Chương 21: Lang thang khắp trần gian, dạo bước ngắm biển cả
Cùng với sự ngưng đọng của không khí còn có nhịp tim của Thẩm Viên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Một tiếng “Ù” vang lên—— Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Sự từ chối của anh gần như đã đập tan lòng tự trọng của Thẩm Viên.
Cảm giác xấu hổ tột độ đã đốt cháy mọi lý trí, mắt cô đỏ hoe, kéo cổ áo anh nhất quyết muốn hôn, phát ra những tiếng nỗ lực gồng mình.
Cơ thể cô gái khi say càng mềm mại hơn, vì dùng sức mà cọ xát vào người anh, như thể đang cố sức để cưỡng hôn.
Hơi thở vốn dĩ ổn định của Dịch Thận cũng bị cô làm cho rối loạn hết cả lên. Anh hơi dùng sức, giữ lấy gáy cô rồi ấn chặt người xuống ghế sofa.
“Thẩm Viên!” Dịch Thận nhấn mạnh từng tiếng, giọng nói rất nặng nề.
“Cô có biết cô đang làm gì không?!”
Thẩm Viên nhìn anh, nước mắt rơi xuống lã chã.
Vừa tủi thân vừa đáng thương.
Cô vừa khóc, sợi dây lý trí trong đầu Dịch Thận suýt chút nữa lại đứt.
Anh cúi thấp nửa người, kiềm chế đến mức gân xanh trên cổ nổi lên, tia máu cũng đã hiện ra trong đáy mắt.
Anh chỉ dùng một tay và ba phần sức lực, Thẩm Viên đã bị anh kiểm soát chặt chẽ, không thể nhúc nhích.
Đầu ngón tay anh cảm nhận được sự mềm mại, mượt mà tựa như lụa nơi gáy cô. Dịch Thận không dám dùng lực, nhưng lại không đành lòng buông tay.
Một giọng nói trong cơ thể không ngừng nhắc nhở: Lý trí và khoảng cách, là sự tự bảo vệ cuối cùng của anh.
Thẩm Viên chính là thứ rượu chạm vào sẽ say, uống vào sẽ nghiện, anh thà chết cũng không dám đụng vào.
Anh không thể tham gia trò chơi tình ái của cô.
Giọng điệu nặng nề và gay gắt của Dịch Thận, cùng với câu hỏi mang tính cảnh cáo giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng xuống, làm cô ướt sũng.
Thẩm Viên chợt tỉnh táo, đồng thời cũng đau lòng tột độ trong sự xấu hổ đang ầm ầm đổ xuống.
Dịch Thận căn bản không thích cô, cô đã vượt quá giới hạn rồi.
Cô trở thành kiểu người mà bản thân ghét nhất, quấn quýt làm nũng, mất hết lễ nghi.
Thẩm Viên nghĩ đến đây lại càng khóc dữ hơn, những giọt nước mắt to như hạt ngọc trai rơi xuống, nhưng lại không hề phát ra tiếng động.
Dịch Thận giữ khoảng cách, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào dáng vẻ cô đang khóc thầm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Bàn tay định giơ lên giữa chừng lại hạ xuống. Cuối cùng, anh lấy chiếc khăn tay Burberry được gấp gọn gàng trong túi ra, đặt lên đùi cô.
“Thẩm Viên, đừng khóc nữa.”
“Khóc vì tôi không đáng đâu.”
Món đồ vốn dĩ chưa trả lại, cuối cùng đã về với chủ cũ.
Nói xong câu này, anh cắt đứt bầu không khí như tơ vương, cầm lấy khay rồi đứng dậy rời đi.
Cánh cửa phòng bao đóng lại, để lại một làn gió cuối cùng, thổi qua vệt nước mắt trên mặt cô lạnh buốt.
Thẩm Viên nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay trên đùi một cách vô định, những ký ức về anh ồ ạt ùa về. Sự từ chối bình tĩnh, không hề có vẻ tức giận của Dịch Thận là câu trả lời tàn nhẫn nhất.
