Chương 19 (2): Tượng sáp tan chảy
…………
Sau khi xuống tàu cao tốc, Diệp Phục Thu vội vàng bắt taxi chạy đến câu lạc bộ tổng hợp mà cô bé kia đã nói trong điện thoại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Nói là quán net, phòng bida, lại có không ít người nổi tiếng trên mạng đang livestream ở đây, còn có một tòa nhà dùng làm chỗ ở, lộn xộn đến nỗi khó có thể định vị.
Diệp Phục Thu vừa bước vào cửa đã bị mùi khói thuốc nồng nặc xộc vào mũi, đến mức không mở được mắt.
Trong quán net không có cửa sổ, không thấy ánh sáng ban ngày nên làm người ta chìm đắm chẳng phân biệt được ngày đêm.
Khắp nơi toàn những tiếng gầm rống lúc vui chơi, và tiếng gõ bàn phím cơ dày đặc làm tâm trí người ta rối bời.
Những con chuột mà khách chơi game vung vẩy, cả những ánh lửa đỏ rực kẹp giữa các ngón tay đã làm Diệp Phục hoa mắt, cô khó lòng mà tìm thấy em gái mình.
Diệp Phục Thu không dám gọi to, tiếng “Tiểu Xuân” nhỏ xíu cô thốt ra lập tức bị nhấn chìm giữa tiếng ồn.
Trên trần nhà không ngừng truyền đến tiếng leng keng, âm thanh của loa rung lên, xuyên qua một lớp sàn, đè nén không khí của quán net ở tầng một.
Chỉ e trên lầu còn ồn ào hơn ở đây.
Có không ít đàn ông trong quán net, trong lúc bọn họ vô tình ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Diệp Phục Thu với dáng người nổi bật.
Thế là Diệp Phục Thu lại bị cảm giác khó chịu quen thuộc bao trùm, vô số ánh mắt châm chích quen thuộc tập trung lên người cô.
Cô dồn sức ôm ngực, ngăn không để cơn buồn nôn sinh lý phát tác.
“Tiểu Xuân! Diệp Tri Xuân!”
Giọng cô càng lớn, những ánh mắt nhìn về phía cô lại càng nhiều.
Diệp Phục Thu bắt đầu cảm thấy chóng mặt, muốn chạy trốn.
Ngay lúc này, cô thoáng thấy Diệp Tri Xuân đang ngồi trong góc phòng. Diệp Tri Xuân đang ở cùng một nhóm người thoạt nhìn không giống học sinh. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác nam, nhưng lại mặc thứ quần áo mát mẻ giống đồ bơi ở bên trong.
Giống một số loại quần áo có ẩn ý gì đó.
Diệp Tri Xuân ngậm một que kem trong miệng, vừa nói vừa cười, cứ dựa sát rạt vào tên đàn ông đang chơi game bên cạnh.
Vẻ ngoài chẳng ra gì của em gái đã hoàn toàn chọc giận Diệp Phục Thu, cô xông thẳng đến và ném balo vào tên đàn ông đang ôm vai Diệp Tri Xuân, “Bỏ tay ra!”
Tên đàn ông bị đập đau kêu lên một tiếng.
Mấy kẻ rõ ràng là đi cùng nhau đều đồng loạt ngừng chơi game, bầu không khí thoáng im lặng.
Ngay khi nhìn thấy cô, Diệp Tri Xuân đã hoảng hốt thấy rõ, lắp bắp: “Chị, chị? Sao chị lại ở đây!”
Có tên đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Phục Thu, huýt sáo, “Tiểu Xuân, đây là chị gái của em à? Đẹp thế.”
“Tính khí cũng không phải dạng vừa~”
Diệp Phục Thu chọc vào vai cô ấy, tức giận tới mức nói chuyện cũng run rẩy: “Em có biết em là trẻ vị thành niên không!”
“Em có biết bây giờ trông em như thế nào không!”
“Cút ra đây cho chị!” Nói rồi, cô túm cánh tay Diệp Tri Xuân kéo mạnh cô ấy ra ngoài.
