Nốt ruồi nhỏ trên cổ cũng chuyển động theo sự lên xuống của yết hầu, giọng nói của Hứa Văn Châu nghẹn lại trong cổ họng, ngay cả hít thở cũng chậm lại vì căng thẳng.
Học kỳ một lớp 10 đúng là từng có tin đồn Hứa Văn Châu thầm yêu Nghê Dạng, chỉ có rất ít người biết được sự thật trong đó.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Từ lúc khai giảng thì Trương Hâm làm thêm với anh ở nhà thi đấu đã xem Nghê Dạng là nữ thần của mình. Nhưng bởi vì ngoại hình nên Trương Hâm không dám bày tỏ lòng mình mà chỉ ở trong góc tối trộm nhìn thiên nga.
Một hôm nọ, nhóm bạn học chơi bóng rổ đùa giỡn trong phòng thay đồ bất ngờ làm rơi balo của Trương Hâm, sau đó phát hiện một bức thư tỏ tình có tranh vẽ Nghê Dạng.
Mọi người lập tức truyền thư tỏ tình đi khắp nơi, cười nhạo Trương Hâm ‘Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga’. Trương Hâm cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề, sống chết không thừa nhận lá thư đó là do mình viết. Trong lúc hoảng loạn cậu ta đã đổ vỏ lên người Hứa Văn Châu cùng làm thêm trong nhà thi đấu với cậu ta.
Hứa Văn Châu cũng không đứng ra nói rõ, bởi vì đúng là anh yêu thầm Nghê Dạng từ lâu giống như mọi người đã nói.
Bây giờ Nghê Dạng chủ động hỏi khiến anh không kịp đề phòng, anh ho đến nổi gò má đỏ bừng.
Phản ứng này khiến cho Nghê Dạng giật mình, thấy anh ho dữ dội đến vậy cô bèn thử giơ tay, học theo dáng vẻ trong ký ức vỗ nhẹ lưng anh hai cái.
Cuối cùng Hứa Văn Châu cũng ổn trở lại. Tôn Dục ngồi cách đó hai ghế đưa một chai nước sang, Hứa Văn Châu vặn mở nắp chai rồi uống ngay một hớp, giống như muốn gột rửa đi mọi cảm xúc mạnh mẽ trong lòng.
Anh không thể thừa nhận, nếu không với tính cách của Nghê Dạng thì nhất định cô sẽ bảo anh biến khỏi mắt cô.
Chỉ là lời “Bịa đặt.” Anh trả lời Nghê Dạng như vậy.
Ánh mắt Nghê Dạng khẽ động đậy, giống như đang nói: Biết rồi.
Concert sắp bắt đầu, fan hâm mộ dựa theo vị trí ngồi mà vào hội trường từ các cổng vào khác nhau, bầu không khí náo nhiệt ồn ào.
Nhóm nhạc chính thức lên sân khấu trong tiếng hò hét, fan hâm mộ nhao nhao vẫy những gậy phát sáng trong tay, tạo nên một biển màu xanh lam.
Tầm nhìn của mọi người đều đổ dồn về sân khấu rực rỡ, trong hàng triệu người, chỉ có mỗi Hứa Văn Châu trộm nhìn về phía cô gái mà mình thích.
Bài hát đến đoạn cao trào, cô giơ cao tay, cánh tay mảnh gầy được chiếu sáng bởi những gậy phát sáng không ngừng đổi màu. Đó là tuổi trẻ tự do, nhiệt huyết, phóng khoáng của cô.
Hứa Văn Châu nhớ đến hiện trường cuộc thi ca sĩ học đường hồi cấp hai, Nghê Dạng dựa vào giọng hát ưu việt của mình mà nhận được những tràng vỗ tay như sấm.
Sở dĩ có nhiều người xem Nghê Dạng là nữ thần như thế là bởi vì bản thân cô giống như một vầng mặt trời chói chang.
Đến gần sẽ bị cái nóng của cô làm bỏng.
