Chương 15: Hôn một cái

Nước mắt Úc Thanh trào ra, ướt lòng bàn tay Ôn Trạch Tự. Cô nghiêng đầu đi, nhưng Ôn Trạch Tự không để buông, bước tới hai bước, ôm chặt cô vào lòng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh vốn trôi nổi không nơi nương tựa,

như tìm thấy điểm tựa, không kìm nén được nữa, nắm chặt lấy áo khoác Ôn Trạch Tự, chôn đầu xuống và nức nở.

Ôn Trạch Tự lặng lẽ đứng bên cạnh Úc Thanh trong gió lạnh, mặc cho cô trút bỏ hết cảm xúc, dùng áo khoác của anh che chắn, không để cô bị lạnh.

Không biết bao lâu đã trôi qua, Úc Thanh dần bình tĩnh lại trong nỗi buồn, nhận ra hai người đang ôm nhau. Cô ngại ngùng không dám cử động thêm, tiếp tục dựa vào bờ vai rộng của Ôn Trạch Tự. Má cô như bị thiêu đốt bởi hương gỗ lạnh lẽo, sự nóng bỏng lan đến tận cổ cô.

Bàn tay lớn đặt sau lưng Úc Thanh bỗng khẽ động.

Nó nhẹ nhàng vỗ về cô, từng chút một, giống như vỗ về đứa trẻ để không khóc.

“Thanh Thanh của chúng ta đã tốt hơn chưa?” Ôn Trạch Tự cúi đầu hỏi, cằm chạm vào thái dương cô, gần đến mức không thể gần hơn.

Úc Thanh vùi đầu mình sâu hơn.

Ôn Trạch Tự khẽ cười, nói: “Không sợ bị ngột ngạt à?”

Úc Thanh nghiêng đầu, tựa vào một bên, nhìn những người đi lại bên ngoài, để lại cho anh chỉ là bóng lưng. Ôn Trạch Tự vẫn ôm cô, rút tay ra, lần theo cảm giác lau đi nước mắt còn của cô, không nhìn cô giữ lại chút không gian riêng tư.

Úc Thanh lại nhìn thấy nốt ruồi đen ở mieengj hổ, cảm giác như bị mê hoặc, cô nắm lấy cổ tay Ôn Trạch Tự.

Hành động vô thức và suy nghĩ trong lòng khiến cô giật mình, lập tức rút khỏi vòng tay của anh.

“Em, em không sao nữa.” Úc Thanh không dám nhìn Ôn Trạch Tự: “Xin lỗi, đã làm anh lo lắng.”

Giây tiếp theo, Ôn Trạch Tự khẽ giơ tay ôm cô vào lòng, thì thầm nói: “Chỉ sợ em không để anh lo lắng thôi.”

Úc Thanh vừa khóc xong, đầu óc mơ hồ, không hiểu rõ câu này có nghĩa gì.

Úc Thanh không phản kháng, vì vòng tay của Ôn Trạch Tự thực sự rất ấm áp, trong gió lạnh thổi ào ào, đây trở thành cảng tránh gió duy nhất, cô rụt vai lại.

“Đi thôi.” Ôn Trạch Tự buông cô ra, đổi sang nắm tay cô.

Úc Thanh để Ôn Trạch Tự nắm tay, đi theo anh bước vào tuyết lạnh và gió lớn.

Bám sát nhau, Ôn Trạch Tự che chở cho cô, chủ động đứng trước cô nửa bước.

Úc Thanh ở trên xe thì nhắn tin cho Úc Kinh Chí thông báo tình hình.

Úc Kinh Chí:【Con không sao chứ?】

Úc Thanh:【Không sao ạ, bố cứ yên tâm.】

Úc Kinh Chí:【Không sao là tốt, hôm nào đó dẫn Tiểu Ôn về nhà.】

Úc Thanh khẽ cười, không nói gì:【Dạ.】

Úc Thanh cất điện thoại, phát hiện cảnh đường phố quen thuộc. Cô ghé sát cửa sổ, nhìn kỹ để xác nhận là khu vực gần Đại học Kinh Bắc, bèn thắc mắc hỏi: “Sao lại đến trường chúng ta?”

Ôn Trạch Tự dừng xe bên lề đường, kéo phanh tay: “Dẫn em đi dạo.”

Đi dạo? Cô học ở đây 4 năm rồi, có gì hay để đi dạo chứ?

Ôn Trạch Tự đưa chiếc khăn quàng cổ lấy từ ghế sau ra cho Úc Thanh, cẩn thận chỉnh lại.

Úc Thanh mơ màng theo Ôn Trạch Tự xuống xe, nhìn thấy con phố ăn vặt không xa, nghe thấy anh nói: “Mua đồ ăn đêm.”

Ôn Trạch Tự nhìn biểu cảm của Úc Thanh,  cười hỏi: “Sao mà ngạc nhiên như thế?”

Úc Thanh: “Cảm thấy có chút không thể tin được.”

