Chương 2: Sự dịu dàng ấm áp
Úc Thanh bước vào tàu điện ngầm mà vẫn còn hơi mơ màng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cô không giỏi giao tiếp với mọi người, còn Ôn Trạch Tự chỉ tiện đường giúp đỡ, vậy mà cô lại căng thẳng đến mức không suy nghĩ được gì.
Trên đường đi, anh dường như nhìn thấu sự lúng túng của cô nên cả quãng đường anh không hề nói với cô một câu nào. Đến lối vào ga tàu điện ngầm, anh mới lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận cầu thang.”
Úc Thanh đang định bước nhanh để chạy trốn lập tức thu lại động tác, từng bước từng bước đi lên cầu thang. Chiếc ô của anh nghiêng hẳn qua che trên đầu cô, không để giọt mưa nào bắn vào người. Cô liếc nhìn anh, dưới cặp kính, đôi mắt hẹp dài của anh sáng ngời, bên trong đó toát lên sự dịu dàng ấm áp.
Thấy anh nhìn thì Úc Thanh lập tức tránh né, cúi xuống nhìn cầu thang trước mặt vài giây, rồi mượn cớ cảm ơn mà ngẩng đầu lên nhìn anh lần nữa, lí nhí nói cảm ơn. Anh khẽ gật đầu, nhếch môi cười nhẹ: “Không cần khách sáo.”
Quý ông lịch lãm, dịu dàng, tao nhã, không hề thô lỗ chút nào.
Dù hành động của anh không phải điều gì lớn lao nhưng sự chu đáo ấy lại khiến cô cảm thấy rất thoải mái, cô cũng không còn cảm giác bài xích hay căng thẳng khi đứng cạnh anh .
Anh không hề biết cô là ai. Xét cho cùng thì họ cũng chỉ tình cờ gặp nhau một lần cách đây 10 năm.
Nói là gặp cũng hơi phóng đại, trong căn phòng tối ngày hôm đó, có lẽ anh còn chẳng thấy rõ mặt cô.
Không biết, không quen, mới là điều bình thường.
Ôn Trạch Tự tiếp tục đi về phía chiếc xe đang dừng ở phía trước. Một người đàn ông mặc vest đen từ ghế lái bước xuống, mở cửa ghế sau cho anh.
Úc Thanh nhận ra logo của chiếc xe.
Đó là một chiếc xe Hồng Kỳ màu đen, biển số là dãy số liền nhau, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ không tầm thường.
Không tầm thường giống như Ôn Trạch Tự vậy.
Không biết có phải do ánh mắt cô quá rõ ràng không mà trước khi lên xe, Ôn Trạch Tự bất chợt nhìn về phía cô trong một giây ngắn ngủi. Anh nở một nụ cười sâu hơn trước nhưng rất nhạt và xa cách.
Bị bắt quả tang nên Úc Thanh lập tức quay người bỏ chạy.
Bây giờ nhớ lại thì cô cảm thấy xấu hổ đến chết.
Ôn Trạch Tự sẽ nghĩ gì về cô? Một kẻ thích nhìn trộm? Chắc không nghiêm trọng đến mức đó đâu…… Nhưng chắc chắn cũng không để lại ấn tượng tốt.
Tàu chạy qua hai trạm thì cảm giác xấu hổ trong lòng Úc Thanh mới dần lắng xuống.
Đi tàu điện ngầm đến khu tập thể gần khu đại học thì nhận được tin nhắn từ Úc Kinh Chí.
Úc Kinh Chí:【Tiểu Thanh, con tới đâu rồi?】
Úc Thanh:【Con đang trên tàu điện ngầm, sắp đến trạm chuyển tuyến rồi.】
Úc Kinh Chí:【Được rồi, con cứ từ từ, bố đang đợi ở nhà.】
Cùng lúc đó, mẹ của cô là Cừu Tâm cũng gửi tin nhắn đến.
Cừu Tâm:【Tiểu Thanh, hôm nay cuối tuần con làm gì vậy?】
Tim Úc Thanh thắt lại, rồi nói dối:【Con vừa xong việc, đang chuẩn bị về trường.】
Cừu Tâm:【Bố con không làm phiền con chứ?】
Nhìn thấy tin nhắn này, Úc Thanh mím môi, trả lời trái với lòng mình:【Không đâu ạ.】
Cừu Tâm nhắn lại với giọng điệu nhẹ nhõm hơn:【Không có là tốt rồi. Con đừng tiếp xúc với ông ta, ông ta chẳng có ý tốt đâu. Đi đường cẩn thận nhé, mẹ bận rồi.】
Úc Thanh:【Dạ.】
Lướt lại những tin nhắn trước đó thì hầu như tuần nào cũng có những đoạn hội thoại tương tự như vậy.
