Chương 2: Có lẽ rất khó quay đầu

Ngày xưa Dịch Thận nghèo túng không một xu dính túi, một thân một mình, chỉ có vài bộ quần áo đơn giản, rẻ tiền thay đi thay lại. Dù sau này tiền bạc dư dả, anh vẫn cho rằng chi tiền cho quần áo là không cần thiết khiến cô nhìn mà xót xa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Giờ đây, anh ăn mặc chỉn chu, âu phục trên người đều do thợ may đo thủ công cao cấp, đồng hồ đeo tay và cà vạt cũng đều tinh xảo và đắt giá, hiếm có trên thị trường.

Nhưng ngay cả tư cách được vui mừng cho anh, cô cũng không còn.

Nhưng dù có đắt tiền thế nào thì những món đồ xa xỉ ấy cũng chỉ làm nền cho chàng trai có khí chất mạnh mẽ, lạnh lùng đến áp đảo này.

Thẩm Viên vốn nghĩ bản thân không đủ can đảm nhìn, nhưng cơ thể lại vô thức gạt bỏ mọi do dự khiến cô không kìm được mà ngẩng đầu nhìn về phía trước——

Nhìn thấy đôi mắt phượng sắc bén mà điềm tĩnh của Dịch Thận, Thẩm Viên gần như nín thở.

Ánh mắt như vậy, cô quá quen thuộc.

Ngay cả trong những năm tháng không có gì, Dịch Thận vẫn luôn kiêu ngạo, tự tin đến mức không ai sánh bằng.

Người khác muốn chế nhạo anh, trước tiên phải suy nghĩ rằng bản thân có đủ can đảm để đối mặt với ánh nhìn sắc lạnh, đáng sợ của Dịch Thận hay không.

Giờ nhìn lại, anh thực sự đã chứng minh bằng hành động rằng Dịch Thận thực sự có nền tảng để kiêu căng.

Anh chính là người sinh ra để đứng trên đỉnh cao.

Liên tục có người đi ngang qua mỉm cười chào hỏi, những bước chân của Dịch Thận không hề chậm lại vì bất kỳ ai, cằm anh hơi ngẩng, tầm mắt chẳng nhìn ai.

Anh lười biếng vẫy tay, nhân viên phục vụ lập tức mang đến một ly champagne.

Năm năm qua, Thẩm Viên không phải hoàn toàn không biết tin tức về Dịch Thận, thậm chí khi ở Anh suýt nữa đã chạm mặt nhau.

Vốn dĩ cô đã đồng ý với giáo sư và bạn học sẽ cùng đi dự buổi tiệc từ thiện thiết kế trang sức để học hỏi, nhưng khi biết anh cũng sẽ có mặt, cô lại chọn cách tránh né.

Dù có cơ hội gặp thì cô vẫn chọn không gặp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Không gặp, không nhớ như vậy sẽ tốt hơn.

Dáng vẻ của anh khắc sâu trong đáy mắt Thẩm Viên, những năm tháng khi hai người quấn quýt, ân ái, những lời từng thốt ra rằng ‘chỉ có thể là anh’ giờ đây lại thành nguồn gốc nỗi sợ và e dè vô tận.

Khi cắt đứt mối quan hệ, người làm tổn thương người khác, thật ra thường là người nhát gan nhất.

Cô đứng từ xa, nhìn vào cổ tay áo vest của anh… Anh đeo một đôi khuy măng sét bằng ngọc tinh xảo, giá trị không nhỏ.

Đó không phải đôi cô từng tặng anh.

【Đây là cái em thiết kế cho anh, sau này nếu tham dự những dịp quan trọng thì hãy đeo nó.】

【Cho dù bộ vest anh mặc có bình thường thế nào, có nó thì phần lớn mọi người sẽ không dám coi thường anh nữa.】

【Sẽ thấy anh rất giàu có sao?】

【Sẽ thấy anh…… Không, hề, tầm, thường.】

Nỗi chua xót trong tim như thắt lại thành nút, như sương mù băng khô tràn ngập trên sân khấu, bị đè nén bên dưới chẳng thể tan biến.

Thẩm Viên từ từ cúi đầu, im lặng rất lâu.

