Trong lời nói của hai chàng trai tràn ngập ngụ ý đối chọi gay gắt, ai cũng không chịu nhận thua trước.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nghê Dạng chỉ cho rằng lòng tự trọng con trai của bọn họ đang nổi lên, nên nói một câu công bằng: “Không ăn được cay thì đừng miễn cưỡng.”
Cô đã tận mắt chứng kiến có người bởi vì dạ dày chịu không nổi vị cay của ớt mà bị kích thích đến nỗi phải nhập viện.
Phó Minh Tễ mím môi, mãi vẫn không buông tách trà trên tay xuống.
“Ha.” Hứa Văn Châu cười một tiếng trầm thấp, ở trước mặt Phó Minh Tễ nuốt một miếng thịt cá phủ đầy dầu ớt, mặt không đổi sắc đặt đũa xuống: “Giờ cậu, biết rồi.”
Nói về khẩu vị, nhưng chỉ về con người.
Phó Minh Tễ cảm thấy trong lòng trào ra một nỗi buồn bực khó tả.
Bên ngoài hàng cá nướng, Vưu Tuyết Kim và Phó Thanh từ cửa thang máy đi lên. Phó Thanh mặc vest, xách một chiếc túi phiên bản giới hạn của một thương hiệu lớn, đôi giày cao gót mũi nhọn màu đen dưới chân bà ấy giẫm lên sàn nhà tạo ra âm thanh lanh lảnh trên sàn nhà bóng loáng.
Bình thường bà ấy không bao giờ thèm đến những nơi hỗn tạp như thế này. Nếu không phải thằng con nghịch tử bỏ nhà đi mấy ngày mấy đêm không chịu về nhà, người có địa vị cao như bà ấy sẽ không bao giờ đến cái nơi thấp kém như thế này.
Dọc đường đi, đôi lông mày nhíu chặt của Phó Thanh chưa phút nào giãn ra: “Mấy ngày nay Phó Minh Tễ đều ở đây à?”
Vưu Tuyết Kim khéo léo nói: “Câu lạc bộ cung cấp phòng nghỉ điều kiện cũng không tệ lắm.”
“Ha.” Phó Thanh cười lạnh, chiếc nhẫn mã não xanh ở giữa ngón tay hằn thành vết, “Là bác quá chiều nó rồi, càng lớn càng tùy hứng.”
Phó Thanh không thích người khác phản bác lại mình, Vưu Tuyết Kim mím môi, đến cuối cùng vẫn không thể nói thành lời. Cô ta quay đầu khẽ thở dài, bỗng vô tình phát hiện mấy bóng dáng quen thuộc: “Minh Tễ.”
Lời nói của cô ta làm Phó Thanh dừng bước chân lại.
Ngoại trừ con trai của bà ấy, Phó Thanh còn nhận ra hai người nam nữ trẻ tuổi còn lại. Một người là Hứa Văn Châu nhiều lần giành được hạng nhất, người còn lại là người con gái mà bà ấy nhìn thấy đang đưa thứ gì đó cho con trai của bà ấy ở hành lang trường học lần trước.
Nhiều nữ sinh bị con trai bà ấy thu hút như vậy, tra cũng tra không hết. Bà ấy tận mắt nhìn thấy con trai mình từ chối đối phương nên cũng không để chuyện này trong lòng. Chỉ là khuôn mặt xinh đẹp kia của Nghê Dạng khiến cho người khác xem qua là khó quên, vì thế Phó Thanh vừa liếc mắt cái là nhận ra.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Hai người đó có quan hệ như thế nào với Minh Tễ?”
Bà ấy bảo Phó Minh Tễ coi Hứa Văn Châu là đối thủ, dốc hết sức mình để đánh bại anh. Kết quả là hai người lại ngồi với nhau, hưởng thụ bữa tối trong bầu không khí vui vẻ.
Phó Thanh không thể nào chấp nhận được, bà ấy đang định bước vào thì Vưu Tuyến Kim ở bên cạnh vội vàng gọi bà ấy: “Bác ơi, ở bên trong có nhiều người, bác cháu mình vào trong đó không tiện lắm.”
