(*Cánh đồng Shura (修罗场): ý chỉ một mối quan hệ giữa những người phức tạp.)
Ngày hôm đó, Nghê Dạng giơ chồng ảnh chụp mình cô trong tay lên, thoải mái hỏi mọi người trong lớp có ai muốn lấy không.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Một phần là để kỷ niệm việc tập hợp đầy đủ của các bạn trong lớp, một phần là để gây ồn ào tranh giành.
Khi đó Hứa Văn Châu đã cao hơn các bạn cùng lứa. Anh ngồi ở cách đó vài hàng, giả vờ vô tình đi ngang qua đám đông rồi dùng lợi thế đôi bàn tay dài của mình “Cướp” được tấm ảnh Nghê Dạng vừa đưa lên.
Khi đó còn chưa có khái niệm “Tình yêu”, anh chỉ cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp và đặc biệt, nhịn không được muốn giữ gìn như một kỷ vật.
Nếu họ không bao giờ gặp lại nhau sau khi tốt nghiệp, có lẽ Nghê Dạng sẽ trở thành một người bạn cùng lớp tiểu học ấn tượng trong ký ức xa xôi của mình, sau đó sẽ bị lãng quên theo thời gian.
Tuy nhiên, số phận đã ràng buộc họ lại với nhau một cách chặt chẽ. Anh đã gặp lại cô gái ấy trong thời kỳ thanh xuân thiếu niên ngây thơ, nhờ đó anh phát hiện ra một thứ tình cảm đặc biệt mang tên là —— “Thích”.
Hứa Văn Châu không giỏi nói dối, phản ứng né tránh câu hỏi của anh cũng rất có chủ ý, sự im lặng của anh đối với Nghê Dạng như một sự thừa nhận.
“Cho nên, ở đây thực sự có ảnh của tôi?” Nghê Dạng luôn cho rằng trí nhớ của cô không tốt, nhiều điều đã bị cô xem nhẹ và lãng quên khi lớn lên, “Còn có thể tìm được không? Tôi muốn xem.”
“Không, tôi không biết.” Hứa Văn Châu không dám nhìn cô.
Nghê Dạng hất cằm lên, giọng điệu nhanh nhẹn giống như một mệnh lệnh không thể phản kháng: “Vậy cậu tìm đi.”
“Được, được rồi.” Có hai từ đơn giản mà anh cũng nói thành cà lăm, bởi vì anh đang cảm thấy rất chột dạ.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Dưới ánh nhìn chăm chú của Nghê Dạng, Hứa Văn Châu đẩy cửa phòng ra, đi vào phòng ngủ sau đó lập tức đóng cửa lại.
Giống như bên trong cất giấu bảo bối gì đó sợ bị cô phát hiện, Nghê Dạng bĩu môi nói thầm một câu “Keo kiệt”.
Có một số cuốn sách mà Hứa Văn Châu thường đọc được đặt trên chiếc bàn đơn giản, anh đi thẳng tới đó, chuẩn xác lấy ra một cuốn sách. Anh mở trang sách ra, bên trong có một bức ảnh được giữ gìn cẩn thận.
Cô gái trong bức ảnh trông rất trẻ con, ánh mắt và thần thái khác với Nghê Dạng bây giờ, nhưng nhìn kỹ vẫn thấy có điểm giống.
Những bức ảnh bằng giấy được Hứa Văn Châu dán lại và bọc kín trong nilon để bảo quản.
Khi đó anh còn nhỏ, không ai sẵn sàng nhận anh làm việc, cách duy nhất để kiếm tiền là thu thập chai, bìa cứng để bán, tiết kiệm được hai ba mươi xu.
Vào một ngày hè chói chang tháng bảy, có một cậu bé ướt đẫm mồ hôi bước đi dưới bóng cây cầm theo một chiếc túi lớn, “Đi ngang qua” một cô gái đang ngồi trên chiếc ô tô sang trọng bật điều hòa, lúc đó anh đã hiểu——Nghê Dạng là một cô công chúa kiêu ngạo và sẽ luôn như vậy.
Vì thế, sau này khi trưởng thành anh nhận rõ được tình cảm của chính mình nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bày tỏ với cô, chứ đừng nói đến việc muốn để cho Nghê Dạng phát hiện ra.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Hứa Văn Châu cố ý ở trong phòng kéo dài thời gian. Sau khi thay quần áo sạch sẽ, bà nội Hứa đang bận rộn việc nhà, cuối cùng cũng từ trong bếp đi ra, quay đầu hỏi: “Châu Châu đâu?”
Nghê Dạng đưa tay chỉ: “Ở trong phòng ạ.”
Bà nội Hứa “Ồ” khẽ rồi mang trái cây mua cho cháu trai để ăn nhẹ đã rửa sạch sẽ, cắt thành bốn miếng và đưa đến trước mặt Nghê Dạng: “Cháu ăn đi, ngọt lắm.”
Sau mỗi bữa ăn ở nhà Nghê Dạng đều có thêm một đĩa trái cây, có lớn có nhỏ, độ dày vừa miệng. Nói trắng ra Nghê Dạng chưa bao giờ phải dùng tay để ăn một miếng trái cây lớn như vậy.
