Chương 16: Mở màn đẫm máu
Câu nói nhẹ tênh của anh không nghe ra sự tức giận, cũng không nghe ra sự đe dọa, nhưng lại có thể khiến Diệp Phục Thu hoàn toàn choáng váng, chút can đảm còn sót lại trong người cô tan biến sạch sẽ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Vẻ mặt vừa bất lực đau khổ vừa không cam tâm của những người bị Kỳ Tỉnh trả thù không ngừng hiện lên trước mắt cô.
Sự sợ hãi lại khiến cô rơi nước mắt.
Kỳ Tỉnh dùng một giữ chặt khuôn mặt cô, anh ấn ngón tay cái vào lúm đồng tiền trắng nõn, cứ ngắm nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô gái rồi cười khẽ: “Ý gì đây.”
“Làm như tôi đang bắt nạt cô vậy.”
Diệp Phục Thu đưa tay nắm lấy cổ tay anh, đôi mắt hoa đào của cô ánh lên sự vỡ vụn và ướt át, cô lắc đầu vùng vẫy.
Lúc này, phía cầu thang ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào cánh cửa, tay anh vẫn khống chế cô đang giãy giụa.
Giọng Mai Nhược vang lên trước cửa: “A Tỉnh, con đang ở nhà sao? Khuya rồi mà còn làm gì trong phòng làm việc vậy?”
Bên trong cửa.
Kỳ Tỉnh quay đầu, đặt ngón trỏ lên môi, nói khẽ bằng hơi thở: “Suỵt.”
Diệp Phục Thu liếc mắt về phía cửa, sau đó nghe anh chậm rãi đe dọa cô.
“Nếu cô còn làm ồn, tôi sẽ mở cửa để người bên ngoài thấy chúng ta đang ‘Lộn xộn’ với nhau…”
Kỳ Tỉnh rít khẽ: “Tối nay sẽ náo nhiệt lắm.”
Rõ ràng ánh mắt cô đã dao động, hàng mi đã ướt đẫm nhưng cô không dám nhúc nhích nữa.
Để mặc cho anh túm lấy mình như một con thỏ bị xách tai lên, mặc người xâu xé.
Người bên ngoài bước đến gần, dừng lại trước cửa, tiếng đập cửa vang lên.
“Con trai, tiếng động vừa rồi là con à?”
Kỳ Tỉnh khống chế cô, kéo cô ra sau lưng mình từ từ từng chút một rồi anh bước lại gần cửa, dùng một tay mở hé cửa ra.
Ánh sáng từ hành lang tầng ba hắt vào phòng làm việc, chiếu sáng nửa người anh.
Mai Nhược thấy bên trong tối om thì liếc mắt vào dò xét, “Yo, đã hơn nửa đêm rồi mà con không bật đèn à?”
“Không phải mẹ nói ngày mai mới về sao?” Kỳ Tỉnh chuyển chủ đề, giữ chặt tay nắm cửa.
“Xử lý xong việc sớm nên mẹ muốn về nhà nghỉ ngơi.” Mai Nhược vừa nhắc đến chuyện này thì cơn mệt mỏi vì đi đường lại ùa tới, “Không biết con bé đã ngủ chưa, mẹ không dám gõ cửa phòng con bé.”
Người phía sau cứ cựa quậy khiến Kỳ Tỉnh không thể không tăng thêm sức lực, xúc cảm của làn da mềm mại càng khắc sâu, chân mày anh giật giật, “Khuya rồi còn gõ cửa phòng người ta làm gì, về đến nhà, còn phải để tất cả mọi người thức dậy nghênh đón mẹ hay sao?”
Mai Nhược liếc anh: “Nói một câu con cãi mười câu, cái tính xấu này tập mãi thành hư rồi.”
Hình như bà ấy cảm nhận được có gì đó không ổn nên tiến lên thêm một bước, Kỳ Tỉnh lập tức chặn khe cửa lại.
Mai Nhược nhìn anh: “Sao hả? Làm gì mà không dám cho người ta biết?”
