Chương 2: Con ngõ nhỏ năm 1983

Sáu năm trước.

Tháng Tám là thời điểm nóng nhất trong năm ở vịnh Tiêu Quảng Đông. Cũng là thành phố xa hoa truỵ lạc này nằm ở miền Nam, mỗi khi đêm xuống, ánh đèn neon rực rỡ ở vùng vịnh phồn hoa này có thể chiếu sáng nửa vùng biển, khiến nó trở thành một viên minh châu ở vùng ven biển Đông.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tại nhà ga trung tâm, đoàn tàu màu xanh lá đang chậm rãi tiến vào.

Hành khách từ khắp mọi miền tổ quốc bước ra từ cửa tàu, đặt chân bước vào mảnh đất của thành phố hàng đầu này.

Diệp Phục Thu vừa kéo hành lý ra khỏi cửa toa tàu đã lập tức bị cái nóng oi ả đẩy lùi.

Cô ngước nhìn tầng lầu cao vút của nhà ga, ánh nắng chiếu xuyên qua khiến cô bị chói không thể mở mắt.

Ở thành phố quê hương của cô dù mùa Hè có nóng đến đâu cũng chỉ giống như trò chơi trẻ con so với miền Bắc mà thôi. Mồ hôi rịn ra khiến tóc mai dính chặt vào hai bên thái dương, Diệp Phục Thu cảm thấy bản thân như con ngỗng trắng nhỏ nằm trong nồi hấp, sắp chín tới nơi.

Cô sợ nhất là nóng.

Sáu mươi phần trăm người xung quanh đều nói tiếng Quảng Đông, hơn nữa lại còn nói rất nhanh, đối với một người miền Bắc chính gốc chưa từng đến miền Nam mà nói, nghe vào tai còn lạ lẫm hơn cả tiếng Anh.

Diệp Phục Thu thầm thở dài trong lòng, mấy tập phim TVB cô tranh thủ xem sau kỳ thi tuyển sinh đại học đã hoàn toàn vô dụng.

Người đón tiếp gửi cho cô một tin nhắn wechat, Diệp Phục Thu không muốn người ta phải đợi quá lâu nên kéo vali bước nhanh hơn. Cô cúi đầu đi vòng qua hết người này đến người khác, nhanh chóng đi đến lối ra.

Lớp cao su trên bánh xe của chiếc vali cũ đã gần như bị bào mòn hết, khi bị kéo lê trên mặt đất chúng phát ra tiếng rít chói tai, khiến người đi đường không khỏi liếc nhìn cô.

Diệp Phục Thu còn tưởng đối phương sẽ giống như trong phim truyền hình, cầm tấm bảng ghi tên cô đứng ở khu vực đón khách. Nhưng không, đối phương rõ ràng không phải kiểu người sẽ làm ra hành động kỳ quặc đó.

Nhưng cô vẫn nhận ra người đó ngay lập tức.

Chị thư ký có dáng người cao gầy thon thả, mặc đồ công sở chuyên nghiệp màu đen, đi đôi giày cao gót đứng đó tựa như chú hạc lạnh lùng xa cách. Khác biệt hoàn toàn những ông chú lùn và tầm trung đang vẫy khách xung quanh cô ấy.

Diệp Phục Thu so sánh cô ấy với ảnh chụp chân dung trong wechat, sau khi cô xác định đúng là cô ấy thì đúng lúc chị thư ký cũng vừa nhìn về phía cô.

Hai người cùng nhận ra nhau.

Thư ký Ôn Lị gật đầu với cô, ra hiệu cho cô đi tới.

Diệp Phục Thu kéo vali chạy chậm qua, khẽ gật đầu bày tỏ sự kính trọng của cô.

Ôn Lị bước tới nhận lấy vali của cô, kết quả là chỉ hơi dùng sức đã khiến tay kéo của vali bị gãy.

Vali rơi xuống đất kêu “Cạch” một tiếng.

