Chương 18: Gậy ba toong cháy sém

Kỳ Tỉnh đã thật sự quay về Harvard.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Sau hai ngày liên tiếp anh không trở về nhà họ Kỳ, Diệp Phục Thu mới dám tin lời mấy dì giúp việc nói. Lúc đó cô mới dám sinh hoạt bình thường trong biệt thự nhà họ Kỳ.

Sức mạnh của Kỳ Tỉnh là điều cô không thể chống lại, nếu đã trở thành cái gai trong mắt anh, cô chỉ đành sống được ngày nào hay ngày ấy, gặp khó khăn thì giải quyết khó khăn.

Dù sao cũng thật may mắn, nếu anh cứ ở đây mãi thì nhất định cô sẽ căng thẳng âu lo tới nỗi nổ tung như quả bóng bay mất.

Một tuần trôi qua, khóa huấn luyện quân sự năm nhất của cô bắt đầu.

Khoảnh khắc mang theo hành lý huấn luyện quân sự bước vào cổng trường đại học, Diệp Phục Thu mới nhận thức được một cách sâu sắc rằng cuộc sống mà cô mong đợi cuối cùng đã bắt đầu.

Khóa học quân sự không diễn ra trong trường, xe buýt chở tất cả các tân sinh viên tham gia huấn luyện quân sự đến căn cứ trải nghiệm quân sự chuyên biệt ở vùng ngoại thành vịnh Tiêu Quảng Đông.

Diệp Phục Thu lại chẳng hề xa lạ với nơi này, đây chính là khu vực gần sân golf mà dì Mai đã đưa cô đến vào ngày đầu tiên đặt chân tới đây.

Chủ đề trò chuyện của các bạn nam luôn xoay quanh việc học quân sự thì có được mô phỏng bắn súng và thực chiến trên núi hay không. Mấy bạn nữ ngồi cạnh cô thì hào hứng túm tụm lại, thảo luận về khu nghỉ dưỡng cao cấp sang trọng ở đó.

“Tháng Sáu vừa rồi sau khi thi xong tớ đã đến đó chơi, ở đó có một khách sạn có sân golf.”

Một bạn nữ nói với giọng quả quyết như thể đó là điều hiển nhiên, “Món ăn Hồ Nam ở tầng hai trong đó khá ngon, có điều hơi cay, tớ ăn không quen.”

Diệp Phục Thu sững sờ.

Mấy bạn nữ khác đều hâm mộ thán phục: “Oa, tuyệt thật đấy.”

“Nghe nói mấy câu lạc bộ trong đó đều đặt chế độ VIP, điều kiện nhà cậu thật tốt, tớ còn chưa được thấy gậy đánh golf trông như thế nào haha.”

Kính cửa xe trong suốt phản chiếu biểu cảm ngượng ngùng của Diệp Phục Thu, cô lặng lẽ sờ mũi, không dám nói gì.

Rõ ràng sân golf của dì Mai phục vụ buffet các món ăn Tây…… lấy đâu ra món Hồ Nam.

Hơn nữa, tầng hai là khu vực tắm rửa thay quần áo, cô ta ăn món Hồ Nam trong bể tắm à?

Diệp Phục Thu mím môi, cảm thán: Quả nhiên đã trải đời, gặp phải kiểu ham hư vinh này vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu ngay.

Căn cứ huấn luyện quân sự nằm dưới chân núi Ám Hương, gần kề khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.

Dù hồi cấp ba đã từng học quân sự, nhưng trường chuyên của cô không chú trọng đến quy mô huấn luyện quân sự, chỉ đơn giản huấn luyện ngoài bãi tập một lần rồi thôi.

Qua cửa kính xe, Diệp Phục Thu nhìn những chiếc lều rằn ri sặc sỡ và quốc kỳ bay phấp phới bên trong căn cứ, ngón tay cô cuộn tròn, khó kìm nén niềm vui.

