Chương 17: Ngay cả làn gió thổi qua cũng mất tập trung

Khoảng nửa tiếng trước, Thẩm Viên đưa em trai lên xe của tài xế riêng để về nhà thì nhận được điện thoại của anh hai, bảo tài xế ghé qua trường học để đón anh ấy về cùng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Chiếc xe chạy vòng qua đại học Tân Dương, đúng lúc Thẩm Xước đang đứng đợi ở cổng trường.

Khi Thẩm Viên xuống xe, cô vừa đúng lúc nhìn thấy hai nhân viên mặc vest đang nói chuyện với anh ấy, trên tay họ cầm chiếc túi giấy in logo của một công ty nào đó.

Cô bước lại gần, nghe thấy anh hai cằn nhằn với đối phương: “Tôi thật sự không có số điện thoại của Dịch Thận! Tôi không quen cậu ta!”

“Anh hai, có chuyện gì vậy?” Thẩm Viên nhìn nhân viên rồi hỏi Thẩm Xước.

Thẩm Xước gãi đầu, có vẻ hơi bực bội: “Mấy người này cứ đòi xin anh cách liên lạc của Dịch Thận, thật là vô lý hết sức.”

“Anh, anh chú ý lời ăn tiếng nói, họ đang đứng ở đây mà.” Thẩm Viên trước tiên nhắc nhở, sau đó quay sang hỏi: “Các anh là……”

Cô nhìn về phía hai người kia.

Họ lập tức tự giới thiệu: “Chúng tôi là nhân viên của Hàng Tư. Chuyện là thế này, lần trước ông chủ của chúng tôi đã xem cuộc thi và thấy được dự án sáng tạo bởi nhóm B của Đại học Tân Dương. Mặc dù dự án đó chưa hoàn thiện, nhưng từ định vị cho đến chức năng cụ thể lại vô cùng phù hợp với phân khúc mà công ty chúng tôi sắp phát triển. Ông chủ cảm thấy thật đáng tiếc nếu một thứ tốt như vậy lại không có ai thưởng thức, nên đã cử chúng tôi đến đây để thương lượng, xem liệu có thể hợp tác không.”

Nhóm B của Đại học Tân Dương…… chẳng phải là thứ mà nhóm của Dịch Thận làm sao!

Hai mắt Thẩm Viên sáng rực lên.

Thẩm Chu Ngọc không biết đã xuống xe từ lúc nào, cậu ấy chạy nhanh tới, kéo cánh tay Thẩm Xước, vội vàng nói: “Anh hai, em không nhịn được nữa, sắp ị ra quần rồi……”

Thẩm Xước “Chậc” khẽ, “Chị em nhắn tin bảo em ị hai lần trong nửa ngày rồi, rốt cuộc là em ăn cái gì thế, không được thì đi bệnh viện khám đi.”

Thẩm Xước nói xong thì dẫn cậu ấy đi vào trong trường, dặn dò Thẩm Viên: “Anh đưa nó đi vệ sinh đã, đợi anh một lát.”

Dứt lời, Thẩm Xước không quên quay đầu lại nói với hai người nhân viên kia: “Đừng đứng đây nữa, không ai trong chúng tôi có số của cậu ta đâu. Đợi ngày làm việc thì vào trường tìm giáo viên hỏi đi!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thẩm Viên nhìn thấy một lớn một nhỏ đã vào trong trường, cô bèn quay sang hỏi hai nhân viên: “Các anh không xin số điện thoại của thầy cô ở ban tổ chức sao? Tìm thầy cô chắc chắn sẽ liên lạc được.”

“Chúng tôi đã hỏi rồi, nhưng…… ban tổ chức không tiếp khách sau giờ tan sở.” Người của Hàng Tư tỏ ra rất nóng lòng, “Chúng tôi cũng sợ bỏ lỡ cơ hội nên mới chạy đến đây.”

“Đúng vậy, vừa nãy chúng tôi nhìn thấy cậu Thẩm đây, ngày thi đấu cũng đã có ấn tượng sâu sắc với cậu ấy nên mới chặn lại hỏi thôi.”

Thẩm Viên biết công ty Hàng Tư này, dự án của anh cả cô cũng từng hợp tác với họ nên cô không lo lắng công ty này có vấn đề gì.

Cô gọi chú tài xế đang hút thuốc ở xa tới, nói với hai nhân viên: “Tôi tình cờ biết một số điện thoại, có lẽ có thể liên lạc trực tiếp với anh ấy, xin đợi một chút.”

Hai người không ngờ lại thực sự gặp được người quen của Dịch Thận, họ thở phào nhẹ nhõm.

Vốn Thẩm Viên muốn đợi Dịch Thận tự mình cho cô thông tin liên lạc nên vẫn chưa lưu số đó. Không ngờ, lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của chú tài xế lại phát huy tác dụng vào lúc này.

