Chương 16: Chỉ giới hạn ở trên giường

‘Cô vợ bé bỏng’?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh ngẩng đầu nhìn Ôn Trạch Tự, sao cô lại thành ‘cô vợ bé bỏng’?

Cô ngước nhìn Ôn Trạch Tự, không biết phải làm sao.

Ôn Trạch Tự tự nhiên nắm lấy tay Úc Thanh, mỉm cười dịu dàng chào đối phương: “Cục trưởng Lý, ông nói đùa rồi.”

Lý Túc khoanh tay bước vào thang máy, đứng đối diện với hai người, không cố ý nhìn Úc Thanh. Ông ta giao tiếp với xã hội rất tinh tế, để lại không gian cho Úc Thanh, chỉ trò chuyện với Ôn Trạch Tự.

Lý Túc: “Cậu đi dạo à?”

Ôn Trạch Tự gật đầu: “Ừhm, Cục trưởng Lý cũng vậy sao?”

Lý Túc: “Tôi ra ngoài mua xì dầu.”

Sau đó, Lý Túc và Ôn Trạch Tự nói chuyện đời thường: “Con trai tôi lên đại học rồi, mấy việc vất vả này thành ra tôi phải làm, không thích cũng phải làm, có khi bà nhà tôi đuổi tôi ra khỏi cửa cũng nên.”

Ôn Trạch Tự khẽ cười, nói vài câu tốt đẹp về bà Lý. Còn Lý Túc miệng nói không có đâu, nhưng khóe môi lại hiện rõ vẻ tố cáo bản chất người đàn ông sợ vợ của mình.

Sau khi xong việc, Lý Túc quay sang hỏi: “Này ‘cô vợ bé bỏng’ thì gọi thế nào?”

Úc Thanh rụt rè liếc nhìn Lý Túc.

Bề ngoài ông ta lịch lãm, nhưng lại khiến người ta có cảm giác áp lực. Không biết có phải tất cả các nhà ngoại giao đều như vậy không, cảm giác y hệt như Chu Du phá nát quân thù chỉ trong một lần nói cười.

“Cục trưởng Lý, khách sao rồi.” Mặc dù Úc Thanh hay ngại ngùng, nhưng trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

——Không thể làm mất mặt Ôn Trạch Tự được!

Úc Thanh nuốt khan: “Tôi là Úc Thanh, ông cứ gọi Tiểu Úc là được.”

Lý Túc rõ ràng nhận ra sự sợ hãi trong mắt cô gái nhỏ, cũng thấy được cô cố gắng giữ sự bình tĩnh. Sợ dọa cô hoảng, nên phải hạ giọng hỏi: “Tiểu Úc đúng không? Hiện giờ đang làm việc ở đâu?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh: “Tôi…… chuẩn bị tốt nghiệp, vẫn, vẫn chưa tìm được việc làm.”

Lý Túc hơi khựng lại, mím môi, liếc nhìn Ôn Trạch Tự vẫn đang giữ vẻ điềm tĩnh thoải mái.

Từ khi lãnh đạo phê duyệt báo cáo kết hôn của Ôn Trạch Tự, việc anh kết hôn đã đồn rầm rang trong bộ. Có người nói bà xã anh nhỏ tuổi hơn, nhưng không ai biết tên cô, lúc tám chuyện mà gọi là “Bà xã Ôn Trạch Tự” thì có hơi dài dòng, thế là cũng chẳng biết ai đã khởi xướng, vừa tám chuyện một lúc, cuối cùng cái danh ‘cô vợ bé bỏng’ cứ thế mà ra đời.

Trong nhận thức của Lý Túc, “Nhỏ” chắc là nhỏ hơn chỉ ba hoặc năm tuổi, nhưng…… vừa tốt nghiệp?

Vậy chắc khoảng…… 21 tuổi?

Ôn Trạch Tự nếu nhớ không nhầm thì đã 28 tuổi rồi, tốt nghiệp rồi lập tức ra nước ngoài công tác, ở đó gần 6 năm, mới về nước lại không biết ở đâu mang về một cô gái trẻ trung xinh đẹp.

Ôn Trạch Tự sợ Lý Túc hiểu lầm, lại càng sợ người khác suy nghĩ không tốt về Úc Thanh, bèn lên tiếng giải thích: “Chúng tôi quen biết từ lâu, hẹn hò một thời gian rồi mới quyết định kết hôn.”

Lý Túc bừng tỉnh: “Vậy là thanh mai trúc mã à?”

Ôn Trạch Tự: “Không hẳn, nhưng hai gia đình quen biết, quan hệ cũng khá tốt.”

Lý Túc khen ngợi: “Cũng được đấy, cậu nhóc này ra tay trước để giành phần hơn.”

Sau khi kết thúc chủ đề này, Lý Túc lại hỏi: “Tuần sau có buổi gặp mặt gia đình, cậu đưa ‘cô vợ bé bỏng’ nhà cậu cùng đi nhé.”

Ôn Trạch Tự thay Úc Thanh trả lời: “Nếu không bận việc gì, tôi sẽ dẫn cô ấy đi cùng.”

Anh để lại đường lui, nếu Úc Thanh không muốn thì có thể lý do để tránh mặt.

Úc Thanh cảm kích nhìn Ôn Trạch Tự.

Nếu hôm nay phải một mình gặp Lý Túc, chắc chắn cô sẽ lúng túng khai hết sự thật về hôn nhân, thậm chí còn ngây ngô đồng ý tham dự buổi tiệc mà cô không thích.