Nhưng nếu mất đi thì cuộc sống sẽ chìm trong bóng tối.
Hét mệt rồi, Nghê Dạng bèn dừng lại để thở: “Hứa Văn Châu, cậu định không mở miệng cả buổi concert thật luôn à?”
Gậy phát sáng trong tay của Hứa Văn Châu theo sự đổi màu mà chớp hai cái, giống như đang đáp lời cô vậy.
Nghê Dạng hỏi: “Đột nhiên tò mò lúc cậu hát thì có cà lăm không?”
Một loạt câu hỏi không nhận được câu trả lời, Nghê Dạng bức xúc đá anh một cái: “Hứa Văn Châu, cậu câm à?”
Giày sandal sạch sẽ mới tinh đụng vào mép giày thể thao cũ, tâm trạng của Hứa Văn Châu lại rất tốt.
Hành vi và phong cách nói chuyện của cô vẫn không thay đổi, nhưng đã không còn lạnh lùng và cứng nhắc như trước nữa.
“Nghê Dạng.” Hứa Văn Châu đột nhiên gọi tên cô.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nghê Dạng hất cầm: “Nói.”
Anh nghiêm túc nói: “Tập trung, nghe nhạc.”
Tưởng rằng anh nhắc nhở mình đừng quậy phá, Nghê Dạng liền cảm thấy ‘cậu bạn cà lăm’ nhàm chán hết sức, tất cả sự chú ý của cô đều dồn lên trên sân khấu. Nhạc dạo của một bài hát mới vang lên, màn hình hiện tên bài hát.
Hứa Văn Châu đã nghiêm túc nghe hết các bài hát trong máy nghe nhạc, vậy nên giây đầu tiên khi nhạc dạo vang lên anh đã xác định chắc chắn tên bài hát là—— 《Thầm Yêu Em》.
Mùi vị của yêu thầm vừa chua chát vừa ngọt ngào, fan hâm mộ bị bầu không khí ở hiện trường lây nhiễm, Nghê Dạng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm sân khấu nên không thể nghe thấy có người mượn lời bài hát mà âm thầm bày tỏ lòng mình.
Buổi concert kéo dài ba tiếng đồng hồ sắp đi đến hồi kết, fan hâm mộ không nở để nhóm nhạc rời sân khấu nên đồng thanh hét lên ‘Encore’, hy vọng họ hát thêm một bài nữa.
Những tiếng reo hò cũng dần lắng lại khi nhóm nhạc rời sân khấu, fan hâm mộ nối tiếp nhau rời khỏi, còn một số vẫn ở lại chụp ảnh làm kỷ niệm.
Người đảm nhiệm toàn năng Tôn Dục bị Trình Thuỵ Tuyết mắng mấy lần, đến Nghê Dạng cũng không nhịn nổi nữa mà nói thay Tôn Dục mấy câu: “Thuỵ Tuyết, đừng có khắt khe quá.”
Trình Thuỵ Tuyết hít thở sâu, đưa điện thoại đến trước mặt cô: “Cậu xem đi, cậu ấy chụp tớ thành cái dạng như vậy này.”
Góc sáng của tấm hình trên màn hình rất tráo trở, giống như ở âm tào địa phủ vậy, ngay cả lớp trang điểm và quần áo mà Trình Thuỵ Tuyết tỉ mỉ chăm chút cũng như hoà lẫn vào đó.
Nghê Dạng xem xong thì đánh giá: “Quá xúc tích rồi.”
Trình Thuỵ Tuyết: “Cái gì?”
“Mắng quá xúc tích.” Đổi lại là cô thì điện thoại của Tôn Dục đã tan nát rồi.
Nghe thấy có người có cùng suy nghĩ với mình, Trình Thuỵ Tuyết càng thêm tự tin, mắng Tôn Dục liên hồi.
Nghê Dạng sờ điện thoại trong túi xách mình, hỏi Hứa Văn Châu: “Cậu biết chụp ảnh không?”
