Chương 18: Nhưng anh không muốn mãi đi trong đường hầm tăm tối

Đêm Hè trong lành bỗng đổ cơn mưa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Giống như dây dẫn pháo hoa bị đốt cháy, tiếng náo động của bạo lực vụt qua giữa các con hẻm lộn xộn rồi xa dần, để lại một khoảng không gian vì bị quấy rầy mà trở nên ô uế và lạnh lẽo.

Dịch Thận lớn lên bằng cách lăn lộn trong khu vực này từ nhỏ, anh chưa chắc sẽ thua nếu đối đầu trực diện, nhưng đối phương quá đông lại mang theo dao. Anh không bao giờ cố gắng làm anh hùng, càng không thích chịu những cú đánh nếu có thể tránh được nên anh đã túm lấy Giả Minh và chạy.

Thế nhưng lần này đối phương đến quá đông, lại đều là những kẻ sinh ra và lớn lên ở khu vực này từ lâu, bọn họ nhanh chóng đi đường tắt và bao vây hai người lại.

Mưa bắt đầu rơi, Dịch Thận quay đầu lại, nhìn những người đang bao vây và áp sát từ phía sau, anh nhận ra: Nếu hôm nay không ra tay nghiêm túc, e là không thoát được.

…………

Bước chân khi vào căn hộ lúc nặng lúc nhẹ, đế giày ma sát với bậc thang xi măng, phát ra âm thanh ken két vô cùng khó nghe.

Cuối cùng cũng bước vào nhà, cả hai người đều bị thương tích đầy mình, bên dưới quần áo toàn những cơn đau ở mức độ khác nhau.

Vừa bước qua cửa, Giả Minh đã đau đến mức không chịu nổi, mệt mỏi gục xuống sàn nhà nằm thở dốc: “Khốn kiếp…… suýt chút nữa, em còn tưởng mình sắp chết rồi.”

May mắn là có Dịch Thận ở đó, nếu không, chỉ với sức chiến đấu của Giả Minh, cậu ấy chắc chắn sẽ bị đánh thành thịt nát mất.

Dịch Thận chống tay vào tủ giày, các khớp ngón tay nắm chặt đã bị xây xước hết, máu rỉ ra bám vào các gân xanh nổi lên, tạo nên vẻ đẹp méo mó của sự tổn thương khi chiến đấu.

Cứ động môi là thấy đau nên anh cũng lười nói chuyện. Anh giơ chân đá vào người Giả Minh đang nằm như chết trên sàn, bảo cậu ấy cút ra chỗ khác.

Thay giày xong, anh đi về phía bồn rửa trong bếp, bước chân đặc biệt nặng nề, mỗi bước đều rất chậm.

Mở vòi nước ra, Dịch Thận đặt cánh tay bị thương thẳng vào dòng nước, rửa sạch vết bẩn và máu.

Tiếng nước chảy róc rách không ngừng, che đi hàng lông mày đang nhíu chặt hết cỡ của anh.

Dịch Thận thành thạo lấy hộp thuốc nằm ngay trong tủ gần đó ra, anh mở nắp chai thuốc sát trùng lớn, nghiến chặt hàm rồi đổ thẳng lên vết thương.

Cơn đau buốt nóng rát theo vết rách đột ngột xuyên thẳng vào cơ thể, thách thức từng tế bào thần kinh.

Anh nhịn đến mức gân xanh trên cổ nổi lên, băng bó xong vết thương một cách nhanh chóng và sơ sài, anh dùng một tay vốc nước rửa sạch vết bẩn và mồ hôi lạnh trên mặt.

Sau khi hoàn thành tất cả các động tác, anh mệt đến nỗi không còn sức để nhấc chân đi nữa.

“Anh…… đau thật đấy…… cái đám khốn nạn này.” Giọng Giả Minh yếu ớt vang lên.

Dịch Thận bị Bưu Tử quấy rối hết lần này đến lần khác, bị chúng truy đuổi đòi nợ, xét cho cùng tất cả là vì Giả Minh.

Một núi không thể có hai hổ, từ trước Bưu Tử đã không ưa gì Dịch Thận, nhưng vì Dịch Thận là một người cứng rắn và thông minh nên gã hoàn toàn không có cơ hội để làm khó anh.