Khi thang máy đến tầng trệt, Lý Túc nhìn Úc Thanh trước khi rời đi, rồi nói: “Này ‘cô vợ bé bỏng’ đã nói rồi nhé, có thời gian nhất định phải đi đấy.”

Úc Thanh mỉm cười nói: “Vâng ạ.”

Nhận được câu trả lời, Lý Túc chấp hai tay sau lưng thong thả đi đến cửa hàng tiện lợi trong khu phố.

Nhìn bóng lưng ông ta rời đi, Úc Thanh rút tay ra khỏi tay Ôn Trạch Tự, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh. Ôn Trạch Tự lấy khăn tay ra lau cho cô, nói: “Ông ấy là vụ trưởng Cục Báo chí, sống ở tầng dưới nhà của chúng ta.”

Cục Báo chí thường xuyên phải đối mặt với những câu hỏi hóc búa từ cả báo chí trong nước lẫn quốc tế, không trách được Úc Thanh vừa nhìn thấy ông ta lần đầu tiên đã bị dọa sợ. Ông ta quả là người phong độ, mái tóc hoa râm nhưng tinh thần vẫn phấn chấn, đôi mắt sáng rực, từng cử chỉ đều toát ra vẻ nghiêm nghị.

Úc Thanh đảo đôi mắt to tròn đen nhánh, xác nhận xung quanh không có ai, rồi hỏi Ôn Trạch Tự: “Em…… có làm anh mất mặt không?”

Đối diện lãnh đạo mà cứ rụt rè, chẳng chút phong thái gì cả.

Ôn Trạch Tự cất khăn tay, không nhịn được mà véo má cô: “Danh dự là do bản thân mình tạo ra, em chẳng làm anh mất mặt, ngược lại chính sự tò mò thái quá của người khác là điều xúc phạm em đấy.”

Cơn sóng trong lòng Úc Thanh nhờ lời nói ấy của anh mà dịu đi.

Mưa qua trời quang.

Hai người đứng đó trò chuyện, dưới chân là chú chó Ricky đã đợi đến sốt ruột, nó cắn lấy ống quần Ôn Trạch Tự, dùng đôi chân ngắn cũn kéo anh đi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh chú ý đến Ricky, ngồi xuống kéo quần Ôn Trạch Tự ra, nghiêm giọng: “Không được cắn bậy, bẩn lắm.”

Ôn Trạch Tự nhướng mày, quần anh sao lại bẩn chứ?

Ricky cắn dây dắt cứ lao về phía trước, vội vàng muốn được đi dạo.

Úc Thanh đành kéo dây trong tay Ôn Trạch Tự, dẫn Ricky dọc theo con đường nhỏ trong khu chung cư.

Nói là đi dạo, nhưng phần lớn thời gian là Ricky vui vẻ chạy nhảy trong tuyết. Đừng nhìn đôi chân nó ngắn mà xem thường, nó nhảy rất linh hoạt, nhưng cứ năm lần thì ba lần cắm đầu xuống tuyết, ngã lộn nhào.

Khi Ricky lại cắm đầu vào đống tuyết, đôi chân ngắn dù đạp thế nào cũng không chạm tới mặt đất, Úc Thanh cười vang, bước tới ôm nó lên: “Này ‘Bé’ là đồ ngốc hả, chậm lại một chút đi.”

Ôn Trạch Tự đứng cách đó không xa, hai tay đút túi áo khoác, ánh mắt dõi theo Úc Thanh đùa với Ricky, dịu dàng vuốt ve đầu nó, cũng có thể thấy cô thực sự thích động vật nhỏ.

Nhưng——

Thích đến mức này thì hơi quá nha.

Buổi tối trong phòng khách.

Úc Thanh đặt Ricky lên ghế, bảo nó ngồi yên, sau đó cầm iPad mở một trang vẽ trống, thỉnh thoảng trêu nó, thỉnh thoảng vẽ vài nét, sự ấm ấp của hai người hiện rõ mồng một. Còn Ôn Trạch Tự ngồi bên cạnh quan sát tất cả bằng mắt, nhíu mày nhẹ và có vài phần cảm giác khó chịu mà không thể nói rõ.

Úc Thanh tô xong màu, giơ bức tranh đã vẽ cho Ricky xem, khoe khoang nói: “Nhìn này, đây là Ricky đấy, đáng yêu phải không?”

Ricky không biết chú chó ngốc nghếch trong tranh là ai, bước tới liếm màn hình, rồi bị Úc Thanh nhanh tay giữ đầu nó ngăn lại: “Bẩn lắm, không được liếm lung tung.”

Ricky sủa vài tiếng, rồi trèo lên đùi của Úc Thanh cuộn tròn lại nằm xuống.

Nhìn hành động nhỏ của nó, trái tim Úc Thanh mềm nhũn tan chảy, rồi đặt iPad xuống ôm nó lên ghế sofa, và vuốt ve nó.

Khi Ôn Trạch Tự tắm xong đi ra, và thấy cảnh này anh bước tới nói: “Đi nghỉ thôi.”

Úc Thanh vuốt đầu Ricky, khẽ nói: “Nó vừa ngủ, em ở với nó thêm hai phút nữa.”

Ôn Trạch Tự định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ không nói thêm gì nữa, đi vào phòng sách.