…………

Các hoạt động huấn luyện quân sự dành cho tân sinh viên của Đại học Nam Sơn rất phong phú, dù mọi người ai cũng có điện thoại di động bên mình, nhưng luôn vui cười đến độ quên mất sự tồn tại của nó.

Ngày học quân sự thứ ba, sau khi tập luyện đội hình như thường lệ, đến lượt đại đội của bọn họ lên núi tập luyện hành quân.

Núi Ám Hương là một ngọn núi thấp ở ngoại ô, có độ dốc thoai thoải và rừng cây rậm rạp, khai thác triệt để cho du lịch.

Đây là ngọn núi mà người dân ở vịnh Tiêu Quảng Đông ưu tiên lựa chọn để tập thể dục và ngắm cảnh mỗi ngày. Phía Tây núi Ám Hương vẫn chưa hoàn toàn bị thương mại hóa du lịch mà cho căn cứ huấn luyện thuê dài hạn.

Các sinh viên vừa trúng tuyển vác theo trang bị xếp hàng leo lên núi, dọc đường đi đều có các huấn luyện viên theo sát trước sau, tiếng chim hót giữa núi rừng dần bị tiếng ríu rít hưng phấn của các sinh viên lấn át.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nhờ quanh năm phụ giúp gia đình làm việc nên thể lực của Diệp Phục Thu bền bỉ hơn bạn bè đồng trang lứa, bấy giờ ưu điểm này càng được thể hiện rõ.

Khi hầu hết mọi người đã lên đến đỉnh núi, phần lớn sinh viên đều ngồi phịch xuống chơi điện thoại và nghỉ ngơi. Diệp Phục Thu đứng trên đài quan sát ngắm nhìn phong cảnh dưới chân núi phía xa, chỉ thấy rung động và khoan khoái.

Gió núi thổi xuyên qua chiếc áo phông rằn ri mỏng manh của cô, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô bị gió thổi bay.

Diệp Phục Thu vịn lan can ngẩn ngơ đón gió, nhìn về phía Đông cô có thể thấy sân golf của dì Mai, dòng suối nhỏ bao quanh toàn bộ bóng cây xanh mát, xe điện sân golf liên tục ra vào tòa cao ốc tráng lệ của câu lạc bộ.

Nơi mà trước đây cô từng cho là rộng lớn và xa xỉ, bây giờ trong mắt cô lại hiện ra nhỏ bé đến vậy.

Diệp Phục Thu nheo mắt, dùng ngón tay giữ lấy khu trang viên kia.

Chỉ có chút xíu này thôi.

Nghỉ ngơi lấy sức khoảng nửa tiếng, tất cả sinh viên xếp hàng xuống núi.

Nội dung huấn luyện hôm nay coi như đã kết thúc, buổi tối sau khi ăn cơm xong có thể ra sân tập ngồi quây quần cùng ca hát.

Dù đấy chỉ là hoạt động bình thường trong mắt người khác, nhưng cũng đủ khiến Diệp Phục Thu cảm thấy tự do, bước chân xuống núi cũng bất giác nhẹ nhàng hơn.

“Ui da!!”

Chợt đằng trước có một giọng nữ cắt ngang niềm vui sướng của cô.

“Có người bị ngã!”

Tốc độ xuống núi tương đối chậm, hàng ngũ sinh viên bị kéo dài, vị trí của bọn họ vừa khéo ở trung tâm của đoạn giữa và cuối đội hình, trước sau năm mét đều không có huấn luyện viên.

Có người bị ngã, đằng trước chen chúc không ít người.

Diệp Phục Thu đi sang đó, nhìn qua khe hở thì thấy đó là một bạn nữ, có lẽ bị trượt chân lúc bước xuống bậc thềm đá nên ngã vào tảng đá bên cạnh.

“Làm sao bây giờ, mau đi tìm huấn luyện viên.”