Cô ta đang nhắc khéo với Phó Thanh, gây ồn ào ở nơi công cộng sẽ không tốt, không chỉ gây mất mặt mà nếu như bị người có tâm tư lợi dụng, sẽ gây ảnh hưởng đến gia tộc.
Sắc mặt của Phó Thanh càng thâm trầm hơn, bà ấy buồn bực xoay chiếc nhẫn mã não màu xanh lá cây, giày cao gót trên mặt đất xoay nửa vòng tròn: “Bảo nó một mình đến gặp bác.”
Vưu Tuyết Kim ngoan ngoãn gật đầu.
Mấy ngày nay, Vưu Tuyết Kim luôn ở bên cạnh Phó Thanh. Cô ta không muốn làm trái ý Phó Thanh, luôn làm theo ý của Phó Thanh, đây chính là lý do vì sao Phó Thanh rất hài lòng về cô ta.
Ăn cơm xong, Phó Minh Tễ tự nhiên bước đến bên cạnh Nghê Dạng, Nghê Dạng thuận miệng hỏi: “Cậu tính ở lại câu lạc bộ bao lâu nữa?”
Cậu ta khựng lại một chút, nói: “Không biết.”
Nghê Dạng không biết nhiều về gia đình của cậu ta, chỉ nghe qua Tôn Dục nói nên biết được rằng mẹ của Phó Minh Tễ quản lý cậu ta rất nghiêm khắc, đến cả Vưu Tuyết Kim cũng cảm thấy bất bình thay cậu ta.
Chiều cao và khí chất của hai người rất hợp với nhau, người ngoài nhìn vào trông giống y như một cặp người yêu. Mặc kệ Hứa Văn Châu không theo kịp được với câu chuyện đang căng chặt thì khuôn mặt, đôi mắt đen chứa đầy sự phức tạp khó nói và sự ghen tuông mãnh liệt.
Phó Minh Tễ vừa xuất hiện, Nghê Dạng đã quên mất mục đích đến đây, Hứa Văn Châu đột nhiên nói to: “Nghê Dạng.”
“Hửm?” Nghê Dạng quay đầu lại
Chân anh bước một sải dài tiến lên trước: “Nên, về nhà rồi.”
Nghê Dạng mở điện thoại ra nhìn: “Thế mà đã bảy giờ rồi.” Cô cưỡng ép kéo mạnh Hứa Văn Châu lại, balo và xe đạp của Hứa Văn Châu vẫn ở nhà Nghê Dạng, phải đi về nhà lấy.
Nghê Dạng vẫy tay tạm biệt Phó Minh Tễ, ánh mắt của Phó Minh Tễ sáng lên, vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì gật đầu nói “Tạm biệt.” Nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác khó tả, khiến cho người ta cảm thấy rất khó chịu.
Rốt cuộc Hứa Văn Châu và Nghê Dạng có quan hệ gì?
Nghê Dạng gióng trống khua chiêng theo đuổi cậu ta, nhưng lại rất thân thiết với những người khác giới trong lớp. Quả nhiên chỉ vì tính cách hơn thua hiếu thắng nên cô mới tỏ ra thiện chí với cậu ta như vậy……
Trong lúc tâm tư cậu ta đang rối bời, Vưu Tuyết Kim mặc một bộ váy dày màu trắng bước đi thục nữ, tao nhã đi đến trước mặt cậu ta: “Minh Tễ, bác gái đến rồi.”
Phó Minh Tễ cau mày, chậm rãi nắm chặt ngón tay lại. Đột nhiên cậu ta cảm thấy rất hâm mộ Nghê Dạng tự do phóng khoáng, thậm chí cả Hứa Văn Châu đi cùng cô cũng vậy.
Trên đường ra khỏi trung tâm thương mại, Nghê Dạng đột nhiên hỏi: “Trên đời này thật sự có người mẹ không thích con của mình à?”
Hứa Văn Châu không chút do dự nói: “Có.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Bên cạnh nhà anh có một gia đình trọng nam khinh nữ. Em trai thì được hưởng sự đối xử tốt nhất của gia đình, trong khi đó người chị lại chỉ có thể sống ở một góc nhỏ nhất trong nhà, còn thường xuyên nghe thấy tiếng mắng chửi của người mẹ dành cho con gái.
“Mẹ của cậu thì sao?” Nghê Dạng hỏi.
