Chương 15: Sự gầm thét ngăn giữa đôi ta
Từ phòng vẽ của trường về, Thẩm Viên phát hiện mặc dù đã rửa sạch dụng cụ vẽ nhưng bàn tay và cánh tay cô vẫn còn dính bẩn. Vì vậy cô đi thẳng vào nhà vệ sinh trong ký túc xá để rửa sạch rồi mới về phòng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thứ Bảy và Chủ nhật cô về nhà ở, ba người bạn cùng phòng khác đều ở lại trường. Khi Thẩm Viên đi đến cửa, tay vừa chạm vào tay nắm cửa, cô đã nghe thấy một cuộc đối thoại mỉa mai qua cánh cửa.
Có vẻ như có bạn học từ phòng khác đến phòng cô chơi.
“Cô nàng đại tiểu thư ở phòng các cậu chưa về à? Đã tan học cả ngày rồi.”
“Hôm nay tôi thấy cô ấy ở phòng vẽ, chắc lát nữa sẽ về thôi.”
“Này thật chứ, không thấy cô ta lắm trò à? Mấy thầy cô chuyên ngành cứ vây quanh cô ta, sắp khen đến mức nở hoa rồi, rốt cuộc là chống lưng cỡ nào nhỉ…”
“Mấy cậu con trai trong chuyên ngành cứ như muốn dán mắt lên người cô ta, sao thế, chưa thấy con gái bao giờ à.”
“Các cậu không biết đâu, lần trước cô ta tặng cái váy cũ của mình cho Tuệ Tuệ, ai thèm thứ đó chứ, không chừng là hàng giả.”
Thẩm Viên thở dài, thầm nghĩ: Là hàng thật đó…
“Tôi thấy ngày nào cô ta cũng mặc đồ hiệu đi học, cười chết mất, phòng chúng tôi cũng có bạn nhà giàu, có thấy người ta khoe khoang như vậy đâu……”
“Đứng ngồi gì cũng phải giữ kẽ, người thì không cao, cứ ưỡn ngực lắc mông, nhìn là thấy bực rồi.”
Thẩm Viên: Tôi đâu có lắc mông!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“À đúng rồi, cô ta nói tóc mình là tóc tự nhiên, ai mà có màu tóc nâu đẹp như vậy từ bé chứ, lại còn xoăn lọn rất tự nhiên.”
“Chắc chắn là làm ở tiệm tóc, tuyệt đối luôn.”
Thẩm Viên ngẩng đầu, lại thở dài, thầm nghĩ: Không biết lúc mẹ đi học đại học, có ai cười tóc xoăn của bà ấy là giả không.
Không muốn đứng ngoài cửa nghe thêm những cuộc đối thoại vô bổ như vậy nữa, cô đẩy cửa bước vào, kéo theo sự im lặng đột ngột.
Thẩm Viên nhìn thẳng, đi về chỗ của mình, không quan tâm đến phản ứng của những người khác. Kem dưỡng da tay đã hết, tay sau khi rửa bị khô rát cần phải thoa chút gì đó để dưỡng ẩm. Cô tiện tay mở nắp hộp kem dưỡng mặt trên bàn, phát hiện lớp chống tràn đậy bên trên đã biến mất, lượng kem bên trong cũng vơi đi gần một nửa.
Cô giơ hộp kem đứng tại chỗ, một lúc lâu sau, cô đậy nắp lại đặt về chỗ cũ.
Các cô gái khác đã chuyển sang chủ đề khác, Thẩm Viên quay đầu lại, mỉm cười thân thiện nhưng thẳng thắn chỉ thẳng vấn đề: “Có ai đã lén dùng trộm kem dưỡng mặt của tôi khi tôi không có ở đây sao?”
“Tôi cứ để ở đây nhé, nếu thích thì cứ dùng tiếp đi, tôi không cần bộ dưỡng da này nữa.”
Căn phòng ký túc xá chật kín bốn năm người lại chìm vào sự im lặng đáng sợ.
Thẩm Viên đeo túi xách lên, trước khi đi còn không quên nhắc nhở đầy chu đáo: “Kem dưỡng da mặt đó có công dụng mạnh lắm, làn da của nữ sinh tầm tuổi chúng ta có cơ chế phục hồi tốt, nếu thoa quá nhiều một lúc mà bị bít tắc lỗ chân lông gây nổi mụn hoặc hư da thì đừng nói do đồ của tôi là hàng giả nhé.”
