Chương 21: Trên chiếc hộp trang sức

Vẻ mặt hoang mang khó hiểu của Diệp Phục Thu cực kỳ sinh động, như một con thỏ đang ra sức giãy giụa tứ chi trong lồng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô sợ anh, nhưng lại bị chọc giận hết lần này đến lần khác mà vứt bỏ lý trí, đối đầu trực diện với anh.

Kỳ Tỉnh lại thích điều này.

Thích sự giãy dụa và vẻ lúng túng bất lực nhưng vẫn có vẻ linh động của cô.

Bị cô nhìn chằm chằm, một lúc sau Kỳ Tỉnh mới kéo cổ áo choàng tắm của mình lên, ung dung xoay người trở về phòng.

Hoàn toàn phớt lờ sự tức giận và hoảng loạn của Diệp Phục Thu.

Diệp Phục Thu càng nóng giận hơn, trực tiếp đuổi theo vào phòng anh.

“Sao không nói lời nào?”

“Chờ đã! Tại sao anh lại đưa người nhà của tôi đi!”

Kỳ Tỉnh đi đến trước cửa sổ kính bao quát 270 độ từ trần đến sàn, anh cầm ly Martini xinh đẹp trong suốt lên, lá bạc hà điểm xuyết trên ly rượu Rum pha, phủ lên một lớp mát lạnh cho hương vị đậm đà.

Anh cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, quay đầu lại.

Trong phòng chỉ bật đèn trang trí, dưới tầng bốn mươi sáu là một vùng ánh đèn rực rỡ, toàn bộ khu CBD là đèn hoa rực rỡ vàng son. Ánh sáng vàng óng ả từ các khu phố phía xa lan tỏa vào bên trong cửa sổ kính.

Làm mờ bóng người, lại soi sáng cảm xúc tận sâu trong đáy mắt.

Hai người cách nhau năm bước chân, đối diện nhau giữa hai bờ vực sáng – tối.

Sống mũi cao thẳng của Kỳ Tỉnh chặn ánh đèn đêm bên ngoài cửa sổ, nửa gương mặt còn lại chìm trong bóng tối, cô chỉ có thể nhìn rõ một nửa cảm xúc của anh.

Anh thản nhiên nuốt một ngụm rượu, yết hầu chuyển động phát ra âm thanh.

“Tôi còn tưởng cô sẽ vui mừng.”

“Vui gì chứ.” Diệp Phục Thu thấy thật nực cười, bước đến gần anh, sắp khóc vì tức giận: “Anh biết mà, lần trước tôi làm vậy là vì bị chủ nhà uy hiếp, nếu tôi không làm theo thì bọn họ sẽ đuổi người nhà của tôi ra đường.”

“Bọn họ lấy người nhà của tôi ra để khống chế tôi!”

“Nhà tôi không cần thêm sự trợ giúp, chúng tôi sống ở đó ngần ấy năm đã sớm thích nghi, hơn nữa điều kiện của chúng tôi chỉ có thể sống ở đó.”

Diệp Phục Thu đã sớm nhận ra căn nguyên của sự việc này, cô cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn đánh người trước mặt, “Bây giờ anh đưa người nhà tôi đến ở trong nhà anh, anh làm vậy thì có khác gì bọn họ!?”

Cô vẫn bị người ta nắm thóp, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời, không thể phản kháng.

Chẳng qua kẻ khống chế cô đã đổi từ người xa lạ kia thành Kỳ Tỉnh mà thôi!

Kẽ hở và điểm yếu đều nằm trong tay anh, cô đã mất đi tất cả lợi thế.

Kỳ Tỉnh nghe thế thì khẽ nhếch môi, dường như đang dùng biểu cảm để tán thành sự nhạy bén của cô.

Anh đặt ly rượu xuống và tiến lên một bước, xóa bỏ hoàn toàn khoảng cách giữa hai người.

Hai người mặt đối mặt, gần trong gang tấc.