Nguyên nhân bắt nguồn từ nửa năm trước, khi chi phí điều trị của ông Dịch Thận tăng cao, số tiền trong tay Dịch Thận không thể xoay xở kịp thời khiến cuộc sống càng thêm túng quẫn. Anh phải lấy năng lượng của nửa bữa cơm để chống chọi qua ba ngày, công việc làm thêm chất chồng lên nhau, còn phải hao tâm tổn trí để lo nhận dự án cho phòng làm việc.

Người anh gầy đi trông thấy, sắc mặt tái nhợt kéo dài, gần như kiệt sức.

Giả Minh không thể nhìn anh cứ thế mà làm việc đến chết, nhưng gia đình cậu ấy cũng chỉ là một gia đình bình thường sống trong khu nhà cũ kỹ, phải đong đếm chi li từng chút một, không có khoản tiền nào nhàn rỗi để lấy ra giúp đỡ người khác.

Đầu óc Giả Minh hỗn loạn, cậu ấy tìm đến gã đầu gấu Bưu Tử.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Việc Bưu Tử cho vay nặng lãi tư nhân đã được nhiều người biết đến. Giả Minh nghĩ, dù sao Dịch Thận kiếm tiền rất nhanh, chỉ cần trả lại số tiền đã vay đúng hạn là được.

Cậu ấy bị bọn họ dụ dỗ ký vào giấy nợ lãi suất cao rồi cầm tiền vội vàng đến hỗ trợ Dịch Thận. Giả Minh đã không nói thật, mà chỉ nói rằng đó là tiền mượn của người nhà.

Dịch Thận nộp tiền xong mới biết rõ mọi chuyện. Nén cơn giận muốn bùng phát, anh nhanh chóng kiếm tiền rồi bảo Giả Minh trả lại, đừng dính dáng gì đến bọn họ nữa.

Không ngờ, vừa trả tiền xong, đám Bưu Tử trở mặt không nhận nợ, bắt đầu dùng lãi suất cao để uy hiếp. Dịch Thận không kịp chuẩn bị nên đã bị đánh lần đầu tiên.

Trớ trêu thay, Dịch Thận trở thành người nợ tiền của Bưu Tử, mà anh lại không hề thừa nhận khoản nợ này. Bưu Tử lấy cớ đó quấy rối hết lần này đến lần khác, muốn chặn thì chặn, muốn đánh thì đánh.

Cái đám Bưu Tử này hoàn toàn không sợ bị bắt giam hay ngồi tù, vào trại giam vài ngày rồi lại ra ngoài tiếp tục làm lưu manh.

Chúng còn lấy gia đình của Giả Minh ra để uy hiếp họ, không hề có giới hạn nào.

Mãi không dứt, cứ giống như những con giòi đã dính vào thì vĩnh viễn không thể thoát ra được.

Vốn dĩ là chuyện do Giả Minh gây ra, cuối cùng lại để Dịch Thận phải gánh. Chuyện này cũng luôn là lý do khiến Giả Minh cảm thấy tội lỗi và không dám ngẩng đầu trước mặt anh.

Chính vì Dịch Thận hết lần này đến lần khác giúp đỡ cậu ấy, thu dọn hậu quả cho cậu ấy nên Giả Minh mới cam tâm tình nguyện đi theo anh, dù có làm trâu làm ngựa cũng không hề tính toán.

Bởi vì cậu ấy công nhận cái nghĩa khí của Dịch Thận.

Dịch Thận để hộp thuốc đã dùng xong trên bàn, chống người đi vào phòng ngủ, khó khăn cất lời: “Xong việc rồi thì cút về nhà đi.”

Rầm.

Anh chui vào phòng ngủ rồi im bặt.

Giả Minh vẫn nằm bẹp trên sàn như một đống bùn lầy, tủi thân lẩm bẩm oán trách: “Anh… em bị thương như thế này mà về nhà, mẹ em lại mắng cho mà xem…”

“Thật sự không thể ở đây tá túc một đêm sao? Em xin anh đó.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

…………

Vào đến phòng ngủ, chút sức lực còn lại của Dịch Thận tan biến. Anh đứng ở cửa một lúc lâu không nhúc nhích rồi thở một hơi dài nặng nề, mới bước tiếp được.