Hai người im lặng nhìn nhau.

Diệp Phục Thu nhanh chóng ngồi xổm xuống đất dựng vali lên, vội vàng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, cái vali này sắp hỏng rồi, khi kéo phải dùng chút kỹ thuật, cứ để em tự kéo là được.”

Ôn Lị kín đáo đặt tay kéo của vali vào tay cô, không nói một lời đã dùng một tay xách cái vali vừa dày vừa nặng lên.

Diệp Phục Thu trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào những đường gân cơ bắp lộ ra từ cánh tay gầy gò thẳng tắp của cô ấy.

??

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ôn Lị liếc nhìn cô một cái, nói tiếng phổ thông chuẩn mực pha chút giọng miền Nam: “Tiếp đón em chu đáo là công việc của chị, đi theo chị.”

Nói xong, cô ấy quay người xách vali đi ra ngoài.

Diệp Phục Thu nuốt nước bọt, cúi đầu đuổi theo.

Ôn Lị nhìn về phía trước, nói với cô gái bên cạnh: “Em hoàn toàn có thể chọn đi máy bay, vừa nhanh vừa thoải mái hơn. Chi phí đi lại của em cũng nằm trong chi phí do nhà họ Kỳ chi trả.”

Cô ấy không hiểu, tại sao phải đi sớm hơn một ngày để ngồi 20 tiếng trên tàu hỏa chậm chạp.

Ở lối ra nhà ga có gió, gió thổi tung mái tóc mềm mại của Diệp Phục Thu, cô vội vàng che phần tóc mái bên phải, lịch sự trả lời: “Không cần phiền phức vậy đâu ạ, em tự mua vé tàu được.”

“Em vẫn đến đúng thời gian đã hẹn… Phải không ạ?”

Trong lúc Ôn Lị gửi tin nhắn cho tài xế, cô ấy liếc nhìn cô, đánh giá rất lâu, “Đúng vậy, đến đúng giờ là được.”

Sau khi xác định mình không làm gì sai, Diệp Phục Thu gật đầu, khóe môi hơi cong lên với biên độ rất nhỏ.

Sau khi nhận được lệnh, tài xế lái xe từ bãi đỗ xe tới bên lề đường đón khách, chiếc xe Mercedes Benz tự động mở cửa hướng về phía Diệp Phục Thu, thân xe đen bóng sạch sẽ rực rỡ dưới ánh mặt trời, khiến cô nhất thời không biết phải bước chân nào lên.

Ôn Lị để vali lên xe, chiếc vali nhỏ cũ nát thật sự không hợp với chiếc ghế bằng da thật không dính một hạt bụi.

Diệp Phục Thu thận trọng bước vào xe, cô ngồi nép sang một bên, vô thức muốn kéo cửa thì bị Ôn Lị ngồi ở ghế lái phụ phía trước ngăn lại.

“Em không cần phải làm gì cả, cửa sẽ tự đóng lại.”

Diệp Phục Thu rụt tay lại như bị điện giật, xấu hổ đến mức từ gò má đến mang tai đều ửng đỏ, đầu càng cúi thấp hơn.

“Xin lỗi, em không biết.”

Bác tài xế dùng tiếng Quảng Đông hỏi “Đi đâu”, Ôn Lị báo cho ông ấy tên một nhà hàng và nói sẽ đưa cô đi ăn trước khi trở về.

Vì Ôn Lị nói tiếng phổ thông nên Diệp Phục Thu có thể nghe hiểu.

Cô nghĩ có lẽ là vì muốn để cô hiểu hành trình tiếp theo của bọn họ, để cô biết mình sẽ đi đâu và không sợ hãi nên chị thư ký mới cố ý nói tiếng phổ thông.

Diệp Phục Thu nắm chặt ngón tay.

Cô ấy quả là một người tốt.