“Không biết.” Lớn thế này rồi mà anh còn chưa từng chụp ảnh giúp người khác bao giờ.
“Thử đi.” Sau khi mở khoá, Nghê Dạng nhét điện thoại vào tay anh.
Hứa Văn Châu không kịp trở tay, nhìn thấy cảnh Tôn Dục bị Trình Thuỵ Tuyết ‘Dạy dỗ’ thì tâm trạng của anh cũng căng thẳng theo. Anh giơ điện thoại ngắm chuẩn vào mặt Nghê Dạng rồi di chuyển điện thoại để cảnh và người được hoà hợp, cuối cùng mới run rẩy ấn chụp.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Khung cảnh được ghi lại, Nghê Dạng chủ động đi về phía anh muốn xem ảnh chụp.
Hứa Văn Châu đưa điện thoại đến, đợi nghe nhận xét của cô.
Góc chụp rất đặc biệt, không phải là một bức chân dung cận mặt xấu xí mà giống một người ngoài cuộc đang quan sát hơn.
Ống kính bắt được khoảnh khắc tự nhiên và sinh động khi Nghê Dạng ngước mắt lên, ánh đèn xung quanh xuyên qua mái tóc cô càng làm nổi bật hơn, cảnh được ghi lại tuyệt không thể tả.
Ánh mắt Nghê Dạng đang nhìn Hứa Văn Châu trở nên không thể tin được, lại đưa điện thoại sang: “Chụp thêm hai tấm nữa.”
Sự căng thẳng của Hứa Văn Châu cuối cùng cũng biến mất.
Tối đó, Nghê Dạng rất ít đăng ảnh lại đăng một video ghi lại buổi nhạc hội kèm theo một tấm ảnh của bản thân.
Một tuần sau buổi nhạc hội chính là kỳ thi tháng, rõ ràng biết người trong nhà và Hứa Văn Châu đều đang quan tâm đến thành tích của cô, Nghê Dạng vẫn tỏ ra rất ung dung.
Phòng thi được phân ngẫu nhiên, vừa hay cô và Hứa Văn Châu cùng một phòng. Nhìn thấy Hứa Văn Châu cứ nhìn sang chỗ ngồi của cô suốt, Nghê Dạng nhàn nhã dựa lên tường: “Sao, sợ tôi làm cậu mất mặt à?”
Hứa Văn Châu lắc đầu: “Cố gắng, là được.”
Mấy phút trước khi bắt đầu thi, một vài học sinh cuối cùng cũng lần lượt đến, không ngờ Phó Minh Tễ cũng ở đây.
Nhất khối và nhì khối được phân vào cùng một phòng thi, thậm chí còn có bạn học tranh luận đến cả vấn đề hình học, cho rằng phòng thi này được thần thi cử trông nom, nhất định sẽ giết ra một con đường máu.
“Hi, Phó Minh Tễ.” Nghê Dạng chủ động chào cậu ta cho thấy tâm trạng của cô rất tốt.
Phó Minh Tễ gật đầu chào lại, không có phản ứng gì lớn, nhưng lúc sắp xếp túi bút thì cậu ta phát hiện quên lấy bút chì 2B. Lát nữa tô vào phiếu trắc nghiệm cần phải dùng, Phó Minh Tễ định trở về lớp lấy thì bên cạnh đột nhiên đưa đến một cây.
Phó Minh Tễ quay đầu, nhìn thấy đôi mắt cười long lanh của Nghê Dạng.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Bỏ qua tính khí ngang ngược của Nghê Dạng thì thật ra cô rất thích cười, nhưng phần lớn thời gian nụ cười ấy chỉ là vẻ bề ngoài chứ không xuất phát từ nội tâm. Điều này cũng khiến Phó Minh Tễ cảm thấy hư ảo, không chân thực.
Dường như cậu ta chỉ là một món đồ chơi mà Nghê Dạng nhìn trúng, thỉnh thoảng lại trêu đùa một chút, đợi khi mất hứng thú rồi sẽ bị vứt đi.
