Chương 20: Tối nay mình tự chủ động

Úc Thanh có một người anh cùng cha khác mẹ tên là Úc Văn Yến, con của Úc Kinh Chí với người vợ đầu. Sau khi ly hôn, anh ấy sống cùng mẹ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Quan hệ giữa hai người nói sao nhỉ……

Không quá thân thiết, nhưng cũng không xa lạ, thỉnh thoảng anh ấy sẽ đến thăm Úc Kinh Chí. Khi cô còn nhỏ, anh ấy cũng hay đến nhà ăn cơm và thường mang quà cho cô. Những lúc bố mẹ cô bận, anh ấy sẽ đưa cô ra ngoài chơi.

Dù thời gian họ ở bên nhau không nhiều, nhưng trong lòng Úc Thanh, Úc Văn Yến thật sự là một người anh trai đúng nghĩa.

Chuyện này vốn chẳng có gì, điều khiến cô lo lắng là Úc Văn Yến lại quen biết Ôn Trạch Tự. Hai người là bạn học đại học và việc họ kết hôn mà không báo trước với Úc Văn Yến khiến Úc Thanh cảm thấy bất an, không biết anh ấy sẽ nghĩ sao.

“Em sao thế?” Ôn Trạch Tự hỏi, có chút lo lắng cô không khỏe.

Úc Thanh khẽ lắc đầu: “Bố em…… bảo mùng hai chúng ta đến nhà ông nội em ăn cơm.”

Ôn Trạch Tự: “Anh sẽ chuẩn bị quà, không sao đâu.”

Úc Thanh đang suy nghĩ không biết nên nói với anh thế nào về chuyện của Úc Văn Yến.

Hai người cùng tốt nghiệp Đại học Ngoại giao. Ôn Trạch Tự vừa ra trường đã đi làm chính thức, sau đó ra nước ngoài học Nghiên cứu sinh. Trong khi đó, Úc Văn Yến học Nghiên cứu sinh trong nước, ba năm trước mới chính thức thi vào Bộ Ngoại giao và được cử đi làm việc ở nước ngoài.

Tính ra, khả năng cao năm nay Úc Văn Yến sẽ được điều về nước. Thời điểm này về cũng hợp lý, đúng dịp ở bên gia đình đón Tết.

Ngồi trên xe về nhà, Úc Thanh càng căng thẳng hơn.

Hôm nay là mùng Một, nhà họ Ôn sẽ đông đủ mọi người, cô không biết phải làm sao để ứng phó.

Xe đột ngột dừng lại ở bãi đỗ ven đường dưới cầu vượt trung tâm thành phố.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Sao thế?” Úc Thanh nhìn quanh, tưởng anh cần mua đồ.

Ôn Trạch Tự tắt máy, tháo dây an toàn: “Em đợi anh chút nhé.”

Úc Thanh siết chặt tay, ngồi yên trên xe chờ đợi, trong đầu lướt qua hàng loạt suy nghĩ.

Mười phút sau, cửa ghế phụ mở ra, Ôn Trạch Tự chống tay lên cửa, hơi cúi người nhìn cô, anh đưa một ly nước trái cây cho cô và mỉm cười dịu dàng: “Ngọt đấy, thử đi.”

Úc Thanh mơ màng nhận lấy: “Sao…… tự dưng lại mua cái này?”

Ôn Trạch Tự xoa đầu cô: “Uống đồ ngọt vào sẽ không căng thẳng nữa.”

Úc Thanh sờ mặt mình: “Rõ ràng lắm sao?”

“Còn thiếu mỗi việc viết mấy chữ ‘Tôi đang rất căng thẳng’ lên mặt thôi.”

Ôn Trạch Tự không vội đi ngay mà đứng bên cạnh trò chuyện cùng cô, cắm ống hút giúp cô.

Úc Thanh nhấp một ngụm, mùi hương nồng nàn của xoài lan tỏa trong miệng, cô không khỏi hỏi anh: “Em luôn sợ giao tiếp với người khác…… có phải rất tệ không?”

Ôn Trạch Tự: “Không phải thói quen xấu, đừng nghĩ nhiều.”

“Không phải sao?” Úc Thanh rủ mắt xuống.