Vừa đi về phía giường anh vừa dùng một tay nắm lấy sau cổ áo, nhanh chóng cởi chiếc áo hoodie ra. Ánh sáng hắt vào từ ngoài cửa sổ rọi lên từng thớ cơ tuyệt đẹp, đơn bạc trên cơ thể anh.

Cơ bắp của Dịch Thận không phải kiểu to lớn khoa trương mà săn chắc, gọn gàng, là kết quả của nhiều năm vận động và lao động tự nhiên mà có, khác biệt với vóc dáng cơ bắp của những người đàn ông cố tình tập luyện trong phòng gym.

Ánh trăng trong vắt, phơi bày những vết thương mới và cũ đan xen, nông sâu trên cơ thể anh.

Dịch Thận vừa lãnh một cú đấm mạnh vào eo, giờ đây đã bầm tím. Anh cúi đầu nhìn lướt qua rồi dùng lòng bàn tay ấn mạnh vào, đau đến mức phải nhắm mắt lại hít một hơi.

Anh thả mình xuống giường, toàn thân rã rời.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng thở dốc không đều đặn, cùng với tiếng ồn ào bị khung cửa sổ ngăn cách lại từ bên ngoài.

“Zzzz zzz——”

Màn hình điện thoại trên giường sáng lên, hiển thị số điện thoại của người gọi đến.

Anh không lưu tên cho dãy số này, nhưng ngay khoảnh khắc liếc mắt nhìn thấy, anh đã nhanh chóng chụp lấy điện thoại.

Dịch Thận nhìn chằm chằm vào màn hình, như thể đang hấp thụ chất dinh dưỡng nào đó từ dãy số đó, một lúc lâu sau, anh bắt máy, lười biếng đặt lên tai.

“Có chuyện gì vậy.”

“Hả? Anh biết là tôi à.” Giọng Thẩm Viên mềm mại hơn cả bông, cô cố tình nói nhỏ, xung quanh liên tục có tiếng nữ sinh nói chuyện, chắc là cô đang ở trong ký túc xá nữ.

“Anh lén lút lưu số của tôi đúng không?” Chỉ nghe giọng nói thôi cũng có thể hình dung ra cô đang mím môi cười.

Ghi thì là lưu, lại còn lén lút.

Sao cô gái nhỏ này lại giỏi trêu chọc người khác thế.

Dịch Thận nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Ồn ào quá.”

Nói xong lại nhếch môi cười.

“Ồn ào à? Anh nói tôi ồn ào sao…” Giọng điệu cô gái nhỏ chùng xuống, có vẻ hơi buồn bã.

Sự trêu chọc của anh cũng phải dừng đúng lúc, nghe thấy cô có chút thất vọng, anh từ từ bổ sung: “Nói là chỗ cô ồn ào.”

Đối phương giải thích xong, đôi tai đang rũ xuống của Thẩm Viên lập tức dựng thẳng trở lại, “Tôi đang ở trong ký túc xá. Đàn anh Thạch bảo tôi gọi lại cho anh, báo là bọn tôi đã về đến trường an toàn rồi.”

“Anh ấy nói đã nhắn WeChat cho anh, nhưng anh không trả lời.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Anh chưa về đến nhà sao? Sao lâu thế.”

Hàng mi dày và dài khẽ động đậy, anh mở hé mắt, tầm mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà có chút thất thần.

“Giả Minh, cứ nhất quyết đòi đi mua đồ ăn khuya.” Anh nói dối một cách tự nhiên.

“Ồ… Về nhà an toàn là được rồi.” Thẩm Viên hoàn toàn không nghi ngờ, “Ký túc xá sắp tắt đèn rồi, tôi cúp máy nhé?”

Cơn đau trên cơ thể vẫn từng đợt ập đến, Dịch Thận nuốt khan, cố nhịn không phát ra bất kỳ âm thanh lạ nào, “Cúp đi.”

Anh chờ điện thoại ngắt, nhưng giây tiếp theo lại nghe thấy giọng cô: “À phải rồi, còn nữa, Dịch Thận!”

“Lại gọi tôi làm gì.”

“Hôm nay anh chắc chắn là say rồi, môi anh rất đỏ.” Cô tỏ ra thích thú như thể vừa nắm được nhược điểm của anh.

