Chương 19 (1):  Tượng sáp tan chảy

Các sinh viên chơi đùa vui vẻ, lúc này họ đang tranh giành micro và loa để hát những bài mình thích, khi thì Kpop lúc lại nhạc rap.

Lâu Kỳ ngồi ngoài rìa, thấy Diệp Phục Thu đỏ mặt chạy lại, “…… Hửm?”

Cô ấy nhìn về phía xa, thấy bóng dáng chàng lớp trưởng đẹp trai thì khẽ trêu chọc: “Yo, sao đỏ mặt thế kia, lớp trưởng nói gì với cậu thế?”

Diệp Phục Thu vội sờ mặt, rất xấu hổ: “Đỏ lắm à?” Cô chỉ thấy mặt mình nóng ran.

“Ừhm, ban nãy tớ cứ tưởng có quả cà chua đi tới.” Lâu Kỳ nghiêm túc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu hồi tưởng lại giọng nói vừa rồi vang lên bên tai, còn cả câu nói phóng đãng và hoang đường đó……

Sức nóng dường như lan tỏa khắp cơ thể dọc theo cổ cô.

“Không có, tớ chỉ sợ nóng thôi.” Cô lấp liếm cho qua chuyện.

Lâu Kỳ ồ lên một tiếng, bĩu môi: “Có ma mới tin.”

Nói rồi cô ấy liếc mắt đầy ẩn ý sâu xa về phía lớp trưởng đang đi về, cố tình nói: “Con người của lớp trưởng cũng được đấy chứ.”

Chàng trai nghe thấy vậy thì sờ gáy, mỉm cười ngồi sang một bên, anh ta cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Phục Thu mãi.

Vậy mà cái người đang là trung tâm của chủ đề trò chuyện lại cứ luôn ngẩn ngơ.

Toàn bộ tâm trí của Diệp Phục Thu đều đang nghĩ về một người khác, căn bản không để ý đến bầu không khí xung quanh.

Cứ như thế, một buổi chiều vốn phải thoải mái tự tại của cô lại bị Kỳ Tỉnh dùng một cuộc điện thoại và đôi ba câu phá hỏng, làm tim cô đập loạn.

…………

Sau đó Diệp Phục Thu nhận ra rằng, những lời người kia nói có lẽ chẳng có lấy nửa phần là thật lòng.

Chẳng qua anh thấy lâu rồi không tiếp xúc hay liên lạc, nên cố tình gọi điện đến để khuấy động tâm trí cô mà thôi.

Nhất định là không muốn thấy cô sống yên ổn.

Càng như vậy, Diệp Phục Thu càng phải tận hưởng từng giây từng phút ở trường. Dù sao cô cũng chỉ có một mình, cũng không đi đâu được, Kỳ Tỉnh muốn làm loạn thế nào thì tùy anh.

Nghĩ theo kiểu “Lành làm gáo, vỡ làm muôi” như thế, cô bớt sợ hãi hơn rất nhiều.

Hai tuần học quân sự trôi qua trong chớp mắt, vào đêm cuối cùng trước khi kết thúc, trại huấn luyện tổ chức đêm tiệc quân sự, toàn thể tân sinh viên tập trung ở khu vực lễ đài để dự tiệc.

Dưới khu đất rộng rãi nơi chân núi, hàng nghìn sinh viên sánh vai nhau tạo thành làn sóng thanh xuân.

Nhóm người trẻ tuổi nhảy múa tưng bừng theo ánh đèn và âm nhạc, không khí sôi nổi chẳng khác gì ở các lễ hội âm nhạc lớn.

Ở đêm tiệc tối sau cùng, lớp trưởng lớp Diệp Phục Thu lại lên sân khấu hát và lập tức trở thành đề tài hot trên tường tân sinh viên.

Chân Lâu Kỳ đi lại không tiện, vì hai người họ đi cùng nhau và đi chậm nên đến muộn, chỉ đành đứng ngoài rìa nhón chân lên xem.

Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, Diệp Phục Thu luôn có cảm giác anh chàng lớp trưởng kia cứ nhìn về phía họ lúc ở trên sân khấu, rõ ràng vị trí này khuất như vậy.

Cô vốn không nghĩ nhiều về những chuyện thế này, bị bầu không khí lây nhiễm, cô hào phóng vỗ tay cho các bạn học trên sân khấu.

Mà chàng lớp trưởng đẹp trai dường như càng hát hò hăng say hơn, lúc kết thúc màn biểu diễn còn đứng trên sân khấu cong môi tươi cười. Anh đèn chiếu vào anh ta càng thêm lóa mắt, khiến rất nhiều bạn nữ phải hú hét và chụp ảnh.

Diệp Phục Thu đứng trong đám đông, cũng bị ánh đèn rực rỡ nhiều màu chiếu vào, cô nheo mắt lại.

Lúc này pháo hoa trên sân khấu đồng loạt bắn lên, cô giơ điện thoại lên để chụp lại cảnh tượng này.

Ban đầu cô định gửi cho cô mình và bà nội, ngón tay dừng trên phím gửi đi thì nhớ lại những lời dặn dò của người lớn qua điện thoại vài hôm trước.

Ngập ngừng vài giây, cô tắt điện thoại.

“Diệp Phục Thu! Đến chụp ảnh!!” Lúc này, giọng nói oang oang của Lâu Kỳ bên cạnh đã xua tan cảm xúc đột nhiên chùng xuống của cô giữa sự ồn ào.

Diệp Phục Thu bị bạn học kế bên ôm vai đột ngột, suýt lảo đảo, ngẩng đầu thì thấy chính mình trong camera trước của điện thoại.

“Ba! Hai! Một!” Lâu Kỳ cười lộ cả răng.

Những cột đèn đầy màu sắc ở đỉnh sân khấu từ từ nâng lên, giao nhau và chiếu thẳng lên bầu trời đêm, như những vệt sao băng không bao giờ rơi xuống.

Các sinh viên dưới sân khấu giơ tay đón những dải ruy băng rơi xuống, còn những ca sĩ sinh viên trên sân khấu thì đang hát encore.

【Thiếu niên đón gió đạp sóng / Sau cơn mưa mạnh mẽ vươn lên】

【Trái tim tự do / Ca vang trên đường / Xô đổ tường Nam】

Hình ảnh như thế đã in sâu vào lòng Diệp Phục Thu.

Giống như.

Cảnh mở đầu của bài hát mở màn cho cuộc sống mới.

Lấp lánh, khiến người ta sôi sục.

Như vết sẹo mọc ra thịt mới, làm lòng người ngứa ngáy.

Đôi mắt hoa đào của Diệp Phục Thu cong thành hình trăng khuyết, nhìn vào ống kính, vụng về giơ hai ngón tay thành hình chữ V.

【Huấn luyện quân sự tân sinh viên! Kết thúc khóa học vui vẻ!!】

…………

Sau khi kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, vẫn còn ba ngày nghỉ ngơi trước khi chính thức khai giảng.

Sáng hôm sau, xe buýt đưa sinh viên về cổng chính Đại học Nam Sơn, một số sinh viên trở về ký túc xá, còn một số khác thì tụ tập lại bàn bạc với nhau đi ăn uống vui chơi.

Tất nhiên Lâu Kỳ không để Diệp Phục Thu rời đi như thế, cô nàng này là kiểu người thích tiệc tùng bung xõa điển hình, dĩ nhiên phải kéo dài niềm vui của kỳ học quân sự ngay lập tức, vừa xuống xe cô ấy đã lôi kéo cô mãi không buông.

Mấy bạn nam và bạn nữ đã quen thân trong lúc học quân sự đang tụ tập dưới gốc xoài sum suê.