Cô rất nhát, nhưng bố mẹ cô lại không biết điều đó. Hoặc cũng có thể là cô che giấu quá giỏi, đối diện với người ngoài, đa phần cô sẽ im lặng. Họ chỉ nghĩ rằng cô ít nói, không thích trò chuyện, mà không hề hay biết thực ra là cô mắc chứng sợ giao tiếp.

Ôn Trạch Tự bật cười khẽ: “Nếu ai cũng hướng ngoại, thế giới này sẽ mất đi nhiều điều thú vị.”

“Thú vị?” Úc Thanh hơi nghiêng đầu.

Cô không hiểu ý anh muốn nói gì.

“Có lẽ sẽ không gặp được một người như Úc Thanh.” Ôn Trạch Tự nói: “Không phải sẽ thiếu đi rất nhiều điều thú vị sao?”

Nói cách khác:

Úc Thanh là một người thú vị.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Lần đầu tiên cô nghe thấy có người nói cô thú vị.

Úc Thanh hiểu anh đang dỗ dành cô vui, khẽ mỉm cười.

“Em không phải người hiếm gặp, nhưng chắc chắn là duy nhất.” Ôn Trạch Tự nhìn Úc Thanh, ánh mắt đầy nghiêm túc. “Chỉ cần nhớ kỹ câu này là được.”

Cửa xe bên cạnh đóng lại, Ôn Trạch Tự trở về ghế lái.

Úc Thanh ôm ly nước xoài, thất thần nhìn dòng xe cộ ngoài xa, trong đầu toàn là câu nói của Ôn Trạch Tự.

Người như cô, không phải hiếm, nhưng nhất định là duy nhất.

Ôn Trạch Tự đúng là biết cách nói chuyện.

Chỉ một câu đã chạm đến trái tim cô, còn giúp cô bớt căng thẳng ngay tức khắc.

Đến khi xe dừng lại ở khu nhà lớn, Úc Thanh đã không còn sợ phải gặp người nhà họ Ôn nữa.

Cô theo Ôn Trạch Tự bước vào đại sảnh thì thấy một đại gia đình đang ngồi quây quần, bà nội Ôn là người đầu tiên đứng lên, cười rạng rỡ: “Đây là Tiểu Thanh.”

Bà ấy nhiệt tình dẫn Úc Thanh đi chào hỏi từng người.

Đi một vòng, Úc Thanh mới miễn cưỡng nhớ được cách xưng hô với họ, còn tên thì chịu không nhớ nổi.

Cũng chính thức gặp mẹ của Ôn Trạch Tự. Bà ấy để tóc ngắn gọn gàng, thần sắc nghiêm nghị, không hay cười nói, thoạt nhìn không phải kiểu người dễ gần.

Úc Thanh tưởng rằng mẹ anh không hài lòng về mình. Bà ấy đưa một phong bì đỏ, mỉm cười nói: “Cứ gọi mẹ là được.”

Úc Thanh ngơ ngác nhận lấy phong bì: “Mẹ……”

Cố Viên Cầm: “Ơi!”

Ôn Trạch Tự kéo Úc Thanh lại, bất lực nói: “Mẹ đừng trêu cô ấy nữa.”

Cố Viên Cầm hài lòng lắm, cuối cùng cũng lo liệu xong chuyện cả đời của con trai, bà ấy mỉm cười nhìn hai người: “Mẹ biết rồi.”

Sau vài câu xã giao, cả nhà cùng nhau dùng bữa tối, Úc Thanh ngồi bên cạnh Ôn Trạch Tự, anh chủ động gắp thức ăn và rót nước cho cô.

Úc Thanh cảm kích nhìn Ôn Trạch Tự.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Anh đúng là cứu tinh của cô, giúp cô thoát khỏi bao nhiêu tình huống khó xử.

Sau bữa ăn, thím mời mọi người đánh vài ván mạt chược, còn chỉ đích danh Úc Thanh tham gia.

Úc Thanh không biết chơi mạt chược, còn chưa kịp từ chối đã bị kéo ngồi xuống bàn.

Thím cười nói: “Chúng ta chỉ chơi cho vui thôi, không biết chơi cũng không sao.”

Thím hứng thú đến mức ép cả con gái mình lên bàn chơi.

Em họ Ôn Trạch Tự cũng chính là Ôn Dĩ, không muốn chơi, bĩu môi nói: “Mẹ, con cũng không biết chơi mà.”