Bà đưa cho cô thứ mà bà cho là ngon nhất, Nghê Dạng đưa tay nhận lấy cả cái đĩa nhưng không đụng vào hoa quả ở bên trong: “Tật cà lăm của Hứa Văn Châu…… có chữa được không ạ?”
Bà nội Hứa lắc đầu.
Nghê Dạng chau mày: “Không thể ạ?”
Nghe ra trong lời nói của cô đang có sự hiểu lầm, bà nội Hứa vội vàng xua tay: “Không phải, không phải, là bà không biết.”
“Châu Châu không phải bẩm sinh đã như vậy, bác sĩ nói rằng nguyên nhân có thể bởi vì mẹ của nó qua đời khiến cho nó phải chịu một loại kích thích nào đó, tóm tại cần phải chữa trị từ từ mới được.” Bị kích thích tâm lý chỉ là một trong số những nguyên nhân gây bệnh, còn có cả một số những yếu tố không rõ khác, bản thân Hứa Văn Châu không chịu đi khám thì không ai có thể đưa ra kết luận từ xa được.
Nghê Dạng ngước mắt hỏi: “Vậy tại sao lại không đi chữa ạ?”
“Haizz.” Vấn đề lớn nhất là những người lớn trong nhà như bọn họ không có khả năng, làm liên lụy tới đứa nhỏ, “Cháu cũng nhìn thấy hoàn cảnh của nhà bà rồi, từ nhỏ Châu Châu đã hiểu chuyện, không tiêu tiền bừa bãi, cũng sợ tiêu tiền.”
“Thì ra là vậy.” Thật ra cô cũng đã mơ hồ đoán được, bây giờ càng sáng tỏ hơn.
Bà nội Hứa nói, sở dĩ cuộc sống của nhà bọn họ trở nên như vậy không phải bởi vì người trong nhà lười biếng hết ăn lại nằm, mà là do bố của anh mất sớm, mẹ thì lâm bệnh nặng tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà. Trong những năm qua, bà nội Hứa phải dựa vào chiếc máy khâu cũ để kiếm chút tiền trang trải cuộc sống. Hứa Văn Châu cũng chăm chỉ làm thêm những công việc bán thời gian. Nhưng sức khỏe của bà cũng không được tốt lắm, quanh năm phải uống thuốc, một khi vào bệnh viện sẽ phải chi trả đến mấy ngàn vạn.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nhớ đến chuyện cũ, bà nội Hứa bèn than thở, lòng bàn tay vỗ lên đùi: “Là bà già này có lỗi với nó.”
Nghê Dạng chủ động dừng lại đề tài này, nhẹ giọng nói: “Bà đừng nói như vậy.”
Hai người đè thấp âm lượng nói chuyện nhỏ nhẹ với nhau, người bên trong phòng sẽ nghe không rõ. Hứa Văn Châu mở cửa đi ra ngoài, Nghê Dạng và bà nội Hứa đều ăn ý không nói nữa.
Nghê Dạng nhìn anh, Hứa Văn Châu từng bước đi tới, đưa bức ảnh trong tay anh ra: “Của cậu.”
Cô gái trong ảnh mặc đồng phục học sinh lớp sáu, tóc đuôi ngựa buộc nửa đầu, nét mặt tươi sáng. Cái khí chất thiên kim đại tiểu thư trời sinh đó được thể hiện một cách rõ ràng qua một tấm ảnh.
Bà nội Hứa cũng tò mò nhìn thoáng qua, những nếp nhăn cũng không thể lấn át đi nụ cười trên mặt của bà: “Cô bé này thật đẹp.”
“À, hóa ra năm đó tôi trông như thế này.” Thật ra năm nào Nghê Dạng cũng chụp ảnh, chỉ là không có thói quen xem lại album ảnh mà thôi. Vậy nên đã rất lâu rồi cô mới nhìn thấy lại hình ảnh hồi nhỏ của mình.
“Tôi nhớ ra rồi, lúc ấy bức ảnh này đã bị tranh cướp lấy đi, bản thân tôi thậm chí còn không có một cái nào, hay là cậu cho tôi tấm ảnh này nhé?
Hứa Văn Châu: “……”
Anh còn có thể nói ‘Không’ sao? Việc cố ý giữ lại ảnh chụp của bạn học nữ làm của riêng, cái loại tâm tư này quá rõ ràng.
“Khụ, được.” Nếu biết trước có chuyện này anh sẽ lấy thêm một cái để dự phòng.
“Thôi bỏ đi, đây vốn dĩ là quà lưu niệm cho các bạn cùng lớp, nếu như lấy lại thì tôi có vẻ keo kiệt quá, tôi dùng điện thoại chụp là được.” Nghê Dạng chuẩn bị lấy điện thoại ra để chụp ảnh, bỗng nhớ tới lúc nãy cô xuống xe gấp để giúp bà nội Hứa nên để quên điện thoại ở trên xe rồi.
“Mọi người có……” Cô vô thức mở miệng nói, lúc này mới nhớ tới Hứa Văn Châu và bà nội Hứa chắc là đều không có nên giọng nói đột nhiên dừng lại, quay đầu đi tìm chú Minh: “Chú Minh, cho cháu mượn điện thoại của chú một chút.”