Sau khi có được số điện thoại, hai người của Hàng Tư hài lòng rời đi, Thẩm Viên cũng nhân tiện gọi lại số đó.

Ngay khi điện thoại được kết nối, cô đã không kìm được mà hào hứng báo tin vui.

“Dịch Thận, là số điện thoại của anh đúng không?”

“Dự án của anh, cái dự án chưa hoàn thành đó đã có công ty tìm đến muốn thương lượng hợp tác rồi!”

Đầu dây bên kia mãi không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng thở đều đều ẩn hiện.

Điều này khiến Thẩm Viên suýt nữa nghĩ rằng mình đã gọi nhầm số, cô muốn xác nhận lại lần nữa bèn hỏi: “Anh có nghe thấy không?”, đối phương mới lên tiếng.

“Ừhm.” Giọng Dịch Thận trầm thấp xen lẫn chất khàn, rất có sức hút, “Nghe thấy rồi.”

Thẩm Viên nhíu mày, khó hiểu: “Anh…… không vui sao?”

Đây không phải là chuyện đáng để vui mừng đến mức nhảy cẫng lên sao.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Dịch Thận hít một hơi sâu, giống như lúc dùng sức để đứng dậy.

“Nếu tôi nói rằng tôi đã sớm dự đoán được chuyện này, cô có nghĩ rằng tôi cực kỳ làm màu không?”

Âm cuối của Dịch Thận hơi cao lên, mang theo vẻ ung dung tự tại như đang trêu chọc cô gái nhỏ.

Thẩm Viên mím môi cười, “Anh có khả năng tiên tri sao?”

“Tôi thật sự mừng cho anh, tôi cũng rất vinh dự khi là người đầu tiên báo tin này cho anh.” Cô thành thật nói.

Đối phương bật cười, không bày tỏ thái độ.

Nhưng mà, Dịch Thận đã quyết định giải tán phòng làm việc rồi cơ mà…… Thẩm Viên suy nghĩ một chút rồi nhìn quanh và chợt nổi hứng: “Anh đang ở đâu?”

“Tôi muốn gặp anh, ngay bây giờ, được không?”

Lại thêm nửa tiếng trôi qua.

Thẩm Xước dẫn em trai đã đi vệ sinh xong trở lại cổng trường, nhưng chỉ thấy tài xế đang đợi.

Chưa kịp hỏi, chú tài xế đã chủ động trả lời: “Cậu hai, cô Viên Viên đi gặp bạn rồi.”

Thẩm Xước cảm thấy kỳ lạ, vừa nãy còn nói muốn về nhà ăn cơm cùng nhau, lát sau đã đi gặp bạn là sao?

“Em ấy đi gặp ai?” Anh ấy hỏi thêm.

Chú tài xế thành thật đáp: “Cô ấy nói là đi gặp cô Sinh Yểu.”

Thẩm Xước cảm thấy hành động của em gái hơi kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, anh ấy đáp lời rồi dẫn Thẩm Chu Ngọc lên xe.

…………

Vị trí Dịch Thận nói với cô qua điện thoại là một công viên nhỏ giữa phố ở trung tâm thành phố. Vào thời điểm đầu mùa Thu se lạnh, buổi tối có khá nhiều cư dân đi dạo trong công viên.

Thẩm Viên xuống xe taxi, vừa nhìn đã thấy ngay Dịch Thận đang đứng sừng sững ở cổng công viên.

Tấm bia đá biểu tượng của công viên nhỏ giữa phố nổi bật, xung quanh là đèn chiếu sáng cây xanh. Anh có vẻ lười biếng và hơi buông lỏng, chiếc mũ lưỡi trai đen che khuất phần trên sống mũi, tạo nên một cảm giác bí ẩn tự nhiên.

Nhiều người ra vào công viên không khỏi liếc nhìn anh, nhưng bản thân anh lại hoàn toàn không quan tâm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Anh đứng ở nơi dễ thấy nhất, dường như là cố ý để cô dễ dàng tìm thấy anh.

Nhận ra được ý này, tâm trạng Thẩm Viên càng thêm vui vẻ, bước chân của cô cũng không kìm được mà nhanh hơn vài phần.

Từ vô số tạp âm xung quanh, anh bắt được một âm thanh nhẹ nhàng đang lao thẳng về phía mình.  Dịch Thận nhấc vành mũ lên, nheo mắt nhìn cô đang chạy đến phía mình.

Thẩm Viên không nhìn thấy ánh mắt đen láy rực sáng ẩn dưới vành mũ của anh, cô vui vẻ chào hỏi: “Anh đợi lâu chưa?”

“Mới đến thôi.” Dịch Thận đứng thẳng dậy, “Có chuyện gì mà nhất định phải gặp mặt mới nói?”