Nó nói với cô rằng, mọi thứ đều đã sai từ khoảnh khắc ở hẻm nhỏ đó, từ lúc cô quay người chạy lại đưa khăn tay cho anh.
Chiếc điện thoại bên tay rung lên, cuộc gọi này đến thật đúng lúc. Thẩm Viên cầm lên nhìn thấy dãy số quen thuộc, ngay lập tức bật khóc nức nở khi vừa nhấc máy. Trái tim cô đau đớn chua chát như quả chanh bị vò nát, cô nấc đến nỗi không nói rõ lời: “Hức… Mẹ, mẹ ơi……”
“Mẹ ơi…… con, con không theo đuổi được… Anh ấy không thích……”
“Anh ấy vẫn không thích con……”
“Con xin lỗi… Con xin lỗi…” Cô nghẹn ngào lặp lại, không biết đang xin lỗi điều gì.
Xin lỗi mẹ, con phải làm mẹ thất vọng rồi.
Hình như sự yêu thích của Dịch Thận là thứ con có cố gắng thế nào cũng không thể đạt được.
“Viên Viên! Rốt cuộc là chuyện gì vậy?!” Giọng của bố cô bất ngờ vọng đến từ đầu dây bên kia.
Thẩm Viên sững sờ, sao lại là…… bố nghe điện thoại?
“Thằng nhóc con nào dám làm con gái bố buồn!” Giọng Thẩm Trọng Huy đầy tức giận, chưa kịp nói câu tiếp theo điện thoại đã bị giật lấy.
Giọng Chu Vân Nhạn lập tức vang lên: “Không sao đâu cục cưng à, mẹ sẽ gọi lại cho con sau, mẹ phải xử lý ông bố lén gọi điện thoại cho con đã.”
Sau đó, cuộc gọi đột ngột kết thúc——
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thẩm Viên nhìn chằm chằm vào màn hình đã kết thúc cuộc gọi. Cơn say chưa tan, trước mắt cô vẫn còn choáng váng, không còn tâm trí để quan tâm đến họ nữa, lại chìm vào nỗi buồn vô tận.
Cách một cánh cửa, những người bạn ở phòng trong vẫn đang tụ tập vui chơi điên cuồng. Còn cô ngồi một mình ở phòng ngoài khóc vì trái tim tan vỡ, chậm rãi nếm trải nỗi đau khổ của thất tình.
Sau đó Thẩm Viên về nhà trước, trên đường đi vẫn không ngừng an ủi bố mình.
Thật trùng hợp, người gọi đến bằng số điện thoại của mẹ lại chính là bố cô, vừa kết nối đã nghe thấy tiếng khóc nức nở vừa rồi của cô.
Chớ nói đến chuyện khóc, Thẩm Viên được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, ngay cả nét mặt buồn bã cũng ít khi có.
Nghe thấy cô con gái cưng bị ấm ức đến mức này, khóc đến mức khiến tim gan ông ấy tan nát, Thẩm Trọng Huy giận đến mức suýt chút nữa đã đặt vé máy bay về để dạy dỗ “kẻ đầu sỏ”, may mà bị Chu Vân Nhạn cản lại.
Khi Thẩm Trọng Huy nổi nóng, chỉ có vợ ông ấy mới có thể kiểm soát được.
Bận rộn an ủi bố, giải thích tình hình cho mẹ, cảm xúc đau buồn đang dâng lên một nửa của Thẩm Viên đã bị gián đoạn.
Trong khi trò chuyện sau đó, Thẩm Trọng Huy lại liên tục dùng những câu chuyện cười nhạt nhẽo để chọc con gái cười.
Cảm nhận được tình yêu thương của bố mẹ dành cho mình, Thẩm Viên không đành lòng để họ lo lắng thêm, đành giấu đi nỗi buồn.
Không cho ai thấy, chỉ để lại cho mình cô tự giải tỏa vào đêm khuya.
…………
Nhận tiền công ba ngày làm thêm tạm thời, Dịch Thận đi ra từ cửa sau của câu lạc bộ. Một nhóm nhân viên phục vụ đang ngồi xổm hút thuốc để thư giãn khiến khu vực này đầy khói thuốc khó chịu.
