Chương 19: Muốn đón gió, muốn được tự do

Thẩm Viên không ngờ rằng, lần đầu tiên cô đến nhà Dịch Thận lại trong hoàn cảnh như thế này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Bưu Tử áp sát phía sau, luôn dùng con dao bọc trong bao da chĩa vào sau lưng cô. Thẩm Viên bị ép buộc đi vào ngõ Lộc Phường, cô liếc mắt nhìn xung quanh.

Nơi Dịch Thận sinh sống thật sự không thể gọi là tốt đẹp, các tòa nhà dân cư và các cơ sở kinh doanh đã được cải tạo tụ tập lại với nhau. Dây mạng, dây điện kéo chằng chịt, làm rối tung khoảng cách ít ỏi giữa các tòa nhà.

Dây sạc xe điện có thể kéo từ tầng năm xuống mặt đất, quần áo treo để phơi liên tục róc rách nhỏ nước, giống như một trận mưa nhân tạo ngắn ngủi. Hàng ngày, mọi người ở tầng trên lại cãi vã vì những chuyện khác nhau, đi qua là có thể nghe thấy rõ mồn một.

Trong tình thế nguy hiểm, hình bóng cao quý và cô độc của Dịch Thận hiện lên trong đầu Thẩm Viên. Cô khó mà tưởng tượng được anh lại là người bước ra từ khung cảnh đậm mùi vị cuộc sống trần tục này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thẩm Viên không muốn để mặc cho đối phương sắp đặt, trong lúc đi, cô cố gắng dùng ánh mắt cầu cứu những người xung quanh, nhưng không ngờ Bưu Tử quá nhạy bén. Cô vừa định liếc mắt cầu xin, vật cứng phía sau lưng đã chĩa sâu hơn khiến cô hoảng sợ cúi đầu xuống ngay lập tức.

Những cư dân trong khu này dường như cũng có chút kiêng dè Bưu Tử. Thấy gã xuất hiện cùng những tên đàn em khác, bọn họ đều cúi đầu hoặc quay đi, giả vờ như không nhìn thấy.

Điều này càng khiến trái tim Thẩm Viên rơi xuống sâu hơn, cô sợ hãi trước những điều không thể đoán trước sắp xảy ra.

Trước đây anh trai cô từng nói rằng, đi ra ngoài, chỉ cần là chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì đều không phải là rắc rối lớn.

Thẩm Viên suy nghĩ một lát, run rẩy cất tiếng hỏi nhỏ người phía sau: “Xin hỏi… Dịch Thận đã đắc tội gì với anh? Là nợ tiền sao? Nợ bao nhiêu?”

“Tôi có tiền, tôi thay anh ấy trả cho anh có được không?”

“Cô gái nhỏ, nếu cậu ta có được sự giác ngộ như cô thì tôi đã chẳng phải làm thế này để trị cậu ta.” Bưu Tử không hề lay chuyển, cười độc địa hai tiếng: “Ông đây muốn thấy cậu ta cùng đường, cuối cùng phải quỳ xuống cầu xin ông đây.”

“Một con chó hoang nghèo rớt mồng tơi, mẹ kiếp dám đối đầu với tôi.”

Tên đàn em đi bên cạnh gã cũng cười, nói thêm một câu đầy châm biếm: “Thằng Dịch Thận này kiếm được một cô bồ giàu có, còn dám giả nghèo với anh Bưu.”

“Anh, nhất định phải cho thằng ngu khốn kiếp này một bài học.” Câu nói đầy ẩn ý.

Bắt cóc tống tiền, đám người này không coi luật pháp ra gì sao?!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Làm sao Thẩm Viên có thể không nghe ra sự nguy hiểm từ những lời nói đó đang chĩa thẳng vào mình. Cô run rẩy cả người, vừa sợ hãi vừa tức giận, cô phẫn uất nói: “Các người bắt tôi cũng vô dụng thôi… Tôi với anh ấy chẳng có quan hệ gì cả, làm sao anh ấy có thể vì tôi mà đưa tiền cho các người.”

Bưu Tử nhìn sườn mặt cô, khẽ hừ lạnh: “Cứ chờ xem.”

“Cô xem cậu ta có vì cô mà ngoan ngoãn chạy về đưa tiền không.”

…………

Không biết Bưu Tử đã lấy được chìa khóa nhà từ chủ nhà bằng cách nào, gã mở cửa rồi đẩy Thẩm Viên vào trong, cô không kịp đứng vững ngã khuỵu xuống sàn nhà.

