Chương 20: Ai vắng mặt

Mười phút trước.

Khu phố ăn chơi nằm ở rìa thành phố ít được quản lý, khi đèn neon bật sáng vào ban đêm, vết dầu mỡ bẩn thỉu trên mặt đất sẽ càng phá hỏng sự sạch sẽ vốn có của màn đêm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thế nhưng, sự hỗn tạp của nơi đây lại chẳng thể xâm phạm đến chàng trai cố tình đến đây lấy nửa phần.

Dường như mỗi bước Kỳ Tỉnh đi, xung quanh lại thêm sáng rõ.

Chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ vượt đại dương, cộng thêm năm tiếng bay liên tỉnh, sự mệt nhọc do di chuyển với cường độ cao đã khắc họa thêm chút bóng mờ nơi đáy mắt anh.

Kỳ Tỉnh cúi đầu nhìn điện thoại, đi một mạch về phía trước theo định vị.

Phía trước gần đó vang lên tiếng một đám đàn ông cười cợt, mới đầu anh không để ý, mặc kệ mấy tên đàn ông ăn nói tục tĩu và cười khả ố đó đi lướt qua mình.

Ngay khoảnh khắc ấy.

Tên đàn ông đeo túi đựng máy ảnh cầm đầu lục lọi chiếc ví tiền, nhổ nước bọt: “Đồ nghèo kiết xác, chỉ có mấy tấm vé thế này.”

“Diệp Tri Xuân nghèo nàn thế thì chị gái cô ta có thể khá đến đâu?” Tên đứng cạnh cười, nói: “Này, tôi thấy chị gái cô ta đẹp quá đấy, gương mặt và dáng người đó, chậc chậc, hay cậu dụ dỗ cô ấy vào giới luôn đi, được cả chị lẫn em sướng biết mấy.”

“Hahaha……” Mấy tên khác cũng cười theo.

Tên đàn ông cười bỉ ổi, ném thẳng chiếc thẻ căn cước trong ví tiền ra ngoài, không may lại tình cờ rơi xuống chân anh.

Thẻ căn cước mỏng manh bay theo gió đập lên chân Kỳ Tỉnh, sau đó rơi xuống dưới chân anh.

Kỳ Tỉnh rủ mắt nhìn thoáng qua, dừng bước.

“Chờ chút.”

Giọng anh không lớn, nhưng cũng đủ khiến mấy tên đàn ông kia đồng loạt dừng bước quay đầu.

Kỳ Tỉnh khom lưng nhặt chiếc thẻ có in bức hình ngây ngô của cô gái.

Anh nhìn ảnh chân dung của Diệp Phục Thu, sau đó đưa cho bọn họ, nở nụ cười: “Anh làm rơi đồ này.”

Người này thoạt nhìn không giống người bình thường, cả đám nhìn nhau, cuối cùng tên nhiếp ảnh gia cười khẩy: “Không phải của bọn tôi, cứ vứt nó vào thùng rác đi.”

Kỳ Tỉnh rủ mắt, dùng đầu ngón tay lau bụi bẩn trên mặt Diệp Phục Thu trong ảnh thẻ, “Hóa ra là rác.”

Mấy tên đàn ông kia thấy anh không có ý kiến gì thì làu bàu mấy tiếng, xoay người định đi.

Kết quả, một giọng nói trầm thấp và lạnh lùng lại vang lên.

“Này.”

Tên nhiếp ảnh gia quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt sắc bén như dao của Kỳ Tỉnh.

“Tôi cho anh đi chưa.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ở nơi giải trí về đêm như thế này, việc người với người nảy sinh xung đột là điều khó tránh khỏi.

Vì thế, người qua đường nhìn thấy Kỳ Tỉnh cao gầy túm cổ kéo lê một tên đàn ông trên mặt đất thì cũng không dám xen vào.

Khóe miệng tên nhiếp ảnh gia chảy máu, gương mặt anh ta dần tím tái, in hằn lực đánh đáng sợ của cú đấm mà đối phương tung ra.

Anh ta cũng không phải người thấp bé, nhưng dù giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi sức mạnh từ một cánh tay của Kỳ Tỉnh.