“Này, mấy bạn đằng trước đi mau lên, đừng chen chúc ở đây nữa.”

Cả đám xô đẩy nhau tản đi, Diệp Phục Thu nhìn rõ mặt bạn nữ kia, mắt một mí và gương mặt thon gọn, nghe giọng kêu đau giống người miền Bắc.

Bạn nữ nghiến răng chịu đựng, vì mặc quần short nên đùi cô ấy bị trầy một mảng lớn, đang chảy máu.

Diệp Phục Thu thấy đám bạn xung quanh không ai giúp đỡ, bèn chủ động tiến tới ngăn cản động tác muốn sờ vào vết thương của cô ấy: “Đừng chạm vào, tay cậu bẩn.”

Cô lấy hộp dụng cụ sơ cứu trong túi đựng đồ trang bị của cô ra, nói: “Phải xử lý vết thương bị chảy máu càng sớm càng tốt, nhất là khi ở trên núi, xung quanh không chỗ nào sạch sẽ.”

Bạn nữ đau đến sắp khóc: “Cậu còn mang theo cả cái này nữa à……”

“Có sẵn nên mang theo thôi.” Diệp Phục Thu nhớ số thuốc này là lần trước cô mua cho Kỳ Tỉnh dùng còn thừa lại.

Huấn luyện viên chạy tới: “Có chuyện gì thế!”

Bạn nữ khóc lóc kể lể: “Em bị vấp ngã, khoảng đất đó có rêu, trơn lắm ạ.”

Huấn luyện viên lập tức nhắc nhở những người đằng sau: “Tất cả tránh chỗ này ra! Đừng để bị ngã nữa!”

Nói rồi, thầy ấy liếc thấy Diệp Phục Thu đang ngồi xổm phía trước chuẩn bị thuốc sát trùng, hỏi: “Em giúp được không?”

Dù sao người bị thương cũng là sinh viên nữ, lại còn bị thương ở đùi, thầy ấy không tiện giúp.

“Được ạ, em biết sát trùng.” Diệp Phục Thu rửa sạch tay, vặn mở chai nước muối sinh lý, nâng chỗ bị thương của cô ấy lên rồi rửa sạch bụi bẩn trên đó.

Bạn nữ cắn chặt răng, nước mắt dâng trào trong hốc mắt.

Huấn luyện viên còn phải quản lý các sinh viên khác nên không thể ở suốt bên bọn họ. Diệp Phục Thu giơ tăm bông tẩm cồn iốt, nhìn cô ấy rồi nói: “Nếu đau thì nói cho tớ biết.”

Vừa nói câu đó xong, cô chợt sửng sốt.

Trong đầu cô chợt hiện lên khung cảnh khu phố ven biển lúc chiều tà hôm ấy, cô đứng ven đường, cầm tăm bông dí vào mặt Kỳ Tỉnh.

Chàng trai bị thương trên mặt nhưng vẫn kiêu ngạo, anh nhìn cô chằm chằm rồi cười nhạo: “Nói cho cô biết thì tôi sẽ hết đau sao?”

“Sao, sao thế?” Cô gái bị thương chợt cất tiếng hỏi.

Diệp Phục Thu hoàn hồn, “Hả.” Sau đó lắc đầu, “Không có gì.”

Cô ghé sát vào vết thương của đối phương, “Chịu khó chút nhé, tớ chỉ có thể sát trùng đơn giản thôi.”

Nói rồi Diệp Phục Thu dùng cồn iốt chấm lên vết thương của cô ấy, ấn giữ đôi chân đang vô thức run rẩy của cô gái.

Sau khi thu dọn xong họ phải nhanh chóng đuổi kịp mọi người, đường núi sẽ càng khó đi hơn khi trời tối.

Cô gái đau đến nỗi không thể cử động, lại ngại nhờ huấn luyện viên giúp đỡ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu nhận ra cô ấy đang khó xử, chủ động cởi balo của mình xuống: “Để tớ cõng cậu.”