Bóng dáng đen tối của anh như một lưỡi dao sắc bén, rẽ khói sương mà bước ra, một mình tiến vào bóng tối xa xăm.
Dịch Thận đã mệt đến mức chỉ cần ngửi mùi khói thuốc lá do nicotine bốc hơi cũng đủ để tỉnh táo. Màn đêm buông xuống, một ngày đã đi đến hồi kết, nhưng vẫn còn một núi việc đang chờ anh giải quyết.
Trong hẻm nhỏ tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng bước chân nặng nề, Dịch Thận nhận điện thoại, nghe Thạch Tế Chi báo cáo tiến độ dự án đúng giờ, kèm theo bổ sung thêm một vài lỗi bug* mà họ chưa giải quyết được.
(*Lỗi Bug: là một sai sót, khiếm khuyết, hoặc lỗi trong mã nguồn hoặc thiết kế của một chương trình máy tính. Những sai sót này khiến phần mềm hoạt động không đúng, tạo ra kết quả không mong muốn, hoặc thậm chí gây ra sự cố, treo máy, hoặc sập hệ thống.)
“Sửa xong mà hiệu quả vẫn chưa đạt được à?” Dịch Thận nghe đối phương mô tả ngắn gọn, đã phác họa ra được đại khái cấu trúc chương trình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Anh nói: “Biết rồi, các cậu nghỉ ngơi đi. Phần còn lại tối nay tôi sẽ làm, mọi người vất vả rồi.”
Hiếm khi Thạch Tế Chi nghe Dịch Thận nói những lời như “vất vả rồi”, nhất thời không biết đáp lại thế nào, chỉ cười ngây ngô vài tiếng rồi cúp máy.
Cuộc gọi trước vừa kết thúc, cuộc gọi tiếp theo đã vội vàng chen vào.
Giọng Giả Minh trong điện thoại có vẻ vội vàng và áy náy: “Anh, hôm nay hộ lý xin nghỉ rồi, trước đó em thay anh chăm sóc ông cụ một đêm…… không may nhà em có chút việc riêng, em phải đi cùng mẹ một chuyến.”
“Em xin lỗi, anh xem có thể tìm người khác thay thế được không.”
Tình huống bất ngờ này lại chất thêm một viên gạch nữa vào kế hoạch vốn đã bận rộn. Nhưng Dịch Thận nghe xong vẫn không hề thay đổi sắc mặt: “Cứ lo việc của cậu đi, những việc khác đừng bận tâm.” Nói xong anh cúp máy, lập tức điều chỉnh lịch trình, dự định về nhà lấy máy tính rồi đến bệnh viện trực đêm.
Một quán ăn nhỏ mở ở đầu hẻm, cứ đến tối là hơi nóng trộn lẫn mùi thơm bay lượn lên trời, trở thành một tấm biển quảng cáo tự nhiên nhất.
Anh liếc nhìn khi đi ngang qua rồi dừng chân lại.
Cô chủ quán vừa múc ra một chén chè trôi nước hoa quế thanh mát, hương hoa quế quyện với vị ngọt của nếp. Dịch Thận nhìn những viên trôi nước tròn trịa, trắng nõn nổi trong chén, trông giống khuôn mặt trắng trẻo của ai đó.
Ma xui quỷ khiến, anh quay người bước vào quán, gọi một chén chè trôi nước.
Chén chè trôi nước nóng hổi được bưng lên, Dịch Thận có chút thất thần. Anh dùng muỗng múc một viên, viên trôi nước trắng như tuyết rung rinh theo chuyển động của tay anh.
Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi Dịch Thận nhận ra không còn thời gian để lãng phí ở đây nữa anh mới nuốt viên trôi nước xuống. Lớp vỏ nếp mềm mại bị cắn vỡ, mùi thơm của mè đen lan tỏa trong khoang miệng, đôi mắt anh hơi tối đi.
Quá ngọt, không hợp với anh, cũng rất khó nuốt.
