Việc đầu tiên sau khi lấy được điện thoại di động…… là đi đến phòng khám ở gần đó để xử lý vết thương.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Miếng băng gạc không còn che được vết thương trên ngón tay cái của Hứa Văn Châu nên bác sĩ ở phòng khám cầm máu cho anh trước.
“Nói đi, tay cậu rốt cuộc là bị làm sao thế?”
“Hàng xóm cãi nhau, xảy ra tranh chấp.” Anh vừa ra ngoài đã nghe thấy tiếng hàng xóm ném đồ đạc, anh đứng lại chốc lát, lúc đang định đi xuống lầu thì cửa nhà hàng xóm mở ra.
Con gái nhà hàng xóm chạy ra ngoài, ngay sau là bố của cô bé, người mẹ đứng ở cửa ôm em trai trong lòng, miệng gọi tên cô bé đó rồi mắng “Đồ vô ơn” vân vân.
Thấy có điều gì đó không ổn nên Hứa Văn Châu liền đi theo, đi theo hai cha con họ tận hai con phố. Cuối cùng, người con gái hoàn toàn kiệt sức bị người bố bắt lấy, người bố nắm lấy tóc của cô bé đó, hét lên rồi dùng vũ lực kéo cô bé đi.
Cô bé không chịu nên dùng hết sức giãy dụa mạnh mẽ khiến người đàn ông càng thêm khó chịu hơn. Người đàn ông đưa tay nhặt một vật sắc nhọn gần đó đánh cô bé. Hứa Văn Châu thấy vậy nhanh chóng lao tới cứu cô bé, sau đó anh bị thương ở tay.
Người đàn ông thấy thế cũng bị hoảng sợ, vội vàng trốn tránh trách nhiệm, vừa chửi bới vừa bỏ đi.
Sau đó anh mới biết được qua lời kể của cô bé. Người em trai ương ngạnh của cô bé vì ghen tị với thành tích của cô bé nên thừa dịp cô bé không có ở nhà lấy dao cắt sách vở của cô bé. Cô bé giận dữ đẩy cậu nhóc té, em trai liền khóc la dữ dội, ở trước mặt bố mẹ cậu nhóc khăng khăng là chị gái đánh cậu nhóc.
Cho dù cô bé đưa ra bằng chứng nhưng bố mẹ vẫn bất công như cũ yêu cầu cô bé phải nhận sai với em trai nên cô bé cãi lại, nói ra những lời gay gắt rồi lao ra khỏi nhà, vì thế mới xảy ra những chuyện sau đó.
“Cậu tốt bụng quá nhỉ, gặp chuyện gì cũng muốn quản.” Băng gạc trắng quấn quanh ngón tay anh mấy vòng, vẻ mặt Nghê Dạng rất lạnh lùng: “Lần trước là bình phong, lần này là vũ khí sắc bén, cậu có bao nhiêu cái tay để gánh được mọi việc? Chẳng lẽ mạng sống của người khác quan trọng hơn mạng sống của cậu sao?”
“Không phải.”
Bởi vì đối phương là Nghê Dạng nên khi bình phong rơi xuống, anh sẽ không chút do dự lao tới, dùng chính thân thể của mình bảo vệ cô.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nghê Dạng giận vì anh nửa ngày trời cũng không nói ra câu nào: “Thực sự phải đưa cậu đi bệnh viện xem xem tật cà lăm này có thể trị hay không, tránh cho người nào đó cố tình chỉ nói hai, ba chữ.”
Lời nói nghe có vẻ tràn đầy châm chọc, nhưng Hứa Văn Châu lại không hề tức giận, thậm chí anh còn gọi cô một cách nhẹ nhàng: “Nghê Dạng.”
Cô gái nhướng mi lên liếc anh một cái.
Hứa Văn Châu kiên nhẫn giảng dạy: “Cậu, quan tâm người khác, có thể, nói nhẹ nhàng.”
Cô giống như bị giẫm phải đuôi, lập tức giật mình nhảy dựng lên: “Ai quan tâm đến cậu chứ, bớt tự mình đa tình đi, bởi vì trước đó cậu đã cứu tôi nên tôi sợ tay cậu phế rồi lại tới tìm tôi thôi.”