Lớp trưởng đẹp trai là người xuống cuối cùng, sắc mặt anh ta không tốt lắm, có vẻ bị say xe.

Mấy bạn nam khác chê cười anh ta: “Yo, sao lại say xe thế kia!”

Lớp trưởng giơ chân đá bọn họ một cái, rồi rất tự nhiên bước đến bên cạnh Diệp Phục Thu, vung tay như muốn nói: Đi đâu thì các cậu tự quyết định, tôi không còn sức để nói chuyện nữa.

Diệp Phục Thu thấy dáng vẻ anh ta cúi người vịn đầu gối yếu ớt thì lấy một quả quýt từ trong túi ra, bóc vỏ một nửa rồi đưa sang.

Lớp trưởng vốn đang cúi đầu, thấy quả quýt cô đưa tới trong tầm mắt thì ngẩng đầu lên nhìn cô, mắt anh ta sáng rực.

“Lớp trưởng, cậu thử thứ này xem.” Diệp Phục Thu nói với anh ta: “Trước đây em gái tôi cũng bị say xe, em ấy nói ăn quýt có tác dụng.”

Những bạn khác đang thảo luận sôi nổi về nhà hàng và những hoạt động sau bữa cơm, không ai chú ý đến bọn họ.

Anh ta là một chàng trai cao lớn, ấy vậy mà lúc đưa tay nhận lấy quả quýt của cô lại để lộ vẻ lúng túng ngây ngô.

Tay lớp trưởng to, vô tình xẹt qua ngón tay Diệp Phục Thu, chuyện ngoài ý muốn này lập tức khiến tai anh ta đỏ bừng.

Ánh mắt của đối phương quá thẳng thừng, Diệp Phục Thu quay mặt đi, sợ “bệnh cũ” của mình lại tái phát.

Dù sao hiện giờ chỉ khi ở trước mặt Kỳ Tỉnh cô mới hoàn toàn có thể tránh được việc buồn nôn.

Nào ngờ hành động này của cô, lọt vào mắt lớp trưởng lại trở thành lời hồi đáp thẹn thùng của cô gái.

Lớp trưởng nhận quả quýt, đứng thẳng người nói với cô: “Lần trước hát tập thể, tôi muốn nói chuyện với cậu, nhưng cậu nghe điện thoại rồi chạy mất.”

“Chuyện đó.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Anh ta cầm quả quýt, sờ gáy rồi bật cười: “Tôi tên là Chu Nhuệ, sau này đừng gọi tôi là lớp trưởng nữa, hơi kỳ cục.”

Chu Nhuệ là người gốc Nam Quảng Đông điển hình, chất giọng khi nói chuyện có nét ôn hòa của những chàng trai miền Nam, lại không kém phần trong trẻo.

“Được.” Diệp Phục Thu gật đầu, chỉ vào quả quýt, “Cậu ăn nhanh đi, lát nữa sẽ bị khô đấy, trời nóng lắm.”

Cô vừa dứt lời, Chu Nhuệ đã nhanh tay bóc vỏ rồi nhét cả quả vào miệng, vừa nhai vừa cười.

Tay của Diệp Phục Thu vẫn đang dừng giữa không trung, cô chớp mắt và ngớ người.

Đâu cần vội vàng thế chứ, nghe lời cô như vậy làm gì?

“OK vậy thì đến chỗ này nhé! Đói chết mất! Mấy người chúng ta đi ba chiếc xe đi!” Lâu Kỳ sắp xếp.

“A Nhuệ, đi thôi!” Bạn nam phía trước gọi anh ta.

Chu Nhuệ lại nhìn Diệp Phục Thu rồi chạy lên phía trước: “Tới liền.”

Lâu Kỳ đợi cô cùng đi, hai cô gái khoác tay nhau đi cuối cùng, đoàn người đi bộ đến nơi taxi có thể dừng đón khách.