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Sự chênh lệch nhiệt độ ngày đêm ở Tân Dương dần tăng lên, hành lang khu nhà bệnh viện vào đêm khuya rất yên tĩnh, gió lùa qua đã bắt đầu lạnh.
Dịch Thận khoác áo khoác gió để giữ ấm, ngồi trên ghế dài, ánh sáng chiếu từ màn hình máy tính xách tay làm sáng khuôn mặt mệt mỏi của anh. Đôi tay không ngừng gõ bàn phím vẫn đầy sức mạnh, như một cỗ máy làm việc không biết mệt mỏi.
Hoàn thành được một nửa công việc, anh đi đến quầy y tá nhắc nhở họ đã đến lúc thay túi dịch truyền cho ông cụ. Theo y tá hoàn tất việc thay thuốc, Dịch Thận xuống lầu ra ngoài hít thở không khí.
Nửa đêm còn phải thay thuốc một lần nữa, cộng thêm công việc chưa làm xong, cả đêm anh không thể chợp mắt.
Dịch Thận đứng ngoài hành lang tầng trệt, để làn gió đêm lạnh lẽo kích thích thần kinh. Anh mò trong túi lấy hộp thuốc lá ra, thấy chỉ còn lại một điếu cuối cùng.
Anh không thích hút thuốc, chỉ là quá mệt mỏi, đôi khi không dựa vào nó thì khó mà trụ nổi.
Anh gõ hộp thuốc lá bằng khớp ngón tay, điếu thuốc cuối cùng rơi ra. Dịch Thận vừa rút ra được một nửa thì tay run lên, điếu thuốc giấy rơi xuống đất, lăn vào vũng nước bẩn.
Khoảnh khắc này, cảm xúc bị kìm nén cả ngày và sự mệt mỏi chất chồng nhiều ngày ùa đến, xông thẳng lên đỉnh đầu, nổ tung thành một âm thanh kim loại sắc nhọn và khàn đặc.
Dịch Thận thấy hơi choáng váng, hình ảnh Thẩm Viên đột nhiên hiện lên trước mắt.
Lúc cô đỏ mặt, lúc bĩu môi không hài lòng, lúc hưng phấn vui vẻ, lúc vì anh mà rung động.
Trên thế giới này, có tồn tại những thứ còn dễ giúp người ta tỉnh táo, dễ gây nghiện hơn cả nicotine và á phiện.
Đối với Dịch Thận, đó chính là từng cử chỉ, hành động của Thẩm Viên.
Khoảnh khắc cô đưa môi lại gần, máu toàn thân anh như sôi lên.
Lần đầu tiên anh đã không kiềm chế được, mặc cho sự bốc đồng buông thả, nhưng con người anh sẽ không phạm cùng một lỗi lầm đến hai lần.
Thế nhưng.
Mặc dù đã chọn đúng phương án, hình ảnh Thẩm Viên thút thít rơi lệ lại đâm xuyên qua xương cốt anh.
Dịch Thận từ từ khom lưng, cúi người ngồi xổm xuống, giống như một cây cung đã được kéo căng hết cỡ, gần như muốn đứt gãy.
Anh nhặt điếu thuốc đã bị ướt trong vũng nước bẩn lên, đầu ngón tay siết chặt, dùng lực bóp nát điếu thuốc lá.
Sợi thuốc lá màu vàng sẫm dính vào da thịt, lan dọc theo đường cơ, tê dại đến tận trong máu.
Nếu ngay từ đầu không biết trên đời có một người tên là Thẩm Viên, có lẽ sẽ không khổ sở đến vậy?
Người giữ khoảng cách là anh, nhưng kẻ đang lén lút dựa vào nụ cười của cô để chống đỡ sự mệt mỏi lúc này cũng là anh.
Dịch Thận cúi đầu, hơi thở nặng nề, những khớp xương nổi rõ sau gáy thể hiện sự buồn bã không muốn để lộ ra.
Một đêm không ngủ được.
Anh cô độc đứng trong gió lạnh rất lâu.