Bạn nữ nhìn thoáng qua thân hình gầy yếu của cô, ngạc nhiên: “Hả? Cậu á?”

“Đi thôi, cái balo này.” Diệp Phục Thu vừa dứt lời thì có một bạn nam cao to không biết từ đâu chạy tới.

“Đưa balo của hai cậu cho tôi!”

Hai người đồng loạt nhìn về phía anh ta, chàng trai có vẻ ngoài trắng trẻo sáng sủa nhưng rất cường tráng, có mái tóc ngắn gọn gàng, mặt mày thanh tú. Vừa nhìn đã biết anh ta là kiểu nam sinh sẽ nhanh chóng thu hút sự chú ý của phần lớn các bạn nữ trong nhóm tân sinh viên.

Bạn nữ thấp giọng nói với Diệp Phục Thu: “Đây là lớp trưởng lớp chúng ta.”

Diệp Phục Thu ngạc nhiên: “Bầu lớp trưởng từ khi nào vậy?”

Bạn nữ hậm hực: “Ngay khoảnh khắc cậu ấy xuất hiện, mấy bạn nữ đã xác định cậu ấy là lớp trưởng rồi.”

“Người anh em này cũng rất được lòng đám con trai.”

Chàng trai không biết những lời họ đang thì thầm, lúc cầm balo còn nhìn Diệp Phục Thu và ngập ngừng hỏi: “…… Cõng cậu ấy, cậu chắc chưa?”

“Hay để tôi cõng đi.”

Dù sao nam nữ cũng có khoảng cách, Diệp Phục Thu nhìn sang bạn nữ: “Cậu chọn đi?”

Bạn nữ lắc đầu: “Thôi, kỳ cục lắm, cậu đi trước đi, bọn tôi đi từ từ xuống.”

Chàng trai gật đầu rồi đeo balo của họ lên, sau đó nhìn thấy Diệp Phục Thu ngồi xổm xuống nhanh chóng cõng bạn nữ lên lưng mình thì trợn tròn mắt.

Bạn nữ kia cũng giật mình, cảm thán: “Không ngờ trông cậu có vẻ gầy gò mà lại mạnh mẽ thế.”

“Tỷ lệ mỡ trong cơ thể cậu thấp lắm đúng không?”

Diệp Phục Thu siết chặt chân cô gái, cất bước xuống núi bằng tốc độ rất nhanh, cô cười ngượng ngùng: “Tớ không rõ cái mà cậu đang nói cho lắm.”

Còn chàng trai bị sốc thì đang cầm đồ theo sát phía sau.

Cô gái ôm cổ Diệp Phục Thu, nhỏ giọng tiếp lời: “Có phải cậu thi từ Tân Dương tới không?”

“Chương trình học song bằng hai trường, có phải cậu không?”

Diệp Phục Thu kinh ngạc: “Cậu biết tớ?”

“Tớ vẫn luôn tìm cậu, vì tớ cũng học theo diện học song bằng hai trường, điểm thi đại học kém hơn chút đỉnh, hai chúng ta xem như là đồng loại kiêm đồng hương.” Cô bạn chủ động giới thiệu bản thân: “Tớ tên là Lâu Kỳ, sau này chơi cùng nhau nhé.”

Cô thở dốc, gật đầu: “Diệp Phục Thu.”

“Sau này…… xin chỉ giáo nhiều hơn.”

“Cậu đi chậm thôi, tớ sợ mình đè bẹp cậu mất.”

“Nói thật nhé, vừa rồi cậu rất có sức hút đấy, suýt nữa tớ đã yêu cậu rồi.”

“Cậu nói xem cậu bé nhỏ thế này, sao lại cho người ta cảm giác an toàn đến vậy.”

Lâu Kỳ ríu rít như chim sẻ, Diệp Phục Thu đang thở hổn hển lại cảm thấy bất lực, hơi muốn bật cười.