Diệp Tri Xuân đang ở độ tuổi ưa sĩ diện, bị kéo mấy bước thì cô ấy nổi cáu: “Chị! Chị đừng kéo em được không!”
“Có gì mà không thể nói chuyện đàng hoàng được chứ!”
Hai chị em giằng co nhau ra khỏi quán net.
Phía chân trời pha lẫn màu xanh đen và màu cam đỏ của buổi hoàng hôn, ánh đèn neon của khu phố ăn chơi lần lượt bật lên, nở rộ vẻ phù phiếm và sa đọa.
Diệp Phục Thu cởi áo khoác ra, mạnh mẽ khoác lên người em gái, cố che đi mấy mảnh vải rách bên trong.
Mà Diệp Tri Xuân lại không ngừng chống cự động tác của cô, cuối cùng cô ấy vung tay lên, ném áo khoác của cô xuống đất: “Chị làm gì vậy! Bị điên à!”
Chiếc áo khoác denim bị giặt đến mức cứng đờ rơi xuống đất, Diệp Phục Thu đứng sững người tại chỗ, hệt như cánh cung sắp gãy.
Hai bàn tay đang trống rỗng của cô run rẩy không ngừng, “Ai bị điên? Diệp Tri Xuân, em bị điên rồi đúng không.”
“Em không thể như vậy.” Diệp Phục Thu ngước mắt lên, hai mắt cô đỏ bừng lộ vẻ bị tổn thương.
“Em không thể ở cùng những người như vậy.”
“Em không thể thế nào cơ?” Diệp Tri Xuân khó hiểu, “Chị dựa vào đâu mà định nghĩa bạn bè của em. Thế nào là người tốt? Thế nào là kẻ xấu?”
“Chỉ biết cắm đầu vào học giống chị mới là người tốt sao?”
Diệp Phục Thu tức tới nỗi đầu cô sắp nổ tung, cô lấy điện thoại ra mở ảnh chụp màn hình cho cô ấy xem, “Em xem đi, xem thử người bạn mà em cho là ngưỡng mộ em đã làm những gì!”
“Anh ta chụp những thứ hình ảnh này cho em! Rồi đăng lên vòng bạn bè của anh ta!”
“Hôm nay anh ta dám đăng những bức ảnh này lên vòng bạn bè thì ngày mai sẽ dám phát tán lên mấy trang web lung tung! Em ngu lắm!”
Diệp Tri Xuân nhìn thoáng qua, hơi biến sắc, sau đó gào lên: Chị thì biết cái gì! Đây gọi là nghệ thuật!”
“Anh ấy là nhiếp ảnh gia! Là người trong giới! Anh ấy đánh giá cao em, cho rằng em có thể làm người mẫu!”
“Em không thông minh như chị, em học không vào! Em tự tìm đường đi cho mình thì sai sao!!”
Diệp Tri Xuân cởi áo khoác của mình ra, chất vấn cô: “Chị xem cả người em có để lộ chỗ nào quan trọng không! Có không?!”
“Tự bản thân chị cổ hủ phong kiến! Chị dựa vào đâu mà dùng những suy nghĩ bẩn thỉu để đánh giá người khác!”
Chân mày Diệp Phục Thu khẽ giật, đột nhiên cô cười khẩy, rồi lướt xem những bức hình kia trước mắt em gái.
“Em xem đi, những tư thế anh ta bảo em tạo, những biểu cảm anh ta dạy em.”
“Còn không phải để ám chỉ tình dục sao?”
“Diệp Tri Xuân, đầu óc em có tỉnh táo không hả?” Cô ném chiếc điện thoại đang hiển thị ảnh chụp lên người em gái, “Đã thế này mà còn không chịu học hành! Bị người ta lừa cho sạch nhẵn cũng không biết mình chết ra sao!”
Diệp Phục Thu chỉ vào cô ấy: “Tiền em xin chị, còn có số tiền gia đình cho em, tiền em mượn người ta, đều đưa hết cho anh ta rồi đúng không? Ném hết vào đây rồi đúng không.”