[Vì em, anh đã quá dao động]
[Không có được cũng chẳng thể nào buông]
[Thực ra là anh đang tự vệ bằng giới hạn này]
—《Giới Hạn Roche》(Bài hát)
…………
Thẩm Viên không cho phép bố mẹ nói với những người khác trong nhà về chuyện cô theo đuổi một người con trai. Nhưng bố cô vẫn dặn dò Thẩm Xước gần đây rảnh rỗi thì đưa em gái ra ngoài thư giãn. Thẩm Xước chạy đến hỏi với vẻ mặt khó hiểu, cô vắt óc tìm vài lý do vụng về để qua loa cho qua chuyện.
May mắn là anh hai của cô khá ngốc nghếch, sẽ không nghi ngờ gì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Sau đêm đó, mắt Thẩm Viên sưng húp suốt ba ngày, buổi sáng cô bước ra khỏi phòng ngủ còn làm cho dì giúp việc giật mình.
Mấy dì giúp việc vây quanh cô, nào là túi thuốc, nào là máy làm đẹp, loay hoay một lúc lâu mắt Thẩm Viên mới giảm sưng đến mức có thể ra ngoài gặp người.
Cuối tuần, trường học không có tiết.
Thất tình giống như mắc một trận cảm nặng, dù đã khỏi nhưng vẫn rã rời, ăn uống không có vị, không còn hứng thú với bất cứ điều gì.
Thẩm Viên dùng bữa trưa xong, định chui vào phòng sách ở lì cả ngày. Nhưng còn chưa kịp chạm vào sách, cô đã bị anh hai tóm lấy kéo ra ngoài đi chơi với bạn anh ấy.
Ngồi trong xe, Thẩm Viên liếc nhìn anh ấy, chất vấn: “Anh hai, em nghe nói sinh viên chuyên ngành các anh bận rộn lắm mà, sao anh vẫn cứ lêu lổng cả ngày vậy?”
“Này, anh trai em là vì hiệu suất làm việc cao ngất trời, việc người ta làm trong ba ngày anh sẽ làm xong trong một ngày,” Thẩm Xước đắc ý, “Với lại anh được bảo lưu nghiên cứu sinh rồi mà, thư giãn vài ngày thôi.”
“Viên Viên, em phải noi gương anh hai đó nha.”
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Viên nhớ ra lời hứa với bà nội là sẽ hoàn thành việc du học vào năm hai đại học, ánh mắt cô thay đổi.
Ngoài chuyện thất tình thì vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm, cô nhanh chóng xốc lại tinh thần để làm.
Thẩm Viên ngồi thẳng người, giọng điệu tự tin và kiêu hãnh nhẹ nhàng nói: “Em chắc chắn sẽ không thua kém gì một người đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày như anh đâu.”
Thẩm Xước đã quen với việc bị em gái mình chê bai hằng ngày, cưng chiều nói: “Đúng, đúng, đúng.”
“Cứ tự tin làm đi, sao em gái của Thẩm Xước anh có thể kém được.”
Thẩm Viên nghe câu này, phồng má lên cười rồi gật đầu thật mạnh.
Cái tính tự luyến này của anh hai cô đúng là không ai sánh bằng.
Ban đầu họ định đến trường đua ngựa, nhưng không may trời lại đổ mưa nên Thẩm Xước hẹn bạn bè chuyển sang câu lạc bộ giải trí để chơi bi da.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Vừa hay Tạ Tiêu Lễ cũng ở đó, những cậu ấm cô chiêu chơi với nhau trong giới nhà giàu ít nhiều cũng xem như là bạn bè từ nhỏ, nhưng Tạ Tiêu Lễ là người gần gũi nhất với anh hai cô, mối quan hệ làm ăn giữa hai gia đình vẫn luôn rất tốt.
Họ vừa bước vào, đã thấy những người khác đang chơi đùa, chỉ có anh ấy cuộn mình trên ghế sofa, ôm laptop tập trung cao độ.
Thẩm Xước bước tới, thắc mắc: “Này, đã bảo ra ngoài chơi sao cậu lại ngồi đây ‘làm việc’ thế?”
“Hai hôm nữa có buổi tranh biện, cậu thì biết cái quái gì.” Tạ Tiêu Lễ liếc mắt một cái rồi giải thích ngắn gọn.
