Chương 2: Tái hợp – Chồng em kém đến mức không dám khoe ra sao?

Cô vội vàng rời khỏi trường, bầu trời bắt đầu lác đác tuyết rơi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trình Diên đứng trước tòa nhà Lam Dịch một lúc, trong lòng trống rỗng. Chiều vội vàng ra ngoài nên cô không mang theo ô, mà dù có mang thì Trình Diên cũng không muốn dùng.

Cô hơi ngẩng đầu lên, những bông tuyết trắng rơi xuống hàng mi dài và chóp mũi nhỏ xinh xắn của cô.

Khi ngẩng đầu lên cô có thể thấy bầu trời trắng nhợt và lạnh lẽo, tựa như tâm trạng trống rỗng và bối rối của cô lúc này.

Những bông tuyết trắng rơi xuống lòng bàn tay của cô, Trình Diên nhìn chúng tan thành nước, hóa thành từng giọt trong suốt, như thể đó là một nghi thức thiêng liêng nào đó. Cô không bận tâm, chỉ lặng lẽ chờ đợi từng bông tuyết tiếp theo tan chảy.

Đợi đến khi cô ngắm tuyết xong và hoàn hồn lại, mới nhận ra không biết từ lúc nào có một chiếc xe màu đen đã dừng lại ngay trước mặt mình.

Thấy cô đã tỉnh táo lại, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, Trình Diên nhìn thấy một gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng.

Sau đó, tài xế ngồi ở ghế lái mở cửa, bung một chiếc ô màu xanh và che lên đầu của Trình Diên.

Cô vội vàng nhận lấy, nói lời cảm ơn.

Trong chiếc Maybach màu đen, Trì Nghiễn Hành ngồi ở ghế sau và liếc nhìn qua cửa sổ. Cô gái đứng bên đường, nhìn anh bằng ánh mắt bối rối, đôi giày trắng của cô dính vài vết bùn đất và trên vai còn đeo chiếc túi vải in hình vẽ hoạt hình.

Anh mở lời: “Ngắm xong rồi chứ?”

Cô chỉ mới đứng nhìn tuyết một lúc, sao lại có cảm giác như bị bắt quả tang làm chuyện gì xấu……

Trình Diên ngập ngừng vài giây, còn đang bối rối thì chàng trai lại chậm rãi nói tiếp.

“Tối nay về nhà, có việc cần bàn với em.”

Cô thoáng ngạc nhiên nhưng không dám từ chối, trả lời: “À, được ạ.”

Tài xế cung kính mở cửa xe cho cô, Trình Diên cúi đầu, ôm chiếc túi vải ngồi vào trong.

Trong xe đã bật máy sưởi, đột ngột chuyển từ cái lạnh của trời tuyết sang không gian ấm áp, cô không kìm được mà khẽ run lên.

Trì Nghiễn Hành liếc nhìn cô.

Từ khi lên xe, cô ngồi rất căng thẳng, chỉ nép sát vào cửa xe, giữa hai người để lại một khoảng trống rộng đến mức đủ xây cả biệt thự.

Chiếc Maybach màu đen lao nhanh trên đường, nhưng hai người ngồi ở ghế sau không nói một lời, chỉ còn âm thanh nhẹ của bánh xe lăn trên mặt đường, bầu không khí ngột ngạt lan tỏa từ đầu xe đến cuối xe.

Trình Diên cẩn thận ngồi trên ghế, vì căng thẳng mà cô chỉ nhìn chằm chằm phía trước, dù cô cũng không biết mặt lưng của ghế phụ phía trước có gì đáng nhìn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô ngồi hơi nhích về phía trước, lưng thẳng và cứng đờ, tai vểnh lên, luôn chú ý đến những động tĩnh nhỏ nhất trong xe.

Cho đến khi chàng trai bên cạnh bất ngờ lên tiếng, anh lười biếng tựa vào ghế, hờ hững nâng mí mắt lên, tùy ý liếc nhìn người bên cạnh rồi hỏi một câu với giọng điệu không nặng không nhẹ.