Thím lườm Ôn Dĩ: “Con đừng giả bộ, tuần trước con còn ra ngoài đánh mạt chược cả đêm!”

Ôn Dĩ cứng họng, cuối cùng đành chọn ngồi đối diện Úc Thanh, không vì gì khác, chỉ vì vị trí này có tầm nhìn tốt, ngẩng đầu là thấy ngay người đẹp.

Úc Thanh bị Ôn Dĩ nhìn đến mất tự nhiên, cúi đầu ngắm “Vạn Lý Trường Thành” trước mặt, giả vờ suy nghĩ nhưng thực ra trong lòng đang nghĩ Ôn Trạch Tự đi đâu mất rồi, sao vẫn chưa quay lại, cô phải làm sao đây!

Ván chơi bắt đầu, Úc Thanh nhìn người khác rồi làm theo, bốc bài, sắp bài, cô chỉ biết gom những quân giống nhau vào một nhóm rồi phân loại, hoàn toàn không hiểu luật.

Cô út Ôn Lãnh Vận đánh xong một quân, tò mò hỏi Ôn Dĩ: “Nghe mẹ cháu nói, gần đây cháu có bạn trai rồi à?”

Ôn Dĩ hơi khựng lại: “Vâng ạ……”

“Người ở đâu thế?”

“Người bản địa.”

“Trông thế nào?”

“Mày…… rậm mắt sáng, đẹp trai đến mức khiến chân mềm nhũn.”

“Tính cách thế nào?”

“Rất hào phóng với cháu, còn những thứ khác thì đang tìm hiểu thêm.”

“Nhà chúng ta biết cậu ấy không? Là ai thế?”

“À…… cháu mới yêu thôi mà, đợi khi nào ổn định hơn rồi cháu mới nói.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Cũng đúng, dù sao cháu có bạn trai là mẹ cháu yên tâm rồi.” Nói xong, Ôn Lãnh Vận chạm vào bài của Úc Thanh rồi đánh tiếp.

Úc Thanh nghe họ trò chuyện mà tay chân luống cuống, chỉ biết nhìn chằm chằm vào bài của mình, căng thẳng đến mức quên cả hô “phỗng” khi bài hợp.

Thím vốn định kéo một người không biết chơi lên bàn để thắng vài ván, nào ngờ lại bị những nước đi của Úc Thanh làm cho bối rối.

Bài rác cứ lần lượt được đánh ra, không theo quy tắc gì, có lúc còn đánh cả liên bài, mấy lần thím chờ bài, nhưng Úc Thanh đánh bừa lại giúp Ôn Dĩ ù bài.

Úc Thanh nhận ra sắc mặt thím không được tốt vì cô đánh quân cho người khác ăn, cô lại cuống quýt đánh bừa một quân bài.

Cô út đẩy bài ra: “Ù rồi.”

Thím lật hết bài lên, tính toán một hồi, xót xa nói: “Tiểu Thanh, nếu cháu không phá bộ bài, thím có khi ù rồi đấy!”

Nghe ra giọng điệu trách móc của bà ấy, Úc Thanh cúi gằm mặt, không biết phải đáp thế nào.

Ôn Dĩ chống cằm nhìn Úc Thanh: “Mẹ, vận may của mẹ tệ thì nhận đi, trách chị dâu làm gì.”

Úc Thanh liếc nhìn Ôn Dĩ, Ôn Dĩ lập tức nở nụ cười thân thiện với cô. Úc Thanh lại cúi đầu, má hơi đỏ lên vì bị nhìn chằm chằm mà thấy ngại ngùng.

Ôn Dĩ cảm thấy chị dâu mới của mình đáng yêu quá mức.

Ván mới bắt đầu, thím thực sự không muốn Úc Thanh chơi bừa nữa, bèn hét ra ngoài: “Tiểu Tự, vào đây dạy vợ cháu chơi bài đi!”

Nếu tiếp tục, thím sẽ thua sạch mất.

Ôn Trạch Tự đang bị ông nội chặn ngoài phòng khách chơi cờ vây, ông ấy cứ nhất quyết phải gỡ lại mặt mũi bị mất hôm qua. Nghe thím gọi, Ôn Trạch Tự lập tức kiếm cớ thoát thân, nhường chỗ lại cho bố mình.

Một lát sau, Ôn Trạch Tự bước vào, vừa nhìn ánh mắt Úc Thanh đã thấy áy náy, anh không nên để cô một mình ở đây.