Nghê Dạng cầm lấy điện thoại của chú Minh rồi chụp lại, “Này, tôi trả lại cho cậu, bạn học Hứa.”
Câu xưng hô kia chứa đầy ý vị trêu chọc, Hứa Văn Châu nhanh chóng nhận lại tấm ảnh, cánh tay buông thõng hai bên hông, không dám nhìn vào mắt cô.
Nghê Dạng dựa vào sofa, khoanh tay trước ngực, hỏi: “Cuộc thi của cậu kết thúc rồi à?”
“Ừm” Anh theo thói quen trả lời một cách đơn giản, chợt nhận ra Nghê Dạng đang ngồi đối diện mình, cổ họng anh nghẹn lại một chút rồi lại nói thêm: “Đứng thứ nhất.”
“Thật lợi hại.” Trong lòng cô thực sự cảm thấy như vậy.
Kì thực nhìn thấy bức tường treo đầy giấy chứng nhận, một số huy chương và cúp, cô không hề cảm thấy ngạc nhiên khi Hứa Văn Châu đạt vị trí thứ nhất.
Có một số người từ khi sinh ra đã ở tầng lớp dưới đáy xã hội nhưng họ lại có ý chí kiên cường, sớm hay muộn họ cũng sẽ chạm tới được bầu trời mà thôi.
Đột nhiên nhớ ra trong trường còn có người cùng Hứa Văn Châu thi đấu, Nghê Dạng tò mò: “Phó Minh Tễ hạng mấy?”
Khóe miệng Hứa Văn Châu đột nhiên trùng xuống: “Không biết”
Nghê Dạng nhướng mắt lên: “Các cậu cùng đi sao lại không biết?”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Giọng điệu chàng trai cứng nhắc nói: “Không để ý.”
Nghê Dạng nhún nhún vai, thản nhiên nói: “Được rồi, về hỏi một chút sẽ biết thôi.”
Chưa đợi cô tự mình hỏi thăm, Nghê Dạng xuống lầu lấy điện thoại thì thấy giáo viên đăng tin nhắn trong nhóm. Nhà trường khen ngợi biểu dương Hứa Văn Châu và Phó Minh Tễ khi lần lượt giành được vị trí quán quân và vị trí hạng ba trong cuộc thi Olympic Toán. Nghê Dạng lúc này mới biết Phó Minh Tễ giành được hạng ba.
Toàn trường đều khen ngợi kết quả học tập xuất sắc của hai người, nhưng đêm hôm đó, mẹ Phó Minh Tễ ở nhà lại nổi giận.
“Hạng ba? Phó Minh Tễ con đang làm cái gì vậy! Chỉ giành được hạng ba.” Phó Thanh có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với con trai, trong khoảng thời gian trước cuộc thi, rất nhiều giáo viên đã được mời tới để giúp cậu ta ôn luyện, nhưng kết quả lại không đạt được thứ hạng cao.
Phó Minh Tễ trầm giọng hỏi lại: “Hạng ba rất kém sao?”
“Kém! Rất kém!” Trong mắt Phó Thanh, chỉ có hai vị trí khác biệt là hạng nhất và hạng còn lại, “Điều để lại trong trí nhớ mọi người chỉ có vị trí thứ nhất, những lời này mẹ phải nói với con bao nhiêu lần nữa con mới hiểu được đây?”
“Con đã cố gắng hết sức rồi.” Cậu ta nghe theo sự sắp xếp của mẹ, phối hợp cùng với giáo viên ôn luyện cường độ cao. Đối với tất cả những điều này cậu ta đều không có chút oán hận nào cả, nhưng đến cuối cùng, mẹ của cậu ta vẫn cảm thấy cậu ta chưa đủ cố gắng.
Phó Thanh giơ tay: “Nếu con thực sự cố gắng, không thể nào chỉ có thành tích như vậy được, nhất định là do con lơ là.”
Phó Thanh luôn không thừa nhận rằng khả năng của một người là có hạn, người thông minh luôn có người thông minh hơn, bên ngoài bầu trời là một bầu trời khác. Bà ấy luôn tin chắc rằng Phó Minh Tễ chính là một hạt giống ưu tú do chính bà ấy tận tâm bồi dưỡng, chăm sóc một cách cẩn thận, sau này sẽ cao nhất và tốt nhất.
Phó Thanh lo lắng đi qua đi lại trong phòng: “Chắc chắn xảy ra vấn đề gì rồi, có phải giáo viên không đủ trình độ không? Mẹ phải tìm một nhóm khác cho con.”
Phó Minh Tễ hít sâu một hơi: “Không phải giáo viên có vấn đề, là năng lực của con có hạn.”
“Vớ vẩn!” Phó Thanh quắc mắt trừng trừng nhìn cậu ta, “Con là con trai của Phó Thanh mẹ đây, con nhất định là hơn người bình thường.”