Cô nhìn chằm chằm vào đủ món ngon trên bàn tiệc buffet, nhưng trong đầu lại nghĩ tới chuyện khác.

Cô mỉm cười.

Mấy năm không gặp, anh lại càng đẹp trai hơn.

Dáng người cao ráo, vai rộng chân dài, bộ vest cắt may tinh tế càng tôn lên tỷ lệ cơ thể  xuất sắc của anh.

Gương mặt thon gọn, sống mũi cao, đôi mắt vẫn đẹp như thế.

Dịch Thận – một trong những người sáng lập trò chơi Luyện Phong, hiện nay là cổ đông lớn nhất cũng là người nắm quyền thực sự.

Từ năm nhất Đại học anh đã bắt đầu khởi nghiệp, đưa Luyện Phong từ một studio nhỏ bé thành công ty sắp niêm yết. Chỉ trong chưa đầy 10 năm – trong ngành công nghiệp sản xuất game, nhắc đến cái tên Luyện Phong ai nấy cũng phải dè chừng, tránh xa ba phần.

Cái tên Dịch Thận trong mắt nhiều người đồng nghĩa với chữ thiên tài. Chính anh khiến Luyện Phong – liên tục nổi lên nhờ những tựa game có ý tưởng xuất sắc và chất lượng tận tâm, đến mức người chơi thậm chí còn mong được chủ động móc hầu bao ủng hộ.

Sau đó, anh lại dẫn dắt đội ngũ dùng phương thức cứng rắn, gần như lưu manh để nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, mở rộng dự án.

Lâu dần, danh tiếng của anh rất “Xấu”, nhưng lại thật sự quá lợi hại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trên con đường này, số người muốn chặn đứng ngôi sao mới đang lên này nhiều không kể xiết. Luyện Phong cũng nhiều lần rơi vào khủng hoảng, nhưng điều kỳ lạ là, Dịch Thận lạnh lùng nhìn qua có vẻ quái gở vô tình lại sở hữu sức hút lãnh đạo quái dị. Đội ngũ của anh vững chắc không gì phá nổi, bất kể phúc hay họa, không ai muốn rời bỏ anh, cho dù các ‘thợ săn đầu người’ đưa ra điều kiện thế nào cũng vô dụng.

Anh còn đầu tư vào các lĩnh vực khác và vẫn luôn thắng lớn.

Khả năng nhạy bén với thị trường và bản lĩnh dám chấp nhận rủi ro của người này đều quá đáng sợ.

Cộng thêm gương mặt quá mức nổi bật  kia, chỉ cần xuất hiện trên một tạp chí tài chính, cũng có thể khiến ngành báo in vốn đang suy thoái bỗng xuất hiện tình trạng cung không đủ cầu, các cô gái nhỏ nhiệt tình đến mức sắp xông thẳng vào xưởng in luôn rồi.

Cô ở phương Tây xa xôi đã chứng kiến từng bước đi vững chắc của anh, để đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Sau 5 năm anh vẫn là Dịch Thận có xuất thân không rõ ràng, còn cô vẫn là Thẩm Viên của nhà họ Thẩm danh giá.

Nhưng anh đã là Dịch Thận rồng trong loài người nhờ vào chính bản thân mình, còn cô lại là Thẩm Viên theo đuổi lý tưởng đến mức khốn đốn, tả tơi.

Thật sự đáng tiếc.

Mối tình mãnh liệt nhưng ngắn ngủi của họ lại nhạt nhòa đến mức ngoài hai người họ ra, chẳng còn ai biết đến.

Những người ở đây ai có thể ngờ được, một người như thế mà năm đó lại bị Thẩm Viên bám riết không buông rồi thu phục làm của riêng, chỉ cúi đầu nghe theo một mình cô.

Không vểnh tai lên nghe ngóng nữa, Thẩm Viên đã nghe đủ lời bàn tán rồi. Hai tay cô đan vào nhau đặt trên đùi, ngồi ngay ngắn lại.

Máy lạnh thổi mạnh, hơi lạnh

“Tổng giám đốc Dịch, mời ông ngồi bên này.”

Tiếng bước chân của nhóm người dần tiến lại gần, cô nghe thấy động tĩnh, bờ vai cô càng cứng đờ.