Từng đám bụi bay mù mịt trên mặt đất vì bị kéo lê.

Cổ áo anh ta bị kéo, siết chặt đến mức anh ta sắp không thở nổi: “Ư, cậu…… thả ra trước đi, anh trai ơi, có gì từ từ nói……”

Kỳ Tỉnh vẫn luôn giữ nụ cười nhưng ánh mắt anh lại lạnh lẽo đến thấu xương.

…………

Diệp Phục Thu không thích cười, cũng không thích khóc.

Vì trong quá trình trưởng thành, đã nhiều lần cô nhận ra khóc là hành động không có hồi đáp nhất.

Khóc là vô dụng.

Khóc, bố cũng không khỏe lại.

Khóc, mẹ cũng không quay về.

Khóc, trong nhà cũng không tự dưng có thêm tiền.

Khóc, mấy người đó cũng không ngừng việc bắt nạt cô.

Những đứa trẻ khác khóc là để được an ủi và yêu thương.

Đó là thứ mà những đứa trẻ hiểu chuyện không thể đòi hỏi.

Nhưng ngay khoảnh khắc Kỳ Tỉnh xuất hiện trước mặt cô, tất cả những tuyệt vọng và kinh hoàng đã tuôn trào từ đôi mắt ngấn lệ.

Diệp Phục Thu khóc đến nổi hai má đỏ bừng, hệt như một đứa bé không quan tâm đến điều gì nữa.

Kỳ Tỉnh dừng động tác nghịch thẻ căn cước lại, nheo mắt nhìn cô.

“Mất một cái ví thôi mà lại khiến cô khóc thành thế này sao?” Anh thấy thật hoang đường.

Kỳ Tỉnh nhìn túi “rác” mình đang xách, anh vung tay lên ném người kia ra trước mặt Diệp Phục Thu.

Tên nhiếp ảnh gia ngã nhào trước mặt cô, dọa Diệp Phục Thu đang khóc lóc phải lùi về sau một bước, “…… Hả?”

Tên nhiếp ảnh gia bị Kỳ Tỉnh đấm cho một đấm đã khiếp vía, anh ta nhanh chóng lấy ví ra, vội vàng nói: “Trả cho cô, tôi sai rồi, tôi không nên lấy đồ của cô, tôi sai rồi.”

Diệp Phục Thu lau nước mắt, thấy vết bầm tím trên mặt anh ta thì ngẩng đầu nhìn Kỳ Tỉnh, dùng ánh mắt dò hỏi.

Anh đánh hả?

Kỳ Tỉnh nghiêm túc: “Anh ta va vào tay tôi.”

Diệp Phục Thu: ……

Cô thút thít, vội giật chiếc ví lại rồi cất kỹ, cô túm áo anh ta gặng hỏi: “Thẻ nhớ, đưa thẻ nhớ anh chụp em gái tôi cho tôi!”

“Hoặc là xóa, hoặc là đưa cho tôi! Còn có những thứ anh đăng lên vòng bạn bè, đều xóa hết cho tôi!”

Diệp Tri Xuân đuổi theo ra ngoài, thấy chị gái đang túm lấy người đàn ông này, vừa sụt sùi nước mắt vừa đòi thẻ nhớ.

Thấy dáng vẻ kích động nếu không lấy được thì sẽ không bỏ qua của cô, Diệp Tri Xuân né tránh ánh mắt, đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Diệp Tri Xuân đi tới bắt đầu lục túi đựng máy ảnh của người đàn ông, thoáng lo lắng, hỏi: “Chị, dù anh ta có quá đáng thế nào, chị cũng đừng đánh anh ta ra nông nỗi này chứ……”

Cô ấy nhìn vết bầm tím trầy trụa trên mặt anh ta thì cảm thấy kinh hãi: “Chị sẽ đánh chết anh ta mất……”

Diệp Phục Thu: ……

Điều gì khiến em cho rằng là do chị đánh?

Diệp Phục Thu ấn chặt tên nhiếp ảnh gia để Diệp Tri Xuân tìm thẻ nhớ, trong túi của tên đàn ông có mấy chiếc thẻ, Diệp Phục Thu hỏi: “Cái thẻ đó đâu!?”