“Sao có thể.” Đừng nói tay bị phế rồi, kể cả tính mạng bị mất vì cô thì anh cũng chỉ cảm thấy mình đã bảo vệ được người con gái mình yêu, mọi thứ đều đáng giá.
Đáng tiếc những lời trong lòng này không thể nói với cô.
Sau khi xử lý xong vết thương, Hứa Văn Châu hỏi cô có biết văn phòng giao dịch nào gần đây có thể làm sim điện thoại không.
Nghê Dạng khịt mũi: “Xin đấy, hiện giờ rất muộn rồi, người ta đều tan làm hết rồi.”
“Cũng đúng.” Là anh quá nóng vội nên quên mất những chuyện bình thường như vậy.
Tính tình của Hứa Văn Châu có thể coi là thành thật dễ bắt nạt, cảm giác khó chịu không giải thích được trong lòng Nghê dạng cũng bị xóa sạch: “Lấy được điện thoại di động mới có vui không?”
“Ừm” Bàn tay không bị thương cầm theo hai túi quà, một chiếc điện thoại di động và một máy chơi game, thứ mà chị em nhà họ Nghê không xem trọng lại là thứ mà anh chưa từng được sở hữu bao giờ.
Nghê Dạng báo một dãy số: “Nhớ kỹ số điện thoại của tôi, sáng mai cậu có thể đăng ký sim, sau đó gọi cho tôi.”
“Được.” Anh không hỏi Nghê Dạng bảo anh gọi cô làm gì, cũng không yêu cầu cô nhắc lại số điện thoại di động của mình, bởi vì anh đã quen thuộc với dãy số này dù trước đó chưa từng gọi qua.
10 giờ rưỡi tối, Hứa Văn Châu mới trở lại tiểu khu Hi Hoa. Lúc anh lên lầu, đang định lấy chìa khóa ra để mở cửa thì có một cô bé đi ra từ cầu thang: “Anh Văn Châu.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Anh quay đầu nhìn lại thì thấy đúng là cô bé hàng xóm – Quý Đào.
Qúy Đào năm nay mười lăm tuổi, cùng cấp với bọn họ nhưng học khác trường. Cô bé không cao, thân thể lại gầy yếu, phần tóc mái che hết toàn bộ trán, thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả Nghê Diệu Tổ.
Quý Đào đi ra từ trong bóng tối, hỏi: “Anh làm xong chuyện của anh chưa?”
Hứa Văn Châu nói “Ừm”
Cô bé nhìn chằm chằm vào những ngón tay đã được băng bó của anh: “Vậy tay anh……”
Hứa Văn Châu thản nhiên nói: “Không sao.”
Cô bé đi thẳng tới, nói một cách trịnh trọng: “Hôm nay cảm ơn anh.”
“Ừm” Anh nhận lời cảm ơn của cô bé, không có ý định nói thêm gì nữa, vừa tính rời đi thì Quý Đào đi theo phía sau túm lấy áo của anh.
Hứa Văn Châu bị buộc phải dừng chân lại, nhưng hồi lâu cũng không thấy cô bé nói gì: “Có chuyện?”
Quý Đào khó khăn nói: “Anh Văn Châu, có thể cho em ở nhà anh một đêm được không, em không dám về nhà.”
Chiều hôm nay Hứa Văn Châu cứu cô bé xong liền vội vã rời đi ngay. Cô bé đi loanh quanh gần đó một hồi lâu, đói bụng nhưng lại không có gì để ăn, khát cũng không có nước uống. Cô bé chán nản về nhà nhưng không dám đi vào nên ở tại tầng một ngồi mấy giờ liền.
“Em vẫn phải, về nhà.”
“Nếu bây giờ em trở về nhà, bọn họ sẽ đánh em.” Không có cách nào khác, hình ảnh hung dữ của người bố đã in sâu vào trong tâm trí của cô bé, nghĩ đến những điều đó cô bé không nhịn được mà run lên.
Hứa Văn Châu cau mày lại: “Em thường xuyên, bị đánh?”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Quý Đào lắc đầu.
Bố mẹ cô bé đúng thật là trọng nam khinh nữ, thiên vị em trai cũng là sự thật, nhưng không đánh cô bé. Hôm nay đánh cô bé có lẽ là bởi vì cô bé không nhịn được mà đẩy ngã em trai, em trai khóc lóc om sòm… sau đó dẫn đến những chuyện phía sau.