“Bà ấy là, một người đáng thương.” Hứa Văn Châu rơi vào trầm tư.
Mẹ anh từ khi sinh ra đã bị câm nhưng lại có một khuôn mặt rất xinh đẹp, sắc đẹp vừa là món quà cũng vừa là mối nguy hiểm đối với một người câm. Khi còn trẻ bà ấy đã trao trái tim của mình nhầm người đến cuối cùng lại bị bỏ rơi. Mẹ anh tuyệt vọng trở về quê hương, dưới sự đối xử ấm áp ngày qua ngày của bố anh mới chấp nhận bắt đầu cuộc sống hôn nhân.
Tuy nhiên niềm hạnh phúc chẳng kéo dài được bao lâu, chồng bà ấy đột ngột qua đời để lại mẹ già và cậu con trai nhỏ cho bà ấy. Mẹ anh là một người phụ nữ bề ngoài yếu đuối nhưng bên trong lại rất cứng cỏi. Sau khi chồng mất, bà ấy không đau buồn quá lâu mà đã đưa mẹ chồng và con trai vào căn nhà mới được cấp sau khi giải tỏa, tiếp tục cuộc sống ở tiểu khu Hi Hoa.
Đáng tiếc là thần may mắn lại không chiếu cố đến bà ấy, nhiều năm làm việc vất vả quá sức khiến bà ấy mệt nhọc lâu ngày sinh bệnh. Khi mới bắt đầu bị bệnh, mẹ anh không để ý đến nó, sau đó không chịu nổi nữa bà ấy mới đi kiểm tra nhưng đã quá muộn. Anh và bà nội không muốn cứ như vậy mà từ bỏ nên tiêu hết tất cả số tiền tiết kiệm để trị bệnh, nếu như không đủ sẽ bán nhà.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Mẹ anh không muốn như vậy nên nhân lúc bọn họ không để ý bà ấy đã tự kết thúc cuộc đời của chính mình.
Đây là một đoạn quá khứ bi thương, Hứa Văn Châu đánh trống lảng chỉ đề cập đến sự chăm sóc che chở của bà ấy dành cho anh khi mẹ anh còn sống, một người phụ nữ rất dịu dàng.
“Mẹ tôi cũng rất dịu dàng, rất xinh đẹp.” Nhắc đến Bách Thủy Tâm, giọng nói đặc biệt trong trẻo của Nghê Dạng trở nên mềm mại hơn rất nhiều.
“Tôi biết.”
“Cậu biết?” Cô không nhớ cô đã nhắc đến mẹ của mình với Hứa Văn Châu khi nào, người trong nhà cô lại càng không phải.
Nhìn thấy sự nghi ngờ của cô, Hứa Văn Châu giải thích: “Khi tiểu học, từng gặp rồi.”
“Suýt chút nữa quên mất, hổi tiểu học cậu học cùng lớp với tôi.” Nghê Dạng hiểu rõ vấn đề, “Nói như vậy thì chúng ta từ nhỏ đã quen nhau rồi?”
“Ừm” Xét theo thời gian học tập mà nói, có lẽ thời gian mà bọn họ ở chung với nhau còn nhiều hơn so với người nhà.
Cả hai đều có một người mẹ dịu dàng xinh đẹp nhưng lại mất sớm vì bệnh tật, cái loại cảm giác tương đồng đó, tại một thời khắc nào đó đã đạt tới đồng cảm.
–
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Tháng 8, dưới sự thúc giục của Nghê Dạng, Hứa Văn Châu đã hạ quyết tâm tham gia vào cuộc thi kia.
Cuộc thi đấu sẽ được tổ chức công khai tại khu trò chơi điện tử vào lúc 7 giờ tối, sẽ có không ít người đến xem.
Trình Thụy Tuyết nghe nói Nghê Dạng đến xem thi đấu nên cô ấy liền gọi thêm Tôn Dục đến để góp vui. Tôn Dục đến muộn, phải hơn 10 phút sau cậu ấy mới đến, bên cạnh dẫn theo Vưu Tuyết Kim.