Ba cô bạn cùng phòng không dám nhìn Thẩm Viên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cách giải quyết không hề xen lẫn bất kỳ sự tức giận nào như này lại khiến bọn họ cảm thấy nhục nhã nhất.
Nói xong, nụ cười trên gương mặt Thẩm Viên nhạt đi, cô nhẹ nhàng đóng cửa rời đi, trông có vẻ mềm mại, chẳng có chút nóng nảy nào.
Thẩm Viên là cô gái được nuôi dưỡng đầy đủ cả về vật chất lẫn tinh thần, phong thái rộng lượng này của cô giống như một sự khinh bỉ dịu dàng, đâm thẳng vào những người có lòng dạ hẹp hòi kia.
…………
Ra khỏi ký túc xá cô đã hối hận, Thẩm Viên vừa đặt mua lại bộ dưỡng da trên mạng vừa cảm thấy tiếc.
Đó đều là tiền mỗi ngày anh trai cô vất vả kiếm được để mua cho cô! Tại sao lại phải cho bọn họ hết…… Biết thế cô đã mang về nhà đưa cho anh hai dùng, cũng xem như không lãng phí.
Càng nghĩ càng tức, khi đi đến căn tin, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Viên đã phồng lên như quả bóng bay.
Thẩm Viên thích đồ ăn ở căn tin số 4 và thường xuyên đến đây. Căn tin số 4 nằm cạnh viện Khoa học Thông tin, nơi có số lượng sinh viên khối Khoa học Kỹ thuật cực kỳ cao.
Thẩm Viên vừa bước vào, thoáng thấy Thạch Tế Chi và Lý Phong đang ngồi ở đó trò chuyện với vẻ mặt đầy tâm sự.
Gọi một suất mì nước, Thẩm Viên nhìn quanh không còn chỗ trống, cuối cùng cô bưng bát đến bên cạnh hai người họ, “Chào các anh, tôi ngồi đây có tiện không?”
Lý Phong có tính cách hướng nội, trên mặt luôn nở nụ cười nhạt, anh ấy không nói gì nhưng vội vàng gật đầu, kéo ghế ra cho Thẩm Viên.
“Là em à, lần trước em về… không sao chứ?” Thạch Tế Chi quan tâm hỏi, ý nói đến mâu thuẫn với Giả Minh và Dịch Thận.
Thẩm Viên lắc đầu, mỉm cười: “Tôi không sao.”
Cô quan sát biểu cảm của họ, “Các anh có chuyện gì khó khăn à? Tôi có giúp được gì không?”
Thạch Tế Chi và Lý Phong nhìn nhau, “Haiz, cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm…… chỉ là, vẫn là chuyện về phòng làm việc của Dịch Thận thôi.”
Hai chàng trai học Khoa học Kỹ thuật cũng không biết diễn tả thế nào, lại càng chưa từng tâm sự với con gái, cứ ấp a ấp úng mãi không nói rõ.
Thẩm Viên nắm bắt chính xác tâm tư của họ: “Các anh, có phải các anh không nỡ tách ra với Dịch Thận không?”
“Cũng không nỡ để phòng làm việc cứ thế tan rã.” Lý Phong đang im lặng đột nhiên lên tiếng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thạch Tế Chi gật đầu, vô cùng đồng tình: “Đàn em à, em không biết đâu, để phòng làm việc hoạt động được thực sự không dễ dàng gì.”
“Tôi vào nhóm họ muộn hơn một năm, em cũng biết chương trình học ở trường mình rất nặng. Tôi không thể tưởng tượng được việc Lý Phong và Dịch Thận vừa đi học vừa chạy thành tích, lại vừa bí mật nhận dự án kiếm tiền như thế nào.”
“Mấy người ngoài kia, ai mà đánh giá cao năng lực của sinh viên đại học hiện tại chứ. Ban đầu bọn tôi căn bản không nhận được dự án nào ra hồn, còn những khoản tiền bất chính không đàng hoàng thì Dịch Thận lại không thèm kiếm.”