“Nhưng mẹ ơi, mẹ chưa bao giờ hỏi con muốn trở thành người như thế nào.” Áp lực tích tụ bao nhiêu năm tại thời điểm này hoàn toàn sụp đổ, cả tinh thần và thể xác của Phó Minh Tễ đều cảm thấy kiệt sức.
Từ khi còn nhỏ cậu ta đã mang trong mình sự kỳ vọng rất lớn của mẹ, cậu ta sợ nếu mình không làm tốt sẽ làm cho mẹ thất vọng. Cho nên ở trong mắt người ngoài cậu ta luôn rất “Hoàn hảo”, không có điểm nào để chê. Nhưng kỳ thật, cậu ta chưa bao giờ muốn hơn mọi người, không muốn trở thành cao không thể với hay con cưng của trời trong mắt mọi người. Cậu ta chỉ muốn mỗi ngày sống một cuộc sống đơn giản, tự do, thoải mái mà thôi.
Nhưng mong muốn đơn giản này lại không được Phó Thanh cho phép, Phó Thanh luôn xuất sắc trong mọi mặt, con trai của bà ấy cũng phải như thế: “Thế con muốn trở thành người như thế nào? Chẳng lẽ giống những người quá mức bình thường và thấp kém kia, cả ngày không có việc gì để làm?”
Không có người mẹ nào lại nói chuyện cực đoan như vậy, nhưng cậu ta thực sự chỉ muốn sống một cuộc sống thoải mái. Ít nhất ở cái độ tuổi này, cậu ta muốn có những khoảng thời gian riêng của mình giống như hầu hết các bạn cùng lớp ở trường, chứ không phải bị xiềng xích của mẹ giam cầm.
“Cho nên ở trong lòng mẹ, con trai của mẹ kém cỏi như vậy sao.” Phó Minh Tễ cười lạnh tự giễu, lần đầu tiên cậu ta không nghe theo mệnh lệnh của mẹ, bỏ đi khỏi ngôi nhà ngột ngạt và khó thở đó.
Phó Minh Tễ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, đã lâu lắm rồi cậu ta mới thong thả tản bộ ven đường với làn gió buổi tối tự do thổi qua. Nhìn lại ngôi biệt thự lồng lộng uy nghi ấy, đột nhiên cậu ta cảm thấy rất vui.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Đêm đó Phó Minh Tễ không về nhà, cậu ta ở một đêm trong nhà hàng mở cửa 24h, không cần làm cái gì, cũng không cần gì, nhưng rất tự do thoải mái.
Ngày hôm sau, Phó Minh Tễ vẫn chưa về nhà.
Vưu Tuyết Kim gọi điện thoại hỏi cậu ta đang ở đâu, Phó Minh Tễ đoán có người xúi giục cô ta gọi điện cho cậu ta nên cúp máy luôn không nói gì.
Cảm giác “Bỏ nhà đi” thú vị hơn những gì Phó Minh Tễ tưởng tượng. Bố cậu ta đang ở nước ngoài xa xôi cũng gọi điện đến để dạy dỗ cậu ta, thư ký ở bên cạnh nhắc nhở “Phải họp rồi” thì người bố cuồng công việc của cậu ta vội vàng cúp máy.
Đó là môi trường sống mà cậu ta lớn lên.
Phó Minh Tễ đi tới câu lạc bộ. Cậu ta là khách hàng VIP cao cấp ở đây, câu lạc bộ có thể cung cấp một phòng chờ riêng cho cậu ta. Phó Minh Tễ thoải mái ở đó hai ngày, quần áo không ai ủi trở nên nhăn nheo, râu ria cũng mọc lún phún.
Hôm nay cậu ta chuẩn bị ra ngoài mua một bộ quần áo mới, vừa ra đến cửa đã gặp một nhóm người quen, đi đầu là Nghê Dạng.
Trình Thụy Tuyết thì thầm vào tai Nghê Dạng mấy câu gì đó, sau đó dẫn mấy người bạn đi bên cạnh vào trước. Để Nghê Dạng một mình đứng ở đó, mặt đối mặt với cậu ta.
Phó Minh Tễ của hiện tại khác hẳn với hình ảnh nam thần cao đẹp thanh cao ở trường. Nghê Dạng đánh giá cậu ta từ đầu đến chân một lượt, tiến lại gần hai bước hỏi: “Nghe nói cậu bỏ nhà đi?”
Câu hỏi quá thẳng thắn khiến Phó Minh Tễ không nói nên lời.
Nghê Dạng cười híp híp mắt: “Nhất định là cậu rất tò mò tại sao tôi lại biết đúng không.”
Phó Minh Tễ thực sự đã cắn câu, nương theo câu nói của cô hỏi lại: “Tại sao cậu biết.”
Cô gái nghịch ngợm chớp chớp mắt, mở miệng đáp: “Suy đoán.”
Đương nhiên không phải.
Lý do thực sự là do Tôn Dục – cái người đang yêu kia luôn tìm chủ đề để nói chuyện với Vưu Tuyết Kim. Sau đó Vưu Tuyết Kim cứ thế mà nói chuyện này ra, vì thế tin tức Phó Minh Tễ “Bỏ nhà đi” mới bị lộ ra ngoài.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt cô là biết ngay cô đang nói dối, nhưng Phó Minh Tễ cũng không vạch trần cô: “Xin lỗi, bây giờ tôi có chuyện phải đi trước.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Khá lắm.”