“Chuyện dự án đó, Hàng Tư là một đối tác rất tốt, nếu điều kiện họ đưa ra ổn, thì cứ làm đi!” Đột nhiên Thẩm Viên cảm thấy mình đã nói một đống lời vô nghĩa, chắc chắn anh sẽ làm thôi. Thế là cô lắc đầu rồi xua tay, sửa lại mục đích nói chuyện: “Ý tôi không phải thế…… chỉ là.”

Dịch Thận nhìn bộ dạng cô vì quá kích động mà lời nói cũng lắp bắp, khóe môi anh khẽ rung lên rồi nói một câu: “Đừng gấp.”

Thẩm Viên vỗ ngực, bình tĩnh lại, “Dịch Thận, sự công nhận này rất có giá trị, anh hãy cân nhắc lại đi, chuyện phòng làm việc ấy.”

“Tôi nghĩ trong lòng họ vẫn không cam tâm đâu.” Cô hận không thể nhón chân lên để nhìn rõ đôi mắt anh, thăm dò thái độ của chàng trai trước mặt: “Anh chắc chắn, mình có thể thản nhiên từ bỏ việc khởi nghiệp sao?”

“Anh chắc chắn có những mối bận tâm riêng…… nhưng tôi thật sự không muốn tương lai anh phải hối tiếc vì bây giờ đã không làm việc hết mình thôi.”

“Dù thế nào đi nữa, dự án này cũng phải được hoàn thành trước khi tốt nghiệp.”

“Hãy tìm đàn anh Thạch Tế Chi và những người khác đi.” Thẩm Viên kéo tay áo anh, nói với anh: “Anh cần họ và họ cũng cần anh.”

“Giữa những người bạn với nhau, chỉ khi tất cả đều sẵn lòng tiến thêm một bước vào những thời điểm then chốt thì tình bạn mới có thể lâu dài.”

Dịch Thận rũ mắt xuống, nhìn ngón tay cô đang kéo tay áo mình, chúng trắng phát sáng trong đêm. Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, kéo ra, rồi khẽ quát: “Dạy dỗ tôi đấy à?”

Thẩm Viên chớp chớp mắt, “Anh cần tôi dạy dỗ sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đôi mắt Dịch Thận sâu thẳm, chất chứa nhiều cảm xúc không được phép bộc lộ, anh đút tay vào túi, nghiêng đầu: “Khát không?”

Chỉ nghe cô líu lo thôi cũng đã thấy mệt rồi.

Cô gái nhỏ này, sao mà lắm lời thế.

Thẩm Viên thuận theo lời anh, cười hỏi ngược lại: “Anh định mời tôi uống nước sao?”

Ánh mắt cô trong đêm giống như mặt trăng bị xé vụn, khẽ sáng lên với khát khao chiếm hữu trắng trợn dành cho anh.

Giống như cơn gió thổi qua sa mạc, dịu dàng, ngày qua ngày nhẹ nhàng bào mòn tảng đá cứng rắn là Dịch Thận.

Anh không nói gì, câu trả lời như có như không.

Thẩm Viên nhìn điện thoại, “Cũng muộn rồi, lần sau nhé.”

Cô đột ngột đặt dấu chấm hết.

Sau đó cô giả vờ tiếc nuối: “Tôi phải về rồi, nếu không ở nhà sẽ hỏi.”

Nói xong, cô chặn một chiếc taxi vừa đi ngang qua.

Dịch Thận đứng yên tại chỗ nhìn cô từng bước đi xa, vẻ mặt càng thêm sâu lắng.

Vài giây sau khi Thẩm Viên lên xe, anh quay đầu lại liếc nhìn bằng mắt đầy vẻ quyến rũ.

Thuần túy, không hề che giấu.

Xác nhận ánh mắt nóng rực sau lưng cô đúng là của anh, màn tung chiêu dụ địch đã có hồi đáp, cô cong khóe mắt, hài lòng vô cùng.

Thẩm Viên không dám nhìn anh nữa mà nhanh chóng lên xe.

…………

Lần tiếp theo Thẩm Viên nhận được tin tức về dự án của họ là khoảng một tuần sau. Thạch Tế Chi đã xin được thông tin liên lạc của cô và chủ động gọi đến để phản hồi.

Mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, họ đã đạt được thỏa thuận với Hàng Tư, hợp đồng cũng đã được ký kết xong xuôi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cậu ấy và Lý Phong đều không ngờ rằng một người kiêu ngạo và lạnh lùng như Dịch Thận lại chủ động tìm cách níu kéo họ trở về. Mặc dù hình thức và lời nói của Dịch Thận vẫn giữ nguyên vẻ kênh kiệu đó, nhưng họ vẫn vô cùng cảm động.

Khoảng bốn rưỡi chiều, cuối cùng các tiết học trong ngày cũng kết thúc.

“Không ngờ chuyên ngành của chúng ta lại có nhiều môn phải lên thuyết trình trên sân khấu như vậy.” Các bạn cùng lớp vừa cằn nhằn vừa đi ra ngoài, Thẩm Viên bước đi bên cạnh họ.

