Chương 16: Âm nhiễu quá, không bắt được tín hiệu

Có điều gì đó sắp sửa bộc phát, như kén bướm trưởng thành xao động, một khi đã phá kén thì sẽ không thể kiểm soát được.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Bước đi này của Thẩm Viên như nguyện thề sẽ công khai những điều ngầm hiểu trong lòng cho thế giới.

Cô đang xâm phạm vào thế giới của anh, còn Dịch Thận lại không dám động đậy.

Đôi mắt Thẩm Viên xâm lấn tình tứ, mang theo tình yêu thuần khiết đánh bại sự thoái lui từng bước của anh.

“Thẩm Viên…” Giọng anh cất lên hơi khàn.

Cô kìm nén trái tim đang rung động mãnh liệt, đáp lại một tiếng “Ừhm” khẽ, nói với anh: “Dịch Thận, tôi thích anh gọi tôi.”

Điều thực sự muốn nói ra phải bỏ đi hai chữ ‘Gọi tôi’, nhưng cô thực sự xấu hổ nên chỉ có thể diễn đạt một cách ý nhị.

“Sau này hãy gọi tên tôi nhiều hơn nhé.”

Ánh mắt Dịch Thận nhìn cô dần trở nên u ám, phức tạp và kìm nén rất nhiều, pha lẫn chút bối rối, chống cự nhưng không thể đẩy cô ra.

Thẩm Viên biết cách suy nghĩ của nam nữ khác nhau, nói xong lại sợ diễn đạt không rõ, cô nuốt nước bọt, khóe mắt căng thẳng và đỏ hoe lại càng giống như đang tủi thân.

Cô cố gắng nói ra câu đó: “Ý là… sau này, tôi có thể theo đuổi anh không?”

“Sau này?” Dịch Thận khẽ chê bai, bờ vai hơi thả lỏng, trêu chọc: “Vậy trước đó cô làm gì rồi.”

Thẩm Viên ngạc nhiên: “Anh nhìn ra cả rồi sao?”

Dịch Thận mím môi: “Chưa đủ rõ ràng sao.”

“Hìhì…” Thẩm Viên cười gượng gạo: “Nhưng dù sao, cũng không đứng đắn lắm. Tôi không nên dùng tên người khác để làm quen với anh, điều đó không tôn trọng anh.”

“Xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi.” Giọng anh lạnh nhạt, liếc nhìn hộp kem trong tay cô, “Không ăn à, sắp tan chảy rồi.”

Thẩm Viên mới nhớ đến hộp kem kem trong tay, vội vàng múc một miếng nhỏ cho vào miệng, vị ngọt làm má cô phồng lên.

“Dịch Thận.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Hửm.”

“Tôi muốn chính thức theo đuổi anh, không được nói không thể.”

“……”

Đối phương không nói gì, Thẩm Viên ngước mắt lên, tha thiết mong đợi: “Đừng từ chối tôi có được không.”

Dịch Thận khoanh tay trước ngực, khó hiểu nói: “Tôi thấy lúc cô làm nũng, luôn tỏ ra rất ấm ức.”

“Cô ấm ức cái gì chứ.”

Nếu có ấm ức thì cũng là anh phải chịu ấm ức chứ.

“Không có mà……” Chiêu diễn trò của Thẩm Viên bị vạch trần, cô né tránh ánh mắt, chột dạ: “Anh hiểu lầm tôi rồi.”

“Xin lỗi tôi đi.”

“……”

“Thẩm Viên.” Anh hít sâu một hơi, nghiêm túc nói với cô: “Chúng ta không hợp nhau, đừng tốn công nữa.”

Tay Thẩm Viên siết chặt cán thìa, ngoan cố không nghe lời: “Chuyện còn chưa phát triển, tại sao anh lại khẳng định trước kết quả.”

“Cho tôi thử đi, nếu đến cuối cùng anh vẫn không thích tôi thì…… tôi sẽ ngoan ngoãn tránh xa.”