“Sẽ mất khoảng 40 phút đi đường, em có thể ngủ một chút, điều hòa trong xe khá lạnh, trong ngăn tủ bên tay em có chăn đấy.” Ôn Lị dặn dò, sau đó im lặng.

Trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô dường như không dám thở.

Sau khi do dự một chút, Diệp Phục Thu vẫn không động đến tấm chăn đó. Cô chỉ ngoan ngoãn cuộn mình trên ghế, dần dần cảm thấy buồn ngủ.

Chiếc xe chạy êm ru từ cao tốc vào tới trung tâm thành phố, cảnh sắc ngoài cửa sổ càng lúc càng trở nên phồn hoa.

Tân Dương cũng là thành phố loại nhất, cô cũng đã từng tới khu vực trung tâm thành phố. Diệp Phục Thu phát hiện, dù đều là thành phố phát triển nhưng giữa chúng lại có sự khác biệt về cảm giác.

Những tòa cao ốc ở đây cao chọc trời, mái của những tòa chung cư đều xanh mướt, những ngôi nhà cổ được phủ đầy cây xanh, những tòa nhà cao tầng bằng kính trong suốt lấp lánh như mặt hồ dưới ánh sáng.

Những tòa nhà chọc trời dọc theo bờ biển giống như những hàng rào cơ học đang bảo vệ biển trời ở khu vực vịnh. Bến cảng nhộn nhịp, cảnh tượng hoành tráng rực rỡ.

Mỗi một centimet khung cảnh nơi đây đều nằm ngoài nhận thức trong 18 năm cuộc đời của cô.

Nếu không phải vì cô đã thi đậu chương trình đào tạo kép của Đại học Sùng Kinh và Đại học Nam Sơn thì cô đã không may mắn được chọn trong chương trình hỗ trợ sinh viên khó khăn của nhà họ Kỳ – gia đình giàu nhất nước ở vịnh Tiêu Quảng Đông.

Diệp Phục Thu nhìn ra phía ngoài bằng ánh mắt trong veo ngây ngô, cô như muốn chạm vào mặt biển xa xa qua cách cửa xe, đầu ngón tay ấn lên kính để lại một lớp sương mù trắng.

Có lẽ cả đời này, cô cũng sẽ không thể ngồi trong chiếc xe thế này, nhìn thấy cảnh sắc như vậy nữa…

Ánh nắng ở vịnh Tiêu Quảng Đông quá nóng khiến không bao lâu Diệp Phục Thu đã mơ màng ngủ thiếp đi.

Những ngón tay siết chặt trên tay nắm cửa ô tô, là sự cảnh giác luôn thường trực của cô ở môi trường xa lạ.

Sự tính toán của Ôn Lị hoàn toàn chính xác, sau 40 phút, chiếc xe Mercedes dừng lại trước cửa nhà hàng.

Khi xe dừng lại, Diệp Phục Thu lập tức mở mắt.

Ôn Lị vừa định gọi cô, đã thấy cô giây trước còn ngủ say, ngay giây sau đã đột nhiên mở mắt khiến cô ấy bất ngờ khựng lại.

“Đi thôi, món Quảng Đông ở nhà hàng này rất chính thống.” Cô ấy đứng sang một bên, đợi cô bước xuống.

Diệp Phục Thu không chịu nổi loại đối đãi này, cô cảm thấy tất cả sự cung kính của Ôn Lị đều khiến cô không thể chịu được. Cô tựa như con chuột nhỏ khom lưng nhanh chóng bước xuống xe, “Làm phiền… mọi người rồi.”

“Phu nhân đã dặn dò chị nhất định phải đưa em đi ăn món Quảng Đông ngon nhất trong bữa cơm đầu tiên.”

Ôn Lị nói: “Nhà hàng này giống quán trà hơn, được không?”

Diệp Phục Thu cũng không biết quán trà là gì, nên cô chỉ gật đầu.