Con đường rộng rãi, không cần tránh cũng có thể đi qua, Nghê Dạng đi ngang qua người cậu ta, khoảng cách gần đến mức cơ thể bọn họ thêm 1cm nữa thì suýt chạm vào nhau.
Phó Minh Tễ đứng ở đó, yết hầu của cậu ta cuộn lại một chút.
Ước chừng nửa giờ sau, Phó Minh Tễ quay trở lại câu lạc bộ. Cậu ta đã khôi phục bộ dáng ăn mặc chỉnh tề , khuôn mặt khôi ngô tuấn tú ngày trước. Lúc đi trên đường luôn có những cô gái đến gần bắt chuyện với cậu ta.
Trình Thụy Tuyết đang cầm cây gậy golf trong tay, nghiêng đầu nói chuyện với Nghê Dạng: “Cậu ta không hổ danh là nam thần được các bạn nữ trong trường trung học số 1 tôn sùng, thay một bộ quần áo là cảm giác khác liền, cậu có rất nhiều tình địch đó nha.”
“Mấy người tùy tiện bắt chuyện bên đường thì tính là tình địch gì chứ?” Nghê Dạng liếc mắt nhìn một cái, không hề cảm thấy lo lắng về những người đó.
Quả nhiên, giây tiếp theo cô nhìn thấy Phó Minh Tễ từ chối cô gái xa lạ đó, Nghê Dạng buông đồ trong tay xuống, chậm rãi đi về phía cậu ta. Cô giơ cao cánh tay mảnh khảnh lên, ngón tay dịu dàng mềm mại như nước gõ nhẹ lên vai chàng trai: “Này, muốn chơi cùng nhau không?”
Cái ấn nhẹ nhàng trên vai khiến Phó Minh Tễ cảm thấy tê dại, cậu ta xoay lại theo phản xạ thì bất ngờ đối diện với khuôn mặt tươi cười của Nghê Dạng. Đôi môi hồng hào của cô cong lên thành một đường cong mềm mại, giống như những cánh hoa đang từ từ nở rộ.
Tim của Phó Minh Tễ đập thình thịch, không kìm lòng được, hỏi: “Chơi cái gì?”
Nghê Dạng dùng ngón trỏ vẽ một vòng tròn trong không trung, bao trùm toàn bộ câu lạc bộ : “Cậu có thể chơi bất cứ cái gì cậu thích ~”
Phó Minh Tễ nhìn một vòng quanh câu lạc bộ, câu lạc bộ này có diện tích rất lớn, thật sự là nhìn không hết. Cậu ta hồi tưởng lại trong trí nhớ, một đáp án hiện lên trong đầu cậu ta: “Bắn súng, được không?”
“Được.”
Sân bắn không ở đây mà ở dưới tầng hầm. Bắn súng thật sự rất tốn kém, người bình thường rất hiếm khi tiếp cận đến hình thức giải trí này. Cho dù có tiếp cận đến cũng sẽ không thường xuyên chơi.
“Trước đó cậu đã từng chơi chưa?”
“Chưa từng.” Bởi vì môi trường sống và tính cách của cậu ta nên Phó Minh Tễ hiếm khi được tiếp xúc với những trò chơi thú vị như vậy. Sở dĩ đưa ra sự lựa chọn này là bởi vì tâm lý nổi loạn của cậu ta.
Dừng một chút, cậu ta chủ động hỏi lại: “Còn cậu?”
Nghê Dạng chớp mắt nhanh hai cái: “Không biết chơi.”
Cô đang nói dối, kể từ khi còn nhỏ cô đã được tiếp xúc với rất nhiều thể loại trò chơi khác nhau làm sao có thể chưa từng chơi chứ, thậm chí cô còn cực kỳ thích trong một thời gian.
Trải nghiệm bắn súng có huấn luyện viên đi theo kèm trong toàn bộ quá trình nên Phó Minh Tễ học được rất nhanh. Cậu ta bóp cò làm cho những viên đạn súng bay về phía mục tiêu, như thể đang trút bỏ mọi nỗi bất hạnh trong lòng.
Lúc đầu rất khó để nhắm mục tiêu, nhưng sau một vài lần bắn viên đạn dần đến gần tâm điểm hơn. Phó Minh Tễ thay đổi hai loại hình khác nhau để trải nghiệm, trong quá trình chơi cậu ta đã đạt được những trải nghiệm rất thú vị.
Sau khi bắn xong hai mươi viên đạn, Phó Minh Tễ tháo bịt tai xuống, nghe thấy Nghê Dạng ở bên cạnh vỗ tay: “Sao cậu không chơi?”
“Giờ chơi nè.” Cô thỉnh thoảng đến nơi này để thư giãn, thậm chí không cần đến huấn luyện viên đi theo hướng dẫn. Cô đã quen với việc kiểm soát lực bắn, bắn mục tiêu liên tục là loại trải nghiệm rất thú vị.