Một người khác cũng thở dài: “Bài tập nhóm, làm PPT, đứng trên sân khấu presentation, những khóa học bắt buộc của sinh viên đại học ……”

“Thẩm Viên, cậu làm nhóm trưởng đi, tôi cảm thấy khả năng giao tiếp của cậu mạnh lắm, sau này cứ giao cho cậu việc social để tìm báo cáo khảo sát và tài liệu dữ liệu nhé.”

“Đúng đó, làm nhóm trưởng thì khi giáo viên chấm điểm cuối kỳ, điểm của cậu cũng sẽ cao hơn. Bọn tôi đều bị hội chứng sợ xã hội, thật sự không làm được việc này.”

Thẩm Viên nhìn họ, cười ngượng nghịu: “Những việc đó không thành vấn đề, đó là những gì tôi nên làm. Còn chức danh nhóm trưởng thì không cần ghi tên tôi đâu.”

“Hả? Cậu không thích làm nhóm trưởng sao?”

“Đại khái là vậy…… Hay là thế này, cuối cùng ai có khối lượng công việc lớn nhất thì người đó sẽ làm nhóm trưởng để nhận điểm cộng.” Cô nói rõ ràng, “Có việc gì tôi có thể làm được, cứ giao hết phần đó cho tôi.”

“Được thôi, vậy quyết định như vậy nhé!”

Vừa đạt được thỏa thuận với các bạn cũng vừa vặn bước ra khỏi tòa nhà giảng đường.

Thời gian mặt trời lặn vào đầu Thu đang dần đến sớm hơn, khoảng bốn rưỡi gần năm giờ, bầu trời đã nhuốm màu cam. Thẩm Viên vừa chia tay các bạn, rẽ qua một góc thì bắt gặp Thạch Tế Chi và Lý Phong đã đợi sẵn từ lâu.

Họ cũng là những người bạn mới mà cô quen khi lên đại học, đương nhiên Thẩm Viên rất vui khi thấy họ, cô cười bước tới: “Sao hai đàn anh lại đến khoa Mỹ thuật thế này?”

“Đi thôi, tiệc ăn mừng.” Thạch Tế Chi chỉ về phía ngoài trường, cười đến lộ cả răng.

Thấy hai người họ vui vẻ như vậy, Thẩm Viên cũng cười theo: “Xem ra các đàn anh đã thương lượng rất suôn sẻ với Hàng Tư?”

“Đúng vậy, đừng nói là tiền sinh hoạt phí và học phí của Lý Phong được giải quyết, mà đến cả tôi đây cầm cái hợp đồng này về nhà cũng đủ để khoe khoang với bố mẹ rồi.” Thạch Tế Chi nói xong thì ho khan hai tiếng để tự kiềm chế, “Tất nhiên, tiên quyết là phải làm tốt dự án đã.”

Lý Phong chủ động mời cô: “Tối nay mấy anh em bọn tôi muốn ăn cơm cùng nhau một bữa, sau đó sẽ phải dồn hết tâm sức vào dự án, muốn hỏi xem em có đi không.”

Thạch Tế Chi khoác vai cậu ấy trêu chọc: “Cái người này, tôi bảo nhắn WeChat hỏi em là được rồi, anh ấy lại nói đến thẳng khoa Mỹ thuật đợi. Hay thật, anh ấy đúng là không muốn cho em có cơ hội từ chối mà.”

“Đàn em, Lý Phong chưa bao giờ chủ động như vậy đâu nhé, em ‘vinh dự’ thật đó!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thẩm Viên bị họ chọc cười khúc khích không ngừng, những lọn tóc xoăn bên thái dương cũng run rẩy theo, “Đương nhiên là vinh dự rồi, tôi sẽ không từ chối đâu.”

“Vậy thì tốt quá, đi thôi đàn em, gọi taxi đưa em đi!” Thạch Tế Chi ra hiệu cho cô.

Ba người cùng nhau đi về phía ngoài trường trong không khí thư thái của buổi chiều tà, vừa đi vừa trò chuyện.

…………

Quán ăn nhỏ gần nơi họ đã từng dùng bữa lần trước, nếu không có họ, Thẩm Viên sẽ không biết rằng trong khu vực thành phố Tân Dương lại ẩn chứa nhiều quán ăn địa phương chân chất nhưng ít người biết đến như vậy.

Rõ ràng cô là người Tân Dương sinh ra và lớn lên ở đây, nghĩ đến đây cô nhận ra có những điểm mù trong cuộc sống mà cô chưa từng khám phá.

Đến giờ ăn, quán rất đông khách, chỗ ngồi bên trong quán nhỏ đã kín từ lâu, họ đành phải ngồi ở bên ngoài. Chủ quán đã bố trí khu vực bên ngoài khá chu đáo, bàn ghế thấp nhưng vững chãi, có mái che chắn gió.