“Nói cái gì?” Ôn Trạch Tự hỏi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh: “Em nghĩ…… anh, thói quen sinh hoạt của anh rất nghiêm.”

Những lời cô nói rất lộn xộn, nhưng không ngăn được Ôn Trạch Tự phân tích câu nói đó.

Nói trắng ra là: trong mắt cô, anh là một người có thói quen sinh hoạt như một cán bộ lớn tuổi, việc ăn khuya thế này không phải là điều anh sẽ làm.

Ôn Trạch Tự cảm thán: “Anh rốt cuộc là người như thế nào trong mắt gia đình chúng ta?”

Úc Thanh: “Em không nói gì cả.”

Ôn Trạch Tự không buông tha: “Anh rất tò mò.”

Úc Thanh im lặng.

Ôn Trạch Tự không dám hỏi dồn dập, sợ cô gái nhỏ nhút nhát bị dọa sợ thì không tốt.

Trên con phố ăn vặt tấp nập dòng người chen lấn khiến Úc Thanh suýt bị đẩy ra ngoài, chỉ nhờ có Ôn Trạch Tự nắm chặt cánh tay cô mới ngăn cô bị cuốn theo đám đông. Úc Thanh hoảng hốt, càng nắm chặt tay Ôn Trạch Tự hơn, không bận tâm đến chuyện có thân mật hay không, chỉ sợ mình đi lạc.

Đi qua vài cửa tiệm, Úc Thanh nhận ra Ôn Trạch Tự rất quen thuộc với địa hình nơi này, thậm chí anh biết cả những cửa hàng lâu đời.

Úc Thanh hỏi: “Anh…… đã tìm hiểu trước à? Sao lại rành nơi này như vậy?”

Cô đã học ở Đại học Kinh Bắc suốt 4 năm, rất ít khi ghé qua khu chợ đêm Tây Môn, chỉ quen thuộc với con đường chính, không biết trong hẻm nhỏ lại có nhiều cửa hàng lâu đời đến vậy, nghĩ chỉ có người dân sinh sống.

Ôn Trạch Tự: “Anh cũng đã học Kinh Bắc 4 năm.”

Úc Thanh lần đầu tiên nghe Ôn Trạch Tự kể chuyện của anh, nên yên lặng không nói gì, mong chờ anh nói tiếp.

Ôn Trạch Tự: “Anh học ở Đại học Ngoại giao bên cạnh Đại học Kinh Bắc. Trong thời gian đi học thì anh cũng thường đến khu chợ đêm Tây Môn, vì anh có nhiều bạn biết rõ nơi đây từ nhỏ, rất quen thuộc với các cửa hàng lâu đời và cũng cùng nhau đi qua nhiều nơi.”

Khi anh nói xong, thấy ánh mắt của cô gái thay đổi, dường như có thêm một chút ngưỡng mộ? Rất tò mò, nhưng Úc Thanh hiện tại cho anh cảm giác chính là như vậy.

Không ngoài dự đoán, cô khen: “Anh thật giỏi.”

Ôn Trạch Tự: “Chẳng có gì giỏi cả.”

Anh còn không được tính là biết chơi.

Úc Thanh: “Những điều em không biết, anh đều biết, anh thật là giỏi.”

Trong lòng Úc Thanh, định nghĩa về giỏi rất đơn giản, chỉ cần biết những điều cô không biết, đều được coi là giỏi.

Ôn Trạch Tự bất đắc dĩ nói: “Vậy thì tất cả mọi người đều giỏi rồi.”

Úc Thanh: “Nhưng em không nghĩ tới người khác, chỉ nghĩ đến anh thôi.”

Chỉ nghĩ đến anh?

Bước chân Ôn Trạch Tự khựng lại, đối diện với Úc Thanh nhìn vào đôi mắt trong sáng bỗng nhận ra mình có tội nặng nề.

Cô đơn thuần như một bông hoa trắng, còn anh nảy sinh dục vọng.

Ôn Trạch Tự xoa tóc Úc Thanh, nói: “Chớ nói câu này với người khác.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh chẳng hiểu gì, đã nói sai sao?

Ôn Trạch Tự ngắt lời cô: “Đi thôi, không còn sớm nữa.”

Úc Thanh thu hồi suy nghĩ, đi theo Ôn Trạch Tự mua đồ ăn.

Suốt cả hành trình, Ôn Trạch Tự đều chiều theo ý Úc Thanh, cô muốn ăn gì Ôn Trạch Tự đều mua, không nói hai lời, trực tiếp thanh toán.

Trở về ngồi bên bàn trà, Úc Thanh ăn một viên tròn nhỏ, nhớ đến một câu chuyện thú vị, chưa kịp nghĩ nhiều bèn kể cho Ôn Trạch Tự nghe.