“Tại sao cậu ấy lại đến đây?” Sự thù địch của Trình Thụy Tuyết đối với Vưu Tuyết Kim là rất rõ ràng. Tôn Dục luôn cho rằng cô ấy vì Nghê Dạng mà thay mặt bất bình, nên cậu ấy nhận hết lỗi về mình, “Là tôi nói với cậu ấy rằng bên này có trận thi đấu rất náo nhiệt, nên gọi cậu ấy ra đây.”
Trình Thụy Tuyết liếc cậu ấy một cái: “Cậu thật ngu ngốc!”
Cô ấy chán ghét bộ dáng làm ra vẻ của Vưu Tuyết Kim, cũng chán ghét cả bộ dáng bị mê hoặc đến choáng váng đầu óc của Tôn Dục.
Vưu Tuyết Kim đến đây cùng với Phó Minh Tễ, lần trước Phó Thanh đã đích thân dẫn cậu ta về nhà, sau đó giam giữ Phó Minh Tễ hai ngày. Khi được thả ra Phó Minh Tễ không nói một lời, giống như một người máy không có cảm xúc, thản nhiên chấp nhận sự sắp đặt của Phó Thanh.
Là một người bạn cùng lớn lên từ nhỏ, Vưu Tuyết Kim ít nhiều cảm thấy có chút áy náy, bởi vì lần trước là do cô ta đã cố ý lộ địa điểm ra cho Phó Thanh biết. Làm sao cô ta có thể trơ mắt nhìn Phó Minh Tễ hằng ngày ra vào trong câu lạc bộ với Nghê Dạng được……
Dù sao thì sớm hay muộn Phó Minh Tễ cũng phải về nhà, khác biệt nằm ở thời gian sớm hay muộn mà thôi. Vưu Tuyết Kim đã tự thuyết phục chính bản thân mình bằng cách này, nhưng cô ta lại không ngờ rằng Phó Thanh sẽ tàn nhẫn hơn trước. Bà ấy trực tiếp giam lỏng cậu ta lại, ngay cả cô ta cũng không thể gặp được người.
Bởi vì cảm thấy áy náy, cô ta đã lợi dụng sự tín nhiệm của Phó Thanh dành cho mình, thuyết phục Phó Thanh ngày hôm nay để cho Phó Minh Tễ đi ra ngoài thả lỏng tâm tình.
Từ nhỏ cô ta đã ốm yếu nhiều bệnh, hiếm khi đi đến những nơi như câu lạc bộ hay trung tâm trò chơi để chơi. Là do Tôn Dục đã nói với cô ta rằng ở đây có náo nhiệt rất vui nên cô ta mới đề nghị đến đây.
“Gần đây cậu thế nào?”
“Cậu hy vọng câu trả lời là gì?”
“À.” Vưu Tuyết Kim nói bóng nói gió: “Thật ra tâm trạng của bác gái cũng không tốt.”
Phó Minh Tễ trầm giọng nói: “Tôi không lấy được thứ hạng mà bà ấy mong muốn, đương nhiên là tâm trạng không tốt rồi.”
Vưu Tuyết Kim nhẹ giọng nói: “Không phải đâu, bác gái thực sự rất lo lắng cho cậu.”
Phó Minh Tễ không khỏi cười lạnh: “Không, bà ấy đang lo lắng tâm huyết bao nhiêu năm của mình sẽ trở nên uổng phí.”
Lấy nhà họ Vưu mà cậu ta quen thuộc nhất ra làm ví dụ, bệnh tim của Vưu Tuyết Kim thường xuyên khiến gia đình cô ta lo lắng, nhưng bọn họ không hề phiền chán mà ngày qua ngày bảo bọc chăm sóc cô ta. Bọn họ chưa bao giờ yêu cầu Vưu Tuyết Kim phải nỗ lực như những tiểu thư danh giá khác để giữ thể diện cho họ mà ngược lại họ cho cô ta sự tự do lớn nhất.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
So sánh hai người với nhau, cậu ta thực sự cảm thấy chính mình thật đáng thương và thật đáng buồn.
Ngay cả khi ra ngoài, Vưu Tuyết Kim cũng phải “Giám sát” toàn bộ quá trình vì sợ cậu ta sẽ làm ra chuyện giống như trước đó.
Trận thi đấu sắp bắt đầu.