“Em lạnh lắm à?”

Trình Diên giật mình, tỉnh táo lại: “Hả? Không có.”

Nhân tiện cô nhìn qua Trì Nghiễn Hành.

Anh dường như vừa kết thúc một buổi tiệc xã giao, trông có vẻ mệt mỏi. Chiếc áo vest đen được gấp lại một cách tùy ý, đặt trên đầu gối, cổ áo sơ mi trắng hơi mở, trên người thoang thoảng mùi rượu.

Cô cứng nhắc đổi chủ đề: “Hôm nay anh đột nhiên tìm tôi, có chuyện gì sao?”

“Ừhm.” Anh xoa nhẹ thái dương, giọng hơi khàn: “Trưa mai em về nhà ông nội một chuyến. Ông già rồi, cứ nằng nặc đòi gặp em.”

Trình Diên khẽ đáp “Ồ” rồi nghe anh hỏi tiếp:

“Em có kế hoạch gì khác không?”

Vốn dĩ cô phải đi làm, nhưng giờ không cần nữa.

Trình Diên lắc đầu: “Không có kế hoạch.”

Không gian giữa hai người lại rơi vào im lặng.

Một lúc sau, chàng trai lại lên tiếng: “Em không cần căng thẳng, ông cụ chỉ muốn ăn một bữa cơm thôi.”

Anh như nhớ ra điều gì đó: “Em đến thực tập ở công ty trong nhà sao không nói với tôi một tiếng?”

Trình Diên ngạc nhiên nói: “Đây là công ty của anh sao?”

Anh khẽ “Ừhm”.

“Xin lỗi, tôi không biết. Trước đó tôi đã tìm hiểu về công ty này——

Trì Nghiễn Hành lấy một chiếc máy tính bảng từ ghế sau, đầu ngón tay lướt nhẹ trên màn hình vài lần: “Việc mua lại vừa mới hoàn tất, chưa công bố ra ngoài, em không biết cũng là chuyện bình thường.”

… Nhìn đi, thế này thì cô chẳng biết nói gì thêm.

Anh liếc nhìn Trình Diên với vẻ thích thú, “Không muốn làm chung công ty với tôi à?”

“Không phải thế… Chỉ là tôi cảm thấy nên tránh bị hiểu lầm.”

Anh suy nghĩ vài giây, bàn tay to lớn gập chiếc máy tính bảng lại, ánh sáng cuối cùng trong xe vụt tắt.

Trong bóng tối, giọng nói của Trì Nghiễn Hành trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, anh nhẹ nhàng hỏi.

“Sao? Chồng em kém đến mức không dám khoe ra sao?”

*

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Lần đầu tiên Trình Diên gặp Trì Nghiễn Hành là vào mùa Hè năm cô 9 tuổi.

Buổi chiều, khi mặt trời sắp lặn, Trình Diên tan học về nhà trong ánh hoàng hôn.

Cô buộc hai bím tóc nhỏ, nhảy nhót trở về, cô thấy dưới gốc cây trong sân nhà ông nội có một chiếc xe ôtô màu đen lạ lẫm đang đỗ.

Từ nhỏ cô sống cùng ông bà ở vùng quê, cuộc sống quanh quẩn bên việc trồng rau, tưới cây và chơi xích đu. Gốc cây hòe già đã hơn nửa thế kỷ, tỏa bóng mát rượi, ông nội đã đóng cho cô một chiếc xích đu xinh xắn dưới gốc cây.

Chiếc xe đen to lớn che khuất hoàn toàn xích đu nhỏ của cô.

Cô chỉ từng thấy những chiếc xe như vậy trên tivi, lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy thứ khổng lồ này, thân xe lấp lánh màu đen trông như một con thú dữ đang ngủ dưới gốc cây.

Trình Diên 9 tuổi nhón chân lên, tò mò bước tới, cô đi vòng quanh chiếc xe hai lần rồi mở to mắt, nghiêng đầu nhìn vào cửa kính xe.