Ôn Trạch Tự đến gần, Úc Thanh lập tức đứng dậy: “Anh…… anh chơi đi.”

Anh ấn vai Úc Thanh ngồi xuống, còn mình thì ngồi phía sau cô, nói nhỏ: “Cứ chơi thoải mái, không sao đâu.”

“Em không biết chơi…” Úc Thanh lo thím không vui.

“Anh ở đây.” Ôn Trạch Tự ngồi sát lại Úc Thanh, giúp cô sắp bài ngay ngắn.

Thím vừa mỉm cười vừa dặn dò: “Đừng có đánh bừa bãi nữa nhé.”

Ôn Dĩ chống cằm than thở: “Mẹ, năm mới mà cứ phải đánh bài à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô ấy không chịu nổi việc mẹ ép mọi người chơi, chịu ngồi là tốt lắm rồi, còn phải chịu cái tính khí của bà ấy nữa.

“Con biết gì chứ!” Ôn Dĩ bị lườm một cái.

Ôn Trạch Tự đoán được chuyện vừa xảy ra, anh liếc nhìn Úc Thanh đang âm thầm tự trách, ánh mắt dần trầm xuống, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười khó lường, trong lòng đã nghĩ ra cách.

Ván bài tiếp theo, Ôn Dĩ cũng không hiểu nổi nữa. Cô ấy nhìn Ôn Trạch Tự chỉ Úc Thanh đánh hai quân tám vạn liên tiếp rồi lại đánh sáu vạn và bảy vạn, ngơ ngác.

Ôn Trạch Tự ghé sát bên tai Úc Thanh nói nhỏ, trông vẻ mặt rất nghiêm túc. Úc Thanh thi thoảng gật đầu cảm thán, hóa ra là vậy.

Ôn Dĩ bĩu môi, bài bị phá hết rồi, đây là dạy hay đang phá bài Úc Thanh vậy?

Thím còn hoang mang hơn cả Ôn Dĩ, vất vả lắm mới gom được bài đẹp, định thắng lớn một ván, vừa xếp được bộ mặt bài thì bị Ôn Trạch Tự với kiểu đánh không có quy tắc làm cho rối loạn, chẳng thể đoán được bài của đối phương.

Úc Thanh nhìn không hiểu nổi bài của mình, cảm thấy còn lộn xộn hơn cả lúc cô tự đánh, ít nhất cô còn biết giữ đôi, Ôn Trạch Tự lại bảo cô phá đôi ra mà đánh.

“Đánh quân nhất Sách cho cô út đi.” Ôn Trạch Tự nói nhỏ với Úc Thanh.

Úc Thanh khó hiểu: “Cô út sẽ lấy sao?”

“Ừhm.”

“Sao anh biết?”

“Anh tính cả rồi.”

Đây là lần đầu tiên Úc Thanh biết có người thực sự có thể tính toán hết nước bài phức tạp của mạt chược.

Một lá nhất Sách vừa được đánh ra, Ôn Lãnh Vận lớn tiếng hô: “Ù rồi!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Không chỉ ù mà còn thắng lớn, khiến Ôn Lãnh Vận cười tít mắt không khép nổi miệng, bèn trực tiếp tặng Úc Thanh một phong bao lì xì to.

Úc Thanh ngại ngùng không dám nhận, Ôn Lãnh Vận cười bảo: “Cô không tặng Tiểu Tự, cháu cứ nhận lấy. Nhà chúng ta ai còn đi học đại học đều có phần cả.”

Một phong bao dày cộp được dúi vào tay Úc Thanh.

Cất bao lì xì xong, Úc Thanh kéo góc áo Ôn Trạch Tự. Anh cúi xuống gần hơn: “Hửm?”

Úc Thanh nhăn mặt: “Chúng ta thua rồi……”

Ôn Trạch Tự liếc qua sắc mặt còn khó coi hơn của thím, anh tay đặt trên vai Úc Thanh vỗ nhẹ: “Không sao, chơi cho vui thôi mà.”

Bên kia, Ôn Dĩ nhìn thấy hết biểu cảm của Ôn Trạch Tự, cô ấy cúi đầu ước gì trận bài vô hình này mau chóng kết thúc.