“Bút, không cần sao?”
Phó Minh Tễ thu hồi suy nghĩ, giơ tay cầm cây bút chì kia: “Cảm ơn.”
Một lúc sau cậu ta mới phản ứng lại, hỏi Nghê Dạng: “Cậu thì sao?”
Nghê Dạng khoanh tay đặt trên bàn, cơ thể nghiêng về phía cậu ta: “Cậu đang quan tâm tôi à?”
Những lời trêu đùa cứ mở miệng ra là nói được ngay, Phó Minh Tễ ho nhẹ một cái để che giấu: “Lúc thi phải dùng đến.”
Nghê Dạng thong thả lấy một cây bút khác từ trong hộc bàn ra, khẽ vung lên: “Đừng lo, chỗ tôi vẫn còn.”
Tương tác của hai người đều lọt vào tầm mắt của các bạn học xung quanh, họ nhỏ giọng bàn tán: “Nói thật, thái độ của Phó Minh Tễ đối với Nghê Dạng có hơi khác biệt, nói không chừng là cả hai đều có ý đấy.”
“Quan hệ của hai người họ có vẻ rất tốt, Nghê Dạng theo đuổi lâu như vậy, cho dù tim của Phó Minh Tễ có làm bằng đá thì cũng tan chảy rồi.”
Hứa Văn Châu nhắm mắt lại, đốt ngón tay vì nắm chặt mà biến thành màu trắng.
Không nhìn thấy, nhưng lại nghe thấy.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Buổi sáng thi xong Nghê Dạng hợp tình hợp lý mời Phó Minh Tễ đến căn tin ở lầu hai, ở đó có thể gọi món theo sở thích.
Hứa Văn Châu dỏng tai lên, nghe được Phó Minh Tễ đồng ý lời mời của cô.
Nhìn bóng lưng hai người đi bên nhau, Hứa Văn Châu chỉ cảm thấy tia nắng chiếu ở hành lang chói mắt quá đỗi, chói đến mức anh đành phải thôi không nhìn nữa để xoa dịu hô hấp đang ngưng trệ.
Rõ ràng không dám mơ mộng hão huyền, nhưng lại cứ không cam lòng.
Cơ hội hai ngày thi dường như đã kéo gần khoảng cách giữa Nghê Dạng và Phó Minh Tễ trong phút chốc. Nếu như ban đầu Nghê Dạng không ngang ngược ép đến nỗi Phó Minh Tễ phải trốn tránh. Nếu như có cơ hội ở cạnh nhau một cách tự nhiên thế này sớm hơn thì có lẽ hai người họ đã trở thành một cặp xứng đôi trong mắt mọi người.
Bài thi cuối cùng kết thúc, mọi người đều thu dọn giấy nháp và dụng cụ chuẩn bị trở về phòng học, sau một hồi do dự Phó Minh Tễ cũng chủ động nói với Nghê Dạng: “Buổi concert lần trước, rất xin lỗi.”
Nghê Dạng không hiểu: “Sao lại xin lỗi?”
Phó Minh Tễ thẳng thắn nói: “Lúc trước……từ chối lời mời của cậu.”
“Mời cậu là lựa chọn của tôi, đồng ý hay không là lựa chọn của cậu, tôi không hề vì thế mà tức giận.” Không thể nói rằng trong lòng hoàn toàn không dao động, nhưng đó chỉ là vì không làm được chuyện muốn làm nên khó chịu mà thôi.
Nghê Dạng không tức giận, theo lý mà nói thì cậu ta nên thả lỏng mới đúng, nhưng cậu ta lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Từ học kỳ trước đến nay, cậu ta đã nhiều lần từ chối lời mời của Nghê Dạng, nhưng đối phương vẫn cứ vui vẻ không nhục chí. Người xung quanh đều nói Nghê Dạng rất thích cậu ta, thích đến nỗi bỏ đi cái tôi, đi ngược lại với tính khí của bản thân mà mỉm cười trước mặt cậu ta.