Ngay sau đó, Kỳ Tỉnh đưa tay ra ôm lấy eo cô, kéo thẳng vào lòng anh.

Diệp Phục Thu sợ tới mức trợn tròn mắt, vội chống hai tay lên ngực anh.

Bàn tay chàng trai đặt trên eo cô, nơi chưa từng có ai chạm vào, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền sang làm nửa người Diệp Phục Thu tê dại, lòng bàn chân như mềm nhũn ra.

Kỳ Tỉnh hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Em gái cô nợ người ta tám nghìn tệ.”

“Cô không trả nổi, gia đình cô cũng khó lòng chi trả ngay được, cho dù như vậy cô cũng không muốn mở lời nhờ vả người khác.”

“Cô sợ nợ tiền.” Anh nghiêng đầu, cười nói: “Tôi đoán đúng chứ?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu nắm lấy áo choàng tắm của anh, hai mắt đỏ hoe. Cô giãy dụa nhưng không tài nào phản kháng lại sức mạnh của anh, bị anh ôm chặt lấy eo kéo sát không thể tách rời.

“Tôi đã hỏi thăm một chút và biết bố cô vì cô mà bị thương, nằm liệt giường nên không thể chịu thêm giày vò.” Anh nói tiếp: “Cho nên mặc kệ là ai gặp chuyện gì, bố cô cũng không thể gặp bất trắc.”

Ánh mắt Kỳ Tỉnh đầy tự tin, hỏi lại: “Tôi đoán đúng chứ?”

“Vậy nên.” Anh siết chặt vòng tay ôm eo cô, khiến cô lại bị ép tiến vào ngực anh thêm nửa bước.

Hơi thở của Diệp Phục Thu càng dồn dập.

Đôi mắt phượng đen nhánh và sâu thẳm của Kỳ Tỉnh rất sáng, sáng đến mức đâm sâu vào lòng người: “Diệp Phục Thu, cô đoán xem tôi đã phát hiện ra điều gì.”

Đôi mắt Diệp Phục Thu đỏ ửng, ánh mắt đang trừng trừng nhìn anh tràn ngập niềm căm phẫn.

“Tôi đang nghĩ xem rốt cuộc điều gì với cô là phiền phức, là thứ mà cô có đi mười vạn tám nghìn dặm cũng không muốn dính vào.”

Anh cúi người, mãi đến khi chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, anh mới khẽ bật ra tiếng cười nhẹ như hơi thở.

“Hóa ra là tôi.”

Tim Diệp Phục Thu hẫng đi một nhịp.

“Nhưng bây giờ cô nợ tôi, nợ đến mức cô làm thế nào cũng không thể trả hết.” Kỳ Tỉnh không bao giờ kiềm chế ác ý của mình, anh tiến thêm một bước, dùng chóp mũi mình nhẹ nhàng chạm vào mũi cô.

“Những chuyện cô không giải quyết được, tôi đều giúp cô làm xong hết rồi.”

“Tôi đã trở thành vị cứu tinh của cô.”

Khoảnh khắc chóp mũi hai người chạm vào nhau, đầu óc Diệp Phục Thu đột nhiên trống rỗng, gần như sắp ngất đi.

Như mãnh thú trong truyền thuyết, ánh mắt anh ngấu nghiến từng tấc hoảng loạn của cô, cười vui vẻ: “Phải làm sao đây Diệp Phục Thu.”

“Dù có ghét bỏ, cô cũng không thoát khỏi tôi.”

Đây chính là mục đích của anh.

Những ngón tay Diệp Phục Thu nắm chặt áo anh trở nên trắng bệch, cả người cô nóng ran không biết là vì tức giận hay vì điều gì khác. Cô không dám cử động mạnh, chỉ sợ hơi động đậy sẽ chạm phải môi anh.

