Chương 17: Trước khi hôn cô
Xung quanh tối mịt, Cừu Tâm đứng dưới đèn đường ở cổng khu dân cư với khuôn mặt tối sầm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Úc Thanh nhớ lại chuyện từ rất lâu.
Năm lớp 9, khi Cừu Tâm sắp sinh, bà ấy quên mất rằng cô không thể ở lại trường vào cuối tuần, gọi điện không liên lạc được. Vì không muốn chịu ánh mắt khác thường của giáo viên, cô gọi cho Úc Kinh Chí, và về khu dân cư với ông ấy.
Sau đó, Cừu Tâm biết chuyện, bất chấp tất cả, rời bệnh viện để đưa cô đi.
Cũng là một đêm tối đen như thế này.
Cừu Tâm đứng dưới ánh đèn đường mờ vàng, nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô. Chú Quách đỡ lấy Cừu Tâm, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thai, vẻ mặt đầy trách cứ nhìn cô, trách cô không hiểu chuyện.
Đêm đó, cô đi theo Cừu Tâm như thể đã bán linh hồn cho quỷ dữ.
Có vẻ như cô chưa bao giờ thực sự vui vẻ từ tận đáy lòng, cô bị dồn nén, khó chịu, luôn phải nhường nhịn hạnh phúc của mẹ.
“Thanh Thanh.” Ôn Trạch Tự nhận ra sự thay đổi nhỏ trong nét mặt của Úc Thanh, khẽ gọi cô một tiếng.
Úc Thanh ngẩng đầu nhìn anh, giọng nghẹn lại: “Em……”
Trong tiềm thức, cô sợ bị Cừu Tâm kéo đi.
Ôn Trạch Tự vòng tay ôm lấy vai cô, nói: “Anh sẽ đi giải thích với bà ấy, em hãy về nhà trước nhé?”
Úc Thanh dần bình tĩnh lại, lắc đầu: “Không sao, cứ để em nói chuyện với mẹ. anh về trước đợi em nhé.”
Úc Thanh ghét phải đối diện với những điều mình không thích, nhưng cô buộc phải đối mặt.
Ôn Trạch Tự có thể giúp Úc Thanh đối mặt với Cừu Tâm. Anh đã đấu tranh rất lâu, nhưng không làm vậy.
Lúc trước anh từng nói với bản thân, không thể tước đoạt quyền trưởng thành của cô, anh có thể bảo vệ cô cả đời, nhưng không thể bảo vệ quá mức, có những chuyện cần cô phải tự mình trải qua.
Trước khi buông tay Úc Thanh, Ôn Trạch Tự nói: “Anh đưa Ricky về, rồi sẽ xuống ngay.”
Nếu trong khoảng thời gian đó, Úc Thanh không giải quyết được mọi việc, anh nhất định sẽ ra tay.
Úc Thanh cố gắng nở nụ cười: “Dạ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Ôn Trạch Tự vẫn không yên tâm, kéo ôm cô vào lòng, giữ lấy sau gáy cô, nhìn thẳng vào mắt cô và nói: “Lát nữa anh sẽ tới đón em về nhà.”
Trong lòng Úc Thanh tràn đầy sự tự tin, nụ cười thêm phần kiên định: “Dạ!”
Bất kể có chuyện gì xảy ra, kết quả thế nào, cô vẫn có một ngôi nhà để trở về.
Ôn Trạch Tự sẽ đến đón cô về nhà.
Trước khi đi, Ôn Trạch Tự không quan tâm là Cừu Tâm có còn nhìn họ hay không, ôm Úc Thanh một lần nữa mới buông tay.
Ricky đi được bước ra vài bước nhưng không thấy Úc Thanh theo sau, cứ đi vài bước lại quay đầu lại ba lần, không nỡ rời đi. Úc Thanh nhìn thấy vẻ ngây ngô của con chó ngốc, dễ thương của chú chó mà khẽ mỉm cười, nỗi sợ hãi phát sinh theo phản xạ tự nhiên với Cừu Tâm cũng dịu bớt.
Cừu Tâm sớm đã không thể nhẫn nhịn thêm, sải bước lớn đến gần, kéo tay áo Úc Thanh, trách móc: “Mẹ vẫn tự hỏi tại sao con đột nhiên thân thiết với Úc Kinh Chí như thế, hóa ra là vì ông ta giới thiệu đàn ông có điều kiện tốt cho con à? Con kết hôn mà không nói với mẹ một tiếng!”