“Diệp Tri Xuân.” Diệp Phục Thu nhớ đến những uất ức mà mình phải chịu, nhớ đến tình cảnh gia đình, giọng cô nghẹn ngào: “Bà nội đi dọn vệ sinh cho người ta, làm một nhà mới kiếm được sáu mươi tệ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Diệp Tri Xuân, bà ấy sắp bảy mươi tuổi rồi.”
“Cô phải nuôi cả gia đình, thế mà vẫn muốn phụ giúp chúng ta.”
“Em không muốn sống trong làng, chê nghèo, chê bất tiện, gia đình nuôi em đi học ở trường nội trú, em muốn gì, dù cả nhà nhịn ăn nhịn mặc cũng sẽ cho em.”
Nước mắt nóng hổi của cô rơi xuống cùng với lời chất vấn, “Kết quả em đang làm gì đây, lương tâm của em đâu mất rồi?”
“Bà nội không được đi học, cô cũng chỉ tốt nghiệp cấp hai.” Diệp Phục Thu khóc nức nở, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Đến cả hai người như họ còn biết con gái phải học nhiều!!”
“Dù phải liều mạng làm việc họ cũng muốn nuôi chị em mình học thêm mấy năm! Em đi học mười năm rồi! Đến cả đạo lý này cũng không hiểu sao!”
“Bây giờ chị hỏi em, em đang làm gì! Ăn không ngồi rồi mười tám năm, chờ lấy chồng sinh con cho người ta, làm giúp việc cho người ta sao!” Cô hét lớn tới nỗi trong cổ họng có mùi gỉ sắt.
Ánh mắt của Diệp Tri Xuân dao động trước những lời lẽ sắc bén của đối phương, cô ấy lùi về sau một bước, không nói nên lời.
“Chị, chị……”
Diệp Phục Thu lau nước mắt, “Tiểu Xuân, chúng ta sinh ra trong gia đình như vậy, chỉ có thể nhanh chóng tự lập, gánh vác gia đình.”
Chúng ta không được lựa chọn.
“Đó, đó là việc chị nên làm!” Không biết Diệp Tri Xuân nghĩ gì mà chỉ chăm chăm chứng minh mình đúng, nói những lời làm người khác tổn thương: “Dựa vào đâu mà em phải sống theo khuôn mẫu, vất vả làm lụng cả đời để hầu hạ cái gia đình rách nát đó!?”
“Diệp Phục Thu! Nhà ta ra nông nỗi này đều tại chị không phải sao?” Diệp Tri Xuân chỉ vào cô, oán hận dâng trào: “Nếu không phải chị hại bố bị đập trúng thành người thực vật thì ông ấy có nằm liệt giường nhiều năm như vậy không, mẹ có bỏ rơi chúng ta không? Nhà chúng ta có thể nghèo đến mức này không!?”
Lời lẽ ác ý của người thân như mũi tên sắc nhọn bắn trúng nơi yếu ớt nhất của cô.
Người có thể làm tổn thương bạn nhất, thường là người bạn quan tâm nhất.
Phòng tuyến nào đó đã sụp đổ, Diệp Phục Thu lùi về sau và hét lên: “Chị biết!!”
Diệp Tri Xuân bị dọa sợ, nhất thời không dám nói gì.
Hai mắt Diệp Phục Thu đỏ ngầu, lòng bàn tay cô bị móng tay cào rách, “Chính bởi vì chị biết!”
Trái tim cô như một quả bom sắp bị cắt đứt, hủy hoại lục phủ ngũ tạng, cô lắc đầu, bi thương đến tột cùng: “Thế nên mỗi ngày chị đều liều mạng!”
“Chị có thể chịu đựng bất cứ khổ cực nào……” Não cô thiếu dưỡng khí, từ từ ngồi xổm xuống, “Em tưởng chị muốn vậy sao…… Chị đang bù đắp, chị đang cố gắng bù đắp……”
Mắt Diệp Tri Xuân cũng đỏ hoe, nước mắt chực chờ rơi xuống.