Cô mỉm cười, kéo tay áo anh: “Tôi thích ai là chuyện của tôi, chỉ là chuyện của tôi thôi.”

Chỉ là tôi không muốn hối hận vì thích anh.

“Đi dạo với tôi một lát đi, dù sao A Ngọc cũng chưa ra.”

Nói xong, cô vừa ăn kem vừa đi về phía trước.

Dịch Thận nhíu chặt mày, nhìn cô đi xa, một lát sau lại nhấc chân đi theo.

Hai người đi vô định trong trung tâm thương mại rộng lớn. Anh nhớ đến chuyện của thằng nhóc buổi chiều, khơi gợi chủ đề: “Bạn học của em trai cô, tại sao lại nói nó không có bố mẹ quản?”

“Gia đình cô có chuyện gì à.”

Nghĩ đến những lời đồn đại mà em trai cô phải một mình đối mặt ở trường, Thẩm Viên cảm thấy khó chịu. Cô chợt nảy ra ý định nên bất ngờ quay đầu lại: “Anh muốn biết sao?”

“Dịch Thận, anh đang quan tâm tôi à?”

“Anh muốn tìm hiểu về tôi sao?”

Anh có sự tò mò và mong muốn tìm hiểu về cô, đây là chuyện tốt!

Ai ngờ chỉ hỏi vu vơ một câu lại khiến cô lải nhải ra nhiều chuyện linh tinh như vậy. Dịch Thận khẽ nhíu mày, ngón tay khống chế đỉnh đầu cô, mạnh mẽ xoay đầu Thẩm Viên lại: “Nhìn đường.”

“Đừng tự mình suy diễn lung tung.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thẩm Viên không có ý định giấu giếm, cô muốn nói hết mọi chuyện của mình cho anh nghe: “Gia đình tôi rất tốt, chỉ là bố mẹ tôi thường xuyên không ở trong nước, ông bà thì tuổi đã cao. Các hoạt động như họp phụ huynh, cũng là ba anh em chúng tôi luân phiên nhau đi tham gia, có lẽ vì vậy mới có những lời đồn đại kỳ lạ.”

“Mẹ tôi…” Cô chớp mắt, hơi ngập ngừng: “Đã rời khỏi nhà vào năm tôi 6 tuổi, suốt chừng ấy năm cũng rất ít gặp lại.”

“Nhớ à?” Anh hỏi.

Thẩm Viên mở to mắt, “Rõ ràng lắm sao?”

Dịch Thận chỉ vào mặt cô, nhướng mày: “Sắp khóc rồi kìa.”

Cô sờ má, bực bội: “… Ôi trời.”

“Thỉnh thoảng cũng gọi điện thoại. Tôi ổn mà, không sao đâu, anh không cần phải buồn cho tôi.”

Dịch Thận: ……

Thẩm Viên ngước mắt lên, nhìn chiếc cằm quen thuộc hơi nhếch lên của anh, thầm nghĩ: Lại không nói gì nữa, nói chuyện với cô khó chịu lắm sao?

Cho thìa kem cuối cùng vào miệng, cô quay người chặn anh lại, nhớ ra một chuyện: “Còn một chuyện nữa.”

“Về hai đàn anh Lý Phong và Thạch Tế Chi.”

“Có lẽ tôi không có tư cách khuyên anh đừng từ bỏ phòng làm việc.” Thẩm Viên mím môi, ngẩng mặt lên nhìn thẳng anh: “Nhưng, tôi cảm thấy họ còn quan tâm anh hơn cả những gì anh nghĩ. Cũng dũng cảm và có tầm nhìn hơn anh nghĩ.”

“Dịch Thận, anh có muốn thử, quan sát kỹ tình cảm của những người xung quanh dành cho anh không.”

“Phát hiện mình được người khác quan tâm, sẽ rất vui.”