Úc Thanh lạnh mặt, rút tay về: “Không liên quan đến bố con, kết hôn là quyết định của con. Con trưởng thành rồi, con có thể quyết định”
Cừu Tâm: “Vừa mới tốt nghiệp, con quyết định cái gì? Úc Thanh, ngay cả bản thân mà con cũng có thể bán đứng sao?”
“Mẹ!” Úc Thanh cắt ngang bà ấy, trong mắt hiện lên nỗi đau: “Đó là cách mẹ đánh giá con của mình sao?”
Cừu Tâm bị giọng điệu cao hơn của Úc Thanh làm giật mình, nhưng không chịu thua, nói: “Học bao nhiêu năm mà con để bản thân sống như thế sao?”
“Việc cuộc sống của như thế nào đối với mẹ quan trọng không?” Úc Thanh nhìn Cừu Tâm, “Mẹ thật quá tham lam. Mẹ đã có một gia đình mới, tại sao con vẫn mãi là Úc Thanh phải chịu cảnh bố mẹ ly hôn, sống khó khăn. Vì bệnh tình của mẹ, con luôn nhượng bộ, đặt cảm xúc của mẹ lên hàng đầu, nhưng cuối cùng con lại chỉ nhận được sự chế nhạo của mẹ. Con phải tiếp tục nhượng bộ đến khi nào? Sống cả cuộc đời trong cái bóng tối của cuộc hôn nhân thất bại của bố và mẹ thì mẹ mới thấy hài lòng hay sao?
Cừu Tâm tức giận đến đỏ mặt: “Ăn nói bậy bạ!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Úc Thanh: “Con có nói bậy không, mẹ rõ hơn ai hết. Mẹ nói mẹ đã vượt qua khó khăn, thực ra là không, chỉ là con bị ép phải chịu đựng nỗi đau của mẹ.”
“Cuộc sống của mẹ khá tốt, có chồng có con. Nhìn thấy con khiến mẹ nhớ đến cuộc hôn nhân thất bại, tại sao mẹ cứ phải bám lấy con, kiểm soát con……”
“Úc Thanh, nếu con không nghe lời mẹ, rồi con sẽ hối hận thôi!” Cừu Tâm nói một cách xúc động: “Con nghĩ Úc Kinh Chí là người tốt sao?”
Úc Thanh: “Bố con dù thế nào, ông ấy cũng đã nuôi con học hết đại học.”
Cừu Tâm: “Số tiền ông ta đưa cho con……”
Úc Thanh cắt lời: “Tiền sinh hoạt của con toàn là bố của con đưa cho cả, thậm chí mẹ còn dùng tiền của bố con để hỗ trợ gia đình mới của mẹ!”
Cừu Tâm đột nhiên im lặng, nhìn Úc Thanh với vẻ không thể tin nổi.
Mím môi một lát, Úc Thanh cắn răng nói:
“Mẹ, con chưa từng nói những điều này, vì con vẫn luôn xem mẹ là mẹ của con, nhưng trong lòng mẹ, Úc Thanh không còn là con gái nữa.”
Có lẽ, tình cảm của con cái dành cho bố mẹ luôn là như thế.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Sao Úc Thanh không hiểu chứ, nhưng mỗi khi nghĩ đến người mẹ từng hiền từ, yêu thương cô, lo lắng cô ăn uống không đủ, ốm đau không thoải mái, ngày đêm chăm sóc cô thì dù chuyện xảy ra có tệ đến đâu, cô cũng không nỡ nặng lời trách mẹ. Những ký ức ít ỏi còn sót lại ấy khiến cô chọn cách bao dung với sự thay đổi tính tình của bà ấy.
Nhưng chỉ mình cô giữ những ký ức đó thì chẳng có ý nghĩa gì.
Cừu Tâm rơi nước mắt như mưa, còn Úc Thanh không thể hiểu được bà ấy khóc vì điều gì.
Là vì bà ấy đau lòng cho cô, hay vì bị vạch trần mà cảm thấy khó chịu.
“Mẹ hãy sống tốt với chú Quách đi.” Úc Thanh quay đầu nhìn ánh đèn đường xa xa, khẽ thở dài: “Chỉ xin đừng—— ”
“Xin đừng gặp lại những người như bố con và con nữa.”
Lời vừa dứt, Úc Thanh bước qua Cừu Tâm rời đi, nhưng bà ấy lại nắm lấy cổ tay cô.