Nghê Diệu Tổ mặc một bộ vest nhỏ vội vàng chạy từ phòng dương cầm đến, cơm còn chưa ăn đã tính lên sân khấu thi đấu. Đừng thấy tính cách cậu nhóc bình thường giống như con khỉ suốt ngày nhảy lên nhảy xuống, sở thích của cậu nhóc là đánh đàn dương cầm thanh lịch, mùa thu năm nay đang chuẩn bị thi vào lớp 10.
Gần đây ngoài việc luyện tập chơi dương cầm thì Nghê Diệu Tổ còn chơi trò chơi điện tử chỉ để tham gia trận thi đấu, giải thưởng không quan trọng mà danh dự mới quan trọng. Cậu nhóc không biết Nghê Dạng tới, lúc này nhìn thấy một nhóm người rất quen mắt nên cực kì hưng phấn: “Chị ơi, chị cũng đến xem thi đấu ạ.”
Nghê Dạng quay đầu lại, cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu nhóc, người em trai này ngày thường cũng thích chơi trò chơi điện tử: “Sao thế, em muốn tham gia thi đấu à?”
“Đúng vậy!” Nghê Diệu Tổ gật mạnh đầu, “Chị nhìn chị xem, bình thường chị cũng không biết quan tâm đến em trai của mình nhiều một chút.”
Nghê Dạng liếc mắt nhìn cậu nhóc một cái: “Tại sao em không tự giác khai báo?”
“……” Sự áp chế về mặt huyết thống khắc sâu trong xương tủy của cậu nhóc không phải là giả, chẳng hạn như cậu nhóc vĩnh viễn sẽ đấu không lại được Nghê Dạng.
Cậu nhóc thực sự rất đau lòng, đúng lúc này Nghê Diệu Tổ quay đầu lại nhìn thấy Trình Thụy Tuyết. Cậu nhóc lập tức ngừng giả bộ đáng thương, kéo mạnh cà vạt trên áo và ngẩng cao đầu ưỡn ngực trông như một quý ông nhỏ.
Đáng tiếc tâm tư của Trình Thụy Tuyết không đặt ở đây, cô ấy đi đến trước mặt Nghê Dạng giống như không nhìn thấy cậu nhóc, nhắc nhở cô rằng Vưu Tuyết Kim đang ở đây, đang bám dính bên cạnh người Phó Minh Tễ.
Phát hiện bản thân mình bị phớt lờ, Nghê Diệu Tổ chán nản thở dài, chỉ bởi vì kém hai tuổi mà Trình Thụy Tuyết chỉ coi cậu nhóc như em trai.
Tôn Dục nhìn thấy cậu nhóc, cười ha hả đặt tay lên vai cậu nhóc: “Này, em trai Diệu Tổ, em cũng tham gia thi đấu à?”
Nghê Diệu Tổ xua tay cậu ấy ra: “Đừng gọi tôi là em trai!”
Tôn Dục: “Không phải bọn họ đều gọi như vậy sao?”
Nghê Diệu Tổ tức giận cảnh cáo: “Anh không được!”
Trận thi đấu sắp bắt đầu mà Hứa Văn Châu vẫn chưa tới, Nghê Dạng nhíu mày, càng cảm thấy không có điện thoại di động là cực kỳ bất tiện, trong trường hợp khẩn cấp cũng không thể liên lạc được với bất kỳ ai.
Ngón tay di chuyển quanh trên màn hình vài lần, Nghê Dạng bấm số điện thoại riêng của nhà họ Hứa. Bà nội Hứa nhấc máy, ở đầu điện thoại bên kia hỏi cô là ai.
“Cháu là Nghê Dạng, Hứa Văn Châu có ở đó không ạ?”
“Buổi chiều Châu Châu đi ra ngoài rồi.” Bà nội hứa nói trong điện thoại, Hứa Văn Châu chắc là đã đi được hai giờ rồi.
Dựa theo quãng đường tính toán, cho dù anh đi xe buýt chậm rãi đến đây, một giờ thôi lẽ ra đã phải đến đây rồi, nhưng hiện tại cái bóng cũng chưa nhìn thấy. Ban tổ chức đã tổng hợp danh sách tham dự, còn có 5 phút nữa sẽ hết thời hạn.