“Phải đến khi tạo ra ‘WANT’, bọn tôi mới thực sự có tiếng tăm, nhưng mà để mở phòng làm việc chính thức thì… quả thật tiền vốn không đủ. Tôi có thể hiểu được lo lắng của Dịch Thận, đối với sinh viên nghèo không có bối cảnh, không có tiền bạc như bọn tôi thì ra trường đi làm là yên tâm nhất.”
Thẩm Viên chú ý đến Lý Phong nhiều hơn Thạch Tế Chi thao thao bất tuyệt, nãy giờ anh ấy vẫn luôn im lặng, người càng hướng nội thì cảm xúc lại càng phong phú.
Cô nhìn Lý Phong, mở lời hỏi: “Đàn anh Lý Phong, tại sao anh lại không nỡ tách ra với Dịch Thận như vậy?”
Mắt kính của Lý Phong hơi bẩn, nhưng không che giấu được ánh mắt đầy cảm xúc. Im lặng rất lâu, anh ấy mới chịu mở lòng với Thẩm Viên: “Tôi đến từ một thị trấn nhỏ, mẹ tôi mất sớm, bố tôi quanh năm đi làm công xa nhà, ông nội cũng không khỏe.”
“Năm nhất học được một kỳ thì tôi không muốn học nữa… vì lúc ấy tôi không đủ tiền đóng học phí, ở một thành phố lớn như Tân Dương, chi phí sinh hoạt quá cao.”
“Lúc đó Dịch Thận tìm đến tôi, đưa cho tôi năm nghìn tệ, gom đủ học phí năm hai.”
“Lúc đó anh ấy,” Lý Phong chợt nở nụ cười, “Nghèo đến nỗi một con chuột máy tính mới cũng không dám mua.”
Nhưng năm nghìn tệ đó, anh đưa cho anh ấy mà không hề chớp mắt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Bát mì nước yên tĩnh trước mặt, giống như một tấm gương phản chiếu ký ức, giúp Thẩm Viên dõi theo lời kể của Lý Phong như nhìn thấy Dịch Thận của ba năm trước.
“Anh ấy đứng trước mặt tôi và chỉ nói một câu.” Lý Phong đan hai tay vào nhau, giọng nói có phần kích động.
“Anh ấy chỉ nói.”
“Lý Phong, cậu muốn nghèo cả đời như thế này sao?”
“Nếu không muốn thì cầm tiền đóng học phí, học kỳ sau theo tôi làm ăn.”
Câu nói còn lưu lại trong quá khứ, giống như một cơn gió mạnh, khiến trái tim của Thẩm Viên – người chỉ đứng ngoài câu chuyện để lắng nghe, chấn động không thể bình tĩnh lại.
Cô nhìn Lý Phong đang chìm đắm trong hồi ức, ánh mắt không ngừng rung động, Dịch Thận ở cái tuổi vừa trưởng thành nhưng lại đầy lòng dũng cảm, dường như đang hiện ra trước mắt cô.
Lúc này Thạch Tế Chi chen vào, cười hìhì: “Tiền của Dịch Thận không dễ dàng cho người khác tiêu đâu, là vì Lý Phong thực sự có năng lực mới được anh ấy để mắt tới.”
“Tuy nhiên, sự thật chứng minh Lý Phong đã không theo nhầm người. Từ khi hai anh ấy bắt đầu mở phòng làm việc, Lý Phong đã không xin tiền gia đình nữa.”
“Không, điều thay đổi tôi không phải là tiền Dịch Thận giúp tôi kiếm được.” Lý Phong lắc đầu, “Mà là khoảnh khắc tất cả mọi người đều nghĩ tôi nên về quê đi làm sớm để giúp gia đình, nhưng chỉ có anh ấy kiên quyết khuyên tôi tiếp tục đi học.”
Anh ấy ngước mắt lên nhìn Thẩm Viên, “Tôi nhận định Dịch Thận nhất định là người có tiền đồ nên tôi muốn đi theo anh ấy làm việc, cũng là vì tương lai của chính tôi.”
“Với thành tích của tôi, việc nhận được lời mời offer từ các công ty lớn không hề khó, khi đi làm lương khởi điểm sẽ là năm chữ số.”
Lý Phong lắc đầu: “Nhưng tôi luôn cảm thấy, có một con đường xa hơn đang chờ đợi tôi.”
“Tôi chỉ không ngờ, vào lúc này anh ấy lại nghĩ tôi nên an phận, đi làm để ổn định.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thẩm Viên từ từ thả lỏng, ánh mắt thấu hiểu.