Hỏi han tình hình của cô chỉ là cái cớ, điều bà ấy thực sự quan tâm là liệu Úc Kinh Chí có liên lạc với cô hay không.
Úc Thanh cất điện thoại, rồi tựa vào thành tàu suy nghĩ trong đầu rối bời.
Bố mẹ cô đã ly hôn từ khi cô học lớp Bảy. Nguyên nhân chỉ đơn giản là không hợp nhau.
Cừu Tâm là vợ hai của Úc Kinh Chí. Những năm đầu họ sống trong hạnh phúc ngọt ngào, sau đó mâu thuẫn, cãi vã xảy ra thường xuyên đến mức cả chung cư đều biết họ là đôi oan gia.
Sau khi ly hôn, Úc Thanh sống với mẹ, bà ấy yêu cầu cô không được gặp riêng Úc Kinh Chí. Gặp mặt mỗi tháng cũng phải có sự giám sát của Cừu Tâm, bà ấy sợ Úc Kinh Chí sẽ thuyết phục cô về sống cùng ông ấy. Với Cừu Tâm mà nói, bản thân bà ấy học vấn không cao, chỗ dựa duy nhất của bà ấy chính là cô con gái Úc Thanh.
Úc Thanh từng nghĩ như vậy cũng tốt.
Nhưng năm lớp 9 thì Cừu Tâm gặp được người chồng hiện tại. Hai người họ kết hôn và có với nhau hai người con, gia đình bốn người của họ rất hòa thuận và hạnh phúc. Riêng Úc Thanh thì hoàn toàn lạc lõng trong gia đình đó, cho nên khi nghỉ lễ mới trở về, cô đều phải nhìn sắc mặt của bố dượng và mẹ để sống, cảm giác còn khó chịu hơn cả việc nương nhờ nhà người khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Càng như vậy thì Cừu Tâm càng sợ rằng Úc Kinh Chí còn độc thân sẽ đưa cô đi. Vì vậy mỗi tuần, bà ấy đều hỏi thăm một lần cho yên tâm.
Người khó xử nhất lại chính là Úc Thanh.
Cô không thể làm phiền cuộc sống hạnh phúc mà khó khăn lắm mẹ mới có được, nhưng cũng không thể chấp nhận sự quan tâm của bố mình.
Nguyên tắc thì vẫn giữ vững nhưng cô lại phải sống trong cảnh túng thiếu, đến cả việc mưu sinh cũng trở thành vấn đề nan giải. Thật sự là quá chật vật.
Đây cũng là lý do vì sao studio bắt cô sửa bản vẽ đến mười lần mà cô vẫn đồng ý, bởi vì điều đó liên quan đến việc ngày mai cô sẽ ăn gì.
Đi theo con đường quen thuộc tìm đến khu tập thể công nhân viên, nhà ở tầng sáu. Bởi vì là nhà cũ nên không có thang máy, Úc Thanh leo lên đến nơi thì thở hổn hển.
Sau khi gõ cửa, Úc Kinh Chí vui vẻ ra mở cửa cho Úc Thanh.
“Tiểu Thanh, vào đi, vào đi!” Úc Kinh Chí lấy một đôi dép lê đưa cho cô, ra hiệu cô thay dép.
Đôi dép lê là của nam, trong khi chân Úc Thanh chỉ cỡ 36 nên mang vào trông giống như chú vịt Donald vậy trông thật ngốc nghếch và vụng về.
Úc Kinh Chí nói: “Tiểu Thanh ngồi đi, món cuối cùng sắp xong!”
Úc Thanh vào bếp định giúp, nhưng Úc Kinh Chí bảo cô ra ngoài chờ, chẳng có gì cần cô giúp cả.
Úc Thanh ngồi vào bàn ăn, mặc dù đã từng sống trong căn nhà này suốt 12 năm nhưng cô vẫn ngồi ngay ngắn, không nhìn ngó lung tung, giống như một vị khách đến thăm nhà vậy.