Trước khi đi, anh nhìn thấy iPad đặt trên bàn trà, màn hình vẫn đang hiển thị tranh hoạt hình Ricky chơi tuyết, mày nhíu lại càng sâu hơn.

Úc Thanh ngồi thêm hai phút, sau đó đặt Ricky vào ổ chó rồi mới về phòng tắm.

Khi cô bước ra từ phòng tắm, thấy Ôn Trạch Tự đang dùng con lăn để gỡ lông chó dính trên chiếc quần đen của cô. Úc Thanh nói: “Để em làm nhé!”

Ôn Trạch Tự xé một lớp giấy dính trên trống: “Gần xong rồi, em đi ngủ trước đi.”

Úc Thanh đứng một lúc, sau đó nghe lời anh trở về giường trước.

Nằm trên giường, Úc Thanh gửi tranh hoạt hình do mình vẽ cho Lật Nguyệt.

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Đáng yêu không!】

Lật Nguyệt:【Trời ơi! Nhà cậu nuôi chó con à?】

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Là họ hàng gửi trông giúp.】

Lật Nguyệt:【Đáng yêu quá, trông bụ bẫm đáng yêu.】

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Đúng vậy, mai tớ gửi ảnh cho cậu!】

Cảm nhận được Úc Thanh rất muốn chia sẻ thật mãnh liệt, Lật Nguyệt dịu dàng khuyên nhủ:【Truyện ngắn hoạt hình cậu vẽ đẹp lắm, có muốn đăng lên Weibo không? Để mọi người cùng thưởng thức, chắc chắn nhiều người sẽ khen chú chó nhỏ đáng yêu.】

Úc Thanh sững lại, lòng có chút rung động.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô thực sự rất muốn chia sẻ sự đáng yêu của Ricky với mọi người.

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Được, để tớ đăng ký tài khoản!】

Lật Nguyệt:【Xem như mở tài khoản của một họa sĩ nhé.】

Lật Nguyệt:【Yên tâm đi, sẽ không ai phát hiện ra nhanh đâu, mà nếu có cũng không nhiều người.】

Úc Thanh suy nghĩ vài giây rồi đáp:【Được!】

Trường Không trước đó đã nói chuyện với cô, nhờ cô khi nào có thời gian thì đăng ký Weibo để khán giả có thể hiểu thêm về cô, cũng có lợi cho việc quảng bá truyện tranh của cô về sau.

Lúc đầu Úc Thanh định trì hoãn càng lâu càng tốt, nhưng giờ có việc muốn làm việc đăng ký cũng trở nên hăng hái. Nghĩ rằng sẽ không có độc giả phát hiện ra sớm nên càng không sợ.

Nhưng lại gặp khó khăn với tên người dùng.

Úc Thanh chụp màn hình tên bị trùng gửi cho Lật Nguyệt:【Tên này có người dùng rồi.】

Lật Nguyệt tìm kiếm, chụp màn hình tài khoản “Xuân Nhu Hạ Nhiệt” cho Úc Thanh, cười bảo:【Người này là độc giả của cậu, chắc vừa đổi gần đây thôi.】

Úc Thanh bối rối nói:【Vậy…… tớ dùng tên nào đây?】

Lật Nguyệt:【Thêm chữ cái hoặc số phía sau là được.】

Úc Thanh thử thêm vào, nhưng tên quá dài làm thấy chứng ám ảnh cưỡng chế bộc phát.

Cô đang do dự, muốn xóa bỏ hai từ “Hạ Nhiệt” hay không.

Sau khi xoá một chữ, cô dừng tay lại.

Vẫn muốn giữ nguyên ý nghĩa ban đầu của bút danh.

Không phải “Xuân Nhu”, mà chính là “Xuân Nhu Hạ Nhiệt”.

“Thanh Thanh, ngủ chưa?”

Giọng nói của Ôn Trạch Tự vang lên từ phía bên kia giường khiến Úc Thanh giật mình trong lúc đang suy nghĩ. Điện thoại rơi khỏi tay, cô vội vàng nhặt lên, suýt nữa rơi trúng mặt.

Úc Thanh nghiêng đầu, tránh bị điện thoại rơi trúng trán, nhìn Ôn Trạch Tự ngồi đó với vẻ mặt vô tội.

Ôn Trạch Tự lấy điện thoại trong tay Úc Thanh, áy náy nói: “Làm em giật mình à?”

Úc Thanh ngồi dậy: “Không, chỉ là em đang suy nghĩ thôi.”

Ôn Trạch Tự đặt điện thoại lại vào tay cô:”Đừng nằm chơi điện thoại, hại mắt lắm.”

Anh tháo kính xuống, Úc Thanh nhìn vào đôi mắt hẹp dài.

Không còn lớp kính cản trở, khi nhìn cô, cảm xúc trong mắt anh trở nên mãnh liệt hơn.

Úc Thanh không dám nhìn anh, lắp bắp nói: “Biết rồi.”

Lúc này, QQ tin nhắn của Lật Nguyệt hiện lên:【’Bảo bối’, cậu đổi xong tên chưa?】

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Gần xong rồi! Cậu chờ chút.】

Úc Thanh tựa vào đầu giường, cuộn tròn trong chăn, mở giao diện Weibo, thử vài lần và cuối cùng cũng vào được.

Đây là…… đã đổi tên thành công rồi?

Cô mở trang cá nhân, nhìn thấy tên tài khoản mới, tim cô bất giác đập nhanh hơn.