Rõ ràng đã quyết định từ bỏ con đường bằng phẳng để cùng Dịch Thận chinh phục đỉnh cao, nhưng lại bị đối phương dứt khoát từ chối, đây mới là lý do mấu chốt khiến anh ấy buồn.
Dịch Thận quá lý trí, lý trí đến mức thiếu thốn tình cảm.
Anh luôn đưa ra quyết định đúng đắn nhất vào thời điểm then chốt, bao gồm cả việc thay mặt cho những người anh em của mình.
Thế nhưng……
Thẩm Viên cụp mắt, với khả năng đồng cảm quá mạnh, cô cũng trở nên phức tạp và mâu thuẫn.
“Lý Phong, anh không nghĩ đến hoàn cảnh của Dịch Thận sao.” Lúc này Thạch Tế Chi cắt lời, nhắc nhở anh ấy: “Dịch Thận dễ chịu hơn à? Anh xem bốn năm đại học anh ấy kiếm được bao nhiêu tiền, anh hỏi xem có thanh niên nào mới mười mấy, đôi mươi có thể kiếm được nhiều tiền như vậy không.”
“Thế nhưng, hình như kiếm được bao nhiêu tiền cũng không đủ, anh ấy mãi mãi không thể giàu có được.”
“Thành tích của anh không tồi nhưng khi ra trường Dịch Thận mới là nhân tài được tranh giành điên cuồng.”
“Không nhất thiết phải khởi nghiệp…… anh hãy nhìn thoáng ra một chút đi.”
Thạch Tế Chi nói đến đây, Thẩm Viên không khỏi tổng hợp lại tất cả các mảnh thông tin về Dịch Thận trong đầu, cuối cùng cô tò mò hỏi: “Vậy, rốt cuộc tại sao Dịch Thận lại thiếu tiền đến vậy?”
“Anh ấy gặp khó khăn gì sao?”
Thạch Tế Chi và Lý Phong nhìn nhau, lắc đầu: “Chuyện này bọn tôi thực sự không biết, anh ấy không bao giờ nói với bọn tôi.”
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Vài ngày sau, đến thứ Sáu, tan học Thẩm Viên không về nhà ngay mà đi cùng tài xế đến khu trung học cơ sở của trường trung học số Một Tân Dương để đón người.
Để đón em trai thứ tư – Thẩm Chu Ngọc, của cô về nhà.
Thằng bé này 11 tuổi đã nhảy lớp lên cấp hai. Vốn dĩ tuổi còn nhỏ lại cố chấp muốn ở nội trú, chỉ khi nghỉ lễ và sau các kỳ thi lớn mới về nhà. Tuổi còn bé nhưng ý kiến riêng rất nhiều, lại không nghe lời khuyên nhưng anh cả vẫn chiều cậu ấy.
Sau khi mẹ cô ra nước ngoài hơn một năm, đứa con bất ngờ được sinh ra ở tuổi 37 chính là Thẩm Chu Ngọc. Cậu ấy cũng là người em út của Thẩm Viên, bởi vì sau khi mẹ cô mang thai ngoài ý muốn, người bố si tình của cô đã thắt ống dẫn tinh, vĩnh viễn không sinh con nữa.
Thẩm Chu Ngọc được bố mẹ cô gửi về nước khi mới 4 tuổi, giao cho người khác nuôi dưỡng.
Bố mẹ cô mải mê với trò chơi đuổi bắt tình yêu ở nước ngoài, nhưng kết quả người phải gánh vác và chăm sóc con cái lại là người anh cả đáng thương.
Những năm qua, Thẩm Du vừa bận rộn với học vấn và sự nghiệp của mình vừa cùng ông bà nuôi nấng ba đứa em.
Có lẽ chính vì vậy mà tính cách của em trai thứ tư giống anh cả nhất, ngoại hình cũng giống anh cả, mang theo nhiều nét đặc trưng của bố.
Thẩm Viên xuống xe, đứng ở cổng trường cấp hai đông người chờ rất lâu nhưng không thấy thằng bé ra. Cô hơi lo lắng, lấy điện thoại ra liên lạc với em trai.
Phải gọi đến cuộc thứ hai mới có người nhấc máy, bên kia rất ồn ào, Thẩm Viên vội hỏi: “A Ngọc, sao em chưa ra?”