Nếu không phải là bạo lực gia đình, Hứa Văn Châu cũng không thể nào can thiệp vào chuyện nhà của người khác, anh chỉ có thể nhắc nhở cô bé: “Nếu, bọn họ đánh em, có thể báo cảnh sát.”
“Em không dám.”
Tình huống bởi vì sợ hãi mà không dám về nhà giống như Quý Đào thực sự khó giải quyết, anh và bà nội rất ít tiếp xúc với nhà họ Quý, càng không thể nào tùy tiện đưa Quý Đào về nhà mình.
Vả lại, tình huống của Quý Đào ngay cả cảnh sát đến cũng không thể làm gì được.
“Em gõ cửa, anh xem xem.”
Qúy Đào vẫn lắc đầu.
Hứa Văn Châu nói: “Vậy anh, giúp em báo cảnh sát.”
“Đừng.” Sự việc không đến mức đó, trong lòng Quý Đào biết rõ ràng: “Thôi, anh gõ cửa cùng với em đi.”
Có người ở bên cạnh hỗ trợ vẫn tốt hơn là cô bé tự về nhà một mình.
Dưới cái nhìn của Hứa Văn Châu, Quý Đào chậm rãi đi đến gõ cửa, rất nhanh bên trong đã vang lên tiếng bước chân.
Mẹ Quý vừa ra mở cửa, nhìn thấy cô bé, bà ta liền đưa tay nắm lấy cổ áo của cô bé rồi hỏi: “Con nhỏ chết tiệt này, chạy đi đâu đấy?”
“Con, con ở ngay bên ngoài.” Quý Đào sợ đến mức ăn ngay nói thật.
Mẹ Quý còn đang định nói gì đó thì nhìn thấy Hứa Văn Châu đi theo ở phía sau. Bà ta chợt nhớ tới hôm nay chồng bà ta vội vã về nhà kể chuyện đã làm bị thương cậu bé nhà hàng xóm nên vội vàng trốn tránh trách nhiệm: “Tay này của cháu là tự mình rước lấy, đừng có tống tiền chúng tôi.”
Hứa Văn Châu trầm giọng nói: “Để Quý Đào, về nhà.”
“Con gái tôi đương nhiên phải về nhà rồi!” Mẹ Quý chỉ muốn nhanh chóng rũ sạch quan hệ, vội vàng kéo Quý Đào vào nhà, đóng cửa lại cái rầm.
Hứa Văn Châu đứng bên ngoài một lúc, xác định bên trong không xảy ra bạo lực mới rời đi.
Sau khi ra khỏi phòng khám anh đã suy nghĩ rất nhiều, nếu không bị cà lăm anh sẽ biểu đạt lưu loát và rõ ràng hơn, không đến mức giống như vừa rồi, nói còn chưa dứt câu đã bị mẹ Quý cắt ngang. Nếu không bị cà lăm, anh có thể phụ đạo cho Nghê Dạng tốt hơn, không chỉ trong việc học tập.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Sáng sớm hôm sau, Hứa Văn Châu đi đến một phòng giao dịch ở gần đó để làm sim, sau đó lưu số người đầu tiên vào. Anh chần chờ một hồi lâu mới gọi điện thoại cho Nghê Dạng, nhưng đối phương lại không bắt máy.
Hứa Văn Châu gọi đến nhà họ Nghê, điện thoại vừa kết nối mẹ Triệu đã nói Nghê Dạng vẫn chưa dậy. Hứa Văn Châu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vuốt đi vuốt lại.
Rõ ràng đã nói với anh buổi sáng làm sim xong thì gọi điện cho cô, ấy vậy mà tự mình ngủ nướng không dậy nổi.
Lúc Nghê Dạng nhớ đến anh đã là gần giữa trưa.
Dưới sự thúc giục của Nghê Dạng, Hứa Văn Châu đã đăng ký wechat bằng số điện thoại của mình. Sau khi điền thông tin cẩn thận bèn thêm người bạn tốt đầu tiên.
Có chiếc điện thoại di động này nên hai người đã liên lạc với nhau nhiều hơn, thỉnh thoảng Nghê Dạng sẽ chụp ảnh đề bài rồi gửi cho anh hỏi làm như thế nào. Đợi anh trả lời mà vẫn không hiểu, cô chủ Nghê mất kiên nhẫn sẽ trực tiếp gọi thẳng cho anh: “Xem không hiểu, xem không hiểu, bây giờ cậu đến đây trực tiếp dạy cho tôi đi.”