Khách hàng vừa uống bia vừa ăn uống trong gió đêm, thoải mái đến mức niềm vui như lan tỏa ra ngoài.

Làn gió thoảng mang theo mùi vị cuộc sống thường nhật ấy lướt qua mái tóc cô, một niềm khoái cảm xa lạ không thể diễn tả được xuyên qua trái tim cô.

Thẩm Viên chợt nhớ đến một câu nói mà Sinh Yểu đã từng nói với cô: “Nhà hàng Michelin có cái hay của nhà hàng Michelin, còn mấy quán ăn lề đường nhỏ xíu cũng có cái hương vị riêng của nó.”

Trước đây cô không hiểu, bây giờ dường như đã hiểu một chút.

Dịch Thận đã đến từ sớm, dáng người cao ráo, đôi chân dài ngồi trên chiếc ghế thấp trông có vẻ hơi gò bó. Chân anh gần như không duỗi thẳng được, uể oải dựa vào lưng ghế mềm mại của chiếc ghế dã ngoại.

Anh cố ý kéo vành mũ xuống thấp, gần như che khuất cả khuôn mặt, chỉ để lộ môi và cằm bên ngoài.

Trông như thể anh đang ngủ.

Nghe thấy giọng nói của Thạch Tế Chi và Lý Phong, Dịch Thận mới nhúc nhích. Anh dùng ngón tay nhấc vành mũ lên, khoảnh khắc mắt anh nhìn thấy ánh sáng cũng là lúc hình bóng cô gái lọt vào trong.

Thẩm Viên đứng thẳng tắp cách anh vài bước, nắm chặt vạt váy và nói trước: “Đàn anh Lý Phong và Thạch Tế Chi đã mời tôi đến.”

Ý ngoài lời là: Tôi không hề tự ý đến!

Dịch Thận ngồi thẳng người lên, tự nhiên lật chiếc ly thủy tinh úp ngược trên đĩa lại, “Không ai đuổi cô đi đâu.”

Có chút ý trêu chọc việc cô vội vàng giải thích.

Không ngờ giải thích nghiêm túc lại bị đối phương chế giễu, má Thẩm Viên nóng bừng, cô nhanh nhẹn ngồi xuống.

Một tiếng “Hứ” nhỏ xíu, nũng nịu tan trong gió, không ai nghe thấy.

Một lát sau Giả Minh cũng tới, khoảnh khắc nhìn thấy dáng người nhỏ bé của Thẩm Viên, cậu ấy nhíu mày. Vừa định nói gì đó, giây tiếp theo đã bị ánh mắt hờ hững của Dịch Thận lướt qua làm cho nghẹn lại.

Giả Minh bực bội ngồi xuống ở vị trí cách xa cô nhất.

Thẩm Viên không phải không nhận ra sự xa lánh của Giả Minh, cô rụt rè cúi đầu, có chút tủi thân.

Thạch Tế Chi và Lý Phong đi gọi món, họ đã gọi khá nhiều. Khi từng món ăn được dọn lên, Thẩm Viên nhìn hơi sửng sốt, cô nhỏ giọng hỏi họ: “Chúng ta ăn hết không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Không sao, ăn không hết thì để Dịch Thận hoặc Giả Minh đóng gói mang về.” Thạch Tế Chi nói: “Trước đây bọn tôi đến quán này đều tiếc tiền không dám gọi nhiều, nhiều món muốn ăn mà chưa từng được thử.”

“Em còn chưa biết sao? Dịch Thận giỏi lắm đó.” Cậu ấy hồi tưởng lại, cảm thán với Thẩm Viên: “Anh ấy còn bắt Hàng Tư phải chuyển tiền trước cơ.”

“Trước mặt bao nhiêu người mặc vest, anh ấy nói thẳng thừng là chỉ cần các vị sẵn lòng trả tiền trước, chúng tôi đảm bảo sẽ ra mắt toàn bộ chức năng trong vòng hai tháng và chất lượng sẽ cao hơn yêu cầu của bọn họ gấp mấy lần, anh ấy thật sự dám nói ra điều đó.”

“Thế nên, bữa cơm này chắc chắn là có tiền để chi rồi.” Cậu ấy hớn hở, rất vui vẻ.

Giả Minh gật đầu, úp mở nói: “Lần này tất cả mọi người đều giải quyết được vấn đề cấp bách rồi.”

Thẩm Viên kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Dịch Thận vẫn luôn im lặng không lên tiếng.

Anh đang cúi đầu ăn món salad, mắt không hề ngước lên, cứ như thể những lời hứa nghe có vẻ to tát kia, chẳng qua đã nằm trong tầm kiểm soát của anh từ lâu.