Nghe những lời này, Dịch Thận không khỏi nhớ đến cảnh cô gái nhỏ hôm đó uống say lơ mơ, chỉ vào ngực anh lẩm bẩm tố cáo.

【Anh, anh không cảm nhận được sao…】

【Bạn bè anh, họ thật sự, thật sự rất buồn đó…… huhu.】

Thật sự là anh không cảm nhận được sao.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ánh mắt Dịch Thận nhìn cô khẽ thay đổi, như thể bị tiêm một loại thuốc thử kỳ lạ, kèm theo sự tự vấn, khiến trong lòng xao động một cách kỳ quái.

“Anh lại không trả lời tôi.” Thẩm Viên chu môi, giáo huấn anh: “Từ nhỏ gia đình tôi đã dạy, bất kể người khác nói gì cũng phải có phản hồi cơ bản, đó là phép lịch sự……”

Đây có thể nói là quy tắc vô dụng nhất trong cuộc đời Dịch Thận.

Anh hừ khẽ, lại ấn vào đỉnh đầu cô, xoay người cô lại, nhìn về phía sau lưng họ: “Em trai cô đến rồi.”

“Phản hồi này được không?”

Thẩm Viên bất mãn trừng mắt nhìn anh, thấy Dịch Thận lùi lại vài bước, quay người tự mình đi xa, đi được vài mét thì quay lưng lại vẫy tay với cô.

Câu nói muốn giữ anh lại ăn tối trong trung tâm thương mại, rốt cuộc cũng không có cơ hội nói ra.

Thẩm Chu Ngọc chạy đến, nhìn thoáng qua, “À, anh rể em đi rồi sao?”

“!!” Thẩm Viên xấu hổ đỏ mặt, nhẹ nhàng véo tai cậu ấy: “Em không được nói linh tinh nữa!”

Thẩm Chu Ngọc xoa tai, không phục: “Em gọi anh ấy là anh rể, không liên quan gì đến chị. Sao, chị thật sự thích anh ấy à? Nhìn hai người có vẻ quen nhau.”

“Không phải đã bị đá rồi chứ?”

Thẩm Viên bị chạm đúng chỗ đau, ánh mắt u sầu nói: “Hôm nay về chị sẽ nói với anh cả, em không nghe lời, chạy lung tung.”

Nói xong cô quay lưng bỏ đi, gọi điện thoại cho chú tài xế đến đón.

“Không phải là thật đấy chứ.” Thẩm Chu Ngọc lẩm bẩm, sau đó đuổi theo van xin: “Đừng nói với anh cả mà, chị ơi, chị gái yêu dấu ơi……”

…………

Khi Dịch Thận về đến ngõ Lộc Phường, dưới lầu đang có cãi nhau. Một bà cô sống trong khu chỉ vào mặt tiền cửa hàng bán đồ nướng và mắng nhiếc, vì bọn họ nướng xiên que suốt ngày đêm không ngừng nghỉ, khói bốc lên nghi ngút dọc cả phố, quần áo người dân phơi ngoài lan can cửa sổ đều ám mùi khét của dầu mỡ.

Cuộc tranh cãi không ngớt, giọng nói của nhiều bên hét đến khản cổ hòa quyện vào nhau, như tiếng quạ kêu khiến lòng người bồn chồn.

Anh làm ngơ trước những chuyện vặt vãnh xung quanh, suốt quá trình không hề ngước mắt lên, xuyên qua đám đông ồn ào bước vào cửa nhà.

Dịch Thận đẩy cửa bước vào, Giả Minh lại nằm dài trong phòng khách nhà anh thảnh thơi trải qua ngày tháng, “Anh về rồi! Sao hôm nay về muộn vậy.”

“Lát nữa anh còn đến bệnh viện không?”

Dịch Thận đi dép lê loẹt quẹt thẳng vào nhà bếp mở, chậm rãi “Ừhm” khẽ và mở vòi nước, vỗ nước rửa mặt, rửa trôi cả sự mệt mỏi lẫn mùi khói dầu khó chịu.