Anh cố ý đánh loạn cục diện khiến mẹ cô ấy bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ không có gì. Trong lòng thì chắc chắn đã ghi sổ, ai bảo mẹ cô ấy khi nãy kích động mà không để ý, lỡ tỏ thái độ với Úc Thanh.

Đổi bài mới, Ôn Trạch Tự kiên nhẫn dạy Úc Thanh cách xem bài, nghiêm túc đưa ra ý kiến, cứ như người phá hoại trận bài trước đó không phải là anh vậy.

Khả năng tính toán bài của Ôn Trạch Tự không phải nói suông. Úc Thanh cứ mơ mơ màng màng nghe theo chỉ đạo của anh, vậy mà thắng liên tiếp ba ván, cuối cùng là thím chủ động nói không chơi nữa.

Ôn Trạch Tự khiến thím năm nay không còn muốn ngồi vào bàn bài nữa, bị thua đến phát ngán.

Đợi hai người lớn rời bàn, Ôn Dĩ giơ ngón cái với Ôn Trạch Tự: “Anh, anh đúng là đỉnh!” Có thể khéo léo đối phó với kiểu người bướng bỉnh như mẹ cô ấy, cũng coi như giúp cô ấy hả giận. Dù sao cô ấy sợ, mỗi lần tranh cãi với mẹ thì cô ấy đều thua.

Ôn Trạch Tự không nhận lời khen hay lời chê, tiếp tục làm tròn vai trung gian, chuyển chủ đề: “Nhất Nhất, qua năm không phải em sẽ đi học lái xe sao?”

Ôn Dĩ nhớ lại tin nhắn sáng nay Ôn Trạch Tự gửi cho cô ấy.

Tin nhắn viết cực kỳ…… ngược cẩu. Anh nhờ cô ấy khuyên Úc Thanh đi học lái xe, lý do là muốn Úc Thanh học thêm kỹ năng sống.

Ôn Dĩ vốn không muốn học lái, giờ đành cắn răng diễn tròn vai, nở nụ cười gượng gạo mà vẫn giữ phép lịch sự: “Phải đó, nhưng đi một mình thì cô đơn lắm.”

Rồi cô ấy cứng rắn chuyển hướng sang Úc Thanh: “Chị dâu, nghe nói chị cũng chưa học lái, hay chúng ta đi học cùng nhau đi?”

Ôn Dĩ cực kỳ khinh bỉ chính mình khi nói ra chữ “cô đơn”, nghe y như thiếu nữ sầu muộn, đúng là quê mùa!

Nghĩ đến chú cún Ricky đang ở nhà Ôn Trạch Tự, cô ấy chỉ biết thở dài trong lòng.

Vì con trai bảo bối, nhịn!

Úc Thanh im lặng lắng nghe họ trò chuyện, không ngờ chủ đề rơi trúng mình, cô chỉ tay vào bản thân: “Chị…… chị sao?”

Ôn Dĩ tiếp tục giữ nụ cười: “Đúng vậy, cùng đi nhé?”

Úc Thanh do dự: “Không được đâu……”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ôn Dĩ nhìn Ôn Trạch Tự, ra hiệu bằng ánh mắt, chuyện này làm sao đây, ép người quá mức cô ấy sẽ thấy tội lỗi!

Ôn Trạch Tự xiên một lát lê đưa cho Úc Thanh: “Nhất Nhất tìm người đi cùng lâu lắm rồi mà không được. Hay sau Tết em đi cùng em ấy xem thử, nếu không hợp thì chúng ta không học nữa.”

Úc Thanh thấy đề nghị của Ôn Trạch Tự rất hợp lý, cười gật đầu: “Được!”

Hai vợ chồng tình cảm quá mức, Ôn Dĩ không chen vào được, đành âm thầm cầu nguyện.

Ngàn vạn lần đừng thấy hợp, một người lười như cô ấy thực sự không muốn ra ngoài, thậm chí muốn niệm một câu A men, cầu xin ông trời tha cho cô ấy đi.

Ôn Trạch Tự: “Tiểu Thanh biết vẽ đấy, không phải em đang tìm họa sĩ sao? Em có thể nhờ cô ấy. ” Anh lại nói thêm câu: “Có trả phí đàng hoàng nhé.”

Hai mắt Ôn Dĩ sáng rực, không ngờ lại gặp một người biết vẽ, đúng lúc cô ấy đang đau đầu tìm họa sĩ vẽ chân dung.