Món ăn và rượu bia đã được dọn lên đầy đủ, Thạch Tế Chi rủ mọi người cụng ly. Thẩm Viên còn chưa kịp chạm ly, Dịch Thận đã đưa tay ra, lấy luôn chai bia trước mặt cô để sang chỗ mình rồi đưa cho cô một hộp nước ép trái cây.

Một loạt động tác trôi chảy, không chút do dự.

Thẩm Viên hơi sững sờ, nhìn sườn mặt thờ ơ của anh trong khoảnh khắc thất thần.

Cuối cùng, cô nâng ly nước ép lên để cụng ly với mọi người.

“Đây là đơn hàng lớn nhất trong vòng ba bốn năm qua, anh em ơi, chúng ta phải nắm chắc nó!”

“Cạn ly!”

Lý Phong nhìn Thẩm Viên, không quên bổ sung một câu: “Cũng phải cảm ơn đàn em.”

Thẩm Viên nghi hoặc: “Hửm?” Cảm ơn tôi vì điều gì?

“Dịch Thận có thể chủ động quay lại tìm bọn tôi, chắc em đã khuyên anh ấy riêng rồi đúng không?” Lý Phong nói, nói xong còn không quên liếc Giả Minh.

Dường như là cố ý để Giả Minh biết tầm quan trọng của Thẩm Viên trong chuyện này.

Giả Minh bị mấy anh em này thay nhau đe dọa và nhắc nhở, cũng không dám thể hiện sự phản cảm với Thẩm Viên nữa.

Thạch Tế Chi gật đầu: “Đúng! Đặc biệt cảm ơn đàn em Thẩm Viên!” Nói xong, cậu ấy không quên trêu Dịch Thận với vẻ đầy ẩn ý: “Dịch Thận, anh phải báo đáp tử tế đấy, lấy thân báo đáp cũng không quá đáng đâu.”

Dịch Thận liếc cậu ấy một cái sắc như dao, cười khẩy không lên tiếng.

Bất ngờ được nhắc đến công cụ, toàn thân Thẩm Viên càng nóng hơn, cô lắc đầu với khuôn mặt đỏ như quả táo: “Làm gì có như các anh nói…… đều là những việc nên làm thôi.”

“Chúc dự án của các anh thuận lợi, được như ý muốn.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nói xong, cô uống một ngụm lớn nước ép. Thạch Tế Chi hô to “Được!”, mấy anh em cũng lần lượt cạn ly.

Màn đêm buông xuống, gió thổi qua, ngọn tóc mái chạm vào mặt cô gây cảm giác ngứa ngáy.

Thẩm Viên lắng nghe họ trò chuyện và đùa giỡn, chỉ cảm thấy như mình chưa bao giờ vui vẻ đến thế.

Mấy chàng trai này có tính cách khác nhau nên mức độ thể hiện niềm vui cũng không giống nhau. Nhưng nhìn họ uống hết ly này đến ly khác mà vẫn chưa có dấu hiệu giải tán, Thẩm Viên có thể cảm nhận được, những lợi ích mà Hàng Tư tung ra lần này thực sự đã khiến tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù có rất nhiều đề tài không thể xen vào được, nhưng cô vẫn sẵn lòng lắng nghe. Cô vừa nghe vừa cúi đầu dùng đũa gắp món salad trên bàn.

Từ nhỏ Thẩm Viên đã được dạy dỗ rất quy củ, lại còn hơi bị ám ảnh cưỡng chế. Nhìn đĩa đậu phộng và đậu nành trộn lộn xộn trước mặt, cô không nhịn được mà gắp từng hạt, sắp xếp chúng vào đúng vị trí.

Ánh mắt Dịch Thận có chút say mèm lười biếng nhìn quý cô đài các này sắp xếp đậu nành và đậu phộng phân loại trên đĩa, giống như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.

Chiếc nắp chai Coca được đặt ở trung tâm, Thẩm Viên hoàn thành việc trang trí cuối cùng, cô giãn lông mày, cười mãn nguyện.

Chưa kịp chiêm ngưỡng tác phẩm của mình, Thẩm Viên chỉ thấy một bàn tay to đang cầm chiếc đũa dùng một lần vươn tới, “Cạch” một tiếng dứt khoát.

……

Anh đã xới tung cái đĩa mà cô vừa sắp xếp lên.

Rất nhiều hạt đậu phộng rơi xuống bàn và xuống đất, Thẩm Viên há hốc mồm, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi, như thể đang nói: Sao anh có thể làm như vậy!

Dịch Thận ném chiếc đũa, ngả người trở lại ghế, liếc nhìn cô với vẻ khiêu khích, hệt như một tên khốn đang trêu chọc cô gái nhỏ.

Thẩm Viên cụp mi xuống, nhặt từng hạt đậu phộng rơi trên bàn đặt lại vào đĩa, lẩm bẩm oán trách: “Lãng phí thức ăn, không biết thưởng thức…”

“Tôi không thích anh như thế.”