Ngay khoảnh khắc bị đau vì ngã, cô mới nhận ra tại sao phải đến nơi này. Bắt cô đi bất cứ đâu cũng sẽ để lại dấu vết, nhưng về nhà Dịch Thận thì khác. Trong nhà chắc chắn cũng không có camera giám sát gia đình, đợi anh đến rồi chuyển khoản trực tiếp, toàn bộ quá trình đều là Dịch Thận tự nguyện.

Thẩm Viên cắn răng, bò dậy chạy thẳng ra cửa, đồng thời la lớn: “Cứu mạng!! Có người bắt——”

Chưa nói hết câu, miệng cô đã bị Bưu Tử bịt lại, hai tên đàn ông đồng thời đẩy Thẩm Viên khiến cô lại ngã xuống như một chiếc lá rụng.

Tiếng kêu cứu hết sức lực của cô đã kích thích hai tên đàn em vốn đã rục rịch, hai tên đó nóng nảy xông tới đè cô xuống sàn nhà, một tên túm lấy cổ áo Thẩm Viên.

Bàn tay của tên còn lại sờ lên đùi cô.

“Khốn kiếp, nuột thật đấy!”

“Đừng chạm vào tôi!”

Cảm giác như bị rắn rết, giòi bọ bò kín khắp người, cơn buồn nôn xông thẳng lên các dây thần kinh, da đầu Thẩm Viên tê dại, nước mắt cô chợt trào ra, nỗi sợ hãi đã hóa thành tuyệt vọng.

Lúc này, Bưu Tử đá văng hai tên đàn em đang bị mê muội vì sắc dục, “Cút mẹ sang một bên! Đến lượt cậu động thủ à?”

Hai tên đó ngoan ngoãn tránh ra, cười xu nịnh: “Vâng, nếu có thì cũng phải là anh Bưu ra tay trước ạ.”

Bưu Tử không nói gì, bước tới ngồi xổm xuống nắm lấy quần áo Thẩm Viên lật cô lại, gã mò lấy điện thoại di động của cô, tắt nguồn rồi ném sang một bên.

Hai tên khác kéo cô lên rồi trói vào ghế ăn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thẩm Viên cố hết sức không để mình phát ra tiếng khóc yếu ớt, nhưng cô không thể nén được tiếng thút thít nức nở. Nước mắt lăn dài trên má, dù ngứa ngáy cô cũng không thể lau đi.

Bưu Tử lại gọi một cuộc điện thoại, bên kia bắt máy chỉ sau vài giây, gã nhìn Thẩm Viên rồi nói ngắn gọn: “Tôi cho cậu thêm mười lăm phút nữa, không thấy người đâu thì……”

“Hai thằng em của tôi đây, đã nhắm đến con bé của cậu rồi đấy.”

Bưu Tử không cho đối phương cơ hội nói chuyện, nói xong thì cúp điện thoại.

Thẩm Viên bắt gặp ánh mắt chằm chằm của gã, đôi mắt gã sáng lên vẻ tham lam, như con linh cẩu đang đói khát.

Cô thấy ghê tởm, quay mặt đi không thèm nhìn.

Nội tạng cô run rẩy, lần đầu tiên cô cảm thấy sinh mạng và sự an nguy của mình hoàn toàn nằm trong tay người khác, linh hồn không còn là của riêng cô. Cô khao khát, mong rằng giây tiếp theo sẽ nhìn thấy anh.

Nhưng nghĩ đến ý đồ của những người này, cô lại không cam tâm nhìn Dịch Thận làm theo lời chúng.

Trong lúc Thẩm Viên đang lo sợ thấp thỏm, Dịch Thận đã chạy về với tốc độ mà không ai ngờ tới.

Khoảnh khắc chuông cửa vang lên, trái tim cô như rơi bịch xuống đất.

Tên đàn em nhìn qua mắt mèo, sau khi xác nhận bên ngoài chỉ có một mình anh thì mới mở cửa cho anh vào.

Dịch Thận bước vào nhà, vội vàng liếc mắt nhìn vào bên trong. Cách một khoảng cách, anh thấy cô bị trói trên ghế, quần áo vẫn chỉnh tề, nắm tay đang siết chặt của anh giãn ra một chút.

Thẩm Viên ngẩng đầu, cả khuôn mặt cô phơi bày trọn vẹn trong đáy mắt anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đầy vết nước mắt chưa khô, ánh mắt đầy sợ hãi và tan vỡ của cô đâm xuyên qua xương sống kiên cường, bất khuất của anh.