Úc Kinh Chí chuẩn bị ba món và một bát canh, Úc Thanh ăn rất ít nên cô thấy như vậy là hơi nhiều.
Úc Thanh định nói vài câu khách sáo nhưng lại thấy những lời đó sẽ khiến bản thân không thoải mái, nên dứt khoát hỏi thẳng: “Bố, tại sao bố cứ nhất quyết phải bắt con đi xem mắt thế?”
Năm nay Úc Thanh mới 21 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, cho dù có vội vã đến mấy thì cũng không đến mức bắt cô kết hôn trong năm nay.
Sắc mặt Úc Kinh Chí trở nên tinh tế, ông ấy cười haha nói: “Ăn cơm trước đã.”
Úc Thanh nói: “Bố vừa ăn vừa nói cũng được mà.”
Mặc dù bây giờ Úc Thanh không còn sống cùng Úc Kinh Chí, nhưng 12 năm ở cùng nhau, ông ấy vẫn dành nhiều tình yêu thương cho con gái của mình.
Úc Kinh Chí nói: “Bố không nên nghe lời chú Hà của con, đi tham gia hội thi thơ gì đó. Bố chỉ nghĩ là vài ông già viết viết vẽ vẽ giết thời gian thôi, ai ngờ lại có một cuộc thi đấu. Ông già đấu với bố nghe chú Hà nói bố có một cô con gái thì lập tức bảo nếu bố thua thì phải để con trai ông ấy đi xem mắt với con.”
Chú Hà sống ở đối diện, ông ấy và Úc Kinh Chí đều là giảng viên của khoa Văn Học.
Úc Thanh nghe xong thì cảm thấy thật vô lý: “Bố đồng ý luôn à?”
Úc Kinh Chí trả lời: “Hội thơ đều là các giáo sư, phó giáo sư của mấy trường đại học, gia cảnh chắc không tệ. Hơn nữa, ông ấy dạy tiếng Nhật, còn bố con là phó giáo sư của khoa Văn.”
“Nhưng bố thua rồi.” Úc Thanh thản nhiên nói ra sự thật.
“Bố……” Úc Kinh Chí lúng túng, dù không có lý do chính đáng nhưng ông ấy vẫn mạnh miệng biện minh: “Ai biết được ông ấy lại giấu tài!”
Úc Kinh Chí sợ bị con gái coi thường nên vội vàng biện hộ: “Sau đó lão Ôn nói với bố rằng vợ ông ấy ép ông ấy quá, cứ bắt ông ấy tìm đối tượng xem mắt cho con trai. Ông ấy không giỏi giao tiếp, mà con của mấy người bạn có độ tuổi thích hợp thì toàn là con trai nên mới phải cá cược với bố như vậy”
Úc Thanh nghi ngờ tính xác thực: “Anh ấy 28 tuổi, làm việc ở bộ ngoại giao, gia cảnh tốt như vậy mà lại không có bạn gái sao?”
Úc Kinh Chí gắp cho con gái một miếng thịt: “Những điều con nghĩ thì bố cũng nghĩ cả rồi, bố cũng hỏi rồi. Lão Ôn cam đoan rằng con trai ông ấy tuyệt đối trong sạch.”
Úc Thanh nhìn miếng thịt trong bát, mắt liếc qua thấy bố đang lén lút nhìn mình, cô mím môi một lát rồi nói: “Vậy cũng được.”
Úc Kinh Chí không chắc: “Tức là con sẽ đi đúng không?”
Úc Thanh mỉm cười một cách dịu dàng: “Vâng ạ.”
Úc Kinh Chí mừng rỡ cười lớn, hào hứng bảo Úc Thanh ăn thêm, đồng thời hứa: “Sau này bố tuyệt đối không cá cược những chuyện hoang đường như vậy nữa. Dù là ai thì cũng không thể nhắm vào con gái bố.”
Nụ cười trên môi Úc Thanh càng rạng rỡ hơn.
Ăn cơm xong, Úc Thanh chuẩn bị rời đi. Nhìn con gái thay giày ở cửa thì Úc Kinh Chí muốn nói nhưng lại thôi và cuối cùng không nói gì, đích thân đưa cô xuống dưới lầu, đứng đó dõi theo bóng cô dần đi xa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Úc Thanh bước trên con đường trong khuôn viên trường đại học Khoa học và Công nghệ, hai bên đường là những hàng cây trơ trụi, cành khô nghiêng ngả hướng xuống mặt đất kết hợp với bầu trời xám xịt mờ đục làm bầu không khí ảm đảm và hoang vắng.