Trong lúc muốn cười, đáy lòng cô lại tràn ngập niềm vui vì đã giúp đỡ được người khác và được người khác khen ngợi.

Quả nhiên, vừa khai giảng là chuyện tốt kéo tới.

…………

Ban ngày tập luyện căng thẳng, ngay khi gió chiều mát mẻ thổi đến, chỉ trong chớp mắt mọi thứ đã trở nên thư giãn.

Mấy huấn luyện viên cũng trút bỏ nét nghiêm nghị ban ngày, lộ ra vẻ hoạt bát, các thầy dẫn sinh viên ngồi quây thành những vòng tròn để ca hát và chơi trò chơi.

Diệp Phục Thu không có trong lớp, cô ngồi một mình ở bên rìa bục phát biểu để hóng gió sau khi đi vệ sinh xong.

Vòng tròn lớp họ là nơi sôi nổi nhất trong khắp cả sân huấn luyện.

Lớp trưởng lớp họ ôm cây đàn guitar không biết lấy từ đâu ra, có cả micro và loa, ngồi ở vị trí trung tâm. Lúc đầu chỉ có lớp bọn họ, sau đó huấn luyện viên của các lớp khác thấy lớp bọn họ có tiết mục biểu diễn bèn dẫn mọi người cùng tham gia, quây quần thành một vòng tròn lớn để nghe chàng lớp trưởng đẹp trai đánh đàn guitar và ca hát.

Tất nhiên các bạn nữ chạy nhanh nhất để chiếm chỗ đẹp tiện quay phim.

Chàng lớp trưởng đẹp trai ngồi xếp bằng chính giữa, mỉm cười hỏi các bạn đang hò reo sôi nổi nhất rằng họ muốn nghe gì.

Sau đó có người chọn bài《Hương Lúa》, thế là anh ta cầm đàn lên trực tiếp gảy phần nhạc đệm, khiến rất nhiều bạn ngạc nhiên lập tức thốt lên.

“Tớ đã nói gì nào.”

Chợt có một giọng nói vang lên sau lưng Diệp Phục Thu.

Cô quay đầu thì thấy Lâu Kỳ đang nhảy lò cò đến, “Cậu đi chậm thôi, vừa mới băng bó chân xong.”

“Haiz, trời nóng thế mà không được tắm rửa, khó chịu quá đi.” Lâu Kỳ nhìn chân mình, “Nhưng mấy ngày này có thể trốn huấn luyện rồi, sướng ghê~”

Diệp Phục Thu cười phụ họa: “Ai bảo trong cái rủi không có cái may nào.”

“Tớ có cảm giác cậu không thích náo nhiệt cho lắm.” Lâu Kỳ lấy điện thoại ra.

Cô gật đầu: “Chắc do đã quen ở một mình, hồi học cấp hai và cấp ba, về cơ bản tớ luôn một mình một bóng.”

Lâu Kỳ ngẩng đầu lên, nghi ngờ: “Tính cách của cậu là thế à?”

“Cứ cho là vậy đi.” Diệp Phục Thu nói cho qua chuyện.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trước kia, vì cô là học sinh nghèo nên những bạn chung trường ít nhiều gì cũng nhìn cô bằng con mắt phiến diện đầy thành kiến.

Diệp Phục Thu có thể cảm nhận được các bạn học không thích chơi với người như cô, vì nhận ra điều đó nên cô chủ động tách mình khỏi đám đông, lâu dần thành thói quen.

“Ở một mình chán lắm, sau này chơi cùng nhau nhé. Tớ thuộc kiểu đi vệ sinh cũng phải có người đi cùng, không chịu được cô đơn.”

Lâu Kỳ chỉ về phía bên kia, bày ra vẻ mặt ‘Tớ biết ngay mà’: “Cậu xem, tớ đã nói gì nào.”