Tên đàn ông nói bừa một cái nhưng cô không tin, nhỡ đâu anh ta nói dối, về sau lại dùng thứ này uy hiếp Tiểu Xuân thì biết làm sao?

Diệp Phục Thu buông tay, chộp lấy mấy cái thẻ nhớ rồi dùng tay bẻ gãy từng cái một.

Diệp Tri Xuân thấy chị gái dùng tay không bẻ gãy mấy cái thẻ đó thì ngây người.

Tên nhiếp ảnh gia gào lên: “Mẹ kiếp cô làm gì vậy! Đệch!”

Kỳ Tỉnh đứng cạnh khoanh tay xem kịch, lặng lẽ nhìn chằm chằm Diệp Phục Thu.

Diệp Phục Thu bẻ tới mức bàn tay đỏ bừng, ngón tay cô in hằn vết máu bầm tím, thì thầm bằng giọng điệu hung hãn: “Tôi cho anh chụp, cho anh chụp này……”

Cô ném những mảnh vỡ của thẻ nhớ xuống đất, thở hổn hển, mắt cô vẫn còn vương lệ: “Diệp Tri Xuân, chỉ lần này thôi.”

“Chị chỉ quản thúc em lần này nữa thôi.”

Diệp Tri Xuân thấp giọng khóc nức nở, cúi đầu lau nước mắt, không nói gì.

Giằng co xong, Diệp Phục Thu như trải qua một trận đại chiến, toàn thân mất hết sức lực, cô ngồi xuống đất hồn bay phách lạc.

Có Kỳ Tỉnh ở đây nên tên nhiếp ảnh gia không dám làm càn. Anh ta vội nhặt đồ của mình lên, nhìn bọn họ, mắng chửi một câu rồi quay đầu bỏ chạy.

Diệp Tri Xuân bước tới đỡ chị gái dậy, nhỏ giọng hỏi một cách bất lực: “…… Phải làm sao đây, anh ta chạy rồi.”

“Chị, em phải làm sao đây, còn số tiền em nợ bạn học…… phải làm sao.”

Vừa giải quyết xong một rắc rối, rắc rối khác lại liên tiếp ập đến.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu trừng mắt nhìn cô ấy, chỉ cảm thấy cuộc sống như một cái hố không đáy, đẩy cô vào đường cùng hết lần này đến lần khác.

“…… Rốt cuộc em đã mượn bao nhiêu tiền.”

Diệp Tri Xuân mím môi, không dám nói.

Lúc này, có người ho khan một tiếng.

Hai người đồng loạt nhìn về phía anh.

Diệp Phục Thu và Kỳ Tỉnh chạm mắt nhau, thấy anh uể oải, hỏi một câu với vẻ mất kiên nhẫn: “Bây giờ có phải nên nói chuyện của chúng ta rồi không.”

Diệp Tri Xuân hoàn toàn không hiểu tình hình, nhìn tới nhìn lui rồi hỏi cô: “Chị, ai đây ạ?”

Diệp Phục Thu nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt trong veo, lông mi cô run rẩy, sợ hãi lảng tránh.

…………

Đã quá khuya, Kỳ Tỉnh dẫn hai người đi tìm một khách sạn để nghỉ chân.

Sùng Kinh được xem là nửa sào huyệt của Kỳ Tỉnh, chẳng bao lâu sau người từ bên nhà bà ngoại Kỳ Tỉnh đã đến.

Diệp Tri Xuân trợn tròn mắt khi thấy một chiếc Maybach màu đen bóng loáng lái vào con hẻm khu phố ăn chơi này và dừng lại trước mặt bọn họ.

Diệp Phục Thu lại như thể đã thấy nhiều nên không lạ, đợi cửa xe tự động mở ra, cô vỗ lưng em gái: “Lên xe đi.”

Diệp Tri Xuân lập tức nhận ra thân phận của Kỳ Tỉnh, cô ấy chỉ vào anh, thấp giọng kinh ngạc: “Chị, có phải anh ấy là……”

Diệp Phục Thu nhíu mày thúc giục: “Lên xe.”