Bà ấy suy ngẫm: “Con chưa qua tuổi dậy thì à? Được đấy, con trai.”
Kỳ Tỉnh thoáng cong môi, “Mẹ, đủ rồi đấy.”
Mai Nhược chẳng mảy may nghi ngờ, vung tay xoay người rời đi: “Ngủ sớm một chút.”
Sau đó, tiếng bước chân xuống lầu vang lên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cửa phòng làm việc lại đóng lại, cả hai lại bị bóng đêm bao trùm một lần nữa.
Hơi thở ấm áp của cô gái phả vào làm tay anh ẩm ướt, Kỳ Tỉnh buông bàn tay đang bịt miệng cô ra, thay vào đó anh kéo cô vào trong.
Trong phòng không có ánh sáng, mỗi bước loạng choạng đều thiếu cảm giác an toàn, Diệp Phục Thu cứ bị anh kéo đi như thế, không cẩn thận bị vấp tấm thảm nên ngã quỳ tại chỗ.
Cô khẽ kêu lên một tiếng đau đớn.
Kỳ Tỉnh bị cô kéo lại khi ngã quỵ, anh dừng bước quay đầu.
Anh giữ nguyên tư thế nắm lấy cổ tay cô, ngồi xổm xuống, lúc này ánh đèn vàng trắng trong phòng làm việc sáng lên.
Ánh sáng bên cạnh phác họa đường nét tương phản giữa sự mạnh mẽ và mềm mại của hai người, sự run rẩy và ấm ức của cô đều bị ánh mắt lạnh lùng như tường đồng vách sắt của anh ngăn cản bên ngoài.
Kỳ Tỉnh lấy chiếc USB trong túi cô ra, lắc lắc trước mặt Diệp Phục Thu: “Là cái này nhỉ.”
Anh nheo mắt, cười giả tạo: “Cô có biết thứ này để làm gì không?”
Giọng điệu này của anh khiến cô cảm thấy chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng ban đầu của cô, cơn sang chấn ập đến, cô gắng sức lắc đầu: “Tôi không muốn làm.”
“Anh có thể…… nghe tôi giải thích không……” Càng nói, giọng cô càng nhỏ dần.
“Họ uy hiếp tôi, tôi không thể không……” Diệp Phục Thu vội thú nhận: “Nhưng tôi hối hận, tôi thực sự hối hận, tôi định giao thứ này cho anh.”
“Chỉ cần giao cho anh, anh nhất định sẽ biết cách xử lý.”
Kỳ Tỉnh nhìn cô chằm chằm, không hề dao động, “Cô nghĩ tôi tin sao.”
Diệp Phục Thu há miệng không nói nên lời.
“Nếu bây giờ tôi kề dao vào cổ cô thì sao.” Kỳ Tỉnh cầm chiếc USB dí vào cần cổ ấm áp của cô.
Diệp Phục Thu bị món đồ kia chọc vào cổ họng đau rát, bị ép phải ngẩng đầu.
“Ưhm.”
Anh lần theo từng biểu cảm của cô, châm chọc: “Rồi nói rằng tôi không muốn giết cô, cô tin không?”
Tròng mắt Diệp Phục Thu run rẩy, sống mũi cô cay xè: “Anh muốn làm gì?”
“Làm gì?” Kỳ Tỉnh đang áng chừng chiếc USB, dừng lại liếc cô: “Không phải cô đã thấy nhiều rồi sao.”
Tim cô như rơi xuống vực sâu và ngừng đập.
Trong khoảnh khắc, cô nhớ lại những lời mình vừa nói, lại phát hiện nó giống hệt với những lời cầu xin tha thứ của những người kia.
【Tôi hối hận rồi】
【Tôi sai rồi】
Diệp Phục Thu chợt cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của cô, anh càng thích thú, lặp lại lời cô đã nói: “Ai cũng có thứ mình sợ hãi mà.”
“Diệp Phục Thu.”
“Cô sợ thứ gì?”