Dịch Thận đột ngột cau mày, hơi thở dồn dập vì chạy vội lập tức dừng lại.

Ánh mắt anh chiếm hết tâm trí cô, Thẩm Viên bỗng nhiên có chỗ dựa, cảm giác an toàn ập đến như suối nước ấm áp.

Dường như chỉ cần có anh ở đó, mọi chuyện sẽ không sao.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Cô bạn gái nhỏ của cậu vẫn ổn, cứ yên tâm.” Bưu Tử lười biếng đứng dậy, đi đến bên cạnh Thẩm Viên, tay vẫn nghịch con dao, dụng ý uy hiếp cực kỳ rõ ràng.

Chỉ cần Dịch Thận manh động một chút, cô sẽ gặp chuyện.

Hai tên đàn em đứng cạnh Dịch Thận đã khó chịu với anh từ lâu, muốn anh quỳ xuống nhận lỗi với đại ca của bọn họ. Thẩm Viên thấy bọn họ sắp ra tay đánh người, cô vừa định mở miệng thì chân của hai tên đó đã đạp vào khuỷu chân của Dịch Thận, mà đó lại là vị trí dễ tổn thương nhất.

Một tiếng “Bịch” âm trầm vang lên từ da thịt, đầu gối Dịch Thận mềm nhũn ra, nhưng anh chỉ loạng choạng về phía trước nửa bước, rồi gồng lưng đứng vững lại, không hề ngã xuống.

Cũng gần như trong khoảnh khắc đó, người gần anh nhất đã bị Dịch Thận hất ngã xuống đất, không kịp phản ứng. Tên đó ngã mạnh xuống sàn nhà phát ra tiếng động lớn.

Cảnh tượng bạo lực đột ngột xảy ra khiến vai Thẩm Viên run lên.

“Á!!” Tên đó kêu đau.

Dịch Thận vừa định đạp thêm một cú, Bưu Tử ho khẽ một tiếng, hành động dữ dội của anh khựng lại giữa không trung.

Bưu Tử dùng bao da bọc cây dao chĩa vào mặt Thẩm Viên, đôi mắt đỏ hoe của cô giống như một vạch cảnh báo, buộc Dịch Thận phải nuốt tất cả cơn giận vào bụng.

“Đừng vòng vo nữa.” Gã cười lạnh, ném điện thoại qua, “Số tiền tôi nói với cậu lần trước, không được thiếu một xu.”

“Trả tiền xong, người lập tức được thả.”

Vẻ mặt Thẩm Viên lập tức căng thẳng.

Không còn cách nào khác sao? Phải giao số tiền khó khăn lắm mới kiếm được cho gã ư?

Biểu cảm của Dịch Thận điềm tĩnh, không hề có ý phản kháng nào. Anh cúi đầu quét mã chuyển khoản trên điện thoại, Bưu Tử nheo mắt lại, lạnh lùng quát: “Mẹ kiếp, quả nhiên cậu có tiền.”

Điện thoại vang lên tiếng thông báo chuyển khoản thành công, Thẩm Viên nhắm mắt lại vì hổ thẹn khi nghe thấy chuỗi số tiền đó.

Lẽ ra cô không nên tự mình chạy đến nơi xa xôi như vậy để tạo cơ hội cho bọn họ.

Dịch Thận không thèm liếc nhìn Bưu Tử, tầm mắt anh luôn dõi theo cô, “Người, trả lại tôi.”

Bưu Tử lấy lại điện thoại, xác nhận đã nhận được tiền, gã từ từ rời xa Thẩm Viên, ra hiệu bằng mắt cho hai tên còn lại.

Đúng theo kế hoạch, lấy tiền rồi tẩu thoát.

Dịch Thận và Bưu Tử đổi vị trí cho nhau, anh đi thẳng đến trước mặt Thẩm Viên.

Khí chất và mùi hương quen thuộc ập đến khiến tầm nhìn của Thẩm Viên bị thân hình rộng lớn của anh che khuất. Cảm giác lại được bảo vệ này khiến cô không kìm được muốn bật khóc.

Khi anh cởi dây trói cho cô, Thẩm Viên run rẩy đôi môi, muốn gọi tên anh nhưng lại không thể nói thành lời.

Nhiều tiền như vậy…… Sau này anh phải làm sao đây.