Nhân viên công bố thành tích lượt chơi, huấn luyện viên khen ngợi Phó Minh Tễ có thiên phú, cậu ta quay đầu lại vừa hay thấy thành tích của Nghê Dạng, dường như là bách phát bách trúng……
Khóe mắt Phó Minh Tễ giật giật, cậu ta khó có thể tưởng tượng được cô gái đang cười cười với cậu ta lại có uy lực lớn như vậy: “Chẳng phải cậu nói cậu không biết chơi sao?”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nghê Dạng ra vẻ ngượng ngùng, huấn luyện viên mỉm cười trả lời thay cô: “Cô Nghê là khách VIP cao cấp của chúng tôi ở nơi này.”
Sau đó, mỗi ngày Nghê Dạng đều đến câu lạc bộ. Phó Minh Tễ dường như đã hạ quyết tâm không về nhà, biến câu lạc bộ thành nơi để ở tạm thời. Bắn tên, ném đĩa, bowling…… hai người đã cùng nhau chơi không ít trò chơi.
Cuối tuần, Nghê Dạng không có mặt vì phải ở nhà nghe Hứa Văn Châu giảng bài.
Trong giờ nghỉ trưa, Nghê Dạng tựa người lên bàn: “Hứa Văn Châu, tiền lương tháng trước của cậu được trả chưa?”
“Rồi.’
“Cậu tính khi nào thì mua điện thoại di động?”
“Hả?” Hứa Văn Châu bị câu hỏi đột ngột làm cho hơi sửng sốt.
Nghê Dạng nói thầm: “Nhiều lúc muốn gửi tin nhắn cũng không được.”
Hứa Văn Châu mím môi: “Cậu, muốn gửi cho tôi, cái gì?”
“Ai mà biết.” Ví dụ như cô thường muốn ngủ nướng, hoặc thay đổi giờ học…… không thể tùy ý liên lạc với anh khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Nghê Dạng không hài lòng phàn nàn mà không nhận ra rằng mình đang thay đổi một cách vô thức. Nếu như là trước đây, cô muốn làm gì thì làm, không cần nghĩ đến hành động của mình sẽ gây ảnh hưởng như thế nào đến người khác.
Là bắt đầu từ khi nào?
Có lẽ là trong quá trình học tập và làm bạn với nhau hai người đã dần điều chỉnh để đồng hành cùng nhau. Khi cô bướng bỉnh, Hứa Văn Châu sẽ luôn đợi cô trút giận xong sau đó mới nhẹ nhàng giải thích lý lẽ với cô.
“Hứa Văn Châu, cậu biết chơi game không?”
“Không biết nhiều.”
“Cho cậu xem cái này.” Nghê Dạng tìm được tấm poster quảng cáo cô chụp nửa tháng trước từ trong tệp tin đã bị xóa “Giải nhất của cuộc thi là một chiếc điện thoại di động, cậu đi nhận chiếc điện thoại di động về đi.”
Giọng điệu thoải mái của cô giống như đang nói: Hôm nay thời tiết thật đẹp, chúng ta ra ngoài ăn đi.
Hứa Văn Châu từng làm việc bán thời gian ở một khu trò chơi điện tử, một số người chơi sẽ kết nối trình giả lập với máy tính của họ. Anh học được rất nhanh, thậm chí có một số người chơi còn trả tiền cho anh để được chơi cùng anh. Trò chơi này vừa hay là một trong những trò anh chơi giỏi, nhưng anh không thể đảm bảo mình có thể giành được giải nhất.
Nghê Dạng ghét nhất là người khác cứ lề mề nên cô dứt khoát dẫn thầy giáo nhỏ của mình trốn học, đi đến khu trò chơi điện tử để luyện tập.
Đã lâu không đụng vào, Hứa Văn Châu có chút ngượng tay. Nghê Dạng cùng chơi với anh, giúp anh dần dần tìm lại được cảm giác trước đó.
Hai giờ sau, Nghê Dạng nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lại: “Hứa Văn Châu, cậu thật là……”
Chàng trai ngơ ngác nhìn lên: “Cái gì?”
Nhìn cảnh bại trận trên màn hình, Nghê Dạng nghiến răng nghiến lợi: “Thật khiến người khác ghen tị.”
Bốn chữ ‘Thiên tài bẩm sinh’ được thể hiện một cách rõ nét trên người Hứa Văn Châu.
“Không chơi nữa.” thua mấy trận liên tiếp khiến Nghê Dạng không muốn chơi cùng anh nữa.
Hứa Văn Châu cuối cùng cũng phản ứng lại: “Lại, chơi lại lần nữa.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Không muốn.”
Nghê Dạng xoay người chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi thì tay áo rộng bị ai đó nắm lấy, Hứa Văn Châu chân thành cố gắng thuyết phục cô ở lại: “Chỉ một lần thôi.”
Thái độ của anh khiến cho Nghê đại tiểu thư cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, khóe miệng cô cong lên, ngồi xuống lại: “Được rồi, tôi lại luyện tập cùng cậu vậy.”
Trò chơi lại bắt đầu, Hứa Văn Châu không giống như lúc trước áp đảo chiến đấu nữa mà đứng yên mặc cho cô đánh.