Úc Thanh đã đi qua con đường này suốt 12 năm, hầu như ngày nào cô cũng đi qua.
Từ khi Úc Kinh Chí và Cừu Tâm ly hôn, cô rất ít khi đến đây, một năm chỉ ghé vài lần, mà lần nào cũng phải lén lén lút lút. Bởi vì mỗi lần cô gặp Úc Kinh Chí thì Cừu Tâm đều khóc lóc, lo sợ Úc Kinh Chí sẽ cướp cô đi. Bà ấy sợ đến mức ngày nào cũng tự mình đưa đón cô đến trường, thậm chí còn đến sớm để chờ cô tan học. Mặc dù sự kiểm soát ấy khiến cô cảm thấy ngột ngạt nhưng Úc Thanh hiểu rằng đó là vì mẹ quá sợ mất đi cô, nên cô chỉ âm thầm chịu đựng. Mãi đến khi lên đại học, học môn Tâm Lý Học thì cô mới biết đây là một dạng bệnh lý.
Sau này, Cừu Tâm gặp được người chồng hiện tại. Ông ấy là một người đàn ông gia trưởng nhưng biết quan tâm, đối xử tốt với Cừu Tâm. Ông ấy đã đưa bà ấy đi trị bệnh, rồi họ yêu nhau, kết hôn, sinh con, mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên.
Sau khi mang thai thì bà ấy không còn đưa đón cô nữa, mỗi ngày đều mong ngóng đứa trẻ sắp ra đời. Đó là cuộc sống gia đình mà bà ấy luôn ao ước, thứ mà người vô tâm như Úc Kinh Chí không thể mang lại.
Dù vậy, bà ấy vẫn luôn sợ Úc Kinh Chí sẽ cướp cô đi.
Úc Thanh cảm thấy chuyện này thật khó xử.
Rõ ràng bố mẹ đều còn sống, nhưng mẹ thì không thể chăm sóc cô, còn bố lại sợ mẹ làm ầm lên nên chọn cách tránh mặt.
Dù họ đã cãi vã đến mức phải ly hôn nhưng chắc là họ vẫn yêu cô. Cừu Tâm thường quan tâm đến cô, thỉnh thoảng vẫn lén chồng gửi thêm tiền sinh hoạt cho cô. Còn Úc Kinh Chí sẽ lén lút đến thăm cô, mang cho cô đồ ăn ngon. Giống như vừa nãy—— Úc Thanh sờ vào bụng mình, đã lâu lắm rồi cô mới được ăn một bữa cơm gia đình như vậy. Vì thế, cô đã đồng ý với yêu cầu của bố, đi ăn một bữa cơm với người xa lạ cũng không phải là chuyện gì lớn.
Vì căn hộ cô thuê quá xa nên Úc Thanh quyết định quay lại ký túc xá ở.
Ký túc xá giờ chỉ có mỗi Quan Tố Tố ở. Lúc Úc Thanh về đến thì cô ấy đang ngồi trước bàn học xem phim.
“A Thanh, sao cậu lại về đây thế?” Quan Tố Tố tựa người vào ghế, ngạc nhiên hỏi.
Úc Thanh cởi chiếc áo khoác dày ra, lấy bộ đồ ngủ rồi chuẩn bị đi tắm: “Tớ có việc ở gần đây nên về ngủ một đêm.”
Quan Tố Tố đi theo Úc Thanh đến ban công của phòng tắm: “Học kỳ sau cậu quay lại ở ký túc xá à?”
Úc Thanh đáp: “Ừhm, tớ về đây ở.”
Cô không tự thuê căn hộ của mình, cô cũng chẳng dư dả để thuê. Căn hộ đó là do chủ cũ ở chỗ cô từng thực tập thuê cho để tiện cho cô đến phòng vẽ tranh, giảm thời gian đi lại. Nhưng gần đây chủ cũ đã chuyển về Giang Đô định cư, Úc Thanh cũng ngại ở lâu. Cuối tháng 11 thì ông chủ đi, cuối tháng 12 là chính thức trả lại tiền thuê, ở miễn phí một tháng, đãi ngộ đã rất tốt.