Úc Thanh: “Em nhớ khi học năm Hai, bạn cùng phòng của em là thành viên của hội sinh viên, có phó bộ trưởng của khoa bên cạnh theo đuổi cậu ấy, chúng em thường nghe cậu ấy kể về chuyện này ở trong phòng. Tình cờ cậu ấy biết bên kia đang chuẩn bị tỏ tình, không hề ngần ngại, mà rất thẳng thắn đề nghị hẹn hò với đối phương, muốn xem có hợp không. Sau đó, họ cùng nhau đi chơi cả ngày, nhưng khi trở về, cậu ấy không nhắc đến chàng trai đó nữa.”

Ôn Trạch Tự đặt ly nước cam vừa ép trước mặt Úc Thanh: “Tại sao?”

Úc Thanh hồi tưởng lại, cười nói: “Bởi vì cậu ấy muốn ăn gì thì chàng trai đều tìm lý do phản bác, như đồ chiên quá ngậy, đồ nướng gây nóng, trà sữa có quá nhiều phụ gia rồi cuối cùng cậu ấy chỉ ăn được một bát bún cá nhạt nhẽo quay về.”

“Đúng rồi, cậu ấy còn nói ăn cả bụng tức giận.”

Nói xong, Úc Thanh ôm bụng cười khúc khích.

Không nghe thấy giọng Ôn Trạch Tự, nghĩ mình vừa kể một câu chuyện cười nhạt nhẽo, bèn ngồi ngay ngắn lại quan sát anh.

“Anh……”

“Anh đang nghĩ, chắc anh không làm em ăn cả bụng tức quay về đâu nhỉ?”

Sao lại ăn cả bụng tức được chứ, trước mặt là cả bàn đầy đồ ăn vặt, nỗi buồn ở bệnh viện của cô tan biến hết.

Ôn Trạch Tự ngồi xuống bên cạnh cô, cặp kính phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt, anh mỉm cười hỏi: “Cuộc hẹn hò vừa rồi, em cho anh bao mấy điểm?”

Úc Thanh bị hai chữ hẹn hò dọa cho tim đập loạn nhịp: “Em……”

“Xem ra không phải là điểm tối đa.” Ôn Trạch Tự đứng dậy, đi vào phòng rửa mặt, trước khi đóng cửa, nói: “Ăn không hết thì để vào tủ lạnh là được.”

Úc Thanh ngẩn ngơ cầm que xiên, trong lòng nghĩ rằng Ôn Trạch Tự sẽ không giận chứ?

Cô ăn của anh bao nhiêu đồ như vậy, mà không nói một câu tốt nào, ai cũng cảm thấy không thoải mái.

Buổi tối, Úc Thanh nhẹ nhàng leo lên giường, sợ làm ảnh hưởng đến Ôn Trạch Tự.

Đắp chăn xong nằm xuống, tay chân Úc Thanh lạnh cóng, may mà trong phòng có lò sưởi, miễn cưỡng có thể chịu đựng.

Cô trở mình, đối mặt với Ôn Trạch Tự.

Cảm nhận được cánh tay anh đặt lên chăn của cô, kẹp lại chăn cho cô, không có hành động nào khác.

“Ôn Trạch Tự.” Úc Thanh gọi tên anh.

Ôn Trạch Tự: “Hử?”

Úc Thanh không giải thích khiến lòng cảm thấy không thoải mái, nghiêm túc nói: “Anh vẫn là người rất tốt, cho điểm tối đa.”

Ôn Trạch Tự mới biết cô đang nói đến chuyện gì, tiến người lại gần phía cô.

Hơi thở nam tính của anh bao trùm lấy khiến Úc Thanh nằm nghiêng người với cơ thể cứng đờ.

“Em thật sự xem anh là người tốt sao?” Ôn Trạch Tự nhận không ít lời khen từ cô tối nay.

Đơn thuần đến cực điểm khen ngợi, không kèm theo bất kỳ tạp niệm nào. Ngược lại, chính anh mới là kẻ xấu.

Bàn tay lớn của Ôn Trạch Tự nắm cằm cô, Úc Thanh nắm lấy cổ tay anh, mặc kệ nhịp tim đang đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực, sờ thấy khớp tay anh, nhận ra đó là tay trái của anh nơi mà nốt ruồi ở miệng hổ.

Có thể cô như mê hoặc, có thể nghĩ ra nhiều chi tiết.

“Đúng vậy.” Úc Thanh bình tĩnh trả lời, ngữ điệu thấp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Những điều tốt đẹp cô nhận được từ người khác quá ít ỏi, chỉ vài lần gặp Ôn Trạch Tự thì mỗi lần gặp đều đối xử tốt với cô, ngay cả bố mẹ cô còn không làm được điều đó. Họ có những nỗi bận tâm riêng, bố lo bệnh tình của mẹ, không dám quá thân thiết với cô, còn mẹ lại để ý cảm nhận của các thành viên trong gia đình mới. Cảm xúc của cô luôn là thứ yếu. Trong khi Ôn Trạch Tự sẽ ngay lập tức hỏi cô cảm thấy như thế nào, hỏi cảm xúc của cô, hỏi xem cô có vui hay không.