Trong đầu Diệp Phục Thu lập tức hiện lên hình ảnh người bố yếu ớt nằm trên giường bệnh, cả cảnh tượng bà nội và em gái chen chúc trong căn nhà tồi tàn kia sống qua ngày.
“Anh……”
Kỳ Tỉnh nhếch môi: “Xem ra cô đã nghĩ tới.”
“Có thể nói cho tôi biết không?”
Người này trả thù vừa chuẩn xác vừa tàn khốc, người ta càng trân trọng thứ gì, anh sẽ càng hủy hoại thứ đó.
Chỗ nhạy cảm và yếu ớt nhất trong xương tủy Diệp Phục Thu bị đâm sâu đau đớn, sự sợ hãi và cơn phẫn nộ đan xen, cô không kìm được: “Kỳ Tỉnh!”
Anh thản nhiên như gió trời: “Gọi tôi cũng vô dụng.”
“Anh buông tha cho tôi được không, tôi sẽ rời đi, tôi sẽ đi ngay lập tức!”
“Dựa vào cái gì.”
Đầu óc cô rối bời, như con thỏ bị dồn vào đường cùng, vùng vẫy trong mù quáng và bất chấp tất cả: “Dì Mai có biết anh vẫn đang làm tổn thương người khác như vậy không!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Bà ấy có biết anh vẫn đang lấy những chuyện như thế này ra làm trò tiêu khiển không!”
Bàn tay đang nghịch chiếc USB của Kỳ Tỉnh dừng lại, USB rơi xuống sàn sau khi bật nảy lên, phát ra tiếng “Lạch cạch”.
Phòng làm việc rộng lớn đến thế, bỗng chốc rơi vào bầu không khí tĩnh lặng băng giá.
Không gian trở nên lạnh lẽo.
Diệp Phục Thu nín thở.
Rõ ràng bên cạnh có ánh đèn, nhưng cơ thể anh lại như bị màu xám tro xâm chiếm lấy, anh rủ hàng mi dài tạo thành vùng bóng mờ xám xịt.
Những lời này giống như nhấn nút tạm dừng thế giới, Kỳ Tỉnh đứng hình tại chỗ.
Cổ họng cô run lên, và cô nhận ra rằng cô không nên lấy chuyện này ra để đối chọi và uy hiếp anh.
Sau một lúc lâu, Kỳ Tỉnh chợt cong cong đôi mắt, lắc đầu cười khẽ như thể đang rất vui.
Nhưng dưới nụ cười lại toát lên vẻ bệnh hoạn và căng thẳng.
Ngay sau đó, tầm mắt anh đột nhiên rơi thẳng vào cô, con ngươi tối đen trong đôi mắt phượng rực sáng.
“Cô dám nói lại lần nữa không?”
Khí thế của Kỳ Tỉnh đã hoàn toàn khác xa lúc nãy.
Vừa rồi thái độ của anh có phần lười biếng và khinh thường hơn, còn lúc này, anh đã phóng thích hoàn toàn sự hung hãn và tấn công.
Hổ gầm một tiếng, trăm dặm rung chuyển.
Tựa con thú nhỏ trong rừng gặp phải kẻ thù tự nhiên, nhận ra một sự thật tàn khốc rằng—— nó đã bị săn lùng, không thể chạy thoát.
Diệp Phục Thu bị dọa cho sững sờ tại chỗ, ngơ ngẩn lắc đầu.
“Xin…… xin lỗi……”
Kỳ Tỉnh nhặt chiếc USB lên, “Diệp Phục Thu.”
Anh cười nhạt, “Từ giờ trở đi, chúng ta chưa xong đâu.”
Bờ vai đang căng cứng của cô run rẩy.
Nói rồi, anh cầm món đồ đi thẳng đến bàn máy tính, đến chiếc máy tính all-in-one đã tự khởi động.
Diệp Phục Thu thấy anh định cắm USB vào máy tính thì sợ tới mức bò dậy ngăn cản: “Đừng động vào thứ đó! Đừng cắm vào máy tính của anh!”
Cạch.
Kỳ Tỉnh cắm chiếc USB vào cổng máy tính.