Cô ấy lắc đầu, ánh mắt lảng tránh, khăng khăng giữ vững lý lẽ của mình: “Người nên thu dọn tàn cuộc là chị, em có ước mơ của em, em tuyệt đối không muốn giống như chị.”
“Đền bù cả đời mình vào đó là việc chị nên làm, đáng đời chị!”
Lúc này, một đám người lũ lượt kéo nhau ra khỏi quán nét.
“Tiểu Xuân, vẫn chưa nói chuyện xong với chị gái của em sao?” Là đám đàn ông mà Diệp Tri Xuân quen biết.
Tên đàn ông cầm đầu đeo túi đựng máy ảnh, vừa định ôm cô ấy thì đã bị Diệp Tri Xuân đẩy ra, “Anh đăng ảnh của em lên rồi đúng không!”
Tên đàn ông ngây ra, liếc nhìn Diệp Phục Thu rồi lấp liếm: “Làm gì có, anh định đưa cho mấy người đại diện trong vòng giao thiệp xem, biết đâu có người chọn trúng em thì sao?”
Sau khi Diệp Tri Xuân nghe chị gái nói một tràng thì cũng thấy không ổn, cô ấy kéo anh ta lại: “Tiền em đưa cho anh, anh trả lại cho em một phần trước đi, bạn học của em đòi em trả tiền, không phải anh nói vẫn chưa xài hết sao?”
Người đàn ông vừa nghe thế thì lập tức hất tay Diệp Tri Xuân ra, “Này, nói đưa cho tôi là sao hả? Tôi đã tiêu hết số tiền đó cho cô rồi, dẫn cô đi chơi, dẫn cô đi ăn uống, mua quần áo cho cô, chụp ảnh cho cô.”
“Khi nào cô bình tĩnh lại thì liên lạc với tôi.”
Bốn, năm người đàn ông đứng trước mặt bọn họ, sự áp bức vô hình khiến Diệp Tri Xuân không nói được nửa câu.
Nói rồi, tên đàn ông theo đám bạn rời đi, chỉ còn lại hai chị em bọn họ.
Diệp Phục Thu bật cười, chống tay xuống đất đứng dậy, “Đây là Bá Nhạc của em đấy ư?”
Sắc mặt Diệp Tri Xuân lập tức trở nên khó coi, có hơi xấu hổ.
“Chị không nói gì khác nữa, em cút về Tân Dương học cho chị.” Diệp Phục Thu nhặt chiếc áo khoác bẩn của mình lên, đi vào quán net.
“Chị!” Diệp Tri Xuân quay đầu đuổi theo cô, cầu xin: “Chị đừng nói cho bà nội biết được không? Bà mà biết được sẽ đánh chết em mất!”
“Số tiền đó em nhất định sẽ đòi lại, em sẽ trả ngay!”
“Anh ấy, anh ấy thật sự không phải là người như vậy!”
“Chị, đợi em làm người mẫu rồi thì chị sẽ không phải vất vả như thế này nữa.”
Diệp Phục Thu bước vào trong để lấy chiếc balo cô đã ném lại bên trong, những lời cầu xin của em gái đằng sau đều bị cô bỏ ngoài tai.
Cô chỉ cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Đi đến chỗ ngồi lúc nãy của bọn họ, Diệp Phục Thu cầm balo của mình lên thì phát hiện khóa kéo đang mở, đầu cô chợt ong ong——
Diệp Tri Xuân đi tới, hỏi: “Sao vậy?”
Diệp Phục Thu choáng váng, cô lắc đầu, suýt không đứng vững, thì thào: “……Ví tiền.”
“Ví của chị.”
“Ví của chị ở bên trong……”
Tất cả số tiền còn lại của cô, thẻ căn cước, thẻ sinh viên……
Đều ở trong ví tiền.
Diệp Phục Thu tựa như một cánh cung mong manh như tờ giấy nhưng kiên cường, cố gắng gượng dựa vào chút sức mạnh bền bỉ mà chống đỡ được đến bây giờ.
Nhưng vào lúc này, với một tiếng nổ tung trong thinh lặng—— đã vỡ vụn.