Dịch Thận và trợ lý đi theo ngồi ở hàng ghế phía sau cô.

Trùng hợp là Cố Nghênh Thu lại ngồi cạnh anh.

Thẩm Viên khẽ xoa đôi chân lạnh, cố giữ hình tượng bên ngoài.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Dáng ngồi của cô rất đẹp, sống lưng và gáy kéo thành một đường đều thẳng tắp, như con thiên nga cao quý.

Không biết có phải vì ngồi quá ngay ngắn hay không mà cô nghe cực kỳ rõ tiếng nói chuyện phía sau.

Ban đầu còn tưởng chỉ là trùng hợp, nhưng khi Cố Nghênh Thu cất lời, Thẩm Viên mới hiểu tính toán của cô ta.

“Tổng giám đốc Dịch, tôi là Cố Nghênh Thu, nhà thiết kế chính của Renaissance.”

“Nghe nói game otome* dưới trướng công ty ông hiện đang cân nhắc hợp tác với thương hiệu trang sức, nên tôi mạn phép xin một cơ hội được trao đổi sơ qua với ông.”

(*Game otome: Thể loại game hẹn hò cho phái nữ)

Chuyện này Thẩm Viên mới nghe lần đầu.

Game otome《Sách Đêm Lấp Lánh》do Dịch Thận làm đang hot và trở thành hiện tượng khắp cả nước, thậm chí ra cả nước ngoài. Nếu có thể lấy được dự án này, đừng nói độ nổi tiếng của thương hiệu sẽ tăng vọt, thậm chí đơn đặt hàng cũng sẽ lũ lượt kéo đến.

Cô lén nghe một cách tỉ mỉ.

Tính nước đi này thật khéo, cũng nhờ người này có mối quan hệ để biết được tin tức nội bộ như thế.

Ngay sau đó, Thẩm Viên nghe thấy phía sau vang lên tiếng lật giấy, đoán là Cố Nghênh Thu đã đưa tập tác phẩm cho anh.

Không hiểu sao, điều cô quan tâm không phải là Cố Nghênh Thu có bám được cành cao hay không, mà là……

Đã rất lâu rồi cô chưa được nghe giọng anh nói.

Giọng của Dịch Thận trầm thấp một cách đặc biệt, như gỗ thông trong trẻo mà vững chắc, khi nhuốm màu cảm xúc sẽ hơi khàn, cực kỳ gợi cảm.

Trước đây cô thích nhất giọng nói của anh, thậm chí còn cố tình quấn quýt để anh nói nhiều hơn. Khi bị phát hiện thì sẽ bị người này nghĩ ra đủ cách “Trừng phạt”, cho tới khi cô chịu cầu xin mới thôi.

Nhịp tim mong đợi dần tăng nhanh, khi dồn dập đến cực điểm, như pháo hoa nở rộ—— Chờ đợi được người phía sau lên tiếng.

“Ý tưởng cũng hay.” Cà lơ phất phơ, ý qua loa rõ mồn một.

Nhưng có thể nhận tác phẩm, còn xem qua và đưa ra đánh giá, đối với một người như Dịch Thận là đặc biệt rồi.

Sau bao nhiêu năm mới được nghe lại giọng anh, chỉ tiếc là đang khen Cố Nghênh Thu.

Thẩm Viên không kìm được mà siết chặt ngón tay.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Từ xưa đến nay, Dịch Thận chẳng mấy quan tâm đến hình tượng, ở nơi trang trọng như thế này mà vẫn ngồi tùy ý như ngồi sofa ở nhà.

Nếu không phải trợ lý nhắc nhở anh rằng lúc này đang đại diện cho hình tượng của doanh nghiệp Luyện Phong, e rằng người này thật sự bắt chéo chân rồi.

Anh ngồi thẳng người nhưng thần thái lơ đãng, một tay cầm tập tài liệu, đôi mắt đen hơi uể oải, đọc một cách chậm rãi: “Rực rỡ giữa đêm đen, dương khí thức tỉnh mùa Xuân.”

“Bệnh nặng lưu tình.”

“Nước sôi thành băng.”

Ngay phía trước Dịch Thận, bờ vai của một người bất giác run lên.