Trong vô hình có một giọng nói với cậu ta rằng, không nên thế này…….
Mấy ngày sau, kết quả thi tháng đã có, Nghê Dạng vẫn xếp cuối lớp như cũ. Tin tốt là thứ hạng toàn khối của cô đã có tiến bộ.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Chu Lan Tâm nói chuyện này cho Nghê Nhạc Minh, Nghê Nhạc Minh cũng phần nào được an ủi: “Xem ra cái cậu Hứa Văn Châu đứng nhất khối này cũng khá lắm.”
Lúc trước cũng có tìm gia sư cho con gái, nhưng mỗi lần cô đều quậy đến nỗi người ta phải cụt hứng mà ra về. Lần này Nghê Dạng ầm ĩ muốn Hứa Văn Châu làm gia sư, thế mà điểm số có tiến bộ thật.
Dựa vào biểu hiện trước đây của Nghê Dạng nên yêu cầu của Nghê Nhạc Minh đối với cô cũng không cao. Cho dù lần này cô chỉ tăng ba mươi hạng so với lần trước ông cũng đã vui đến mức bảo Chu Lan Tâm sắp xếp tiệc tối để chúc mừng: “Nhớ gọi cả Hứa Văn Châu nữa, tôi phải uống với cậu ấy mấy ly.”
Chu Lan Tâm nhắc nhở ông: “Cậu ấy vẫn là trẻ vị thành niên, ông đừng có dạy hư người ta.”
Nghê Nhạc Minh phản ứng lại, cười ha ha, tâm trạng rất tốt.
Nhà họ Hứa chỉ có một cái điện thoại bàn, Chu Lan Tâm thuận lợi tìm được Hứa Văn Châu, nhưng kết quả lại không được như ý. Bà ấy chuyển lời Hứa Văn Châu nói trong điện thoại lại cho chồng mình nghe: “Cậu ấy không đến được, nói rằng hai ngày nay sức khỏe của bà nội không tốt nên phải ở nhà chăm sóc.”
Nghê Nhạc Minh suy nghĩ nửa ngày mới nhớ lại vợ mình từng nói điều kiện trong nhà của Hứa Văn Châu không tốt, bà nội cũng thường xuyên bị bệnh.
Người có quyền lực thường thích thông qua việc từ thiện cho người khó khăn để thỏa mãn cảm giác thành tựu của bản thân, Nghê Nhạc Minh xua tay: “Thế này đi, bà sắp xếp người đi tặng ít quà, thuận tiện nói với cậu ấy rằng, chỉ cần thành tích của Nghê Dạng có thể tăng lên thì tiền bạc không thành vấn đề.”
Bữa tiệc này cũng thuận tiện mời cả chú hai của Nghê Dạng, nghe nói Nghê Diệu Tổ học lớp 8 cũng có tăng lên vài hạng bèn đi khắp nơi khoe khoang điểm số của mình: “Bố mẹ, mau cho con tiền tiêu vặt để giải tỏa đi.”
Đợi Nghê Dạng xuất hiện, cậu nhóc lại tự mãn mà tiến đến trước mặt Nghê Dạng: “Chị, lần này em thi được thêm mười điểm nữa.”
Nghê Dạng đưa một cái hộp đến, Nghê Diệu Tổ ngạc nhiên nhận lấy. Cậu nhóc vội vàng mở ra phát hiện bên trong là một chiếc điện thoại mới thì nhảy cẫng lên: “Chị, chị là người chị duy nhất của em.”
“Phịch.” Nghê Dạng không khách khí mà vỗ lên vai cậu nhóc một cái: “Bớt học mấy từ ngữ mạng đi.”
“Dạng Dạng, cháu đừng chiều nó.” Chú hai cũng rất nuông chiều cô cháu gái này.
Nghê Dạng nói rõ ràng: “Vốn là do con làm vỡ, nên đền một chiếc.”