Giống như, cô có thể cảm nhận được, cô cũng được người khác trân trọng. Người trân trọng cô chính là chàng trai trước mặt này.

Một chút lực đẩy, vị trí của hai người đã thay đổi. Úc Thanh nằm thẳng, nhìn Ôn Trạch Tự trong bóng tối, như một con thuyền lạc đường, bị đại dương dịu dàng của anh nuốt chửng.

“Thanh Thanh, anh không thích ép buộc người khác.” Anh nói những lời không ép buộc, nhưng nụ hôn đã rơi xuống vành tai cô.

Úc Thanh thấy tim mình đập mạnh trong ngực,  cô thậm chí có thể thấy rõ từng nhịp đập nhỏ.

“Anh, đây là…… không phải là ép buộc sao?” Úc Thanh căng thẳng, vẫn quen miệng gọi anh là “Anh*”.

(*Anh ở đây được hiểu là một kính ngữ tôn trọng người có chức quyền)

Cách xưng hô này xa cách, lịch sự, sẽ tạo ra khoảng cách giữa họ.

Ôn Trạch Tự sao có thể để khoảng cách giữa bọn họ kéo xa, giọng điệu có phần khó chịu: “Ừh, không phải. Vậy nên em ngoan ngoãn một chút.”

“Nói được.”

Nói được.

Chủ động nói “Đồng ý” thì không phải là ép buộc.

Ôn Trạch Tự đúng là logic của một kẻ cướp!

Úc Thanh mở to mắt, như nhìn thấy một mặt khác của Ôn Trạch Tự, nổi sợ hãi pha lẫn sự hiếu kỳ, không rõ là dày vò hay phấn khích.

Anh dùng bàn tay lớn kiềm giữ cô, giống như đang chiêm ngưỡng một món đồ sứ quý giá.

Chưa kịp để cô nói câu nào.

Có lẽ anh cũng không định chờ cô nói được, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, sự đồng ý của cô giờ đã không còn quan trọng.

………………

Úc Thanh không biết phải mô tả khoảnh khắc này như thế nào.

Anh sẽ làm nhiều việc cho cô, như cách mùa Xuân chăm sóc cây anh đào.

Nhưng, nụ hôn anh đào sẽ không rơi xuống môi cô.

Giống như sự mê luyến, suy nghĩ của Úc Thanh đứt đoạn, chẳng nói được gì.

Ôn Trạch Tự ngồi thẳng dậy, anh lau khóe môi.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, anh ngừng động tác, cúi người xuống hôn cô.

Đây là nụ hôn môi đầu tiên trong đêm nay.

Hương vị mặn mà, giữa môi và răng của anh, Úc Thanh nếm được mùi gió biển.

Úc Thanh né tránh, Ôn Trạch Tự mỉm cười dỗ dành: “Thanh Thanh ngoan, hôn một cái.”

Úc Thanh tức giận lườm anh. Sao anh có thể làm như thế rồi lại hôn cô chứ!

“Không sạch.” Úc Thanh nghiêng đầu, từ chối tiếp tục nụ hôn này.

Ôn Trạch Tự đưa bàn tay lớn xoay mặt cô lại, cười nói: “Thanh Bảo rất sạch mà.”

Trong không gian riêng tư, cách gọi thân mật của anh khiến máu trong người cô sôi trào.

Khi ngón tay cái của anh ấn xuống, Úc Thanh mở miệng cắn lấy, nhưng anh chỉ dùng lực mạnh hơn.

Sau đó, nụ hôn tiếp theo của anh rơi xuống môi cô thật sâu.

Úc Thanh bị cuốn theo nhịp điệu của anh, hóa ra một nụ hôn mãnh liệt là cảm giác như vậy, bị lạc lối trong không gian độc nhất mà anh tạo ra.

Không hề ghét bỏ, ngược lại, cô cảm thấy hôn môi cũng là một điều không tệ.

Một chút khoảng cách, Ôn Trạch Tự nhìn chằm chằm cô, nói: “Bảo bối Thanh, đây mới là không sạch sẽ.”

……

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Khi Úc Thanh khẽ do dự trong khi tắm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đánh răng.

Lúc quay lại giường, Ôn Trạch Tự đã trở lại dáng vẻ của một quý ông, nằm bên cạnh cô một  cách yên bình, khoảng cách thoải mái, không có bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn.

Úc Thanh không đoán được chính xác.

Ôn Trạch Tự…… rốt cuộc là người như thế nào, hoàn toàn khác với ấn tượng đầu tiên mà anh để lại cho cô.

Chỉ là vừa nãy, cô đột nhiên cảm thấy anh không phải người tốt.

Ôn Trạch Tự động đậy, còn Úc Thanh cố gắng thở nhẹ, nhưng chăn của cô lại bị vén lên, anh chui vào xuống bên cạnh.

“Sao…… có chuyện gì vậy?” Úc Thanh bị anh ôm từ phía sau, căng thẳng hỏi.

Ôn Trạch Tự: “Không có gì, ngủ đi.”