「Xuân Nhu Của Ôn」

Úc Thanh ôm điện thoại luống cuống, sao lại là cái tên này, vội vàng chụp màn hình gửi cho Lật Nguyệt, hỏi phải làm thế nào.

Lật Nguyệt:【Xuân Nhu Của Ôn? Xuân Nhu, cậu đổi tên để thể hiện cậu có hơi ấm, không còn “Hạ Nhiệt” nữa à?】

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Không phải đâu…… Chỉ là ngoài ý muốn thôi.】

Lật Nguyệt suy đoán lại hỏi:【Xuân Nhu Của Ôn? “Ôn” là ai vậy?】

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Câu hỏi này khiến Úc Thanh giật mình, bởi cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là Ôn Trạch Tự.

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Dạy mình cách đổi tên đi.】

Lật Nguyệt:【Ban đầu có một lần đổi tên miễn phí, nhưng cậu dùng mất rồi. Bây giờ nếu muốn đổi thì phải mất 12 đồng để mở hội viên.】

Úc Thanh vốn chẳng dư dả gì, 12 đồng với người khác có thể thấy chẳng là gì, nhưng đối với cô là số tiền đó có thể đủ ăn sáng và trưa trong một ngày.

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Có cách nào không cần tốn tiền……】

Lật Nguyệt:【Phải đợi đến thời điểm này năm sau, lúc đó mới được đổi miễn phí.】

Cân nhắc mãi, Úc Thanh quyết định thôi thì chờ đến khi lĩnh lương tháng sau sẽ đổi. Cô nói:【Để tháng sau lãnh lương rồi thì tớ đổi!】

Lật Nguyệt bỗng thấy đau lòng:【’Bảo bối’ của tớ ơi, nếu cuộc sống khó khăn quá thì đến ở với tớ đi, tớ nuôi cậu!】

Úc Thanh thấy cũng ổn mà, chỉ là cô đang thiếu tiền mặt, vì vài ngày trước nhận được lương làm thêm, đã đưa 3000 cho Ôn Trạch Tự mở một thẻ gia đình, tất cả chi tiêu của họ đều tiêu trong tài khoản đó.

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Cậu không cần lo, thời gian này có chút vất vả một, sẽ sớm ổn thôi!】

Cô vẫn còn 500 dùng trong trường hợp khẩn cấp, nên không dám tiêu linh tinh. Thêm nữa, cô cũng ít lên Weibo, nên cũng không vội sửa.

Lật Nguyệt có thể giúp Úc Thanh mở, nhưng nghĩ lại cảm thấy Úc Thanh sẽ không thích, hơn nữa cái tên người dùng này nghe cũng khá hay.

Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn của Lật Nguyệt, Úc Thanh đã đăng bài đăng truyện tranh ngắn vẽ chú chó Ricky.

Chỉ một phút sau, bài đăng nhận được một lượt chia sẻ từ chính Lật Nguyệt.

@Lật Nguyệt:【Chú chó nhỏ của nhà Xuân Nhu đáng yêu quá trời!】

Úc Thanh vừa nhìn đã thấy lượng người theo dõi tăng lên như vậy, khu vực bình luận thì liên tục xuất hiện bình luận mới, thông báo thích liên tục tới tấp.

Úc Thanh bối rối:【Lật Nguyệt, chuyện gì đang xảy ra đây?】

Lật Nguyệt:【Hahaha! Độc giả của cậu chờ cậu mở Weibo từ lâu rồi. Vì không tìm được cậu, họ đành theo dõi tớ. Bây giờ cậu có Weibo rồi, đương nhiên, chắc chắn họ sẽ kéo qua theo dõi cậu thôi!】

Úc Thanh cảm thấy mình như bị Lật Nguyệt lừa, nói rằng chỉ chia sẻ vu vơ, dù sao cũng chẳng có mấy người xem, độc giả sẽ không chú ý quá nhanh.

Mới nhắn được vài câu, Úc Thanh đã khẽ giận đặt điện thoại xuống, kéo chăn trùm kín tới vai.

Ôn Trạch Tự đặt iPad xuống, xoa đầu cô, quan tâm hỏi: “Sao vậy em?”

Úc Thanh đang bực, gặp được Ôn Trạch Tự đáng tin, không nhịn được mà than thở: “Bị người khác lừa, ghét chết thật đấy!”

Ôn Trạch Tự giật mình, đặt iPad lên tủ đầu giường, quay người nằm nghiêng nhìn cô: “Em ghét bị lừa sao?”

Úc Thanh ôm chăn: “Thấy em như ngốc ấy, em  trông dễ bị lừa thế sao?”

Ôn Trạch Tự trầm ngâm, không biết trả lời thế nào.

Đèn trong phòng tối đi, Úc Thanh bị Ôn Trạch Tự kéo ôm vào lòng, anh lại chui vào chăn của cô ngủ.

“Chăn của anh lạnh quá.” Đầu gối Úc Thanh co lại thì chạm phải đùi Ôn Trạch Tự, cơ thể anh vốn ấm khi chạm vào, không nỡ rút ra.

Ôn Trạch Tự: “Anh sẽ sưởi ấm cho em.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Mặt Úc Thanh đỏ lên, sao anh lúc nào cũng đùa nghiêm túc như vậy chứ.