Ấm thanh đếm ngược vang lên trong đầu Nghê Dạng, chỉ còn hai phút nữa. Một bóng người quen thuộc bỗng xông vào trong tầm mắt, Nghê Dạng không khỏi tăng nhanh hơn tốc độ đi tới chất vấn: “Có chuyện gì thế? Sao lại đến muộn như thế này.”
Vừa dứt lời, cô thoáng thấy ngón tay của Hứa Văn Châu rỉ máu, nhất thời cau mày lại: “Tay cậu bị sao vậy?”
“Ngoài ý muốn.” Hứa Văn Châu nhìn cô thật sâu.
Thời gian cấp bách nên không kịp giải thích, Hứa Văn Châu viết tên mình lên danh sách trước khi hết thời hạn nửa phút. Người tổ chức phát thông báo thông qua radio, mười phút sau trận thi đấu chính thức bắt đầu.
Trò chơi là hình thức đấu tay đôi 1v1, trong đó các đối thủ sẽ được ghép ngẫu nhiên, người thua sẽ bị loại, mỗi người chỉ có một cơ hội.
Nghê Dạng lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay thơm mùi hoa để Hứa Văn Châu lau máu trên ngón tay, có một vết xước rõ ràng ở bên cạnh ngón tay cái.
Nghê Dạng có chút không thể tin được: ‘Như vậy mà cậu còn muốn thi đấu?”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Muốn.” Anh nhất định phải giành được giải thưởng, đây chính mong đợi của Nghê Dạng, cũng là món đồ mà anh muốn.
“Sao lại thành ra như này?”
“Đánh xong, nói sau.”
“OK.” Bọn họ nắm chắc thời gian xử lý khẩn cấp vết thương, cầm máu, sau đó băng vải.
Tuy nhiên khi Hứa Văn Châu thao tác tay cầm thì chắc chắn miệng vết thương sẽ bị ảnh hưởng, máu bắt đầu rỉ ra từ dưới lớp băng vải.
Nghê Dạng nghiến răng, ép buộc chính mình rời mắt khỏi tay của Hứa Văn Châu, nhìn lên màn hình lớn.
Thiên phú của anh cao, cộng thêm việc mấy ngày gần đây luyện tập chăm chỉ nên kỹ năng của anh không thua kém gì người chơi trò chơi điện tử suốt cả năm như Nghê Diệu Tổ. Những người đến đây thi đấu đều không phải là những tuyển thủ chuyên nghiệp, hai hiệp đầu tiên kết thúc nhanh chóng, sau khi bị loại theo cơ chế thi đấu còn lại 12 người.
Hứa Văn Châu và Nghê Diệu Tổ cùng chiếm được hai vị trí.
Nghê Diệu Tổ thực sự xem trận thi đấu như một trò chơi, một đường chơi đến tận bây giờ toàn bộ dựa trên hứng thú: “Anh Hứa, nếu như tôi với anh phải thi đấu với nhau, anh sẽ thắng hay tôi sẽ thắng?”
Sau khi bị Nghê Dạng quất roi, Nghê Diệu Tổ không còn dám trêu chọc tật cà lăm của Hứa Văn Châu nữa. Xưng hô cũng biến thành anh, ai bảo anh lại là giáo viên của chị cậu nhóc chứ, không tôn trọng anh đồng nghĩa với không tôn trọng Nghê Dạng.
Hứa Văn Châu đáp: “Nhìn năng lực.”
Theo thực lực mà nói, anh quả thực khó có thể đánh bại người có kinh nghiệm phong phú trong chuyện chơi trò chơi như Nghê Diệu Tổ
Từ mười hai đến sáu, còn lại đều là người chơi giỏi.
Sau khi còn lại ba người cuối cùng, bọn họ thay phiên nhau đối chiến để quyết định thứ hạng cuối cùng, Nghê Diệu Tổ chủ động thách đấu một người khác, để lại một cơ hội cho Hứa Văn Châu có thời gian để thở.
Anh kéo băng vải xuống, Nghê Dạng lại đưa cho anh một cái mới: “Cậu đừng đánh nữa, Diệu Tổ có thể giành được hạng nhất, nó không có hứng thú với điện thoại đâu, đến lúc đó tôi bảo nó tặng lại cho cậu.”