Trước đây, Úc Thanh không quen bị người khác ôm khi ngủ, nhưng giờ đây cô cảm thấy mình rất cần được ôm.

Cảm giác này giống như vừa trải qua một cuộc cướp đoạt, rất cần được vỗ về.

“Em hay cuộn chăn, mà anh cảm lạnh thì sao?” Úc Thanh hỏi.

Lúc nhỏ cô ngủ cùng bà ngoại, bởi vì cô thường hay cuộn chăn, cuối cùng khiến bà ngoại bị cảm lạnh mất một tuần, Úc Thanh cảm thấy ấy náy.

Ôn Trạch Tự nói đùa: “Vậy thì cứ để cảm lạnh đi, anh ôm em là điều chắc chắn rồi.”

Úc Thanh ho nhẹ: “Thật sự không được trách em đâu đấy.”

“Không trách.” Ôn Trạch Tự mỉm cười: “Ngủ đi.”

Úc Thanh nằm thoải mái trong lòng Ôn Trạch Tự, điều chỉnh lại tư thế một cách dễ chịu rồi lại nghĩ về chuyện vừa rồi.

Trong lòng cô nghĩ Ôn Trạch Tự thật sự rất dịu dàng, chắc chắn là do cô suy nghĩ quá nhiều.

Nghĩ ngợi một lúc, Úc Thanh ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Ôn Trạch Tự phải đến Bộ Ngoại giao làm việc, còn Úc Thanh ngủ đến trưa mới dậy, vừa đúng lúc Ôn Trạch Tự tan ca buổi sáng trở về.

Cô nghĩ rằng Ôn Trạch Tự sẽ trách mình, đã chuẩn bị tâm lý để bị anh trách móc, nhưng anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”

Úc Thanh: “Cái gì cũng được.”

Người khác đã nấu ăn cho cô, cô cảm thấy không nên quá kén cá chọn canh.

Ôn Trạch Tự nấu miến khoai tây, đây là lần đầu tiên mà Úc Thanh ăn món này, nước dùng được nêm nếm vừa phải, có thể vì đêm qua tiêu hao nhiều sức lực, Úc Thanh đã ăn hai bát.

Ăn xong, Úc Thanh chủ động đi rửa bát rồi sau đó phơi quần áo.

Từ ban công quay vào thì cô thấy Ôn Trạch Tự đang lau dọn tủ tivi.

Úc Thanh hỏi: “Anh định để cái gì sao?”

Ôn Trạch Tự vẫy tay gọi cô lại, Úc Thanh ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt anh.

Bàn tay xương xẩu rõ ràng của anh khẽ gõ lên tủ mấy cái: “Hàng tủ dưới này cho em để sách.”

Úc Thanh: “Sách?”

Ôn Trạch Tự cười áy náy: “Phòng sách không lớn lắm, tủ sách anh đã chiếm hai phần ba, phần còn lại để cho em, còn không đủ thì để ở đây cũng được.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh khó xử: “Không ổn lắm…… Ở nhà có người đến bất cứ lúc nào.”

Cô có thể đặt sách ở đó, chỉ là…… đa phần sách của cô đều là truyện tranh, để ở đây thì người ngoài vào thấy sẽ nghĩ sao?

Ôn Trạch Tự: “Không có gì không ổn cả.”

Úc Thanh dò hỏi: “Nếu…… Em để tiểu thuyết, truyện tranh cũng được à?”

Ôn Trạch Tự: “Đều được.”

Úc Thanh lại hỏi: “Nếu có người khác đến nhà thấy, để lại ấn tượng không tốt thì sao?”

Hình ảnh nhà ngoại giao nghiêm túc của Ôn Trạch Tự sẽ bị cô phá hỏng.

“Không đâu.” Ôn Trạch Tự nói với giọng bình thản: “Đó là vì họ không biết trân trọng vợ tôi.”

Cô nói xong rồi đi vào nhà vệ sinh rửa khăn lau.

Úc Thanh ngồi xổm tại chỗ, ngây người vài giây rồi vùi mặt vào đầu gối, cố làm dịu đi gương mặt nóng bừng.

Vợ tôi……

Sao Ôn Trạch Tự luôn có thể thản nhiên nói ra những cái tên khiến cô đỏ mặt tía tai thế này?

Những ngày sau đó, Úc Thanh không còn biết hôm nay là thứ mấy nữa. Vì gần Tết rồi, chủ quán cà phê về quê ăn Tết, sau Tết mới chính thức mở cửa lại, cô tạm thời không cần làm việc, mỗi ngày đều ngủ đến trưa. Ôn Trạch Tự sẽ về nấu bữa trưa, buổi chiều anh tiếp tục đi làm, buổi tối về lại nấu cơm tối, còn cô chỉ cần lo ăn và ngủ.

Sau trải nghiệm đêm hôm đó, Úc Thanh không còn sợ Ôn Trạch Tự sẽ làm gì quá đáng nữa. Mỗi đêm cả hai đều thoải mái bên nhau, mỗi người một cái chăn, không có chuyện gì xảy ra.