Giả Minh đi tới bắt chuyện: “Chuyện quán lẩu, sau này anh có tiền thì đầu tư lại cho cậu ấy đi. Em thấy cậu ấy cũng rất coi trọng anh, không phải ban đầu còn nói sẽ cho anh vay một khoản không lấy lãi, không để anh rút vốn sao.”

“Sao lại đòi tiền về rồi phủi sạch quan hệ vậy, anh Thận, lần này anh hồ đồ rồi đấy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Khăn mặt đã vứt vào máy giặt để giặt, Dịch Thận vô thức đưa tay ra nhưng không chạm vào, anh lại rút hai tờ khăn giấy lau khô nước trên mặt, không giải thích nhiều, chỉ nói: “Không ai làm chuyện kiểu đó đâu.”

Giả Minh không hiểu bĩu môi, vừa cúi đầu cậu ấy nhìn thấy một chiếc khăn lụa được gấp gọn gàng đặt sâu trong bàn ăn.

Cậu ấy thấy hoa văn và logo tiếng Anh trên đó quen mắt, hình như là của một nhãn hiệu xa xỉ lớn nào đó.

Dịch Thận chắc chắn sẽ không bỏ tiền ra mua, hơn nữa thứ như khăn lụa này cũng quá không hợp với một chàng trai như anh.

Bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, Giả Minh hung hăng hỏi: “Anh, chiếc khăn lụa này có phải của con nhỏ họ Thẩm kia không! Cô ta đưa cho anh thứ đắt tiền như vậy là có ý gì! Anh có biết một chiếc này bao nhiêu tiền không?”

“Mẹ kiếp, em sẽ vứt nó đi!”

Cậu ấy đưa tay ra, vừa định chạm vào chiếc khăn lụa đã bị một giọng nói lạnh lùng gọi lại.

“Đừng đụng vào.”

Giả Minh sững lại, rút tay về, nhìn ánh mắt cảnh cáo gay gắt của Dịch Thận, thái độ cậu ấy chùng xuống: “Anh à, anh…”

Dịch Thận vò giấy lau mặt lại ném vào thùng rác, lại liếc xéo cậu ấy một cái, “Sau này còn nhắc đến cô ấy thì ăn nói cho sạch sẽ vào.”

…………

Tòa nhà bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng, trong không khí phảng phất mùi ẩm ướt lẫn mùi thuốc của bình sục oxy, nói chung là không dễ chịu.

Dịch Thận xách bữa tối mua ở dưới lầu bệnh viện đi lên, hỏi y tá: “Mấy ngày nay tình trạng Dịch Liên Xương thế nào.”

Mấy cô y tá thấy trai đẹp lại đến, khẽ kinh ngạc, trả lời câu hỏi của anh: “Không có gì, vẫn như cũ.”

Dịch Thận gật đầu, vừa định đi thì bị một trong số các y tá gọi lại: “Cậu chờ một chút.”

Anh đi đến bàn y tá, nghe đối phương nói: “Hôm nay lúc tan ca hộ lý đã đến báo cáo, bảo cậu thanh toán phí hộ lý quý tiếp theo cho ông ấy sớm nhất có thể, nếu không anh ta sẽ tìm người bệnh khác. Gần đây hộ lý ít, bệnh nhân đều tranh nhau đặt lịch.”

“À còn nữa, thời gian phẫu thuật lần tới của ông nội cậu đã được ấn định, chi phí bắt buộc phải đóng, không thể trì hoãn được nữa.”

Cô y tá đánh giá đôi mắt sắc bén ẩn dưới vành mũ đen của anh, hỏi thăm dò: “…… Gia đình cậu, có gặp khó khăn gì không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ngón tay đang xách túi đồ ăn khẽ siết chặt, anh chỉ chùng xuống trong chốc lát rồi ngước mắt lên hứa hẹn: “Không có, tôi sẽ đóng ngay.”