Diệp Phục Thu lập tức trợn tròn mắt.
Rốt cuộc người này đang làm gì!
Kỳ Tỉnh chống tay lên bàn, nhìn chiếc USB xâm nhập vào hệ thống máy tính để tìm kiếm và đánh cắp tất cả các tệp tin, ánh sáng màn hình tạo ra sự tương phản đáng sợ trên mặt anh.
Diệp Phục Thu bỗng nhận ra.
Anh đã sớm biết cô muốn làm gì.
Tất cả những đấu tranh, toan tính và biến chất của cô đều là vở kịch hay trong mắt anh.
Mà Kỳ Tỉnh đã sớm chuẩn bị sẵn mọi cách đối phó, anh cố ý, anh lợi dụng cô để gài bẫy phản công cho kẻ thù không kịp trở tay.
Diệp Phục Thu chỉ là một cô gái mới lớn chưa trải sự đời, căn bản không hiểu được những cuộc đấu đá xoay quanh chốn thương trường phức tạp.
Cô đứng tại chỗ nhìn anh, lúng túng: “…… Anh biết từ bao giờ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Kỳ Tỉnh khoanh tay chờ chiếc USB chứa virus làm xong tất cả trình tự, nhướng mắt nhìn cô, “Cô đoán xem?”
Lại một lần nữa, anh trưng ra cái giọng điệu bất hảo ngang ngược đó.
“Đoán đúng thì tôi tha cho cô.”
…………
Một cơn gió táp mưa sa ngắn ngủi qua đi, màn đêm trở về với sự tĩnh mịch.
Cửa sổ thủy tinh đọng nước hé mở, gió đêm mang theo hơi đất tanh nồng sau cơn mưa đêm nhè nhẹ thổi vào phòng, rèm cửa phất phơ lạnh lẽo.
Phòng làm việc cao ngất ngưởng chứa vô số sách.
Bức tường sách đối diện bàn làm việc bày chi chít các phiên bản《Tuyển tập truyện trinh thám Sherlock Holmes》, những quyển sách màu nâu chứa đầy những câu đố về nhân tính nhìn xuống chàng trai đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kỳ Tỉnh ngồi trên ghế da, gác hai chân dài lên bàn, ngửa cổ ngủ say.
Anh mơ rất nhiều giấc mơ, vòng vo quanh quẩn đều chỉ xoay quanh một người.
Nhắm mắt lại, anh bị kéo về ba năm trước, vào năm tư đại học.
Anh vốn ghét mùa Đông miền Bắc, lạnh đến nỗi không thể rời quần áo dày dù chỉ một giây.
Ở miền Bắc nhiều năm vậy rồi mà anh vẫn chưa quen được.
Không khí lạnh như lưỡi kiếm vô hình đâm vào xương cốt, thế giới mênh mông không còn sức sống.
Với anh mà nói, mùa Đông hệt như trang giấy trắng im lìm trong truyện tranh.
Nhưng vào năm ấy, có một bóng dáng sống động khác thường xuất hiện trên trang giấy mà anh sắp bỏ lỡ.
Anh theo sau đám bạn cùng phòng, đi cuối cùng và nghe bọn họ trò chuyện.
Vừa ngước mắt lên, tầm mắt anh đã chẳng thể dời đi.
Giữa dòng người tấp nập, cô bé gầy yếu đứng ngoài hàng rào trường học, nhìn vào khuôn viên trường bên trong và cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Khiến người ta nhất thời không phân biệt được cô đang lạnh, hay là đang khóc.
Ban đầu Kỳ Tỉnh không để ý, nhưng giây tiếp theo khi bước đến gần hơn, anh đã sững người.
Ánh mắt của cô.
Nhìn cô bé còn nhỏ tuổi, tóc tai rối bời che khuất hai má.
Ánh mắt của cô, như một nhát búa đập vỡ mặt băng trong mùa Đông tĩnh lặng.
Hình như cô đang nhìn vào trong trường, nhưng trong đôi mắt đỏ hoe kia lại như đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó.