Chiều hôm đó, Úc Thanh rửa bát xong đi đến phòng thay đồ tìm Ôn Trạch Tự.

“Anh Trạch Tự.” Úc Thanh gọi anh.

Ôn Trạch Tự quay người lại, chọn một chiếc cà vạt, từ tốn thắt cà vạt: “Có chuyện gì vậy em?”

Úc Thanh lo lắng hỏi: “Em…… không thích giao tiếp, thích ở nhà, thích tập trung vào làm việc của riêng mình, anh sẽ không để ý chứ?”

Ôn Trạch Tự đẩy nút thắt cà vạt lên, tạo thành một nút Windsor lịch lãm, giọng anh vẫn ôn hòa: “Anh không để ý, tôn trọng mọi thói quen sống và sở thích của em, sẽ không ép buộc em làm những điều mà em không thích.”

“Nhưng——” Ôn Trạch Tự dừng một chút: “Thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí một chút được chứ?”

Úc Thanh ngập ngừng: “Em……”

Thực ra thì cô có thể ở trong nhà suốt một tháng, nếu như ở nhà có đầy đủ vật phẩm.

Ôn Trạch Tự: “Không sao, cứ làm điều gì khiến em vui là được.”

Không ngờ Ôn Tạch Tự lại tốt với cô như vậy, Úc Thanh cảm động vô cùng, vội nói: “Em có nhiều thời gian ở nhà, nếu anh cần em giúp gì, nhất định phải nói với em đấy!”

Ôn Trạch Tự thật sự không cần, sau khi nghĩ lại: “Được, sẽ nói với em khi nghĩ ra.”

Nghe xong lời của Ôn Trạch Tự thì Úc Thanh cảm thấy anh thực sự rất tốt, không ép buộc người khác. Những suy nghĩ thừa về anh từ đêm hôm đó đều bị hai câu nói nhẹ nhàng này xóa bỏ.

Úc Thanh vui vẻ tiễn Ôn Trạch Tự đi làm, đưa anh đến thang máy rồi mới quay lại nhà.

Thời gian còn lại cô cuộn mình trong phòng khách để chạy kịp tiến độ bản thảo, lúc nghỉ ngơi vẫn tìm việc trên mạng, dự định sau Tết sẽ xin việc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Buổi chiều, Ôn Trạch Tự tham gia hai cuộc họp quốc tế, tin nhắn trên điện thoại hiện lên vài lần, tranh thủ lúc nghỉ đã mở ra xem.

Ảnh đại diện được ghim ở đầu danh sách vẫn im lìm, nhưng bên dưới ảnh đại diện hoạt hình xuất hiện một chấm đỏ hiển thị con số 28.

Hai mươi tám tin nhắn chưa đọc, không có tin nào là tin anh mong đợi.

Có cuộc gọi đến, Ôn Trạch Tự không còn cách nào khác ngoài việc bắt máy.

“Anh! Tối nay anh có thể đến nhà em một chuyến được không? Nếu anh không đến, em có thể sẽ chết mất!” Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói một đầy bi thảm: “Anh nhất định phải đến!”

Ôn Trạch Tự: “Tối nay tôi……”

“Anh dám không đến, em sẽ đến nhà anhvà không rời đi!” Người phụ nữ nói lời đe dọa.

Ôn Trạch Tự chỉ cảm thấy đầu mình căng thăng đến khó chịu: “Nói chuyện chính đi.”

“Dù sao cũng là việc cứu mạng, anh nhất định phải đến!”

Ôn Trạch Tự chỉ có thể thỏa hiệp, gửi một tin nhắn cho Úc Thanh việc về muộn rồi tiếp tục tham gia cuộc họp tiếp theo.

Úc Thanh nhận được tin nhắn của Ôn Trạch Tự cũng không lấy làm ngạc nhiên. Nghe nói công việc của anh đôi khi rất bận rộn, đặc biệt là dịp cuối năm, có thể thời gian nghỉ Tết chỉ có vài ngày đã phải quay lại làm việc. Dù sao không phải quốc gia nào cũng đón Tết.

Úc Thanh đã chuẩn bị xong chương mới của truyện tranh để gửi đi, lên lịch tự động và lưu trữ đúng giờ.

Người đang ở nhà vẽ tranh giống cô – Lật Nguyệt gọi điện cho Úc Thanh để buôn chuyện.

Hai người đang gọi điện thoại, đúng lúc có thể vừa trò chuyện vừa vẽ tranh mà không bị chậm trễ.

Lật Nguyệt hạ giọng than thở: “Để tớ nói cậu nghe, tớ mới nghỉ lễ được vài ngày mà mẹ tớ ghét bỏ tớ rồi. Giờ để không bị ghét, sáng không dám ngủ nướng, ăn xong cơm thì phải ngồi xem tivi với họ, tối lại còn đi dạo với họ nữa, phải nói là cực kỳ thê thảm.”