Cừu Tâm ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nói: “Úc Thanh, con muốn cắt đứt quan hệ với mẹ sao?”
Tim Úc Thanh bị đâm đau nhói, bình thản trả lời: “Nếu là Cừu Tâm trước đây, con sẽ phủ nhận. Nhưng bây giờ, con của Cừu Tâm chỉ có hai đứa, không bao gồm con.”
Cừu Tâm hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này.
Không phải Úc Thanh từ bỏ bà ấy, mà là từ rất lâu rồi, bà ấy đã từ bỏ Úc Thanh.
“Tiểu Thanh……”
“Mẹ, tất cả những lời giải thích của mẹ đều vô nghĩa. Mẹ không thể làm được bất cứ điều gì mẹ đã hứa, ngay cả một căn phòng dành cho con trong nhà, mẹ cũng không làm được.” Úc Thanh rút tay mình khỏi Cừu Tâm, nói câu cuối cùng: “Kết hôn là quyết định của con, xin mẹ đừng làm khó chồng con.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Úc Thanh không sợ Cừu Tâm làm gì mình, nhưng cô sợ sẽ gây phiền phức không đáng có cho Ôn Trạch Tự.
Cừu Tâm vì muốn giữ lại chút sĩ diện cuối cùng, trước khi đi đã bỏ lại một câu: “Con tự chọn con đường này, sau này đừng có khóc lóc hối hận đến tìm mẹ!”
Úc Thanh nhìn theo bóng dáng lưng Cừu Tâm đang rời đi, khẽ cười tự giễu.
Ngay vừa rồi, cô vẫn cảm thấy thương xót cho mẹ. Trước khi rời đi, Cừu Tâm còn không quên chọc cô vài câu.
–
Đêm về, tại Kinh Bắc, nhiệt độ hạ xuống 0°C, tuyết rơi rì rào. Úc Thanh đi dọc theo con phố mà không mục đích. Khi ngang qua cổng khu dân cư, cô không vào được vì không có thẻ ra vào. Với tâm trạng tồi tệ, cô không biết làm thế nào để đối diện với câu hỏi của bảo vệ.
Cả người bị lạnh đến tê cóng, nhưng nỗi u uất trong lòng vẫn không hề vơi bớt.
Cô dừng lại, rút điện thoại từ trong túi áo ra gọi cho Ôn Trạch Tự.
Chuông reo ba tiếng, Ôn Trạch Tự nhấc máy, Úc Thanh cố tỏ ra tự nhiên nói: “Em nói chuyện xong rồi, không vào được khu dân cư, anh có thể ra đón em không?”
Đầu dây bên kia im lặng, không một tiếng động.
Úc Thanh nghĩ tín hiệu kém, chuẩn bị tắt điện thoại thì nghe thấy giọng nam trầm nói: “Quay lại.”
Úc Thanh sững sờ vài giây, nhanh chóng quay đầu lại.
Ôn Trạch Tự đứng cách cô chỉ có 5 mét, vẫn là bộ áo khoác đen gọn gàng, khoác hờ trên người. Bên trong là bộ vest xám than được cắt may tinh tế, ôm theo đường nét cơ bắp. Tuyết rơi phủ trên đôi vai rộng, một tay anh trong túi, tay kia cầm điện thoại, lộ ra một đoạn tay áo trắng muốt, khuy măng sét toát lên vẻ sang trọng nhưng rất tinh tế, đeo kính gọng viền bạc, dáng vẻ lịch lãm đặc biệt rất cuốn hút.
Đôi mắt sau tròng kính ánh lên một ánh sáng dịu dàng như ánh đèn đường
Úc Thanh cứ thế bị anh nhìn chằm chằm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ hoang đường hiện lên trong đầu cô.
——Cô muốn được ai đó yêu thương, yêu đến trọn đời, một cách sâu đậm.
Ôn Trạch Tự…… vẫn âm thầm theo sau cô sao?
Khi cô còn đang mãi suy nghĩ, Ôn Trạch Tự đi tới trước mặt cô, giơ tay lên, dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào má cô.
Cảm giác ấm áp.
Ôn Trạch Tự cúi đầu khẽ hỏi: “Lạnh không?”
Úc Thanh nghiêng đầu tựa vào bàn tay ấm áp ấy, giọng run rẩy nói: “Lạnh.”
Bàn tay anh ngửa lên, áp vào má cô, dịu dàng vuốt ve, lau đi cái lạnh trên mặt cô, chỉ để lại sự ấm áp.