Nhân vật do Hứa Văn Châu chơi có lực sát thương rất cao nhưng thanh máu lại rất mong manh, chỉ sau hai đòn là trống trơn. Nghê Dạng không những không vui mà tính xấu còn nổi lên: “Hứa Văn Châu, cậu sỉ nhục ai vậy!”
Hứa Văn Châu sờ sờ chóp mũi, nhỏ giọng giải thích: “Tôi không có.”
Nghê Dạng ném tay cầm: “Tôi không chơi nữa.”
Hứa Văn Châu: “Cậu nguôi giận chưa?”
“Chưa đâu!”
Khu trò chơi điện tử nằm cùng tầng với câu lạc bộ, Phó Minh Tễ tuy sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng cậu ta không tiếp xúc nhiều với những trò chơi này do sự kiểm soát chặt chẽ của Phó Thanh. Mấy ngày gần đây cậu ta mỗi ngày đều tới nơi này trải nghiệm được không ít niềm vui mới.
Nghe được tên Nghê Dạng ở trong khu trò chơi, lúc đầu cậu ta còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Sau đó lại nghe thấy có người gọi “Hứa Văn Châu”, Phó Minh Tễ theo tiếng gọi nhìn lại mới xác nhận chính mình không nghe nhầm.
Chẳng trách vì sao Nghê Dạng không tới câu lạc bộ. Thì ra là cùng Hứa Văn Châu đi đến khu trò chơi.
Giống như hai người đang xảy ra tranh cãi, Nghê Dạng thoạt nhìn có vẻ không vui. Loại biểu cảm phong phú này là thứ mà Phó Minh Tễ chưa bao giờ thấy qua.
Theo những gì Vưu Tuyết Kim nói, Nghê Dạng và Hứa Văn Châu dường như có mối quan hệ khá tốt. Ở trường không để ý tới điều này, bây giờ cậu ta mới xác nhận được.
Cậu ta đứng ở lối đi, Nghê Dạng đi tới liền thấy cậu ta: “Phó Minh Tễ.”
Phó Minh Tễ nói “Ừm” một tiếng, biết rõ còn cố hỏi: “Tại sao hôm nay cậu không tới câu lạc bộ?”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
“Ừm……Tôi có việc khác.” Cho đến nay, ngoại trừ người trong gia đình thì không ai biết Hứa Văn Châu là gia sư của cô. Trường học đều là những lời đàm tiếu luyên thuyên, cô không muốn truyền tin đi khắp nơi.
Nhìn chàng trai phía sau Nghê Dạng ngày càng gần, Phó Minh Tễ đột nhiên cảm thấy không cam lòng: “Những chuyện khác, ý của cậu là ở chỗ này chơi trò chơi?”
Nghê Dạng đang cân nhắc có nên nói ra sự thật hay không thì Hứa Văn Châu đã đi tới bên cạnh cô, đứng đối diện với Phó Minh Tễ, cô trầm giọng nói: “Không được sao?”
“Đương nhiên có thể, chỉ thuận miệng hỏi thôi, đừng để trong lòng.” Trong lời nói bình thản ẩn chứa sự kiêu ngạo của Phó Minh Tễ. Tất nhiên cậu ta sẽ không chịu thừa nhận rằng bởi vì sự tiếp xúc với Nghê Dạng trong hai ngày qua cậu ta đã có sự chú ý hơn đối với cô.
Cuộc trò chuyện giữa hai người nghe có vẻ như không có vấn đề gì, đồng hồ sinh học của Nghê Dạng đã nhắc nhở cô rằng đã đến giờ ăn tối: “Mọi người đều chưa ăn gì đúng không? Cùng ăn cơm nhé?”
Cô chỉ đơn thuần là đói bụng, câu hỏi này thậm chí còn không được xem là lời mời, nhưng hai chàng trai liếc nhìn nhau, đồng thanh trả lời: “Được.”
Địa điểm quán ăn cũng được chọn ở gần đó, khi đi thang máy xuống tầng dưới thì thứ đầu tiên họ nhìn thấy là một quán cá nướng, Nghê Dạng quyết định ngay là chọn quán này. Vừa mới bước một chân vào cửa quán cô mới chợt nhớ nên quay lại hỏi hai chàng trai phía sau: “Hai cậu ăn cá không?”
Hai người đồng thanh nói “Có”, nghe có vẻ khá ăn ý.
Chỗ ngồi cũng là một vấn đề, một chiếc bàn chữ nhật dài thuận tiện nhất là ngồi ở hai bên đối diện nhau, Hứa Văn Châu và Phó Minh Tễ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy rất không vui.
Nghê dạng ngồi xuống đang chuẩn bị gọi món thì ngẩng đầu nhìn thấy hai người này vẫn đứng đó, vóc dáng thì cao, ngoại hình lại đẹp, đứng ở trong cửa hàng cực kỳ bắt mắt.
“Hai người đứng đó làm gì thế?”
Cô vừa hỏi xong hai người lại đồng thời ngồi xuống, ai tới trước thì vào chỗ trước.