Ngón tay buông ra, khi nghe đến mấy cái tên tác phẩm ấy vẻ mặt vốn ảm đạm của Thẩm Viên thoáng sững sờ.

Đó là đồ của cô.

Ngón tay anh lướt qua bản thiết kế: “Tên được đặt, rất có văn hóa.”

Trợ lý bất lực, thấp giọng: “Tổng giám đốc Dịch.”

Một ông chủ lớn như anh có thể nói chút tiếng người được không!

Mấy năm nay Cố Nghênh Thu được nâng đỡ thành nhà thiết kế nổi bật nên có chút kiêu ngạo, thái độ hờ hững của Dịch Thận thật sự khiến cô ta khó giữ thể diện.

“Haha, ông thật hài hước…”

Điều khiến cô ta càng bất ngờ hơn là không ngờ anh lại chú ý tới mấy bản vẽ đó.

Cố Nghênh Thu hơi do dự rồi lấy lại tinh thần: “Đúng vậy, đây đều là những tác phẩm mà tôi trân quý nhất, trong đó còn có một số trải nghiệm tình cảm cá nhân của tôi.”

Nói dối trước mặt Dịch Thận, chắc chắn là chuyện ngu ngốc nhất trên đời.

Anh vốn là người nhạy bén, nhìn thấu mọi thứ, lại chẳng thèm giữ thể diện cho người khác, bây giờ huy hoàng thì càng kiêu ngạo hơn.

Dịch Thận bất chợt ngước mắt lên, dường như thoáng nhìn về phía trước, dấu vết rất nhỏ, còn pha chút nực cười: “Ồ, tôi đâu có hỏi.”

Với kiểu giao tiếp ba câu chỉ có nửa câu là tiếng người của anh, nếu đổi lại là người khác e rằng đã sớm bỏ của chạy lấy người rồi.

Nhưng bởi vì anh là Dịch Thận, nên bất kể ai cũng phải thuận theo.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Có thể thấy đây là tác phẩm tâm huyết.”

Nói xong, anh cố ý ngừng lại, yết hầu bật ra một tiếng cười khẽ, từ từ thốt ra từng chữ, càng khiến người khác say mê: “Tôi thích.”

Mặt Cố Nghênh Thu không kìm được mà lộ vẻ say mê.

“Cảm ơn Tổng giám đốc Dịch đã khen ngợi, tôi cũng luôn…”

“Cô Cố!” Trợ lý đột ngột ngắt lời.

Trợ lý đã nhận ra sắc mặt của Dịch Thận, lập tức đứng ra: “Cô cứ để lại danh thiếp cho tôi, sau này sẽ liên lạc với cô.”

Ý là: Cô đừng có mặt dày nói chuyện nữa! Không thấy anh tôi đã mất kiên nhẫn rồi à!

Không có gương, nếu có e rằng Thẩm Viên sẽ phải giật mình vì đôi môi run rẩy một cách mất kiểm soát của mình.

May mắn là nhân viên phục vụ đưa đến một tấm chăn mỏng phủ chân, cắt ngang cảm xúc chua sót của cô.

Thẩm Viên không kịp nghĩ sao lại có nhân viên phục vụ nhạy bén như thế, bèn kéo ra rồi phủ lên chân ngay.

Bất kể gặp chuyện gì, cô đều có thể giữ được vẻ bình tĩnh.

Chỉ khi đối diện với người này, tính cách ổn định được rèn luyện suốt hơn 20 năm của Thẩm Viên mới dễ dàng sụp đổ.

Lúc này, người ngồi bên cạnh nhận ra cô: “Ôi, cô có phải là người nhà họ Thẩm không… Tổng giám đốc Thẩm Du là anh cô đúng không?”

Thẩm Viên gật đầu: “Là anh trai tôi.”

“Dạo gần đây có nhiều người bàn tán, gặp cô thì tôi không nhịn được muốn hỏi.” Cô ta tiến lại gần, nhưng giọng nói thì không hề nhỏ lại: “Có phải cô sắp kết hôn với thiếu gia nhà Thịnh Đức không?”

“Nghe nói hai bên gia đình đang tác hợp cho hai người.”

“Bốp——” Âm thanh vang lên từ phía sau.