Bàn tay to lớn của Ôn Trạch Tự đặt lên bả vai cô, chậm rãi vuốt dọc theo xương bướm và sống lưng, lần lên xuống vài lần, mê mãi không rời.

“Nếu phát hiện bị lừa thì em sẽ làm gì?” Ôn Trạch Tự hỏi.

Úc Thanh thoáng suy nghĩ, một lúc sau mới nói:
“Xem người ta lừa em cái gì. Nếu chỉ đùa thì không sao, nhưng nếu lừa tiền hoặc thứ quan trọng thì đương nhiên báo cảnh sát.”

Ôn Trạch Tự: “Nếu là…… thứ quan trọng hơn thì sao?”

Úc Thanh chống tay lên ngực anh, ngồi dậy: “Còn gì quan trọng hơn nữa không?”

Ôn Trạch Tự nhất thời không trả lời được, cô hỏi: “Anh định lừa em à?”

“Không.” Ôn Trạch Tự kéo cô vào lòng: “Sẽ không đâu, anh chỉ biết yêu em.”

Úc Thanh bức bối đến không chịu nổi, Ôn Trạch Tự kể chuyện với cô luôn mang theo vài phần trêu chọc, nhưng chỉ giới hạn trên giường. Còn những lúc khác thì anh vẫn là một nhà ngoại giao ôn hòa và cao quý.

Ôn Trạch Tự kiên quyết đắp chung chăn với Úc Thanh, e là từ chối không được. Úc Thanh ngoan ngoãn nằm trong lòng anh sưởi ấm.

Tuy nhiên, sáng hôm sau khi dậy nghe thấy anh hắt hơi vài cái. Úc Thanh không còn tâm trạng ngủ nướng, nên dậy nấu một bát canh gừng cho anh, rót vào bình giữ nhiệt, đưa tận tay trước khi anh ra ngoài, không quên cúi đầu xin lỗi rối rít, nhắc nhở anh nhất định phải uống hết, đừng để bị cảm.

Ôn Trạch Tự không đến mức để bị cảm. Nhà có máy sưởi, mặc áo ngắn tay cũng chẳng sao, huống hồ họ đều mặc đồ ngủ dài. Nhưng đối diện với sự quan tâm của cô vợ nhỏ, anh vui vẻ nhận lấy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đồng nghiệp ở Ban phiên dịch hôm nay thấy Ôn Trạch Tự có vẻ hơi lạ.

Phàn Gia ghé sát Giả Trí Hiên, hỏi: “Anh Tự dạo này sao sống healthy thế?”

Giả Trí Hiên đang xem tài liệu hội nghị quốc tế, ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái.

Không có gì khác thường…… nhưng đầu óc chợt hiện lên một thứ gì đó, ngạc nhiên trợn mắt nhìn, rồi nhìn kỹ thêm lần nữa.

Ôn Trạch Tự mặc sơ mi trắng, thắt cà vạt xám đậm gọn gàng, tóc vuốt lên, lộ ra trán và đôi lông mày rậm. Khi làm việc biểu hiện chuyên chú, thỉnh thoảng dùng bút máy màu đen ghi chú vào tài liệu bên cạnh.

Quá hoàn hảo, rất phù hợp với khí chất của phòng ban này.

Chỉ là——

Khi ngừng bút, cầm chiếc bình giữ nhiệt bên cạnh nhấp một ngụm, trên môi lộ lên nụ cười nhẹ.

Chết tiệt, cái quái gì vậy!

Phàn Gia: “Trước giờ anh Tự không phải chỉ uống cà phê thôi sao?”

Giả Trí Hiên đẩy cô ấy ra: “Cái này sao tôi biết được, đừng bàn nữa, để anh Tự nghe thấy thì không hay đâu.”

Tần Ý bước vào văn phòng với tác phong nhanh nhẹn, liếc nhìn văn phòng, hai người vốn đang thì thầm ngay lập tức cúi đầu, sợ bị phát hiện lơ là.

“Trạch Tự, có một cuộc họp đột xuất, cậu theo dõi nhé.” Tần Ý cũng nhận thấy Ôn Trạch Tự có gì khác lạ, tò mò hỏi: “Bị cảm à?”

Chỉ vào bình giữ nhiệt ở bên cạnh tay anh.

Phàn Gia và Giả Trí Hiên nhìn nhau.

Dạ đúng!

Sao họ không nghĩ rằng, Ôn Trạch Tự có thể bị cảm, nên uống nước nóng dưỡng sinh.

Nhưng Ôn Trạch Tự mỉm cười nói: “Vợ tôi bảo hôm nay có tuyết rơi, nên đã nấu canh gừng cho tôi.”

Phàn Gia và Giả Trí Hiên bất ngờ lại bị nhét đầy một họng cơm chó.

Thì ra là khoe tình yêu……

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Nói đến ‘cô vợ bé bỏng’ nhà cậu chu đáo thật đấy.” Cười xong, Tần Ý vội quay về công việc, không nói thêm gì nữa.

Ôn Trạch Tự quay người lại, đối mặt với Phàn Gia đang nhìn mình đầy tò mò và Giả Trí Hiên chuẩn bị mở miệng trêu chọc. Anh nở một nụ cười ôn hòa nhưng giọng nói lại lạnh lùng: “Buổi họp báo sau một tiếng nữa, tài liệu của hai người đã chuẩn bị xong chưa?”

Phàn Gia mới vào làm, sợ nhất bị hỏi về nghiệp vụ, rụt rè đáp: “Xong ngay, xong ngay, em đi ngay bây giờ!”