Dịch Thận rũ mắt xuống, tháo dây trói, hai cổ tay thon thả bị siết đỏ ửng của cô đập vào mắt anh. Vết hằn đỏ tạo nên sự tương phản đáng sợ với làn da trắng nõn của cô, khiến hơi thở anh càng thêm nặng nề.

Anh nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng xoa cổ tay đang bị hằn đỏ của cô, giọng nói rất trầm: “Có đau không.”

Thẩm Viên lắc đầu.

Thực ra rất đau, cô đã từng chịu đựng sự tủi thân như thế này bao giờ đâu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đúng lúc này, đột nhiên Dịch Thận ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Tôi sẽ đòi lại gấp đôi cho cô, được không?”

Thẩm Viên ngây người.

Mắt anh rất đen, anh nói: “Không một kẻ nào chạy thoát được.”

Lời Dịch Thận vừa dứt, ba người Giả Minh, Lý Phong và Thạch Tế Chi đột ngột dùng chìa khóa mở cửa xông vào. Lý Phong khóa ngược cửa lại, nhốt hoàn toàn ba tên nhóm Bưu Tử trong nhà.

Không một kẻ nào có thể chạy thoát.

Giả Minh hét lớn: “Anh!! Cảnh sát sắp đến rồi!”

“Cứ giữ chân chúng ở đây là xong!!”

Một khi để bọn họ chạy thoát, tiền bạc sẽ được chuyển đi, việc truy hồi lại sẽ mất thời gian.

Dịch Thận không thể chờ đợi.

Kế hoạch ban đầu của Bưu Tử đã bị Dịch Thận biến thành một màn bắt rùa trong chum. Gã chửi thề một tiếng, ba tên lao về phía ba người Giả Minh đang chặn cửa, một cuộc ẩu đả bùng lên ngay tức khắc.

Trận đánh bạo phát đột ngột này lần nữa thách thức thần kinh vốn đã yếu ớt của Thẩm Viên, khiến môi cô run rẩy. Giây tiếp theo, cô đột nhiên được vòng tay ấm áp của chàng trai ôm trọn lấy.

Thẩm Viên kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Dịch Thận ôm cô, đẩy cô vào phòng ngủ bên trong.

Thẩm Viên vừa vào phòng ngủ, cô lập tức quay người lại nhưng vẫn không kịp. Cô chỉ nhìn thấy nửa thân người Dịch Thận, giây tiếp theo anh đã đóng sập cửa lại, nhốt cô ở bên trong.

“Dịch Thận!” Cô hoàn toàn hoảng loạn, đập vào cánh cửa, “Đừng động tay! Bọn họ có dao!”

Chỉ nghĩ đến sự nguy hiểm mà Dịch Thận và mọi người có thể gặp phải, nước mắt Thẩm Viên nóng ran, chân cô mềm nhũn, “Dịch Thận, anh mở cửa đi! Anh sẽ bị thương đấy! Có dao……”

Bên ngoài bắt đầu có tiếng đồ đạc bị đập phá, tiếng đấm đá, ồn ào đến mức màng nhĩ cô như muốn vỡ tung.

Dù cô có vặn tay nắm cửa thế nào cũng không mở được cửa. Lúc này, Thẩm Viên sớm đã không còn tâm trí tự bảo vệ mình, chỉ nghĩ đến việc liệu cô có thể giúp được gì không.

Nhưng ý định của Dịch Thận rất rõ ràng.

Từ đầu đến cuối, anh đều ưu tiên đảm bảo an toàn cho cô trước.

Căn phòng này là của anh, khắp nơi đều tràn ngập mùi hương của Dịch Thận, bao bọc mọi sự bất an của cô.

Anh dùng cơ thể, dùng cánh cửa này để ngăn cách cho cô, chặn đứng bạo lực và máu me đáng lẽ không nên làm ô nhiễm cô, bảo vệ tâm hồn cô được trong sạch.

Ngọn lửa hoang dã của Dịch Thận đang hừng hực thiêu đốt, lan tràn khắp nơi, tiêu diệt mọi thứ đe dọa đến cô mà không hề khoan nhượng.

Sự che chở âm thầm nhưng mãnh liệt của anh đã làm Thẩm Viên chấn động, cảm giác đó lan khắp toàn bộ cơ thể của cô ngay lúc này.