Bỗng dưng cảm thấy…… đi học lái xe cũng không phải không thể. Nắng nôi thì nắng nôi, nhưng cứ ru rú trong nhà lâu ngày lại bị mẹ lải nhải, ra ngoài một chút cũng tốt.

Cứ thế, Úc Thanh và Ôn Dĩ kết bạn trên WeChat.

Kết thúc buổi tối giải trí, Ôn Trạch Tự và Úc Thanh quay về khu chung cư Vạn Hợp.

Vừa vào nhà, Úc Thanh thở phào nhẹ nhõm, hai vai rũ xuống, ngồi phịch xuống sofa không nhấc nổi người.

Chỉ một bữa tối đơn giản mà Úc Thanh cảm giác như vừa hoàn thành bài kiểm tra thể lực 800m. Không giống chạy bộ thường ngày, chạy 800m là bị ép buộc, chạy 1m mệt, chạy 800m mệt muốn chết.

Ổ chó bên kia trống không, Úc Thanh nhìn về phía nhà bếp, nói với Ôn Trạch Tự: “Mai mình đón Ricky về nhé.”

Vì bà nội Ôn bị dị ứng lông chó, họ không thể mang Ricky đến, đành phải gửi tạm nó ở cửa hàng thú cưng gần nhà.

Ôn Trạch Tự rửa tay xong, bước ra: “Anh đã trả tiền gửi năm ngày rồi, chờ họp mặt gia đình xong thì đón về. Em nghỉ ngơi đi.”

Úc Thanh cảm thấy không cần nghỉ ngơi gì, nếu nói chăm Ricky mệt thì chẳng bằng nói Ricky bầu bạn với cô, để cô ở nhà cũng không thấy buồn.

“Mai đến nhà ông nội em, không biết họ sắp xếp thế nào, nên đừng đón vội, được không?” Ôn Trạch Tự ngồi xuống cạnh cô, xoa bóp vai giúp cô.

Úc Thanh nghe vậy thấy hợp lý: “Được.”

Nụ cười của Ôn Trạch Tự còn chưa đến đáy mắt, Úc Thanh đã nói tiếp: “Mùng ba mình đi đón nó.”

“Nghe em hết.” Ôn Trạch Tự bất lực mỉm cười.

Ba ngày thì ba ngày, còn hơn không có ngày nào.

Ôn Trạch Tự vào phòng tắm, Úc Thanh nằm dài trên sofa nghịch điện thoại, không muốn nhúc nhích.

WeChat bất ngờ hiện thông báo từ Úc Văn Yến, người anh trai đã lâu không liên lạc.

Anh trai:【Mai về nhà ông nội à?】

Úc Thanh ngồi thẳng dậy trên sofa.

Cô vẫn luôn có gì đó e ngại người anh trai này.

Không biết có phải bị ảnh hưởng từ Cừu Tâm hay không, bà ấy luôn nói Úc Văn Yến và cô không tính là anh em. Bà ngoại anh ấy giàu có, mẹ là nữ doanh nhân, nên khi gặp Úc Văn Yến phải lễ phép, không được mạo phạm, không được cãi lại cũng không được chèo kéo.

Hồi nhỏ, cô không hiểu lời người lớn nói là gì, nghe rồi quên. Nhưng khi ở riêng với Úc Văn Yến, cô vẫn bám dính anh ấy vì anh ấy đối xử tốt với cô. Sau này, Cừu Tâm và Úc Kinh Chí ly hôn, cô cũng dần hiểu ý nghĩa lời bà ấy nói. Hai người không cùng một thế giới, qua lại ngày càng ít, mỗi năm chỉ nói chuyện được ba lần, tình cảm cũng nhạt dần.

Úc Thanh:【Dạ, em về ạ.】

Anh trai:【Anh qua đón em và bố.】

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh:【Không cần đâu, em không ở cùng bố. Cũng không ở với mẹ em.】

Rất lâu sau, Úc Văn Yến mới nhắn lại:【Anh nghe bố nói em kết hôn rồi?】

Úc Thanh căng thẳng không thôi, Úc Văn Yến và Ôn Trạch Tự là bạn thân thời đại học, nhưng cô không rõ mối quan hệ hai người thân thiết đến đâu. Rụt rè gõ một chữ:【Vâng ạ.】

Anh trai:【Chẳng phải năm nay mới tốt nghiệp sao? Sao vội kết hôn vậy?】

Úc Thanh:【Hợp thì cưới thôi ạ.】

Xem ra, anh ấy vẫn chưa biết người cô kết hôn là Ôn Trạch Tự……

Anh trai:【Ngày mai cậu ấy cùng em về à?】

Tâm trạng của Úc Thanh lại căng thẳng, xem ra…… anh ấy biết rồi, đúng không?