Chiếc ghế rất dài, đủ cho ba người ngồi, Nghê Dạng đang ngồi ở giữa, Phó Minh Tễ chọn ngồi ngay đối diện cô. Phía ngoài vẫn còn một chỗ ngồi nhưng Hứa Văn Châu lại gõ gõ ngón tay lên bàn: “Dịch vào, một chút.”
Một làn khói thuốc súng không tiếng động tỏa ra bốn phía, Nghê Dạng đang bận suy nghĩ xem gọi món gì nên cũng không phát hiện ra. Sau khi Nghê Dạng gọi xong món mình thích, cô đẩy thực đơn sang phía trước mặt: “Các cậu gọi món đi.”
Theo quan điểm ăn uống của Nghê Dạng, mọi người đều có thể lựa chọn món ăn và hương vị mình thích mà không cần phải bàn bạc hay trưng cầu ý kiến người khác. Hứa Văn Châu đã từng chứng kiến điều này khi anh ăn tối với Nghê Dạng.
Phó Minh Tễ hơi ngạc nhiên. Do ở nhà bị quản lý chặt chẽ nên vòng bạn bè của cậu ta thực sự rất hẹp. Khi kết thân với người khác giới, cậu ta cư xử như một quý ông và để họ gọi đồ trước, mà hầu hết những người khác chỉ lịch sự hỏi vài câu.
So sánh với nhau, tác phong của Nghê Dạng có vẻ đặc biệt tự do và tiêu sái.
Thực đơn được đẩy qua, nhưng cả hai chàng trai đều không ai động thủ trước.
Hứa Văn Châu không giỏi ăn nói, nhưng Phó Minh Tễ vẫn giữ thái độ thân sĩ lễ phép của một quý ông nói: “Cậu gọi món trước đi.”
“Cậu ấy chọn, đủ rồi.” Từ nhỏ Hứa Văn Châu đã không kén ăn, đặc biệt anh cũng không quá để ý đến nguyên liệu và mùi vị. Ở một khía cạnh nào đó, cũng có thể nói anh và Nghê Dạng hợp khẩu vị với nhau.
Nghê Dạng có khẩu vị mạnh, ăn cái gì cũng phải thêm cay, Phó Minh Tễ nhìn một bàn thực đơn đã chọn, yên lặng gọi thêm hai món ăn nhẹ.
Cá nướng nhanh chóng được mang ra, nhân viên phục vụ đặt bếp than lên, đặt đĩa cá nướng lên trên để giữ ấm. Nghê Dạng gạt rau mùi và ớt trên mặt ra rồi gắp một miếng. Thịt được nướng chín bên ngoài, bên trong mềm, hương vị khá ngon.
Nghê Dạng nhận ra mùi vị đã thay đổi khác với trước kia, cô thử lại hai lần càng thêm khẳng định: “Cửa hàng này giống như đã đổi đầu bếp, nhưng mà hương vị cũng khá ngon.”
Phó Minh Tễ ngẩng đầu hỏi: “Cậu có thường xuyên đến đây không?”
Nghê dạng lắc đầu: “Tôi không thường đến.”
Cùng lúc đó, Hứa Văn Châu nói: “Cô ấy, trí nhớ tốt.”
Lời này vừa nói ra, Phó Minh Tễ không hỏi mà liếc nhìn anh một cái. Chàng trai này bình thường rất ít nói nhưng hôm nay lại nói đặc biệt nhiều.
Hứa Văn Châu nhíu mày lại, thản nhiên cúi đầu nhặt xương cá trong bát, tựa như những lời vừa rồi không phải anh nói.
Nghê Dạng vẫn chưa nhận thức được sóng ngầm giữa hai chàng trai, chủ yếu là bởi vì Hứa Văn Châu khi dạy kèm cho cô thường cổ vũ cô bằng những từ như “Trí nhớ tốt” hay “Có năng khiếu”.
Cô cũng gay gắt lên án những lời khen của Hứa Văn Châu là giả tạo, nhưng khi được khen lại luôn có cảm giác thành tựu khó có thể kiềm chế, dần dần rồi cũng quen.
Nhìn thấy Nghê Dạng và Hứa Văn Châu đang ăn một cách ngon lành, Phó Minh Tễ nhịn không được dùng đũa gắp một miếng, quả ớt đỏ rực khiến người nhìn phải cau mày.
Nghê Dạng ngồi ở đối diện có thể nhìn thấy rõ ràng: “Cậu không ăn cay?’
Phó Minh Tễ thừa nhận: “Không ăn cay.”
“Có thể thử một chút.” Nghê Dạng là một fan trung thành của đồ ăn cay.
“Ừm” Phó Minh Tễ đưa vào miệng, lập tức bị sặc đến ho khan. Cậu ta vội vàng chạm đến tách trà bên cạnh nhưng vô tình lại đẩy nó xa hơn.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Hứa Văn Châu đặt khăn vào trong tay cậu ta, thâm ý nhắc nhở: “Không được, đừng cậy mạnh.”
Phó Minh Tễ uống một hơi hết nửa tách trà, cổ họng được thả lỏng. Cậu ta vận dụng những gì Nghê Dạng đã nói, ngón tay nắm chặt tách trà ấm, ý tứ không rõ nhìn về phía anh: “Không thử sao biết.”