Đang bị cơn phẫn uất cuồn cuộn lấp đầy.
Cô đang nhìn thẳng vào một mối thù hận nào đó, cô đang giằng co chọn lựa giữa sự sống và cái chết.
Chính ánh mắt ấy đã trở thành màu sắc sống động duy nhất giữa mùa Đông trong mắt Kỳ Tỉnh.
Bởi vì ánh mắt này.
Trên toàn thế giới, chỉ có anh là quen thuộc nhất.
Quen thuộc tới mức anh không nhịn được mà muốn bật cười.
Anh như một ngôi sao cô độc lang thang trong dải ngân hà suốt ngần ấy năm ánh sáng, những tưởng sẽ cô độc suốt quãng đường. Kết quả ở phía trước, anh nhìn thấy một ngôi sao bé nhỏ mong manh sắp vỡ vụn.
Ngôi sao này có cùng màu sắc với anh, họ là đồng loại.
Cô gái nhỏ thoáng ngẩng đầu nhìn về phía họ.
Trong đôi mắt ướt nhòa thấm đẫm sự tuyệt vọng và đau khổ.
“Ơ kìa, ở đâu ra cô bé này, sao lại khóc thảm thế chứ.?”
“Tôi mặc áo cộc tay bên trong! Ê, lão Kỳ! Áo khoác lông vũ của cậu đắt… à không, ý tôi là dày ấy, nhanh lên đi.”
Đám bạn cùng phòng đều quay đầu nhìn anh, Kỳ Tỉnh hoàn hồn, bất lực từ từ cởi chiếc áo khoác lông dày cộp trên người ra để đưa cho người trước mặt.
Cái lạnh thấu chợt xương ập đến, anh nén chịu trong lồng ngực.
Khác với bản thân anh, Kỳ Tỉnh vừa liếc mắt đã nhận ra sự yếu đuối quá mức của cô, trên người cô có thứ mà anh không có, là lòng tốt vô dụng.
Anh không phải người tốt, cũng không định làm việc thiện.
Một túi thuốc sát trùng và thuốc trị sẹo được đặt vào tay cô, Kỳ Tỉnh cúi xuống nhìn cô gái đang co rúm người, “Nhìn ánh mắt của cô khi nãy.”
Anh cười sâu xa, kéo dài giọng: “Thật đáng sợ.”
Cô gái lại sắp khóc, không biết đã uất ức đến nhường nào mà lắc đầu lia lịa, chứng minh mình vô tội.
Cô đang tự kiểm điểm bản thân, nhu nhược và nhàm chán.
Cô muốn chết.
Chỉ có anh mới nhìn ra được.
Kỳ Tỉnh ung dung nhìn đi chỗ khác, bố thí một câu cuối cùng rồi lướt qua cô giữa dải ngân hà mờ mịt.
【Hãy thử xem, hận cái gì thì dựa vào đó mà sống tiếp.】
Chỉ không ngờ sau một vòng quay, cô lại quay trở về trước mắt anh.
Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào ảnh thẻ và họ tên trên sơ yếu lý lịch của người được tài trợ, nhìn chằm chằm vào vết sẹo hình trăng khuyết trên má phải của cô, gằn từng chữ một: “Diệp, Phục, Thu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Sau vài năm, cô càng trở nên e dè, sợ sệt tới nỗi gần như không dám ngẩng đầu nhìn người khác.
Nơm nớp lo sợ, không hề tiến bộ, lớn lên tầm thường.
Khiến anh thấy nhàm chán.
Nhưng mà.
【Nếu anh không phải vì cứu tôi】
【Là muốn chết à?】
【Kỳ Tỉnh, anh sợ thứ đó, đúng không.】
【Khi tâm trạng anh không được tự nhiên, có phải anh sẽ vô thức sờ mũi.】
【Anh không thích đối diện với camera giám sát phải không?】
Hai mươi lăm năm qua, chỉ có cô.
Vừa liếc mắt đã nhìn thấu bí mật mà tất cả mọi người đều không phát hiện ra.