Thẩm Xước càng không hiểu, khoanh tay nhìn Thẩm Viên, nói, “Chỉ là một buổi tranh biện thôi, mà cũng khiến đại thiên tài Tạ đây phải bỏ nhiều công sức chuẩn bị đến thế sao?”
Bị hỏi đến đây, dường như ánh mắt trống rỗng của Tạ Tiêu Lễ đang nghĩ đến ai đó. Càng nghĩ, mắt anh ấy càng ánh lên sát khí, anh ấy khẽ hừ lạnh.
“Thẩm Xước, hai chúng ta vẫn khác nhau.”
“Tôi đây, không chỉ đơn giản muốn thắng.” Tạ Tiêu Lễ ngả người ra sau, lông mày nhướng lên đầy kiêu ngạo, “Mà còn phải thắng tuyệt đối, thắng thật đẹp.”
Trận tranh biện này, nhất định phải đánh cho Khương Hành không kịp trở tay, thảm bại mới được.
Thẩm Viên nhìn anh ấy, đột nhiên nhận ra điều gì đó, trực giác mách bảo cô hỏi: “Tạ Tiêu Lễ, anh đang đối đầu với ai à?”
Tạ Tiêu Lễ sững người, đột nhiên có cảm giác bị vạch trần bí mật. Anh ấy “chậc” khẽ rồi đẩy chiếc bánh kem bên tay qua.
“Yo, em đấy… hỏi ít thôi, mau ăn bánh kem đi.”
“Vị gì thế?” Thẩm Viên kéo phẳng gấu váy rồi ngồi xuống, liếc nhìn, “Mousse xoài? Tôi không thích, đổi cái khác đi.”
Tạ Tiêu Lễ liếc cô, “Đúng là kén chọn.”
Lúc này, một người bạn khác của Thẩm Xước cầm gậy bi a đến bắt chuyện: “Đến rồi à Thẩm Xước!”
Thẩm Xước nhận lấy gậy bi a mà đối phương đưa, lúc này chàng trai đó cười hai tiếng, nói: “Ê, đoán xem tôi đã nhìn thấy ai.”
“Dịch Thận, và cả Hàn Vũ Quân mà cậu từng thích hồi cấp ba nữa.”
Bàn tay Thẩm Viên đang vươn tới đĩa bánh kem khựng lại giữa không trung.
Thẩm Xước cũng ngây người.
Chàng trai kia tiếp tục nói: “Vừa lúc đến, ở khu phía Nam thành phố đó, hai người họ đang dây dưa với nhau ở đầu hẻm.”
“Này, hai người họ lại quay lại với nhau à? Cậu có biết không?”
“Mà tôi nghe nói……” Chàng trai kia đột nhiên lộ ra vẻ khinh miệt, “Về sau, Hàn Vũ Quân đó đã từng phá thai đấy.”
“Chắc không phải là……”
“Anh có thể im đi được không?” Một giọng nói mềm mại bất ngờ cắt ngang tất cả.
Thẩm Xước và Tạ Tiêu Lễ ngạc nhiên nhìn Thẩm Viên.
Sắc mặt Thẩm Viên đã trở nên rất khó coi, tái nhợt xen lẫn sự tức giận rõ ràng, hiếm khi vẻ mặt này xuất hiện trên khuôn mặt cô.
Ngón tay cô nắm chặt trong bóng tối, siết đến mức lòng bàn tay đau nhói. Cô nhìn chằm chằm vào chàng trai kia, khí chất không thể nghi ngờ, nhưng lại mang một vẻ mềm mại, lan tỏa ra xung quanh.
“Những người như chúng ta, từ nhỏ đã được hưởng những tài nguyên và đãi ngộ mà nhiều người cả đời không có được. Vì vậy, càng nên biết cảm thông, hướng thiện và cống hiến.”
“Mặc dù là vậy, nhưng gia giáo của anh vẫn chưa dạy cho anh biết.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Vĩnh viễn đừng bao giờ tìm hiểu về một người qua lời người khác sao?”