Chú hai cười haha: “Nghe nói cậu gia sư cháu tìm rất tốt, hay là nói cậu ấy dạy cho em cháu mấy buổi đi.”
Nghê Diệu Tổ bĩu môi: “Con không thèm nghe một người cà lăm giảng bài đâu.”
Nghê Nhạc Minh đang nói chuyện đột nhiên quay đầu, hỏi: “Cà lăm?”
“Bác cả không biết sao? Người bạn kia của chị nói chuyện cà lăm, buồn cười lắm.” Nghê Diệu Tổ nói năng chẳng dấu diếm, còn định nói gì đó thì nhận được cảnh cáo nguy hiểm của chị mình. Cậu nhóc lập tức im miệng, cố gắng đánh lừa cho qua chuyện.
Nghê Nhạc Minh nhìn vợ rồi lại nhìn sang con gái, hỏi: “Chuyện này là sao?”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Nghê Dạng không muốn trả lời, Chu Lan Tâm ở một bên giải thích: “Là thế này, Hứa Văn Châu có hơi nói lắp, nhưng mà không ảnh hưởng đến việc giao tiếp.”
Những lời này đã xác nhận cho ông biết, Hứa Văn Châu là một người cà lăm.
Trên mặt Nghê Nhạc Minh lộ ra sự tức giận: “Tìm một học sinh cà lăm đến làm sư gia, bà không thấy ngại à!”
Nhà họ Nghê là một gia đình có địa vị trong xã hội, muốn tìm một giáo viên giỏi giang thế nào mà không có. Vậy mà lại tìm một học sinh cà lăm, nếu như để người bên ngoài biết thì không biết sẽ đồn thổi thành thế nào.
Từ khi nào ánh mắt của Nghê Nhạc Minh lại thấp như vậy?
“Tìm một gia sư khác đi.” Nghê Nhạc Minh không cho phép cự tuyệt ra lệnh.
Nghê Dạng cũng không chút do dự phản bác: “Con không muốn.”
“Bắt buộc phải đổi!”
“Không đổi.”
Tính tình của hai bố con giống y hệt nhau, ai cũng không chịu xuống nước. Nhìn thấy tình hình không ổn, Chu Lan Tâm liền nhanh chóng đưa cho chồng một tách trà thảo dược: “Khó khăn lắm Dạng Dạng mới thích ứng được với cách dạy của Hứa Văn Châu, đổi một người khác chưa chắc đã phù hợp, có lẽ hai đứa bằng tuổi nên dễ trao đổi hơn.”
“Còn về chuyện cà lăm gì đó……cho dù người khác có biết thì cũng chỉ cảm thấy nhà họ Nghê chúng ta ngay thẳng chính trực, không phân biệt đối xử với bất cứ ai.”
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Dùng cách nói khác để diễn đạt cùng một ý lại mang đến cho người ta một cách nhìn hoàn toàn khác.
Từ khi Chu Lan Tâm gả vào đây, Nghê Dạng luôn ngứa mắt người mẹ kế này. Dù sao bà ấy cũng là tình đầu của Nghê Nhạc Minh, nói không chừng hai người đã ở bên nhau từ khi mẹ cô còn chưa qua đời, chuyện này làm sao cô chấp nhận được?
Có lúc không thể không thừa nhận rằng Chu Lan Tâm có chút thủ đoạn, hoá giải rất nhiều mâu thuẫn và tranh chấp trong vô hình. Nếu không phải Chu Lan Tâm thường khuyên Nghê Nhạc Minh thì nóc nhà của nhà họ Nghê cũng đã bị hai bố con lật xuống rồi.
Nghê Dạng thường xuyên phớt lờ người phụ nữ này, rõ ràng rất giả tạo nhưng lại có thể kiên trì nhiều năm như thế.
Cô luôn nhìn Chu Lan Tâm qua một lớp sương mù, cô không tôn trọng Chu Lan Tâm, Chu Lan Tâm cũng không thương yêu cô, hai người bị trói buộc bởi quan hệ pháp luật. Những lúc cô định nước sông không phạm nước giếng thì Chu Lan Tâm lại can thiệp vào.