Giả Trí Hiên sợ bị vạ lây, vội cúi đầu giả vờ bận rộn: “Tài liệu của tôi đâu rồi, vừa mới để đây mà……”

Khi Ôn Trạch Tự rời đi thì Giả Trí Hiên thở phào nhẹ nhõm.

Chưa nói được mấy câu là Ôn Trạch Tự đã lộ vẻ muốn nuốt chửng anh ấy, chẳng khác nào một kẻ lột da dịu dàng.

Có vẻ chuyện về ‘cô vợ bé bỏng’, chỉ mình Ôn Trạch Tự mới được phép nhắc đến.

Ricky thức dậy sớm và quậy phá, Úc Thanh chẳng còn tâm trí ngủ nướng, ăn sáng xong cô ôm nó vẽ tranh, chia sẻ với Lật Nguyệt vài tấm ảnh Ricky lăn lộn.

Lật Nguyệt sau khi ngắm ảnh Ricky xong liền nói với Úc Thanh:【Xuân Nhu, fan Weibo của cậu đã vượt mốc 1000 rồi.】

Úc Thanh sửng sốt:【Nhanh vậy sao?】

Lật Nguyệt:【Cậu phải tin vào bản thân, bây giờ cậu là họa sĩ ký hợp đồng có lượng người hâm mộ cao mà.】

Úc Thanh không cảm thấy quen thuộc với khái niệm này, chỉ biết rằng tác phẩm khá được yêu thích, không chắc chắn hỏi:【Thật không?】

Lật Nguyệt:【Thật, tự cậu vào mà xem.】

Úc Thanh đăng nhập Weibo, đúng là đã vượt mốc 1000 fan, bình luận và lượt thích lên đến hàng trăm.

Một nửa là khen Ricky đáng yêu, nửa còn lại là hối cô ra sản phẩm mới.

Úc Thanh xem được giữa chừng, quay lại trang chat:【Có chút hối hận vì đã mở Weibo】

Lật Nguyệt cảm thấy không ổn:【Cậu không định rút khỏi mạng xã hội đấy chứ?】

Xuân Nhu Hạ Nhiệt:【Thấy họ giục ra sản phẩm…… tớ thấy ngại.】

Lật Nguyệt:【……】

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Lật Nguyệt không nhịn được bật cười, cảm thấy Úc Thanh thật thà đến mức đáng yêu như vậy?

Úc Thanh giục Lật Nguyệt đi vẽ bản thảo, cô định gửi hồ sơ xin việc vào thư viện thành phố.

Sau sự việc lần trước với Lý Túc, nên Úc Thanh cảm thấy rất cần thiết phải tìm một công việc ổn định. Một công việc mà khi nhắc đến, có thể khiến Ôn Trạch Tự nở mày nở mặt.

Úc Thanh hiểu rõ tính cách của bản thân, ứng tuyển vào các công ty lớn là khả thi.

Phỏng vấn cá nhân thì cô luôn lúng túng, đến phỏng vấn nhóm càng không dám lên tiếng, cả buổi chỉ làm nền cho người khác. Kết quả không ngoại lệ, tất cả đều cảm ơn cô đã tham gia.

Sau một hồi đắn đo, Úc Thanh quyết định tìm một công việc phù hợp với cô.

Ý nghĩ đầu tiên là giảm tiếp xúc với mọi người. Úc Thanh nhớ đến các công việc như ở thư viện hoặc bảo tàng. Sáng nay, cô đã liên tục tra cứu thông tin và dựa theo yêu cầu trên trang web chính thức, chuẩn bị một bản hồ sơ.

Sau khi gửi email xong, Úc Thanh nhận được cuộc gọi từ bà ngoại.

Úc Thanh chần chừ không biết có nên nghe máy hay không. Sau khi cãi nhau với Cừu Tâm thì Cừu Tâm không cho cô gặp bà ngoại nữa, cảnh giác với cô, thậm chí nói rằng trừ khi cô chịu cúi đầu nhận lỗi, nếu không sẽ không gặp bà ngoại mãi.

Trước khi cuộc gọi bị ngắt, Úc Thanh vội vàng bắt máy, rồi gọi: “Bà ngoại ơi!”

Bà ngoại bên đầu dây nghe thấy giọng trong trẻo của Úc Thanh, vui vẻ thốt lên ‘ây’, rồi nói: “Bà còn tưởng cháu không muốn nghe điện thoại của bà ngoại nữa”

Mắt Úc Thanh lập tức đỏ hoe: “Sao có thể……” Cô vẫn luôn muốn gặp bà ngoại.

Bà ngoại: “Bệnh của bà ngoại đỡ rồi, bà định về quê dưỡng già, chiều nay sẽ đi. Tiểu Thanh đến ăn một bữa cơm với bà ngoại được không?”

Úc Thanh im lặng, bà ngoại tiếp tục nói: “Mẹ cháu với cái tính bướng bỉnh đó, bà cũng mắng rồi, cháu đừng để tâm. Bữa cơm này là bà nhất định phải ăn cùng cháu, mẹ cháu không cản được đâu.”

“Dạ…… cháu sẽ đợi bà ngoại ở nhà hàng đã đặt.” Úc Thanh sợ đến bệnh viện sẽ xảy ra mâu thuẫn với Cừu Tâm mất vui khiến bà ngoại bệnh trở nặng.