Hai nơi cách nhau không xa, Hứa Văn Châu có thể đạp xe đến trong vòng 10 phút nên mỗi lần Nghê Dạng gọi điện anh đều có thể lập tức tới, dần dần, càng ngày càng quen thuộc, càng ngày càng ỷ lại.
Không lâu sau đã khai giảng học kỳ mùa thu, bọn họ chính thức trở thành học sinh lớp 11.
Lớp học ồn ào, tất cả mọi người đều đang thảo luận về những điều thú vị trong kỳ nghỉ hè và chuyện xấu hổ khi vào đêm trước ngày khai giảng họ mới làm bài tập về nhà.
Ngày đầu tiên đến trường, giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục để tổng kết học kỳ trước, Nghê Dạng bất ngờ được khen ngợi.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Học sinh tiến bộ nhất trong lớp chúng ta là Nghê Dạng, điểm thi của em ấy đã được cải thiện liên tiếp sau nhiều lần thi, mọi người nên học hỏi tinh thần học tập hăng hái tiến về phía trước của em ấy.” Giáo viên khen ngợi sự tiến bộ của cô trong học tập, các bạn học rất nể mặt mà vỗ tay, điều này làm cho Nghê Dạng rất mất tự nhiên.
Những người đó có người sợ cô, nịnh hót cô, nhưng không ai thực sự đánh giá cao cô, cũng không biết trong những tiếng vỗ tay đó có bao nhiêu là diễn trò.
Giáo viên chủ nhiệm cổ vũ cô không ngừng cố gắng, Nghê Dạng không nói một lời, kết quả kì thi tháng của cô lại tiến bộ tăng lên hai bậc.
“Đáng sợ! Thế mà cậu lại xếp thứ ba từ dưới lên trong lớp chúng ta!” Tôn Dục kéo lấy bài kiểm tra của Nghê Dạng, cảm thấy rất khó tin.
Dựa theo thành tích trước đó của Nghê Dạng cô sẽ không thể vào được lớp đứng đầu, mặc dù bây giờ cô xếp thứ ba từ dưới lên, nhưng ít nhất cô cũng xứng đáng là một học sinh lớp đứng đầu.
“Đây chính là sức mạnh của tình yêu sao?” Tôn Dục không khỏi cảm thán, lúc trước Phó Minh Tễ chỉ nói một câu nói đã khiến Nghê Dạng làm được đến trình độ này, quả thực khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.
Nghê Dạng đẩy khuôn mặt đang đến gần mình ra, bình tĩnh nói: “Nhàm chán.”
Thành tích dưới đáy có cái gì mà khiếp sợ, còn kém hơn Hứa Văn Châu rất nhiều.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Khi Chu Lan Tâm đặt bảng điểm của Nghê Dạng trước mặt Nghê Nhạc Minh, Nghê Nhạc Minh cười ngoác đến tận mang tai: “Tôi biết mà, Dạng Dạng từ nhỏ đã thông minh, chỉ cần nỗ lực một chút là có thể đạt được điểm cao.”
Ông chỉ có duy nhất một người con gái, chăm sóc cẩn thận nhiều năm, tuy rằng ngoài miệng thường xuyên giáo dục cô nhưng trong lòng thực sự rất yêu thương cô.
“Dạng Dạng sẵn sàng cố gắng phấn đấu, về sau tôi mới yên tâm giao phó khối tài sản lớn như vậy cho nó.” Nghê Nhạc Minh cầm lấy bảng điểm lật qua lật lại, trên mặt tràn đầy tình thương của bố.
Cảnh tượng này khiến Chu Lan Tâm cực kỳ cảm thấy chướng mắt.
Khi bà ấy sinh con đã dạo quanh quỷ môn quan một vòng nhưng đứa nhỏ vẫn không thể cứu được. Trong lúc tâm trạng đang đau khổ nhất bà ấy đã nghe thấy chồng mình và bác sĩ nói chuyện với nhau: “Đứa nhỏ mất rồi cũng tốt.”