Yết hầu Kỳ Tỉnh ngứa ngáy, thật sự rất muốn cười.
Cười cô quá nhạy bén sâu sắc, cười bản thân thật vô dụng.
Diệp Phục Thu.
Cô dựa vào đâu.
“Ting ting—— ting ting——”
Chuông điện thoại vang lên.
Kỳ Tỉnh choàng mở mắt, vén áo lên nhìn thoáng qua rồi thở phào nhẹ nhõm.
Anh ngồi dậy nghe điện thoại, ngay khoảnh khắc đối phương vừa mở miệng, trong ốc tai Kỳ Tỉnh chợt vang lên một tràng tiếng ù ù chói tai của kim loại.
Thế giới rơi vào cơn choáng váng ——
“Bịch!”
Anh chống tay lên bàn, bị cơn ù tai làm cho buồn nôn và đau đầu, hai mắt đỏ ngầu ứa máu, xương cốt rụng rời.
Kỳ Tỉnh gắng sức lắc đầu, cũng không thể xua tan tiếng ù ù dai dẳng này.
Phải mất ba bốn phút sau, anh mới dần nghe rõ giọng nói.
Anh ngã người vào ghế dựa, khàn giọng nói: “Chờ một lát.”
“Nói lại từ đầu, nói lại lần nữa.”
Đối phương bất lực: “Em nói, anh đoán được lần này là ai không?”
“Chắc không phải người ngoài.”
“Ba? Hay là Hai?”
Kỳ Tỉnh cười khẩy: “Em cho rằng bây giờ Ba còn bản lĩnh làm mấy chuyện này sao?”
“Không phải anh nói Hai vẫn một mực tìm cách lôi Ba ra ngoài sao, đám người trong nhà họ cũng đang giúp đỡ.”
Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên trần nhà tối tăm, thản nhiên nhận xét: “Đúng vậy, rắn chuột một ổ, giúp đỡ lẫn nhau.”
“Ai cũng nói anh không đếm xỉa đến tình thân, nhưng hai người chú xuống tay với anh cũng không khoan nhượng chút nào.”
Kỳ Tỉnh nghe vậy thì bật cười, cực kỳ khinh thường.
Đối phương nói ra những thông tin đã chuẩn bị sẵn, Kỳ Tỉnh cụp mắt nghe từng điều một, nhưng trước mắt anh không ngừng hiện lên cảnh tượng vừa rồi ở đây.
Dưới sự áp bức, cô gái mỏng manh như trang giấy lại bộc phát tính khí cứng đầu, mang theo sự liều lĩnh bất chấp, bắt được ai bèn ra sức cắn bừa người đó.
【Dì Mai có biết anh vẫn đang làm tổn thương người khác như vậy không!】
【Bà ấy có biết anh vẫn đang lấy những chuyện như thế này ra làm trò tiêu khiển không!】
Kỳ Tỉnh nghịch chiếc đồng hồ cơ trong tay, nhịp nhàng xoay bánh xe roulette bên ngoài, ánh mắt anh dần lạnh lẽo.
Còn tưởng Diệp Phục Thu cô có gì mới mẻ, hóa ra cũng không hơn.
Không phải đều giống nhau sao.
Đều cho rằng anh đã sai.
Trong đầu Kỳ Tỉnh hiện lên vẻ mặt uất ức với những giọt nước mắt lăn dài của Diệp Phục Thu, đột nhiên lên tiếng ngắt lời em trai: “A Thận, em có cho rằng anh có lỗi không?”
“Anh sai lầm rồi sao?”
Ở đầu dây bên kia điện thoại, đối phương im lặng vài giây.
Rồi ném thẳng một câu: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh.”
“Anh bị ngu à?”
Kỳ Tỉnh mím môi, bật ra tiếng cười trầm thấp.
Anh đưa tay lên sờ sống mũi cao thẳng, ánh mắt đang ngẩng lên trong phòng tối chợt sáng quắc, toát lên vẻ dữ dội.
“Anh không phải đồ ngu thì là gì.”