Bên đó chần chừ không nói, vài giây sau, giọng nam quen thuộc nhưng không nên xuất hiện trong cuộc điện thoại này vang lên.
“Nó đi vệ sinh rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
…………
Thẩm Viên chạy đến khu thương mại tổng hợp gần trường mà Dịch Thận nói. Ở trung tâm tầng một đang tổ chức thi đấu game trên điện thoại di động.
Cô đứng cùng những du khách và khán giả khác, nhìn Thẩm Chu Ngọc và Dịch Thận đang thao tác game trên sân khấu, có chút thẫn thờ.
Thẩm Viên không thể ngờ hai người này lại thân thiết với nhau.
Màn hình lớn chiếu giao diện trò chơi, theo từng đợt thao tác tuyệt vời của người chơi, khán giả bên dưới liên tục reo hò cổ vũ.
Cả hai bên đều rất nghiêm túc, thế trận trong trận đấu dần nghiêng về phía Dịch Thận và đồng đội với lối tấn công áp đảo.
Dù Thẩm Viên xem không hiểu, nhưng cô lại bị cuốn vào không khí thi đấu của hiện trường một cách khó hiểu, cảm thấy kích động theo từng lần tiêu diệt đối thủ xuất sắc.
Dịch Thận ngồi trên sân khấu, đeo tai nghe cách âm dùng cho thi đấu, ánh mắt chuyên chú. Ngón tay thon dài đẹp đẽ thao tác nhanh chóng trên bàn phím, giữa hai lông mày tràn đầy sự tự tin.
Vẻ bừa bãi không ai từng thăm dò được này của anh, đã được Thẩm Viên ghi lại độc quyền trong tầm mắt cô.
Cô có chút mê mẩn nhìn.
Cuối cùng, Dịch Thận và Thẩm Chu Ngọc đánh bại đối thủ trở thành người chiến thắng cuối cùng của cuộc thi. Cô nhìn thấy em trai hớn hở trên sân khấu cũng bật cười, không nhịn được vỗ tay cùng mọi người, đến khi lòng bàn tay đau rát mới dừng lại.
Thẩm Chu Ngọc nhảy xuống sân khấu, chạy đến trước mặt cô, khoe chiếc huy chương nhỏ, “Chị, em thắng rồi.”
“Giỏi quá, em luyện tập từ khi nào vậy? Chơi game thì được nhưng đừng để ảnh hưởng đến việc học nhé.”
Thẩm Viên vừa mở lời đã không nhịn được giáo huấn em trai, oán trách: “Với lại, sao em không báo trước cho chị là em đi trung tâm thương mại, tự ý chạy lung tung, em không biết chị lo lắng lắm sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thẩm Chu Ngọc che tai, mắt cụp xuống, ý là rất phiền khi cô lại lải nhải.
Lúc này, Dịch Thận chậm rãi đi xuống sân khấu theo sau cậu ấy, sự tự tin cứng cỏi ban đầu của Thẩm Viên lung lay, cô chớp chớp đôi mắt.
Cô ngượng ngùng hỏi nhỏ em trai: “Sao em và anh ấy lại đi cùng nhau?”
Vừa hỏi xong, Dịch Thận đã đi đến phía sau Thẩm Chu Ngọc, tầm mắt anh luôn dán vào cô.
Thẩm Chu Ngọc kéo áo Dịch Thận, “Giới thiệu một chút, đây là anh rể em nhận!”
Thẩm Viên: ……?
Một tiếng rưỡi trước.
Lúc Thẩm Chu Ngọc tan học ra khỏi cổng trường thì bị bạn học chặn lại trong hẻm. Nhóm trẻ con đó không chỉ yêu cầu cậu ấy làm tất cả bài tập cho chúng, lại còn chế giễu cậu ấy là con hoang không có bố mẹ quản.
Cậu ấy không thể nghe lọt những lời này nên tức giận ra tay trước, kết quả yếu thế hơn bị vây lại.
Ngay lúc sắp bị thương, Dịch Thận vừa hay đi ngang qua. Thẩm Chu Ngọc thấy anh cao lớn, khí chất hung hãn thì hét to: “Anh rể! Có người bắt nạt em!”
Dịch Thận dừng lại, từ từ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đặc biệt giống Thẩm Viên của Thẩm Chu Ngọc.