…………

Ngoại trừ hai phòng ngủ, gần như toàn bộ căn nhà Dịch Thận đã bị đập phá tan tành.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Khi cảnh sát đến, mấy thanh niên đánh nhau đến mức đầu chảy máu. Thạch Tế Chi và Lý Phong là những đứa trẻ ngoan ngoãn, từ nhỏ đến lớn chưa từng đánh nhau bao giờ, nhưng dù vậy, mấy anh em họ đã cố gắng hết sức để giữ chân ba tên côn đồ trong nhà, không để bất kỳ ai chạy thoát.

Mấy chàng trai này được đưa đến bệnh viện xử lý vết thương trước rồi mới thẩm vấn.

Cảnh sát mở cửa phòng ngủ, phát hiện Thẩm Viên đang co ro ở sau cánh cửa, khóc đến mức nấc lên.

Khi liếc thấy vết máu trên sàn nhà, cô suýt ngất xỉu.

Mãi đến tối, Thẩm Viên vẫn còn ngơ ngác ở sở cảnh sát, không hề nhận ra thời gian trôi qua.

Sau khi được xử lý vết thương ngoài da ở bệnh viện, vài người được đưa về sở cảnh sát để giải quyết vụ án.

Sự thật chứng minh, việc họ cố gắng giữ người lại là đúng, tiền vẫn còn trong điện thoại của Bưu Tử. Nếu có bằng chứng xác thực, tiền sẽ được trả lại cho Dịch Thận.

Khi hai bên đối chất, Thẩm Viên bước ra cửa, cất giọng khản đặc: “Họ bắt cóc tống tiền, quấy rối tình dục phụ nữ, tôi có bằng chứng.”

Đối diện với ánh mắt đổ dồn về phía mình, cô đứng thẳng lưng, hành động cố ý vùng vẫy bỏ chạy ban đầu cuối cùng cũng phát huy tác dụng, sắc mặt cô tái nhợt lộ vẻ yếu ớt: “Họ đã động chạm vào tôi, trên người tôi…… có thể kiểm tra dấu vân tay.”

Nói rồi, cô chỉ vào đùi dưới váy của mình.

Mấy tên côn đồ đột nhiên dao động.

Mắt Dịch Thận dán chặt vào cô, má anh căng cứng.

…………

Thẩm Viên không thông báo cho gia đình, chỉ sợ họ lo lắng. Cô một mình phối hợp với cảnh sát hoàn tất lời khai và tất cả thủ tục, cũng không rời khỏi sở cảnh sát.

Đã rất muộn rồi, sắp đến giờ đóng cửa ký túc xá nhưng cô vẫn ngồi dưới gốc cây trong sân sở cảnh sát, không biết đang chờ đợi điều gì.

Cho đến khi Dịch Thận bước ra.

Dịch Thận rời khỏi sở cảnh sát, tầm mắt anh lập tức nhìn thấy cô gái nhỏ đang ngồi dưới gốc cây.

Thẩm Viên quay đầu lại, ánh mắt cô bắt trọn cái nhìn của anh từ khoảng không.

Hai người cứ thế lặng lẽ nhìn nhau rất lâu. Cuối cùng, Dịch Thận nén lại sự bồn chồn muốn hút thuốc, nhấc chân bước về phía cô.

Anh đi đến trước mặt cô, quỳ một chân xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.

Thẩm Viên cụp mi xuống, khuôn mặt anh cũng phản chiếu trong mắt cô. Cuối cùng, cô nâng tay lên, một lần nữa chạm vào vết thương trên mặt anh, vẫn là câu hỏi đó.

“Có đau không.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Lần đầu gặp mặt, anh đã bị thương đầy mình, như một con sói đơn độc vừa chiến đấu với bầy chó.

Sao chỉ mới quen biết nhau trong thời gian ngắn ngủi, mà cô cứ luôn hỏi anh có đau không.

Thật kỳ lạ.

Bàn tay cô gái mềm mại, chạm vào mặt anh một cách rất nhẹ nhàng, như bông gòn áp vào.

“Xin lỗi.”

“Là lỗi của tôi.” Anh nói.

Ánh mắt Dịch Thận sâu thẳm, anh nắm lấy bốn ngón tay cô, di chuyển ra khỏi khuôn mặt mình.

Anh đặt tay cô vào lòng bàn tay mình để truyền hơi ấm, hành động thì thân mật nhưng lời nói lại mang theo sự lạnh lẽo: “Thẩm Viên, đây chính là thế giới của tôi.”

Lòng Thẩm Viên hẫng một nhịp.

“Chuyện xảy ra hôm nay, ở chỗ tôi không phải lần đầu tiên và cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.” Anh nói rõ ràng.