Cô phẫn uất không thôi, “Kỳ Tỉnh! Tôi có lỗi với anh, tôi đã làm sai, nhưng tôi bị ép buộc, tôi sẽ nhận lỗi, cũng sẽ bù đắp……”

“Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy…… Sau một học kỳ nữa tôi sẽ rời đi mà……” Nói đến cuối, giọng cô đã run rẩy.

“Tôi mặc kệ lý do của cô là gì.” Kỳ Tỉnh giơ tay kia lên, dùng đầu ngón tay khẽ lau đi giọt nước mắt nóng hổi đang lăn xuống của cô, không hề nhượng bộ, “Sự thật là cô đã làm vậy, mọi chuyện đã quá rõ ràng.”

Diệp Phục Thu cắn vào lòng môi, dùng cơn đau để chống đỡ.

Cô lại không có cách nào phản bác đối phương.

Kỳ Tỉnh chính là người như vậy, anh không quan tâm lý do tại sao bạn bắt đầu, anh chỉ cần nắm bắt khoảnh khắc bạn xúc phạm anh.

Anh chỉ cần một lý do.

Đôi mắt và gương mặt cô đều đỏ ửng, Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm Diệp Phục Thu, lại thêm một phần vào món quà hậu hĩnh này, anh thử tưởng tượng: “Cô nói xem……”

Như thể phát hiện ra trò chơi thú vị, như thể con mèo phát hiện ra chiếc đuôi dài của con chuột, đôi đồng tử anh rực sáng.

Đầu ngón tay của Kỳ Tỉnh không rời đi, mà vuốt ve khuôn mặt mịn màng của cô hết lần này đến lần khác.

“Nếu tôi yêu cô, yêu đến nỗi nửa bước không rời thì sẽ thế nào.”

Ánh mắt Diệp Phục Thu lập tức trở nên sắc bén, hoàn toàn không thể tin nổi: “Kỳ Tỉnh!”

Phẫn nộ và sợ hãi mang đến cho cô sức mạnh vô hạn, cô dùng sức trên cả hai tay cùng một lúc để đẩy Kỳ Tỉnh ra.

Anh cũng không định đứng vững, giả vờ lùi về sau mấy bước, ngã thẳng vào ghế sofa, ánh mắt anh nhìn cô càng thêm vui vẻ, bật cười trầm thấp.

Diệp Phục Thu bước lên phía trước mấy bước rồi ngồi xổm lên người anh, cầm gối đập vào mặt anh: “Có tin tôi đánh chết anh không!”

Trong lồng ngực cô như có một ngọn lửa thiêu rụi hết lý trí, cô nện nắm đấm vào người anh chẳng chút kiêng dè, vừa ra sức đấm vừa khóc: “Kỳ Tỉnh! Anh tệ lắm!”

Hai người giằng co, quần áo xộc xệch hết cả.

Kỳ Tỉnh lấy chiếc gối ra khỏi mặt, bị giày vò tới nỗi tóc tai rối bời, anh híp mắt lại mỉm cười, càng lộ vẻ sa đọa ma mị.

“Đúng vậy, phải làm sao đây.”

“Hay bây giờ cô giết tôi luôn đi.”

Diệp Phục Thu thở hổn hển, đánh đến mức nắm tay tê dại mà cũng không thấy người này có chút biểu cảm đau đớn nào.

Dựa vào đâu!

Ngay khoảnh khắc cô ngẩn người, Kỳ Tỉnh đã nắm lấy eo cô, với một lực kéo mạnh vị trí của hai người đã lập tức đảo ngược.

Anh lật người đè lên trên.

Trong lúc trời đất quay cuồng, lưng cô ngã vào sofa mềm mại, một vùng mù mịt tối tăm bao phủ lấy cô.

Kỳ Tỉnh ở trên người cô, cảm giác áp bức mạnh mẽ khiến Diệp Phục Thu sợ hãi vùng vẫy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tay chân cô không ngừng cựa quậy, trong lúc vô tình đã đụng phải không ít chỗ trên người anh. Kỳ Tỉnh để lộ vẻ mất kiên nhẫn, anh dùng một tay nắm lấy hai cổ tay Diệp Phục Thu giơ lên trên, dễ dàng khống chế cô.