Là nhắm vào thân phận phu nhân nhà họ Nghê và tiền bạc sao?
Trừ lý do này ra cô không tìm được lý do nào khác, không lẽ là bởi vì người bố cặn bã của cô mà yêu ai yêu cả đường đi chứ?
Lúc Chu Lan Tâm đang xoa dịu Nghê Nhạc Minh thì thím hai trò chuyện với Nghê Dạng: “Dạng Dạng, sắp đến giỗ mẹ cháu rồi đúng không.”
“Dạ.” Nghê Dạng bưng bát, hàng mi dài cụp xuống, sự tức giận trong lòng cũng mất tăm trong giây lát.
Thím hai nói: “Đến ngày đó thì nói với chúng ta một tiếng, cùng nhau đi.”
Cô gật đầu: “Dạ.”
–
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Vào ngày giỗ trời có mưa nhỏ, Nghê Dạng cầm một bó hoa tươi màu trắng đặt trước bia mộ, bức ảnh đen trắng ghi lại nhan sắc dịu dàng của người phụ nữ.
Trên bia khắc ‘Bách Thuỷ Tâm Chi Mộ’.
Bách Thuỷ Tâm qua đời đã nhiều năm nhưng gia đình chú hai vẫn luôn nhớ đến bà. Cũng giống như việc Nghê Diệu Tổ rất thích người chị gái Nghê Dạng này, trừ nguyên nhân do quan hệ huyết thống ra thì còn có nguyên nhân từ việc dạy dỗ của bố mẹ.
Lúc nhà họ Nghê vẫn chưa giàu có, thím hai kết hôn sớm, gả vào bị mẹ chồng bắt nạt, lại vì cơ thể lao lực quá mức mà sảy mất đứa con đầu lòng.
Sau đó Bách Thuỷ Tâm cao quý xinh đẹp vào nhà họ Nghê, không chỉ được mẹ chồng thiên vị mà thím hai nhìn thấy bà cũng tự thấy mình kém cỏi. Hai người vốn khác nhau một trời một vực, nhưng Bách Thuỷ Tâm lại tự nguyện hạ mình nói chuyện với bà ấy, dạy bà ấy phản kháng với những đối xử bất công, đưa bà ấy đi thăm thú mọi thứ đẹp đẽ mà bà ấy chưa từng được tiếp xúc.
Một Bách Thuỷ Tâm như vậy, quả thật không thể nào khiến người ta sinh ra lòng đố kỵ.
“Lúc thím sinh Diệu Tổ thì chú hai cháu đang làm ăn bên ngoài với bố cháu, lúc ấy thím sợ lắm nên mẹ cháu đã thức trắng đêm ở bên cạnh thím.” Sinh con chẳng khác nào đi dạo một vòng ở cửa âm phủ, thím hai sợ mình không qua khỏi nên trước khi vào phòng phẫu thuật đã nắm chặt tay Bách Thuỷ Tâm nói: “Nếu như em chết thì hãy để đứa bé nhận chị làm mẹ nhé.”
Có lẽ là do tin tưởng, cũng có lẽ là do ích kỷ nên mới nói hàm hồ như thế, dù sao bà ấy cũng cảm thấy giao con mình cho Bách Thuỷ Tâm thì nó nhất định sẽ hạnh phúc.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Sau đó bình an sinh ra Nghê Diệu Tổ, thím hai cũng thường xuyên đưa con trai đi tìm Nghê Dạng chơi, từ nhỏ đã luôn nói với thằng bé: “Đây là chị ruột của con, sau này phải nghe lời chị, đối xử tốt với chị.”
Những chuyện xa xưa đó đều là thím hai kể cho Nghê Dạng nghe trong suốt quá trình trưởng thành.
Sau khi Bách Thuỷ Tâm qua đời, Nghê Nhạc Minh lấy Chu Lan Tâm làm vợ. Nhiều năm nay thím hai chỉ chạm mặt với Chu Lan Tâm trong những buổi tiệc gia đình, ngoài ra không có qua lại gì cả.