Sự chú ý của Thẩm Viên đều đặt vào cuộc đối thoại vừa rồi giữa Dịch Thận và Cố Nghênh Thu, suy nghĩ lơ đãng, đầu óc ù ù hỗn loạn, hoàn toàn chưa suy nghĩ đã vô thức cười qua loa lấy lệ: “À, ừ…”

Sau đó cũng mặc kệ đối phương đáp lại thế nào, hai mắt cô rũ xuống, chìm vào sự ngột ngạt vô tận.

Phía sau.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trợ lý cảm nhận được một luồng áp lực lạnh lẽo bất ngờ ập đến, do dự nhìn sang, một lúc sau mới cúi người nhắc nhở: “Tổng giám đốc Dịch.”

“Ông làm rơi bật lửa.”

Anh ấy nhìn điếu thuốc bị Dịch Thận nghiền nát giữa đầu ngón tay, sống lưng hơi lạnh: “Hơn nữa, trong đây cấm hút thuốc.”

Ánh mắt lạnh thấu xương của Dịch Thận mông lung nhìn vào không trung rất lâu bây giờ mới thôi không nhìn nữa, anh vặn nát điếu thuốc rồi vứt vào khăn tay được đưa tới.

Anh nheo mắt, liếc sang người bên cạnh, nhướng mày: “Định chờ tôi nhặt à?”

……

Điều khiến Thẩm Viên thở phào nhẹ nhõm là giữa chừng Dịch Thận ra ngoài, mãi đến khi buổi đấu giá kết thúc cũng không quay lại.

Sau đó đến phần giao dịch tự do, cô mang theo mấy sản phẩm hoàn thiện và vài viên đá thô có sẵn trong tay đi giao lưu, quảng bá với các khách hàng trong bữa tiệc.

Đang trò chuyện vui vẻ với khách hàng thì điện thoại trong túi vang lên ầm ĩ không đúng lúc. Thẩm Viên vội xin lỗi rồi cúi đầu nhìn tin nhắn của anh trai thứ hai gửi tới dồn dập.

Nhìn rõ nội dung, cô lập tức hoảng loạn, còn chưa kịp thu dọn đồ để tránh mặt thì người đó đã xuất hiện ngay tại hiện trường.

“Thẩm Viên——” Còn chẳng thèm để ý mà gọi thẳng họ tên của cô.

Vậy mà thiếu gia của Thịnh Đức lại đuổi tới tận nơi để gặp cô.

Vốn dĩ đã bị người ta nhìn chằm chằm, giờ lại càng khiến người ta có thêm chuyện để bàn tán.

Cà vạt hôm nay của Trịnh Văn Bách lại đụng hàng với Dịch Thận, cùng một món đồ, nhưng có người lại không thể toát lên khí chất.

Nhìn thấy chiếc cà vạt của anh ta, Thẩm Viên lập tức nghĩ đến Dịch Thận vẫn còn ở đâu đó trong này.

Tim cô khẽ chùng xuống, chẳng hiểu sao lại chỉ muốn trốn đi.

Cô nhanh chóng thu dọn hộp trang sức của mình, xoay người đi ra hành lang bên cạnh.

Thấy người con gái mình thích ngoảnh mặt làm ngơ, Trịnh Văn Bách lập tức đuổi theo và kéo cánh tay của Thẩm Viên: “Viên Viên.”

Thẩm Viên giật mình, trừng mắt nhìn anh ta và quay đầu trách anh ta thiếu lễ độ: “Buông tay ra, anh như vậy còn ra thể thống gì nữa.”

Trịnh Văn Bách vội buông tay, gãi đầu ngượng ngùng: “Tôi, xin lỗi, tôi chỉ sợ em chạy mất.”

Thực ra, bất kể là chính bản thân hay gia thế của Trịnh Văn Bách thì cũng đã bỏ xa nhiều chàng trai mấy con phố, ngoại hình tuấn tú, đời tư cũng coi là sạch sẽ, tính cách cởi mở, gia cảnh cũng sung túc, chỉ hơi kém nhà họ Thẩm một bậc.