Hai chân cô bị đầu gối anh đè chặt, hai tay bị ép giơ cao quá đầu, tư thế này làm tim cô đập loạn xạ, hoảng sợ hét lên: “Kỳ Tỉnh! Anh buông ra.”

“Tôi không đánh anh nữa, không đánh nữa được chưa.”

Kỳ Tỉnh nhìn xuống cô từ trên cao, dùng từng giây từng phút của sự lặng im để bào mòn chút can đảm còn sót lại sau cùng của cô: “Không đánh nữa, cô chắc chưa?”

Sau một lúc lâu, anh hài lòng nhếch môi, “Lúc này không giết chết tôi.”

“Về sau sẽ không được lựa chọn đâu, Diệp Phục Thu.”

Trái tim Diệp Phục Thu rung động theo tầm mắt, giờ phút này trong mắt và trong lòng cô đều phản chiếu hình bóng của người này.

Hệt như dấu ấn, giống như ký hiệu, khiến cô vĩnh viễn không thể trốn thoát.

Đúng vậy, hôm nay vào lúc cô tuyệt vọng nhất và đau khổ nhất, khoảnh khắc Kỳ Tỉnh xuất hiện trước mặt cô.

Mọi thứ đã không thể phân rõ nữa rồi.

Kẻ xấu xa thích đùa giỡn đã trở thành vị cứu tinh của cô.

Diệp Phục Thu nắm lấy cánh tay đang chống cạnh đầu mình của anh, bấu chặt đầu ngón tay vào da thịt anh, nhìn anh bằng đôi mắt hoang mang ướt át: “…… Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì.”

Trong lòng cô trào dâng rất nhiều ý nghĩ không tốt.

Không phải là……

Mà anh nhìn xuống, chỉ liếc mắt một cái đã đọc vị được Diệp Phục Thu.

Kỳ Tỉnh khịt mũi, đứng dậy buông cô ra, “Tôi không nhàm chán đến mức như cô nghĩ đâu.”

“Lo đi ngủ đi.”

…………

Cứ như vậy, Diệp Phục Thu bị Kỳ Tỉnh đuổi ra ngoài.

Mỗi giây mỗi phút của đêm tối ở Sùng Kinh đều đắt đỏ và dài đằng đẵng, sau khi cô trở về, mãi thật lâu sau vẫn chưa thể vào giấc ngủ.

Cô ruột đã chụp rất nhiều ảnh ở chỗ ở mới cho cô xem, đó gần như là một trong những tiểu khu tốt nhất ở trung tâm thành phố Tân Dương. Bà nội làm giúp việc cho một số hộ gia đình ở tiểu khu này, còn bị chủ nhà bắt bẻ là già rồi làm việc không gọn gàng, không ngờ bây giờ lại được ở đây, so sánh hai việc này mới thật trớ trêu.

Nghe cô ruột diễn tả rằng bà nội cũng rất vui, Diệp Phục Thu đều hiểu cả.

Dù là người đã quen khổ cực thế nào cũng sẽ luôn khao khát một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Căn phòng trên tầng cao nhìn xuống thành phố về đêm, cô ngồi trước cửa sổ sát đất nhìn ngắm cảnh sắc này, mãi đến khi tâm trí mơ màng, một lúc lâu mới thở dài.

Đều tại cô không có chí tiến thủ, không thể nhanh chóng trở nên mạnh mẽ. Nếu cô có tiền đồ hơn, có thể dựa vào chính mình mà lo cho cả nhà một cuộc sống tốt đẹp.

Được vậy thì tốt biết mấy.

Cô nhận ra rằng ở trong căn phòng đắt đỏ này nhất định sẽ mất ngủ cả đêm.

Diệp Phục Thu bèn đứng dậy thay quần áo, xuống lầu hóng gió đêm.