Chiếc điện thoại di động được thưởng có giá trị cùng lắm là một hoặc hai nghìn nhân dân tệ, chiếc điện thoại cô mua cho Nghê Diệu Tổ đắt gấp ba bốn lần. Nghê Diệu tổ không hề quan tâm đến giải thưởng, cậu nhóc chỉ muốn giành chiến thắng.
Hứa Văn Châu mím môi: “Cậu cảm thấy, tôi sẽ thua?”
“……” Kỳ thực không phải, cô chỉ cảm thấy máu tươi quá chói mắt, giống như lúc trước anh bị thương ở bả vai, khiến cô không muốn nhớ lại. Cho đến hôm nay cô không biết vết sẹo trên vai của Hứa Văn Châu có còn rõ hay không, nhưng mỗi khi nghĩ đến nó, cô đều cảm thấy rất khó chịu.
Cô đương nhiên sẽ không nói cho Hứa Văn Châu biết trong lòng mình nghĩ gì, sự quan tâm khi thốt ra thành lời nói lại trở nên gay gắt: “Cậu mới luyện tập hơn mười ngày, Diệu Tổ đã chơi nhiều năm như vậy, thua là chuyện bình thường.”
“Cho dù thua, cũng muốn, quang minh lỗi lạc.” Anh không sợ thắng thua, cho dù không giành được giải thưởng như mong muốn, ít nhất sau đó anh sẽ không cảm thấy hối hận vì đã bỏ cuộc sớm.
Người kia quả thực không phải đối thủ của Nghê Diệu Tổ, rất nhanh chóng đã bị đánh bại. Hứa Văn Châu tiếp tục quay lại sân thi đấu, lại một lần nữa đánh bại cậu ta. Hạng ba đã được quyết định, tiếp sau đó chính là màn tranh giành hạng nhất của Nghê Diệu Tổ và Hứa Văn Châu.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Minh Tễ, cậu nghĩ giữa hai người bọn họ ai sẽ giành chiến thắng?” Vưu Tuyết Kim vẫn cùng với Phó Minh Tễ xem trận thi đấu, tại sao trước đây cô ta không phát hiện ra rằng Phó Minh Tễ có hứng thú đối với thi đấu trò chơi điện tử như vậy.
Phó Minh Tễ nói: “Tôi không biết.”
Vưu Tuyết Kim cười cười: “Nhưng cũng chẳng sao cả, dù sao cũng đều là người quen.”
Phó Minh Tễ liếc mắt: “Cậu quen bọn họ sao?”
Vưu Tuyết hơi sửng sốt: “Tớ nói Nghê Dạng.”
Tầm nhìn Phó Minh Tễ nhìn lướt qua người cô ta, rơi ở người Nghê Dạng đang đứng cùng với Trình Thụy Tuyết. Cậu ta nhìn thấy cô đang chăm chú nhìn vào trận thi đấu, không biết trong lòng đang cầu nguyện ai sẽ giành được hạng nhất.
Nghê Dạng có thể chơi trò chơi cùng với cậu ta, cũng có thể cùng với Hứa Văn Châu tham gia trận thi đấu. Mấy ngày điên cuồng phóng túng ở câu lạc bộ kia giống như một giấc mộng Nam Kha. Sau khi tỉnh lại từ giấc mộng, cậu ta lại trở về một thế giới cô độc, một thế giới do mẹ cậu ta thống trị.
Trên sân khấu thi đấu.
Trải qua một thời gian dài thi đấu, miệng vết thương truyền đến từng trận đau đớn đã làm cho Hứa Văn Châu cảm thấy lực bất tòng tâm, vài lần sắp chém giết được đối thủ đều bỗng nhiên có chút chậm chạp khiến cho đối thủ thừa dịp chạy trốn. Nghê Diệu Tổ bắt lấy nhược điểm của anh tấn công nhanh chóng.
Tình thế chiến đấu càng lúc càng cấp bách, cái túi trong tay Nghê Dạng đã bị ghim ra vài dấu móng tay hình trăng lưỡi liềm
Hứa Văn Châu thực sự rất bướng bỉnh, vì một chiếc điện thoại di động mà cố gắng như vậy.