Cô ôm balo loạng choạng đuổi theo ra ngoài, gạch lát nền vốn bằng phẳng nhưng lại khiến cô có cảm giác như đang đi trên con đường gập ghềnh.
Không biết ai đã ném lon nước xuống làm Diệp Phục Thu vấp phải, suýt ngã sấp xuống đất.
Đầu óc cô trống rỗng, trong đầu chỉ có ý nghĩ phải đuổi kịp những người kia.
Dây thần kinh phẫn nộ và tuyệt vọng bành trướng trong cơ thể, khiến Diệp Phục Thu nóng bừng cả người.
Nhưng cô biết.
Không đuổi kịp nữa rồi.
Cô đã mất hết tất cả.
Đêm tiệc tối của khóa quân sự rực rỡ hôm qua, làn gió tự do thổi vờn trên mặt.
Vốn dĩ cô đã nhìn thấy cánh cửa bước vào cuộc đời mà cô hằng mơ ước.
Hôm nay quay đầu lại mới nhận ra.
Cuộc sống mới gì chứ.
Thế giới sau lưng cô, không phải vẫn thối nát như rác rưởi sao?
Diệp Phục Thu đuổi theo đến cửa, đột nhiên dừng bước.
Hai tay cô mất hết sức lực, balo rơi xuống đất.
Nước mắt cũng theo đó tuôn rơi.
Cảm xúc mà cô gắng gượng cả ngày trời đã sụp đổ trong khoảnh khắc này, cuối cùng cô cũng bật ra tiếng khóc nghẹn ngào mà một cô gái mười tám tuổi nên có vào thời khắc bất lực.
Diệp Phục Thu dùng hai tay lau nước mắt, nhưng không sao lau hết được, cô nức nở đến mức khó phân biệt được là đang khóc hay cười.
Sao có thể như vậy.
Sao cô lại ra nông nỗi này……
“Đủ thảm hại rồi đấy.”
Chất giọng lười biếng quen thuộc vang lên phía trước.
Động tác lau nước mắt của Diệp Phục Thu khựng lại, cô đứng im một lúc lâu.
Cô từ từ buông tay xuống, ngước mắt lên với vẻ không thể tin nổi.
Tầm mắt phía trước mờ đi vì nước mắt, ngoài cửa——
Rõ ràng đang là ban đêm, thế nhưng toàn thân chàng trai lại như được phủ một lớp ánh sáng.
Áo sơ mi hở cổ và quần tây rộng thùng thình là dấu hiệu nổi bật của anh.
Tên nhiếp ảnh gia vừa rồi còn vênh váo lúc này đã bị đánh bầm dập mặt mày, bị Kỳ Tỉnh xách lên bằng một tay. Anh ta ngã xuống đất toàn thân dính đầy bụi bẩn, như thể đã bị kéo lê suốt dọc đường đến đây.
Tên nhiếp ảnh gia ra sức giãy giụa, nhưng khó có thể chống lại cánh tay rắn chắc nổi đầy gân xanh của đối phương.
Ngón tay thon dài của Kỳ Tỉnh đùa nghịch chiếc thẻ căn cước của cô, thong thả nói: “Bảo cô ngoan ngoãn ở yên.”
Anh nhìn cô: “Cô cứ thích chạy xa tôi như vậy.”
Rõ ràng đang nói lời đe dọa nhưng lại chẳng có chút sức nặng nào, Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn đang rơi lệ của cô, nhếch môi: “Tôi hiểu ra rồi.”
“Diệp Phục Thu, cô thật sự chẳng xem tôi ra gì.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Không biết vì sao.
Nhìn thấy anh, tất cả những uất ức, tất cả những tuyệt vọng như thể con thuyền bị sóng biển đánh chìm.
Diệp Phục Thu thấy mũi mình cay xè, cô bật khóc nức nở.
Lalaland
4 tuần trước lúc 9:41 chiềuHơ, cô Xuân nói hay nhỉ, vậy cô đừng ngửa tay xin tiền chị mình xem nào.