.

Bà nội tuổi ngày càng lớn, Hứa Văn Châu lo lắng bà một mình lên núi nên chỉ có thể theo sát bên bà.

Có rất nhiều thầy bói dựng sạp trước cổng để cho du khách xem bói, vì để lôi kéo anh bọn họ khen anh có số rất giàu có đại phú đại quý.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Hứa Văn Châu không hề bị lay động, nhưng bà nội Hứa bình thường luôn tin mấy chuyện này, bà cụ lấy khăn tay trong túi ra, móc ra hai đồng tiền lẻ, bỏ vào hộp công đức trong chùa.

Thầy bói: “……”

Bà cụ vẫn cười haha, kéo cháu trai tiếp tục quỳ lạy.

Hương khói nồng nàn trong chùa Lão Quân, du khách xếp hàng dâng hương, bà nội Hứa dẫn anh quỳ xuống rồi đến chỗ đại sư để xin sợi dây phước lành.

Một chiếc vòng tay thắt dây dài màu đỏ, vòng càng có nhiều nút thắt thì càng may mắn. Bà nội Hứa mua một sợi dây đỏ 12 nút, vui vẻ đeo vào tay Hứa Văn Châu. Khi ra khỏi chùa, bà cụ không ngừng lẩm bẩm: “Châu Châu của chúng ta rất may mắn đó nhé.”

Người ta nói sợi dây may mắn 12 nút tương đối khó tìm, xác suất chỉ có 10%, tìm được đã là may mắn lắm rồi.

Hứa Văn Châu dang tay ra, trong lòng bàn tay anh là một chiếc vòng tay dây phước lành 16 nút mà anh đã ‘Thỉnh’ được khi bà đang nhắm mắt cầu nguyện, xác suất là một phần trăm nhưng lại bị anh lấy được.

Đột nhiên, bà nội Hứa tràn đầy mong đợi vào năm mới, bà nắm tay anh, nghiêm túc nói: “Châu Châu, chờ năm sau hãy cùng bà nội đi khám bệnh, chữa bệnh cà lăm của cháu nha.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

“Vâng.” Càng lớn, anh càng nhận ra rằng suy nghĩ thuở nhỏ của mình là sai lầm, không chữa bệnh có thể tiết kiệm tiền, nhưng chữa khỏi bệnh rồi sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn.

Hứa Văn Châu dự định sẽ đi khám bệnh cà lăm của mình sau khi nghỉ việc gia sư. Nhà họ Nghê chậm chạp không đưa ra thời gian chính xác khi nào thì nghỉ việc cho anh nên Hứa Văn Châu vẫn giống như mọi khi tới nhà của cô, còn cẩn thận soạn bài.

Bên trong bên ngoài nhà họ Nghê lại được trang trí mới một phen, những đồ trang trí màu đỏ mang lại cho căn nhà một không khí mới mẻ và hân hoan.

Hứa Văn Châu quen đường quen lối bước lên cầu thang xoắn ốc, bỗng một quả cam đường vàng rơi từ trên lầu xuống.

Anh ngẩng đầu lên nhìn, một cô gái mặc áo len cổ chữ V màu cam thò đầu ra khỏi lan can, với hai lọn tóc dài buông xõa hai bên, trong tay cầm hai ‘Vũ khí’ tròn trịa màu vàng: “Hôm nay cậu đến muộn ba phút.”

“Xin lỗi.” Hứa Văn Châu bước nhanh hơn, đưa lại thứ mình đang cầm.

Nghê Dạng lười biếng liếc nhìn một cái, sau đó quay lại tiếp tục đi lên lầu, chỉ để lại một câu: “Thưởng cho cậu.”

Ngữ điệu nhẹ nhàng, nghe có vẻ như cô đang có tâm trạng rất tốt, Hứa Văn Châu bóc bỏ cam, tép cam mọng nước, rất ngọt.

Ngoại trừ việc học, Hứa Văn Châu sẽ không hỏi những chuyện khác của Nghê Dạng vì sợ biết càng nhiều sẽ lún càng sâu. Mà cho dù không hỏi không nói, anh cũng đã đoán ra rất nhiều thói quen của Nghê Dạng trong khoảng thời gian ở chung một năm nay. Ví dụ như là cô ghét uống sữa, uống nước thì cần phải uống nước đun sôi để ấm ở 30 độ, nhạy cảm với cà phê, không ăn rau thơm.

Ngoài chế độ ăn uống, anh còn biết Nghê Dạng thích nghe nhạc và vẽ tranh, đồng thời mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ và chứng sạch sẽ.

Anh tự hỏi liệu người gia sư tiếp theo có thể chịu đựng được tính tình nóng nảy của cô hay không, có cẩn thận và kiên nhẫn giảng dạy cho cô hay không, không chỉ có việc học tập mà còn phải dỗ dành khi tâm trạng cô không tốt.

Nghê Dạng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, mở miệng nói: “Thứ Bảy tuần tới không học nữa.”

Thẳng thắn thông báo không cho anh bất kỳ cơ hội nào để chần chừ, giống như tính cách quyết đoán khi làm việc của Nghê Dạng. Hứa Văn Châu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, anh “Ừm” một tiếng, lấy ra một chồng vở từ trong cặp rồi phân loại chúng theo môn học.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Buổi học cuối cùng, Hứa Văn Châu hận không thể đem tất cả tri thức để giảng giải cho cô hết một lần, so với những buổi học bình thường thì hôm nay ‘Tan học’ muộn một giờ.

Sự kiên nhẫn của Nghê Dạng có hạn, hôm nay cũng học đủ nhiều rồi, cô ném bút trở lại ống đựng bút, gõ nhẹ vào cuốn sách: “Dừng ở đây đi.”

Bốn chữ “Dừng ở đây đi” giống như một mũi kim lạnh lẽo sắc bén đâm vào tim của Hứa Văn Châu, áp suất không khí trở nên rất thấp.

Có lẽ anh nên nói vài lời tạm biệt, nhưng cổ họng anh như bị tắc nghẽn, không nói nên lời.

Đúng lúc này Nghê Dạng nhận được một cuộc gọi nội tuyến trong nhà, nói rằng có một gói hàng đã được gửi đến tầng dưới và cần cô ký nhận.

Cô chắc chắn rằng mình không có đặt hàng chuyển phát nhanh nào trong hai ngày qua, nhưng sinh nhật của cô sắp đến, đồ vật đó hẳn là một món quà bí mật mà ông ngoại dành cho cô.

Ông ngoại đã rất nhiều năm không xuất hiện, nhưng những món quà mà ông ngoại tặng đều vô cùng chu đáo, năm này càng có giá trị hơn những năm trước. Đáng tiếc là Nghê Dạng không liên hệ được với ông nên không có biện pháp nào đáp lễ lại ông.

Có lẽ ông ngoại vẫn còn tức giận vì năm đó cô đã lựa chọn ở lại nhà họ Nghê, nhưng dù sao cô cũng không thể nào rời đi được. Chẳng phải điều đó sẽ rất tiện nghi cho Nghê Nhạc Minh và Chu Lan Tâm hay sao?

Dù cho cô rất muốn rời đi nhưng cũng phải đợi đến khi trưởng thành, cầm lại được số cổ phần mẹ để lại cho cô thì mới rời đi được.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Nghê Dạng tự mình ôm chiếc hộp trở lại lầu, Hứa Văn Châu đã rời đi, chỉ để lại một tờ giấy và một sợi dây màu đỏ.





Để lại một bình luận