“Nói thật, hôm nay cô có sợ không?”

Nhận ra có điều gì đó sắp xảy ra, cô không muốn trả lời, nhưng lại khó lòng không đáp lại: “Sợ.”

Quả thực là đã rất sợ, trước đây cô từng thấy máu me nhiều nhất cũng chỉ là kinh nguyệt và máu khi đi khám sức khỏe. Bạo lực thì không cần phải nói, từ nhỏ đến lớn từ này chưa từng tồn tại trong từ điển của cô.

Cô như một con cừu non mặc người ta xẻ thịt, hoàn toàn không có khả năng chống cự trước sự đe dọa và bạo lực.

Trong khi đó, những điều này lại là chuyện cơm bữa đối với cuộc đời hiện tại của Dịch Thận, anh đã sớm quen rồi.

Đây chính là khoảng cách, cô sống trong nhà kính sạch sẽ và an toàn, còn hỗn loạn và dơ bẩn lại là đấu trường sinh tử của anh.

Trong khoảnh khắc nguy hiểm nhất ngày hôm nay, quả thực Thẩm Viên đã rất sợ hãi, sợ đến mức hối hận. Nỗi sợ hãi này sớm đã dập tắt sự rung động của cô đối với Dịch Thận.

Cô muốn rút lui rồi, anh quá nguy hiểm.

“Sớm đã nói chúng ta không nên tiếp xúc, cô lại không tin.” Gân xanh trên cổ Dịch Thận nổi lên, nhưng ánh mắt anh lại có vẻ bất cần. Anh bóp tay cô đến mức trắng bệch rồi mỉm cười, “Thẩm Viên, đừng gây thêm rắc rối cho tôi nữa.”

Đây là lời từ chối và đẩy ra rõ ràng, thậm chí còn có chút tàn nhẫn.

Mũi Thẩm Viên cay xè.

“Được không?” Dịch Thận ngước mắt lên, làm ngơ trước những giọt nước mắt đang chực trào của cô, thực sự như thể đã mệt mỏi lắm rồi: “Cô tránh xa tôi ra, tôi cũng sẽ tránh xa cô.”

Anh không cho phép cô tiếp tục thích anh nữa, cũng không cho phép cô lại gần.

Vị đắng trào lên cổ họng, Thẩm Viên đau lòng đến mức không nói nên lời.

Những chuyện xảy ra hôm nay đã làm cô sợ hãi, cô cần sự an ủi chứ không phải những lời này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Quyết định của Dịch Thận giống như một ngọn núi cao đè xuống, giọng điệu này thể hiện rõ ràng rằng: Dù cô có níu kéo đến đâu, anh cũng sẽ không đáp lại nữa.

Vì vậy, anh bảo cô hãy tự lo cho bản thân, giữ lại chút thể diện.

Thẩm Viên im lặng đứng dậy, đối diện với anh. Có một giọng nói rõ ràng mách bảo cô, cô nên nói lời tạm biệt.

Cô ngẩng đầu nhìn anh rồi lại cảm thấy sao mà quyến luyến không nỡ.

Dịch Thận nhìn cô ấp úng muốn nói lại thôi, “Sao thế?”

“Anh nói đúng, hôm nay, chuyện này khiến tôi hối hận rồi.” Thẩm Viên nói ra lời trái với lòng mình: “Tôi hối hận vì đã thích anh.”

Gió thổi qua, lay động cả hàng cây, cũng lướt qua mái tóc đen trên trán Dịch Thận.

Bàn tay anh giấu trong túi lại cứng đờ, giống như lời thầm lặng của chiếc lá rụng.

“Chỉ là còn một việc tôi muốn làm.” Đôi mắt hạnh đẫm nước của cô nhìn Dịch Thận, mang một vẻ đẹp tuyệt sắc không thể từ chối, “Anh cúi xuống một chút được không?”

Dịch Thận không chút do dự, cúi người xuống.

Giây tiếp theo, hơi thở mềm mại, ngọt ngào ập tới, anh không hề có sự phòng bị nào.

Thẩm Viên áp sát vào, kiễng chân, hai tay vòng qua cổ đối phương, hôn lên môi anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cánh môi lạnh và cánh môi nóng áp vào nhau, một tia lửa buồn bã nhưng tê dại chợt bùng cháy, làm hai người cùng run rẩy trong khoảnh khắc đó.

Đầu óc Dịch Thận chợt trống rỗng.







Để lại một bình luận