Tài xế đeo găng tay trắng xuống xe, hơi cúi người chào Kỳ Tỉnh, “Buổi tối an lành.”

Ngón tay Kỳ Tỉnh xoay chiếc bật lửa trong túi, thở dài, “Đã bảo không cần đến, không có các người thì tôi không sống nổi ở đây sao?”

Tài xế mỉm cười: “Lão phu nhân rất nhớ cậu, một hai cứ đòi đón cậu về, phu nhân còn nói muốn ăn bánh ngọt của Từ Ký.”

“Muốn tự tay cậu mua về.”

Anh khẽ sờ sống mũi, bất lực, “Còn dám ăn bánh ngọt? Không sợ ăn xong bị tăng đường huyết sao.”

“Để bà ấy đợi đi, tôi bận lắm.”

Tài xế càng cười tươi hơn, “E rằng câu này cậu phải tự nói, tôi không dám.”

“Lên xe đi, đưa ba vị đến Duyệt Phong.”

Kỳ Tỉnh lên ghế phụ, thoáng nhìn qua kính chiếu hậu.

Diệp Phục Thu ngoan ngoãn ngồi trên ghế da phía sau, mắt cô sưng húp, cả người toát lên vẻ mệt mỏi sau khi cãi vã.

Anh thôi không nhìn nữa mà nhắm mắt lại, để lộ vẻ mệt mỏi.

“Đi.”

Chiếc Maybach bảy chỗ hoành tráng tiến về khách sạn Duyệt Phong ở trung tâm thành phố. Tại chốn thủ đô tấc đất tấc vàng, chỉ có phòng suite ở tầng bốn mươi sáu của Duyệt Phong mới có thể nhìn toàn cảnh sự sôi động của khu CBD sầm uất, nhìn xuống thành phố về đêm rực rỡ, những con đường như dòng vàng son chảy xiết.

Xe chạy đến cổng khách sạn, lập tức có bốn nhân viên phục vụ mặc đồng phục bước nhanh đến đón tiếp. Diệp Tri Xuân vừa xuống xe thì đã có mấy chàng đẹp trai cúi chào cô ấy: “Chào buổi tối, cô vất vả rồi.”

Diệp Tri Xuân được nghênh đón suốt dọc đường vào trong, thấy cung cách bài trí xa hoa lộng lẫy trong sảnh lớn khách sạn và môi trường yên tĩnh, chuẩn mực, cô ấy nhìn trước nhìn sau, há hốc mồm không nói nên lời.

Diệp Phục Thu nhìn quy mô khách sạn này, đuổi tới chỗ Kỳ Tỉnh vừa xuống xe, nói: “Chúng tôi không ở đây đâu, tôi không có tiền.”

“Tôi đưa em ấy về Tân Dương trước, sau đó sẽ lập tức quay về vịnh Tiêu Quảng Đông.” Cô hứa.

Hai người họ đã nửa tháng chưa gặp mặt, gương mặt người này đã xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ mùa Hạ của cô, nhưng không ngờ khi gặp lại nhau lại là dưới tình huống hỗn loạn thế này.

Diệp Phục Thu hơi xấu hổ.

Kỳ Tỉnh nghe cô nói xong, vung tay đóng sầm cửa xe lại, bình tĩnh nhìn cô.

Diệp Phục Thu bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi dựng tóc gáy, cô cố gắng kiềm chế thôi thúc muốn trốn tránh mặt với anh, nhìn vào mắt anh, “…… Được không?”

“Được không?” Kỳ Tỉnh chậm rãi lặp lại lời cô.

Ngay sau đó anh hơi cúi người, nói rõ: “Diệp Phục Thu, hình như cô đã quên một chuyện rất quan trọng.”

Khí thế nam tính cuồn cuộn áp xuống, Diệp Phục Thu kiềm chế nhịp tim đang đập loạn xạ, nhấn mạnh: “Tôi, tôi không quên.”

“Tôi không có.”

Cô cụp mắt: “Nếu anh không cho phép thì thôi. Nhưng tôi phải đưa em gái về trường đi học càng sớm càng tốt.”