Mắt lớn nhìn mắt nhỏ.
……
……
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Duyên phận cứ thế mà nảy sinh.
Giải thích đơn giản xong, Thẩm Chu Ngọc còn nhìn Dịch Thận bằng ánh mắt sùng bái, khoe khoang với chị gái: “Chị, anh ấy nhìn có vẻ siêu giỏi đánh nhau, chỉ ba bốn câu nói đã dọa bạn em sợ hãi chạy hết rồi.”
Lần đầu tiên đứa trẻ tự mãn nói nhiều như vậy: “Hơn nữa chơi game còn giỏi như thế này, nghe nói anh ấy học cùng trường đại học với chị, thành tích chắc cũng rất tốt đúng không ạ?”
“Chị, em muốn học hỏi anh ấy. Với lại em thấy anh ấy rất tốt, chị có muốn…”
Cứ mỗi câu nói của em trai, Thẩm Viên nghe lại thấy ngượng ngùng, cô vội vàng kéo cậu ấy lại, bảo cậu ấy đừng nói nữa.
Làm gì có chuyện vừa gặp đã gọi người ta là anh rể chứ! Không nghĩ đến sự trong sạch của chị gái sao!
Cảnh tượng xé toạc mặt nhau trong hẻm lần trước vẫn còn hiện rõ mồn một. Thẩm Viên vẫn chưa sắp xếp được tâm trạng để đối diện với anh, lời nói rất cứng nhắc: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ, chúng tôi nợ anh một ân tình.”
Dịch Thận không nói gì, chỉ nói với Thẩm Chu Ngọc: “Có phải em quên gì rồi không.”
Thẩm Viên và Thẩm Chu Ngọc đều ngơ ngác khó hiểu.
Anh đưa tay ra: “Tiền thưởng, chia cho anh một nửa.”
Thẩm Chu Ngọc “À” khẽ: “Anh còn cần tiền nữa sao, thần tượng như anh không phải nên ra vẻ ngầu lòi không màng tiền bạc danh lợi đến cùng sao…”
“Ai dạy em vậy.” Dịch Thận nheo mắt, vỗ vai cậu ấy thúc giục: “Nhanh lên.”
Thẩm Viên cúi đầu nhịn cười.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thẩm Chu Ngọc bĩu môi, không tình nguyện chia cho Dịch Thận năm trăm tệ, “Chị, lát nữa em lấy tiền thưởng mời chị ăn kem của DS, không phải chị thích quán đó nhất sao, em thấy quán đó ra vị mới rồi.”
Vừa nói xong, cậu ấy đã ôm bụng nhíu mày, đưa ba lô cho Thẩm Viên: “Không được, em phải đi vệ sinh đã, cơm trưa có vấn đề …”
Nói xong thì chạy biến đi, để lại hai người đứng tại chỗ khó xử.
Không khí như ngưng đọng lại.
Kể từ đêm hôm đó, hai người không gặp nhau nhiều, càng không nói chuyện.
Thẩm Viên đến giờ vẫn nhớ rõ hình ảnh anh lướt qua cô, thậm chí không thèm liếc nhìn cô một cái.
Sự lạnh nhạt và bướng bỉnh của cô đều thể hiện rõ trên mặt. Một lúc sau, Dịch Thận mở lời trước: “Thẩm Viên.”
Lại gọi cô.
Lại dùng giọng nói hay đến vậy gọi tên cô.
Cơn giận nhỏ vẫn còn bộc phát, cô nói với giọng rất nặng: “Sao, làm gì?”
“Không phải tôi đã bảo, không cho phép anh gọi tôi nữa sao.”
“… Được.” Dịch Thận cũng không cãi lại,anh chỉ tay về khu vực nghỉ ngơi đằng xa, “Chỗ đó có chỗ ngồi, đợi tôi một lát.”
“Anh đi…” Còn chưa nói hết câu, Thẩm Viên đã thấy anh quay lưng đi luôn.
Người này làm cái gì vậy.
Bất lực, dù sao em trai cũng chưa về nên cô tìm một chỗ ngồi xuống.
Một lát sau, Dịch Thận cầm thứ gì đó trên tay quay lại. Thẩm Viên đứng dậy, nhìn rõ chiếc kem tổng hợp của cửa hàng DS mà anh đang cầm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Dịch Thận đi đến trước mặt cô, trực tiếp đưa cho cô.