Ban đầu bà ấy cùng với Nghê Nhạc Minh kết hôn, Nghê Nhạc Minh vì con gái mà nói với bà ấy rằng không cần phải vội có con. Nhưng sau đó, đứa con đến thật bất ngờ, trong lòng bà ấy tràn đầy vui sướng khi chuẩn bị làm mẹ, vốn tưởng rằng chồng với mình cũng có tâm trạng giống nhau, nhưng kết quả lại không phải vậy.
Nghê Nhạc Minh xem con của bà ấy như một trói buộc, bà ấy thậm chí còn không thể nhìn kỹ con của mình đã bị Nghê Nhạc Minh đưa đi hỏa táng, bởi vậy hỏi tại sao bà ấy không oán? Tại sao bà ấy lại không hận được?
Sớm muộn gì Nghê Nhạc Minh cũng phải trả giá cho hành động của mình, chỉ có hủy hoại đi những gì ông quan tâm nhất, bà ấy mới có thể giải được mối hận trong lòng, báo thù cho đứa con nhỏ tội nghiệp kia của bà ấy.
Sau ngày Quốc Khánh tháng Mười, thời tiết dần chuyển lạnh, Nghê Dạng thay chiếc váy yêu thích của mình đổi thành quần dài, một loạt phong cách mùa thu mới được đặt tại phòng thay đồ, nhiều bộ quần áo khi bị dọn đi cô còn chưa mặc qua lần nào.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Cô đã cao hơn năm ngoái một chút, hiện tại là 1m67, tất cả mọi người đều nói cô có vóc dáng người mẫu, tương lai có thể phát triển ở lĩnh vực này.
Các bạn trong lớp đều đang thảo luận: “Nói vớ vẩn cái gì thế, Nghê Dạng có mấy ngàn vạn gia sản để thừa kế.”
“Này, nhìn bộ dáng không có kiến thức của cậu kìa, tài sản của nhà bọn họ lại lên báo rồi, không chỉ có mấy ngàn vạn thôi đâu.”
“Trong nhà có tiền, bản thân xinh đẹp, thi cử càng ngày càng tốt, ông trời rốt cuộc đã đóng lại cánh cửa nào của cậu ấy vậy?”
Mấy bạn học hì hì cười: “Nữ Oa nặn đấy, ông trời không quản được đâu.”
Tóm lại đó là một con số nằm ngoài tầm với của những gia đình bình thường, cũng giống như bản thân Nghê Dạng, rõ ràng là ngồi cùng một lớp, nhưng cô cho mọi người cảm giác không thể trèo với tới.
Cảm giác chính là như vậy đấy, bản thân là gia sư của Nghê Dạng là Hứa Văn Châu còn cảm thấy rõ ràng hơn. Anh chỉ có thể kiềm chế bản thân, tự nhủ chính mình phải làm tốt bổn phận, đừng có mơ tưởng hão huyền.
Mùa thu lá rơi, những cành cây giăng khắp nơi đã trở nên trơ trụi, Nghê Dạng dẫm chân trên mặt đất, dính phải một chiếc lá vàng rách.
Nhiệt độ tháng Mười Hai ở Cảnh Dương giảm xuống còn mười độ, cô gái mặc một chiếc áo khoác lông cừu mềm mại ấm áp, chiếc khăn quàng cổ màu cam trông đặc biệt rực rỡ giữa mùa đông tĩnh mịch: “Hứa Văn Châu, tại sao gần đây cậu càng ngày càng ít nói? Mùa đông làm đông cứng đầu lưỡi của cậu rồi à?”
Chàng trai mím môi, thật sự cảm thấy có chút lạnh.
Trải qua hơn nửa năm tiếp xúc, Nghê Dạng đã hiểu rất rõ khi anh trầm mặc không có nghĩa là giả câm, cho nên cô sẽ không bắt anh trả lời mỗi một câu, mà tự hỏi: “Bình thường con trai các cậu sẽ thích cái gì?”
Hứa Văn Châu nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Nghê dạng xách theo túi JK, bước đi nhẹ nhàng: “Sắp đến sinh nhật Phó Minh Tễ rồi.”
Năm ngoái khi cô theo đuổi Phó Minh Tễ, cô đã vung tiền như rác để mua quà nhưng Phó Minh Tễ lại không thích. Lúc đó cô chỉ gọi điện cho Trình Thụy Tuyết và Tôn Dục cùng một số người bạn khác để phân công.