Hai người đi vào trong nhà hàng, nhà hàng Khúc Thủy Lan Đình, khắp nơi đều được trang trí theo lối kiến trúc Quảng Đông đậm chất dân tộc.

Chỗ ngồi đã được đặt từ trước, có người nhìn thấy Ôn Lị đã lập tức bước tới tiếp đón, dường như cô ấy đã quen với kiểu đối đãi này, cô ấy vừa dẫn Diệp Phục Thu đi tới vừa giới thiệu: “Phu nhân nhà họ Kỳ là họ Mai, được gọi tên là Mai Nhược, khi em đến nơi ở gặp bà ấy thì gọi là dì hoặc phu nhân đều được.”

Ôn Lị liếc nhìn cô gái đang cụp mắt bước đi, “Em cứ trực tiếp gọi là dì đi.”

Diệp Phục Thu liếc nhìn cô ấy một cái, khẽ mỉm cười gật đầu.

Hai người được dẫn tới bàn, Diệp Phục Thu ngồi xuống, cứng ngắc nhìn chằm chằm vào bàn ăn rồi nhận thực đơn từ tay người đàn ông phục vụ.

Lúc này, cuối cùng Ôn Lị cũng phát hiện ra ở cô có điều gì kỳ lạ.

Cô gái này suốt quãng đường đi… hình như chưa từng một lần nhìn vào mắt người lạ?

Diệp Phục Thu không biết cách gọi món, cô chưa bao giờ ăn bất kỳ món Quảng Đông nào trong thực đơn.

Ôn Lị cũng không làm khó cô, trực tiếp gọi món cho hai người.

Diệp Phục Thu nghĩ tới vấn đề chính nên chủ động lên tiếng: “Làm phiền chị nói cho em biết về tình hình nhà họ Kỳ, em sợ em sẽ không lịch sự.”

“Được, vậy chị nói ngắn gọn cho em biết.” Ôn Lị ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào cô, lời ít ý nhiều nói: “Nhà họ Kỳ còn xa hoa hơn so với tưởng tượng của em gấp vạn lần.”

“Cho nên em không cần phải cảm thấy rằng khi dùng tiền của bọn họ là em phải hạ mình phục vụ, họ cũng không thích như vậy. Chuyện này đối với họ cũng chỉ là tiện tay làm từ thiện mà thôi.”

Diệp Phục Thu mím môi, gật đầu.

“Bất kể gặp ai, em hãy xưng hô bình thường theo bổn phận, thường ngày ở nhà họ Kỳ cũng chỉ có nhân viên và bốn người nhà họ, nhà rất lớn, sẽ không quấy rầy lẫn nhau đâu.” Ôn Lị xác nhận lại lần nữa với cô: “Em biết một năm em tới Nam Sơn trao đổi này, em phải sống ở nhà họ Kỳ theo điều kiện hỗ trợ sinh viên đúng không?”

Diệp Phục Thu khẽ “Dạ”.

Món ăn lần lượt được bày lên, Ôn Lị nói: “Ăn trước đi, chị nghĩ ra điều gì sẽ nói cho em biết.”

Chị thư ký dạy cô cách ăn từng món, Diệp Phục Thu cắn một cái sủi cảo tôm, vị giác đều được món ngon kích thích.

Hai người yên tĩnh ăn cơm, Diệp Phục Thu nhàn rỗi bắt đầu quan sát xung quanh.

Cô mạnh dạn hơn, vừa ngước mắt lên thì ánh mắt cô đã dừng lại giữa không trung.

Trước mắt cô, ngay chiếc bàn sau lưng Ôn Lị, có hai người đàn ông đang ngồi. Chàng trai đối diện với cô, khiến Diệp Phục Thu nhất thời không thể rời mắt nổi.

Cô chưa từng thấy ai có thể thu hút sự chú ý của mọi người chỉ bằng một ánh nhìn bình thường như thế.

Giống như mối quan hệ giữa ong và nhụy hoa, anh rất có sức hấp dẫn người khác phái, hấp dẫn chí mạng.