Quan Tố Tố mỉm cười: “Tốt quá, học kỳ sau tớ cũng ở ký túc xá, hai đứa mình làm bạn cùng phòng nhé!”
Hai người bạn cùng phòng còn lại, một người đã tìm được việc ở quê nhà, có lẽ chỉ quay lại khi làm luận văn và dự lễ tốt nghiệp, còn người kia nhà ở gần Kinh Bắc, nơi làm việc cũng gần nhà nên không có ý định quay lại ký túc xá. Chỉ còn Quan Tố Tố, người đã tìm được việc nhưng đến cuối năm sau mới bắt đầu đi làm.
Úc Thanh nói: “Cuối tháng tớ dọn về.”
Quan Tố Tố nghe vậy thì vui vẻ quay lại xem phim, cũng không quên nói: “Cuối tháng tớ có xe, để tớ qua đón cậu. Dù sao cũng rảnh mà!”
Sau khi Úc Thanh rửa mặt xong, lấy máy tính bảng ra tiếp tục chỉnh sửa tranh. Mãi đến gần sáng, cô mới hoàn thành bản vẽ cho studio, sau đó cô mở file ra và vẽ tiếp bộ truyện tranh của riêng mình, nhưng chỉ mới phác thảo được hai nét là Úc Thanh lại mệt mỏi buông bút xuống.
Bên ngoài, trời lại bắt đầu mưa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Quan Tố Tố đã ngủ, Úc Thanh nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, đứng ở ban công nhìn mưa rơi một lúc. Trong lòng cô cảm thấy ngột ngạt, khó chịu, giống như có thứ gì chặn lại ở ngực vậy.
Úc Thanh tựa lưng vào tường, rồi lại nghĩ đến ánh mắt dịu dàng và giọng nói ấm áp ấy.
Sáng hôm đó, bầu trời xám xịt, trong căn phòng nửa tối nửa sáng, đứng bên cạnh cửa sổ, mượn ánh sáng hắt vào mà cô có thể nhìn thấy gương mặt điển trai của Ôn Trạch Tự một cách mơ hồ. Anh ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, dáng vẻ nhã nhặn không khác gì bây giờ.
Một chuyện nhỏ nhặt của 10 năm trước mà lại khắc sâu trong tâm trí của cô đến vậy.
Anh có thể biết hoặc không biết cô là ai. Một lời chào lịch sự “Chào buổi sáng” thì một cánh cửa phòng bên mở ra, anh trai cùng bố khác mẹ của cô bước ra. Hai người chỉ ngủ lại một đêm rồi rời đi.
Trong khoảng thời gian đó, bố mẹ cãi nhau vì chuyện ly hôn. Nên những gì cô nhìn và nghe được đều là giọng điệu giận dữ, biểu cảm tức giận, mọi thứ đều hỗn loạn. Cả tâm trạng lẫn cuộc sống của cô cũng vậy, mọi thứ cảm thấy như một đám mây u ám của buổi sáng đè nặng lên ngực khiến cô không thở nổi.
Vì vậy.
Chỉ một câu “Chào buổi sáng” đã được cô nhớ mãi suốt một thời gian dài.
Giống như buổi sáng hôm đó, giữa những đám mây đen, cơn mưa lớn, cuộc hôn nhân tan vỡ của bố mẹ và cả tương lai mịt mờ của cô, chỉ có một điều tốt đẹp duy nhất, đó chính là câu “Chào buổi sáng” của anh.
Làm thế nào để tả điều tốt đẹp?
Nói chung là đến bây giờ cô vẫn nhớ mãi không quên.
Thở dài một hơi, cuối cùng Úc Thanh cũng trở về thực tại, mở điện thoại lên.
Ba giờ trước, sau khi trò chuyện với đối phương thì Úc Kinh Chí đã nhắn tin gửi địa điểm hẹn ăn cơm cho cô:【Tiểu Thanh, bữa cơm ngày mai vào lúc 12 giờ trưa tại nhà hàng tầng 6 trong trung tâm thương mại thành phố.】
Úc Thanh nhìn tin nhắn, dẹp bỏ mọi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, trả lời lại một chữ “Dạ”.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trong lòng cô bất lực nhưng vẫn trả lời nhẹ nhàng và hứa ăn cơm cùng người lạ…… Điều này đối với cô vẫn còn khó khăn.