Úc Thanh:【Vâng ạ.】

Anh trai:【Được, anh đợi hai đứa ở nhà.】

Úc Thanh muốn thẳng thắn nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết cầm điện thoại ngẩn người.

Khi Ôn Trạch Tự gọi cô về phòng, Úc Thanh bước vào với đôi chân như không chạm đất.

Anh đang mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, thắt lưng buộc hờ, tóc vừa được lau qua vẫn còn ướt, không đeo kính. Anh vốn là kiểu đẹp trai chững chạc, toát lên một loại khí chất riêng khiến người khác khó dời mắt. Úc Thanh đứng nhìn anh hồi lâu.

“Em sao thế?” Ôn Trạch Tự đưa tay vẫy vẫy trước mặt cô.

Úc Thanh lắp bắp mãi mới nói được: “Chỉ là…… chỉ là……”

Tầm mắt Ôn Trạch Tự dừng lại trên gương mặt cô, dịu dàng như muốn làm dịu đi sự lo lắng trong cô.

“Chỉ là…… chuyện em kết hôn với anh, anh trai em vẫn chưa biết. Anh trai em chính là……”

“Úc Văn Yến.” Anh tiếp lời.

“Anh…… biết à?” Úc Thanh luôn nghĩ rằng anh không biết điều này.

Ôn Trạch Tự: “Cậu ấy về nước rồi sao?”

Úc Thanh: “Sao anh biết?”

Ôn Trạch Tự không vội ép cô trả lời, mà từ tốn giải đáp: “Hẳn là cậu ấy sẽ vào làm ở Vụ Lễ Tân.”

Nghe vậy, Úc Thanh càng thấy lúng túng. Nếu đúng là vậy, chẳng phải sẽ thường xuyên chạm mặt sao.

“Em đang lo lắng à?” Ôn Trạch Tự đoán, hỏi cô.

Úc Thanh cúi đầu, bối rối nghịch tay: “Vâng…… anh ấy là bạn học của anh.” Cô không dám tưởng tượng phản ứng của Úc Văn Yến khi biết chuyện.

Ôn Trạch Tự ngồi xuống chiếc ghế sofa ở cuối giường, khoanh tay nhìn Úc Thanh.

Cô đứng đó, dáng vẻ ngoan ngoãn, giống như một học sinh bị thầy giáo gọi lên văn phòng hỏi chuyện, cúi đầu chỉ dám nhìn xuống mũi giày.

Giây phút này, anh như hóa thành người thầy ấy.

“Thanh Thanh.” Ôn Trạch Tự khẽ cười gọi tên cô: “Em nói xem, giờ phải làm sao đây?”

Úc Thanh mím môi, chẳng nghe ra trong giọng nói của anh chút lo lắng nào, trái lại còn có ý trêu chọc cô.

Ngón tay Ôn Trạch Tự khẽ cử động, giọng trầm xuống: “Lại đây.”

Úc Thanh bước tới gần, bị anh kéo mạnh vào lòng, đặt ngồi trên đùi anh. Một bàn tay anh đè lên lưng cô, áp nhẹ vào xương bả vai.

Úc Thanh: “Anh biết phải làm thế nào không?”

Cô cảm nhận được hơi ấm từ chiếc áo choàng bị hé mở chạm vào làn da. Anh khẽ vuốt ve chân cô, giọng nói vừa dịu dàng lại đầy ý trêu ghẹo: “Làm sao bây giờ, gạo đã nấu thành cơm, chẳng lẽ em muốn chia tay với anh?”

Ngón tay anh ấn lên vết hằn để lại từ hôm trước, khiến Úc Thanh nắm chặt lấy tay anh.