Thím hai là một người thật thà, bà ấy không thể nhúng tay vào hôn nhân của Nghê Nhạc Minh, chỉ có thể kiên trì và bảo vệ những người và việc mà bản thân mình nhận định.
Người trong nhà cúng vái theo thứ tự, Chu Lan Tâm đứng ở cuối cùng.
Bà ấy cũng thật kỳ lạ, ở ngoài đường thì giả vờ là một người hiền lành rộng lượng. Đến trước mộ Bách Thuỷ Tâm lại trở nên yên lặng kiệm lời, năm nào cũng đến dâng một bó hoa, không nói một lời thừa thãi nào cả.
Lúc thím hai nhỏ giọng cầu xin Bách Thuỷ Tâm phù hộ hai đứa nhỏ bình an trưởng thành thì Chu Lan Tâm yên lặng đứng phía sau nhìn chằm chằm bức ảnh.
Đã qua nhiều năm như thế, tuổi tác của bà ấy dần tăng nhưng nhan sắc của Bách Thuỷ Tâm thì vẫn như cũ, không khác gì so với trong ký ức.
Mưa rơi nặng hạt, tựa như người thân đang nói những lời tưởng niệm.
Những người đến cúng vái lần lượt bung dù ra rồi chào tạm biệt với người phụ nữ trên tấm bia, Nghê Dạng không nỡ nhìn hoa tươi mà sinh thời mẹ mình thích bị mưa gió tàn phá nên cúi người đặt cây dù che trước bia mộ. Mưa rơi lên trán, lên má, lên vai cô nhưng rất nhanh đã không còn nữa.
Nghê Dạng quay đầu lại nhìn, người che mưa cho cô thế mà lại là Chu Lan Tâm.
Đứng trước mộ của người sinh ra mình, cô càng thêm phản cảm với người mẹ kế vờ vịt này. Cô giơ tay đẩy cây dù ra rồi gọi Nghê Diệu Tổ đến che dù cho mình.
“Chị, may là em đem theo một cây dù lớn, là phụ kiện của phim hoạt hình mới ra đó, có phải rất ngầu không?”
Trên đường trở về, Nghê Diệu Tổ luôn mồm khoe khoang, Nghê Dạng nghe ra được cậu nhóc đang dùng một cách ngốc nghếch để chuyển dời lực chú ý của cô.
Nghê Dạng lười để ý cậu nhóc, Nghê Diệu Tổ thì chẳng ngại phiền mà dính bên cạnh cô: “Chị, sim của em cũng bị mẹ em tịch thu rồi, chị có thể giúp em làm một cái sim mới không?”
“Không thể.”
“Đừng có tuyệt tình vậy mà.” Một cậu nhóc to xác ôm lấy tay chị mình làm nũng.
Nghê Dạng không bị lay động: “Nói thêm câu nữa là lấy điện thoại lại.”
Nghê Diệu Tổ làm bộ ‘Hừ’ một tiếng: “Vậy thôi, không thèm cầu xin một ma đầu lạnh lùng vô tình như chị nữa.”
“Nói cái gì đấy?”
“Không, không có hihi.” Nghê Diệu Tổ không có chí khí mở miệng cười.
Cùng lúc đó, Hứa Văn Châu cũng nhận được một khoản tiền do Chu Lan Tâm chuyển đến.
Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn
Hợp đồng vào hôm Chu Lan Tâm đích thân tìm đến nhà Hứa Văn Châu để ký còn có một điều kiện kèm theo: “Lương một tiếng đồng hồ là một vạn tệ, điều kiện là thành tích của Nghê Dạng bắt buộc phải có tiến bộ, nếu không hợp đồng sẽ hết hiệu lực.”
Nói cách khác, anh có thể có được mức thù lao cao chót vót đó hay không tất cả đều dựa vào Nghê Dạng.