Nhìn chàng trai khoảng 20 tuổi đang lười biếng ngồi bắt chéo chân, tư thái nhàn nhã tựa lên lưng ghế, mí mắt cụp xuống, để lộ ra đường cong của đôi mắt phượng sắc bén, tựa như con dao lộng lẫy nhưng đáng sợ.

Anh chơi đùa tờ giấy trong tay, ngón tay thon dài khẽ chuyển động, dần dần biến nó thành hình chiếc máy bay giấy.

Mũi anh rất đẹp, ánh sáng chói mắt từ bên cạnh chiếu vào, khiến bóng nửa bên mặt còn lại trở nên u ám hơn, làm tăng lên khí chất đáng sợ khó đoán của anh, khó phân biệt được cảm giác vui buồn.

Chàng trai có một đôi mắt sâu thẳm đa tình, nhưng lại có một đôi môi mỏng lạnh lùng.

Diệp Phục Thu nhất thời bị mê hoặc.

Người đàn ông cùng bàn còn lại lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ chậm chạp của cô.

“Cậu Kỳ, xin cậu làm ơn nhường cho tôi đi, dự án phát triển công viên đất ngập nước này là dự án cứu mạng của chúng tôi.” Người đàn ông cúi đầu khom lưng, tư thế không thể thấp hơn được nữa: “Nhưng đối với cậu mà nói, chẳng phải chỉ là buông một ngón tay, cũng chẳng phải thứ gì quan trọng sao?”

“Tôi đã thấy cái kế hoạch đó của anh, nếu cứ làm như vậy, khu rừng đó sớm muộn cũng sẽ bị huỷ hoại…” Kỳ Tỉnh vẫn tập trung vào chiếc máy bay giấy, giọng điệu chậm rãi, rõ ràng là không coi đối phương ra gì: “Nhưng động vật nhỏ thì sao? Còn hồ nước? Rừng cây thì sao?”

Anh ngước mắt, mí mắt nheo lại sâu hơn, tiếp tục dùng giọng nói giễu cợt: “Thân là công dân ưu tú của vịnh Tiêu Quảng Đông, tôi nhất định phải bảo vệ môi trường của vùng vịnh, anh nói xem có đúng không?”

“Dù là bỏ tiền mua rừng rồi để đó còn hơn để loại người tạp nham làm loạn.”

Nói xong, anh nghiêng đầu cảm thán phẩm chất ưu tú của chính mình: “Con người tôi không có ý gì khác, chỉ là làm từ thiện thôi.”

Diệp Phục Thu nghe xong, lông mày khẽ nhíu lại, kiềm chế sự thôi thúc muốn châm biếm đối phương.

Một giây sau, Kỳ Tỉnh nhìn xuống chiếc máy bay giấy của mình, thay đổi thái độ: “Này, hay anh đoán thử xem nó có thể bay bao xa? Nếu đoán đúng thì dự án đó sẽ giao cho anh, thế nào?”

Rất rõ ràng, căn bản anh chẳng phải vì bảo vệ môi trường gì, cũng chẳng phải thật sự muốn dự án này.

Anh đơn thuần chỉ là muốn trêu chọc người khác.

Lời nói trêu chọc sỉ nhục không hề che giấu khiến người đàn ông mặc vest gần như không thể kiềm chế được.

Diệp Phục Thu chỉ nhìn bóng lưng đang run rẩy của người đàn ông là cũng có thể biết anh ta đang rất tức giận.

Cô không dám nhìn nữa, gắp một miếng bánh chẳng biết tên lên định chấm gia vị thì bỗng trong phòng vang lên giọng nói của một người con gái làm cô giật mình, khiến đôi đũa trên tay cô run lên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Kỳ Tỉnh!!”

Giọng nữ chói tai vang lên.

Một cô gái mặc váy ngắn nóng bỏng đi về phía bàn của bọn họ.