Bà ngoại: “Được được được, bà sẽ nhờ mợ của cháu đi cùng.”

Úc Thanh: “Dạ!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Sau khi cúp máy, Úc Thanh vào phòng thay đồ, đặt một nhà hàng có không gian thoải mái, trước khi đi thì gửi Ricky tại cửa hàng thú cưng gần khu dân cư.

Khi Úc Thanh đến thì bà ngoại cũng vừa đến.

Thấy bà ngoại gầy đi trông thấy, mắt Úc Thanh bỗng trào ra nước mắt, tuôn không ngừng.

Cô vốn không muốn khóc, sợ làm bà ngoại lo lắng, nhưng khi nhìn thấy bà ngoại, cô không thể không khóc.

Bà ngoại cười và tiến lại gần ôm Úc Thanh, cười nói: “Khóc gì mà khóc, khóc là thành cô bé xấu xí mất.”

Úc Thanh ôm chặt lấy bà ngoại, nũng nịu gọi bà vài lần.

Bà ngoại vỗ nhẹ vào lưng Úc Thanh: “Được rồi, được rồi, bà ngoại đang ở đây với cháu sao? Nào, đi ăn món ngon đi.”

Mợ vẫn luôn đứng bên cạnh, đi tới và dịu dàng nói với Úc Thanh: “Hôm nay để mợ mời, cháu khuyên bà ngoại ăn nhiều một chút nhé.”

Úc Thanh nhận tấm lòng của trưởng bối, dìu bà ngoại vào trong nhà hàng.

Úc Thanh gọi những món ăn thanh đạm, bà ngoại vừa mới khỏi bệnh nặng, không ăn được thức ăn quá đậm vị.

Trong suốt bữa ăn, không ai nhắc đến những chuyện không vui. Úc Thanh chỉ kể những điều thú vị gần đây với bà ngoại, mợ cô cũng không ngừng nói những lời tích cực, khiến không khí trên bàn ăn trở nên ấm áp, vui vẻ.

Giữa chừng, Úc Thanh suy nghĩ rất lâu rồi nói với bà ngoại: “Bà ngoại, cháu…… kết hôn rồi.”

Bà ngoại giật mình, nụ cười trên môi chậm rãi phai đi: “Kết hôn?”

Mợ cũng cảm thấy khó tin: “Tiểu Thanh, cháu vừa mới tốt nghiệp mà đúng không? Sao lại kết hôn rồi?”

Úc Thanh để hai người yên tâm, nên cô dùng lời lẽ mà Ôn Trạch Tự hay dùng trước đây: “Anh ấy là con trai đồng nghiệp của bố cháu. Chúng cháu quen biết từ rất lâu, vẫn luôn hẹn hò, gần đây mới quyết định kết hôn.”

Bà ngoại ngập ngừng hỏi lại: “Là đồng nghiệp của Kinh Chí sao?”

Úc Thanh: “Dạ, bố anh ấy là giáo sư của Đại học Kinh Bắc.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Người mà bố cháu giới thiệu thì bà yên tâm rồi.” Bà ngoại thở dài: “Bố và mẹ cháu là hai người khác nhau, không thể đi cùng nhau lâu dài. Nhưng bố cháu là người có lòng tốt, cháu đừng nghe mẹ cháu nói bậy, nếu có thời gian thì hãy về thăm bố nhiều hơn.”

Bà ngoại hiểu rõ con gái mắc nợ cháu gái rất nhiều, ngại đưa ra yêu cầu. Chỉ cần cháu khỏe mạnh và hạnh phúc là bà đã mãn nguyện.

Mợ nhân cơ hội lên tiếng: “Kết hôn là chuyện tốt, sau này có cơ hội thì mời cả nhà cùng nhau ăn cơm.”

Bà ngoại: “Đúng, lần sau đưa đến cho bà ngoại gặp nhé.”

Úc Thanh nở nụ cười: “Dạ!”

Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc tinh tế.

Dù cuộc hôn nhân này đến quá vội vàng, nhưng cô vẫn muốn nhận được lời chúc phúc, đặc biệt là những người cô quan tâm.

Trước khi rời đi, Úc Thanh lấy cớ vào nhà vệ sinh để thanh toán hóa đơn, sau đó đưa bà ngoại và mợ về bệnh viện gặp cậu, rồi đưa họ ra ga tàu cao tốc.

Đứng ở cổng ga tàu, Úc Thanh nhìn theo bóng dáng bà ngoại rời đi, trong lòng trống rỗng.

Úc Thanh hiểu bệnh tình của bà ngoại không thể chữa khỏi, việc bà ngoại chọn về quê để dưỡng bệnh cũng là có lý do.

Mảnh đất ấy đã nuôi lớn bà ngoại và bà ngoại muốn được an nghỉ nơi quê nhà.

Úc Thanh thở dài một cách đầy tiếc nuối, bước đi vô định.

Đến 6 giờ rưỡi, Ôn Trạch Tự gọi điện thoại cho Úc Thanh, cô mới nhớ ra mình ra ngoài mà chưa báo trước với Ôn Trạch Tự.

Úc Thanh vội vàng bắt máy: “Xin lỗi, hôm nay em ra ngoài ăn tối cùng mọi người, chưa kịp nói với anh một lời.”

Ôn Trạch Tự không hề trách móc: “Xong việc chưa?”