“Sau đêm nay, về cơ bản lớp trưởng lớp mình đã nắm chắc quyền ưu tiên chọn bạn đời ở trường đại học rồi.”

“Đẹp trai mà không tự biết, hoạt bát hào phóng lại đa tài đa nghệ, con gái mê kiểu này nhất.”

Diệp Phục Thu nghe tiếng hát bên kia thì gật đầu, “Quả thật hát rất hay.”

Lâu Kỳ: “Cậu có thích Châu Kiệt Luân không?”

Không thể nói là cực kỳ thích, nhưng cô nghe nhạc của anh ấy nhiều nhất, Diệp Phục Thu gật đầu.

Lâu Kỳ cười haha: “Tớ cũng thích, tớ còn từng xem concert của anh ấy, hai chúng ta thật có duyên.”

Cô ấy đưa điện thoại cho Diệp Phục Thu xem: “Tớ mới nhớ ra tớ muốn nói gì với cậu, cậu xem này, bạn học Diệp, cậu cũng khá đấy.”

Diệp Phục Thu nhíu mày: “Khá? Là sao?”

Nói rồi cô nhìn vào điện thoại của đối phương, lướt xem một lượt nhưng không hiểu gì: “Mấy thứ này là sao?” Có rất nhiều ảnh chụp cô từ nhiều góc độ.

“Là tường tân sinh viên trường, cậu là nữ sinh được nhiều người để ý nhất đấy,” Lâu Kỳ cẩn thận đánh giá gương mặt của cô: “Cậu không phát hiện từ khi bắt đầu khóa học quân sự thì đã có rất nhiều bạn nam lén nhìn cậu à? Cô bạn cùng lớp xinh đẹp ơi.”

Diệp Phục Thu ngạc nhiên, chỉ vào mình: “Hả? Tớ á?”

Lâu Kỳ nói với cô: “Tuy cậu chưa quen biết mấy người họ, nhưng có nhiều người đã biết tên cậu rồi.”

“Khoa trương vậy sao.”

“Bây giờ những người biết tên cậu nhất định đều là những người đã lén lút theo dõi và đăng bài về cậu trên tường tân sinh viên.”

Cô ấy chỉ vào lớp trưởng đang đánh đàn guitar ở phía xa rồi nhìn Diệp Phục Thu: “Nói thật, chỉ xét riêng độ nổi tiếng và giá trị nhan sắc thì hai người thật sự rất xứng đôi.”

Diệp Phục Thu vội xua tay, ngăn cản cô ấy gán ghép lung tung: “Cậu đừng ra ngoài nói linh tinh.”

Vừa nói cô vừa mở một tấm ảnh ra, là ảnh chụp cảnh cô cõng Lâu Kỳ xuống núi chiều nay: “Tấm này chụp đẹp đấy.”

Lâu Kỳ cười đến nỗi ngửa đầu ra sau: “Phải rồi, vì một màn này mà cậu càng được chú ý hơn đấy.”

Cô ấy nhìn Diệp Phục Thu rồi nói: “Thật ra lúc đó có rất nhiều người ở đó, có rất nhiều cách để giúp tớ nhưng họ đều ngại phiền hà, đều nói không biết nên làm gì, chỉ mỗi cậu ghé lại.”

“Chỉ riêng việc này thôi cậu đã hơn hẳn bọn họ rồi.”

Diệp Phục Thu mỉm cười với đôi mắt trong veo, thật thà nói: “Tớ không nghĩ nhiều như vậy.”

Lâu Kỳ ôm chầm lấy cô rồi cọ qua cọ lại, khóe môi cô ấy cong lên thành hình móc câu nhỏ: “Hừ hừ, tớ muốn ở bên cậu cả đời.”

Không lâu sau, Lâu Kỳ tiên phong trở lại chỗ cả lớp đang quây quần.