Người đàn ông mặc vest trông thấy bạn gái luôn dịu dàng của mình lại hô to hét lớn với Kỳ Tỉnh như vậy thì vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vội vàng thấp giọng quở trách: “Em điên rồi à, làm gì thế…”

Ngực cô gái phập phồng, chỉ vào Kỳ Tỉnh đang ngồi nghịch máy bay giấy, nói với người đàn ông mặc vest: “Cậu ta sẽ không đưa cho anh bất cứ dự án nào anh muốn đâu, anh không hiểu sao!?”

Ôn Lị vốn đang bình tĩnh ăn cơm, khi nghe được câu này của cô gái thì lập tức ngây người, nhưng Diệp Phục Thu lại không hề nhìn thấy.

Diệp Phục Thu đã hoàn toàn bị cuộc náo loạn này thu hút sự chú ý, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm về phía trước.

Cô gái nhìn về phía Kỳ Tỉnh, khóe mắt lập tức đỏ lên, cả người run rẩy: “Kỳ Tỉnh, cậu chơi vẫn chưa chán à? Tôi van xin cậu đấy.”

“Cậu giày vò một mình tôi là được rồi, tại sao đến bạn trai tôi, cậu cũng không bỏ qua.”

“Tôi đã bị cậu đuổi ra khỏi cửa rồi, làm mất luôn tư cách đi học, tương lai bị hủy hoại, cậu còn muốn thế nào nữa?”

“Tôi quỳ xuống trước mặt cậu! Tôi chết trước mặt cậu đã đủ chưa!!” Cô ta hét lên, lớp trang điểm tinh xảo của cô ta nứt ra, gần như phá hủy hết thể diện.

Giây tiếp theo, cô ta đã thật sự ngã gục xuống, chiếc túi da cũng rơi trên sàn nhà.

Dường như đã tức giận đến thiếu oxy khiến chân mềm nhũn.

Khách hàng trong quán trà đều nhìn sang, có người gọi nhân viên phục vụ nhưng không có nhân viên phục vụ nào dám bước ra can ngăn.

Chính là vì người đàn ông đang nghịch máy bay giấy kia.

Đối phương điên cuồng làm trò cười, còn Kỳ Tỉnh thì vẫn thảnh thơi vuốt ve mép giấy sắc bén của chiếc máy bay, cả nửa ngày mới bất lực thở dài.

Anh ngồi thẳng dậy, từng bước làm rõ mọi chuyện: “Cô mất tư cách đi học là vì cô gian lận trong học tập.”

“Bạn trai của cô không dành được dự án là bởi vì bản thân anh ta là phế vật.”

Kỳ Tỉnh dựa vào mép bàn, cẩn thận thưởng thức dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ của cô ta, đường cong trên khóe môi như lưỡi hái của ác ma, nhưng lại cực kỳ vô tội: “Cô nghĩ thử đi, có liên quan gì đến tôi đâu?”

Từ trong xương cốt anh toả ra sự xấu xa và tàn nhẫn, dáng vẻ chơi đùa với người khác một cách cực đoan nhất.

Mà trong khu vực của vịnh Tiêu Quảng Đông này, không một ai dám phán xét.

Đôi mắt của Kỳ Tỉnh dần tối sầm lại, tiếng nói trầm thấp ghê người: “Về phần tại sao cô phải lăn ra khỏi nhà tôi, chẳng lẽ cô không rõ?”

Cô gái bị chọc trúng tim đen trở nên chột dạ, gần như mất lý trí, “Rõ ràng là vì tôi đã nhận nhầm! Cũng không có động chạm tới cậu một chút nào! Nhưng cậu cố ý! Kỳ Tỉnh! Cậu sẽ không được chết yên thân đâu!”

Cô ta đứng dậy, cầm tách trà trên bàn lên.

Kỳ Tỉnh lập tức giơ tay ngăn lại, bộ dạng uể oải nhắc nhở một cách thân thiện: “Ấy, khuyên cô nên nghĩ lại.”