Ôn Trạch Tự: “Có đi được không?”
Úc Thanh lắc đầu, mũi cay xè, khó chịu.
Nói với Cừu Tâm cả buổi, nhưng cô không rơi một giọt nước mắt nào. Ngược lại khi được quan tâm lại muốn khóc thành tiếng.
Ôn Trạch Tự ngồi xuống trước mặt cô: “Lên đi.”
Úc Thanh do dự vài giây, ngoan ngoãn lên lưng anh, ôm chặt cổ anh: “Em có nặng lắm không?”
Ôn Trạch Tự nghe giọng cô pha chút nghẹn ngào, mềm lòng nói: “Dù là hai người như em thì anh vẫn cõng được.”
Mỗi bước đi của Ôn Trạch Tự đều vững vàng. Úc Thanh tựa đầu lên vai anh, ngắm nhìn mái tóc gọn gàng của anh, mũi ngửi thấy hương gỗ lạnh đặc trưng của anh, trái tim có lỗ hổng dường như được lấp đầy, cơ thể dần trở nên ấm áp.
“Vừa rồi em đã nói rõ mọi chuyện với mẹ.” Úc Thanh buồn bã nói, “Tâm trạng không biết là tốt hay xấu nữa.”
Ôn Trạch Tự: “Tâm trạng không tốt cũng không sao, nói ra là được.”
Úc Thanh: “Anh không thấy phiền sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Sao gánh chịu cảm xúc tiêu cực của em như thế.
Ôn Trạch Tự: “Không.”
Câu trả lời của anh quá đỗi dịu dàng. Còn Úc Thanh không thích bày tỏ cảm xúc tiêu cực, bèn lại gần anh thì thầm: “Tâm trạng em không tốt.”
Nói xong câu này thì cơ thể cô thấy nhẹ nhõm.
Ôn Trạch Tự thong thả kéo dài giọng: “Em đó, chính là quá biết điều.”
Úc Thanh: “Có lẽ vậy.”
Có lẽ như năm 12 tuổi, cô đã bị buộc phải hiểu biết nhiều thứ, không thể vô tư vô lo, phải chăm sóc một người mẹ sống một cách hời hợt.
Khi ấy cô còn nhỏ, không biết rằng đó gọi là biết điều, chỉ biết phải học một số kỹ năng thì cô và mẹ mới có thể sống dễ dàng.
Sắp đến cổng khu dân cư, Úc Thanh muốn xuống, nhưng Ôn Trạch Tự phớt lờ yêu cầu của cô. Anh cứ thế cõng cô đi qua cổng, còn thoải mái chào hỏi với bảo vệ. Úc Thanh xấu hổ đến mức rụt đầu vào vai anh, giả vờ ngủ, không dám nhúc nhích.
Trong thang máy, Úc Thanh lí nhí trách Ôn Trạch Tự vài câu, anh chỉ cười mà không nói gì, để mặc cô lẩm bẩm.
Về đến nhà, Úc Thanh định bước xuống thì bị Ôn Trạch Tự đặt thẳng lên đặt lên tủ, quay người áp sát cô.
Úc Thanh hai tay đặt lên vai anh: “Sao, sao thế?”
Ôn Trạch Tự chống hai tay lên mép tủ hai bên đùi cô, đứng ngay giữa chân cô, mím môi cười tinh nghịch nhìn cô.
Tiếng Ricky vang lên từ phòng khách, Úc Thanh liếc mắt, ánh mắt né tránh, nhỏ giọng nói: “Em muốn xuống.”
Ôn Trạch Tự nâng cằm Úc Thanh lên, xoay mặt cô lại đối diện với mình, gương mặt tiến đến gần. Đôi mắt lạnh lùng sau tròng kính lúc này giống như ngọn lửa từ cây nến thơm cháy âm ỉ bên cạnh, mang theo một thứ dịu dàng u tối, khiến người ta bị cuốn vào không lối thoát.
Đầu ngón tay anh vuốt ve đôi môi cô, vừa nhẹ nhàng lại vừa áp đảo, âm thanh khi nói chuyện khàn khàn như cát cọ xát, nhưng vẫn chút dịu dàng.
Trước khi hôn cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Anh nở nụ cười nhẹ, cất giọng trầm thấp: “Bảo bối, ở bên anh thì em không cần phải biết điều quá đâu.”
Úc Thanh siết chặt đôi tay.
Câu nói này.
Chạm thẳng đến trái tim cô.