Úc Thanh đáp: “Dạ rồi……”

Bên đầu dây kia vang lên tiếng động lẫn chút tạp âm, rồi giọng Ôn Trạch Tự lại cất lên: “Đang ở đâu? Anh đến đón em.”

Úc Thanh nhìn xung quanh, thấy mình đang đứng trên cầu vượt, nhìn biển chỉ dẫn đối diện: “Đang giờ cao điểm, kẹt xe lắm.”

Ôn Trạch Tự: “Anh sẽ đi tàu điện ngầm đến đón em.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tựa vào lan can cầu vượt, Úc Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời dần dần tối, nghĩ tới việc có người đang cầm đèn đến đón cô.

Cô khẽ cười nói: “Em ở đường Thiên Nhai chờ anh.”

Trước đây, cô nhất định sẽ không muốn làm phiền người khác, nhưng không hiểu sao, đột nhiên cô rất muốn Ôn Trạch Tự tới đón mình.

Ôn Trạch Tự: “20 phút nữa anh tới.”

Cúp máy, Úc Thanh đi dọc theo đường Thiên Nhai về phía trạm tàu điện ngầm, mở phần mềm trên điện thoại, dùng ngón tay vẽ một bức tranh hoàng hôn.

Vẽ nhanh theo cảm giác nên cũng tạm xem là đẹp.

Cô gửi bức tranh cho Ôn Trạch Tự.

Úc Thanh:【Hoàng hôn tối nay, sợ anh đi tàu điện không kịp ngắm, nên em đã vẽ lại cho anh.】

Ôn Trạch Tự không trả lời.

Một phút sau, Úc Thanh thấy ảnh đại diện của anh đã đổi thành bức tranh hoàng hôn do chính mình vẽ.

Úc Thanh:【A! Em chỉ vẽ chơi thôi, sao anh lại dùng làm ảnh đại diện chứ!】

Ôn Trạch Tự đã thêm vào điện thoại một đống nhân vật quan trọng trong giới thương chính, nhìn thấy bức tranh kiểu học sinh tiểu học này sẽ nghĩ gì?

Ôn Trạch Tự:【Rất đẹp, anh rất thích.】

Bởi vì bên cạnh không có ai biết cô vẽ, nghe anh khen, cô nửa tin nửa ngờ hỏi:【Thật sao?】

Ôn Trạch Tự:【Lừa ai cũng không dám lừa ‘cô vợ bé bỏng’, sợ bị bắt vào đồn.】

Úc Thanh cười thầm, sao trò đùa tối qua khi gần gũi mà nói lại bị coi là thật vậy.

Úc Thanh:【Được rồi, em tin.】

Úc Thanh:【Nhưng đừng gọi em là ‘cô vợ bé bỏng’ nữa.】

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ôn Trạch Tự:【Bà xã Ôn?】

Rõ ràng chưa gặp mặt, nhưng chỉ ba từ của anh đã khiến Úc Thanh đỏ mặt. Cuối cùng cô gửi:【Anh mau tới đi.】

Ôn Trạch Tự:【Được.】

Úc Thanh đứng bên đường nhìn dòng người, đến đúng giờ thì Ôn Trạch Tự xuất hiện đúng hẹn.

Trên người anh là áo khoác dài màu đen, bên trong là bộ vest tối màu, có lẽ vừa tan ca ở Bộ Ngoại giao, còn chưa kịp thay trang phục thường ngày.

Úc Thanh đứng yên, chỉ lặng lẽ nhìn chàng trai sải bước về phía cô.

Vì khuôn mặt anh tuấn của Ôn Trạch Tự khiến không ít người qua đường ngoái nhìn, nhưng anh chẳng để tâm, chỉ hướng về phía Úc Thanh, mỉm cười dịu dàng, đưa tay về phía cô.

“Đi thôi.” Anh nói với nụ cười dịu dàng.

Úc Thanh nắm lấy bàn tay mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Họ chen chúc trên chuyến tàu điện ngầm ở Kinh Bắc, lúc bảy tám giờ trở về khu dân cư, rồi ghé cửa hàng thú cưng đón Ricky về nhà.

Úc Thanh nhìn Ricky vẫy cái đuôi ngắn và mông tròn phía trước, cười không ngớt.

“Hôm nay em đi gặp bà ngoại.” Úc Thanh nói: “Em đã kể với bà về chuyện của chúng ta. Bà nói lần tới có cơ hội, bà muốn ăn cơm với anh.”

Ôn Trạch Tự nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đáp: “Cảm ơn ‘cô vợ bé bỏng’ đã cho anh cơ hội này.”

Úc Thanh giận anh, nhào lên định muốn động tay động chân đe dọa anh, nhưng bị Ôn Trạch Tự dùng một tay ôm eo, giữ chắc trong lòng. Sau đó anh không mấy thành thật đổi lời: “Là bà xã Ôn mới đúng.”

“Anh lại nói linh tinh nữa!” Úc Thanh cười và ngắt lời.

Ôn Trạch Tự cúi đầu hỏi bên tai cô: “Vậy gọi là gì? Thanh Thanh? Bảo bối Thanh ? Bé cưng?”

Úc Thanh mặt đỏ bừng: “Đừng gọi nữa!”

Đang đùa giỡn, bỗng một tiếng nghiến răng nghiến lợi vang lên gián đoạn họ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Úc Thanh……”

Úc Thanh quay đầu, suy nghĩ gián đoạn.







Để lại một bình luận