Úc Thanh không cảm nhận được thứ “Phiền não” này.

Trước đây khi sống ở nhà Cừu Tâm, cô hiểu rõ thân phận ăn nhờ ở đậu của mình, nên tự giác dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho em trai, em gái.  Chịu trách nhiệm đưa đón họ đi học, còn buổi tối nấu cơm chờ vợ chồng Cừu Tâm về.

Bây giờ sống cùng Ôn Trạch Tự, không những chẳng khổ sở mà ngay cả bận rộn cũng không.

Lật Nguyệt: “Sao cậu không nói gì vậy, gia đình cậu đối xử với cậu tốt đến thế sao?”

Úc Thanh: “Tớ…… ừhm, rất tốt.”

“Trời ạ, cho tớ đến ở cùng cậu đi, tớ sắp bị mẹ ghét chết rồi.” Lật Nguyệt than thở một cách uất ức.

“Ở nhà tớ, không tiện đâu.” Úc Thanh không biết phải giải thích thế nào với Lật Nguyệt về tình trạng của mình. Hơn nữa, hai người chỉ quen nhau qua mạng, Úc Thanh rất cẩn trọng, không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin cá nhân.

Lật Nguyệt thất vọng: “Không nói chuyện đó nữa. Nói xem kế hoạch sắp tới của cậu thì sao?”

Úc Thanh: “Anh Trường Không vừa nói chuyện với tớ xong. Cốt truyện dự tính chia thành nhiều mùa, trước tiên tớ sẽ vẽ xong mùa đầu tiên, phần tiếp theo sau sẽ bàn bạc kỹ với anh ấy.”

“Hay lắm! Anh Trường Không rất tận tâm với sự phát triển của cậu. Cố gắng lên nhé!” Lật Nguyệt còn lo cho sự nghiệp của Úc Thanh hơn cả fan của cô, “Xuân Nhu, nếu cậu thiếu tiền thì nhất định phải nói với tớ, tớ không có nhiều ưu điểm, chỉ có tiền mà thôi!”

Úc Thanh: “……”

Ưu điểm này người khác khó mà có được, có thể xem là một ưu điểm lớn.

“Đừng lo lắng, tớ ổn.” Úc Thanh trấn an cô ấy: “Truyện này sẽ vẽ xong mà.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh cũng đã chuẩn bị xong, sẽ nghiêm túc hoàn thành câu chuyện hiện tại, những thú khác thì đợi đến lúc đó rồi tính tiếp.

Ôn Trạch Tự nói không sai, bất kể con đường này sẽ dẫn đến đâu, cô vẫn có cuộc sống của riêng mình.

Cuộc sống của riêng mình.

Năm chữ này bất giác xuất hiện trong đầu cô. Bút vẽ trên tay hơi ngừng lại, vô tình kéo một đường dài không đều lên màn hình.

Úc Thanh tự trêu cười chính mình, cuộc sống tồi tệ của cô thì còn có gì đáng để kỳ vọng nữa.

Lật Nguyệt chắp tay: “Cầu nguyện, cầu nguyện, cầu nguyện Xuân Nhu sẽ trở nên cực kỳ nổi tiếng, mãi mãi không tàn!”

Úc Thanh tỉnh lại, cười nói: “Nói quá rồi.”

Lật Nguyệt: “Tớ thật lòng đấy có trời đất chứng giám!”

Cùng với lời thề của Lật Nguyệt, tiếng mở khoá cửa vang lên.

“Thanh Thanh.” Ôn Trạch Tự gọi cô từ cửa chính.

Lật Nguyệt lập tức nhạy bén phát hiện điều bất thường: “Nghe giọng là biết một trai đẹp! Không phải là bạn trai cậu chứ!”

Úc Thanh vô thức phủ nhận: “Không phải.”

Lật Nguyệt: “Chẳng lẽ là anh trai sao?”

Úc Thanh: “Cũng không phải……”

Chưa kịp Lật Nguyệt hỏi, Úc Thanh đã nói có việc phải cúp máy, khi có thời gian sẽ nói sau.

Lật Nguyệt muốn biết chuyện gì đang xảy ra, lúc trước khi trò chuyện với Úc Thanh, cô ấy đã đoán được mối quan hệ giữa cô và gia đình khá bình thường, phần lớn thời gian là ở trường, thỉnh thoảng thì đi làm thêm. Nay đột nhiên trong điện thoại xuất hiện giọng nam, chắc chắn có quan hệ không đơn giản với cô, nhưng cô ấy ngại hỏi, đợi lần sau trò chuyện thì Úc Thanh sẽ có thể lỡ lời.

Úc Thanh thu dọn đồ, chạy ra cửa, bất giác ngẩn người.

Ôn Trạch Tự vừa treo áo khoác lên, nới lỏng cà vạt: “Sao thế?”

Úc Thanh chỉ vào chiếc vali bên chân anh, một cái đầu nhỏ thò ra: “Nó, nó là cái gì?”