Cái thói xấu của Ôn Trạch Tự không thể hiện ở bề ngoài mà ẩn sâu trong bản chất, thâm trầm và đầy khí chất ngông nghênh. Những dấu vết anh để lại đều là nơi quần áo che khuất, chẳng ai nhìn thấy, nhưng thực ra anh thích nhất là lưu lại trên cơ thể cô những dấu ấn thuộc về anh.

Như một dạng dấu hiệu chiếm hữu, anh khao khát khắc ghi chúng mãi mãi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Anh đúng là một kẻ bại hoại đội lốt tri thức.

“Không phải……” Úc Thanh muốn đứng dậy để thoát khỏi cuộc trò chuyện đầy nguy hiểm này, nhưng bị Ôn Trạch Tự giữ chặt gáy, dễ dàng chế ngự.

Anh cúi xuống, cắn nhẹ môi dưới của cô: “Dù biết thì cũng không sao.”

Úc Thanh: “Thật chứ?”

Anh tiếp tục nụ cười, đáp lời: “Thật mà.”

Úc Thanh vẫn không khỏi nghi ngờ, nhưng chủ đề này đã bị dẫn đi quá xa, không thể quay lại.

“Trong nhà…… không còn mà, đúng không?” Úc Thanh thực sự đã mệt rồi, sợ không chịu được anh.

Ôn Trạch Tự ôm lấy cô, tựa vào đầu giường, từ ngăn kéo dưới cùng lấy ra một hộp nhỏ, mở ra rồi đặt một chiếc vào tay cô: “Có mà.”

Úc Thanh trừng mắt, anh mua từ lúc nào vậy?

Ôn Trạch Tự dường như đã đủ kiên nhẫn, cũng lo cô suy nghĩ mãi mà vẫn chẳng tìm ra được câu trả lời. Vốn dĩ đã ngốc nghếch rồi, nếu còn ngốc hơn nữa thì phải làm sao đây.

Úc Thanh chỉ thấy anh khẽ nâng mí mắt, đôi mắt sâu thẳm, dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói: “Đêm đầu tiên em ở đây, nó đã ở đó rồi.”

Úc Thanh giận dỗi: “Ôn Trạch Tự!”

Anh thế mà lại lừa cô!

“Bé cưng, anh ở đây.” Ôn Trạch Tự ôm chặt eo cô, hôn lên má cô: “Anh không muốn em mơ hồ mà ở bên anh, anh hy vọng mọi thứ đều là tự nguyện, anh cũng sẽ khiến em cảm thấy hạnh phúc.”

Úc Thanh xấu hổ đỏ bừng mặt. Người đàn ông này sao có thể nghiêm túc nói về loại chuyện này như thể đang giảng giải chân lý, lại còn rất đỗi chân thành.

Cô giận dỗi, nhưng cơn giận nhanh chóng bị anh dỗ dành, nhất là khi nghe câu nói cuối cùng. Cô cảm nhận được sự trân trọng mà anh dành cho mình.

Thật khó…… để không xiêu lòng.

Vì vậy, khi anh nói: “Bé cưng, tối nay em chủ động được không?”

Úc Thanh như bị thôi miên, ngẩn ngơ gật đầu.

……

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Sau đó, Úc Thanh vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ say. Những ngày qua cộng thêm việc chạy đi chạy lại, cô thật sự quá mệt mỏi.

Ban đêm, Úc Thanh lại bắt đầu quấn lấy chăn, Ôn Trạch Tự tỉnh dậy, cứ tưởng cô gặp ác mộng. Anh ngồi dậy, đưa tay lên trán cô kiểm tra, xác nhận không có gì bất thường mới yên tâm.

Anh đứng dậy, cầm lấy điện thoại định hỏi Trần Kỳ Thâm xem chuyện điều tra tiến triển ra sao. Ngay lúc đó, điện thoại hiển thị tin nhắn mới.

Nhìn thấy tên Úc Văn Yến, lông mày Ôn Trạch Tự khẽ nhíu lại.

Mối liên hệ giữa họ khá thưa thớt, xưa nay chỉ có việc mới nói. Tin nhắn dừng lại ở hai ngày trước, đơn giản trao đổi về chuyện điều động, anh cứ nghĩ lần này cũng chỉ hỏi han tình hình trong bộ phận.

Anh mở tin nhắn ra xem.

Úc Văn Yến:【Lão Ôn, có chàng trai nào đó đang dòm ngó em gái tôi, cậu biết là ai không?】







Để lại một bình luận