Nói xong, anh quay người đi về phía phòng bệnh của Dịch Liên Xương, để lại cho mấy người họ bóng lưng cao gầy đơn độc.

Các y tá bận rộn với công việc ở khu vực bàn khám, trong lúc nhàn rỗi ngắn ngủi không khỏi cảm thán: “Chàng trai này bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Mấy cô có biết không?”

Một cô y tá làm ở tầng này lâu năm trả lời: “Chắc vẫn đang học đại học, hình như chưa tốt nghiệp.”

“Ôi chao……”

“Mọi người đều nói quan hệ ông cháu họ không tốt, nhưng tôi thấy chàng trai đó mỗi lần đóng tiền mắt không hề chớp. Một mình vừa đi học vừa nuôi ông nội bị ung thư ruột, mà vẫn gánh vác suốt bao nhiêu năm nay, đủ đáng khen rồi.”

“Đừng tán gẫu nữa, đi kiểm tra phòng thôi.”

Ban đầu Dịch Liên Xương ở chung phòng với một ông cụ, gần đây ông cụ đó qua đời. Trong khoảng thời gian chưa có bệnh nhân mới chuyển vào, ông ta càng lúc càng thái quá, tính tình càng bạo phát. Bác sĩ nói có lẽ là bị kích động do bệnh nhân cùng phòng qua đời, người nhà nên thông cảm.

Nhưng trong lòng Dịch Thận biết, ông cụ này từ trước đến nay đều như vậy.

Vừa bước vào cửa, anh đã suýt bị cái chậu inox bay tới đập trúng chân.

Cái chậu lăn lông lốc trên sàn, âm thanh chói tai thách thức sự kiên nhẫn của người khác. Dịch Thận vô cảm cúi xuống nhặt lên, “Ung thư giai đoạn 4 rồi mà vẫn còn sức ném đồ à?”

“Đồ súc sinh nhà cậu!” Tiếng mắng chửi yếu ớt của Dịch Liên Xương truyền đến, “Hôm nay hộ lý đi hết rồi! Sao, cậu muốn để lão già này tự sinh tự diệt đúng không!”

“Cậu cũng chưa đóng tiền phẫu thuật! Tiền của cậu đi đâu hết rồi!”

Khi còn trẻ Dịch Liên Xương làm nghề quản lý bãi phế liệu, cơ thể được rèn luyện khỏe khoắn. Ngay cả khi mắc bệnh ung thư và chịu đựng nhiều năm, tinh thần ông ta vẫn tốt hơn những bệnh nhân cùng giai đoạn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Theo lời Giả Minh, ông ta chính là mạng cứng, mắc bệnh nhiều năm như vậy mà không chết, cứ thoi thóp kéo dài để tiếp tục hành hạ Dịch Thận.

Khi về già xương cốt Dịch Liên Xương vẫn cứng cáp. Tóc và râu đều đã bạc, trải qua những lần hóa trị cũng dần có dấu hiệu hói đi. Khuôn mặt khắc đầy nếp nhăn dính chặt vào xương, hốc mắt rất sâu, nhìn vô cùng đáng sợ.

“Tôi nói cho cậu biết, cậu không chữa bệnh cho tôi, đến bên kia tôi cũng nguyền rủa cậu chết không tử tế.”

“Đồ sao chổi, đồ tai họa, đáng lẽ ra ngay từ đầu không nên nhận nuôi cậu.”

Dịch Thận đổ thức ăn dạng lỏng vào bát inox, nghe những lời đó mắt cũng không thèm ngước lên, “Có ăn được không? Ông không ăn thì tôi ăn.”

Nói xong, anh gạt một đũa cơm vào miệng.

Bệnh nhân ung thư ruột ở giai đoạn giữa và cuối hiếm khi có cảm giác thèm ăn. Rất nhiều lần ăn vào cũng nôn ra hoặc bị tiêu chảy, việc ăn uống đã không còn ý nghĩa ban đầu.