“Là một chú Husky.” Ôn Trạch Tự bế cái thùng vào nhà, giải thích: “Em họ anh cứu được một chú chó nhỏ. Thủ tục đều đã làm xong, nhưng thím của anh không đồng ý nuôi trong nhà. Hiện giờ em ấy đang tìm chỗ thuê, trước khi chuyển nhà muốn nhờ anh nuôi hộ.”

Ôn Trạch Tự ban đầu không muốn nhận nuôi, gửi nó ở cửa hàng thú cưng cũng không sao. Nhưng nghĩ đến việc Úc Thanh một mình ở nhà, anh quyết định mang về để cô giải khuây.

Úc Thanh nhìn vào chú chó nhỏ đen trắng. Nó bé xíu, mặt tròn, chân ngắn, hoàn toàn không giống chút nào với hình ảnh oai phong thường thấy của giống Husky đẹp trai thường trên video ngắn trên mạng. Khác biệt so với ấn tượng ban đầu.

“Em không bị dị ứng lông chó đấy chứ?” Ôn Trạch Tự hỏi.

Úc Thanh: “Em thế nào cũng được, không sao đâu.”

Ôn Trạch Tự lúc này mới bế chú chó ra khỏi thùng.

Chú chó nhỏ đi quanh tại chỗ hai vòng, có vẻ không quen với môi trường xa lạ này, từng bước chân đều cẩn thận, phối hợp với gương mặt mũm mĩm ấy, Úc Thanh cuối cùng cũng hiểu tại sao Husky lại bị gọi là “Ngáo”. Thật sự ngốc nghếch một cách đáng yêu.

Úc Thanh ngẩng đầu hỏi Ôn Trạch Tự: “Nó…… tên là gì thế?”

Ôn Trạch Tự thoáng suy nghĩ, đáp: “Tên là Ricky.”

Úc Thanh: “Giàu có?”

Ôn Trạch Tự: “Ricky.”

Úc Thanh cho rằng mình nghe nhầm, lặp lại một từ: “Rich?”

Đến lúc này, Ôn Trạch Tự mới nhận ra ý nghĩa tên gọi đó.

“Chủ của nó đặt đấy.” Ôn Trạch Tự vừa nói vừa xoa đầu chú chó nhỏ.

Anh cũng chợt hiểu ra chút tâm tư của em họ.

Có vẻ Ricky rất thích được xoa đầu, khi Ôn Trạch Tự rút tay lại, cái đầu nhỏ liền nhích theo, bộ dáng đáng yêu ấy khiến Úc Thanh bật cười.

Úc Thanh bế Ricky vào lòng, vuốt ve vài cái. Ricky lập tức cọ cọ vào lòng bàn tay cô.

Ôn Trạch Tự thấy Úc Thanh cười vui vẻ, nói với cô: “Anh đi làm bận lắm, sau này phiền em chăm sóc Ricky nhiều hơn.”

Úc Thanh rất thích chú Ricky bám người này, gật đầu đồng ý ngay: “Được! Cứ giao cho em là được.”

Ôn Trạch Tự cong môi cười đầy ẩn ý, đứng dậy đi chuẩn bị bữa tối.

Dùng xong bữa tối, Úc Thanh thấy Ricky đứng ở cửa ra vào cào cửa, không biết có ý gì. Ôn Trạch Tự đi tới, đeo dây dắt vào cổ Ricky, hỏi cô có muốn cùng ra ngoài dắt chó đi dạo hay không.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đợi đến khi Úc Thanh đứng trong thang máy, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại nói không nên lời.

Ôn Trạch Tự ngược lại rất hài lòng, ngay cả nhìn Ricky đang ầm ĩ cũng thuận mắt vài phần.

Mấy ngày nay, Úc Thanh không ra khỏi cửa, ngay cả đứng ở ban công cũng không quá 10 phút. Ôn Trạch Tự thật sự lo lắng cho sức khỏe của cô, nghĩ cách để cô ra ngoài đi dạo một chút, nên mới đồng ý giúp em họ chăm Ricky.

Nói như vậy, mỗi ngày dắt chó đi dạo, Úc Thanh cũng sẽ ra ngoài một lần.

Ôn Trạch Tự yêu cầu khống nhiều, chỉ cần cô ra ngoài hít thở không khí là tốt rồi.

Thang máy xuống tầng dưới, cửa từ từ mở ra.

Bên ngoài là một người đàn ông trung niên, có vẻ như cũng đang chuẩn bị đi dạo.

Úc Thanh thấy người lạ, nên di chuyển người đứng sát vào bên Ôn Trạch Tự, kéo nhẹ vạt áo anh.

Người đàn ông nhìn Ôn Trạch Tự và Úc Thanh, biểu cảm dần trở nên sinh động. Trước khi Ôn Trạch Tự kịp chào hỏi, ông ta nhìn Úc Thanh, cười hỏi: “Đây là ‘cô vợ bé bỏng’ của cậu à?”







Để lại một bình luận