Phần mềm dẫn đường cho thấy nơi này cách đường Học Viện rất gần, mà trường học gốc trong hồ sơ của cô – Đại học Sùng Kinh, lại nằm ngay trên đường Học Viện.

Ba năm trước cô chạy trốn đến đây, lần đầu tiên được trải nghiệm sự bao la của thủ đô, lần đầu tiên được chứng kiến ​​diện mạo của trường đại học hàng đầu cả nước.

Diệp Phục Thu muốn xem thử, ba năm sau khi cô thật sự thuộc về ngôi trường này, đến tột cùng tâm trạng sẽ như thế nào.

Nghĩ đến những điều này, Diệp Phục Thu lợi dụng gió đêm mùa Hè ở Sùng Kinh mà rảo bước về phía đường Học Viện.

Tám, chín giờ tối, đường Học Viện vẫn còn rất đông đúc.

Đầu tháng Chín, mùa khai giảng, bất kể ngày hay đêm thì nơi đây cũng là nơi náo nhiệt nhất.

Cô đi trên vỉa hè, nhìn thấy một nhóm nam, nữ sinh viên cùng nhau rời khỏi cửa hiệu Script – killing, dáng vẻ cười đùa trêu chọc nhau của họ thu hút Diệp Phục Thu nhìn theo rất lâu.

Cô và bọn họ chỉ cách nhau một con đường đang bật đèn đỏ.

Diệp Phục Thu không ngừng nhắc nhở bản thân: Mình đã vượt qua, tất cả những thứ trước mắt này sắp thuộc về mình.

Cô bé lớp 9 bị chặn lại ở cổng Sùng Kinh, cô bé tuyệt vọng mang theo vết thương đó.

Đã được cô dẫn đến nơi này.

Một làn gió đêm thổi qua, đèn báo hiệu cho người đi bộ hiện lên màu xanh lá.

Trong khi Diệp Phục Thu nhấc bước đi, khóe môi cô khẽ cong lên.

Cây hòe mùa Hè xanh um, gió Hè lay động nghe như tiếng rung rinh của những bước chân.

Diệp Phục Thu lấy tai nghe ra, chọn bừa một bài hát, rảo bước về phía cổng Đại học Sùng Kinh.

Đêm nay dữ liệu di động cực kỳ chậm, Diệp Phục Thu đợi mãi mà chưa thấy nhạc tải xong.

Đã đến gần khuôn viên trường, nhìn bức tường màu đỏ sậm, cô không nhịn được mà nhớ đến buổi chiều mùa Đông của ba năm trước.

Cũng là bức tường bên ngoài này, ba năm trôi qua mà lớp sơn tường vẫn chẳng thấy phai màu.

【Hãy thử xem, hận cái gì thì dựa vào đó mà sống tiếp.】

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu cụp mắt, tai nghe không có nhạc vang lên tạp âm ồn ào của gió.

Chỉ là không ngờ người nói ra câu đó, người vẫn luôn là một bóng hình mờ ảo để cô luôn dựa vào mà tiếp tục kiên trì.

Lại là một kẻ xấu xa bại hoại đến vậy.

Có lẽ trong thâm tâm, Kỳ Tỉnh là người mà cô không muốn oán hận nhất.

Nhưng dù không muốn, bây giờ anh cũng đã trở thành cái gai trên đầu trái tim cô, vừa đau vừa ngứa.

【Phải làm sao đây Diệp Phục Thu.】

【Cô không thể trả hết được nữa.】

Dường như lá trên cây hòe ồn ào hơn lá cây khác.

Sau một tràng những tạp âm ồ ạt——tai nghe của cô đột nhiên vang lên đoạn nhạc dạo đầu của bài hát.

Diệp Phục Thu ngước mắt, dưới giai điệu hùng tráng và hoang vu vang lên bên tai——

Ở phía xa, tầm mắt cô chạm phải Kỳ Tỉnh – người đang đứng trước cổng Đại học Sùng Kinh.





Để lại một bình luận