Quan trọng là Trịnh Văn Bách đã theo đuổi Thẩm Viên từ thời đại học, si mê cô suốt nhiều năm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nhưng mà cho dù thế nào đi nữa, Trịnh Văn Bách vẫn chẳng thể lọt vào mắt cô.

Trong lòng Thẩm Viên hiểu rất rõ.

Chỉ trách cô vào độ tuổi thiếu nữ rung động, lại gặp được một người hoàn mỹ đến mức nổi bật.

Cô siết chặt hộp trang sức, hơi khó xử: “Không phải tôi đã hẹn mấy hôm nữa sẽ gặp anh sao? Sao anh lại chạy đến tận đây?”

“Tôi nghe nói em ở đây nên đi ngang qua, hôm nay có thể gặp thì cần gì phải đợi thêm mấy ngày nữa.” Trịnh Văn Bách kiên nhẫn hết mực, cười hớn hở: “Em nói có đúng không?”

“Anh còn chưa nhận được sự đồng ý của tôi.”

“Thì chẳng phải vừa đúng lúc sao? Em giận rồi à? Có phải em thấy tôi đường đột không, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Không ít khách mời lén nhìn sang.

Dịch Thận vẫn còn ở đây, có lẽ tầm mắt của anh cũng sẽ hướng qua…… Nhìn thấy cảnh cô và người khác lôi kéo.

Nghĩ đến đây, trái tim của cô càng thêm nặng nề.

Ở nơi công cộng, Thẩm Viên muốn giữ thể diện cho cả hai, nhưng lại khó nói rõ: “Anh vẫn chưa hiểu ý tôi sao?”

Trịnh Văn Bách thấy mắt cô ươn ướt lập tức hoảng hốt, lắp bắp mấy câu nhưng chẳng nói được gì.

Khẽ điều chỉnh hơi thở, Thẩm Viên lắc đầu, nói rất rõ ràng với anh ta: “Đây không phải chỗ để nói chuyện, anh vẫn nên đợi tôi liên lạc lại với anh.”

Động tác xoay người của cô quá vội, va chạm một cái, vô tình làm đổ ly rượu trên bàn.

“Choang——”

Tiếng lanh lảnh khi ly rượu rơi xuống đất vang lên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Chất lỏng màu vàng trong suốt thấm lên tay áo, loang lổ thành bộ dạng nhếch nhác, phá hủy một chút thể diện vốn đã chênh vênh.

“Không sao chứ?” Chàng trai phía sau nói một cách lo lắng.

Thẩm Viên đứng chết lặng tại chỗ, không trả lời cũng không xử lý vết bẩn trên tay áo.

Ánh mắt đờ đẫn, trân trân nhìn thẳng một chỗ – Nhìn chằm chằm vào góc bàn tròn nhỏ, không biết chiếc khăn tay đã được đặt lên đó từ khi nào.

Khăn lụa Burberry họa tiết đen trắng, trông cũng không còn mới, có dấu vết giặt nhiều lần.

Lần đầu gặp vào 6 năm trước, chiếc khăn tay cô băng vết thương cho Dịch Thận… Hình như giống hệt cái này.

Ầm——

Có thứ gì đó sụp đổ trong cơ thể Thẩm Viên.

Mặc kệ thể diện hay lễ nghi, Thẩm Viên ôm hộp trang sức lên, cầm chiếc khăn tay rồi nhấc chân chạy đi.

Tiếng gọi của Trịnh Văn Bách bị cảm xúc dâng trào nuốt chửng, cô hoàn toàn không nghe thấy.

Thực ra Thẩm Viên vốn không biết phải chạy theo hướng nào mới tìm được Dịch Thận, cũng chẳng biết anh đi ngang qua phía sau mình từ lúc nào, nghe được bao nhiêu, hiểu lầm bao nhiêu rồi.

Anh đặt chiếc khăn tay ấy ở góc bàn là muốn trả lại cho cô sao?

Trả lại cho cô…… Nhưng ẩn ý bên trong là gì?

Cổ họng cô run rẩy.

Một lần nhẫn tâm khi xưa, đổi lấy hôm nay, vào 5 năm sau, anh không còn cho cô bất kỳ ánh mắt nào, coi cô như người xa lạ.

Nhưng khi chiếc khăn tay ấy xuất hiện, trái tim đã chìm xuống tận đáy biển của cô bất ngờ trồi lên mặt nước.