Vỉa hè lát gạch màu xám trắng in bóng cây đậm nhạt khác nhau, những người trẻ tuổi bước qua, mùa Hè càng thêm xanh mát.

Diệp Phục Thu bị những đốm nắng chiếu vào làm cả người uể oải, cô khoác tay bạn thân dạo bước, lúc này đến cả không khí nóng bức trong hơi thở cũng trở nên xa xỉ.

“Đây là lần đầu tiên hai chúng ta ra ngoài ăn cơm, về sau hai đứa mình xem như là bạn đồng hành, cũng không biết cậu ở phòng ký túc xá nào.” Lâu Kỳ nói.

Diệp Phục Thu sững sờ, nói: “Đúng rồi, thật ra tớ không ở ký túc……”

Còn chưa dứt lời thì điện thoại đã rung lên, cô khẽ giật mình vì cho rằng lại lại là Kỳ Tỉnh gọi đến.

Kết quả lại nhìn thấy một số điện thoại ở tỉnh ngoài, cô cảm thấy kỳ lạ khó hiểu. Diệp Phục thu bắt máy, còn chưa kịp nói “Xin chào” thì những lời lẽ ác liệt của đối phương đã xuyên thẳng vào tai cô.

“Diệp Tri Xuân cậu muốn chết phải không! Cậu muốn tôi giết chết cậu đúng không!!”

“Cầm tiền của bọn tôi rồi ra ngoài ăn chơi! Hôm nay cậu phải trả tiền! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Tôi thấy hết trên vòng bạn bè của người ta rồi! Cậu tưởng bọn họ là loại tốt đẹp gì sao! Cái đồ ngu si não yêu đương chết tiệt!”

“Trả tiền!”

Giữa trưa oi bức, cây xoài đung đưa theo gió.

Thế nhưng Diệp Phục Thu lại lạnh toát cả người trong lúc lá cây xào xạc.

Cô giơ điện thoại lên, lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi lạnh, cặp mắt cô run rẩy, khó nhọc mở miệng: “…… Những điều em nói, là sao?”

…………

Khi hoàng hôn buông xuống.

Thời gian sắp chìm vào thế giới bị bóng đêm thống trị.

Diệp Phục Thu ngồi trên tàu cao tốc, sắc mặt khó coi, những ngón tay cầm điện thoại của cô trắng bệch.

Cô nhìn những cánh đồng lao vùn vụt ngoài cửa sổ, hoảng sợ đến mức chỉ hận không thể bay tới Sùng Kinh ngay lập tức.

Tàu cao tốc di chuyển với vận tốc lên tới hàng trăm km mỗi giờ, nhưng cô cứ cảm thấy không đủ nhanh.

Cô bị nhiều loại cảm xúc bao vây, phức tạp đến mức chẳng phân biệt được đâu là cảm xúc chủ đạo.

Vốn chỉ cho rằng em gái không giỏi chuyện học hành, thành tích không nổi bật cũng không sao.

Kết quả, Diệp Phục Thu đã hoàn toàn đánh giá thấp “bản lĩnh” của em gái mình.

Thậm chí cô còn không dám nói cho cô ruột và bà nội biết, sợ người lớn biết chuyện sẽ tức giận đến ngất xỉu tại chỗ.

Cô đã nói mà.

Chỉ ăn cơm ở trường, sao có thể tiêu tiền nhanh thế được?

Diệp Phục Thu cúi người xuống, đớn đau và khó hiểu ôm lấy đầu mình.

Do cô không dạy dỗ em gái cho tốt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Mới mười sáu, mười bảy tuổi đã bắt đầu trốn học, vay tiền, lừa gạt, ăn chơi lêu lổng.

Trong ấn tượng của Diệp Phục Thu, rõ ràng em gái cô là một cô bé ngoan ngoãn, đơn thuần.

Rốt cuộc đã sai ở bước nào.





Để lại một bình luận