——Cô thấy bóng mình với hai bím tóc nhỏ.

Cô bé Trình Diên 9 tuổi như vừa phát hiện ra một món đồ chơi kỳ diệu, cô nhìn hết cửa kính trước lại đến cửa kính sau, mải mê đến mức trời sắp tối, muỗi bắt đầu vo ve quanh tai, cô mới nhận ra mình đã chơi hơi muộn.

Đứng bên cửa sổ sau, Trình Diên định ngắm thêm vài giây nữa rồi rời đi thì kính xe đột nhiên hạ xuống.

Nụ cười trên môi cứng lại, cô đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Hình ảnh cô bé thắt bím biến mất, thay vào đó là khuôn mặt của một cậu bé xa lạ.

Không còn tấm kính ngăn cách, hai người trực tiếp đối diện với nhau, vài giây sau, cậu bé trong xe nhíu mày, không vui lên tiếng.

“Em có thể đừng nhìn nữa được không?”

Trình Diên đứng yên tại chỗ, dường như chưa hiểu được sự thay đổi bất ngờ này. Không biết do giọng nói khó chịu của cậu bé hay vì hình ảnh trên kính biến mất quá đáng sợ, cô ngơ ngác vài giây rồi òa khóc.

……Cậu bé bất ngờ trước phản ứng của cô bé, ngồi trong xe há hốc miệng, muốn nâng cửa kính lên cũng không được, lời cũng không thốt ra được.

Tiếng khóc nhanh chóng làm kinh động đến những người đang trò chuyện trong nhà, ông nội Trình Diên mỉm cười bước xuống bậc thang, đi ra ngoài cùng với ông cụ mặc áo trắng.

Cả hai ông đều đã có tóc bạc, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, nụ cười vẫn nở trên môi.

“Ôi, Phong Tranh về rồi đấy à! Sao vậy, khóc mà mặt như con mèo hoa rồi kìa?”

Phong Tranh là tên ở nhà của Trình Diên.

Nhìn thấy ông nội quen thuộc, Trình Diên khóc huhu chạy tới phía ông với chiếc cặp sách trên lưng.

Trẻ con không biết mách lẻo, nhưng nhìn bộ dạng này, ông cụ áo trắng cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Thế là Trình Diên thấy ông cụ áo trắng đầy oai phong đi về phía cây hòe lớn. Ông nội Trình kéo cũng không kéo lại được, dáng vẻ hùng hồn ấy làm cô thoáng nghĩ đây không phải đang đi đòi lại công bằng cho cô, mà giống như ông ấy sắp ra trận.

Ông cụ áo trắng đầy khí thế, mở toang cửa xe, kéo cậu bé bên trong ra ngoài.

“Thằng nhóc thối này! Lại gây chuyện à? Có phải cháu làm em gái khóc không?”

Cậu bé phản bác: “Cháu không có! Là em ấy cứ nhìn cháu!”

Ông cụ áo trắng trợn mắt: “Nhìn cháu thì sao? Cháu lớn rồi, để người ta nhìn một chút cũng có mất miếng thịt nào đâu!”

Dáng vẻ nghiêm nghị của ông ấy khiến Trình Diên sợ không dám khóc thêm.

Cô lau nước mắt, khịt mũi, hơi áy náy liếc nhìn cậu bé vài lần.

Lúc ở trong xe không nhìn rõ, giờ mới thấy anh khá cao, giống hệt mấy cậu học sinh cấp hai đáng ghét ở trường cô. Anh mặc một bộ đồ thể thao màu xanh lam, hàng mi dài và rậm, trông rất đẹp trai.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nhưng người này có vẻ đang không vui, anh chẳng nở lấy một nụ cười, khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu bỗng trở nên lạnh lùng.

Cuối cùng, ông cụ áo trắng kéo anh đến xin lỗi Trình Diên, nhẹ nhàng bảo cô gọi: “Gọi anh Nghiễn Hành đi.”