Thẩm Viên lạc lối trong những hành lang chằng chịt, sau khúc rẽ, cuối cùng trông thấy bóng lưng quen thuộc kia.

Còn chưa kịp đưa ra quyết định, trong lúc vội vã Thẩm Viên va chạm với người phục vụ bước ra từ chỗ rẽ.

Hôm nay đã dùng hết sự nông nổi và mất thể diện tích góp bao nhiêu năm.

Thẩm Viên lùi về sau một bước, nhân viên phục vụ vội vã xin lỗi rồi rời đi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Vội vàng tìm anh, cô không giữ vững nên hộp trang sức rơi xuống đất và bật mở, vài món đồ rơi xuống, lấp lánh như thiên thạch, sao băng rơi.

Thẩm Viên trông thấy Dịch Thận càng đi càng xa, vội vàng mở miệng nhưng lại phát hiện……

Tên anh.

Vậy mà cô lại chẳng thể gọi thành lời.

Chiếc khăn tay bị nắm trong tay như củ khoai nóng phỏng tay, châm chích vào từng sợi dây thần kinh. Thẩm Viên cúi đầu, những ngón tay trắng nõn mò lung tung trên tấm thảm, tìm lại mấy viên đá quý nhỏ rơi xuống.

Vài giây sau, tầm mắt của cô bỗng nhòe đi, méo mó.

Anh chưa bao giờ làm chuyện dư thừa, việc trả lại khăn tay, thật ra cô cũng đã hiểu.

Giống như đã lệch quỹ đạo ở một điểm nào đó, giao nhau một cách ngắn ngủi rồi lại tách ra, trở thành những đường thẳng song song. Rõ ràng cách nhau không xa, cũng biết đến sự tồn tại của nhau, nhưng lại không còn khả năng giao nhau nữa.

Song song trong gang tấc, nhưng vĩnh viễn chia ly.

……

Vài chục giây sau, có người khí thế mạnh mẽ bước đến.

Bóng dáng cao lớn của anh dần bao phủ thân hình nhỏ nhắn của Thẩm Viên.

Có người ngồi xổm ở khoảng cách vừa phải, đưa cánh tay đeo đồng hồ nhặt lên một viên đá opal, đưa qua.

“Cảm ơn…” Thẩm Viên vừa nói xong, chợt nhận ra điều gì đó, cô không dám tin mà ngẩng đầu lên.

Vừa rồi còn cảm thấy như đường thẳng song song vĩnh viễn chia ly, giờ… Đã gần ngay trước mắt.

Dịch Thận nhìn chằm chằm vành mắt hoe đỏ của cô, ngón tay kẹp chặt viên đá trở nên trắng bệch.

Ánh mắt anh thâm trầm lạnh nhạt, nói rõ từng chữ một cách nhạt nhòa: “Sắp kết hôn rồi?”

Vị đắng như tờ giấy rơi vào mây khói, dưới ánh đèn chiếu xuống, viên đá sáng lấp lánh phản sự vỡ vụn lộng lẫy trong bầu không khí.

Hai người đối mặt, từ trường va chạm bắn ra tia lửa, không thể nói hết bằng lời.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cảm xúc dâng trào dữ dội, đôi môi và chóp mũi Thẩm Viên đều đỏ ửng. Cô chẳng thể nói nên lời, chỉ khẽ lắc đầu.

Dịch Thận rũ mắt, đầu ngón tay xoay viên opal sáng lấp lánh, giọng như châm chọc: “Sao tôi nhớ ngày xưa có người từng nói.”

“Không phải ai cũng xứng được gọi tên ở nhà của cô ấy.”

Khoảnh khắc anh ngước mắt lên là lúc khí thế mạnh mẽ nhất, uy nghiêm, tính công kích dữ dội, như một mũi tên xé không gian lao ra.

Đâm vào đôi mắt hạnh ngập nước mềm mại của Thẩm Viên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Còn đi theo tôi làm gì?”

“Sao vậy,” Sau một lúc lâu, anh khẽ quát, giọng ẩn chứa đôi phần chế giễu:  “Cô nghiện đuổi theo tôi sao?”







Để lại một bình luận