Anh nhắm mắt gật đầu: Vậy thì tốt.

“Nếu sau này anh không phá hoại như thế nữa.” Cô nói bổ sung một cách vô dụng: “Tôi sẽ vẫn tiếp tục thích anh.”

Dịch Thận nhíu mày.

Có chút bất lực đến mức muốn bật cười.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thẩm Viên nhìn anh, nghiêm túc dạy dỗ: “Nếu anh không thích đồ ăn được bày biện đẹp mắt thì cứ nói, cái miệng mọc ra không phải để làm cảnh, tôi không làm nữa là được.”

“Hơn nữa, anh còn phá hoại ‘thành quả lao động’ của tôi, sau này không được làm như vậy. Có, được, không?”

Dịch Thận mở mắt, nhìn cô vài giây, xuyên qua làn gió Thu se lạnh đang cuộn lên để đối diện với Thẩm Viên.

Không khí càng im lặng lại càng mờ ám, ánh mắt anh luôn mang tính công kích, đặc biệt là khi hơi say, ẩn chứa một dục vọng lôi cuốn vô tận.

Một lúc sau, anh thấy mặt cô bắt đầu đỏ lên, bèn cười khẽ rồi chậm rãi “nghiền” ra từng chữ.

“Không, được.”

Tại sao tôi phải nghe lời cô chứ.

Những người khác đã kéo nhau đi vệ sinh, trên bàn chỉ còn lại hai người họ.

Thẩm Viên có chút chịu không nổi ánh mắt nóng rực của anh, hình như tối nay Dịch Thận có chút khác biệt.

Cô dò xét, chống tay lên thành ghế, từ từ nghiêng người tới gần anh.

Dịch Thận ngồi yên không động đậy, mặc cho đối phương tiến lại gần.

Giống như con thỏ tiếp xúc nhiều với hổ, Thẩm Viên ngày càng không còn sợ sự sắc bén của Dịch Thận nữa. Cô tiến lại gần, cho đến khi hơi thở có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng từ hơi thở của anh.

Lông mi cô vừa dày vừa dài, cong tự nhiên, khi chớp mắt nhìn lên trông như một cánh bướm đang dang cánh.

Thẩm Viên chống tay bên cạnh anh, nhìn vào đôi mắt đang lay động của anh, giọng nói mềm mại và nhỏ nhẹ: “Dịch Thận, anh say rồi sao?”

Đôi mắt trong veo mang theo chút ý cười của Thẩm Viên, giống như trà vải thanh mát có thể giải rượu, khiến người ta không kìm được muốn đoạt lấy để uống cạn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Dịch Thận không trả lời câu hỏi này, anh nghiêng người kéo khoảng cách gần lại một cách nguy hiểm, thưởng thức vẻ ngây ngô của cô khi cô không kìm được mà ngửa người ra sau để né tránh, anh trêu chọc: “Sao cô thích dạy dỗ người khác thế?”

“Cô gặp ai cũng dạy dỗ à, hay là chỉ riêng mình tôi bị cô nhào nặn thôi?”

Thẩm Viên không nghĩ rằng mình đã làm gì sai, những hành động tệ hại đó của anh, chẳng lẽ không đáng bị cảnh báo sao.

Cô nhìn chằm chằm vào môi anh, sao tối nay môi người này cũng đỏ đến thế, đặt ở đây giống như đang quyến rũ người khác vậy, thật không bình thường…

“Anh không thích tôi nói anh sao?”

Dịch Thận nhận ra, cô gái nhỏ này có kỹ thuật đối thoại riêng của mình, luôn thích dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi của anh.

Ném lại vấn đề cho anh, rất thú vị.

Trong mắt liếc thấy mấy người kia đã ra khỏi nhà vệ sinh và đang quay lại, anh đưa tay ra, dùng ngón tay thon dài xoa rối tóc mái cô vài cái rồi đứng dậy bỏ lại một câu: “Sau này nói chuyện với người khác thì kiềm chế lại chút đi.”

“Cẩn thận ra ngoài bị ăn đòn đấy.” Anh cười nửa miệng.

Thẩm Viên nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, giơ tay sờ lên phần tóc mái bị anh xoa rối, cảm nhận một sự rộn ràng kỳ lạ.

Dịch Thận đi vào quán thanh toán, cả nhóm cùng nhau đi ra ngoài con hẻm, đến ngã ba thì mọi người phải chia tay.

Giả Minh và Dịch Thận đi về hướng Nam, còn Thạch Tế Chi, Lý Phong và Thẩm Viên trở về trường học theo một hướng khác.

…………

Sau khi nhìn ba người kia khuất dạng ở đầu hẻm, Dịch Thận và Giả Minh mới quay người đi về hướng ngõ Lộc Phường.

Con phố này cách Lộc Phường không xa, đi bộ khoảng mười, hai mươi phút là tới.