Cuộc điện thoại trước khi đi ngủ này đã kết thúc một ngày dài bằng một nốt nhạc hoàn hảo.

Thẩm Viên đứng ở cửa sổ hành lang, dịu dàng nhắc nhở đối phương.

“Nếu ở nhà có mật ong, anh nhớ uống một chút nước mật ong rồi ngủ nhé, nó giúp giải rượu đó.”

“Chúc anh ngủ ngon, Dịch Thận.”

Lần này, điện thoại đã thực sự bị ngắt.

Phòng ngủ tối tăm trở lại sự tĩnh lặng.

Đường cong trên môi Dịch Thận từ từ biến mất, cuối cùng chỉ còn lại ánh mắt khô cằn và hoang vắng. Bàn tay nắm chặt điện thoại của anh vẫn chưa chịu buông lỏng.

Nhưng quả thực, trong hai đến ba phút ngắn ngủi này, anh đã có được sự nghỉ ngơi về mặt tinh thần.

Sau đó, suốt cả đêm, Dịch Thận vẫn luôn đuổi theo.

Anh đuổi theo đom đóm biết cười trong giấc mơ, nhìn cô tham quan thế giới lầy lội và mục nát của anh.

Rồi thỉnh thoảng, cô lại ban tặng cho anh một chút ánh sáng.

…………

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Các bài kiểm tra toàn diện giai đoạn đầu của học kỳ mới đã gần kết thúc, hôm đó, sau khi học xong tất cả các tiết học, Thẩm Viên đi ra khỏi cổng trường trong ánh hoàng hôn rực rỡ để tìm một phòng làm việc chế tác trang sức.

Sau khi lên đại học, hay nói đúng hơn là sau khi quen Dịch Thận, quá nhiều màu sắc mới mẻ đã xông vào thế giới của cô, mang đến vô số cảm hứng.

Học viện Mỹ thuật Tân Dương cung cấp cho sinh viên một nền tảng rộng lớn hơn, có rất nhiều cuộc thi trong và ngoài nước để tham gia. Bản thiết kế mới nhất của Thẩm Viên, cuối cùng đã đến giai đoạn chế tác sau nhiều lần mài giũa.

Cô nghe nói có một thợ thủ công rất giỏi mở một cửa hàng nhỏ ở phía Nam thành phố, nên cô tìm đến để nhờ người ấy phụ trách chế tác thiết kế của mình.

Đi trên đường, cô chợt nhớ đến vài phương pháp theo đuổi bạn trai mà mẹ đã dạy mình trước đây, chợt nhận ra hình như cô vẫn chưa biết sinh nhật Dịch Thận là ngày nào.

Nếu kịp thì đợi đến sinh nhật anh, cô sẽ tự tay làm một món đồ tặng anh.

Nhưng mà người như anh sẽ thích loại trang sức nào đây. Dường như Dịch Thận không phải là người thích những thứ này.

Theo định vị rẽ vào con hẻm, Thẩm Viên bất ngờ đối diện với một mảng tối tăm.

Cô đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt âm u của Bưu Tử.

Bưu Tử đi cùng ba bốn người, khi Thẩm Viên nhận ra nguy hiểm, phía sau cô lại có thêm hai người đàn ông cao lớn bao vây.

Cô không quen những người này nên cảm thấy kỳ lạ. Cô nắm chặt điện thoại, giả vờ như không thấy rồi xoay người đi men theo mép tường định bỏ đi. Không ngờ vừa mới nhích được vài bước, Bưu Tử đã lả lướt đi theo, chặn đường cô lần nữa.

Thẩm Viên bắt đầu sợ hãi, cô liên tục đổi hướng, nhưng đám người này cứ chặn cô lại và càng lúc càng tiến gần hơn.

Vài người đàn ông nhìn nhau, nở những nụ cười ghê tởm đầy ẩn ý.

Mùi nước hoa nam rẻ tiền trên người Bưu Tử sộc vào mũi khiến cô không kìm được mà nhăn mặt. Thẩm Viên không thể tiến cũng không có chỗ để lùi, cô cố gắng giữ thẳng lưng, cẩn thận thăm dò: “Xin hỏi, các anh có chuyện gì không?”

Một tên lưu manh trong số đó huýt sáo, “Ôi chao, nghe cái giọng này đi, sao mà mềm mại thế, gọi một tiếng anh trai nghe xem nào, hahaha.”