“Còn ra vẻ ấm ức nữa.” Kỳ Tỉnh khẽ cười khẩy, có đôi khi thật sự không biết cái tính cứng đầu này của cô là thật hay giả.

Anh đứng thẳng dậy, hoàn toàn chẳng mềm lòng: “Sẽ có người thay cô đưa cô ấy về.”

“Sáng mai ngoan ngoãn theo tôi về vịnh Tiêu Quảng Đông.”

Vừa đi được hai bước, Kỳ Tỉnh đã dừng lại, quay đầu nhìn cô lần nữa.

Suýt nữa Diệp Phục Thu đã lại đụng vào lưng anh, cô ngước mắt lên nhìn, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Kỳ Tỉnh nói với cô một câu: “Đêm nay, chờ cô.”

Cũng không biết vì sao câu này lọt vào tai cô lại biến chất, Diệp Phục Thu đỏ mặt, tức giận trừng mắt liếc anh một cái, đôi mắt long lanh của cô ánh lên vẻ xấu hổ.

Cô nhanh chân bước đi, cố ý va vào anh rồi vội vàng bỏ chạy.

Kỳ Tỉnh không đề phòng nên bị đụng bất ngờ thì phải phải lùi lại một bước để đứng vững.

Anh thoáng kinh ngạc nhìn theo bóng lưng cô, sau một lúc lâu mới bật cười.

Đây là đang làm gì vậy.

…………

Nước nóng cuốn trôi mọi mỏi mệt trên thể xác và tinh thần cô, dù nước nóng có gột rửa được sự căng thẳng trên da thịt thì cũng không thể nào quét sạch mây mù trong lòng cô.

Diệp Phục Thu ngồi xổm xuống đất, mặc cho nước nóng xối lên đầu, lên lưng, mặc cho bọt nước theo làn mi lăn xuống, trong đầu cô không biết phải làm sao với số tiền mà em gái đã nợ.

Điều kiện tiên quyết là không thể nói cho người nhà biết, vậy phải làm sao để nhanh chóng kiếm được tiền bù đắp vào lỗ hổng này.

Liệu đối phương có thể cho cô thêm chút thời gian để đi làm thêm không?

Diệp Phục Thu lau tóc đi ra, đúng lúc cô ruột gọi video đến. Cô nhìn quanh phòng khách sạn một lượt, hoảng hốt, chuyển sang cuộc gọi thoại rồi bắt máy: “A lô, cô ạ.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Thu à, sao giờ mới nghe máy, camera đâu?” Cô hỏi.

Diệp Phục Thu nhanh chóng tìm một lý do hợp lý: “Cháu vừa tắm xong, chưa mặc quần áo tử tế, có việc gì vậy cô, đã muộn thế này rồi.”

“Không có việc gì, cháu này, đâu phải cô chưa thấy bao giờ.” Cô ruột trách móc một câu rồi nói với cô: “Thu à, lần này cháu phải thay bà nội và bố cháu cảm ơn nhà họ Kỳ đấy.”

“Chắc cả đời này bà cụ chưa từng ở căn nhà nào đẹp đến vậy.”

Bà ấy vừa nói đến đây, trong điện thoại đã truyền đến giọng nói của bà nội ở đằng xa.

“Cô cứ nói linh tinh, nói mấy chuyện này với con bé làm gì.”

Diệp Phục Thu chỉ nghe thế thôi đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cười toe toét của cô ruột, nhưng cô không hiểu, nhíu mày: “Gì cơ, nhà nào ạ?”

Cô ruột ngờ vực: “Hả? Nhà họ Kỳ không nói với cháu à.”

“Người ta đổi nhà cho bà nội và bố cháu ở đấy! Nói sợ bà nội và bố cháu ở trong cái làng xập xệ đó không ổn, cháu ở bên đó lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc học hành.”

“Vừa đúng lúc chủ cho thuê của căn nhà cũ muốn phá dỡ để xây mới, nên chúng ta trả nhà luôn.”

“Cháu đừng lo lắng, bố của cháu khỏe lắm, nằm trong phòng mới rất thoải mái!”