Thẩm Viên hơi sững sờ, “…… Cho tôi?”
Dịch Thận ung dung tự tại: “Không phải cô thích ăn sao?”
“Lúc anh trả tiền, có nhìn kỹ không.” Thẩm Viên nhận lấy hộp kem, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rực, đôi mắt trong veo nhìn anh: “Cái này một trăm năm mươi tệ đó.”
Dịch Thận nhướng mày, “Tôi đâu có mù.”
“Chẳng phải vừa kiếm được năm trăm tệ sao.”
Những lời mà đàn anh Lý Phong nói lần trước vẫn còn quẩn quanh trong lòng Thẩm Viên chưa tiêu tan. Giờ nhìn hộp kem nhập khẩu làm thủ công trong tay, tâm trạng cô lại trở nên phức tạp.
Vừa kiếm được năm trăm tệ, đã bỏ ra một trăm năm mươi tệ mua kem cho cô?
Dịch Thận, đầu óc anh có vấn đề rồi sao?
Cô cầm hộp kem, lặng lẽ ngẩn người hơn mười giây, sau đó bước đến, xâm nhập vào không gian riêng của anh.
Thẩm Viên đến gần Dịch Thận, hộp kem gần như chạm vào ngực bụng anh. Cô chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và đôi mắt anh.
Một lát sau, cô nở nụ cười vừa ngượng ngùng vừa tinh nghịch, “Dịch Thận, anh đang dỗ dành tôi sao?”
“Anh đang xin lỗi tôi sao?”
Từ nhỏ đến lớn có chuyện tồi tệ nào mà Dịch Thận chưa từng gặp chứ?
Nhưng lúc này, anh không thể chịu đựng được đôi mắt của Thẩm Viên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Bàn tay Dịch Thận căng thẳng trong túi quần, mi tâm anh khẽ giật như kiểu thần kinh, cảnh cáo: “Thẩm Viên, đừng lúc nào cũng tự mình diễn giải được không.”
Đối với Lý Phong và Thạch Tế Chi là vậy và đối với cô cũng vậy.
Thẩm Viên phát hiện ra chàng trai trước mặt này luôn ẩn mình dưới vẻ ngoài lạnh lùng. Có lẽ anh thực sự thiếu thốn cảm xúc bẩm sinh, nhưng lại hết lần này đến lần khác, làm ra những hành động nhân văn không phù hợp với vẻ ngoài của anh.
Người ta đều nói anh là chó hoang, hám lợi, không có tình cảm, là một thằng khốn.
Nhưng Dịch Thận thực sự là người như thế nào, cô đột nhiên đặc biệt tò mò.
【Viên Viên, thử xem?】
【Làm cho cậu ấy thích con đi.】
Thẩm Viên rảnh tay phải, dùng đầu ngón tay hơi lạnh móc lấy vạt áo anh, đôi mắt hạnh càng lúc càng cong.
Cô cảm nhận được hàng mi mình đang run rẩy, chống lại sự xấu hổ, “Dịch Thận, anh có thấy tôi xinh đẹp không?”
Dịch Thận hờ hững nhướng đôi mắt phượng, như một con thú hoang cảm nhận được nguy hiểm.
“Anh có thấy,” tim cô đập rất nhanh, “Tính cách tôi tốt không?”
Bầu không khí vô định nhưng căng thẳng như một bao bột mì bị xé rách, đột ngột lan tỏa, sự mập mờ chỉ dành riêng giữa nam và nữ căng như dây đàn, bao trùm khắp nơi.
Dường như có một linh cảm kỳ diệu sắp giáng xuống từ trên trời, nung nóng giữa nhịp tim của hai người.
Ánh mắt Dịch Thận đang cảnh báo cô rằng, tốt nhất là đừng nói thêm gì nữa.
Nhưng cô lại coi như không thấy, thành thật với ham muốn của chính mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Sự rung động và khao khát dành cho anh.
Thẩm Viên siết chặt vạt áo anh, nhẹ nhàng lắc lư với ánh mắt ngây thơ nhưng gợi cảm, trêu chọc mà không ai có thể phòng bị.
“Dịch Thận, vậy anh cảm thấy, tôi như thế nào.”
Nếu tôi thích anh.
Nếu tôi theo đuổi anh.