Dịch Liên Xương thấy thái độ này của anh, tức giận phồng râu trợn mắt, “Cậu ăn cái thứ chó má gì! Hộ lý đi rồi, lão già này ị đầy quần, ai dọn!” Nói xong ông ta hất tung chăn ra.

Mùi hôi thối dần bay lên che lấp mùi thơm của cơm, động tác nhai của Dịch Thận dần dần dừng lại, má anh căng cứng tái nhợt.

Dưới sự thúc giục của đối phương, anh buông đũa, đứng dậy dọn dẹp phân và nước tiểu cho ông cụ.

Dịch Thận cúi xuống thay quần cho ông ta, nhưng lại bị Dịch Liên Xương đấm đá, miệng liên tục chửi rủa không ngừng: “Không có tiền thì đi bán máu bán mạng! Dù có phải chết sớm một ngày tôi cũng không tha cho cậu!”

“Lão già này mệnh khổ quá mà……”

“Dù có ở đây chờ chết, cậu cũng phải đóng tiền cho tôi!”

Rất lâu sau, phòng bệnh cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, sắc mặt Dịch Thận tái xanh, mang theo sự âm u đi ra, ngồi im lặng trên ghế dài ở hành lang.

Chiếc đồng hồ chữ đỏ treo ở giữa tòa nhà nội trú nhảy số, kéo dài sự im lặng và tuyệt vọng vô tận.

Anh là người sống trên đường cùng, cuộc sống dùng hết khó khăn này đến khó khăn khác mài mòn khiến con đường trở nên chật hẹp, như muốn xem Dịch Thận sẽ tìm kiếm được cách giải quyết thế nào từ sự bế tắc.

Mọi người đều nói không ai có thể làm đối thủ của Dịch Thận. Thật ra, đối thủ của anh chỉ có một—— Số phận.

Anh luôn chiến đấu với ác quỷ lớn nhất, vì vậy những người khác căn bản không xứng để Dịch Thận coi là đối thủ.

Bàn tay đã rửa xà bông đến mức nhăn nheo vẫn cảm thấy bẩn, Dịch Thận lấy chiếc khăn lụa được bảo vệ trong túi zip từ túi áo khoác ra, cách một lớp nhựa, anh dùng lòng ngón tay chậm rãi xoa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó mơ hồ và u tối.

Vuốt ve chiếc khăn lụa, cứ như thể đầu ngón tay anh đang vuốt lên khuôn mặt mềm mại hay hõm eo của cô.

Hình ảnh Thẩm Viên kéo anh, mỉm cười rạng rỡ hiện lên trong đầu, cứ như oxy được truyền vào cơ thể anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

【Dịch Thận, anh đang dỗ dành tôi sao?】

【Anh thấy, tôi thế nào?】

Mang lại cho anh một khoảnh khắc thở dốc.

Zzzz zzzz——

Điện thoại trong túi rung lên.

Dịch Thận lấy ra, nhìn dãy số điện thoại cùng thành phố, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, suy ngẫm rồi nhấc máy.

Giọng nói vừa chọc ghẹo trong đầu anh truyền đến rõ ràng qua điện thoại, mang theo sự kích động khó kìm nén.

“Dịch Thận, là số điện thoại của anh đúng không.”

“Dự án của anh, cái dự án chưa hoàn thành đó có công ty tìm đến muốn thương lượng hợp tác rồi!”

Giọng nói của Thẩm Viên đã mở toang lối thoát trên con đường cùng sắp khép lại của anh.

Ánh sáng lọt vào, là chính tay cô đặt hy vọng vào lòng anh.

Dịch Thận nắm chặt điện thoại, ngửa cổ lên, nhắm mắt tham lam tận hưởng giọng nói của cô, rất lâu không trả lời.

Anh tự giễu nhếch môi.

Không nên là cô.

Nhưng thật trớ trêu lại chính là cô.







Để lại một bình luận