Đi một ngày đàng học một sàn khôn, năm nay cô biết khi tặng quà phải tặng những gì người đó thích, Phó Minh Tễ và Hứa Văn Châu là hai kẻ cuồng học tập, sở thích chắc cũng không khác nhau là mấy nhỉ?
Nghê Dạng nghĩ như vậy nên hỏi, lại không chú ý tới chàng trai bên cạnh đang mím môi, sắc mặt tối sầm.
Sau một lúc lâu không nghe thấy tiếng trả lời, Nghê Dạng dần dần mất kiên nhẫn: “Cậu cũng không biết?”
“Không biết.” Một cành cây khô trên mặt đất bị chàng trai giẫm lên phát ra âm thanh răng rắc.
“Được rồi, vậy tôi lại đi nghe ngóng thêm.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Người thân quen với cậu ta là Vưu Tuyết Kim từ chối tiết lộ sở thích của Phó Minh Tễ cho cô, chỉ có thể đặt hy vọng tìm được thông tin từ ‘Cơ sở ngầm lớp A8.’
Hứa Văn Châu khẽ hé môi, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
Sinh nhật của Phó Minh Tễ là ngày 22 tháng 12, vốn dĩ hàng năm Phó Thanh đều tổ chức sinh nhật cho cậu ta, đến năm lớp 10 thì dừng lại. Nguyên nhân là do ‘Thành tích tụt dốc’ sau khi vào cấp ba, không thể đạt được thành tích tốt nhất.
Năm nay cũng vậy, buổi sáng cậu ta cùng ăn sáng với mẹ sau đó đi học, ở nhà không có một câu nào nhắc đến ngày sinh nhật của cậu ta. Nhưng điều đó không quan trọng, chuyện như vậy cậu ta đã trải qua một lần, đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.
Hơn nữa, ngày hôm qua Nghê Dạng còn đặc biệt đến hỏi cậu ta, có lẽ là muốn tổ chức sinh nhật cho cậu ta, cậu ta đồng ý rồi.
Phó Minh Tễ một mình ngồi lên chiếc xe sang.
Bà nội Hứa đang đuổi theo cháu trai để đưa trứng. “Châu Châu, cháu mang hai quả trứng này đi học đi.”
“Đã đủ rồi ạ.”
“Cháu ăn không nổi có thể đưa cho các bạn học ăn mà, hôm nay là sinh nhật của cháu, cùng chia sẻ với các bạn trong lớp chút.”
Hứa Văn Châu đã ngồi lên xe đạp, bà cụ đi cà nhắc đưa tay ra, nhất quyết nhét trứng vào cặp sách của anh.
Hằng năm vào ngày sinh nhật của Hứa Văn Châu, bà nội đều nấu một bữa cơm thật ngon và luộc trứng cho anh ăn, năm nay cũng như vậy. Nhưng ngay cả khi anh mang số trứng thừa này đến trường cũng không có người có thể chia sẻ, người duy nhất anh muốn chia sẻ thì không cần những thứ này.
Nghê Dạng nhớ rõ ngày sinh nhật của Phó Minh Tễ nên trước hai tuần đã đi khắp nơi để hỏi thăm sở thích của Phó Minh Tễ, nhưng lại không ai biết rằng Phó Minh Tễ có cùng một ngày sinh nhật với anh.
Thời điểm đi học mọi chuyện đều sẽ như thế này, sau giờ học sẽ nhìn thấy Nghê Dạng cùng với Trình Thụy Tuyết và những người khác tụ tập lại với nhau, thì thầm bàn chuyện.
“Dạng Dạng, cậu có chắc là Phó Minh Tễ sẽ đi không?”
“Đương nhiên, cậu ta đã đồng ý với tớ rồi.”
Lần trước Nghê Dạng sai người đến truyền tin, đối phương không phản hồi, thất hứa cũng không sao, nhưng lần này không giống, Phó Minh Tễ đã đồng ý với cô, nhất định phải đi.
“Okk, một số mẫu bánh ngọt tớ gửi bên QQ, cậu xem chút đi.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nghê Dạng mở ứng dụng ra, trước khi bấm vào tin nhắn của Trình Thụy Tuyết, cô chú ý trong hộp tin nhắn của Hứa Văn Châu hiện ra một dòng nhắc nhở của hệ thống: Sinh nhật của anh đến rồi, đi tặng quà cho anh nào!