Lớp trưởng đẹp trai hát xong hai bài thì đi xuống, đưa micro cho các bạn nữ khác trổ tài.

Diệp Phục Thu không phát hiện có người đang đi về phía mình, cô đang cúi đầu ngắm nghía ngón tay.

Trên ngón cái và ngón trỏ của hai bàn tay vẫn còn dính màu cồn iốt lúc chiều, chà mãi mà không sạch.

Nhìn chằm chằm vào vết màu nâu đỏ trên đầu ngón tay, cô tĩnh tâm và lại nhớ đến chàng trai đó.

Rõ ràng đang trong lúc tự do thoải mái, sao cứ mãi nhớ đến cái người chỉ biết dọa dẫm và uy hiếp cô chứ.

Diệp Phục Thu mím môi nhẩm tính thời gian, khóa học quân sự đã trôi qua được ba, bốn ngày rồi. Từ lúc Kỳ Tỉnh đi đến nay, đã hơn một tuần anh không liên lạc với cô.

Đây là chuyện tốt.

Cô ước gì anh chỉ coi cô như một thứ vặt vãnh không đáng để tâm rồi quên khuấy cô đi.

Vì vậy.

Diệp Phục Thu dùng sức chà xát ngón tay, thoáng nản lòng.

Đừng nhớ đến anh nữa được không.

Phiền quá.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi cô đột nhiên run lên.

Số điện thoại lạ từ Mỹ hiển hiện trên màn hình, đập vào mắt cô.

Ngón tay Diệp Phục Thu run rẩy, cái tên Kỳ Tỉnh lóe lên trong tâm trí cô.

Điện thoại reo hơn hai mươi giây, cô nuốt khan rồi bắt máy.

Đối phương lên tiếng trước.

“Sao không nói gì?” Vẫn cà lơ phất phơ như thế.

Diệp Phục Thu bỗng chốc cuống cuồng đến mức đầu óc hỗn loạn: “Sao lại là anh.”

“Được đấy, xem ra vẫn chưa quên tôi.” Giọng Kỳ Tỉnh hơi trầm khàn, dường như có thể thấy được quang cảnh thành phố Boston lúc bình minh từ chất giọng khàn khàn của anh.

“Nhớ tôi à?” Anh cố tình trêu chọc cô, rõ ràng rất tinh quái.

Lại dọa dẫm người ta.

Cô chợt thẹn thùng đến nóng bừng cả cổ, như thể có một luồng gió nóng bỏng không biết thổi đến từ đâu.

Cô vẫn luôn không thích giọng điệu trêu chọc người khác này của anh, lúc đáp lại có hơi ngang bướng: “Tôi, tại sao tôi phải nhớ anh chứ.”

Lúc này, Diệp Phục Thu ngước mắt lên mới thấy cậu bạn lớp trưởng đẹp trai đã bước đến gần cô.

Cô giật mình mở to mắt, ngạc nhiên.

Lớp trưởng đẹp trai mỉm cười vẫy tay, vừa bước đến vừa gọi cô: “Diệp Phục Thu!”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó bên tai Diệp Phục Thu cũng truyền đến một câu.

“Diệp Phục Thu.”

“Tôi đã nghĩ ra phải chơi trò gì rồi.”

Diệp Phục Thu nhất thời không biết nên tập trung vào bên nào, nhưng có lẽ vì giọng nói của Kỳ Tỉnh gần sát hơn nên đã khiến cô không còn sức lực để đáp lời lớp trưởng.

Bị phân tâm từ hai phía, Diệp Phục Thu ngơ ngác: “Anh nói gì cơ?”

Ngay sau đó, chàng trai ở tít bên kia đại dương đã cướp đi toàn bộ lực chú ý của cô chỉ bằng một câu ngắn gọn.

Anh lười biếng, cố tình tỏ ra xấu tính.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Chờ tôi về.”

“Mặc váy cho tôi xem.”





Để lại một bình luận