Ông nội Trình đứng bên cạnh cười xua tay: “Không sao, không sao! Trẻ con dễ say xe, đi đường đã mệt lắm rồi. Lão Trì, đừng nóng tính quá, thằng bé sợ đấy!”

Cậu bé khoảng 12, 13 tuổi, đã bắt đầu có dấu hiệu nổi loạn của tuổi dậy thì.

Bị người lớn nửa đe dọa, nửa khích lệ, cậu bé nói với Trình Diên một cách thiếu kiên nhẫn: “Tôi tên Trì Nghiễn Hành, Trì là Trì trong hồ nước, Nghiễn là Nghiễn trong nghiên mực, Hành trong ngọc bội.”

Nếu nói Trì Nghiễn Hành vừa vào cấp hai, đã có chút hiểu biết về kiến thức văn hóa thì Trình Diên lúc đó mới học lớp hai, có thể xem như mù chữ.

Trình Diên ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lẩm bẩm: “Ăn của ăn đường… bút #%^ yên của yên… , hoành &## hoành của…”

Sau đó, một tiếng ầm vang lên, chiếc xe dưới gốc cây hòe già rời đi, cuốn theo bụi mù, nhưng gương mặt lạnh lùng và tính khí khó chịu của Trì Nghiễn Hành vẫn in sâu trong trí nhớ của Trình Diên suốt nhiều năm.

Vậy nên, khi bố mẹ bất ngờ nói với cô rằng, người cô sắp kết hôn tên là Trì Nghiễn Hành, trái tim Trình Diên khẽ run lên.

Thật ra đối tượng kết hôn là người đã từng gặp, ít nhất cũng giúp cô có chút yên tâm, nhưng Trình Diên lại cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu với Trì Nghiễn Hành.

Nỗi sợ này bắt nguồn từ tính cách lạnh lùng hồi nhỏ của anh và cũng từ xuất thân cao vời vợi của anh.

*

Chiếc Maybach màu đen hòa vào dòng xe cộ trên đại lộ, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, tựa như được đắp một tấm chăn lông vũ trắng.

Trình Diên chưa từng đến nhà của Trì Nghiễn Hành, nói chính xác hơn là ngôi nhà chung cho cả hai sau khi cưới.

Cô vừa tròn 20 tuổi đã đăng ký kết hôn, sau đó nghe nói Trì Nghiễn Hành sang châu Âu để quản lý chi nhánh công ty bên đó.

Còn cô vẫn sống trong ký túc xá của trường, làm một sinh viên đại học chăm chỉ và cần mẫn. Hai người ở hai đầu trái đất, thậm chí không có cả thông tin liên lạc của nhau.

Hầu như không ai trong lớp biết rằng Trình Diên đã kết hôn từ sớm.

Bình thường, cô cùng bạn bè bàn tán về chuyện showbiz, chuyện tình của những ngôi sao trẻ, không để lộ bất kỳ điều gì bất thường.

Sau khúc cua cuối cùng, chiếc xe rẽ vào một khu biệt thự ở phía Tây thành phố.

Nơi này cách không xa trung tâm, xung quanh là hồ nước, cây xanh phủ kín, không khí trong lành.

Cô chỉ biết rằng nơi này rất đắt đỏ.

Càng tiến gần đến đích, Trình Diên càng cảm thấy bất an.

Sau hai năm không một lời liên lạc, đột nhiên anh lại gọi cô đến nhà, cô không thể đoán được suy nghĩ của người này.

Dù có chuyện gì thật sự xảy ra, Trình Diên cũng không dám từ chối.

Về mặt pháp lý, họ đúng là vợ chồng.

Trước khi xuống xe, Trình Diên cẩn thận hỏi: “Không phải ngày mai mới ăn cơm sao?”

“Ừhm, tôi sợ không kịp nên đi từ nhà sẽ gần hơn.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô gật đầu, “À.”

Trì Nghiễn Hành cầm lấy áo khoác, ngón tay thon dài đặt lên cửa xe, “Tối nay không có kế hoạch gì, đúng không?”





Để lại một bình luận