“Ở trung tâm thành phố, gần mấy nhà mà bà nội cháu làm giúp việc đấy! Khu nhà này rất cao cấp, đến cả thang máy cũng vàng chóe.”

Diệp Phục Thu dần cảm thấy một dự cảm quỷ quái chẳng lành.

Cái gì?

“Có phải dì Mai giúp chuyển nhà không ạ? Khu vực tốt như thế, nhà mình không trả nổi tiền thuê nhà đâu.”

“Không cần cháu phải trả tiền! Đây là nhà của người ta nên cho chúng ta ở miễn phí!” Giọng cười của cô ruột càng tươi sáng hơn.

Bà ấy nhớ lại, nói: “Không phải dì nào cả, hình như là một chàng trai gọi điện cho bà nội cháu.”

Diệp Phục Thu dừng động tác lau tóc.

Đột nhiên nhớ đến hôm đó, Kỳ Tỉnh túm chặt lấy cổ cô và cười hỏi: “Diệp Phục Thu, cô sợ điều gì.”

“Chàng trai……” Cô bỗng rùng mình, đột nhiên cất cao giọng: “Cô ơi! Cháu còn phải đọc sách, ngày mai cháu gọi cho cô!”

Nói rồi cô lập tức cúp điện thoại, xoay người vội vàng chạy ra cửa.

Diệp Phục Thu vừa mở cửa phòng đã đụng phải Diệp Tri Xuân đang đứng trước cửa.

Diệp Tri Xuân cầm điện thoại giật mình: “Chị? Sao chị lại muốn ra ngoài?”

“Có chuyện gì không?” Cô hỏi.

Diệp Tri Xuân đưa điện thoại cho cô xem: “Em muốn hỏi xem chị đã trả tiền cho bạn cùng lớp của em chưa? Cậu ấy vừa nói…… đã có người trả tiền giúp em rồi.”

“Chị, chị lấy đâu ra tiền vậy, có vấn đề gì không?”

Đầu óc Diệp Phục Thu ong ong tắc nghẽn, tim đập như hòn đá rơi xuống vực sâu.

Cô đưa khăn mặt cho em gái, dặn dò: “Về ngủ sớm đi, đừng lo.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nói rồi, cô không ngoảnh đầu lại mà chạy thẳng về phía thang máy dẫn lên căn hộ trên tầng cao nhất.

Con số trên màn hình điện tử của thang máy đang tăng lên.

Nhưng trái tim Diệp Phục Thu lại đang chùng xuống.

Ra khỏi thang máy, cô chạy đến cửa phòng tổng thống ở tầng cao nhất.

Tim đập như trống trận, Diệp Phục Thu thấy mình như con thỏ bị nhốt trong lồng, dù có chạy trốn thế nào cũng bị Kỳ Tỉnh tóm gọn trong lòng bàn tay.

Đầu tiên là đưa người nhà của cô đến ở trong nhà anh.

Sau đó lại giúp trả tiền mà em gái cô nợ.

Mỗi một thứ, cô đều không có khả năng trả lại.

Bị ép nhận những thứ không có khả năng trả lại là điều đáng sợ nhất.

Cô đã rơi vào vực thẳm mang tên anh.

Kỳ Tỉnh……

Kỳ Tỉnh.

Diệp Phục Thu gắng sức đập cửa, ngay khoảnh khắc anh mở cửa, cô không nhịn được mà bật ra giọng nói run rẩy.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì!”

Trên người Kỳ Tỉnh vẫn đang khoác áo choàng tắm, anh hoàn toàn không bất ngờ trước sự viếng thăm đột ngột của cô.

Tóc hai người đều chưa khô, nhỏ nước tí tách, thoang thoảng mùi sữa tắm giống nhau.

Bầu không khí giằng co giữa nguy hiểm và quyến rũ.

Anh khoanh tay dựa vào khung cửa, thưởng thức vẻ mặt hoảng loạn của cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Kỳ Tỉnh thoáng nghiêng đầu, có vẻ hài lòng.

“Cô xem, tôi đã nói rồi.”

“Đêm nay cô nhất định sẽ vội vàng đến tìm tôi.”





Để lại một bình luận