Mắt Bưu Tử không thể rời khỏi khuôn mặt Thẩm Viên.

Cô đẹp, rất đặc biệt, trắng nõn đến mức có thể nhéo ra nước. Trên người cô toát ra vẻ thuần khiết và quý phái khiến đàn ông không thể không muốn xâm chiếm.

Không trách được Dịch Thận lại thích.

“Chúng tôi là bạn của Dịch Thận.” Dục vọng điên cuồng cháy rực trong mắt Bưu Tử, “Có chút chuyện, muốn nhờ cô giúp một tay.”

Chắc chắn không phải chuyện tốt, Thẩm Viên vừa định mở miệng cầu cứu thì một vật cứng rắn đột ngột chạm vào lưng cô.

Cô ngay lập tức cứng đờ người.

……Hình, hình như là dao.

“Không muốn bị đâm thì ngoan ngoãn đi theo ông đây.” Bưu Tử không nhịn được nữa, đưa tay sờ lên má cô.

Hốc mắt Thẩm Viên chợt đỏ lên.

…………

Nửa tiếng sau.

Bệnh viện trung tâm thành phố.

Dịch Thận cầm số tiền vừa gom được, xếp hàng ở quầy thanh toán để đóng hết tiền thuê hộ lý, tiền thuốc và tiền phẫu thuật cho ông cụ.

Không ngờ vào buổi chiều tối mà bệnh viện vẫn rất đông, phía trước anh còn ba bốn người nữa.

Sắp đến lượt mình, Dịch Thận lấy điện thoại ra chuẩn bị mã thanh toán. Không ngờ vừa mở máy, một cuộc gọi lạ đã nhảy lên mà không hề báo trước.

Anh bắt máy, nghe thấy giọng Bưu Tử, ngay giây tiếp theo đã muốn cúp điện thoại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Câu nói tiếp theo của đối phương khiến động tác của Dịch Thận khựng lại.

“Dịch Thận, mặt cô bạn gái nhỏ của cậu non nớt thật đấy.”

Đường cong sống lưng như đột ngột đông cứng lại rồi rơi vào hầm băng. Dự cảm nguy hiểm ập đến, Dịch Thận ngây người mất năm sáu giây, “Con mẹ nó anh đang nói cái quái gì thế.”

“Đoán xem tôi đang ở đâu nào.” Giọng Bưu Tử thong thả, “Dịch Thận à, nợ tiền thì phải trả chứ, cậu không trả thì người khác phải trả thay cậu thôi.”

“Cậu nợ tiền của Bửu Tử này mà còn muốn sống cuộc sống vô lo vô nghĩ, làm gì có chuyện dễ dàng như thế.”

“Nửa tiếng, không thấy cậu và tiền của cậu đâu.”

“Con bé xinh đẹp này, lát nữa chắc phải rơi không ít nước mắt.”

Xương tay Dịch Thận đang nắm chặt tờ hóa đơn đã trắng bệch, căng cứng với sát khí của một con thú bị dồn vào đường cùng. Anh dò xét lại lần nữa: “Cái trò hù dọa người của anh, không có tác dụng với tôi đâu.”

“Ừhm? Hù dọa?”

“Nào, em gái, nói với cậu ta vài câu đi.”

Trong điện thoại yên lặng suốt 10 mấy giây. Rồi sau đó, giọng Thẩm Viên run rẩy, sợ hãi và miễn cưỡng vang lên.

“……Dịch Thận.”

Giọng nói này, mới hôm qua còn nói chúc anh ngủ ngon.

Hình ảnh cô bật khóc truyền qua sóng điện thoại, hiện rõ mồn một trong đầu anh.

Rầm——

Có thứ gì đó đang sụp đổ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Khoảnh khắc máu toàn thân chảy ngược, ngọn lửa hoang dại đã thiêu cháy mọi nơi nó đi qua.

Dịch Thận đứng giữa đại sảnh bệnh viện đông đúc người qua lại, giống như một cây tre kiên cường bị người ta đốn hạ, cốt cách sắt đá trong phút chốc vỡ tan.

Lửa giận thiêu đốt đôi mắt anh trở nên đen tối.

Anh cắn chặt má, một lúc sau anh bật cười.







Để lại một bình luận