Nghê Diệu Tổ cũng thật là, đối phương bị thương cũng không biết nhường một chút, rõ ràng là không có hứng thú đối với phần thưởng còn nhất quyết phải giành hạng nhất.
Hai giọng nói khác nhau đang đấu tranh kịch liệt trong đầu Nghê Dạng, khi chúng sắp nổ tung đến nơi thì hiện trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
“Thắng rồi.”
Nhà vô địch đã được công bố, bởi vì có vết thương nên toàn bộ mọi người đều chú ý đến Hứa Văn Châu.
Người dẫn chương trình giơ micro tiến lên phỏng vấn, hỏi anh có phải trò chơi quá hấp dẫn hay không mà dù bị thương anh vẫn muốn ra thi đấu.
Hứa Văn Châu rất thành thật, nghiêm túc nói: “Không phải.”
Người dẫn chương trình lúng túng giải vây, hỏi anh tại sao lại tham gia cuộc thi, Hứa Văn Châu thẳng thắn nói: “Giải thưởng.”
Giải nhất là một chiếc điện thoại di động có thể dùng để liên lạc với Nghê Dạng.
Nghê Diệu Tổ giành được hạng hai, nhận được một bộ máy chơi trò chơi, cậu nhóc rất ghét bỏ: “Còn không xịn bằng cái của tôi.”
Nói xong, cậu nhóc thuận tay đưa máy chơi trò chơi đặt vào trong tay của Hứa Văn Châu: “Cho anh.”
“Không cần.”
“Tôi thấy anh chơi game khá giỏi đấy, lấy làm kỷ niệm đi.” Dù sao thì nếu cho cậu nhóc có lấy nó về cũng bị bỏ xỏ ở dưới đáy hòm phủ bụi.
Hai chị em yêu thương nhau có tính cách giống nhau, Hứa Văn Châu hiểu rõ điều này: “Cảm ơn.”
Nghê Diệu Tổ cứ quanh quẩn đi theo anh như một cái đuôi, gãi đầu hỏi: “Nhưng anh thật sự có thể đánh bại tôi, điều này thực sự làm tôi rất khó hiểu, không phải anh chỉ mới luyện tập hơn mười ngày thôi sao?”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Trước kia từng chơi.” Trên mặt Hứa Văn Châu không hề có một chút kiêu ngạo nào.
“Bỏ đi, tôi không hỏi nữa.” Chị cậu nhóc nói đúng, nói chuyện với thiên tài không khác gì tự rước lấy nhục.
Hứa Văn Châu mang theo túi giải thưởng đi đến trước mặt Nghê Dạng, chưa kịp nói gì đã bị mắng: “Hứa Văn Châu, cậu đúng là đồ ngốc.”
Ngay cả khi là một học sinh giỏi cũng không biết cái nào quan trọng hơn, điện thoại di động hay là cơ thể.
Ngón tay đau đến mức tê dại, khóe miệng Hứa Văn Châu nhếch lên, hơi thở bình tĩnh lại, thực sự không hề bối rối.
Đối mặt với cô gái lải nhải trước mặt, Hứa Văn Châu mở miệng gọi cô: “Nghê Dạng.”
Nghê Dạng tức giận trừng mắt nhìn anh
Hứa Văn Châu giơ giải thưởng lên: “Tôi, giành được rồi.”
Hạng nhất mà cậu mong đợi.
Màu đỏ tươi giữa các ngón tay rất chói mắt, trong lồng ngực Nghê Dạng như có một ngọn lửa thiêu đốt: “Không lấy cũng được mà.”
Câu nói kia rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức Hứa Văn Châu đắm chìm trong vui sướng không nghe thấy rõ, hỏi lại một lần nữa: “Cái gì?”
Nghê Dạng nghiêm túc nhìn vào mắt anh: “Tôi đã nói rồi, không giành được hạng nhất cũng được mà.”
Phía sau, Phó Minh Tễ đang định lặng lẽ rời đi bỗng nhiên dừng bước chân lại. Giọng nói kiên định của cô gái đột nhiên xuyên thấu toàn bộ khoảng thời gian bị trói buộc của cậu ta.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
【Tác giả có lời muốn nói】
Bạn phải lấy được hạng nhất – or- Không lấy được hạng nhất cũng được.