Ở khu phố cũ có rất nhiều ngõ nhỏ và đường hẻm tối tăm, ẩm ướt, giống như một tấm lưới dệt bằng những sợi chỉ to nhỏ chằng chịt, phức tạp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cả ngày lẫn đêm chỉ có khu chợ sầm uất và khu vực trung tâm thành phố là ồn ào, còn những khu dân cư hẻo lánh như tổ ong này, một khi màn đêm buông xuống là lại trở nên tĩnh lặng và lạnh lẽo. Những ô cửa sổ sáng đèn trong các tòa nhà cũ nát, trông như đôi mắt của những con thú bị nhốt.

Đường càng đi càng hẹp, càng đi càng tối, trong con hẻm vốn dĩ chỉ có tiếng bước chân của hai người Giả Minh và Dịch Thận, đột nhiên lại xuất hiện một loạt tiếng động chói tai, không hài hòa.

Bước chân Dịch Thận dần chậm lại rồi cuối cùng dừng hẳn.

“Ê, sao……” Giả Minh không biết tại sao anh lại đột ngột dừng lại. Vừa nói xong ngẩng đầu lên, cậu ấy im bặt khi nhìn thấy một đám lưu manh cầm theo một đống “đồ nghề” chặn hết lối đi phía trước.

Người đàn ông đầu trọc dẫn đầu to lớn, vạm vỡ, hình xăm phức tạp trên cánh tay trông rất đáng sợ, chiều cao gần như ngang bằng với Dịch Thận.

Những người sống trong khu này đều gọi gã là Bưu Tử hay anh Bưu.

Bưu Tử không bao giờ nghỉ ngơi từ khi còn trẻ, chuyện gì gã cũng nhúng tay vào, thỉnh thoảng lại gây rối, vào tù ra tội với lai lịch phức tạp và ra tay cực kỳ tàn nhẫn.

Lần trước đánh Dịch Thận bị thương cũng chính là bọn chúng.

Đối phương hùng hổ kéo đến, lưng Giả Minh lạnh toát, thầm nghĩ xong rồi.

Dịch Thận nhấc vành mũ lên, vẻ khiêu khích lan từ đôi mắt nửa che nửa khuất ra. Tầm mắt anh dừng lại trên bàn tay thiếu mất hai đốt ngón tay của Bưu Tử, cười nói: “Ý gì đây, Trương Tiểu Thành.”

“Lại nhớ tôi à?”

Tên thật của Bưu Tử là một trong những điểm cấm kỵ của gã. Chỉ vì cái tên Trương Tiểu Thành quá khó nghe nên gã mới tự đặt cho mình biệt danh là “Bưu Tử*.

(*Bưu Tử: nghĩa là thằng liều).

Sống ở khu vực này, chỉ có một mình Dịch Thận dám cười cợt mà gọi thẳng tên thật của gã như vậy.

Lại còn ngay trước mặt đám đàn em của gã.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Tôi thấy cậu vẫn chưa chịu nhớ lâu đâu.” Bưu Tử tức giận đến nổi gân xanh nổi đầy cổ, “Dịch Thận, mẹ kiếp cậu không sợ chết trong tay tôi à?”

“Tôi nghe nói, cậu có tiền rồi phải không?”

“Có tiền thì trả hết cái đống lãi mà cậu nợ tôi đi chứ.”

“Nếu không……” Gã giơ bàn tay trái không lành lặn của mình lên, làm động tác ra hiệu với Dịch Thận: “Để cậu nếm thử cái mùi vị này?”

Nghe thấy lời này, đột nhiên Giả Minh lộ ra vẻ mặt tội lỗi và luống cuống rồi đứng lùi lại phía sau Dịch Thận.

Ánh mắt Dịch Thận càng lúc càng sâu thẳm, đối mặt với đám lưu manh đang tiến lại gần, anh không hề sợ hãi mà còn tiếp tục khiêu khích: “Trương Tiểu Thành à, xem ra anh vẫn không chịu nhớ lâu nhỉ.”

“Con người tôi……” Anh đưa tay kéo vành mũ xuống rồi lặng lẽ lùi lại một bước, nhếch môi nói: “Không thích phí lời với kẻ ngốc.”

Dịch Thận kéo Giả Minh.

“Chạy!”

Nhìn thấy hai người nhanh chóng chạy trốn về một hướng khác, Bưu Tử nhổ một bãi nước bọt, ra lệnh cho những người khác: “Đuổi theo! Hôm nay phải đánh chết nó cho tôi!”

Đêm tối lao đi vun vút, đèn đường thưa thớt, camera giám sát thiếu hụt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Chút hơi men còn sót lại càng làm tim đập nhanh hơn khi chạy, trong con hẻm lộn xộn, cuộc rượt đuổi và ẩu đả vẫn chưa chịu kết thúc……







Để lại một bình luận