Không khí đã đạt tới giới hạn của sự căng thẳng và sắp vỡ tan tành.

Không ai nghĩ rằng cô ta sẽ dám hất nước, bởi vì rõ ràng là cặp đôi này đều không thể trêu vào chàng trai.

Một giây sau, cô gái vung tay, hất trọn tách trà lên đầu Kỳ Tỉnh.

Một hồi tiếng hít khí lạnh vang lên xung quanh.

Diệp Phục Thu cũng không kìm chế được.

“Phì.” Bật cười.

Mái tóc đen của Kỳ Tỉnh lập tức ướt đẫm, dính vào trán, nước trà trượt xuống theo góc cạnh khuôn mặt. Một chiếc lá trà còn dính lên mặt anh, trông vừa chật vật vừa kỳ quái.

Cô mới cười xong, vừa ngẩng lên thì đã chạm phải tầm mắt của chàng trai bên cạnh.

!?

Diệp Phục Thu lập tức cúi đầu, đổ mồ hôi lạnh.

So với Kỳ Tỉnh bị hắt nước thì lực chú ý của Ôn Lị lại đồ dồn lên mặt Diệp Phục Thu.

Ngay khoảnh khắc cô bật cười, Ôn Lị đã phát hiện ra cô gái này có một đôi mắt rất đặc biệt, trong trẻo và linh động.

Khi cười lên, khóe mắt cong như cánh hoa.

Thật sự rất xinh đẹp.

Màn kịch náo loạn còn chưa kết thúc, sau khi dội nước xong, đôi tay cầm tách trà của cô gái phát run, rõ ràng là đang hối hận.

Người đàn ông mặc vest hận không thể cùng cô ta vạch rõ ranh giới, loại bạn gái gây họa cho mình thế này còn cần nữa sao!?

Đắc tội với Kỳ Tỉnh, anh ta sắp xong rồi!

Anh ta đứng lên rút khăn tay đưa tới, ôn tồn để lại một câu cho Kỳ Tỉnh: “Cậu Kỳ, chúng ta hẹn lần sau gặp lại.”

Nói xong, anh ta xoay người rời đi mà không hề nhìn cô gái một lần nào.

Những giọt nước vẫn đang chảy xuống quai hàm anh, Kỳ Tỉnh nhìn hai mảnh giấy, chạm lên vết nước ẩm ướt trên sống mũi, cười nhẹ.

Sự chật vật không hề làm giảm đi sự tự cao tự đại trên người anh, ý cười khinh thường khiến người ta run rẩy.

Cô gái bị dọa sợ đến mức lùi lại hai bước, “Cậu, sớm muộn gì cậu cũng gặp báo ứng…” Sau khi ném cái chén đi, cô ta cũng chạy ra ngoài.

Trò hề cuối cùng cũng kết thúc, bầu không khí căng thẳng trong nhà hàng dần lắng xuống.

Ôn Lị thở dài, gắp cho cô một miếng sủi cảo. “Được rồi, nhìn đủ rồi thì mau ăn đi.”

Lúc này Diệp Phục Thu mới ý thức được mình đã xem náo nhiệt quá lâu, nên nhanh chóng cúi đầu ăn cơm.

Ôn Lị liếc nhìn cô, suy nghĩ vài giây, vẫn quyết định nói: “Em nhìn thấy chàng trai đối diện không?”

Cô gật đầu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tướng mạo rất khó quên.

Sau một giây, Diệp Phục Thu nghe thấy Ôn Lị nghiêm túc nhắc nhở một cách rõ ràng.

“Nhớ kỹ khuôn mặt của cậu ấy, sau này tránh xa một chút.”

Diệp Phục Thu sửng sốt, nhạy bén phản ứng lại: “Ý chị là…”

“Em còn có thể gặp lại anh ấy sao?”





Để lại một bình luận